Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21-25


Chương 21

Trải qua vô vàn huấn luyện gian khổ, trong thời gian có mấy người bị đào thải, đám người Tiểu Hoa mới chính thức trở thành tiểu cung nhân hợp lệ, ra khỏi huấn đạo ti.

Hạ nhân Cảnh Vương phủ không gọi là nha hoàn, mà gọi là cung nhân. phân ra đại cung nhân tiểu cung nhân và đại cung nhân quản sự. Tiểu cung nhân đại cung nhân giống tiểu nha hoàn và nhị đẳng nha hoàn, đại cung nhân quản sự tương đương đại nha hoàn. Còn quản sự cô cô bằng quản sự ma ma, nơi đây không gọi là quản sự ma ma mà gọi là cô cô.

Nhóm tiểu cung nhân bị dẫn tới một nơi gọi là chỗ vẩy quét, sau đó sắp xếp lại.

Đáng nói là bốn người ở huấn đạo ti cùng phòng, tới nơi vẩy quét cũng cùng một phòng, đây không thể không nói là một kiểu duyên phận.

Sau mấy ngày tới nơi vẩy quét, nhóm tiểu cung nhân mới vào Tiểu Hoa mới biết Cảnh Vương phủ rộng lớn hoành tráng đến mức nào.

Cảnh Vương phủ rất lớn, nhưng rốt cuộc lớn đến trình độ nào, nhóm tiểu cung nhân ở chỗ quét tước không thể trông ngó hết được.

Nhất là tiểu cung nhân ở nơi quét tước không được tự do cho lắm, ngày thường khi ra ngoài vẩy nước quét nhà đều có đại cung nhân dẫn đi rồi đứng ở một bên trông coi. Thời gian không phải làm việc thì chỉ có thể ở trong phòng dành cho tiểu cung nhân, những lúc khác khong cho phép ra khỏi chỗ quét tước.

Mỗi ngày buổi sáng thức dậy, dùng điểm tâm xong liền ra ngoài quét tước ở các con hẻm của các đình viện, gần trưa trở về, buổi chiều nếu có việc thì sẽ bị người ta mang ra ngoài làm việc, không có việc thì bị dạy các loại quy củ trong phủ.

Nhưng điều này không thể gây khó cho một số tiểu cung nhân có tính hăng hái bẩm sinh tìm hiểu, qua nhiều lần mỗi người cũng coi như có chút hiểu biết về kết cấu tổng thể của Cảnh Vương phủ.

Bố cục của Cảnh Vương phủ giống hoàng cung, kết cấu thiên tử đứng đầu, bốn phía xung quanh phủ đều có cửa thành, phủ thành của thành lũy, bên ngoài có sông hộ thành rộng chừng 15 trượng, quy mô của phủ đệ này có thể xưng là vương thành rồi, nhưng bởi ở chốn hẻo lánh nên chỉ gọi là phủ.

Cửa chính Cảnh vương phủ là cửa Đoan Lễ, cửa đông là cửa Thể Nhân, cửa tây là cửa Tuân Nghĩa, cửa bắc là cửa Quảng Trí. Quả cửa Đoan Lễ đi vào trong là cửa Thừa Vận, có ba điện là Thừa Vân điện, Viên điện và Tồn Tâm điện, đây là nơi làm việc của Cảnh vương, đằng sau Tồn Tâm điện là tẩm cung của Cảnh vương Cảnh Thái điện. Ngoài các cung điện bình thường ra trong vương thành còn có tam viện, phòng sách, thối điện*, điển thiện sở*, điển bảo sở*, thừa phụng ti, sáu cục, phòng nghỉ các thứ, diện tích cực kì lớn.

*Thối điện: "thối" trong "thối lui", ý chỉ điện sau khi quân vương lầm triều xong sẽ lui xuống điện này.

*Điển thiện sở: nơi quản lí đồ ăn

*Điển bảo sở: nơi quản lí đồ quý báu

*Thừa phụng ti: nơi quản lí thái giám

Trước sau Cảnh vương phủ lấy đường nhỏ phía sau Tồn Tâm điện làm giới hạn, tiền viện là nơi Cảnh vương xử lý công sự trong vương phủ, hậu viện là nơi thê thiếp của Cảnh vương ở.

Nơi làm việc của đám tiểu cung nhân Tiểu Hoa hôm nay là quét dọn ở Tây Tam viện.

Nói là viện, nhưng thực ra sang trọng hơn viện không biết bao nhiêu lần, ít nhất Tiểu Hoa thấy trong Cẩm Dương hầu phủ không có kiến trúc bậc thềm rất cao này, trước mắt đám người Tiểu Hoa chỉ mới quét đến bậc thứ hai, bên trong phòng không cho phép đi vào, chỉ có thể quét tước ở bên ngoài.

Tây tam viện là một trong những nơi ở của thê thiếp Cảnh vương, có điều Cảnh Vương phủ quá lớn, tạm thời chỉ Đông tam viện có người ở, Tây tam viện vẫn bỏ không. Bởi vì không có người ở nên cách một khoảng thời gian sẽ phái người đi quét lá rụng trong viện, hẻm nhỏ.

Tiểu Hoa im lặng cầm cây chổi lớn quét rác, tính tình hỉ Nhi hoạt bát thì chỉ quét một hồi rồi bỏ đi tán dóc với mấy tiểu cung nhân khác, ngó nghiêng xung quanh rồi lại về quét.

"Tiểu Hoa Tiểu Hoa, ngươi xem chỗ đó thật tốt, ta vừa từ cửa sổ liếc nhìn vào bên trong, trong đó thật sự rất xa hoa." Hỉ Nhi cầm lấy tay Tiểu Hoa, hưng phấn chỉ vào tòa nhà giữa sân nói.

"Thật lắm chuyện!" Xảo Liên khinh thường giễu cợt: "Đúng là đồ nhà quê! Ngươi có biết quy định trong phủ không đấy, đừng xem đây chỉ gọi là viện, thật ra kiến trúc giống như một cung điện, ở trong vương phủ chỉ có mấy chủ tử mới có thể ở phòng như thế này thôi."

Sống cùng nhau ở Huấn đạo ti hơn nửa tháng, đến nơi quét tước lại được phân cùng một phòng, Mấy tiểu nha đầu cùng vào cùng ra cùng ăn uống, không tránh khỏi có mấy phần thân thiết hơn.

Sau khi Tiểu Hoa Hỉ Nhi và cả Tú Vân quen nhau hơn, thỉnh thoảng có thể ngồi một chỗ trò chuyện với nhau. Chỉ có mình Xảo Liên, bởi vì nàng ấy rất khó tính nên mấy người cùng phòng không để ý đến Xảo Liên lắm.

Nhưng trái lại Xảo Liên lại chơi thân với mấy tiểu cung nhân khác, mấy tiểu cung nhân ấy đều thuộc dạng giỏi luồn cúi nên biết rất nhiều tin đồn, Xảo liên chơi với các nàng nên cũng biết nhiều hơn người khác. Kể cả mấy người Tiểu Hoa khi biết đến việc gì đó đều do nghe được từ miệng của Xảo Liên.

Bình thường tuy Hỉ Nhi không quý Xảo Liên lắm nhưng vẫn khá thích nghe mấy tin tức từ miệng Xảo Liên, lần này cũng không ngoại lệ, nàng cười híp mắt đi đến trước mặt Xảo Liên.

"Xảo Liên ngươi biết thiệt nhiều a, nói cho ta nghe xem trong vương phủ có bao nhiêu chủ tử đi."

Xảo Liên liếc xéo Hỉ Nhi, hình như muốn khoe khoang bản thân "bác học thấy nhiều biết rộng", mở miệng nói: "Chủ tử trong phủ chúng ta dĩ nhiên là điện hạ rồi, còn có vương phỉ trắc phi và hai phu nhân."

"Có phải là ở bên Đông tam viện không?"

Xảo Liên tức giận giễu cợt: "Ngươi thật đúng là đầu heo, điện hạ chắc chắn không ở Đông tam viện, Đông tam viện là để cho thê thiếp của điện hạ ở, điện hạ ở tại Cảnh Thái điện."

Hỉ Nhi ồ lên một tiếng, còn nói thêm: "Thê thiếp của điện hạ không nhiều lắm nhỉ, tổng cộng mới có bốn người. Hồi trước ta hầu hạ một lão gia nhà giàu, di nương tiểu thiếp trong phòng chất thành đống."

"Thê thiếp của điện hạ nhiều hay không mắc mớ gì tới ngươi. Chúng ta chỉ là tiểu cung nhân vẩy nước quét nhà, đừng nghĩ linh tinh nữa." Xảo Liên khịt mũi, tức giận cầm chổi của mình ra chỗ khác.

Hôm nay Xảo Liên hơi bực bội, nói cực kỳ khó chịu, nhưng có lúc nào nàng ấy nói chuyện không khó chịu đâu?

Tú Vân khẽ liếc nhìn bóng lưng của Xảo Liên, rồi cúi đầu, tiếp tục làm việc.

"Hôm nay nàng ta làm sao thế, nóng nảy kinh người?" Tú Vân thấp giọng hỏi.

Tú Vân là cô nương có dáng hình gầy yếu, mi thanh mục tú, có hương vị nhã nhặn lịch sự riêng.

Bản thân Tiểu Hoa vốn có thể chất gầy gò, thời gian ở Cẩm Dương hầu phủ rất gầy yếu, hơn một tháng bị mài giũa ở trong tay kẻ buôn người càng gầy đến da bọc xương. Song khi đến Cảnh vương phủ, tuy học quy củ ở đây rất cực khổ nhưng đồ ăn không tệ, dần nuôi thêm chút thịt, khôi phục nhan sắc ngày xưa.

Có điều nàng làm việc nặng, quen che giấu bản thân nên ít người chú ý tới. Tú Vân là một cô nương ít nói, nói ít nhưng quan sát nhiều, cũng dần phát hiện ra Tiểu Hoa từ những ngày đầu không đẹp mắt lắm đang từ từ lộ ra chút nhan sắc. Nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, nhóm tiểu nhân đi vẩy nước quét nhà cùng nhau mỗi người đều có dáng dấp không tệ, một Tiểu Hoa ở trong đó không quá nổi bật.

"Ai biết được." Tiểu Hoa cũng liếc nhìn bóng lưng Xảo Liên, rồi cúi đầu.

Trái lại Hỉ Nhi chút chuyện, cái miệng nhỏ nhắn tuôn ra ngay: "Ta nghe Chi Nhi nói Xảo Liên nàng ấy nịnh bợ Tố Lan tỷ tỷ, muốn đổi công việc nhưng có vẻ không thuận lợi lắm."

Chi Nhi là một trong mấy tiểu cung nhân Xảo Liên quen, tính tình Hỉ Nhi hoạt bát, rất thân với nhóm tiểu cung nhân cùng vào, bình thường quan hệ với Chi Nhi cũng rất tốt.

Hỉ Nhi và Tú Vân nhìn nhau, không nói gì.

Khoảng thời gian làm việc ở chỗ quét tước này, nhóm tiểu cung nhân mới vào đã thấy được cái gọi là khí phái hoàng gia, hoàn toàn khác biệt với môi trường lúc trước của các nàng, không hổ gọi là vương thành của vương phủ.

Ban đầu nhóm tiểu cung nhân này có thể đạt tiểu chuẩn tiến vào Cảnh vương phủ, cõi lòng đầy mừng rỡ. Nhưng sau mấy ngày làm việc ở chỗ quét tước, đã mất đi sự vui vẻ ban sơ rồi.

Thế giới bên ngoài rất bao la, thế giới bên ngoài cung rất to lớn hùng tráng.

Cảnh vương phủ rất lớn, công việc cũng rất nhiều, mà vốn các nàng thấy chỗ quét tước này không tệ lắm nhưng thật ra lại là công việc thấp kém nhất và cực khổ nhất, vì vậy rất nhiều người có tâm tư muốn đổi công việc.

Thời gian, có một số tiểu cung nhân giỏi luồn cúi sau khi tìm hiểu rõ tình hình đều đi đút lót mấy đại cung nhân, mong có thể giúp bản thân sớm được đổi công việc khác.

Xem ra Xảo Liên cũng đang đứng ngồi không yên.

Mấy ngày nay Tiểu Hoa mới phát hiện ra một bộ mặt khác của Xảo Liên.

Khi đối diện với các nàng thì rất ít khi có sắc mặt tốt, không phải lỗ mũi hếch lên trời thì là châm chọc khiêu khích, nhưng khi đối mặt với người "hữu dụng" với nàng ta hoặc là các đại cung nhân quản lí các nàng thì vẻ mặt tươi cười nịnh bợ nói năng lưu loát.

Về điều này, Tiểu Hoa không biết nói gì cho phải. Con người có thiên tính xu lợi, ở đâu cũng thế, không tránh được. Các nàng chỉ là mấy tiểu cung nhân thành thực lại không quen luồn cúi, không thể làm nổi việc ninh hót như Xảo Liên.

Từ ngày thường có thể nhìn ra, mấy người hiền lành như nàng và Tú Vân, Xảo Liên không yêu quý gì mấy. Đối lúc nói chuyện mấy câu với Hỉ Nhi cùng phòng, sở dĩ nói với Hỉ Nhi, Tiểu Hoa cũng nhìn ra nguyên nhân, chẳng qua là vì thỉnh thoảng Hỉ nhi cũng nói chút tin tức, mọi người trao đổi với nhau mà thôi.

Cho nên đối với lời của Hỉ Nhi, Tiểu Hoa tin mấy phần.

"Tiểu Hoa, ngươi không muốn đổi công việc khác sao?" Hỉ Nhi quét mấy cái, chợt mở miệng hỏi.

Tiểu Hoa im lặng lắc đầu, Hỉ Nhi lại hỏi Tú Vân, động tác của Tú Vân giống hệt Tiểu Hoa.

Hình như Hỉ Nhi có hơi "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép": "Sao các ngươi có thể không thèm ganh đua như thế, ngày thường sống ở đây một chút tự do cũng không có, vừa cực khổ lại quản lí nghiêm khắc đến vậy, không cho phép tự do ra vào. Ta thấy tiểu cung nhân ở những nơi khác còn được tự do ra ra vào vào."

Cái này Tiểu Hoa cũng biết, có thể là bởi các nàng vừa mới vào phủ mới quản giáo nghiêm ngặt như thế.

Dĩ nhiên, nàng cũng biết Hỉ Nhi không chỉ là vì để nói chút "tự do" mới sốt ruột đến vậy, dù sao mấy ngày gần đây, đáy lòng nóng vội không yên không chỉ có mình Xảo Liên. Xem ra ngay cả Hỉ Nhi cũng đứng ngồi không yên rồi.

Nhưng quả thưc, chỗ quét tước không hề thoải mái. Nhất là vào giữa tháng sáu, tuy khí trời ở Cảnh châu không quá nóng nhưng hơi khô nóng, khó tránh khỏi mồ hôi đầm đìa khuôn mặt phơi đến đỏ bừng. Các tiểu cô nương ở tuổi này đều thích xinh đẹp, không ai mong muốn suốt ngày bị gió thổi phơi nắng làm làn da trở nên thô ráp cả.

Đem so sánh với nhau, có tiểu cung nhân làm việc nhẹ nhàng, còn các nàng lại phải vất vả làm việc, là con người sẽ có tâm lý không công bằng, cũng khó trách Hỉ Nhi "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" như thế.

Nhưng những người nội tâm nóng ruột ấy không bao gồm Tiểu Hoa, nàng thấy chỗ quét tước không tệ, công việc đơn giản thuần khiết, không dây dưa gì với những nơi khác. Cuộc sống tuy khô khan vô vị nhưng được cái khoogn phải ganh đua nhau.

Quy củ của Cảnh vương phủ nghiêm ngặt, nhưng Tiểu Hoa không tin không có tranh chấp, dù sao nơi nào nhiều nữ nhân thì thị phi cũng nhiều. Trước kia nàng đã từng sống ở nhiều chỗ như vậy, càng đến gần khu vực trung tâm thì ganh đua càng kịch liệt.

Mà chỗ quét tước này là khu vực ở bên ngoài rìa, ở đây đến khi hai mươi lăm tuổi rồi ra phủ, Tiểu Hoa thấy cũng tốt.

Đến làm việc ở chỗ quét tước mấy ngày nay, công việc tuy vất vả, Tiểu Hoa lại thấy lòng bình tĩnh chưa từng có, thậm chí cảm giác có thể ngây ngô ở đây cả đời cũng được.

Dĩ nhiên, tâm tình này của nàng không mấy ai hiểu được, nàng sẽ không rêu rao ra.

Thấy dáng vẻ giậm chân không ngừng của Hỉ Nhi, Tiểu Hoa mở miệng khuyên nhủ: "Bản thân chúng ta có muốn cũng vô ích, đổi công việc là chuyện chỉ quản sự cô cô mới có quyền xử lý, ngươi đừng sốt ruột."

Hỉ Nhi cũng biết vậy, có điều khó tránh khỏi phập phồng thấp thỏm, nàng ấy tức giận giậm chân một cái rồi chạy đi. Nhưng Tiểu Hoa biết lát nửa nàng ấy sẽ chạy về đây, tính cách Hỉ Nhi từ xưa đã vậy.

Quả nhiên, chưa được bao lâu Hỉ nhi đã trở lại, cầm chổi bắt đầu quét sân. Quét hai nhát, miệng lại bắt đầu líu ríu nói chuyện. Dẫu Tiểu Hoa và Tú vân không tiếp lời vẫn nói liên tục.

Hai người Tiểu Hoa và Tú Vân bất đắc dĩ cười cười.

—Hết chương 21—

Chương 22

Đến giữa trưa, Tố Nghiên dẫn nhóm tiểu cung nhân làm xong việc quay về chỗ vẩy quét.

Đi đến đoạn đường tắt, Tố Nghiên ở đằng trước đột nhiên thấp giọng nói: "Điện hạ tới, mau quỳ xuống." rồi quỳ xuống trước tiên.

Phủ quy đã từng nhắc về điều này, ở trong phủ gặp phải chủ tử, nhất là những cung nhân thô sử như các nàng không có tư cách nhìn thẳng kỳ nhan, phải quỳ xuống, cúi thấp đầu, không được nhìn trộm bừa bãi.

Một nhóm chừng mười một tiểu cung nhân vội vã quỳ sụp xuống, cúi thấp đầu. Còn có mấy tiểu cung nhân hình như chưa kịp phản ứng, vẫn ngơ ngác đứng đó.

Tiểu Hoa cúi gằm, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khóe mắt liếc thấy một đôi giày thêu long vân màu đen và góc áo màu tím lướt qua, tiếp đó còn có một đôi giày màu đen khác nữa.

Chờ người đi xa, một lát sau, mọi người quỳ xuống mới đứng lên.

Sau khi Tố Nghiên đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, nhưng không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn mấy tiểu cung nhân đứng ngu ngơ.

Troong đó có Hỉ Nhi và Xảo Liên, khi Tiểu Hoa quỳ xuống đã từng kéo Hỉ Nhi hai cái, không hiểu sao Hỉ Nhi lại đờ ra, không cảm giác được gì.

Đoàn người im lặng không lên tiếng đi đến chỗ vẩy quét, trong lúc đi đường thần sắc Hỉ Nhi bất định không biết đang suy nghĩ gì. Bởi vì sắc mặt Tố Nghiên rất khó coi, mấy cung nhân vừa nãy quên quỳ xuống cũng ý thức được sai lầm của mình, trong lòng hơi thấp thỏm bất an.

Vừa về đến chỗ vẩy quét, Tố Nghiên liền đi vào bên trong, để đám tiểu cung nhân đứng ngoài sân không cho phép nhúc nhích.

Thấy tình hình như vậy, mọi người càng lo âu phấp phỏng.

Mấy tiểu cung nhân quên quỳ xuống nét mặt đều không dễ nhìn. Lúc này Hỉ Nhi mới bừng tỉnh, đỏ mắt: "Chắc không phải là không cho chúng ta ăn cơm đấy chứ."

Không cho ăn cơm là chuyện nhỏ, chỉ sợ —–

Quả nhiên, sự việc không đơn giản như thế, quản sự cô cô chỗ quét tước Trần cô cô mang theo Tố Nghiên đi ra.

Trần cô cô khoảng bốn mươi, khuôn mặt hơi dài, gò má gồ lên, vẻ mặt nghiêm trọng, mặt áo ngắn sắc đỏ tím phối với váy mã diện* màu tím nhạt. Vừa bước ra đã dùng ánh mắt sắc sảo quét một vòng bên dưới.

*Váy mã diện, một loại váy gấp nếp, trang phục của người Hán. Xem hình dưới đây:

"Ai vừa phạm vào quy củ, tự mình đi ra đi."

Bên dưới đầu tiên là một màn yên tĩnh, sau đó có một tiểu cung nhân đi ra, sau đó liên tiếp có tiểu cung nhân không chịu nổi áp lực Trần cô cô, bước ra.

Vành mắt Hỉ Nhi đỏ hơn, lo lắng nhìn sang Tiểu Hoa rồi nhìn sang Tú Vân Xảo Liên, nhưng cũng biết tránh không khỏi, đành chậm chà chậm chạp bước ra. Sắc mặt Xảo Liên sớm đã trắng bệch, thấy tất cả mọi người đi ra rồi, nàng cũng đi theo ra.

Không ai dám mang tâm lí may mắn, bởi khi đó có Tố Nghiên đứng nhìn, ai phạm quy củ Tố Nghiên chắc chắn đã bẩm báo Trần cô cô.

Trần cô cô cười lạnh một tiếng: "Tốt, xem ra các ngươi cũng biết mình sai rồi. Phạm vào quy củ sẽ bị phạt, đây là quy định trong phủ chúng ta. Niệm tình các ngươi lần đầu vi phạm, mỗi người mười gậy."

Vừa dứt lời, hai cung nhân thô to đi đến, trong tay cầm hình trượng dài một trượng rộng ba thước dày năm tấc, một người trong đó cầm theo một băng ghế gỗ dài.

Vừa nhìn thấy thế trận này, tất cả tiểu cung nhân đều sợ ngây người, gồm cả Tiểu Hoa.

Kiếp trước nàng chết bởi phạt trượng, nhưng nó so với cây gậy ở Cẩm Dương hầu phủ còn dọa người hơn, không chỉ dài hơn mà độ dày cũng kinh người.

Tiểu Hoa không biết hình trượng này chỉ là loại nhỏ thường dùng trong cung.

Hai cung nhân này có vẻ là tay đánh roi lão luyện, thấy không ai chủ động tiến lên bèn không nói hai lời, bước đến kéo một tiểu cung nhân phạm sai lầm rồi đè trên ghế băng gỗ, một người vén váy lên để lộ nửa tiết khố, rồi đánh "bốp bốp bốp".

Trong chốc lát, tiểu cung nhân đứng xung quanh đều không tự chủ lấy hai tay ôm lấy mình, như thể bản thân đang chịu đòn. Có mấy tiểu cung nhân phạm phải quy củ, ai cũng sợ đến phát khóc.

Dù có khóc, gậy vẫn phải chịu.

Mười gậy đánh xuống, mỗi tiểu cung nhân chịu phạt đều đứng không vững.

Song Tiểu Hoa biết hai cung nhân hành hình này hạ thủ lưu tình, không quá tàn nhẫn. Kiếp trước nàng từng trải qua điều này, nếu như ra tay độc ác, mười trượng đánh xuống tuyệt đối có thể đánh gục người, đừng nói đến chuyện đứng lên.

Dĩ nhiên bị vén váy đánh roi, không chỉ cơ thể bị thương, trong lòng nghĩ đã cực kì khó chịu, dù sao chỉ là đại cô nương mười mấy tuổi.

Tiểu Hoa khẽ thở dài, trong lòng rất phức tạp.

Khi ở Cẩm Dương hầu phủ, không phải nàng chưa từng nhìn tiểu nha đầu phạm lỗi bị phạt bằng đánh roi, nhưng đây là lần đầu tiên thấp đánh roi mà phải vén váy. Tiểu Hoa không biết rằng, quy củ này vốn có từ trong cung, kể cả phủ quan khi đánh roi cũng sẽ vén váy. Không những là một kiểu trừng phạt cơ thể mà còn để lại sự giày vò trong lòng. Để cho lòng ngươi thấy thẹn, lần sau không dám tái phạm nữa.

Thấy Hỉ Nhi Xảo Liên bị đánh xong đứng không vững, Tiểu Hoa và Tú Vân mỗi người đỡ một người trở về phòng cung nhân. Vừa vào cửa, Hỉ Nhi đã òa khóc, Tiểu Hoa và Tú Vân an ủi đôi câu, nhưng dường như cũng không thể xoa dịu nàng ấy.

Đúng lúc này, một tiểu cung nhân đưa hai bình thuốc trị thương tới, nói là cho tiểu cung nhân bị đánh.

Mỗi người Tiểu Hoa và Tú Vân cầm một lọ, bắt đầu thoa thuốc cho hai người.

Ngày thường Xảo Liên ngang ngược kiêu ngạo nhưng lúc này cũng nước mắt đầm đìa, Hỉ Nhi càng không cần phải nói, từ đầu đến cuối chưa hề ngừng khóc.

"Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa, tuy Trần cô cô phạt đánh gậy các ngươi nhưng là muốn dạy các ngươi quy củ, cung nhân thực hiện không ra tay độc ác, nếu không mười trượng đánh xuống, đừng nói là đứng không vững, không khéo các ngươi gục luôn rồi." Tiểu Hoa bôi thuốc cho Hỉ Nhi xong, thở dài mở miệng nói.

"Đúng là đứng nói không đau, người bị đánh đâu phải ngươi chứ!" Giọng Xảo Liên căm hận nói.

Sắc mặt Tiểu Hoa cứng đờ, nhưng không cãi lại. Giúp Hỉ Nhi bôi thuốc xong, đặt bình thuốc xuống, thản nhiên nói: "Ta đi ăn cơm trưa."

Tú Vân cũng giúp Hỉ Nhi thoa thuốc ổn rồi, vội vã đứng lên: "Ta đi cùng với Tiểu Hoa." lại thấy bầu không khí thực hơi gượng gạo, mở miệng nói thêm: "Ta và Tiểu Hoa đi ăn trước đã, lúc trở về mang về cho các ngươi."

Hai người đi ăn cơm trưa, khi quay về mang theo đồ cho hai người.

Bởi vì sợ Xảo Liên mở mồm, Tiểu Hoa cầm cái bát để trên bàn, rồi đi nằm lên giường của mình. Tú Vân không nói gì, cũng cầm cơm canh trong tay đặt lên bàn.

Hỉ Nhi dù ngốc cũng thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ, tự mình chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh bàn ăn. Mệt mỏi tới tận trưa, lại bị cho ăn đánh, quả thực cực kì đói.

Xảo Liên trừng mắt nhìn Hỉ Nhi không tim không phổi, lại thấy điệu bộ không thèm quan tâm nữa của hai người Tiểu Hoa, mở miệng giễu cợt: "Chẳng phải thích giả làm người tốt sao, sao không đút cho người ta ăn? Hai người các ngươi thật tàn nhẫn, ở cùng phòng lâu như vậy, thấy người khác bị thương mà không biết đường chăm đôi chút."

"Xảo Liên, đâu phải không thể động đậy, sao phải nhờ vả người khác. Ngươi không mau tới ăn, cơm nguội đi đấy." Hỉ Nhi không muốn nói chuyện với Xảo Liên, nhưng thấy nàng ta châm chọc Tiểu Hoa và Tú Vân, nhịn không được mở miệng khuyên đôi câu.

Thuốc nổ của Xảo Liên di chuyển: "Ngươi lắm mồm thế!"

Nhất thời, tất cả mọi người trong phòng khong lên tiếng, Hỉ Nhi đỏ mặt tức giận ngậm miệng, chỉ là động tác ăn cơm trở nên hung hăng hơn.

..........

Tiểu cung nhân thuộc loại hạ nhân cấp thấp nhất trong Cảnh vương phủ, tuy bị phạt trượng nhưng thời gian làm việc vẫn không thể miễn.

Đến lúc đi quét tước lần nữa, trong đội ngũ có mấy tiểu cung nhân tư thế đi rất kỳ quái, hiển nhiên là mấy người hôm trước bị phạt trượng.

Sau khi trải qua lần này, tất cả tiểu cung nhân không nhịn được mà thần kinh căng thẳng, rất sợ làm gì sai rồi bị đánh.

Tiểu Hoa thấy Hỉ Nhi nơm nớp lo sợ mấy ngày, nhịn không nổi mở miệng nói với nàng ấy: "Chỉ cần ngươi nhớ kỹ phủ quy, chiếu theo đó mà làm cho tốt, đừng suốt ngày lo sợ thế."

Ban đầu Hỉ Nhi không tin, sau ngẫm lại cũng hiểu được mấy phần đáng tin. Bởi vì ngày ấy Trần cô cô nói các nàng phạm phải quy củ trong phủ mới đánh trượng nàng.

Nàng có biết phủ quy, quy định cực kì nhiều, thậm chí hằng ngày chiều đến không còn việc nữa, sẽ có đại cung nhân dẫn các nàng đi học phủ quy. Tổng cộng 40 điều lớn, 120 điều nhỏ, cứng nhắc và rất vụn vặt.

Những tiểu cung nhân này không biết rằng, phủ quy này đã giảm bớt rất nhiều so với cung quy, nếu là cung quy hoàn chỉnh, luật lệ còn nhiều hơn.

Dù thế vẫn khiến cho Hỉ Nhi hơi tức giận, trí nhớ của nàng vốn không tốt, làm sao nhớ được nhiều điều như vậy. Xảo Liên ngoài miệng mỉa mai Tiểu Hoa: "Ngươi biết nhiều nhỉ.", nhưng khi học phủ quy rõ ràng rất chú tâm.

Tiểu Hoa từ chối không cho ý kiến.

Lăn lộn ở đâu thì phải quen với quy tắc ở đó. Hồi trước nàng làm nha đầu ở chỗ khác, mặc dù không có phủ quy gì nhưng quy củ quản sự ma ma dạy khá nhiều, ngươi không nhớ kỹ có thể không tuân thủ, chờ bị ăn phạt đi. Tốt thì một ngày không ăn cơm, tệ thì chịu đòn.

Vì thế ngay từ đầu có đại cung nhân dạy phủ quy, Tiểu Hoa vô cùng chăm chỉ, nắm rõ quy củ ở Cảnh vương phủ.

Vì sao ngày đó mấy tiểu cung nhân dưới sự nhắc nhở của Tố Nghiên mà vẫn quên quỳ xuống, về sau Hỉ Nhi nói ra nguyên nhân. Theo cách nói của nàng ấy thì là nàng ấy nhìn điện hạ đến ngây người, nàng ấy không biết người khác có như vậy hay không.

Còn Xảo Liên xấu hổ trách cứ "Ngươi thật lắm chuyện.", Tiểu Hoa liền biết Xảo Liên cũng vì nguyên nhân này.

Nhìn đến ngây người?

Một nam tử có thể đẹp đến cỡ nào chứ!

Tiểu Hoa buồn cười nghĩ, đảo mắt liền ném ý nghĩ này a sau đầu.

Có điều không đến mấy ngày, sự tuấn mỹ của điện hạ đã lưu truyền khắp các tiểu cung nhân chỗ quét tước. Tiểu Hoa có thể thấy có rất nhiều tiểu cung nhân khi lén bàn luận, hai mắt toát ra ánh nhìn ước mơ ái mộ.

Đâu có thiếu nữ nào không hoài xuân, nhất là người vừa tuấn mĩ lại có thân phận cao cao tại thượng. Tượng trưng cho phú quý, tượng trưng cho người trên người, tượng trưng cho bay lên cành phượng, đã là người thì không có ngoại lệ.

Kiếp trước khi Tiểu Hoa vừa đến Cẩm Dương hầu phủ làm tiểu nha đầu thô sử cũng gặp qua tình hình tương tự như thế, song đối tượng khi đó không phảm điện hạ mà là tứ thiếu gia. Hồi đó Tứ thiếu gia tuổi trẻ anh tuấn, giữ mình trong sạch không có thông phòng, là mộng tưởng của rất nhiều tiểu nha đầu thô sử.

Sống lại một đời, Tiểu Hoa lần nữa nhìn thấy khung cảnh này, ngoài cười khổ ra, không còn gì khác.

—Hết chương 22—

Chương 23

Bởi vì chỉ bị đau da thịt, hơn nữa có Trần cô cô đưa thuốc, mấy tiểu cung nhân bị đau không đến mấy ngày là khỏe.

Yên ổn ít ngày, mọi người lại bắt đầu rục rịch.

Trả qua lần chịu đòn kia, dường như tâm tình của Xảo Liên và Hỉ Nhi, mão túc kính nhi* muốn thoát khỏi chỗ chỗ vẩy quét.

*Mão túc kính nhi: tích góp từng chút một, đợi đến khi đủ lớn thì làm.

Nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu cung nhân mới vào, người quen biết ngoại trừ tiểu cung nhân cùng nhóm ra thì là mấy đại cung nhân và quản sự cô cô quản lí các nàng. Thái độ làm người của quản sự Trần cô cô chỗ quét tước lạnh lùng nghiêm nghị, các nàng chỉ dám đi đút lót nịnh bợ các đại cung nhân.

Mà Tiểu Hoa và Tú Vân cùng phòng không hề có hành động gì, Tiểu Hoa là bởi không có tâm tư kia, về phần Tú Vân hình như quá chậm chạp, không hiểu được những điều này.

Nhưng Tiểu Hoa nghĩ, có thể từ trong nhóm tiểu nha đầu trở thành cung nhân hợp lệ, chỉ hiền lành thôi hình như không đủ để người ta tin.

Hay là Tú Vân cũng có tâm tư ấy, chẳng qua là giấu kín đi?

Ý nghĩ này Tiểu Hoa chỉ suy nghĩ ở trong lòng, không hề nói ra.

Có điều rất nhanh nàng không còn công sức đi suy đoán người khác nữa, bởi quỳ thủy của Tiểu Hoa đến rồi.

Đây là lần đến quỳ thủy đầu tiên trong kiếp này của Tiểu Hoa, kiếp trước quỳ thủy đến muộn, mười lăm tuổi mới có, kiếp này không ngờ lại đến sớm thế.

Cả người rét run, chân tay lạnh buốt, cảm xúc toàn thân đều tụ về trên bụng, đau đến sắc mặt tái nhợt, đi đứng chân như nhũn ra, như thể sinh bệnh nặng vậy.

Bốn người trong phòng này, ba người kia đều đã có quỳ thủy. Đãi ngộ của Cảnh vương phủ tốt, ngay cả kinh nguyệt cũng đều luôn rồi, Tú Vân thấy dáng vẻ Tiểu Hoa khó chịu như thế, bèn giúp nàng đi nhận mấy miếng vải kinh nguyệt cùng một túi tro than trở về.

Đại cung nhân quản sự hỏi rõ tình hình, biết Tiểu Hoa là lần đầu tiên có kinh mà còn rất khó chịu, liền thả cho nàng mấy ngày, nói cho nàng nghỉ ngơi vài ngày chờ kinh nguyệt qua rồi đi làm việc.

Tiểu Hoa khó ở cực kỳ, thấy thế thì không quan tâm gì nữa, đơn giản nằm trên giường nghỉ cho tốt.

Rốt cuộc chịu đựng bốn năm ngày, kinh nguyệt qua. Tiểu Hoa như được sống lại, cả người thoải mái, không trì hoãn nữa đi làm việc ngay.

........

Đại tiểu cung nhân ở các nơi trong vương phủ dùng bữa, đều là từ Điển Thiện sở mà ra.

Mỗi ngày đến giờ, mọi nơi sẽ có đại cung nhân dẫn theo mấy tiểu cung nhân đi mang đồ về. Ví dụ Tố Nghiên dẫn người đi, nhóm tiểu cung nhân bên dưới không có con số xác định, thường là gặp phải ai thì gọi đi.

Đây coi như là khoảng thời gian duy nhất để cho nhóm tiểu cung nhân chỗ quét tước ngoại trừ khi làm việc ra có thể ra ngoài hóng mát, vì thế các tiểu cung nhân đều cố gắng chen lấn, dòm xem khi nào đến giờ thì lắc lư trước mặt Tố Nghiên.

Bình thường, cùng phòng chỉ có Hỉ Nhi và Xảo Liên thích làm việc này, hôm nay kỳ lạ là, sắp đến giờ thì cả Tú Vân cũng có vẻ hồn vía lên mây.

Dường như Tú Vân đã hạ quyết tâm thật lớn mới đến bên Tiểu Hoa, thấp giọng nói: "Tiểu Hoa, cầu ngươi giúp ta một việc, ta muốn đi xem Điển Thiện sở, ngươi đi cùng ta được không?"

Tiểu Hoa rất nghi hoặc, muốn đi thì cứ đi đi, kéo nàng cùng đi làm chi.

Hính như Tú Vân nhìn ra nghi ngờ của nàng, mở miệng giải thích: "Ta có một tỷ tỷ ruột làm người hầu trong Cảnh vương phủ, ta đã lâu không gặp tỷ ấy, hiện giờ tỷ ấy đang làm việc ở Điển Thiện sở, ta chỉ muốn đi xem xem có gặp được nhau không thôi. Nếu lúc đó thực sự gặp được, muốn nói chuyện thì cần có người che chở giúp một tay."

Người ta đã nói đến thế, nếu không đồng ý thì hơi có vẻ không hợp tình người. Tiểu Hoa không nghĩ nhiều, đồng ý đi cùng Tú Vân.

Vận may không tệ, đúng lúc Tố Nghiên muốn đi lấy đồ ăn lại thấy Tiểu Hoa và Tú Vân, biết ngày thường hai người này đều rất đàng hoàng, bèn chọn hai người, lại mở miệng gọi thêm hai người nữa, năm người cùng nhau đi đến Điển Thiện sở.

Chỗ quét tước ở góc Tây Bắc của Cảnh vương phủ, muốn đi đến Điển Thiện sở phải ngang qua một đoạn đường rất dài.

Dọc đường đi, khắp nơi đều là tường cao màu xanh xám, trên đường có thể thấy rất nhiều cung nhân đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn có thái giám đi qua.

Sau khi tới Cảnh vương phủ, Tiểu Hoa mới biết thái giám là người như thế nào, nghe nói là đi ra từ trong cung, ngày trước đều hầu hạ hoàng tử phi tần trong cung. Thái giám trong Cảnh vương phủ bây giờ, đều là do Cảnh vương điện hạ khi mới đến đất phong mang tới.

Mọi người có tâm kính nể, nhất là thấy Tố Nghiên luôn luôn nghiêm khắc thỉnh thoảng gặp người mặc đồ thái giám đi qua cũng phải cúi đầu rũ mắt. Mấy tiểu cung nhân mới đến liền sinh ra cảm giác kính nể vô hình đối với người như vậy.

Đến Điển Thiện sở, Tiểu Hoa mới phát hiện phòng bếp lớn trong Cẩm Dương hầu phủ so với nơi đây phải gọi là sư phụ. Không chỉ diện tích lớn, người đi lại bên trong đều trầm ổn, có thể thấy đã được phân công cực kỳ rõ ràng, đồng thời quy củ rất tốt.

Lần nào Tiểu Hoa cũng thấy quy củ trong Cảnh vương phủ tốt hơn Cẩm Dương hầu phủ ở tất cả mọi chỗ, cái khác không nói, phòng bếp lớn của Cẩm Dương hầu phủ đều là bà tử tiểu nha đầu vân vân, khi lấy đồ ăn có thể thấy cảnh bà tử mắng mỏ các tiểu nha đầu làm việc chậm chạp. Nhưng ở đây không ai dám lề mề, mấy cung nhân mặc đồ quản sự hết sức nghiêm túc.

Điển Thiện sở phân ra mấy khu vực, bên ngoài là phòng nơi đưa đồ ăn cho cung nhân. Người đến lấy đồ không thể đi vào trong, chỉ có thể chờ người ở trong mang đồ ra cho ngươi.

Ngoài cửa phòng bếp có rất nhiều người đứng, vì đang là giờ đến lấy đồ ăn.

Đến Điển Thiện sở rồi, Tiểu Hoa phát hiện ánh mắt Tú Vân luôn trầm tĩnh có hơi nóng ruột, hết nhìn đông lại ngó tây, không biết nàng ấy có nhìn thấy tỷ tỷ của mình hay không.

Lúc này, một cung nhân tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặt tròn, mặc áo ngắn sắc đỏ tươi cùng với váy dài xanh lá mạ đi tới.

Đầu tiên nàng cười nhẹ với Tố Nghiên, sau đó mở miệng: "Chào tỷ tỷ, ta thấy một đồng hương trong nhóm tiểu cung nhân đi cùng tỷ, muốn hỏi chút tình hình trong nhà, không biết có thể được sắp xếp chút hay không."

Ở Cảnh vương phủ thấy xiêm y là thấy cấp bậc, các đại cung nhân mặc áo ngắn đỏ tươi cùng với váy xanh lá mạ, Tố Nghiên cũng mặc xiêm y của đại cung nhân. Cho nên dù không biết người ta, nhưng chỉ cần thấy xiêm y là biết nên nói năng ra sao.

Huống chi đại cung nhân còn phân chỗ làm việc, rõ ràng ở Điển Thiện sở cao hơn chỗ vẩy quét một chút, cho nên Tố Nghiên cũng đồng ý cho mấy phần thể diện. Dẫu sao đây là "nhân chi thường tình", người hầu ở Cảnh vương phủ cả năm không được trở về nhà, thấy đồng hương hỏi chút tình hình là chuyện đương nhiên.

Tiểu Hoa thấy cung nhân kia gọi Tú Vân qua một bên, biết đây chắc là tỷ tỷ ruột trong miệng Tú Vân, không biết tại sao người này lại bảo là đồng hương.

Có điều dù sao đây cũng là việc của người ta, hơn nữa không cần đến Tiểu Hoa yểm trợ giúp nàng, Tiểu Hoa không suy nghĩ nhiều thêm.

Tú Vân theo Như Nhi đến một chỗ không người mới dừng lại.

"Tỷ, muội cuối cùng cũng gặp được tỷ, tỷ không biết muội sợ nhiều thế nào đâu..." Vẻ mặt Tú vân rất kích động, kéo tay Như Nhi bắt đầu sụt sùi khóc.

Như Nhi nửa ôm nàng, vỗ về trấn an, qua hồi lâu Tú Vân mới khôi phục lại bình tĩnh.

Như Nhi ngó quanh bốn phái thấy không có người mới thấp giọng mở miệng: "Nhóm tiểu cung nhân này thế nào, muội có chú ý quan sát trong đó có ai có nổi bật không?"

Tú Vân lau nước mắt, nghe tỷ tỷ hỏi như thế, khuôn mặt hơi hồng, nhưng cũng biết thời gian nói chuyện không có nhiều.

"Có mấy người dáng dấp rất nổi trội, muội ở trong đó chỉ coi như bình thường thôi."

Trong nháy mắt trên mặt Như Nhi hiện lên vẻ thất vọng, nghĩ sâu một lát rồi hỏi: "Vậy muội có quan sát những người khác trong phòng không, có phải mấy người cùng phòng ngoại hình đều không tệ hay không?"

Tú Vân tuy không hiểu gì nhưng vẫn thành thật nói: "Có tạm được, có không chói mắt, đều sàn sàn như nhau, nhưng mấy người cùng phòng mỗi người đều có nét đặc sắc riêng."

Nói xong Tú Vân lộ ra sắc thái nghi hoặc, song Như Nhi không để ý tới nàng, còn tiếp tục hỏi: "Mấy người cùng phòng bọn muội là ngay từ đầu đã ở cùng một phòng, đến chỗ quét tước cũng thế?"

Tú Vân gật đầu.

"Tình hình những chỗ khác cũng vậy?"

Tú Vân suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

Lúc này Như Nhi mới thả lỏng, yên lòng, quan sát Tú Vân từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Muội muội của tỷ giờ càng lớn càng đẹp, nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói không chừng sẽ có vận may lớn rơi xuống người muội."

Nét mặt Tú Vân nghi ngờ: "Tỷ, tỷ nói lời này là có ý gì vậy? Còn có hồi trước tỷ sai muội chiếu theo chỉ thị của tỷ mà làm, đến giờ muội vẫn không hiểu rốt cuộc là vì sao."

Như Nhi biết bây giờ phải nói cho muội muội tình cảnh thực tế, do dự đôi phút mới mở miệng nói: "Tỷ tỷ mười lăm vào đây, đến giờ sắp được hai năm. Cũng giống muội từ huấn đạo ti đến chỗ quét tước, nhưng trong khoảng thời gian đó tỷ được phái đi hầu hạ trong Cảnh Thái điện mấy ngày, bởi vì quy củ thiếu trầm ổn mà bị thay đổi công việc...Nhân duyên của tỷ tốt, biết nhiều chuyện, sau đó phát hiện thấy cứ cách một năm rưỡi trong phủ sẽ có cung nhân mới vào, tiếp đó mỗi lần sẽ từ trong đó chọn ra mấy người tốt nhất đưa đến hầu hạ trước mặt điện hạ."

"Nhưng điều này có liên gì đến muội sao?"

Như Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Gần quan được ban lộc biết không, toàn bộ cung nhân vừa độ tuổi trong Cảnh vương phủ có ai không mơ ước được hầu hạ bên cạnh điện hạ. Nhưng nơi Cảnh Thái điện là do Phúc công công quản lí, ông ta chọn người hầu hạ chưa bao giờ chọn ở trong phủ, mỗi lần đều chọn từ trong đám tiểu cung nhân mới vào..."

"Khi đó tỷ mới vào chưa rõ tình hình lắm, nếu không đã chẳng bị đuổi ra. Muội phải nỗ lực thật tót, có thể được điện hạ để mắt chính là một bước lên mây...Để nghe ngóng xem lúc nào trong phủ có người vào, mua từ trong kẻ buôn người nào, tỷ phải tốn không ít công sức mới dò la được, tiền tiêu hàng tháng tích góp lâu như vậy đều đổ vào đó hết, muội phải hăng hái tranh giành cho tỷ."

Lời của tỷ tỷ thật khó bề tưởng tượng, khiến Tú Vân trong khoảng thời gian ngắn không kịp tiêu hóa hết.

Thấy bên kia Tiểu Hoa đang gọi nàng, nói phải đi về, nàng chỉ đành cuống quít gật đầu.

Như Nhi vỗ vỗ tay muội muội, nói: "Nhỡ rõ lời của tỷ đấy."

Tú Vân lại gật đầu, mới quay về đội ngũ đã nhận đồ đang chuẩn bị về.

—Hết chương 23—

Chương 24

Sau khi Tú Vân trở về, cả ngày có vẻ hồn vía lên mây, hoàn toàn khác với dáng vẻ trầm mặc ít nói thường ngày của nàng.

Suy nghĩ tròn một ngày, Tú Vân mới tiêu hóa hết những lời mà Như Nhi nói.

Tú Vân và Như Nhi đều là dân Cảnh châu, là gia đình nhà nông nghèo xác nghèo xơ. Trong nhà có cha, tiếc rằng mẹ mất sớm, cưới mẹ kế, sinh ra hai đệ đệ, hai tỷ muội liền trở thành cái gai trong nhà.

Thời điểm Như Nhi sắp đính hôn, mẹ kế không cho nàng đính hôn mà trái lại còn bán nàng đi. Lấy cớ là hai đứa con trai phải đi trường tư học bài, sau này làm rạng danh tổ tông cho nhà.

Có mẹ kế thì có cha ghẻ, câu này không hề sai tí nào. Vốn có khuê nữ đã coi như lỗ nặng, sau khi nghe mẹ kế xui khiến cha nàng không nói hai lời bán đại khuê nữ đi.

Thương tâm khủng hoảng trong lúc đó tất nhiên khổi phải nói, chẳng qua Như Nhi số may, bán cho kẻ buôn người là người môi giới phụ trách hạ nhân cho Cảnh vương phủ, khi đó vào đúng dịp, Như Nhi liền bước vào Cảnh vương phủ.

Tới nơi này rồi, môi trường dĩ nhiên khác biệt.

Chỉ tiếc tuy dáng dấp của Như Nhi không tệ, song dẫu sao cũng chỉ là nha đầu ở nông thôn, quy củ năng lực không đủ, bỏ lỡ cơ duyên. Nàng cũng là người khôn khéo, nhân duyên trong phủ không tệ, hai năm qua ở Cảnh vương phủ nhìn thấu không ít, bèn động tâm tư lên muội muội mình.

Hạ nhân làm việc trong Cảnh vương phủ, nếu nhà thuộc Cảnh châu, hàng năm có thể về nhà một lần, Như Nhi liền bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Tình cảnh của muội muội Tú Vân, Như Nhi không cần nhìn cũng đoán được, kết cục đoán chừng nếu không bị bán thì sẽ là tùy tiện gả cho gia đình nào đó lấy sính lễ mấy lượng bạc.

So sánh hai bên, Như Nhi quyết định giật dây cha "bán" muội muội vào trong Cảnh vương phủ.

Dĩ nhiên công đoạn chuẩn bị trung gian không thể thiếu, còn phải xem vận khí nữa. Có điều Như Nhi nghĩ, dù thế nào cũng tốt hơn ở nhà, nàng nhìn ra mẹ kế dự định gả muội muội cho con trai ngốc của tiểu địa chủ trong thôn, nhưng sính lễ không nhiều bằng bán thân nên mới thay đổi tâm tư.

Bây giờ Tú Vân thuận lợi vào phủ rồi may mắn được vào Cảnh Thái điện, Như Nhi cảm thấy mọi việc đã sẵn sàng, giờ chỉ xem muội muội của mình có cái phúc kia không.

Tất nhiên lui mười ngàn bước mà nói, dù không có số may kia, sống ở đây cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng bị tùy ý gả cho kẻ ngu đần.

Tú Vân là cô nương thông minh, đương nhiên hiểu rõ lý do. Lời tỷ tỷ dặn dò trước khi vào đây, nàng luôn tuân thủ làm theo, nói ít quan sát nhiều, học chăm quy củ.

Chỉ là chuyện này làm người ta quá ngạc nhiên, vì lẽ đó cả buổi tối Tú Vân không ngủ nổi, trằn trọc trở mình.

Tú Vân nghĩ ngợi thấy hôm nay mình có chút sơ suất, khi ấy nàng không rõ tình hình, sợ tới tìm tỷ nói chuyện không tiện, bèn dấy lên suy nghĩ để Tiểu Hoa giúp che dấu. Ai ngờ tỷ tỷ quen biết còn tốt hơn nàng, trực tiếp nói Tố Nghiên rồi dẫn nàng đi.

Duy nhất không hợp lí là nàng gọi là tỷ tỷ, mà lúc đó Như Nhi lại bảo là đồng hương. Song về sau Tú Vân thấy Tiểu Hoa không hiện lên nét mặt kì quái, nàng liền nghĩ chắc lúc ấy nhiều người Tiểu Hoa không nghe thấy.

Đêm đã rất khuya, người trong phòng đều ngủ cả.

Tiểu Hoa ở gần Tú Vân, dĩ nhiên nghe thấy tiếng xoay người của nàng ấy.

Nghĩ đến cảnh ban trưa, trong đó có gì rất lạ, lại thêm Tú Vân từ trước tới giờ luôn điềm tĩnh ăn không ngon ngủ không yên như vậy, Tiểu Hoa thấy nhất định có chuyện.

Chẳng lẽ cũng liên quan đến chuyện đổi công việc?

Nhưng nàng không phải nhà tiên tri, cũng không muốn bận tâm tới nhiều người, chỉ có thể suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, sau đó ném ngay ra khỏi óc.

........................

Tất cả không có gì thay đổi, Tú Vân không hề có gì khác biệt so với lúc trước.

Ban đầu Tiểu Hoa còn nghĩ lẽ nào hai tỷ muội này đang thương lượng chuyện đổi công việc cho Tú Vân, nhưng sau đó không thấy Tú Vân có động tĩnh gì thì không nghĩ nhiều nữa.

Trong thời gian này, đã có mấy tiểu cung nhân rời khỏi chỗ quét trước, nghe nói là đến nơi khác làm việc, những người còn lại không có động thái gì.

Vài người vốn dễ kích động càng thêm kích động, nhưng không có cách nào khác, chỉ đành thầm giày vò.

Cùng lúc ấy không hiểu sao chuyện Tú Vân có đồng hương ở Điển Thiện sở bị nhiều người biết, sắc mặt của Xảo Liên khi nhìn Tú Vân lập tức tốt lên, Hỉ Nhi không tim không phổi còn lôi kéo Tú Vân hỏi lấy hỏi để.

Tú Vân chỉ nói là đồng hương, giao tình không sâu, càng đừng bàn đến chuyện bảo giúp đổi công việc, nếu có thể chính nàng ấy đã chẳng tiếp tục làm ở chỗ này.

Nghe nói thế, Xảo Liên và Hỉ Nhi đều tức giận. Hỉ Nhi không làm phiền Tú Vân nữa, quay đầu đi tìm người khác chơi. Xảo Liên khôi phục lại nét mặt chanh chua thường ngày, còn châm chọc đôi câu.

Nhìn thấy màn kịch này, Tiểu Hoa rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng hơi không thoải mái. Cảnh tượng này gợi nhắc nàng nhớ đến rất nhiều việc mình từng trải qua, bắt đầu từ từ xa lánh Hỉ Nhi, thậm chí ngay cả bởi trên người Tú Vân có điều kì lạ, Tiểu Hoa cũng dần xa cách.

Bánh răng vận mệnh chậm rãi chuyển động. Sau giờ ngọ của một hôm nào đó đột nhiên có người đại giá quang lâm.

Hôm ấy, Tề cô cô bất ngờ đi tới chỗ quét tước.

Khuôn mặt của Trần cô cô vốn lạnh tanh nhưng khi đón tiếp Trần cô cô trước mặt các tiểu cung nhân thì có chút nịnh nọt.

Trải qua khoảng thời gian làm việc trong phủ, mọi người ai cũng biết sự tích về Tề cô cô.

Có người bảo rằng Tề cô cô là một trong mấy quản sự cô cô ở trong phủ, đặc biệt nhất là cô cô không giống các cung nhân từ dân gian vào phủ mà là đi ra từ trong cung. Tư lịch cực già dặn, nghe nói năm đó khi Cảnh vương đến Cảnh châu thì cô cô đã đi theo rồi.

Tư lịch của các tiểu cung nhân không khác nhau là bao, không phải đi ra từ nha hoàn gia đình giàu có thì là dân thường bởi đủ loại nguyên nhân mà bán thân làm nô tì. Tầm nhìn hạn hẹp, nghĩ rằng có thể đi ra từ trong cung là điều cực kì vĩ đại.

Kể cả Tiểu Hoa, dẫu đã từng sống ở gia đình phú quý nhưng kiến thức cả hai đời cộng lại không nhiều lắm, cao nhất là trở thành di nương của thiếu gia hầu phủ, còn là di nương di nương không thể ra khỏi cửa chỉ có thể ngốc ở hậu viện. Trong cung gì đó đối với nàng mà nói, chỉ có thể ngưỡng mộ thôi.

Vì thế nhóm tiểu cung nhân nhác thấy Tề cô cô liền sinh ra một loại kính nể, nét mặt mỗi người đều căng thẳng, ngước nhìn Tề cô cô đứng trên bậc thang.

Ngoại hình của Tề cô cô không thay đổi gì so với lần gặp các nàng, biểu cảm trên mặt không nhúc nhích, ánh mắt rất bình thản, mặt mũi thuộc dạng không nổi bật. Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, dù người ta bình thường như vậy nhưng lại tạo cảm giác nghiêm nghị vô cùng.

"Tề cô cô, các tiểu cung nhân đều ở đậy." Từ xưng hô có thể thấy, tuy Trần cô cô cũng là cô cô, nhưng rõ ràng cấp bậc thấp hơn Tề cô cô không ít.

Tề cô cô gật đầu một cái, một cung nhân mặc áo ngắn màu hạnh và váy dài màu hồng cánh sen tay đứng cạnh bà tay cầm trang giấy, đi tới trước mặt đám Tiểu Hoa.

"Những ai ta đọc tên dưới đây đứng ra ngoài."

Cung nhân dừng lại mấy giây, rồi bắt đầu đọc tên.

Tiểu Hoa, Tú Vân Hỉ Nhi và Xảo Liên đều có tên trong đó, còn có mấy tiểu cung nhân nữa, tổng cộng 12 người được gọi tên đứng sang một bên.

"Được rồi, các ngươi đi theo ta." Tề cô cô nói xong liền dẫn theo đại cung nhân quản sự kia đi ở đằng trước, mấy người Tiểu Hoa đi phía sau.

Đầu hơi cúi, bước đi nhẹ nhàng, tốc độ căn cứ vào cung nhân ở phía trước mà điều chỉnh, duy trì cực li cách ba bước, sợi tóc không bay làn váy không lay. Đây là quy định tư thế của cung nhân trong phủ, từ hình dáng có thể nói, mấy tiểu cung nhân này lúc trước học đi bộ không tệ.

Nhưng dưới nửa đôi mắt cụp xuống các nàng lén trao đổi ánh mắt với nhau, có điều phần lớn đều kinh hỉ. Bởi các nàng biết, các nàng sắp được đổi công việc rồi.

Chỉ có Tiểu Hoa tâm sự hơi nặng nề, nàng không biết rốt cuộc đổi việc là tốt hay xấu.

Đi một khoảng thời gian khá lâu, bảy rẽ tám ngoặt, Tiểu Hoa tự nhận trí nhớ không tệ mà lúc này cũng rối như chỉ.

Vào một cái sân, Tề cô cô dẫn các nàng dừng lại, chốc lát sau một người đầu đội mũ ô sa nhỏ*, mặc bộ quần áo màu xanh đậm thêu hoa văn cổ tròn, mặt trắng không râu, tuổi trung niên tầm năm mươi đi ra.

*Mũ ô sa: hay còn gọi là mũ cánh chuồn, là mũ của quan lại thời xưa.

"Phúc công công, người ta đã mang đến, mời ngài thử xem?" Tề cô cô nở nụ cười hiếm thấy, nhìn nét mặt hai người có vẻ hiểu nhau rất rõ.

Người được gọi là Phúc công công, bất đắc dĩ cười cười, đi lên phía trước, tỉ mỉ soi xét.

Mỗi người đều phải ngắm một hồi lâu, những tiểu cung nhân này tuổi nhỏ, bị người ta nhìn lâu vậy khó tránh khỏi mất tự nhiên. Nhất là khi đối diện với ánh mắt của Phúc công công, không nhịn được hốt hoảng cúi thấp đầu.

Phúc công công ngắm nghía một người rồi lắc đầu, nhìn sang người khác cũng lại lắc đầu, lòng của Tề cô cô càng lúc càng nặng trĩu. Bầu không khí lúc này vô cùng kỳ dị, dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch thình thịch".

Tiểu Hoa vẫn nửa buông mi mắt, mãi đến khi có một bóng đen phủ lên.

Nàng có thể càm giác được Phúc công công kia đang nhìn nàng, ánh mắt khiến người ta cực khó chịu, như thể muốn bóc từng lớp ra vậy. Tiểu Hoa không nhịn được nâng mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương.

Nàng vốn định cúi đầu, hơi suy nghĩ rỗi vẫn duy trì tư thế này không hề động đậy, có điều ánh mắt hơi dịch xuống bên dưới, cung kính buông nửa mắt.

Qua một lát, bóng đen trùm lên nàng dời đến chỗ tiếp theo.

Quan sát mười hai người xong thì đã qua giờ cơm.

"Thế nào?" Không hiểu tại sao, trong giọng nói của Tề cô cô luôn bình tĩnh tự nhiên lại có chút thấp thỏm bất an.

Phúc công công thừa nước đục thả câu lắc đầu, mãi đến khi thấy tia thất vọng trong mắt Tề cô cô mới mở miệng cười nói: "Vậy đi, trước tiên chọn mấy người đi hầu hạ, vừa khéo nơi của ta đang thiếu người."

Sau đó đầu ngón tay chỉ mấy người, chọn ra bốn người, có Tiểu Hoa, Hỉ Nhi, Xảo Liên và một tiểu cung nhân tên là Chi Nhi.

Tú Vân đứng đấy, ngón tay không khỏi siết chặt.

Nét mặt Phúc công công hơi khó hiểu, do dự hồi lâu, ngắm nghía lại lần nữa, bèn giơ tay chọn thêm hai người. Trong đó có Tú Vân và một tiểu cung nhân gọi là Mai Nhi.

"Chọn sáu người này đi."

Tề cô cô thở phào một hơi, giọng điệu rõ ràng có chút hài lòng, gật đầu với Phúc công cỏng, tâm tình tốt hiếm có động viên mấy người còn lại.

"Được rồi, các ngươi dù không được chọn cũng đừng đau lòng, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi công việc khác." Rồi quay đầu nói với mấy người Tiểu Hoa: "Các ngươi đi theo Phúc công công đi, hầu hạ cho tốt, nhất định đừng phạm sai lầm để bị đuổi về."

"Dạ."

—Hết chương 24—

Chương 25

Mãi đến khi bị Phúc công công đưa đến Cảnh Thái điện, sáu tiểu cung nhân mới biết số phận mình đã thay đổi thế nào.

Quả thực đúng là phúc lớn trời ban, rơi ngay xuống đầu các nàng.

Cảnh Thái điện là nơi Cảnh vương điện hạ ở, mà Phúc công công là thái giám tổng quản hầu hạ trong phủ, lần này qua chọn người là vì muốn thêm người cho Cảnh Thái điện, không ngờ lại chọn đến mấy người các nàng.

Được đến Cảnh Thái điện làm có ý nghĩa gì mọi người ai cũng hiểu, cho nên với chuyến đi này sáu tiểu cung nhân đều mừng đến nỗi không nói nên lời.

Phúc Thuận nhìn lướt qua mấy tiểu cung nhân đang vô cùng mừng rỡ, ánh mắt chợt lóe, song không nói gì thêm mà gọi một tiểu thái giám tới dẫn các nàng rời đi.

Tiểu Hạ Tử dẫn đám người Tiểu Hoa đi đến phòng cung nhân, sau khi nói cho các nàng tình hình đại khái và điều cấm kỵ trong Cảnh Thái điện liền để cho các nàng quen thuộc với hoàn cảnh trước đã, công việc ngày mai sẽ sắp xếp.

Phòng cung nhân không khác nơi ở chỗ quét tước của bọn Tiểu Hoa mấy, chẳng qua từ phòng bốn người chuyển thành phòng sáu người. Gian phòng này là một căn phòng lớn, xung quanh bày một hàng giường gỗ, bởi đầu giường quay vào mặt tường nên không cần tranh vị trí xấu đẹp như trước nữa. Tiểu Hoa ngắm chiến giường ở trong cùng bên phải, đặt bao quần áo của mình xuống. Tú Vân chọn giường ở cạnh Tiểu Hoa.

Tính tình Xảo Liên hiếu thắng, thấy Tiểu Hoa chiếm giường ở trong cùng, lập tức đi đến chiếc giường trong cùng bên trái, tiểu cung nhân tên Chi Nhi hành động giống nàng ta. Hai người đứng trước giường trừng mắt nhìn nhau, hình như Chi Nhi không địch lại được đành sang giường bên cạnh, Còn lại hai người chỉ đành chọn hai nơi gần cửa, Hỉ Nhi chọn ở cạnh Tú Vân, người tên Mai Nhi kia chỉ có thể lấy chiếc giường còn lại.

Tính cách của các tiểu nha đầu kỳ lạ thế đấy, ban nãy còn đỏ mặt tía tai tranh giường ngủ với nhau, chẳng bao lâu sau đã có mấy người tụm lại trò chuyện cùng nhau.

Lời bàn luận không có gì ngoài chuyện các nàng sẽ được sắp xếp công việc gì, không biết Cảnh vương điện hạ có khó hầu hạ không vân vân.

Tiểu Hoa không qua góp vui mà yên lặng bắt đầu dọn dẹp giường của mình. Mỗi người trong phòng cung nhân ngoại trừ một chiếc giường ra còn có một cái tủ thấp. Tiểu Hoa sờ sờ ngăn tủ thấy không dính bụi bèn đặt hai bộ quần áo của mình vào trong.

Bộ chăn mền của từng người được đặt trên giường, Tiểu Hoa lại bận rộn trải giường chiếu cho bản thân. Trải xong, nàng nửa ngồi trên giường, ngó mấy tiểu cung nhân rõ ràng đang rất hưng phấn, trong lòng thì thở dài.

Kỳ thật nếu để nàng chọn, nàng không muốn tới nơi này, nhưng bên trên đã quyết, một tiểu cung nhân thô sử như nàng có thể dị nghị gì, chỉ đành nghe theo mà thôi.

Tú Vân cũng không tham gia mà yên lặng thu xếp giường của mình, có điều ngón tay khẽ run cho thấy nàng đang kích động đến nhường nào.

Những lời tỷ tỷ nói cuối cùng cũng rơi xuống người nàng!

.....

Cảnh Thái điện là một tòa cung viện vô cùng lớn.

Chính giữa Cảnh Thái điện là nơi Cảnh vương ở, diện tích cực kỳ khổng lồ, xung quanh là điện phụ, phòng xép các loại. Ở một góc cung viện là chỗ ở của bọn cung nhân thái giám, còn có một phòng bếp khá lớn.

Công việc của bọn Tiểu Hoa cũng được phân xuống, là phụ trách quét tước các đình viện đường đi ở Cảnh Thái điện.

Công việc không khác hồi trước mấy, vẫn là một tiểu cung nhân quét dọn ngoài trời. Nhưng dĩ nhiên quét dọn ở Cảnh Thái điện khác với quét ở chỗ quét tước, vì thế mọi người đều vui mừng rối rít, duy chỉ có Tiểu Hoa sau khi làm mấy ngày, trong lòng hơi lo lắng chuyện không đơn giản như vậy.

Cảnh vương phủ dù phú quý đến cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng dùng tận sáu tiểu cung nhân để làm việc nhỏ như thế, nhưng nàng không đoán được điều mờ ám ở đây.

Lại qua mấy ngày, tuy sáu tiểu cung nhân hầu hạ ở Cảnh Thái điện suốt nhưng chưa từng gặp Cảnh vương. Mãi đến khi Chi Nhi mang tin tức về mới biết gần đây Cảnh vương ra ngoài nhiều ngày không ở trong phủ.

Chỉ Nhi là người rất giỏi luồn cúi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, mắt hạnh môi anh đào, nét mặt cười tíu tít, miệng cũng ngọt. Tới nơi đây chưa đến hai ngày đã quen mấy tiểu thái giám trong Cảnh Thái điện, tin Cảnh vương không ở trong phủ cũng do nàng ấy dò hỏi.

Tâm tư của mấy tiểu cung nhân cùng phòng, Tiểu Hoa đều biết hết.

Sao lại không biết được chứ, bất kể là cung nhân hay tiểu nha hoàn, tâm tư không khác nhau lắm, ý tứ "cận thủy lâu thai*" ai mà chẳng hiểu.

*Cận thủy lâu thai: gần quan được ban lộc

Thế nhưng trong lòng nàng lại đầy âu lo, thái độ kỳ lạ của Phúc công công và Tề cô cô, Cảnh Thái điện này cực kì nghiêm trang, mấy người hầu hạ tới lui đều là thái giám, có vài cung nhân giới nữ đều thuộc dạng ngoại hình bình thường tuổi trên ba mươi. Mấy ngày qua nàng ở đây, nổi bật nhất trong điện này chính là mấy tiểu cung nhân đang tuổi trăng tròn các nàng, còn những người đều là vẻ mặt nghiêm túc không khí nặng nề.

Chuyện bất thường là quỷ quái (nghĩa là chuyện khác lạ thường gây hại như loài yêu quái), nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Hoa hiện giờ là đợi đến tuổi thì được thả ra ngoài, không muốn gì khác nữa. Song rõ ràng cây muốn lặng mà gió dừng.

*****

Cảnh vương ở bên ngoài quay về phủ, mới bước vào cửa cung Cảnh Thái điện liền phát hiện ra điều dị thường.

Bước chân của hắn hơi ngừng lại một chút, rồi lướt qua những người đang quỳ rạp trên đất, đi thẳng vào trong Cảnh Thái điện, Phúc Thuận theo sau đuổi kịp.

Sau khi Cảnh vương đi qua, Hỉ Nhi quỳ dưới đất kích động lay người bên cạnh: "Đó chính là điện hạ của chúng ta."

Giọng của Hỉ Nhi đè nén rất thấp, nhưng mấy tiểu cung nhân gần đấy vẫn nghe được nàng ấy đang nói gì. Tiểu Hoa vẫn cúi đầu, không thấy rõ dáng dấp người đó ra sao, in vào mắt nàng là hai bước chân của nam nhân.

Cảnh vương vào trong điện ngồi xuống, một tiểu thái giám dâng trà lên rồi lui ra.

Trong điện chỉ còn lại hai người Cảnh vương và Phúc Thuận, nhất thời bầu không khí âm trầm đến cực điểm.

Phúc Thuận vốn hiểu rõ tính tình của điện hạ, trong lòng cười gượng đôi cái, đứng bên cạnh không biết nói gì.

Tính cách hai người đều thuộc dạng vô cùng trầm tĩnh, hoàn toàn không thấy trong điện rất yên ắng. Cho đến khi Cảnh vương uống trà, dưới sự hầu hạ của tiểu thái giám vào nội điện thay thường phục đi ra, lại tiếp túc ngồi bất động trong điện.

Lần ngồi này rất lâu, lâu đến mức khiến người ta quên thời gian đang trôi qua, trong lúc đó Cảnh vương không hề làm gì khác, chỉ ngồi yên ở đấy, thật sự làm người ta cảm thấy cực lạ kì.

Phúc Thuận nhìn chủ nhân ngồi yên như tăng sư ở đằng kia, tâm tư rối loạn.

Nghĩ đến Phúc Thuận ông tám tuổi vào cung, mười tám tuổi được phân đến hầu hạ bên cạnh mẹ đẻ của Cảnh vương là Kính tần nương nương. Sau đó Kính tần qua đời, bèn đi theo hầu hạ Cảnh vương khi ấy còn là Ngũ hoàng tử, đến khi Ngũ hoàng tử được phong hàm thân vương cùng đất phong thì theo đến Cảnh châu. Hiện giờ đã là chức phụng thừa quản lí thừa phụng ti của Cảnh vương phủ, phạm vi quản lí chẳng những có ẩm thực hằng ngày của Cảnh vương, còn cả những việc vặt ở khắp hậu viện của vương phủ.

Theo lý cuộc sống bây giờ của ông không hề kém thái giám tổng quản trong cung, nhưng Phúc Thuận vẫn không vui.

Không bởi bản thân ông mà là bởi tính tình quái lạ của Cảnh vương.

Tính khí quái lạ, nổi giận cũng quái lạ, cách hành xử cũng lạ nốt.

Rõ ràng có thể nói chuyện nhưng lại không bao giờ mở miệng, mặc cho cái danh "câm điếc" treo trên đầu mình, còn bình chân như vại. Dù như thế khiến thánh thượng chán ghét cũng không có ý thay đổi.

Ban đầu sau khi đến Cảnh châu, biết điện hạ có thể nói chuyện, Phúc Thuận lại càng sợ.

Được rồi, cái này không tính, dù sao việc của điện hạ không phải một nô tài như ông có thể nói xen vào.

Nhưng không gần nữ sắc thì rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Mới đầu Phúc Thuận không nôn nóng, trước đây Cảnh vương phi mới được gả vào gây ầm ĩ một hồi, khiến điện hạ sinh ra ngăn cách với nàng. cho nên Cảnh vương rất ít khi qua đêm chỗ Cảnh vương phi. Điều này Phúc Thuận có thể lí giải được.

Tiếp đến năm thứ hai, Kiều trắc phi vào cửa.

Cảnh vương vẫn như cũ, lúc đầu còn đi được hai ngày, sau đó liền ít đi. Bình thường nửa năm mấy tháng không đi hậu viện nổi một lần, số lần càng ít đến thảm thương, càng không bàn đến hai phu nhân bệ hạ ban cho trước khi tới Cảnh châu, còn chưa từng chạm qua nữa.

Không thể trách Phúc Thuận thô bỉ như thế, thích soi xét cách làm việc của Cảnh vương. Mà ông một ngày mười hai canh giờ đi theo bên Cảnh vương, dĩ nhiên biết rất nhiều chuyện người khác không biết.

Không gần nữa sắc cũng bỏ qua đi, nhưng Cảnh vương nay đã hai mươi lăm, đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, không thể nói đây không phải đại sự. Trong nhà các vương công quý tộc, ai hai bốn hai lăm mà chẳng đã là cha của mấy đứa trẻ, còn Cảnh vương ngay cả mầm mống cũng không có.

Phúc Thuận xem như là từ nhỏ đã nhìn Cảnh vương lớn lên, thời gian lâu dài, tình cảm tất nhiên khác biệt, khó tránh khỏi đâm ra lo lắng chuyện này.

Bận tâm thì bận tâm nhưng việc này chắc chắn không thể nói rõ với điện hạ. Phúc Thuận sầu lo vô cùng, bất đắc dĩ đành tìm mấy "người bạn già" hầu hạ Cảnh vương đã lâu bàn bạc.

Trải qua đủ loại thảo luận bàn tán, thu được một kết luận mù mờ là không có nam nhân nào không thích sắc đẹp, điện hạ lạnh nhạt như thế nhất định là do thê thiếp không vừa ý, phương án giải quyết là tăng thêm nhan sắc mới.

Nhưng nô tài mà lại đi dâng nữ nhân cho chủ nhân à?

Đừng có đùa, đừng xem trọng bọn ông có thể lén ở sau lưng Cảnh vương bàn luận. Chuyện này mà dám nói ở chỗ sáng, tuyệt đối là hành vi tìm chết. Đều đi ra từ trong cung, chút kiêng kị ấy cùng mắt nhìn vẫn phải có.

Vậy thì chỉ có thể dựa vào lực lượng bên ngoài.

Bàn được ra ba chỗ có thể lấy người vào, nguồn lấy đầu tiên là để cho chính phi chủ động dâng người. Đây là điều không thể, loại ra đầu tiên.

Nguồn thứ hai, sắp đặt quan viên chân chó dâng người đẹp. Biểu hiện của Cảnh vương ở đất phong xưa nay lạnh lùng, không phải không có người thu gom mĩ nhân dâng lên. Mấu chốt là cách cư xử mỗi lần của Cảnh vương khiến người cực kì lúng túng, dần dần không còn ai không thức thời muốn đắc tội "lão đại" cả.

Nguồn thứ ba, đương kim thánh thượng ban thưởng xuống. Chỗ của Cảnh vương vốn không được thánh thượng sủng ái, từ khi tới đất phiên đến nay chưa bao giờ được thánh thượng ban cho bất kì thứ gì, không khéo đã quên luôn rằng mình có một đứa con trai này rồi, đâu thèm quan tâm đến chuyện đại sự thường tình của nhi tử.

Vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, mấy nô tài trung thành tận tâm rơi vào ngõ cụt chỉ có thể nghĩ ra cách là khi trong phủ cần người, chọn ra mấy tiểu cung nhân nhan sắc tươi mới đến hầu hạ bên cạnh ngài, xem có thể khiến cho điện hạ tính tình nhạt nhẽo hợp miệng hay không.

Dĩ nhiên tất cả những điều này đều là lén lút, không thể nói ra bên ngoài.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao đám tiểu cung nhân mới vào phải chịu huấn luyện như vậy, trải qua đủ loại khảo nghiệm quan sát trong bóng tối. Đám tiểu cung nhân này không chỉ dáng vẻ xinh đẹp, quy củ tốt, mà còn phải đã có quỳ thủy, đủ để thấy mấy nô tài "trung thành" này để bụng đến cuộc sống riêng tư của Cảnh vương cỡ nào.

Tạm thời không đề cập đến những cái này, nói tóm lại, chọn ra mấy tiểu cung nhân xinh đẹp đưa đến hầu hạ cạnh điện hạ không phải là lần đầu tiên, mỗi lần đều bởi đủ loại nguyên nhân mà bị đuổi đi. Mà đám người Phúc Thuận như gián đánh mãi không chết, càng bại càng chiến không ngừng cố gắng, nhóm tiểu cung nhân hiện nay đã là nhóm thứ năm mà bọn họ chọn trong hơn hai năm qua.

Đột nhiên, một âm thanh khàn khàn vang lên, cắt đứt tâm tư ai oán của Phúc Thuận.

"Nói."

Chữ này nhả ra, thiếu chút nữa khiến Phúc Thuận lệ chảy thành hàng.

Chủ tử quá trầm lặng, người làm hạ nhân nô tài không được sướng bao nhiêu. May mà ông đã hầu hạ điện hạ ngay từ khi còn nhỏ, nếu không thật không chịu nổi bầu không khí nặng nề này.

Phúc Thuận lặng lẽ cười gượng hai tiếng, dùng giọng điệu nghiêm trang nói ra lời không quá đứng đắn: "Điện hạ, trong điện này đã lâu không có nhan sắc tươi đẹp nào, không khí thật đè nén. Lão nô thầm nghĩ bầu không khí như thế mỗi ngày điện hạ nhìn cũng thấy phiền, bèn muốn chọn mấy tiểu cung nhân tươi non đến hầu hạ thêm chút màu sắc."

Trong lòng Cảnh vương nổi lên chút bất đắc dĩ, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn không mở miệng, tiếp tục ngồi đó "trầm tư".

Phúc Thuận nhìn chằm chằm ót của Cảnh vương, sắc mặt dần trở nên ai oán.

Nhất định là điện hạ cố ý, chắc chắn là cố ý.

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng vẫn tỉnh rụi đứng đấy.

Lại qua một lúc lâu, Phúc Thuận mới đạt được đáp án hắn muốn.

"Tùy ngươi."

Bị giày vò hồi lâu, trong lòng Phúc Thuận xuất hiện loại tâm tình gọi là "nhảy cẫng" hiếm thấy. Loại tâm tình này từ sau khi vào khi đã rất ít khi xảy ra trong lòng ông.

"Lão nô đi sắp xếp ngay." Nói xong vội vội vàng vàng ra khỏi điện, đủ thấy ông mừng rỡ biết bao nhiêu.

Phúc Thuận đi một lúc lâu, trên gương mặt vốn bình tĩnh của Cảnh vương xuất hiện chút gơn sóng ——-

Khẽ cong môi dưới, rồi rất nhanh lại rủ xuống, gần như khiến người ta không cảm giác được chút thay đổi ấy.

Cái lão già kia!

Mà thôi, kệ lão đi.

Sao hắn lại không biết tỏng Phúc Thuận nghĩ cái gì, nhưng dù sao Phúc Thuận đã theo hắn hai kiếp, cả hai đời đều trung thành tận tụy, cuối cùng ngay cả chết cũng chết khi bảo vệ hắn.

Trong phạm vi hắn có thể cho phép, hắn bằng lòng dung túng cho lão.

—Hết chương 25—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro