Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 123

Được rồi, ở trước mặt bảo bảo và con gái, quả nhiên dứt khoát lựa chọn đứa nhỏ tuổi hơn.

Người đàn ông làm chủ gia đình rất là bế tắc, rất là uể oải.

Tuy không có mấy người đi nhưng ít nhiều đều có chút thê nô.

Nhưng Sumettikul tổng không giống, mỗi ngày đều vui vẻ đến công ty.

Thư ký hoàn toàn sợ hãi, tổng cộng tới phòng bệnh ba lần, nhìn Build liền phun máu mũi, bản thân có suy nghĩ không an phận, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ thiếu máu.

Không dám đến bệnh viện đưa văn kiện. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Build lớn lên vừa ngoan lại vừa ngọt, tuy đỡ bụng to có chút không tiện nhưng chân lại vừa trắng vừa thon, buổi sáng khi rời giường áo ngủ lộ ra đầu vai, bộ dáng kia......

"Anh Leo , gần đây trong công ty rất bận sao?. Em thấy anh ấy gần đây rất hay gọi điện thoại."

Cậu ngồi ở trên giường, lấy hai quả nho chua nhét vào trong miệng.

"A, vâng vâng vâng, mấy ngày nay luôn bận."

Đã sắp giữa trưa, anh cũng chưa về, chỉ có thể để thư ký đưa bánh kem đã mua đến bệnh viện.

Bánh kem là anh cố ý mua ở cửa hàng phía nam thành phố, có nho chua, bên trên phủ kín thịt quả thêm vỏ cam.

Ăn vào chua chua ngọt ngọt còn có một hương thơm của hoa quả.

Dùng muỗng đào một miếng nhét vào trong miệng, bơ dính ở bên miệng.

"Nhất định phải nhắc nhở anh ấy ăn nhiều cơm nha, không thể quá mệt mỏi ~"

"Vâng vâng vâng."

Thư ký Leo nhanh chóng cầm khăn giấy nhét lỗ mũi, miễn cưỡng ngăn chặn máu mũi.

"Anh Leo cũng phải chú ý thân thể, em cảm thấy mũi không tốt lắm?. Vừa vặn anh không đi làm có thể tìm bác sĩ khám thử."

Cậu tràn đầy câu hỏi.

"Giống như mỗi lần em nhìn đến anh đều chảy máu mũi."

".... Không sao, không sao."

Làm người không dễ dàng, làm thư ký của Sumettikul tổng càng thêm không dễ dàng, Leo thở dài một hơi.

"Phu nhân, người có thể  đừng nói chuyện tôi chảy máu mũi cho Sumettikul tổng biết được không.?"

"Sao vậy, công ty anh ấy không chi trả cho mọi người kiểm tra sức khoẻ sao. Sao anh ấy có thể như vậy, thân thể không tốt liền không nên chống đỡ, nhất định phải chú ý nhiều, dù sao thì người là........"

Ăn một ngụm bánh kem vào trong miệng.

"%#$....."

Căn bản không nghe rõ nói cái gì, miệng đầy kem.

Chọc Leo cười.

"Không phải, chính là..không nói, được không?"

Bằng không Leo liền phải ai ô ô ô ô......

Mỗi lần nhìn Omega của tổng tài đều chảy máu mũi, chính mình cũng nên suy nghĩ đi kiểm tra một chút.

Chỉ là ai lại không yêu thích một người ba mềm mại.

Nhìn Build như vậy, Leo cũng có một loại xúc động muốn tìm một Omega thơm thơm ngọt ngọt, nhìn thật sự rất sảng khoái.

Thư ký Leo cũng không dám ở lại nơi này, điện thoại nhận được một tin nhắn là của Sumettikul tổng.

[ Ăn đồ bồ máu.]

Quan tâm cấp dưới, Sumettikul tổng mãi mãi là thần.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì không có gì, phu nhân người ăn đi, không... Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, ngàn vạn lần đừng nói với lão tổng hôm nay tôi lại chảy máu mũi, cầu xin người đó hu hu......"

Cậu gật gật đầu.

"Được ~"

Từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài, thư ký Leo nhanh chóng vỗ vỗ mặt, có chút không tự nhiên nhíu mày.

"Nghĩ cái gì đâu không, thật không có tiền đồ chảy máu mũi."

Hận không thể làm chính mình thanh tỉnh điểm, này cũng quá mất mặt, chảy máu mũi, không biết còn tưởng rằng trước nay Leo chưa thấy qua nam nhân.

Quả thực là mất mặt muốn chết, may mắn cậu cái gì cũng đều không hiểu, khuôn mặt nhỏ vui tươi hớn hở, nhìn thôi cũng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Hôm nay lại hâm mộ Sumettikul tổng, muốn trộm bà xã của anh đi lại thêm một người.

Vỗ vỗ mặt, lấy khăn giấy ra cũng đã không còn chảy máu, khá hơn nhiều.

Người trong phòng bệnh lui tới cũng nhiều như vậy, trừ bác sĩ cùng y tá thì chính là người quen, thư ký Leo mới vừa đi không lâu. Đợi nửa ngày, cũng không thấy ai tới mang cậu đi tập thể dục.

Ấn hai tiếng chuông, một y tá lạ mặt đi vào, vừa thấy chính là đang trong lúc thực tập, trừ đồ y tá bình thường bên ngoài, trên người còn mang theo một thẻ thực tập.

Y tá đi vào, trên mặt cười tủm tỉm.

"Hôm nay bác sĩ Hana bận quá, dưới lầu có người nhà Omega làm loạn cho nên đang xử lý, dự tính ngày sinh của cậu cũng sắp tới rồi cho nên hôm nay tôi phụ trách mang cậu xuống lầu đi bộ một vòng."

"Được....rất nhanh sẽ ăn xong ~"

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay , đang canh thời gian.

"Tôi một lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng, nếu không tôi đưa cậu đi xuống?. Sumettikul tổng còn mua đồ  ở dưới lầu, muốn cậu tự mình đi xem"

"Đồ gì nha ~"

Nhắc tới anh đưa cho cậu, nháy mắt liền hứng thú, nhanh chóng nhảy xuống giường.

"Đi đi."

Hiện tại cậu đã lớn tháng, hành động đã có chút vụng về, nhưng vẫn là gầy một chút. Mỗi ngày giữa trưa ăn xong cơm trưa một thời gian sẽ bị đưa xuống dưới lầu đi lại một chút, có thể giảm bớt bệnh phù,  chân sẽ không quá đau nữa.

Thời gian ăn trưa, phần lớn thời gian mỗi một phòng bệnh sẽ có phát cơm trưa hơn nữa còn kiểm tra sức khỏe, Build thì khác, thời gian nghỉ ngơi của cậu thoải mái là quan trọng nhất.

Y tá trực ban cũng thay phiên tới, mỗi ngày đúng lúc này cậu xác thật muốn xuống lầu.

"Biu Biu muốn xuống lầu, còn không phải là xuống lầu dạo quanh, như thế nào cao hứng thành như vậy."

Y tá trực ban khác mới giương mắt nhìn một chút, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, liền nghe có người rung chuông nói là một người mang thai nôn, muốn cô đi xem.

Cậu trả lời.

"Anh ấy mua đồ cho em, em muốn đi xem một chút."

"Được. Chú ý chút, khẳng định là kinh hỉ lớn, ngày thường Sumettikul tổng xem cậu như bảo bối, còn muốn cậu xuống lầu lấy, mau đi xem một chút."

Y tá trưởng giương mắt nhìn một chút nữ nhân ở bên cạnh Biu Biu.

"Cô là..."

Rõ ràng y tá thực tập có chút khẩn trương,  đáy mắt chợt lóe qua.

"Tôi là người mới tới, y tá thực tập - Linda, đây là thẻ tên."

Linda nhanh chóng đưa thẻ tên qua, mỗi ngày nhiều như vậy.

"Được, đi theo cho tốt, đã là tháng này rồi không thể xảy ra chuyện."

Vội vàng đi trong phòng bệnh kiểm tra, bệnh viện lớn như thế, mỗi ngày tới tới lui lui có biết bao nhiêu thực tập sinh, toàn bộ đều là gương mặt xa lạ cũng không có khả năng nhớ hết toàn bộ. Chỉ là tùy ý dặn dò một tiếng.

Bệnh viện có một bãi cỏ rất lớn cỏ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, hơn nữa  bên ngoài có bãi đỗ xe, đi từ cửa chính đến đó cũng mất một khoảng thời gian.

Thang máy dần dần giảm, cậu có chút không rõ lắm, người cũng không nhiều, ở lầu 3 đi lên có mấy người đàn ông, thang máy cũng không có dừng lại ở lầu một.

"Chị gái, chúng ta đi đâu vậy.?"

"Lee thiếu gia, người đã nhận được, ừm......"

Tai nghe Bluetooth trên tai Linda vẫn luôn lập loè màu xanh.

Cậu nhíu nhíu mày, giờ khắc này thang máy vẫn cứ từ lầu một xuống dưới, tầng -1 và -2 đều là bãi đỗ xe, cậu cũng không quen thuộc nơi này.

"Build thiếu gia, đi thôi."

"Đây là đi đâu?. Chúng ta không phải đi ra ngoài phơi... Ưm......"

Lời còn chưa nói xong, lúc thang máy mở cửa, người đàn ông phía sau vẫn luôn không đi ra ngay lúc này lại hung hăng đẩy cậu một phen, đẩy cậu từ trong thang máy ra ngoài.

Đột nhiên chịu loại xô đẩy này, thân thể nhào về phía trước vài bước.

Bãi đỗ xe trống vắng, ánh đèn chiếu rọi phá lệ thê lương, đúng là vào xuân nhưng nơi này hàng năm không thấy mặt trời nên cực kỳ lạnh.

Cậu nhíu nhíu mày, phản ứng lại đây không thích hợp thì đã muộn.

"Tôi không đi, tôi muốn về."

"Đi đâu?"

Âm thanh đột ngột vang lên từ một chiếc xe màu đen.

"Còn không nhanh bắt cậu ta lại."

"Vâng"

Cậu lập tức giãy giụa muốn tránh thoát.

"Buông tôi ra... Các người buông tôi ra."

"Thành thật chút, lúc này còn giả bộ yếu đuối cái gì, nhanh lên."

Cậu chạy hai bước, một chiếc xe màu đen dài nhanh chóng lái qua, người đàn ông đi cùng thang máy cầm lấy túi đen bịt đầu cậu lại.

"Buông ra... Cứu mạng, cứu...ưm..."

............

Trong ngoài tập đoàn Sumettikul thị tiếng điện thoại vang lên, xuyên qua thành phố đều là người bận rộn.

Phương án trung tâm thương mại vốn đã bắt đầu xây dựng lại bởi vì bão táp dẫn tới nền móng có vấn đề, nếu tìm không thấy phương án giải quyết, một tháng kế tiếp phải chuẩn bị chống ẩm.

Chẳng khác nào kỳ hạn thi công phải lùi lại một tháng, anh tức giận đem văn kiện ném lên bàn hội nghị.

"Chống ẩm có vấn đề vì sao không chuẩn bị trước, tiền đâu?. Ngân sách chi 40 triệu đô la để chóng ẩm đều đem cho chó ăn hết rồi sao.?" 

"Bão đột nhiên đến, chúng tôi cũng rất bất ngờ, nền mới vừa bắt đầu hạ sâu 3 mét, nước đọng thêm hai ngày nữa sẽ phủ toàn bộ đất, đất mềm xốp căn bản không có cách nào khởi công."

"Một đám phế vật."

Gân xanh nổi lên, anh xoa xoa huyệt thái dương.

"Byun Baekhyun, người đâu?"

"Byun tổng đã đến cục trình báo vấn đề liên quan đất đai, chủ yếu mưa tới không phải lúc, trì hoãn một tháng....."

"Trì hoãn một tháng toàn bộ tổn thất đều là chúng ta gánh ?."

Trong phòng hội nghị mọi người đều không dám ra tiếng, cafe trên bàn đều bị rớt đầy mặt đất, các cổ đông chỉ có thể yên lặng không ra tiếng.

Trì hoãn một tháng, nhiều gỗ như vậy,  một loạt xi măng vừa mới vận chuyển qua toàn bộ đều bị trôi, mỗi ngày tổn thất đến 7 con số.

"Ông chủ. Byun tổng đến."

"Vào đi."

"Sao lại tức giận đến như vậy, tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ đây, cậu như thế nào còn tức thành như vậy?"

Baekhyun vừa mới xuống phi cơ liền đến đây, trên cổ còn mang theo một cái bịt mắt.

Đưa tay ra hiệu cho mọi người trong phòng họp ra ngoài trước.

"Nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, cùng lắm nghiêm trọng nhất chính là kéo dài thêm một tháng, đừng tức giận như thế."

Giương mắt rất nhỏ nhìn lướt qua cafe trên mặt đất.

"Leo, cho cậu ấy ly trà, giảm tức giận"

"Được."

END CHAP 123.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #biblebuild