Kẻ sùng bái
Tiếng rít của bánh xe kim loại chạm vào đường ray vang lên như một khúc nhạc hỗn loạn. Đoàn tàu đông nghẹt người, không khí đặc quánh bởi mùi mồ hôi và tiếng người nói chuyện xì xào.
Asura đứng giữa đám đông chen chúc, tay bám chặt lấy thanh vịn bằng kim loại bên cạnh, cố giữ thăng bằng khi tàu rung lắc. Lilia thì loay hoay phía sau cậu, cố gắng né tránh những va chạm không mong muốn từ những người xung quanh.
"Mọi người làm ơn nhích ra chút được không?!" Lilia nhỏ giọng, nhưng chẳng ai để ý.
Cậu xoay người lại nhìn em gái, mặt đỏ bừng vì phải chịu đựng. "Đám đông này đúng là kinh khủng. Cứ như nhét cả một chợ phiên lên đây vậy!"
Bỗng nhiên, một cảm giác đau nhói khiến Asura giật bắn mình. Cậu nhăn mặt, rít lên: "Này! Ai vừa dẫm vào chân tôi?!"
Không ai trả lời, chỉ có một người đàn ông to lớn phía trước quay lại nhìn cậu một cái rồi lại quay đi. Cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng, vì gây sự ở đây chẳng giúp ích được gì.
"Thôi nào, anh," Lilia vỗ nhẹ vai cậu, cố gắng trấn an. "Chúng ta còn một quãng dài nữa mới tới thành phố Azura, không nên lãng phí sức lực vào những chuyện vặt vãnh."
Asura hít một hơi thật sâu, gượng ép bản thân bình tĩnh lại. Nhưng khi mắt cậu nhìn lướt qua đám đông chật chội, những khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt mệt mỏi, cảm giác bực bội càng tăng thêm.
"Nếu không vì chuyện tiền bạc, anh đã chẳng phải chen chúc như thế này," cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Lilia, anh thề, tương lai chúng ta sẽ không còn phải chịu khổ như vậy nữa. Sẽ có ngày anh đưa em ngồi toa tư nhân, ăn ngon mặc đẹp."
Lilia ngạc nhiên nhìn anh trai. Cô nhoẻn miệng cười, dù nét mặt vẫn ẩn chút lo lắng. "Chỉ cần chúng ta vẫn còn bên nhau, thế nào cũng ổn cả."
Asura quay lại nhìn em gái. Câu nói ấy chạm đến một góc mềm mại trong lòng cậu, nhưng cũng làm cậu thêm quyết tâm. Đôi mắt xanh sắc sảo như cực quang của cậu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt của bầu trời hoàng hôn len lỏi qua những khe hở bụi bặm.
"Không, Lilia," cậu khẽ nói, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười quyết liệt. "Anh sẽ không để em phải chịu khổ thêm nữa. Đây chỉ là khởi đầu mà thôi."
"Ừm....."
Tiếng ồn ào của đám đông dường như lắng xuống trong đôi tai của Lilia khi cô nhắm mắt lại, đôi tay nhỏ bé siết chặt vào nhau trước ngực. Dù không phải người quá sùng đạo, trong lòng cô vẫn tràn ngập niềm tin vào các vị thần, đặc biệt là Thần Sung Túc, đấng bảo hộ của những người mưu cầu đủ đầy và bình an.
Cô cúi đầu, giọng thì thầm giữa tiếng ồn náo nhiệt của toa tàu:
"Ôi đấng bảo hộ của sự sung túc và bình an, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện từ một kẻ yếu đuối. Chúng con, những người nhỏ bé giữa biển người mênh mông, chỉ mong có được một hành trình an lành, không hoạn nạn.
Hãy bảo vệ chúng con khỏi hiểm nguy, đưa chúng con đến nơi an toàn, để đôi chân mỏi mệt này có thể bước tiếp trên con đường tìm kiếm hy vọng. Xin hãy dẫn lối và che chở cho anh trai con, người luôn gánh chịu mọi khó khăn vì con.
Con không cầu mong giàu sang hay phú quý ngay lúc này, chỉ xin chút bình yên và may mắn trong hành trình dài phía trước. Nếu lời nguyện này được nghe thấu, con nguyện giữ niềm tin vào Ngài mãi mãi."
Cô mở mắt ra, thầm hít một hơi, lòng tràn đầy hy vọng.
Asura đứng bên cạnh, dù không nghe rõ từng lời cô nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thanh thản của em gái, cậu bỗng cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ. Như thể không gian xung quanh bỗng dịu đi, áp lực của đám đông cũng nhẹ bớt.
"Em vừa làm gì thế, Lilia?" Asura hỏi, giọng pha chút tò mò.
"Chỉ là cầu nguyện thôi," Lilia đáp, đôi mắt ánh lên niềm tin. "Em tin rằng thần Sung Túc sẽ bảo vệ chúng ta."
Asura cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. "Em đúng là có niềm tin vào mấy thứ đó nhỉ. Nhưng nếu thần linh có tồn tại, anh nghĩ Ngài sẽ nghe thấy em."
Lilia mỉm cười, đôi tay vô thức siết chặt sợi dây chuyền nhỏ trên cổ mình, biểu tượng của thần Sung Túc mà mẹ cô để lại từ lâu. Trong lòng cô, một niềm tin mạnh mẽ hơn bao giờ hết: chỉ cần họ còn bên nhau, thì hành trình nào cũng sẽ vượt qua.
Rầm!'
Một tiếng nổ lớn, khiến con tàu rung chuyển mạnh. Asura loạng choạng suýt nữa và đập vào ghế phía trước rồi, cậu nhanh chóng lấy thân mình che chắn cho Lilia. Asura mở mắt nhìn xung quanh dò xét, tinh thần đẩy lên cực điểm thay cho tinh thần đang gào thét bên trong.
Cái quái gì vậy???
Một đám người mặc đồ đen đi vào với khí thế đáng sợ, trong số đó có một người đàn ông với đôi mắt to và khá gầy, với khuôn xanh xao. Nhưng trái ngược là ông ta là người cầm đầu đám người điên loạn đó.
"Ca ngợi Hỗn Loạn!"
Người đàn ông gầy gò, với đôi mắt sâu hoắm và khuôn mặt xanh xao, giơ cao một biểu tượng kỳ lạ bằng kim loại đen tuyền. Biểu tượng ấy giống như một vòng xoáy không có điểm đầu, được khắc bằng những ký tự cổ quái.
Hắn cất giọng trầm thấp nhưng vang vọng:
"Hỡi những kẻ đang tìm kiếm trật tự giả dối! Hôm nay, các ngươi sẽ được khai sáng! Hỗn Loạn sẽ tái sinh mọi thứ, xóa bỏ sự mục nát của thế giới này!"
Hành khách trên tàu nhốn nháo, tiếng la hét vang lên khắp toa. Một vài người cố chạy trốn, nhưng đã bị đám người mặc đồ đen chặn lại.
Asura quét ánh mắt sắc bén khắp toa tàu. Tình thế này rõ ràng không phải chỉ là một vụ cướp đơn thuần. Cậu siết chặt nắm đấm, trong lòng hỗn loạn không kém:
"Hỗn Loạn? Cái quái gì thế này? Chúng muốn gì?"
Lilia nắm chặt tay áo Asura, giọng run rẩy: "Anh... họ là ai vậy? Chuyện gì đang xảy ra?"
"Anh không biết, nhưng em đừng rời khỏi anh nửa bước." Asura thấp giọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi đám người kia.
Người đàn ông dẫn đầu nhóm khẽ đưa tay, ra hiệu cho các thuộc hạ tiến lên. Những tên mặc đồ đen lập tức bắt đầu lục soát hành khách, tịch thu mọi thứ chúng thấy giá trị. Nhưng không giống những kẻ cướp thông thường, chúng dường như còn tìm kiếm thứ gì đó.
Asura cau mày. "Chúng đang tìm gì đó... không phải tiền."
Bất chợt, người đàn ông gầy gò liếc mắt qua phía một đôi tình nhân. Đôi mắt lạnh lẽo như xuyên thấu mọi lớp vỏ ngụy trang của con người.
Nhưng một cô gái đã hét toáng lên và bỏ chạy, nhưng cô gái đó đã bị bắt lại lôi lên một tế đàn. Người đàn ông đó lấy ra một vật gì đó, một con búp bê đỏ thẫm. Ông ta đưa con búp bê lại gần cô gái đó và..... một chuyện kinh khủng đã xảy ra, ít ra với Asura là như thế.
Cảnh tượng trước mắt khiến Asura cảm thấy toàn bộ cơ thể như đông cứng lại, mỗi giác quan như bị tê liệt trong nỗi kinh hoàng. Con búp bê đỏ thẫm, nhỏ nhắn nhưng lại có một sự tĩnh lặng đáng sợ. Trước khi được đưa gần đến cô gái, nó đã bị khâu kín miệng, nhưng ngay khi vật thể đó gần đến cô gái, miệng búp bê tự động mở ra một cách kinh dị.
Cái miệng rộng, giống như một cái hố đen không đáy, dính đầy máu tươi chảy ra từ những vết chỉ khâu như thể muốn thoát ra ngoài. Cái miệng ấy không chỉ mở ra mà còn "nhoàm!" – tiếng nhai xương, tiếng xé nát cơ thể, không khí xung quanh như bị một lớp sương mù mùi thối bủa vây. Máu đỏ tươi văng lên, bắn vào cả người cô gái, khiến Asura cảm thấy như thể máu của cô ta đang bắn về phía mình.
Đôi chân của cậu run lên, đầu óc trở nên mơ hồ, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. "Không thể nào...!" Asura thầm nghĩ, đôi mắt không thể rời khỏi cảnh tượng kinh hoàng đó.
Cô gái đang gào thét trong khi con búp bê đang nhai nuốt những gì còn lại của cô. Đôi tay cô ta giơ ra, cố gắng giật ra khỏi sự kiềm chế của những tên tín đồ bệnh hoạn, nhưng vô ích. Máu đỏ vấy lên khắp người cô ta, rớt xuống sàn tàu, hòa cùng với những âm thanh ghê rợn ấy.
Lilia đứng cạnh Asura, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt hoảng hốt. Cô đã kìm chế không khóc, nhưng nỗi sợ hãi đã khiến đôi tay cô nắm chặt lấy tay anh trai. Lilia khẽ run rẩy: "Anh... chúng ta làm gì bây giờ?"
Asura lặng im, trong tâm trí hỗn loạn, nhưng lý trí vẫn không thể tắt. Cậu phải hành động. Không thể đứng nhìn thêm nữa. Con búp bê không phải là một món đồ bình thường, nó là một con quái vật... hoặc là một thứ gì đó còn kinh khủng hơn cả sự tưởng tượng của cậu.
'Xoảng!' – Tiếng kính vỡ vang lên, khiến không gian trong tàu hỏa lập tức trở nên hỗn loạn. Một người thanh niên tóc nâu, đôi mắt hổ phách, vọt vào từ cửa sổ bị vỡ, nhanh chóng lướt qua đám đông. Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn vào đám người đang hoảng loạn và nhanh chóng rút súng ra.
'Pằng!' – Một tiếng súng vang lên. Tên ám sát mặc đồ đen ngã gục xuống, máu bắn ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh. Cậu thanh niên không mảy may quan tâm đến tiếng la hét của những người xung quanh, tiếp tục mục tiêu của mình. Không khí đặc quánh sự căng thẳng, như một cơn bão chuẩn bị bùng nổ.
Tên cầm đầu giáo hội nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn. Hắn bước lên phía trước, đôi mắt sáng quắc đầy quyết tâm. "Các ngươi thật quá ngu ngốc." Hắn nói, giọng trầm thấp, nhưng đầy quyền lực. "Các ngươi không hiểu thứ sức mạnh chúng ta đang sở hữu."
Thanh niên với đôi mắt hổ phách không đáp lại, chỉ tiếp tục vung tay bắn một viên đạn vào tên tiếp theo trong nhóm ám sát của hắn. "Sức mạnh các ngươi dùng để thao túng linh hồn người khác đã bị lạm dụng quá mức," giọng thanh niên lạnh như băng, nhưng mỗi từ đều mang theo sự khinh miệt. "Các ngươi không thể tiếp tục làm loạn như thế này."
Tên cầm đầu cười nhạt, không hề sợ hãi. "Các ngươi, những kẻ thuộc phái luật lệ, làm sao có thể hiểu được tầm quan trọng của sự hỗn loạn? Quyền lực mà ta sở hữu là điều mà các ngươi không thể có được. Linh hồn của kẻ khác chỉ là công cụ cho ta, một thứ có thể dùng và bỏ đi."
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, làm tóc của thanh niên bay phất phới. "Sự hỗn loạn các ngươi muốn, ta sẽ kết thúc nó." Mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh như sắt thép. Thanh niên nhắm vào mục tiêu tiếp theo, chỉ một tiếng 'pằng', hắn ngã xuống ngay lập tức.
Tên cầm đầu khẽ nheo mắt, nhìn thấy điều này. Hắn bắt đầu siết chặt chiếc nhẫn vàng trên tay mình – đó là nguồn sức mạnh của hắn, chiếc nhẫn chứa đựng linh hồn của những kẻ đã chết. "Đừng nghĩ là ngươi có thể phá hủy mọi thứ chỉ bằng vài viên đạn," hắn cười khẩy, giọng tràn ngập sự tự tin. "Thứ ngươi đang đối đầu là một thế lực vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi."
Thanh niên không nói gì, chỉ bình thản nhìn về phía tên cầm đầu. Mỗi cử động của hắn đều tính toán kỹ lưỡng, không một dấu hiệu của sự lo lắng. "Sức mạnh các ngươi không thể chống lại được công lý." Hắn nói, ánh mắt vẫn không rời tên cầm đầu.
Với những lời nói cuối cùng đầy thách thức, thanh niên quay lại, cậu nắm chặt khẩu súng, chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo. Không ai nói gì thêm, tất cả mọi thứ đều đã rõ. Một cuộc chiến không thể tránh khỏi đã diễn ra, và chỉ có một người sẽ đứng vững sau cuộc đụng độ này.
Asura đứng bên ngoài, im lặng quan sát toàn bộ sự việc. Không có bất kỳ hành động nào từ phía cậu. Tâm trí cậu vẫn đầy sự cảnh giác, theo dõi cẩn thận từng động thái của cả hai. Cậu không thể tham gia, nhưng cậu hiểu một điều: những thế lực này sẽ không dừng lại dễ dàng.
"Ôi, Đấng Soi Sáng vĩnh cửu, Minh Thái Lux,
Ngài là ánh sáng dẫn lối trong hỗn mang,
Là cán cân công lý, là nguồn mạch của hòa bình.
Hãy ban cho chúng con sự bình ổn trong tâm trí,
Hãy chỉnh đốn những lệch lạc, lập lại trật tự nơi trái tim hỗn loạn.
Ngài là bầu trời bất biến, là vòng xoay vũ trụ không ngừng nghỉ.
Xin bảo vệ lẽ phải, dẹp tan bóng tối lầm đường.
Ngài dệt nên quy luật, giữ vững hòa hợp giữa muôn loài."
Sau khi cậu ta giơ lên chiếc cán cân nhỏ, ánh sáng từ cán cân như lóe lên, phản chiếu qua những chi tiết tinh tế của cán cân, một sức mạnh lạ lùng toát ra từ đó. Ánh sáng như vỡ ra thành hàng nghìn tia sáng nhỏ, lấp lánh khắp không gian xung quanh. Cậu thanh niên không hề run rẩy, đôi mắt kiên định và chờ đợi kết quả.
Cán cân nhỏ từ từ thăng lên, như đang cân đo mọi thứ trong vũ trụ. Một sự yên tĩnh lạ lùng bao phủ, ngay cả những người xung quanh đều cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của lực lượng thần thánh.
Chỉ một lúc sau, không khí như nở ra một sự đồng điệu kỳ diệu, thanh thản và trật tự. Những chi tiết hỗn loạn xung quanh dường như lắng xuống, như thể thế giới này đã bắt đầu tuân theo một quy luật vĩnh cửu mà Đấng đã dựng lên.
Cậu thanh niên cúi đầu nhẹ nhàng, thì thầm một lời cảm tạ: "Ngài đã ban cho chúng con sự bình an trong lòng, một con đường dẫn lối sáng sủa trong bóng tối. Chúng con sẽ không bao giờ quên trật tự Ngài đã tạo dựng."
Cán cân từ từ hạ xuống, như đã hoàn thành nhiệm vụ, và ánh sáng đó dần tắt, để lại một cảm giác bình yên trong tâm hồn cậu và những người chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro