Biển Lạc
Bước trên cát trong hoàng hôn nhỏ,
Lê bước dài trong nỗi âu lo,
Như sên ốc chui mình trong vỏ,
Sợ ngày mai vỏ kia bay mòn.
Rồi thoáng chốc hoa bay phấp phới
Ngỡ cuộc vui từ nước mắt rơi
Nhưng sóng cuộn ngoài khơi đi tới,
Khiến tâm hồn ta. Buông lơi.
Biển đang lạc hay biển lạc ta?
Ta tự hỏi mình có đang lạc?
Cõi hư vô, cõi mộng hay cõi tình?
Đến bây giờ có lẽ còn lạc.
Lạc giữa chiều mưa, lạc giữa đường.
"Nơi này ta đang lạc biển"
Bàng Băng Điểu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro