CHƯƠNG 8
Chương 8
(Còng tay con thỏ)
Có người nói, đời trước nếu làm chuyện xấu, đời này sẽ bị báo ứng.
Diệp Định cảm thấy được đời trước của mình nhất định là làm vô số chuyện ác, cho nên đời này mới bị Kiều Bạch tên biến thái kia mò đến, gặp phải báo ứng thảm thiết như thế.
Khi thanh âm của ác ma bên kia điện thoại vang lên, Diệp Định thiếu chút nữa muốn hỏng mất.
"Hello, Định thân ái, nhanh nói chuyện nha, lão công chờ đến lo lắng quá." Đầu bên kia điện thoại, con thỏ dùng thanh âm ngọt ghê gớm nói chuyện.
Diệp Định sắc mặt biến sắc, giống như gặp quỷ mà cúp điện thoại.
Sao vậy chứ? Sao vậy chứ? Chỉ biết gia khỏa kia không dễ dàng buông tha cho mình. Hắn hiện tạo gọi điện thoại cho mình làm gì? Chẳng lẽ còn muốn vũ nhục mình sao? Không! Tuyệt đối không cần! Y không muốn bị cái loại biến thái chết tiệt này đặt dưới thân.....
"Đinh linh linh........."
Điện thoại rất nhanh lại vang lên.
Diệp Định nhìn chằm chằm điện thoại, ôm chặt thân thể, như gặp đại địch.
Tiếp, hay là không tiếp?
Nếu không tiếp, sẽ có hậu quả gì? Dựa theo tính cách biến thái của gia khỏa kia, nói không chừng sẽ nháo đến cả bệnh viện, đến lúc đó chính mình làm sao làm người.
Điện thoại reo càng nhanh, như đòi mạng đoạt hồn.
Diệp Định cắn răng, cuối cùng bại bởi nội tâm yếu đuối, nghe điện thoại.
"Thật chán nha, vì sao phải tắt điện thoại của người ta chứ, tim người ta đều vỡ thành từng mảnh từng mảnh~ ô ô ô ô."
"Cậu.........cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?" Diệp Định đè thấp tiếng nói, che miệng hướng điện thoại nói.
"Làm cái gì? Đương nhiên là muốn gặp anh nha. Chúng ta hiện tại là trong thời kỳ tân hôn hưởng tuần trăng mật nha!" Đối phương cứ như vậy đáp.
Diệp Định một ngụm máu nghẹn ở cổ, phun không ra nuốt không được, làm cho mặt đỏ bừng.
Biến cái kì hưởng tuần trăng mật của cậu a! Cậu cút a! Bản bác sĩ không biết cậu a!
Hít sâu một hơi, Diệp Đinh mạnh mẽ ra lệnh cho mình dịu xuống, hạ tiếng hỏi: "Cậu muốn như thế nào?"
"Thật chán ghét, đã nói lão công rất nhớ anh a. Chẳng lẽ lão bà không nhớ tôi ?"
"Cút! Cậu tên biến thái chết tiệt này! Hỗn đản! Đừng có nằm mơ! Cậu đi chết đi!"
"Đừng nóng giận a bảo bối, sinh khí đối với miệng vết thương của anh không tốt!" Thanh âm con thỏ ngọt như mật đường, "Thật xin lỗi nha, ngày đó động phòng tôi thật sự rất kích động, đã quên thịt heo của mình thật sự quá lớn, cũng quên cái động của anh thật sự quá nhỏ, đem anh lộng bị thương, ai~ lần sau lão công tôi nhất định sẽ ôn nhu."
"..................."
"Tôi muốn gặp anh." Kiều Bạch nói thẳng ra.
Diệp Định không chút do dự cự tuyệt: "Cậu cút đi, lão tử không muốn nhìn thấy cậu."
"Không sao, anh sẽ muốn gặp tôi." Bên kia tiếng điện thoại vang lên từng hồi lách cách trong một lúc, vừa nói: "Anh chờ một chút a, anh lập tức sẽ thay đổi chủ ý nha."
Diệp Định nhất thời có loại dự cảm không rõ.
Quả nhiên, sau một lát, trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng động đặc thù.
Là hai giọng nam.
Nam 1 phóng đãng kêu: "A a...........tôi muốn.......mau cho tôi...........cầu cậu.............mau sáp tôi..........ngô a.........thật lớn........cậu thật thô.............thật lớn.............."
Nam 2 nặng nề thở, cùng với tiếng nước khi va chạm, "Sao vậy? Có hay không làm đến tao điểm của anh? Ân?"
Thanh âm nam 1 đột nhiên cất cao, một tiếng rên rỉ khàn khàn, âm cuối cũng phát run, "Có...........A...........thịt heo lớn của cậu............làm tới tao tâm của tôi...........a a.........Thật thoải mái............ngô...........lại sâu nữa.........thao tôi..............sáp nát tao huyệt của tôi........."
Dâm từ lãng ngữ, ngay cả nghe qua điện thoại cũng đỏ mặt.
Diệp Định hít một ngụm khí lạnh, hận không thể đem điện thoại lập tức ngắt đi.
Thanh âm kia......thanh âm kia y làm sao không nhớ rõ? Rõ ràng là tiếng của mình cùng con thỏ!!
Nhớ tới hoàng hôn ngày đó con thỏ đối với mình uy hiếp nói: Nếu anh muốn ly hôn, tôi liền đem băng ghi hình tình ái của tôi vào anh phát cho toàn bộ thế giới, làm cho mọi người biết bác sĩ Diệp bên trong là một kẻ dâm đãng! Làm cho bọn họ nhìn anh ở dưới thân đàn ông cầu tình so với kỹ nữ còn dâm đãng hơn.
Không nghĩ đến hắn thật sự ghi âm!
Cầm thú! Diệp Định tức giận đến run run, đối điện thoại rống: "Tắt đi!!! Tôi lập tức đi qua!"
"Năm phút sau, trong bãi đổ xe." Kiều Bạch trong điện thoại tặng cho y một nụ hôn, quyết đoán cấp điện thoại.
.
Năm phút sau, Diệp Định đúng giờ xuất hiện ở bãi đỗ xe, quần áo dính máu trên người còn chưa kịp đổi, sắc mặt trắng bệch, bị ngọn đèn hôn ám bao phủ, rất giống như tội phạm giết người đi ra từ hiện trường, cực kỳ chật vật.
Kiều Bạch ngồi trên xe việt dã xa hoa của hắn, tóc đen dài xõa trên vai, ở trên là một cái kẹp màu xanh lá, xứng với da thịt màu tuyết trắng của hắn, tựa như bạch tuyết vương tử từ trong rừng rậm bước ra.
Vừa nhìn thấy mục tiêu đến, bạch tuyết vương tử liền lập tức vui vẻ, tươi cười sáng lạn như sao: "Tiểu Định, anh cũng thật nhiệt tình, ngay cả quần áo không kịp thay liền đến gặp tôi sao?"
Vì sao trên đời lại tồn tại người vô sĩ như thế? Còn có, hắn không phải học sinh nghèo sao? Vì sao có cái xe xa hoa như thế? Giận nhất đây chính là cái xe mình muốn đã lâu!
Diệp Định không thể tìm thấy đáp án, đỏ mắt nổi giận đùng đùng đi qua, một phen mở cửa, chui đi vào, đối hắn nói: "Câm miệng! Chạy xe! Có chuyện gì chờ rời đi nơi này rồi nói sau!"
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, y không muốn mình bị đồng sự nhìn thấy đang ở cùng tên biến thái! Hắn không biết xấu hổ, mình thì biết!
"Đừng sợ, không ai thấy." Kiều Bạch cơ hồ là dùng ánh mắt có thể gọi là 'Sủng nịch' nhìn y, tay khác thừa dịp y không chú ý, nhanh chóng ấn một nút điện tử.
Diệp Định nghe 'tích' một tiếng, chỉ biết sự tình không ổn, lại đẩy cửa, quả nhiên, mở không được!
Mình là heo! Mình tự dâng lên miệng người ta!
Diệp Định ở trong lòng tự mắng chính mình.
Bạch thỏ vỗ vỗ mặt y, ôn nhu hống: "Khóc đi, tiểu Định, anh có biết tôi thích nhất nhìn anh khóc."
Diệp Định nghiến răng nghiến lợi.
Bạch thỏ không hổ là bạch thỏ, luôn luôn có cách làm băng sơn nổi lửa. Nói thực ra, Diệp Định tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng thực trầm ổn, cực ít phát hỏa. Nhưng từ sau khi gặp gia khỏa nhà, người của y liền giống như lệch khỏi quỹ đạo địa cầu.....
Tạm thời không ra khỏi xe, Diệp Định đành phải cầu nguyện con cầm thú này không cần đối chính mình làm những chuyện vô sỉ nữa đi, cùng con thỏ bảo trì khoảng cách xa nhất chắc được đi.
Thực hiển nhiên, động tác của y làm tổn thương con thỏ. Lòng tự trọng bị đả kích, con thỏ liền sinh khí.
Khi con thò sinh khí, cùng người khác không giống nhau. Hắn thích cười, cười như khuynh quốc khuynh thành, Tây Thi tái thế. Càng cười càng làm người ta sợ hãi, chịu không nổi.
"Đừng cười! Cậu, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" Diệp Định quả nhiên chịu không nổi nụ cười của hắn, táo bạo hỏi.
Con thỏ quyến rũ nhìn y: "Đương nhiên là tới xem miệng vết thương của Định rồi!"
"Miệng vết thương?"
"Phải nha, anh mới vừa phá thân đã bị tôi thao tàn nhẫn như vậy, nơi đó khẳng định bị thương đi? Định anh lại sĩ diện, khẳng định sẽ không đi mua thuốc, cho nên người ta thật hiểu ý mang thuốc đến nga." Con thỏ giống như làm ảo thuật, trong tay không biết khi nào thì xuất hiện một hộp thuốc mỡ xanh biếc, mở trước mắt Diệp Định quơ quơ, "Britney giống như tôi ôn nhu săn sóc như vậy, Định anh đi đâu mà tìm được?"
Nói xong, còn nói vào câu kinh điểm trong <Đỗ Thập Nương> "Lang quân a, nếu anh thấy hoảng sợ, đối ta Thập Nương nói chuyện, Thập Nương sẽ cho anh nước nóng rửa mặt.........."
Đỗ Thập Nương cùng Britney có quan hệ gì?
Diệp Định nghe hắn hát đến lông tơ dựng thẳng, còn không kịp bảo hắn câm miệng, người đã bị ngã trên ghế, hai tay nâng cao, bị một cái còng tay lông xù khóa trên cửa xe.
Biến thái chết tiệt! Cư nhiên đánh lén!
Đánh lén không tính biến thái, biến thái chính là còng tay kia cư nhiên là màu hồng phấn, phía trên còn có một lỗ tai thỏ!
"Còng tay này gọi 'Bảo vệ của thiên sứ thỏ', là tôi tự mình thiết kế cho anh, nhưng cũng rất rắn chắc nha, ngay cả kiềm cũng không bẻ được! Hơn nữa để bảo vệ da thịt non mịn của Định anh, người ta còn cố ý ở trên mặt bao một tầng vải nhung. Sao vậy, cảm thấy rất yêu thương lão công đi?" Con thỏ khoe tài, tự thổi phòng khoe khoang.
Diệp Định liều mạng động hai tay bị khóe, mày kiếm dựng thẵng, giận không thể nén: "Cậu hỗn đản này! Cậu, cậu, cậu không biết xấu hổ.........Cậu cư nhiên dám trói tôi!"
Bác sĩ Diệp không khí cả đời biến mất, nói cũng không nói đủ, tật xấu tự ti này hoàn toàn phát ra từ sâu nơi nội tâm của y.
Trên khuôn mặt nhân yêu của con thỏ hiện ra ý cười dâm đãng, dựa vào, kề sát lỗ tai y thổi một tia nhiệt khí: "Tôi không chỉ dám trói anh, còn muốn cởi quần áo anh, đối với anh như vậy như vậy........."
Như vậy? Như vậy? Là như thế nào?
Diệp Định nuốt nước bọt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Khi Kiều Bạch dựa sát lỗ tai y nói chuyện, nhiệt khí ở trên cỗ y phun phun, giống như một cái lông chim, gãi gãi làm cho y rất ngứa.
"Cậu...........cậu.........cậu không cần xằng bậy! Nơi này là bệnh viện! Có camera, tôi có thể cáo cậu tội cưỡng gian!" Y kinh hãi nhìn con thỏ đem áo khoác trắng của y cởi ra, cho dù cố gắng cũng không thể che dấu hoảng sợ trên mặt. Chẳng lẽ muốn vũ nhục mình một lần nữa? Tuy rằng y là người song tính, chính trên trên tâm lý là đàn ông 100%! Hoàn toàn không thể bị một tên nhân yêu nữ tính đặt dưới thân!
Hơn nữa........hơn nữa mông y đã muốn nở hoa rồi a!!! Không thể lại làm a!!
Con thỏ bình tĩnh cởi quần áo y, hoàn toàn không đem cảnh cáo của y để vào mắt, nói: "Tuy rằng Định anh mặc áo khoác trắng thực cấm dục lại xinh đẹp, nhưng là quần áo mang máu vẫn là không cần rồi, làm cho tôi nghĩ đến máu xử nữ trong đêm động phòng hơp đó, vừa đỏ vừa tươi, tôi sẽ nh ịn không được ở trong này lại thao anh một lần nữa."
Diệp Định thân mình run lên, "Cậu dám!"
"Yên tâm đi, tôi là lão công ôn nhu biết săn sóc, khẳng định sẽ không cầm thú như thế, ít nhất cũng phải đợi sau khi tiểu huyệt của lão bà anh tốt rồi mới thao a!" Con thỏ tự nhận là thực khoan dung nói, cởi áo khoác trắng của y, lại cởi quần y.
Hạ lưu! Hỗn đản! Không biết xấu hổ!
Diệp Định dùng sức khép lại hai chân mình, không cho tay hắn tiến vào trong quần mình, bên ngoài còng tay có trang trí nhung, cho nên có vặn vẹo giãy dụa cũng sẽ không phát ra tiếng vang.
"Cậu cút a...........không nên đụng tôi.........Cút a..........ngô —" Diệp Định rên rỉ một tiếng, chung quy là đánh không lại con thỏ kia, bị mạnh mẽ kéo ra hai chân. Tay con thỏ thực lạnh giống như rắn, linh hoạt chui vào trong quần lót y, đúng đến hoa huyệt phía trước y, đem ngón tay dính thuốc đã chuẩn bị sẵn không hề sai sót mà đưa vào huyệt khẩu ẩm ướt.
"Ướt nga." Con thỏ nhướng nhướng mi, tươi cười mập mờ làm cho Diệp Định bỗng nhiên rất muốn đi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro