Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 165: JeffBarcode

"Ừ, phóng đi."

Bác sĩ Du đưa tay lấy báo cáo lại nhìn thoáng qua, ý vị thâm trường nhìn cặp đôi ngồi trước mặt ngồi, vẻ mặt cười xấu xa:

"Nếu không các cậu đoán xem?"

"....Rốt cuộc là có hay là không có."

Trong lòng anh lo lắng, không muốn bị trêu chọc nhất:

"Rốt cuộc là như thế nào."

"Anh Jeff, này có phải bảo bảo không?".

Cậu cầm xét nghiệm đọc:

"Có thai bốn tuần rưỡi?"

"A, mới hơn một tháng, phát hiện sớm, khoảng cách thời gian giữa hai đứa nhỏ hơi gần chút, hơn nữa căn cứ vào trường hợp trước đây của cậu, tâm lý cậu hình như có chút vấn đề, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt, đặc biệt là thời gian trầm cảm khi mang thai, trước kia....."

"Ừ, lần này sẽ không gây thêm gánh nặng tâm lý cho em ấy."

Anh giành trả lời trước bác sĩ.

Hai người không muốn nhắc tới phần quá khứ đã qua, tuy chưa từng trốn tránh đề tài này, nhưng vẫn là hy vọng cậu quên đi hồi ức đó.

Cậu có chút vui vẻ:

"Có bảo bảo?"

Khóe mắt có chút mông lung, gắt gao nắm tay anh, kích động run rẩy nói:

"Anh Jeff, chúng ta lại có bảo bảo. Chúng ta lại có bảo bảo?"

"Ngoan."

Anh tựa hồ cũng bị kéo có chút hưng phấn, tay chân luống cuống trấn an cậu.

Cảm giác của hai người khi bác sĩ thông báo có bảo bảo không giống nhau. Tuy bản thân anh đối với con cái cũng không có đặc biệt chờ mong gì, nhưng lúc này ngay giờ phút này cũng không tránh được có chút kích động.

Cậu vẫn luôn muốn thêm một bảo bảo   làm bạn với con gái, cậu rất thích con nít, ngày thường ở nhà đều không rời xa bảo bảo.

Hiện tại lại có, với cơ hội này anh cũng có thể một lần nữa bồi thường lại thời điểm lúc trước chính mình bỏ lỡ.

Nhìn hai người có chút kích động, bác sĩ Du cũng đi theo dặn dò nói:

"Nhất định phải định làm kiểm tra tâm lý cùng khám thai theo định kỳ, đây là chuyện quan trọng nhất."

"Dạ."

Cậu gật đầu.

Bác sĩ Du lại cười cười đánh gãy hai người, tiếp tục nói:

"Còn có một chuyện phải chú ý, trước các người chuyện giường chiếu hình như có chút kịch liệt, tôi thấy khoang sinh sản của Omega vẫn luôn có dấu vết, tần suất rất cao, hiện tại đang trong giai đoạn đầu mang thai, không thể làm, trước ba tháng cùng sau ba tháng đều rất nguy hiểm, thời gian hai lần mang thai cách nhau có chút gần, nhất định phải càng thêm chú ý hơn so với người bình thường."

Cậu nghe nghe, có chút xấu hổ gật đầu, tuy rằng đối phương là bác sĩ, chính là loại sự tình này nói ra vẫn là xấu hổ.

Huống hồ phương diện nhu cầu này của anh Jeff, vẫn luôn là tần suất cao.

Anh nghe xong lại không có phản ứng gì, vốn đang cười có chút suy sụp xuống, thật lâu sau mới từ từ hỏi ra một câu:

"Lúc nào mới có thể làm ?."

"......anh Jeff"

Bác sĩ từ phòng khám bệnh ra tới đi về hướng thang máy, cậu còn có chút mơ mơ màng màng.

Thật là có rồi, mất công trước kia anh  mua các loại, đơn giản là không có tác dụng gì, lại có thể có tiếp.

Lúc chờ thang máy, hai người mười ngón tay đan vào nhau, cậu lơ đãng nhìn anh, phát hiện anh vẫn luôn cau mày, không khỏi cắn môi hỏi:

"Anh Jeff?"

"Ừ."

Anh đáp lại, cười một chút ở giữa trán rơi xuống một hôn.

Thấy anh nửa ngày mày vẫn là nhăn, cậu có chút buồn hỏi:

"Anh Jeff, có phải anh không vui không?"

"Không có, anh vui, như thế nào không vui chứ.?"

Anh nắm tay đặt ở bên môi lại hôn hôn, ngữ khí tự đáy lòng.

Vừa lúc thang máy tới rồi, đinh một tiếng, hai người dắt tay đi vào tận cùng bên trong đứng, mặt sau những người khác cũng lục đục vào, anh đứng ở phía trước cậu, cẩn thận che chở.

Cậu chọc chọc sau lưng cường tráng của anh, chậm rãi lẩm bẩm:

"Chính là thoạt nhìn anh hình như không vui lắm."

"Có sao?"

Anh lại nhíu mày.

"Có"

Cậu xác định gật đầu, nhìn phản ứng, vui vẻ vừa rồi không khỏi biến mất hầu như không còn.

"Bảo bảo, anh không có lừa em, từ khi có bảo bảo chúng ta muốn, anh cũng rất vui, cũng là trời cao lại cho anh thêm một cơ hội đền bù cho em, trước kia anh không có chiếu cố tốt em nhưng với chuyện đó, anh có chút buồn bực chuyện khác."

Anh thở dài một hơi.

"Chuyện gì nha?"

Nghe vậy, cậu khó hiểu nhìn.

Anh xoay người ôm cậu trong lòng ngực. Duỗi tay vuốt gương mặt, từ từ nói:

"Từ giờ trở đi, thời gian dài không thể đụng vào em."

"............"

Cậu tức khắc mặt đỏ lên:

"Anh"

Chính mình ở đây lo lắng anh không thích tiểu bảo bảo, ai biết trong óc anh thế nhưng nghĩ cái này?. Ý nghĩ này cậu cũng chưa đuổi kịp.

"Thì ra là kháng cự anh, cho nên anh không dám đụng vào em, hiện tại không giống nhau, nhìn được nhưng lại không thể đụng vào, trên người của em trong thời gian mang thai còn đặc biệt thơm, này không phải cố ý làm anh thèm chết sao?. Phỏng chừng anh sẽ bị nghẹn chết đi?"

Thần sắc anh như cũ thực u oán.

Thang máy vốn dĩ chính là không gian kín, cũng không có đặc biệt lớn, đúng là sắp cơm chiều có rất nhiều người, âm thanh hai người nói chuyện không lớn nhưng người khác cũng có thể nghe rành mạch.

Cố ý vô tình sẽ có ánh mắt nhìn qua, bề ngoài hai người xuất chúng.

Cậu càng thêm e lệ, cảm giác được ánh nhìn chăm chú,  giương mắt cũng không dám, vội vàng nói:

"Đừng nói cái này, trở về lại nói, đừng nói cái này......"

"Ừ."

Anh một chút cũng không thèm để ý, chỉ là đắm chìm ở trong nổi buồn bực, tức giận hừ hừ.

Trên đường lái xe trở về, cậu nghĩ một hồi muốn đi siêu thị mua chút đồ, nhảy hai cái còn bị anh giáo huấn nói không thể nhảy.

Một đường về khách sạn, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại.

Cậu đều lười xem, bởi vì cậu biết anh vẫn luôn cùng bác sĩ  giằng co trên mạng.

Trước ba tháng khẳng định là làm không được, anh ôm cậu ở cổ vai hung hăng hít một hơi, hương thơm ngào ngạt.

"Bảo bảo, em thơm quá."

"Anh Jeff, anh phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ."

Cậu cười hì hì, muốn né tránh anh ôm chầm tới.

"Không được lộn xộn."

"Sớm biết liền đi kiểm tra trễ chút rồi, mấy ngày hôm trước bởi vì em bị bệnh cũng chưa được làm nhiều, hiện tại trực tiếp làm anh ăn chay......"

"Bằng không trực tiếp trở về đi, như vậy anh Jeff nhìn không thấy, liền không phiền nha, em còn có thể trở về bồi bảo bảo."

Ann nhanh chóng quyết định cự tuyệt:

"Không được."

Anh rầu rĩ ôm cậu giải thích nói:

"Cho dù không ăn được em, trước kia khi mang thai đối với em không tốt, hiện tại có cơ hội, liền kiên nhẫn một chút cũng không có gì."

"Phải không?"

Cậu nhướng mày, vươn ngón trỏ chọc một chút đang ở chỗ nào đó đang ồn ào.

"Chính là nó thật có tinh thần."

"...... Cảnh cáo em chớ chọc anh, bằng không anh sẽ không làm người."

Hừ hừ hai tiếng, đè lại tay cậu sờ loạn, phòng ngừa chính mình có chút hành động khác quá mức.

"Này không phải thành công làm một bảo bảo ở trong bụng sao?"

"Đứa nhỏ này... Thật con mẹ nó là đúng lúc ."

Tốt hơn hết là nên bình tĩnh chấp nhận nhưng lại không nhịn được mắng vài tiếng thô tục.

Vốn dĩ Omega của Bible mang thai đứa thứ hai nên không thể đi thành phố Z công tác, hiện tại tình huống này không sai biệt lắm người tám lạng kẻ nửa cân.

Vốn dĩ nghĩ bận rộn xong rồi, mang theo cậu đi bờ biển dạo một vòng, nhìn xem biển, cũng coi như là đi du lịch?. Dù sao hôn lễ của hai người chỉ là vì ứng phó người lớn trong nhà, làm quá vội vàng qua loa.

Tuần trăng mật không có, ngược lại cảm thấy có chút xin lỗi cậu. Cùng chính mình kết hôn lại để cậu nhận hết đau thương, uất ức.

Lúc hai người trở lại khách sạn, cậu liền có chút mệt nhọc.

Hôm nay chỉ đơn giản kiểm tra thân thể một chút mà thôi, không có cái gì quá lớn, yêu cầu nghiêm túc nghỉ ngơi điều dưỡng, tâm trạng luôn vui vẻ, vẫn đề khó giải quyết vẫn là có.

Tỷ như hôm nay cơm chiều ăn cái gì.
Giữa trưa miễn cưỡng ăn chút bò bít tết còn chưa tiêu hóa xong, anh kêu một bàn đồ ăn đưa đến trong phòng, quay đầu liền cùng Bible thảo luận vấn đề.

Này không vừa vặn sao?. Hai nhà đều mang thai đứa thứ hai, trực tiếp đụng phải thời gian, ngày thường Biu Biu còn phải đi học, tuy rằng vừa lúc đuổi kịp nghỉ hè nhưng cũng không muốn mang ra ngoài.

Hai người gọi video, Biu Biu ở trong lòng ngực Bible mơ màng sắp ngủ, có chút bất đắc dĩ:

"Không muốn em ấy mệt, hơn nữa các người vừa lúc ở bên kia kiểm tra, liền nghĩ dưỡng đi."

"Trong nhà còn có một đứa con gái, đương nhiên muốn sớm trở về một chút."

"......"

Đây là có bảo bảo, khi cách nhau không đến một năm, hai người này ai cũng không thể rơi xuống ai, tuy rằng  không tình nguyện có đứa thứ hai nhưng có liền khẳng định nhận.

"Này không phải mới một tháng, như thế nào liền không thích ăn cơm."

Jeff nói chuyện điện thoại xong quay đầu thấy đồ ăn trên bàn cơ hồ không có động qua, có chút buồn rầu:

"Anh đừng làm vài thứ kia, lại đây ăn cơm."

Trong tay cậu đang xem váy nhỏ xinh đẹp, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

"Anh Jeff, anh nói bảo bảo này sẽ là nam hay là nữ?. Em cảm thấy được, nhưng con gái có thể hay không càng tốt hơn một chút?. Có thể mặc váy giống nhau ~"

"Con trai không thể mặc váy sao?. Anh thấy con trai Bible ngày thường mặc váy cũng rất hoạt bát , trang điểm lên cùng con gái không có gì khác biệt."

Không đúng, vừa nói đến váy, anh liền nghĩ đến chính mình vừa muốn nếm thử bà xã anh mặc váy.

Con mẹ nó! Không đợi mặc liền hoàn toàn thất bại.

Phiền muộn a phiền muộn.

Vương tử u buồn hôm nay liền mới mẻ ra lò, buổi sáng còn ở trong công ty nghĩ làm như thế nào thương lượng với cậu mặc váy, rất hăng hái.

Buổi chiều đã bị kéo đi bệnh viện, mang thai bảo bảo hơn một tháng, phải mất rất nhiều ngày nhẫn nhịn.

Tưởng tượng thôi anh cũng cảm thấy nghẹn muốn mệnh, này nên làm sao bây giờ......

"Xảy ra chuyện gì vậy?. Anh Jeff, anh xem cái  váy màu vàng như thế nào?"

"Bảo bảo, về sau ở trong phòng, mặc quần cho tốt, bằng không......"

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi chân trắng cậu mới cởi quần ra, nuốt nuốt nước miếng.

Cậu xoay người hỏi đến:

"Bằng không như thế nào nha?"

"Bằng không, này không phải còn có miệng cùng chân?"

Cậu nghĩ nghĩ:

"?"

END CHAP 165.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #biblebuild