CHƯƠNG 11
Chương 11
(Sói nhập hang thỏ)
Diệp Định nắm chặt con dao xuất hiện trước khu nhà cao cấp.
Đúng vậy, là khu nhà cao cấp, chính là khu nhà cao cấp............có cửa bảo vệ tư nhân, bể bơi, hoa viên lớn, có năm sân bóng.
Không phải chỉ là sinh viên sao? Không phải thiếu chút nữa cả viện phí cũng không trả nổi sao? Không phải ở bên ngoài chỉ thuê một cái phòng nhỏ thôi sao?
Diệp Định rất nhanh nắm con dao. Y đã quyết định, chỉ cần đối phương vừa mở cửa, hắn liền dùng dao chém qua, chém hai ba nhát, nghiền xương hắn thành tro!
Ai biết, đối phương cư nhiên biết hắn đã tới, ở trong phòng nói: Cửa không khóa, tự tiến vào đi!
Tuy biết là có trá, nhưng mà Diệp Định vẫn đẩy cửa tiến vào. Bởi vì y không có lựa chọn!
Cửa mở ra, có hai món đồ chơi con thỏ phấn hồng ở hai bên tự nhiên bắn ra, mở miệng, liên tiếp nói: "Hoan nghênh lão bà về nhà. Hoan nghênh lão bà về nhà."
Mặt Diệp Định tối sầm, không chút do dự nhấc chân, một đá giải quyến hai món đồ.
Con thỏ hét lên một tiếng, trước khi cắt điện, còn nói lên một câu: "Lão bà anh thật phong tao............" (lẳng lơ)
Đồ vật lưu manh! Cùng chủ nhân nó giống nhau không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ chết tiệt!
Diệp Định nhào vào phòng khách.
Trình độ xa hoa của phòng khách quả thực có thể chọc mù mắt chó của mình.
Cứ tưởng rằng nhà mình ở Thụy Sĩ đã đủ xa hoa, nhưng mà không bằng nơi này, nhà hắn quả thực như lâu đài. Đèn thủy tinh trên cao, được khảm bằng đá quý, trong phòng thiết kế đơn giản mà cao quý, trên bàn cơm hình chữ nhật, bày ra bữa tối phong phú, mỗi một món ăn đều được đựng trong vật chứa bằng gỗ nguyên chiếc, hoa văn được điêu khắc phức tạp, mang phong cách quý tộc Anh quốc thế kỷ 19.
Con thỏ chỉ mặc quần áo màu trắng đơn giản, đôi chân dài gác trên sô pha, lười biếng mà điêu khắc một cây củ cải lớn. Hắn dùng con dao nhỏ khắc mắt người, mũi miệng người trên củ cải đó, trên miệng còn có một nụ cười thập phần tiện.
Thấy Diệp Định đến, cũng không ngẩng đầu, nói: "Anh biết không? Trong tiếng Nhật, tên gọi cây củ cải đó là đại cái."
Đại cái, ân, thực phù hợp với tính cách biến thái, dâm đãng của người Nhật Bản. Chính là hắn giải thích cho mình nghe, là có ý gì?
Mặt Diệp Định xanh mét, đi đến trước mặt hắn, cứng ngắc bẻ cây củ cải.
"Tôi đến rồi!"
"Ai." Con thỏ thập phần đáng tiếc mà nhìn nửa cây củ cải đã bị chặt trong tay, chu cái mỏ nhỏ nhắn oán giận, "Người ta rất nhanh liền xong rồi."
"Cậu có thể."
"Có thể cái gì?" Con thỏ ngẩng đầu, ra vẻ bối rối mà nhìn y, "Có thể cái gì a?"
"Cậu —" Diệp Định nắm chặt tay, hít sâu một hơi, hạ giọng "Nhanh lên giúp tôi lấy thứ kia ra!"
"Được." Con thỏ rất nhanh liền đáp ứng.
Đáp ứng nhanh chóng như thế, không giống tác phong của hắn. Diệp Định đã nếm qua vài lần căn bản không thể tin được, nghi ngờ mà trừng mắt hắn, sợ hắn lại làm ra trò gì. Nhưng mà con thỏ thật sự là lấy ra cái điều khiền từ xa, cũng ấn xuống.
"Được rồi, có thể, anh lấy ra đi." Con thỏ thật sự hào phóng nói.
Diệp Định cảm giác được khiêu đản trong tiểu huyệt ngừng lại, cái miệng đang hút âm đế của mình cũng chậm chậm rút lại, lui về trong huyệt, trong quá trình co rút lại, khó tránh phải ma xát với tiểu huyệt, khiến thân thể y đã sớm mẫn cảm đến chảy nước, lại mềm yếu vài phần.
Nếu không lấy ra,y nhất định sẽ làm ra chuyện càng mất mặt. Thế là xoay người, muốn tìm nhà vệ sinh lấy ra. Cũng không nghĩ đến con thỏ đột nhiên nói: "Ở đây lấy ra."
Mặt Diệp Định cứng lại, đã biết tên biến thái này sẽ không tốt bụng như thế! Muốn y ở trong này lấy cái kia ra, không bằng muốn y chết!
"Không cần!" Y không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Con thỏ cũng không giận, nhàn nhã mà chơi đùa móng tay thủy tinh vừa mới làm, chậm rãi nói: "Không cần cũng không sao, tôi đây liền mở ra điều khiển từ xa. Tin tưởng Định anh cũng không thể chống đỡ được lâu nữa đi."
"Cậu —" Diệp Định nắm chặt tay, rất muốn cái gì cũng không cần quản mà đánh qua, đập nát khuôn mặt đáng giận kia của hắn. Nhưng mà tưởng tượng đến con thỏ thực xấu tính kia, chính mình chẳng phải là sẽ mang khiêu đản kia cả đời?
Diệp Định lập tức cứng người.
Y không hiểu chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, lại bị Kiều Bạch đùa giỡn thê thảm như thế. Mọi người đều nói người tốt sẽ được đền đáp, tuy rằng mình không tính là người tốt, nhưng mà những năm qua cũng coi như cứu sống không ít người, chẳng lẽ phải rơi vào kết cục này?
"Không nên ở trong này lấy được không?" Y nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giãy dụa một chút.
Nhưng con thỏ ác ma lại nhếch miệng, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết – không thương lượng.
Diệp Định khẽ cắn môi, mẹ nó, cởi thì cởi! Dù sao cũng bị......Coi như bị nhược trí nhìn đi! Mẹ nó mẹ nó!
Run rầy cởi bỏ đi nút áo sơ mi mang theo nét cấm dục, lại run rẩy cởi thắt lưng, đem quần cởi, đưa tay vào trong quần lót, thỏ ác ma lại bắt đầu gây khó dễ: "Đem quần lót cởi ra, ngồi vào trên bàn ấy, tôi muốn xem."
Diệp Định rống giận: "Cậu không cần quá phận!"
Kiều Bạch không nói chuyện, đưa tay đụng đến trên điều khiển từ xa, làm bộ ấn xuống.
Diệp Định quả nhiên nhận thua, vội vàng ngăn cản: "Tôi làm! Cậu đừng!!" Còn rung nữa y thật sự chịu không nổi.
Kiều Bạch nở nụ cười, nụ cười này mang theo một chút mùi vị khuynh thành: "Thật ngoan, làm đi."
Diệp Định tức giận muốn hôn mê, cũng không biết như thế nào đi đến trước bàn, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, run rầy đến lợi hại, ngơ ngác mà cởi quần lót, ngồi trên bàn, đem hai cái chân dài trơn bóng tách ra thật lớn, lộ ra phong cảnh mê người.
Địa phương kia Kiều Bạch không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng mỗi lần thấy hô hấp liền tạm ngưng một chút. Đóa hoa nhỏ kia không có cái gì đẹp hơn, tình sắc mười phần. Chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc một chút, tao thủy liền như một dòng suối nhỏ chảy ra, ướt một mảng lớn, co rụt lại, quả thực có thể đem tính mạng đàn ông câu đi.
Mà giờ phút này, tiểu tao miệng đã sớm bị dâm thủy làm ướt, chất lỏng tao lãng thuận theo thân cự vật, đáy chậu, mông chậm rãi chảy xuống. Thân thể y nổi lên từng mảng hồng đỏ, bởi vì cảm thấy thẹn, thân thể liền nhẹ nhàng phát run, thoạt nhìn đáng yêu lại đáng thương.
Kiều Bạch dừng một chút, nói: "Đem chân mở lớn thêm một chút, để cho tôi có thể nhìn dâm huyệt của anh."
"Không................" Diệp Định yếu đuối mà lắc đầu, nhưng mà hai chân lại không thể khống chế mà mở càng lớn. Cảm thụ ánh mắt giống như thị gian của đối phương, thân thể y lại bắt đầu khô nóng lên, tiểu huyệt trống rỗng mà co rút lại, ẩm ướt vô cùng, vách thịt cũng ngứa đến lợi hại, rất muốn bị hung hăng chà đạp, hung hăng mà thao......
"Không..........không nên nhìn.........không cần..........." Y đau khổ cầu xin, vô cùng thấy thẹn với phản ứng dâm đãng của mình.
Kiều Bạch lại vô tội hỏi: "Vì sao không nhìn? Tiểu huyệt lão bà đẹp như vậy...........ngô..........thật mẫn cảm, được lão công nhìn một chút liền chảy ra thật nhiều tao thủy, đợit lát nữa khi thịt heo lớn của lão công cắm vào, anh nhất định phát điên đi?"
Ngôn ngữ rõ ràng kích thích đến dục vọng của Diệp Định, cả người giống như tiến vào một cái lốc xoáy tình dục thật lớn, bị đốt cháy thành tro: "Không cần.............ngô.............không nên nói........"
Tiểu huyệt càng nói càng ngứa, khiêu đản nằm yên trong huyệt chẳng những không thể giảm bớt thống khổ, ngược lại càng thêm tra tấn y, hoa tâm ngứa chịu không nổi, khát vọng được thịt heo lớn va chạm.
Tính khí dưới thân cũng sớm dựng thẳng, trên đỉnh chảy ra dâm dịch, chỉ đợi được kích thích, liền phun trào ra.
"Lão bà rõ ràng cũng rất thích nghe tôi nói a, ai~ thật sự là tiểu tao hóa khẩu thị tâm phi."
"Tôi không phải..................!" Diệp Định chịu không nổi mà đối hắn rống giận.
"Anh không phải tao hóa thì là cái gì?" Kiều Bạch đột nhiên cười lạnh, gương mặt xinh đẹp mang nét lạnh lùng, trong mắt không chút độ ấm, đôi môi đỏ mọng phun ra những câu xấu xa, "Anh không tao, sao khi bị thịt heo lớn của đàn ông thao liền ướt thành như vậy? Anh không lãng sao lại bị khiêu đản khiêu thúc tới mức chạy đến nhà tôi tìm tôi? Đừng nói anh tới chỉ là vì lấy ra khiêu đản. Đại bác sĩ, anh trong lòng kỳ thật là muốn tới tìm tôi thao đi? Ha hả a, thật không biết khi đồng sự cùng bệnh nhân của anh biết bác sĩ Diệp của bọn họ bình thường lạnh lùng, bị nam nhân thao đạt đến cao trào thì lúc đó sẽ phản ứng như thế nào? Nhất định đều suy nghĩ, rõ ràng tao như thế, lại giả bộ thành bộ dáng đứng đắn, kỳ thật bất quá chỉ là đồ đê tiện thích bị thịt heo lớn của đàn ông sáp."
Diệp Định bị lời hắn làm cho sợ ngây người, sửng sốt một lúc, mới run run từ trên bàn đứng lên, run rẩy nhặt lên quần áo nghĩ muốn mặc lên, nói: "Tôi không lấy ra nữa, tôi đi, tôi đi."
"Anh dám rời nơi này thử xem." Kiều Bạch cũng không ngăn chặn, chỉ là lạnh lùng mà nhìn y, "Tôi cam đoan, băng ghi hình tình ái của tôi ngày mai sẽ xuất hiện ở trên trang đầu của các bài báo."
"Cậu — Cậu —" Diệp Định run rẩy càng lợi hại hơn, đời này chưa bao giờ chịu qua nhục nhã giống như vậy, quả thực hận không thể lập tức bay qua cùng đối phương đồng quy vu tận, nhưng lý trí lại ngăn trở y, nói cho y không thể xúc động, tất cả đều không đáng.
Kiều Bạch đột nhiên ôn nhu trở lại, nhẹ nhàng nói: "Cho nên anh hiện tại ngoan ngoãn nằm cho tốt, tự mình dùng tay sáp vào trong tiểu huyệt, đem khiêu đản lấy ra."
"Cậu — Cậu!" Diệp Định thì thào, đã phẫn nộ đến không biết nên phản ứng làm sao, "Vì sao..................Vì sao phải làm nhục tôi như thế? Vì sao?"
Kiều Bạch nghe xong, chỉ nói: "Nghĩ không ra? Nga, anh đương nhiên nghĩ không ra. Chỉ có loại ngu ngốc như tôi đây mới còn có thể nhớ rõ."
Đề tài này không thể lại bàn, sắc mặt hắn lại đột nhiên biến đổi, ép Diệp Định nằm xuống, đối diện mặt mình lấy ra khiêu đản.
Diệp Định ngã không dậy nổi, y ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, lại không đủ sức chống cự. Cũng bởi vì như thế, mới có thể bị Kiều Bạch làm nhục, không trở mình được.
Thân thể cực nóng, nhưng mà tâm lại cực lạnh.
Y run rẩy cánh tay, vươn hai ngón tay hướng vào tiểu huyệt tìm kiếm.
.
Ngón tay ở huyệt khẩu ướt ướt chần chừ một hồi, liền hung hăng sáp vào. Nơi đó đã sớm bị dâm thủy làm cho vừa ướt vừa trơn, cho nên đi vào một chút khó khăn cũng không có.
"A...................." Diệp Định cúi đầu kêu một tiếng, trong tiếng kêu còn mang theo quyến rũ, ngay cả chính mình nghe xong cũng cảm thấy thẹn không chịu được.
Ngón tay cắm xuống, phần thịt trong huyệt liền giống như có sinh lực, tự động hút lấy, gắt gao cắn chặt ngón tay đang lộn xộn, khoái cảm bị lấp đầy, kích thích làm y còn chưa kịp lấy ra khiêu đản, thì tính khí phía trước liền run lên vài cái, bắn ra.
Phần tinh dịch tích lũy trong ba ngày, tuyệt đối không phải là ít. Nơi nơi đều là tinh dịch màu trắng, dính ở trên bụng, trên ngực........thậm chí là trên mặt.
Một loại cảm giác dâm loạn không nói nên lời.
Thân thể đàn ông luôn bi ai như thế, bất luật là có bao nhiêu khuất nhục, có bao nhiêu không muốn, chỉ cần có khoái cảm, sẽ thành thực mà biểu hiện ra ngoài. Khó trách Kiều Bạch lại mắng mình dâm đãng, thân thể như vậy, thật sự có đủ thấp hèn...............
Diệp Định mở lớn miệng hô hấp, con ngươi đen như mực bị bịt kín một tầng nước, bởi vì cảm thấy thẹn mà cả khuôn mặt đều đỏ ửng, phiến tình cùng hấp dẫn.
Trong phòng im ắng, chỉ nghe tiếng thở dốc của y, cùng với tiếng vang tí tách khi ngón tay va chạm.
Kiều Bạch ở đối diện thấy y bắn, hô hấp hơi hơi cứng lại, theo dõi từng chút, trên mặt lộ ra tươi cười xem thường: "Chậc chậc, còn không chịu thừa nhận mình dâm đãng sao? Như vậy liền bắn ra, bác sĩ Diệp, anh có bao nhiêu cơ khát? Có bao nhiêu thích bị sáp huyệt?"
Diệp Định rất muốn phủ nhận, nói cho hắn không phải như thế. Nhưng mà tư thế trước mắt hắn không hề có sức thuyết phục — thân thể trần trụi, hai chân tuyết trắng thon dài tách ra, mở rộng cánh cừa, ngón tay còn cắm vào trong tiểu huyệt phấn hồng, vô thức mà trừu sáp, làm sao cũng không dừng được. Chỉ có thể nghẹn ngào phát ra tiếng ô ô.
Kiều Bạch thấy y không nói lời nào, trong lòng lại cười lạnh, trên mặt lại đột nhiên ôn nhu hẳn lên, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng bắn tinh rất thích, nhưng mà lão bà anh cũng đừng quên mục đích đến đây nga. Tôi cho anh ba phút, nếu trong ba phút không lấy khiêu đản ra, ngày mai liền tiếp tục mang cũng tốt lắm."
Diệp Định lắc lắc đầu, kiệt lực cố gắng lấy ra.
Ba phút, cũng đủ đem khiêu đản lấy ra. Cho dù biết cảm thấy thẹn, nhưng tình huống trước mặt, đã làm y không thể khống chế được.
Phần thịt mềm trong huyệt nóng bỏng, đóa hoa ôm trọn lấy ngón tay, quấn quanh. Trong hoa huyệt không ngừng có xuân thủy chảy ra, mùi mật nước hơi hơi ngọt, tràn ngập trong phòng, tiêm nhiễm một phòng tràn đầy tình sắc.
Đau dài không bằng đau ngắn, thừa dịp trước khi lý trí biến mất, phải nhanh chóng lấy ra khiêu đản.
Diệp Định trong lòng nghĩ như vậy, bức bách chính mình xem nhẹ khoái cảm khác thường từ trong huyệt truyền đến, khẽ cắn môi, mạnh mẽ, liền đem ngón tay đi nhập vào, đi đến nơi sâu nhất.
"A a.............sâu quá........." Không thể kìm lòng mà kêu ra, ngón tay vừa lúc đĩnh đến khiêu đản đang chôn ở sâu bên trong, làm cho nó đụng về phía trước, hung hăng mà đụng vào hoa tâm yếu ớt. Nháy mắt, một dòng điện từ bên trong dâm huyệt truyền đến, mạnh mẽ lan tràn lên toàn thân, gân cốt, liền rên rỉ thành tiếng.
Kiều Bạch nheo lại đôi mắt, thanh âm trở nên trầm thấp mà khàn khàn: "Còn có hai phút."
Diệp Định từng ngụm từng ngụm thở dốc, đem hết toàn lực ổn định tình dục cao trào, sau khi ngừng một chút, liền run rẩy, dùng hai ngón tay, kẹp lấy khiêu đản kéo ra bên ngoài.
Khiêu đản vốn là bóng loáng, hơn nữa còn nhuộm dâm thủy cùng thuốc, nên trơn càng thêm trơn, hơn nữa tiểu huyệt lại chặt, ngón tay hoạt động không tiện, thử vài lần cũng không được.
"Còn nửa phút."
Diệp Định hô hấp càng nhanh, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh. Kiều Bạch thúc giục càng nhanh, y càng không thể lấy ra, liên tiếp trượt tay. Mà hậu quả liên tiếp trượt tay chính là làm cho trong huyệt càng mềm yếu, mỗi lần khiêu đản rơi xuống, liền trở về chỗ hoa tâm, hung hăng mà va chạm. Sau khi gây sức ép, y toàn thân bủn rủn vô lực, nước mắt đều nhanh rơi ra.
Nhưng y biết, không thể cầu xin tha thứ.
Hiện tại nếu cầu xin tha thứ sẽ nghe lí do thoái thác của đối phương: chính mình là một người đàn ông dâm đãng.
Lại hít sâu một hơi, Diệp Định liền tưởng tượng ngón tay của mình không phải đang lấy ra khiêu đản, mà là đang lấy ra khối u ác tính trong cơ thể người bệnh. Đối với một người công tác cuồng mà nói, phương pháp như vậy quả nhiên rất nhanh có hiệu quả, khiêu đản rất nhanh bị bắt lấy, nhanh chóng lấy ra khỏi huyệt khẩu, để ở trên bàn, dính đầy thủy dịch.
Còn chưa kịp thở ra, Kiều Bạch luền tiếp tục thúc giục: "Còn 50 giây. Đừng quên cúc huyệt phía sau của anh."
Ngôn ngữ thô lỗ như thế, kích thích cả người Diệp Định run lên, tính khí phía trước vừa tiết liền run lên, lại phun ra bạch dịch.
Kiều Bạch xoa xoa môi, đôi mắt toát ra ngọn lửa đỏ đậm. Không nghĩ đến y cư nhiên tao thành như vậy, bị câu nói đầu tiên của mình kích thích bắn ra.
Hắn nghĩ muốn mở miệng nhục nhã y thêm vài câu, nhưng một câu cũng không thể nói ra được, chỉ cảm thấy hai cự vật bên dưới trướng đau khó nhịn, nóng bỏng, thực hận không thể lập tức thống vào trong hai cái huyệt kia khuấy đảo.
Y không hề biết nội tâm hắn đang nghĩ cái gì, ngón tay đã muốn ướt cũng gian nan sáp đến hậu huyệt của mình.
Cái mông của y phi thường gợi cảm, rất tròn rất vểnh, mông thật mềm thật đàn hồi, Kiều Bạch đã sờ qua nơi đó, đương nhiên biết xúc cảm nơi đó có bao nhiêu tốt.
Y liếc mắt nhìn động tác của hắn, ngón tay cắm ở trong hậu huyệt, động tác này làm cho cái mông càng nâng lên, đem hạ thể hoàn toàn hiện ra dưới ngọn đèn, cả người mềm nhũn, hiện ra tư thái phá lệ dâm mỹ.
Kiều Bạch nhìn y như vậy, dương vật dưới thân càng cảm thấy nóng hơn, như bị thiêu đốt, hắn cả người như bị vùi trong lửa, nhưng trong lòng phát lạnh từng đợt.
Người đàn ông dâm tiện như thế.....chính là.........chính là người mình vẫn thương nhớ sao?
Diệp Định liền quay lại nằm tư thế ngửa, đưa tay vào trong hậu huyệt. Nới đó vốn không phải nơi dùng để hoan ái, cho dù bình thường tắm rửa cũng ít khi chạm dến. Bất quá lúc trước nhờ có khiêu đản đi vào, bây giờ toàn là dâm thủy không thôi.
Nơi đó của y cùng phía trước giống nhau, một khi động tình, sẽ tự động phân bố ra dâm dịch.
Nếp uốn trên huyệt khẩu đã sớm bị dâm thủy làm cho mềm mại ướt át, ngón tay ở huyệt khẩu nhẹ nhàng ma xát vài cái, liền rất dể dàng đi vào.
"Ân..........."
Diệp Định ngửa đầu thở ra một hơi, trên mặt nổi lên vài phần đỏ. Bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì không muốn đối diện ánh mắt khắc nghiệt của Kiều Bạch, y đơn giản nhắm mắt lại, tùy ý nhẹ nhàng đi vào phía dưới.
Ngón tay bị huyệt thịt mềm mại cắn chặt, mút vào. Sau khi tạm dừng một chút, liền nhanh chóng chuyển động bên trong, hướng đến chỗ sâu mềm mại tìm kiếm.
Có kinh nghiệm phía trước, lần này cũng dễ dàng hơn, rất nhanh khiêu đản đã bị lấy ra. Khi ngón tay rút ra, Diệp Định thế nhưng lại kêu thành tiếng, vô ý thức mà thẳng lưng, tựa hồ lưu luyến không tha đối với ngón tay.
Hai cái khiêu đản ướt sủng toàn bộ được lấy ra, để ở trên bàn, nước ở trên làm cho nó trở thành vật phẩm đẹp nhất.
Cuối cùng đã xong.
Diệp Định thở hổn hển, muốn giãy dụa ngồi lên, không muốn phải chịu thêm nhiều dày vò nữa. Ai biết được khi còn chưa có đứng lên, cả người liền bị ai đó dùng sức xoay người, đè thấp thắt lưng, nâng mông, quỳ gối nằm úp sấp trên bàn. Đồng thời, hai cự vật nóng bỏng để ở hai cái tiểu huyệt trước sau.
Một bàn tay lạnh như băng xoa thắt lưng y.
"Lão bà, đã như vậy.............rất muốn đi?"
Diệp Định hô hấp dồn dập, run giọng thở dốc: "Cậu........cậu buông......"
"Buông ra anh? Buông ra anh, thì thịt heo lớn không thống vào tao huyệt làm sao anh có thể chịu được?" Kiều Bạch cúi đầu nói, bàn tay lạnh như băng trên thắt lưng y di động, dưới tay mang lại cảm giác giống như tơ lụa thượng hạng, lại giống như ma lực, hút lấy tay y.
Mỗi khi chuyển động một chút, người dưới thân liền run rẩy, xoay mông muốn tránh đi, nhưng thân thể vừa mới bắn xong không hể có chút khí lực, cuối cùng, chỉ có thể yếu ớt nằm úp sấp như vậy trên bàn, tùy người xử lý.
Khi hai cái thịt heo lớn nóng bỏng để ở tao huyệt của y, cũng hưng phấn đến cực điểm. Nhưng mà Kiều Bạch không muốn lập tức tiến vào, hắn muốn nghe y cầu mình, cầu mình sáp nhập y, hung hăng thao y....còn muốn nghe tiếng khóc của y, vì từng động tác của mình mà phát ra tiếng khóc vừa tao vừa lãng.
Hô hấp Diệp Định yếu ớt mà hỗn loạn, cái lưng gầy gầy dưới vuốt ve của đối phương mà run rẩy không ngừng, giống như đụng phải mũi dao. Thân thể mới vừa phát tiết qua, bị Kiều Bạch trêu chọc một chút, liền mẫn cảm nhuyễn như nước.
Này không phải là khổ nhất, khổ nhất chính là hai cái côn thịt để ở hai tiểu lãng huyệt.
Quy đầu nóng bỏng giống như trứng chim mà để ở trên huyệt khẩu, nhẹ nhàng ma sát, cũng không tiến vào, bởi vì tao huyệt rất trơn, không cẩn thận mà đi vào, nhưng mà sau khi nhợt nhạt trừu sáp vào cái, liền rất nhanh đi ra, rồi mới tiếp tục ma sát. Ma sát cái miệng tao của y, mở ra cửa huyệt, thuận tiện đi vào nơi ướt át đó, lại đè lên hoa hạch sung huyết của y.
Diệp Định bị loại khiêu khích này gãi không đúng chỗ ngứa làm cho hô hấp loạn lên, y đều có thể tưởng tượng ra hai cái thịt heo lớn kia có bao nhiêu thô to, có bao nhiêu đồ sộ.........thịt heo lớn thô to ít nhất khoảng 20 cm, khi cắm ở trong tiểu huyệt, quả thực có thể đem lại cho y thoải mái. Nhưng mà y thật rất thích cảm giác bị lấp đầy này, thích bị thịt heo lớn ma xát, bị thịt heo lớn va chạm hoa tâm, thậm chí ngay cả khi thịt heo lớn phun ra tinh dịch y đều thích..........
Diệp Định biết nghĩ như vậy rất dâm loạn, cũng rất xấu hổ, nhưng mà tiểu huyệt tao ngứa đến cực hạn rồi, dâm thủy ồ ồ chảy ra, khó chịu đến cực điểm rồi, cái mông liền theo bản năng mà nhích về phía sau, nghĩ muốn nuốt vào hai vật thật lớn kia. Nhưng mà đối phương giống như cố ý gây khó dễ y, lại không chịu để cho y nuốt vào, còn dùng côn thịt nóng bỏng đánh vào mông y, phát ra thanh âm ba ba đầy dâm loạn.
"Ngô.............A..........Không........muốn....." Y khó chịu đến muốn khóc lên, hai tay gắt gao mà nắm chặt cạnh bàn, bả vai ẩn nhẫn mà kịch liệt run rẩy.
Rất muốn...............Thân thể đã đói khát đến cực hạn rồi, nếu không được thỏa mãn, y............
Kiều Bạch tự nhiên biết y đã muốn chịu không nổi, trên thực tế chính hắn cũng chịu không nổi, tiểu huyệt người này thật sự rất lãng, dâm thủy so với phụ nữ còn nhiều hơn, làm cho hai cái côn thịt của mình đều ướt. Nếu không phải chính mình định lực hảo, phỏng chừng đã sớm khuất phục.
Kéo tóc bức y phải ngẩng đầu lên, Kiều Bạch khàn giọng hỏi: "Nói, có muốn không?"
"Ngô..................Muốn........Muốn..........." Diệp Định mơ màng mà trả lời, mông vẫn không ngừng hướng về phía sau, nghĩ muốn nuốt hai vật thật lớn kia.
Kiều Bạch từ nay về sau lui từng bước, một phát vỗ vào trên mông y: "Tao hóa! Gấp gáp như thế sao? Nói cho tôi biết anh muốn cái gì, nói ra tôi liền cho anh!"
Muốn cái gì?
Diệp Định mơ màng nghĩ, là cái gì chứ?
Nga, đúng, là thịt heo lớn. Y muốn thịt heo lớn của đàn ông sáp chính mình, nhồi vào cái huyệt hư không ngứa ngáy của mình.
"Ta muốn.......ta muốn..........." Nhưng mà, y làm thế nào cũng nói không được, đại não cũng không phải hoàn toàn đánh mất lý trí, còn cố gắng làm mình thanh tỉnh, nếu thật sự nói ra, vậy sau này cũng không nâng đầu lên nổi.
Kiều Bạch bị y cọ xát như vậy cũng không bình tĩnh, còn tiếp tục, không biết người khuất phục cuối cùng là ai. Muốn làm cũng là mình! Vậy rất mất mặt! Cho nên hắn lại đem côn thịt chen vào tiểu huyệt của đối phương, nhợt nhạt mà trừu sáp vài cái liền rút ra, sau khi cho ăn chút điểm tâm liền thô giọng hỏi: "Nói hay không? Muốn cái gì?"
Diệp Định như thế nào có thể chịu được khiêu khích như vậy, lập tức nhuyễn thành nước, cao giọng hét lớn: "Tôi muốn lão công dùng thịt heo lớn sáp tôi! Nhanh lên thao tôi! Đem thịt heo lớn của cậu cắm vào trong tao huyệt của tôi, hung hăng cắm vào tôi! A a a.............."
Sau khi nghe xong, Kiều Bạch rốt cuộc không thể kiềm chế được dục vọng, nâng thắt lưng đĩnh về phía trước, hai cái côn thịt liền đi vào bên trong.
"A~~~~" Diệp Định ngưỡng cổ thật cao, thanh âm gì cũng khó mà phát ra. Chỉ cảm thất tiểu huyệt chính mình hình như bị hai cái gì đó thật lớn hung hăng đi vào, nóng bỏng mà ma sát vách thịt của y, nóng đến cả người y đều run rẩy. Ý thức không thể khống chế, như toàn bộ thế giới đều biến mất, chỉ có côn thịt nóng bỏng mới là thật, cảm nhận vui thích mới là thật.
Tao huyệt cơ khát thật lâu, bị côn thịt tiến vào như thế, nhưng một chút cũng không đau, ngược lại còn thoải mái hơn, gắt gao mút vào côn thịt, sợ chúng nó rời đi. Mà Kiều Bạch cũng như ý y, không chỉ không rời đi, ngược lại còn hướng vào sâu bên trong tìm kiếm.
Tiểu huyệt Diệp Định cắn chặt không thôi, nhẫn nại cùng khát khao thật lâu hóa thành mưa lớn, không thể khiêu khích nhau nữa, sau khi đi vào chỗ sâu nhất, liền lập tức điên cuồng trừu sáp.
"A a..........thật lớn........thô quá............ngô.......không.....không cần sâu nữa........không thể nữa......." Diệp Định bị côn thịt trong thân thể đảo điên cuồng, gân xanh trên côn thịt không ngừng ma xát vách tường của y, liền sát ra lửa. Cái mông lùi về phía sau, nghênh đón va chạm không thể không chế từ phía sau, rên rĩ hỗn loạn đến muốn mất giọng.
"Không lớn sao có thể làm chết anh chứ? Ân? Anh không phải thích thịt heo lớn sáp sao? Càng lớn càng tốt không phải sao? Sáp chết anh! Sáp nát anh tên tao hóa này!" Kiều Bạch không khống chế được mà trừu sáp, mỗi một lần đều đảo đến chỗ sâu nhất, lại rút khỏi huyệt khẩu, lại hung hăng tiến vào, giống như chỉ có như vậy, hận ý trong lòng mới có thể phát tiết.
Chỗ kết nối của hai người đã sớm bị dâm thủy làm cho lầy lội quá mức.
Tầm mắt trở nên mông lung, khóe miệng mỏng mang theo vẻ cấm dục, dâm mĩ mà xinh đẹp. Dâm thủy trong thịt huyệt bị vật lớn làm cho không còn nơi chứa, chỉ có thể thuận theo nơi hai người kết hợp mà chảy ra, đọng ở trên bàn, tạo thành một vệt nước trong suốt....
Nơi ma xát đều nóng đến lợi hại, những nơi ngứa ngáy trong huyệt đều lần lượt bị hung hăng va chạm, xương cốt cả người đều nhuyễn......
Kiều Bạch vừa làm huyệt của y, vừa dùng tay nhu nhu phần thịt nhỏ phía trên âm thần của y, cùng với hai núm vù hồng nhạt của y, toàn thân đều bị tấn công, Diệp Định căn bản không thể chịu nổi khoái cảm như thế, liền hét chói tai, lời dâm loạn gì đều có thể nói ra.
"Ngô a.........thật là thích.........a............thịt heo lớn sáp thật thoải mái.........sáp chết ta.......ngô......hừ cáp.......chậm, chậm một chút......tiểu huyệt cũng bị.......a.....bị sáp nát......" Dựa vào trên bàn, Diệp Định nâng mông lên, càng thêm tiện để cho côn thịt ra vào tiểu huyệt nóng ướt của y, tao thủy trong hoa huyệt chảy ra không ngừng làm cho côn thịt đều ướt, vách thịt dâm mị bị ma xát đến nóng lên, côn thịt cắm vào, tiểu tao huyệt của y liền tự động hút lấy, cắn chặt , không cho hắn rời đi.
Kiều Bạch bị lời dâm đãng của y làm cho không thể tự điều khiển, càng thêm ra sức mà trừu sáp trong huyệt của y, cây gậy thô to mỗi lần đều tiến vào chỗ sâu nhất, va chạm thật mạnh vào hoa tâm sâu nhất, làm cho lão bà bác sĩ của hắn đều kêu đến dâm đãng không thôi.
"Có thích lão công làm anh như vậy hay không?"
"Thích.............rất thích......ngô.....làm chết tôi.....côn thịt lão công thật lớn..........a a.....làm tao huyệt của lão bà thoải mái muốn chết.......ngô........" Cái mông nhỏ lắc lư dâm đãng, quả thực rất câu nhân.
Hô hấp Kiều Bạch càng thêm ồ ồ, mẹ nó, tên này thật sự quá tao rồi! Vì sao chính mình trước kia luôn xem y như thần tiên! Thiếu điều tôn y lên như phật mà cung phụng! Nhưng thật ra lại dâm tiện như thế.
Thần tiên mà mình luôn tin tưởng, cũng phóng đãng như thế, Kiều Bạch cảm thấy nội tâm rất mâu thuẫn, không biết nên vui vẻ hay là nên đau buồn.
Vì thế, loại tình tự buồn rầu này liền hóa thành dục vọng mãnh liệt, càng làm càng mạnh.
Gắt gao chế trụ eo nhỏ Diệp Định, hắn vừa trừu sáp, vừa bỏ đi bộ dáng đáng yêu lúc trước, lộ ra nét hung ác: "Vậy anh nói, anh thích lão công làm anh chỗ nào? Là tao tâm hay là vách thịt ? Thích lão công cùng lúc làm hoa huyệt cùng tiểu cúc hoa của anh không?"
"Ngô.............Thích........rất thích..........." Vách thịt co rút, Diệp Định ngay cả đồng tử đều dãn ra, căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ biết thuận theo, gấp gáp nâng thắt lưng cắn chặt vật cứng nóng trong cơ thể, "Tôi thích lão công làm hoa tâm của tôi............ngô a........vách thịt cũng thích......rất thích lão công làm hoa huyệt cùng cúc hoa của tôi.......làm chết tôi! Làm chết tôi......Đem tôi sáp chết..........A a...........Tiểu huyệt càng chảy ra nhiều nước......Ân.......ngô.......dùng sức! A........."
Dâm từ lãng ngữ, khuôn mặt ửng hồng dính đầy mồ hôi, lông mi ươn ướt mà chớp chớp, trong mắt đều là sương mù.
"A a................a.............muốn.......muốn nữa..........ngô........." Diệp Định căng cứng người, một cỗ nhiệt từ trong âm huyệt phun ra, đồng thời phun ra còn có tính khí vốn đã ngẩng cao đầu, hậu huyệt co rút.
Khoái cảm ba nơi tề tụ, thần chí Diệp Định trở nên mơ hồ hơn, tiểu huyệt càng thêm run rẩy mãnh liệt, Kiều Bạch cho dù có định lực, cũng vô pháp nhẫn nại, sau khi dồn dập trừu sáp mấy cái, liền đem hai luồng tinh dịch nóng bỏng hung hăng bắn sâu vào bên trong.........
"Hô.............."
Mệt mỏi mà dựa trên người y, Kiều Bạch từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Không biết vì cái gì, mũi hắn đột nhiên ê ẩm, có cảm giác muốn khóc. Chuyện cũ vài năm trước cũng bắt đầu hiện lên........
Hắn khi đó, còn rất nhỏ, thực thuần khiết, là một tiểu bạch thỏ ngây thơ không hơn không kém!
————————–
19 trang và gần 6000 từ, ta xỉu >"<
Beta : ta cũng sắp xỉu T.T~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro