Nắm lấy cơ hội
Hưng, hay đúng hơn bây giờ là Asura, ngồi thẫn thờ trên chiếc giường ọp ẹp, ánh mắt lướt qua từng chi tiết của căn phòng nhỏ bé và tồi tàn. Mùi ẩm mốc vẫn không biến mất, và cậu không ngừng cảm thấy cơ thể này yếu ớt lạ thường. Một cơn đau âm ỉ ở ngực làm cậu nhăn mặt, như thể chủ nhân cũ của thân xác này đã phải chịu đựng bệnh tật lâu ngày.
Cố nuốt xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, Hưng nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi mở miệng, giọng khàn khàn và nặng nhọc:
"Này... đây là đâu?"
Lilia, cô gái tự nhận là em gái của cậu, lập tức quay lại với ánh mắt sáng lên đầy hy vọng. Như thể chỉ cần Hưng nói thêm một câu nữa, cô sẽ thấy yên tâm hơn.
"Đây là thành phố Azura!" cô nói, giọng đầy hào hứng. "Vùng đất màu mỡ và tiềm năng phát triển nhất mà em từng biết! Nơi mà giấc mơ của bất kỳ ai cũng có thể trở thành hiện thực!"
Lilia nói như thể đang đọc thuộc một đoạn quảng cáo nào đó. Đôi mắt cô lấp lánh niềm tin, nhưng Hưng lại không thể chia sẻ sự phấn khởi đó. Cậu liếc qua khung cửa sổ nhỏ xíu, nơi ánh sáng mờ nhạt lọt vào, và chỉ thấy những mái nhà lụp xụp trải dài đến tận chân trời.
"'Bầu trời xanh'? Ai đặt cái tên buồn cười thế?" Hưng thầm nghĩ, cố nén một tiếng cười mỉa mai. Cái gì mà "vùng đất màu mỡ"? Trông xung quanh chẳng có gì khác ngoài sự nghèo nàn và cũ kỹ.
"Anh... không nhớ gì thật sao?" Lilia bất ngờ hỏi, đôi mắt nhìn cậu chăm chú như đang dò xét.
Hưng quay đầu, đôi mắt xanh lục lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. "Không. Hoàn toàn không." Cậu trả lời dứt khoát, giọng nói pha lẫn chút mệt mỏi.
Lilia cắn môi, vẻ mặt thoáng buồn, nhưng cô nhanh chóng cố gắng nở một nụ cười. "Không sao đâu. Có thể do anh ngã bệnh quá lâu, trí nhớ hơi lẫn lộn. Nhưng em ở đây mà, em sẽ giúp anh."
"Giúp?" Hưng nhếch môi, cười nhạt. "Bằng cách nào? Nhìn quanh đi, chúng ta thậm chí còn chẳng có nổi một nơi ở ra hồn. Cô chắc mình giúp được tôi à?"
Lilia hơi giật mình trước giọng điệu gay gắt của Hưng, nhưng cô không đáp trả. Thay vào đó, cô nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kiên định khác hẳn vẻ ngoài gầy gò của mình. "Em đã luôn giúp anh, dù có chuyện gì xảy ra. Đừng nói những lời như vậy nữa."
Hưng định phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên định đó, cậu bỗng cảm thấy như mình đang bắt nạt một đứa trẻ. Cậu thở dài, cảm giác áy náy trỗi lên dù bản thân không hiểu tại sao.
"Được rồi, xin lỗi," cậu nói, giọng nhẹ hơn. "Cô nói tiếp đi. Thành phố này... Azura gì đó, nó thực sự là nơi như thế nào?"
Lilia mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy cậu dịu lại. "Azura là một thành phố lớn, rất nhộn nhịp. Nhiều người từ khắp nơi đổ về đây để tìm cơ hội, tìm việc làm, tìm một cuộc sống tốt hơn. Nhưng..." Cô ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh.
"Nhưng sao?" Hưng nhíu mày, cảm nhận rõ sự lưỡng lự trong giọng nói của cô.
"Nhưng... không phải ai cũng thành công. Anh biết mà, chúng ta cũng không dễ dàng gì..." Lilia cười gượng. "Nhưng em tin, nếu cố gắng, chúng ta sẽ thoát khỏi tình trạng này."
Hưng nhìn cô gái trước mặt, lòng trào lên một cảm giác lạ lẫm. Lilia rõ ràng đang cố gắng duy trì sự lạc quan, nhưng cuộc sống ở nơi này chắc chắn không đơn giản như lời cô nói. Và giờ, cậu bị nhốt trong cơ thể này, sống cuộc đời của một người tên Asura – một kẻ thất nghiệp, ốm đau, và dường như chẳng có chút tương lai nào.
"Thật là điên rồ," Hưng lẩm bẩm. Nhưng cậu biết, dù muốn hay không, cậu buộc phải sống trong thực tại kỳ lạ này.
Cậu dựa lưng vào tường, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt gầy gò nhưng quyết tâm của Lilia. "Được rồi. Vậy bây giờ tôi phải làm gì? Ý tôi là, tôi – Asura, hay bất kỳ ai tôi đang là – phải làm gì để không chết đói ở cái thành phố này?"
Lilia bật cười nhẹ, lần đầu tiên trong ngày. "Chúng ta sẽ nghĩ cách. Nhưng trước tiên, anh nên nghỉ ngơi đi. Anh vừa khỏi bệnh, cần phải lấy lại sức."
"Khỏi bệnh? Ờ, chắc vậy." Hưng lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không rời khung cửa sổ. Ở bên ngoài, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chiếu xuống thành phố Azura, vùng đất mà cậu giờ đây buộc phải gọi là nhà
Và có lẽ, Lilia đang coi cậu bị vấn đề về não, nói trắng ra là mất trí nhớ
Asura tuy hay đọc những cuốn xuyên việt nhưng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại là ví dụ đó. Trời ơi, trước kia đã nghèo bây giờ vẫn như vậy. Asura đứng dậy, bắt đầu vào vai người anh chu đáo.
Asura đứng giữa căn bếp nhỏ, thở dài khi nhìn vào chiếc giỏ lác lèo tèo vài cọng rau xanh héo úa và hai củ cà rốt gầy guộc. Căn bếp cũng chẳng khá hơn: một cái bếp củi đã sứt mẻ, nồi niêu thì cũ đến mức loang lổ vết cháy đen. Cậu khẽ lắc đầu, bất giác nghĩ:
"Trời ơi, xuyên không thì xuyên không, nhưng nghèo từ kiếp trước đến kiếp này là sao? Đã thế lại còn phải nuôi em gái nữa. Thật không hiểu nổi sao mình lại dính vào tình huống này."
Nhưng khi quay sang nhìn Lilia, cậu bỗng cảm thấy có chút áy náy. Dù cậu chẳng phải người anh ruột thật sự, cô bé này vẫn hết lòng lo lắng và quan tâm đến cậu. Thở dài một hơi, Asura quyết định tạm gác mớ suy nghĩ hỗn loạn sang một bên.
"Được rồi, nấu ăn thì nấu ăn. Nghèo cũng phải sống."
Cậu cầm con dao lên, mắt đảo qua nguyên liệu ít ỏi. "Không có gì ngoài rau..." Cậu lẩm bẩm, nhưng rồi nhận ra hai củ cà rốt còn sót lại trong giỏ. "À, ít ra còn có cà rốt. Vẫn làm được."
Nói là làm, Asura bắt đầu băm nhỏ rau và cà rốt. Dù thân xác này yếu ớt, tay chân run rẩy, nhưng những kỹ năng nấu ăn mà cậu tích lũy được ở kiếp trước lại hoàn toàn nguyên vẹn. Một phần vì trước đây cậu cũng từng sống một mình, phần vì cậu thích nấu nướng, và giờ đây, điều đó trở thành kỹ năng sống sót quan trọng.
Lửa bắt đầu bùng lên dưới chiếc nồi cũ kỹ, kèm theo tiếng xèo xèo khi Asura thả rau và cà rốt vào. Tay cậu nhanh thoăn thoắt, khuấy đều để rau không bị cháy. Chẳng mấy chốc, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
Đứng gần đó, Lilia ngạc nhiên nhìn anh trai mình. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy anh mình vào bếp, lại còn nấu ăn với vẻ tập trung đến thế. Lilia khẽ nuốt nước bọt, mùi thơm từ chảo rau cà rốt xào khiến dạ dày cô không khỏi réo lên.
"Anh... thực sự nấu được à?" Lilia ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Asura không quay lại, chỉ đáp gọn: "Sao không? Ở nhà ai nấu cho cô ăn?"
Lilia hơi giật mình, rồi mím môi. Thực tế, từ khi mẹ mất, cô thường là người nấu ăn trong nhà, còn anh trai cô – Asura – chỉ loanh quanh tìm việc làm rồi trở về trong tình trạng chán nản. Cô chưa từng nghĩ anh mình có thể làm được gì ra hồn trong bếp, nhất là sau trận ốm dài vừa qua.
Nhưng hôm nay thì khác.
Một lát sau, Asura tắt bếp, đặt một đĩa rau xào thơm phức lên bàn. Dù món ăn chỉ có rau và cà rốt, nhưng màu sắc rực rỡ cùng mùi hương ngọt ngào khiến Lilia không thể rời mắt.
"Xong rồi. Ngồi xuống ăn đi." Asura nói, giọng điệu có chút tự mãn.
Lilia kéo ghế ngồi, ánh mắt vẫn lén liếc anh trai mình như thể đang nhìn một người xa lạ. Cô cẩn thận gắp một miếng rau cho vào miệng. Vị ngọt thanh của cà rốt hòa quyện với chút gia vị đậm đà khiến cô ngạc nhiên đến mức phải ngẩng đầu nhìn anh.
"Ngon... Ngon thật đấy!" Lilia thốt lên, đôi mắt sáng lên như sao.
Asura ngồi xuống đối diện, nhếch môi cười nhẹ. "Tất nhiên. Anh trai cô đây là ai chứ."
"Nhưng mà... trước giờ anh có biết nấu ăn đâu?" Lilia vừa nhai vừa lẩm bẩm, ánh mắt đầy tò mò.
Asura khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng nghĩ ra một lý do. "À... chắc tại... anh quên mất mình biết nấu thôi. Ai mà chẳng có vài thứ quên đi sau khi ốm nặng, đúng không?"
Lilia gật đầu, dường như đồng tình với lời giải thích của anh.
Trong lòng, Asura thở phào nhẹ nhõm. Cậu không biết thân xác này thực sự có bao nhiêu kỹ năng, nhưng ít nhất, món ăn này đã khiến Lilia hài lòng, và cậu cảm thấy điều đó đủ để khiến mình có chút an ủi giữa hoàn cảnh kỳ quái này.
Nhìn Lilia vui vẻ ăn, Asura lặng lẽ tự nhủ:
"Dù sao thì, sống lại một lần nữa... cũng phải tìm cách sống cho ra hồn. Có lẽ việc đầu tiên là làm sao kéo cái gia đình này ra khỏi nghèo đói."
hiếc chậu gỗ nhỏ xíu đầy nước bẩn phản chiếu gương mặt Asura. Cậu hạ tay rửa bát, để mặc nước chảy thành dòng xuống sàn nhà. Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu – một ý nghĩ mà chính cậu cũng thấy điên rồ.
"Anh muốn tìm việc." Asura nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
Lilia, đang thu dọn góc bếp nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh trai với ánh mắt ngạc nhiên. "Tìm việc? Anh... thật sự khỏe lại rồi sao?"
"Không chỉ khỏe." Asura quay lại, ánh mắt xanh biếc ánh lên tia sắc sảo. "Anh không muốn cứ sống lay lắt qua từng ngày như thế này. Anh muốn làm thám tử. Và để làm được điều đó, anh cần lên thành Azura."
"Lên... lên thành?" Lilia suýt đánh rơi cái nồi cũ trong tay. "Anh đang nói gì thế? Người như chúng ta không có tư cách đặt chân vào đó đâu! Chỉ toàn những kẻ giàu có hoặc quyền lực mới được phép vào thành phố trung tâm!"
Asura chống tay lên bồn rửa, nhún vai. "Vậy thì sao? Đứng ngoài mà mơ ước mãi cũng chẳng thay đổi được gì. Anh muốn thử một lần. Không phải em cũng mơ đến một cuộc sống tốt hơn sao?"
"Nhưng..." Lilia định phản đối, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn vẻ mặt cương quyết của anh trai, cô chợt nhận ra đây không phải là người anh thường ngày mà cô biết – người anh hay than thở, thất bại và chán nản.
"Lên thành... làm thám tử... thật sự có khả thi không?" Lilia thì thầm, vẻ mặt đắn đo.
Asura bước đến, đặt tay lên vai em gái, ánh mắt chân thành. "Anh không biết. Nhưng anh muốn thử. Anh tin, nếu chúng ta cùng nhau, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Em tin anh chứ?"
Lilia nhìn vào đôi mắt xanh như cực quang của anh, rồi khẽ gật đầu. "Được rồi. Nếu anh quyết tâm vậy, em sẽ đi cùng anh. Nhưng em nói trước, chúng ta không có gì để mất, nên đừng khiến mọi thứ tệ hơn."
Asura mỉm cười. "Anh hứa."
Sau khi thuyết phục được Lilia, Asura đứng trước chiếc gương nứt treo trên tường. Cậu đưa tay lên mái tóc đen dài lòa xòa, rồi bất giác nhíu mày. "Nếu muốn làm lại cuộc đời, ít nhất cũng nên bắt đầu bằng vẻ ngoài chỉnh chu."
Cầm lấy chiếc kéo cũ, Asura tự tay cắt phăng phần tóc mái bù xù. Từng lọn tóc rơi xuống, để lộ đôi mắt xanh biếc như phát ra ánh sáng nhè nhẹ trong ánh chiều tà. Khuôn mặt phản chiếu trong gương tuy không hoàn hảo, nhưng lại có nét cuốn hút kỳ lạ, pha chút tinh nghịch nhưng đầy nội tâm.
"Không tệ." Cậu lẩm bẩm, mỉm cười với bản thân trong gương.
Lúc này, Lilia bước xuống, tay ôm vài món đồ cần thiết. Khi nhìn thấy anh trai mình, cô khựng lại. "Anh... cắt tóc?"
Asura cười trừ, nhún vai. "Anh muốn thay đổi bản thân một chút. Em thấy sao?"
Lilia nhìn anh chằm chằm vài giây, rồi bật cười. "Trông anh đỡ... lôi thôi hơn hẳn."
"Vậy thì tốt." Asura đáp, cười nhẹ.
"Nhưng anh chắc chắn chứ?" Lilia nghiêm túc hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. "Lên thành không phải là chuyện đơn giản. Nếu bị đuổi ra ngoài hoặc gặp rắc rối, chúng ta sẽ chẳng còn nơi nào để quay về."
Asura đặt tay lên vai cô, đôi mắt ánh lên sự tự tin lẫn tinh ranh. "Chắc chắn. Cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi, em gái à. Anh hứa."
Lilia không nói thêm gì, chỉ gật đầu, rồi cùng anh trai bước ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, ánh hoàng hôn rực rỡ bao phủ thành phố Azura cũ kỹ. Bầu trời phía sau lưng Asura chuyển sang màu cam đỏ như ngọn lửa bùng cháy, tạo nên một khung cảnh kỳ lạ.
Lilia thoáng thấy sợi dây đeo trên cổ tay anh trai mình – một chiếc dây nhỏ với ký hiệu lạ – khẽ rung lên, như thể nó đang phản ứng với thứ gì đó ở xa.
Cô định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Trong lòng cô, hy vọng và lo âu đan xen.
Asura quay lưng lại, hướng ánh mắt về phía chân trời, nơi ánh sáng của thành Azura trung tâm mờ nhạt trong buổi hoàng hôn.
"Đợi anh, Azura. Cuộc đời này, anh sẽ không để nó uổng phí thêm một giây nào nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro