Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

sóng dập lòng anh tan tác

"Em yêu biển"

Lòng em anh thấu chứ! Mấy hồi em thủ thỉ với anh về diễm lệ của biển ngàn. Về dải cát trắng luôn bâu lấy chân em nóng hổi, là nhà của bao lũ bé con con để em đào xới, để em cười. Về gió biển tựa không bao giờ dứt, cho em hít thoả căng buồng phổi. Về bản hoà ca của ngàn gợn sóng lớn nhỏ, đẩy đưa gọi em về. Cả bụng nước bao la của mẹ biển, mơn trơn nơi xác thịt em mát lạnh với cả sự sống trong lòng.

"Lòng em luôn đau đáu một nỗi, rằng kiếp rồi em là một tiên cá vẫy vùng ở miền kia đại dương xanh."

Mà rằng em có thấu nỗi bận lòng anh? Anh nào có thích thú gì thứ phủ lấy hơn nửa diện tích trái đất này. Bãi cát nóng như bước trên than còn cháy, như gọng kìm xích lấy chân anh nhấc chẳng nổi. Gió hòa cát tát anh bốp chát, đỏ hon cả mắt này cố mở để tìm dáng hình em. Sóng vỗ sao mà anh chỉ thấy phiền, át đi lời yêu mình thì có gì hay ho? Nước biển thì chả có trong ngần như em, đôi lúc lấp ló gì kia làm anh giật bắn; vị cũng mặn chát nào ngọt như tình mình.

"Biển chẳng gì hay ho, sao em đem lòng đê mê thế?"

Rồi em lại toe toét cái điệu cười lấp cả nắng trời buông, lấp luôn cả cơn ghen ngốc xít nhộn nhạo ruột gan anh.

Giờ đây anh chắc mẩm kiếp trước mình làm gì tày trời lắm, để phải chịu cảnh tù tội khốn cùng nơi biển ngàn em thương. Bóng anh mỗi ngày hằn trên cát, làm rạn bờ cát trắng em yêu rồi, có trách anh không? Mỗi ngày đều đặn từ lúc biển đêm ngả hồng mơ đến trời sụp màu cam quýt chua cả lòng anh ngồi trăn trở.

"Em này, anh thắc mắc, em chơi nơi lòng mẹ biển kia đã mấy bận mùa rồi, chừng nào về nằm lại lòng này của anh?"

Rằng khi thân em đã làm một với biển rộng, anh vẫn chẳng thể gửi tiếng yêu về khơi xa.

Gửi anh lại mỗi mẩu giấy rồi em biến. Em yêu biển, vì đời dần em nát rồi. Biển mẹ trao em mặn nồng còn đời chỉ mớm mỗi đắng cay. Nhưng sao không trút lên anh này, mà cứ mãi nuốt khổ một mình chi em? Để rồi khi vai gầy gồng gánh chẳng nổi cái đời giao, em tìm về biển. Em chẳng hay bảo vai anh như thể gánh được cả đất trời, vậy có bao muộn phiền sao em không đặt xíu sang anh đỡ hộ cho? Ôi anh không có ý trách em, thói anh hiếu thắng em biết thừa. Hay rằng tình anh trao chẳng đủ để em có một giấc say sưa, thế là em quyết tìm an yên dưới lòng sâu đáy biển? Thế là lỗi anh rồi, xin em tha thứ. Xin em về lại bên cho anh vỗ về.

Quý báu của anh, biển nuốt mất rồi. Như cách hằng ngày nó nuốt chửng mặt trời vào bụng, dập hết nắng muôn phương, giờ dập cả nghĩa lý mảnh đời khốn cùng anh đây. Anh cũng khá khẩm hơn em bao đâu, cũng tởm đời ghê gớm lắm, cũng thử tìm đến cái chết rồi, nhưng em biết đấy, đời là thằng khốn chẳng chiều lòng mấy ai. Rồi cứ thế anh dạt đến bên em. Anh nên hay chẳng tốt lành gì tên khốn đấy lại vén màng cho nắng lọt vào lòng, nhưng kẻ say thì biết nổi trời trăng gì, anh chỉ biết si mê nắng của anh. Mà nắng nào rồi cũng tắt, em kết thúc mình như cách ngày phai. Ước chi anh không biết đến em, để anh chẳng hay nắng lại đẹp, để anh không biết ấm áp ra sao, để anh có thể kết thúc mình hệt như cách em đi, để anh không thêm giận biển và một nỗi hoài mong em. Oán đời sao lại tặng em cho biển ngàn, để lại thân anh côi. Oán cả em, sao nhẫn tâm đi, để lại đôi dòng xích anh lại đời.

Tâm anh tàn rồi, hồn anh cũng nát, tình mình đã tan, còn nghĩa lý gì đâu em ơi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro