Chương 20: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (2)
Ngồi ô tô đường dài ra sân bay hai người giận dỗi, Lục Thiếu Quan không hề nói chuyện với Bách Hợp, hắn muốn dùng phương thúc này khiến Bách Hợp phải xin lỗi hắn, trước kia hắn cũng làm như vậy, sau khi cưới cũng đối đãi Uông Bách Hợp như thế, Uông Bách Hợp từ nhỏ thấy cha mẹ hòa thuận nên vô cùng hâm mộ, cô cũng khát vọng mình có tình cảm lãng mạn, không bỏ được Lục Thiếu Quan, hắn không thèm nhìn mình thì Uông Bách Hợp khóc một trận xong lại tìm hắn giảng hòa bởi vì sợ cảm giác bị vắng vẻ, cho nên Lục Thiếu Quan nắm được tính cách này nên mới dùng chiến tranh lạnh trừng phạt cô, ai ngờ Bách Hợp không sợ, cô ngóng trông Lục Thiếu Quan đừng có làm phiền mình làm sao mà như ước nguyện của hắn tới làm hòa, bởi vậy một đường hai người không nói chuyện với nhau cho đến khi máy bay hạ cánh thì Lục Thiếu Quan không nhịn được nữa, mắt thấy đã trở về thủ đô rồi nếu đến nhà họ Uông mà còn tình trạng này thì chỉ sợ Uông Chính có ấn tượng không tốt với mình.
Nghĩ tới tiền đồ của mình thì Lục Thiếu Quan mới chủ động cầm lấy hành lý của Bách Hợp xem như biến tướng cúi đầu xin lỗi.
Bách Hợp không thèm nhìn Lục Thiếu Quan cho đến khi gần về tới nhà, Lục Thiếu Quan thấy cô vẫn như thế thì trong lòng vừa hận vừa sợ, một mặt nịnh nọt Bách Hợp: "Tiểu Hợp, sao thế? Sao lại giận chồng lâu thế? Trước kia không phải là rất vui vẻ sao, dù sao cũng là mẹ anh không nể mặt anh chút nào à?" Lục Thiếu Quan thông minh ở chỗ là hắn nói thật giả đen xen, cũng không nói rõ ý nghĩ trong lòng thế nên cứ thật thật giả giả khiến người khác không phân biệt được, Uông Bách Hợp trước kia cũng bị hắn lừa cho thảm hại như thế.
Lúc này hắn nói vì Bách Hợp bất kính với mẹ Lục khiến cho hắn không thoải mái chỉ có nửa phần sự thật còn lại hơn nửa là vì hắn không có đạt được mục đích khiến cho hắn cúi đầu dỗ mình, dù sao trong suy nghĩ của Lục Thiếu Quan là mình phải dỗ hắn chứ không phải hắn dỗ mình.
Nhưng Bách Hợp lại không ngu như thế bị hắn nói dăm ba câu dỗ ngọt mình, nghe thấy Lục Thiếu Quan nói xong thì cười lạnh hai tiếng rồi tiến lên bấm chuông cửa. Vợ chồng nhà họ Uông ở biệt thự có sân nhỏ, tại nơi thủ đô tất đất tất vàng này đã xem như khá giàu rồi, cô nhấn chuông cửa liền có người ra mở cửa, nhìn thấy Bách Hợp thì bà mở cửa sáng mắt lên gọi một tiếng: "Tiểu thư trở về rồi."
Bà Ngô đã làm thuê cho nhà họ Uông đã hơn mười năm, coi như là nhìn Bách Hợp trưởng thành đấy, vốn cũng tốt với Bách Hợp cũng rất chiếu cố hai vợ chồng Uông Chính, trước kia bà ta để tang chồng mình nuôi hai đứa con gái, Bách Dung thương tiếc bà khó khăn nên thuê bà thì thuê hơn mười năm.
Bách Hợp trước kia thấy bà Ngô thì nhất định sẽ vui vẻ nhào vào ngực bà, thế nhưng giờ nhìn thấy bà Ngô nhớ tới sau khi Bách Dung chết thì Uông Chính cưới bà Ngô làm vợ lại để lại tất cả tài sản cho hai con gái bà Ngô thì trong lòng lấn cấn,thấy bà Ngô nhiệt tình thì chỉ lạnh lùng gật đầu sau đó vào nhà hô to: "Cha mẹ, con đã về."
Lúc này Bách Dung đang nằm trên ghế salon, Uông Chính đang xoa bóp đầu cho bà, thật ra hiện giờ sắc mặt Bách Dung rất khó coi, trông rất mệt mỏi, dĩ vãng Uông Bách Hợp chỉ lo yêu đương bởi vì kết hôn quá vui vẻ nên không có chú ý tới mẹ mình khác thường, Bách Dung cũng sợ con gái lo lắng nên luôn không có nói chuyện này ra, Bách Hợp thấy Bách Dung thì trong lòng không khỏi xiết chặt vừa đá giày thay dep le rồi đặt mông xuống ngồi bên cạnh Bách Dung, lay lay cánh tay bà.
"Mẹ làm sao thế? Con thấy sắc mặt mẹ rất nhợt, hay mai đi khám xem sao?" Cô cứ thế đi vào nhà cũng không để ý tới bà Ngô cầm dép trên tay đang xấu hổ, sau đó Lục Thiếu Quan vào cửa thấy Bách Hợp coi mình như người hầu, trên tay hắn vẫn cầm valy lại đi sau khiến cho hắn vô cùng khó chịu lại thấy bà Ngô cũng thế thì trong lòng Lục Thiếu Quan càng ghét Bách Hợp hơn cho rằng Bách Hợp kiêu căng tùy hứng, khi nghĩ tới địa vị bà Ngô trong nhà họ Uông thì mới lễ phéo chào bà ta.
"Lục thiếu gia vào nhà ngồi đi, những chuyện này để tôi làm." Bà Ngô cũng thực bất mãn, bà ở nhà họ Uông đã nhiều năm nên đã coi nhà họ Uông như nhà mình, mà vừa rồi Bách Hợp đối xử bà như thế khiến bà khó chịu, Lục Thiếu Quan lễ phép làm cho bà hưởng thụ, tuy bà Ngô làm ở nhà họ Uông đã nhiều năm trên danh nghĩa là người làm trong miệng luôn hô Bách Hợp là tiểu thư nhưng lòng bà không coi mình là người làm, lúc này khó tránh khỏi nghĩ như Lục Thiếu Quan Bách Hợp quá tùy hứng nhưng ngoài miệng không dám nói, trực tiếp nhận valy từ tay Lục Thiếu Quan.
Bách Dung cũng nhìn con rể vừa mới vào cửa, thấy hắn tình nguyện chào hỏi bà Ngô ở cửa mà không có nhìn thấy hai vợ chồng mình thì cảm thấy không thoải mái, chỉ nghĩ tới con gái mình yêu hắn, kiên quyết gả cho hắn, hai vợ chồng cũng không nỡ trái ý con gái, bởi vậy nhịn xuống vỗ vỗ tay con gái, miễn cưỡng nói cười: "Thiếu Quan cũng về rồi, ba mẹ cậu ở quê vẫn khỏe chứ?"
Lục Thiếu Quan bất mãn nghĩ Bách Dung cũng giống như con gái bà ta, thông gia cũng không gọi, hắn cau mày đang định mở miệng nói thì Bách Hợp không cho hắn cơ hội, trức tiếp chen ngang Lục Thiếu Quan, nói với vẻ khinh miệt.
"Tốt cái gì mà tốt, quê nghèo kiết xác, mẹ anh ta hung ác, trong nhà ngay cả giường cũng không có, quan trọng hơn, mẹ mẹ, mẹ anh ta còn muốn đánh con đấy." Bách Hợp bất bình cáo trạng, trong câu chuyện Uông Bách Hợp quá ngu ngơ nên mới phải chịu đau khổ, bị mẹ Lục cùng với Lục Thiếu Quan dỗ một phát thì cô ấy nhẫn nhịn lại, tốt khoe xấu che đến nỗi cô ly hôn lâu rồi mà cha Uông còn không biết, cho đến khi cô chết đi thì nhiều người vẫn còn nhớ cô hà khắc mẹ chồng, Bách Hợp cũng không có ngu thế mình phải cáo trạng trước.
Nghe thấy con gái cáo trạng không chỉ sắc mặt Uông Chính thay đổi mà ngay cả Bách Dung cũng thế, lồng ngực bà phập phồng, giận dữ nói: "Hoang đường." Bà gả chồng là người đọc sách, bố mẹ chòng cũng có văn hóa nên cả đời chưa bao giờ cãi cọ, tuy không có thân cận nhưng vẫn tương kính như tân nên chưa từng nghe thấy mẹ chồng đòi đánh con dâu, trong lúc nhất thời đau lòng con gái lại có chút hận Lục Thiếu Quan, tuy theo lý mà nói Bách Dung phải đứng về phía Lục Thiếu Quan mà trách cứ con gái, nhưng con gái bảo bối của bà lại bị người nhà họ Lục đối đãi như thế thì Bách Dung thật sự không muốn mắng con gái, không nhịn dược thò tay chỉ vào mặt Lục Thiếu Quan.
"Lục Thiếu Quan, tôi nhìn thấy lúc trước anh cam đoan sẽ đối tốt với con gái tôi nên tôi mới đồng ý gả nó cho anh, hiện tại anh muốn gì đây? Từ nhỏ đến lớn tôi còn không nỡ chạm vào một cọng tóc của nó thế mà mẹ anh còn dám đánh nó, thật to gan."
Lúc này Lục Thiếu Quan bị Bách Dung chỉ thẳng mặt mà mắng thì trong lòng vô cùng khó chịu dĩ vãng vì mình đắn đo được Bách Hợp nên hai vợ chồng nhà họ Uông cũng nể mặt hắn làm dám mắng hắn chứ, hắn cảm thấy khó thích ứng vừa hận Bách Hợp lanh mồn lanh miệng nói hết chuyện ra, giờ xem Bách Dung tức giận đến mức mặt đỏ lên, Uông Chính cũng thế không khỏi hơi sợ hãi nhanh chóng giải thích.
"Tiểu Hợp nói linh tinh đấy, dì cũng biết cô ấy hay bốc đồng mà."
Nghe thấy Lục Thiếu Quan lật ngược phải trái nói ra loại lời nói không biết xấu hổ này, khóe miệng Bách Hợp giật giật, thấy Bách Dung tức giận khó thở thì mới thuận tay vỗ vỗ lưng bà cũng không đành lòng lôi hết mọi chuyện ra để kích thích bà, giờ Bách Dung không được khỏe nhưng do bà không chú ý chỉ nghĩ là bệnh vặt mà thôi, Bách Hợp định khuyên bảo bà đi bệnh viện kiểm tra, Bách Dung chết là khối sẹo trong lòng nguyên chủ khiến cho cô ấy không có động lực sống sót, lần nhiệm vụ này cô phải cứu được Bách Dung khiến bà sống lâu hơn, nếu không được thì canh giữ ở giường bệnh chăm sóc bà đến khi mất.
"Nói linh tinh chính là anh, tôi nói chuyện với bố mẹ tôi liên quan gì tới anh? Anh cũng đòi làm người một nhà tôi hả?" Đã kết hôn với mình, mẹ Lục Thiếu Quan ra rất nhiều yêu sách với mình, Bách Hợp không có gọi mẹ Lục là mẹ khiến hắn còn không thoải mái một hồi lâu, thế mà đối mặt với Bách Dung hắn lại gọi một tiếng dì, thần thái kia muốn kiêu ngạo bao nhiêu thì kiêu ngạo bấy nhiêu, phảng phất như nhà họ Uông thiếu nợ hắn vậy, không biết tại sao nguyên chủ lại yêu đàn ông như thế, Bách Hợp càng nhìn càng ngứa mắt hắn. Bởi thế nói chuyện càng không khách khí: "Kết hôn rồi còn muốn gọi mẹ tôi là dì, nếu không muốn thì ly hôn đi."
Khi vợ chồng nhà họ Uông nghe thấy Bách Hợp nói như thế thì rất kinh ngạc. Lục Thiếu Quan thì tức giận nắm tay lại gân trên mu bàn tay cũng lồi ra, khuôn mặt đỏ bừng mạch máu ở huyệt thái dương cũng nổi hẳn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Hắn đương nhiên biết rõ sau khi cưới thì gọi hai vợ chồng Uông Chính và Bách Dung là cha mẹ, nhưng hắn không muốn gọi, nếu như cứ thế mà gọi thì có vẻ không đáng giá, hắn đang định hai vợ chồng Uông Chính cho hắn nhiều chỗ tốt thì hắn mới gọi.
Dạng này Lục Thiếu Quan được mẹ Lục truyền thừa lại, nhìn hắn đối phó với Uông Bách Hợp thì rõ, có thể nắm cô nương này trong tay ngoại trừ Uông Bách Hợp ngu vì tình yêu ra thì còn bởi Lục Thiếu Quan tính toán thiệt hơn.
Lục Thiếu Quan định đối xử hai vợ chồng nhà họ Uông như với Bách Hợp, sau khi làm việc cho mình thì mới cho ngon ngọt, từ nay về sau hình thành cho họ một tư duy theo quán tính khiến cho họ tốt với hắn theo bản năng, Lục Thiếu Quan chưa đạt được mục đích thì đã bị Bách Hợp vạch trần lòng dạ hẹp hòi ra khiến cho Lục Thiếu Quan bối rối.
Nhưng rất nhanh hắn tỉnh tảo lại, nặn ra nụ cười xin lỗi rồi nhanh chóng quỳ xuống sàn nhà, sảng khoái cúi đầu thừa nhận: "Thực xin lỗi ba mẹ, nhờ có Tiểu Hợp nhắc nhở mà con mới chú ý tới." Hắn nói với ý vị vô cùng sâu xa, so với hắn thì vừa nãy Bách Hợp mở miệng nói mẹ Lục Thiếu Quan thì khó tránh khỏi không tôn trọng người lớn, huống chi hắn đã xin lỗi, hắn thể hiện ra tính cách phóng khoáng khiến cho sắc mặt Uông Chính có vẻ hòa hoãn lại định đỡ hắn dậy.
"Nói hay hơn hát, nếu như là mẹ anh thì đã tát tôi hai cái rồi." Bách Hợp cười lạnh một tiếng, Uông Chính nghĩ tới con gái mình suýt nữa bị mẹ ck đánh thì khó chịu."Tiểu Lục, cậu cũng biết hai nhà chênh lệch hơn nữa Tiểu Hợp còn nhỏ tuổi, hai đứa đòi kết hôn sớm, nếu thực sự không hợp thì đợi hai năm nữa nói sau, ngàn vạn đừng đánh con gái tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng động một ngón tay vào nó đâu, tuy nói hai người có tranh cãi thì mắng con gái tôi cũng được nhưng nếu có ai đánh con gái tôi thì không xong với tôi đâu."
Lục Thiếu Quan nghe nói thế thì trong lòng thầm mắng ông già Uông Chính này nói ra hai nhà chênh lệch kỳ thực ghét bỏ nhà mình nghèo khó, tuy hắn đã hận nghiến răng nghiến lợi thì trên mặt lại hiện ra vẻ đã hiểu, chỉ là ánh mắt xem Bách Hợp càng lạnh lẽo hơn mà thôi.
"Con đã biết thưa ba, con lên lầu sắp xếp quần áo để Bách Hợp trò chuyện với hai vị." Nếu không phải lần này Bách Hợp như phát điên còn lãnh đạm hắn thì Lục Thiếu Quan đã lên lầu từ sớm, Uông Chính phất phất tay, hắn nén giận đi lên lầu.
Biệt thự này có ba tầng, bà Ngô và bảo mẫu khác ở tầng một, vợ chồng Uông Chính ở tầng hai, về phần Bách Hợp và Lục Thiếu Quan thì ở tầng ba, Lục Thiếu Quan vừa đi lên lầu thì Bách Dung nghiêm túc hỏi: "Rốt cục chuyện gì xảy ra?"
"Mẹ, mẹ hãy đi khám bệnh đi đã." Bách Dung vừa muốn nói điều gì thì Bách Hợp đã tựa vào vai bà: "Mẹ à, con sai rồi, đáng lẽ con nên nghe lời ba mẹ, hiện tại con phát hiện con không hiểu Lục Thiếu Quan nữa rồi, trước mặt người nhà anh ta mà anh ta không bảo vệ con, nếu như không phải con tức giận lên thì chỉ sợ rằng mẹ anh ta bắt con hầu hạ cả nhà anh ta."
Uông Chính trầm mặc lúc lâu mới thở dài: "Hôn nhân đại sự không thể đùa, con xem có thích hợp hay không, nếu không thì ly hôn, cha thấy Tiểu Lục..." Uông Chính trước kia không dám nói xấu Lục Thiếu Quan chỉ sợ con gái cưng trở mặt với ông, hiện tại thấy Bách Hợp nghĩ thông rồi nghĩ tới Lục Thiếu Quan thì ngẩng đầu lên.
Đêm đó Lục Thiếu Quan lấy cớ công việc đi thư phòng không có trở về, hắn cho rằng mình còn yêu hắn, Bách Hợp cười lạnh không thèm chào hỏi hắn trực tiếp ăn mặc tử tế lôi Bách Dung đi bệnh viện khám, Bách Dung không muốn đi nhưng vì con gái kiên trì, khó thấy được con gái trưởng thành hiểu chuyện biết quan tâm đến mình, bởi vậy cũng đành đồng ý với cô, dù sao cũng chỉ là khám tổng quát, bà cũng là bác sĩ ngoại khoa, khám bệnh ở bệnh viện mình làm việc cũng không mất tiền đây là phúc lợi của bác sĩ.
Chụp x quang, kiểm tra máu, Bách Dung tưởng mình sẽ không sao ai ngờ lại tra ra trong não có khối u. Hiện tại khối u cũng không lớn bởi vì chưa có phân tích bệnh lý nên không biết là u lành hay u ác tính, nhưng trong não có vật này thì cũng không phải là chuyện tốt, may mắn phát hiện sớm nếu không chỉ cần thêm một năm nữa thì u lành cũng hóa thành u ác tính rồi.
Tin tức này khiến hai vợ chồng Uông Chính sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, Bách Hợp cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thời gian phẫu thuật định vào nửa tháng sau, trong nửa năm này có thể làm xét nghiệm kiểm tra diễn biến khối u, hy vọng Bách Dung sống lâu lớn hơn một chút, tuy nói kiểm tra ra có khối u không phải là chuyện tốt nhưng sớm phát hiện ra điều trị dứt điểm còn tốt hơn lúc chuyển biến xấu thì mới phát hiện bởi vậy cả nhà đều cao hứng.
Mà lúc này Lục Thiếu Quan đang ở trong nhà chờ Bách Hợp sau khi rời giường thì đi tìm mình làm nũng xin lỗi đấy, ai ngờ sau đó phát hiện trong nhà không còn ai cả, ngay cả ăn sáng cũng không gọi hắn, hắn tức giận xuống lầu tìm bà Ngô thì mới biết cả nhà đi bệnh viện rồi, trong lòng hắn tức giận phải chết, lạnh lùng đi lên phòng không thèm ăn sáng nữa, đợi đến lúc Bách Hợp về nhà tranh thủ lúc Bách Hợp đang thay quần áo thì hắn xông vào phòng.
"Làm gì?" may mà Bách Hợp đã mặc xong quần áo rồi chỉ thiếu mỗi áo khoác mà thôi, trong nhà có mở máy sưởi nên chỉ cần mặc một bộ là đủ rồi nhưng khi nhìn taháy Lục Thiếu Quan thì Bách Hợp cảm giác mình mặc ít đi, ánh mắt Lục Thiếu Quan chỉ lướt qua ngưởi cô, hai người còn trẻ nên hắn thực có biến hóa nhưng khi nghĩ tới chuyện sáng nay thì hắn nghiêm túc lại: "Tiểu Hợp, hiện tại trong nhà không coi anh là người một nhà thì phải? Tại sao lúc sáng mọi người ra ngoài không báo với anh một tiếng?"
Bách Hợp lôi kéo cổ áo cười một tiếng: "Tại sao tôi phải thông báo với anh, chính anh không có lỗ tai à? Ngày hôm qua tôi nói với mẹ đi bệnh viện, anh không có chủ động nói muốn cùng tôi đi đưa mẹ tôi đi thì cũng xong, hiện tại còn hạch họe tôi?"
"Tiểu Hợp em đã thay đổi." Lục Thiếu Quan định ép hỏi cô rồi thuận tiện nói muốn chuyển ra ngoài sống, hiện tại bị Bách Hợp nói khiến cho anh ta hoảng hốt vô cùng: "Trước kia chúng ta vốn rất tốt mà?"
Trước kia tốt là vì Uông Bách Hợp bất kể trong lòng hay hành động đều nghe lời hắn, Bách Hợp hiện nay không chịu nghe lời thì hắn cảm thấy không đúng nhưng lại không nghĩ lại xem hắn đối xử với Bách Hợp như thế nào, tình huống giờ chỉ là đổi vai mà thôi, mới có mấy ngày mà hắn đã kêu mệt mỏi.
"Có chuyện gì khác không?" Bách Hợp nghe nói hắn trước kia ra sao không nhịn được mà bật cười, trước kia hai người rất hòa hợp, nếu không phải nhà họ lục vô sỉ, Lục Thiếu Quan không có nhiều dã tâm nói không chừng sẽ không có nhiệm vụ này rồi, nhưng lúc này mọi chuyện đã xảy ra mà hắn còn nói trước kia, chính mình không phải là Uông Bách Hợp nên nghe thế cũng chỉ buồn cười mà thôi.
Lục Thiếu Quan cố nén cái gì đó rồi lạnh lùng nói: "Chúng ta mua nhà khác rồi chuyển ra ngoài đi."
Nghe thấy lại nhìn thần sắc cường thế của Lục Thiếu Quan thì Bách Hợp suýt nữa thì bật cười. Ở bên cạnh Lục Thiếu Quan đã nhiều năm không ai hiểu rõ tình cảnh thật sự của Lục Thiếu Quan hơn Uông Bách Hợp, lấy hình ảnh người không đồng xu dính túi để hình dung hắn vô cùng chính xác đấy, nếu không phải là Uông Bách Hợp trả tiền học phí tiền sinh hoạt thì sợ rằng hiện tại hắn nợ đầy người, làm gì có xu nào? Hăn đang làm việc chưa đến nửa năm, có tiền thì cũng toàn bộ gửi về cho nhà họ Lục, mà tất cả ăn ở đều do nhà họ Uông bao, lúc này muốn đòi mua nhà, không phải Bách Hợp cười nhạo hắn mà cho dù Lục Thiếu Quan bán hai quả thận đi cũng không mua nổi một chỗ nhỏ bằng nhà vệ sinh ở thủ đô.
Thủ đô tất đất tất vàng, nhà họ Lục là cái tình cảnh gì thì trong lòng Bách Hợp rõ nhất, ngay cả lôi hết tiền lúc trước đã lừa nguyên chủ ra thì cũng khôngbằng một phần mười tiền đặt cọc, thế mà giờ hắn đề nghị mua nhà thì có nguyên nhân sâu xa rồi.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng trong lòng rồi nghĩ tới trong câu chuyện Lục Thiếu Quan sau đó luôn lên mặt với Uông Bách Hợp cuối cùng Uông Bách Hợp cầu hắn chuyển ra ngoài mua nhà, rồi mẹ Lục mặt dầy tỏ vẻ mẹ chồng hiền từ trước mặt nguyên chủ thì nàng giật mình, gật đầu đáp ứng: "Cũng được, mua nhà đi."
Thấy cô đồng ý dứt thoát thì Lục Thiếu Quan sáng ắt lên rồi nở nụ cười tươi tắn , giống như hắn rất hài lòng thái độ sảng khoái của Bách Hợp vừa định nói chuyện thì Bách Hợp đã hỏi tiếp: "Nhà anh có thể ra bao nhiêu tiền?"
Lục Thiếu Quan nghe thấy thế thì sắc mặt khó chịu: "Tiểu Hợp, anh nghĩ rằng em khác đàn bà khác sẽ không nói đến chuyện tiền nong, em khiến anh quá thất vọng."
"Tôi cũng thấy anh khác đàn ông khác nhưng không nghĩ rằng anh lại là người thích ăn cơm chùa, thế nào Lục Thiếu Quan, cưới vợ cũng không lấy ra tiền, giờ mua nhà cũng để tôi mua? Anh ở rể luôn nhà họ Uông đi, như thế việc mua nhà cũng không cần anh phải vất vả nữa." Bách Hợp đứng dậy hất tóc ra sau không quản xem Lục Thiếu Quan thế nào tự đi xuống lầu.
Lưu lại mình Lục Thiếu Quan tức giận chết mất, hắn nắm tay lại cứ nới lỏng rồi lại xiết chặt lại, giờ phút này hắn chưa bao giờ tức giận như thế, hắn đã chịu đựng đủ rồi, tuy nói phòng ở nhà họ Uông không nhỏ cũng đủ cho hai vợ chồng ở. Thế nhưng Uông Chính và Bách Dung đối xử với hắn cũng không nhiệt tình, ở trong nhà này hắn không làm chủ được cho nên muốn mua nhà chuyển ra, Lục Thiếu Quan học bất động sản thì cũng biết rõ vài năm nữa giá nhà có khả năng tăng lên, nếu có thể mua nhà ở thủ đô thì sau này hắn không làm việc nữa thì cũng có tiền.
Chủ ý vô cùng tốt này lại bị Bách Hợp ngăn trở, trong lòng hắn oán hận vô cùng nên không hề nịnh nọt Bách Hợp trước mặt Uông Chính nữa, lãnh đạm cô còn cầm quần áo đồ đạc sang thư phòng, muốn dùng chiêu này bức Bách Hợp cúi đầu nhưng hắn không ngờ hành động này khiến Bách Hợp rất vui vẻ làm gì dỗ hắn nữa, cũng chỉ có nguyên chủ ngu ngốc kia mới để ý tới Lục Thiếu Quan, Bách Hợp mặc kệ hắn lãnh đạm tốt nhất là không làm phiền mình nữa, lúc này Bách Hợp không có thời gian đi chỉnh nhà họ Lục, cô phải đợi Bách Dung phẫu thuật xong rồi nói sau, giờ Lục Thiếu Quan chuyển ra ngoài vừa vặn giảm đi phiền phức.
Liên tiếp vài ngày Bách Hợp không có nói chuyện với Lục Thiếu Quan, Lục Thiếu Quan giận dữ cảm thấy Bách Hợp to gan rồi hay không, hắn cho rằng mình làm chưa đủ nên dứt thoát thu thập đồ đạc của mình chuyển ra ngoài đúng lúc này Bách Dung phải nằm viện nên hắn đi Bách Hợp cũng chẳng quan tâm, nửa tháng sau Bách Dung phẫu thuật thành công, sau khi xét nghiệm xác định đã khỏi, bởi vì phát hiện sớm nên chưa kịp chuyển biến xấu thì ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời lúc này Bách Hợp mới phát hiện ra Lục Thiếu Quan mất tích.
Trong trí nhớ Lục Thiếu Quan dùng nhiều chiêu này để uy hiếp Uông Bách Hợp, lúc đại học hắn lừa Bách Hợp mua máy ảnh cho hắn rồi tìm không thấy người đâu khiến cho Uông Bách Hợp phải đi tìm, sau đó Uông Bách Hợp khóc lóc cầu khẩn hắn nguôi giận. Bách Hợp không nói gì trực tiếp gọi người đến đổi khóa nhà.
Sau khi Bách Dung ra viện, đoán chừng Lục Thiếu Quan đang chờ mình cúi đầu xin lỗi bởi thế không có gọi điện thoại tới nên cũng không biết nhà họ Uông thay khóa, lúc Bách Dung ra viện không nhìn thấy Lục Thiếu Quan tới đón bà thì trong lòng rất bất mãn.
"Tiểu Lục xảy ra chuyện gì? Biến mất mấy ngày rồi, Tiểu Hợp, có phải nó bắt nạt con không?" Bách Hợp gật đầu kể lại chuỵên Lục Thiếu Quan đòi mua nhà, Bách Dung đã khỏi bệnh rồi nên Bách Hợp không sợ nữa: "Cha mẹ đều do con tùy hứng, thực xin lỗi cha mẹ."
Hai vợ chồng nhìn thoáng qua: "Thật ra ba nghĩ qua, con trưởng thành rồi không nên ở cùng với cha mẹ nữa, trong tay cha mẹ có một chút tiền, mấy hôm nay cha con cũng nói qua, nói nên mua nhà cho con, con nhìn xem con thích nhà kiểu gì thì con mua." Bách Dung cũng đã sớm vì con gái mà nghĩ tới chuyện này chỉ lo lắng con ngốc đến lúc đó không đấu lại được với Lục Thiếu Quan mà thôi, giờ nhìn con gái đã trưởng thành hơn nhiều, lại nghĩ tới may mà con gái hiểu chuyện bắt mình đi khám tổng quát nếu không sẽ không phát hiện ra khối u trong đầu, trong lòng càng cảm kích con gái hơn.
Chắc chắn nhà ở thủ đô sẽ tăng giá, hiện giờ mua thì lợi hơn, Bách Hợp nghĩ tới hành động của mẹ Lục thì có một chủ ý hay: "Đi, hai ngày nữa chúng ta đi xem, liền ghi tên mẹ tránh cho Lục Thiếu Quan nhớ thương." Lần này cô cũng không có chọn căn nhà mà Lục Thiếu Quan thích như trong câu chuyện, mà chọn căn nhà ở chỗ về sau sẽ tăng giá rất cao, chọn xong vợ chồng nhà họ Uông đưa tiền đặt cọc đã là một tháng sau, Lục Thiếu Quan thiếu kiên nhẫn gọi điện trước cho cô biết Bách Hợp đã mua xong nhà rồi lại còn ghi tên mẹ cô nữa, suýt nữa thì phun ra máu, bất chấp hờn dỗi vội vàng thu thập đồ đạc chạy về.
Không có ở nhà họ Uông, hắn ra khách sạn ở, theo tính cách của Lục Thiếu Quan tuy hắn sống thỏa mái hơn trước những bản chất vẫn keo kẹt cho nên ở khách sạn không được tốt lắm sao bằng căn phòng xa hoa ở nhà họ Uông được, lúc này nhìn hắn hơi tiều tụy và chật vật, thấy Bách Hợp thì hét lên: "Có phải em điên rồi không? Không thấy anh mà sao em dám quyết định?"
"Tôi mua nhà cần anh đến xem? Có phải anh điên không, anh cũng không có bỏ tiền ra? Một câu liền đánh Lục Thiếu Quan trở về nguyên hình khiến cho trán Lục Thiếu Quan nổi gân xanh nói không lên lời thì Bách Hợp mới sáng khoái, cô đúng lúc trở về nhà thì gặp phải hắn không muốn cãi nhau với hắn nữa nên Bách Hợp rút chìa khóa ra mở cửa. Lục Thiếu Quan hít sâu rồi thở ra một hơi nói: " Uông Bách Hợp thời gian qua cô sống thoải mái nhỉ? Cùng lắm thì ly hôn. Nhà cô không coi trọng tôi, thay khóa không nói cho tôi, mua nhà cũng không thương lượng với tôi, cô coi tôi thành cái gì?"
Lục Thiếu Quan lúc này nói có vẻ kiên cường nhưng nếu thật sự ly hôn thì chỉ sợ hắn không cam tâm tình nguyện đấy, nếu là lúc hắn công thành danh toại nói ra lời này còn có mấy phần chân thật, hiện giờ hắn hai bàn tay trắng đừng nói tìm được vợ ngay cả bạn gái cũng không thấy, nếu hắn buông tha cho cuộc hôn nhân này thì Bách Hợp sẽ đảo lại tên mình. Bách Hợp không thèm nhìn hắn, Lục Thiếu Quan thẹn quá hóa giận hét lên: "Tôi nói muốn ly hôn đấy, Uông Bách Hợp cô điếc à không nghe thấy sao?"
"Tùy anh, đừng có quá coi trọng mình cũng đừng xem thường người khác?" Bách Hợp chán ghét nhìn hắn một cái rồi khóa rầm một cái trước mặt Lục Thiếu Quan rốt cục không nghe thấy tiếng gì bên ngoài nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bách Hợp, Lục Thiếu Quan gào thét hung hăng nhưng sau đó vẫn phải ăn nói khép nép cầu hòa, hắn ngăn cản Uông Chính và Bách Dung lại rồi cầu khẩn xin lỗi, cuối cùng còn quỳ xuống, nghĩ tới con gái hiện nay đã kết hôn coi như sau này muốn ly hôn thì cũng không thể hành động theo cảm tính được, bởi vậy mới cho hắn vào nhà, từ sau đó Lục Thiếu Quan trầm mặc hơn, cũng không hung hăng càn quấy như trước nữa, đợi sau khi nhà tân hôn lắp đặt thiết bị xong thì Bách Hợp mới cùng Lục Thiếu Quan chuyển vào nhà mới.
Vừa mới chuyển vào nhà mới thì mẹ Lục như tiên đoán được, Bách Hợp chân trước mới bước vào nhà thì chân sau đã thấy bà cầm ổ gà chạy tới thủ đô rồi.
Trước kia lúc Bách Hợp và Lục Thiếu Quan kết hôn ở thủ đô thì bà ta cũng không đến, chắc sợ phải nhìn sắc mặt vợ chồng Uông Chính. Nói thật bởi vì sợ tốn tiền và cũng không nể mặt Uông Bách Hợp, do nguyên chủ quá mền yếu nên không có chú ý tới điểm này.
Đúng lúc này Lục Liên và Lục Quân được nghỉ hè nên hai anh em cũng đi theo, người trong thôn không có điện thoại nên cũng không thông báo cho Bách Hợp một tiếng mà báo cho Lục Thiếu Quan, đợi đến lúc Bách Hợp tan tầm về nhà thì mới phát hiện sàn nhà loạn cả lên, về phòng mình thì thấy cửa phòng mở toan còn Lục Liên đang ngồi ở bàn trang điểm của mình còn tủ quần áo của mình bị lục tung lên, Bách Hợp tức giận nói"Đi ra ngoài!!"
Lục Liên nhìn thấy Bách Hợp nhưng không thèm nhúc nhích, rồi kéo cái miệng đỏ chót ra nói: "Đây là nhà của anh tôi, tôi thích ở bao lâu thì ở, chị dựa vào cái gì mà đuổi tôi."
"Cút ra ngoài!" Lục Liên bị Bách Hợp quát khiến cô ta hoảng sợ, cây son đang bôi trên môi cũng bị gãy ra, cô ta đứng dậy ném đồ đạc ra rồi khóc chạy ra ngoài," Mẹ, chị dâu bắt nạt con."
Mẹ Lục ở dưới lầu đứng bật dậy, mặt âm trầm đi lên xem rồi mở miệng mắng: "Cút cái gì, hãy để thiên lôi đánh chết con tiện nhân này..." Mẹ Lục không có điểm mặt chỉ tên nhưng ai cũng biết bà đang mắng ai, Lục Thiếu Quan ở trong bếp đang rửa hoa quả Bách Hợp mua về để mời mẹ và hai em, nghe thấy mẹ mình mắng còn chưa kịp nói thì Bách Hợp ở trên lầu vịn tay vào tay cầu thang nhìn xuống: "Lục Thiếu Quan, ai bảo anh lấy hoa quả tôi mua ra hả?"
Nghe cô nói thì Lục Thiếu Quan cứng cả người lại, không kiên nhẫn mở miệng: "Uông Bách Hợp, đây là mẹ anh, em có thể tôn kính bà hơn được không hả? Đừng có tính toán chi li như thế, em nhìn mặt em bây giờ xem, thật khó coi."
"Tôi thấy mặt anh mới khó coi ý." Bách Hợp không nể mặt Lục Thiếu Quan nói tiếp: "Tôi mua hoa quả để anh mời người à? Anh có tiền không? Ai cho bọn họ tới đây? Đã báo tôi chưa, anh thực xem nhà này là của anh hả?"
Nói đến mua nhà cửa thì mẹ Lục tức lắm, suy nghĩ của bà ta cũng giống như con trai bà: "Uông Bách Hợp, mày có ý gì, mua nhà là chuyện lớn như thế mà không thèm thương lượng với ai, trong mắt mày còn có chồng mày không? Nếu là đàn bà ở nông thôn thì đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi."
"Nếu Lục Thiếu Quan có tiền mua nhà đương nhiên có thể thương lượng nhưng trên người anh ta chẳng có xu nào mà còn dám làm chủ nhà tôi? Cửa nhỏ cũng không có nhé." Bách Hợp khinh miệt nhìn Lục Thiếu Quan thấy mặt hắn đỏ bừng oán hận phẫn nộ rồi lại nói tiếp: "Cha mẹ tôi cho tiền mua nhà đương nhiên tôi thích mua chỗ nào thì mua."
"Mày là người của nhà họ Lục, mày đã gả vào nhà tao rồi, người một nhà nào có phân hai nhà hả?" mẹ Lục tức giận đến mức run rẩy cả người rồi chỉ thẳng vào mặt Bách Hợp: "Mày là người của Thiếu Quan, tiền của mày cũng là tiền của nó, sao còn phân biệt những thứ này?"
Lúc này Lục Thiếu Quan không có tiền nên bà ta mới nói thế, nếu Lục Thiếu Quan có tiền hơn nhà họ Uông thì chỉ sợ bà ta còn phiết sạch quan hệ ấy chứ. Nhà mình mua nên chẳng muốn so đo với mẹ Lục nữa trực tiếp nói: "Nhà do tôi mua, các người muốn tới sao không báo cho tôi một tiếng hả? Nhà tôi không chứa chấp các người, hãy ra khách sạn mà ở đi."
Nghe thấy Bách Hợp định đuổi ba mẹ con mình đi thì mặt mẹ Lục đen lại: "Nhà của con tao sao không được ở?" Bà tuyệt đối sẽ không đi, bà đã bán hết tài sản ở quê để nương tựa con trai để sau này hưởng phúc."Con an bài đi, tìm trường học cho Liên Liên và Tiểu Quân, về sau chúng ta ở đây rồi, Thiếu Quan, em gái cả con hiện tại sống quá khổi, đứa trẻ không nhỏ nữa cũng nên đến trường, mẹ đã xem qua nhà trẻ ở đây rồi cũng không tệ, một tháng mất 2000 thôi, con và Uông Bách Hợp đều đi làm thì gánh cho em con một ít, nó sẽ biết ơn con, mẹ thấy nhà của con cũng khá rộng rãi, mấy người chúng ta ở còn thừa, thêm gia đình em gái con nữa."
Bà ta an bài quá tốt, không những bà ta còn kéo theo cả con trai con gái đến ở lại nữa, vừa nãy mẹ Lục an bài cũng y như trong nội dung câu chuyện, không chỉ cả nhà họ Lục đến ở cùng mà còn khi nhục đến mức Uông Bách Hợp bị chứng tự kỷ mấy lần định nhảy lầu tự sát.
Nếu hiện tại mẹ Lục thấy mình sẽ bắt nạt thì nhầm to rồi. Bách Hợp cong miệng lên nhìn xem vẻ mặt kích động của Lục Thiếu Quan như đang muốn đồng ý, người đàn ông này không biết mình có mấy cân lượng còn muốn dàn xếp người nhà, lại không nghĩ tới hắn cũng chỉ là ở nhờ mà thôi, lần này mình cũng không ngu như Uông Bách Hợp, hắn cũng chỉ là khách qua đường còn muốn đảm bảo địa vị người nhà chỉ sợ Lục Thiếu Quan nghĩ quá tốt đi.
"Không được, các người không được ở lại, bà Lục càng không." Bách Hợp thốt lời xong thì bà Lục vươn tay bồ quạt ra đinh tát cô, miệng thì mắng chửi lời bẩn thỉu khó nghe, Bách Hợp không hề hoang mang cầm điện thoại gọi cho quản lý chung cư: "Ai cho các anh thả người vào? Lục Thiếu Quan mang vào? Nhà này có tên anh ta hả? Anh ta không có tư cách về sau phát sinh chuyện như thế nữa thì tôi sẽ tìm quản lý của các anh."
Trong điện thoại truyền đến vâng vâng dạ dạ, người ở nơi này đa số không giàu thì cũng quý nên họ không dám đắc tội, sau vài phút có hai bảo vệ chạy tới gõ cửa, lúc này mẹ Lục đã hết hồn, bà ta chưa bao giờ thấy qua các mặt xã hội nên không phân biệt được bảo về hay cảnh sát, khi thấy người ăn mặc đồng phục cảnh sát thì sợ hãi toàn thân run rẩy chỉ vào Bách Hợp cầu khẩn nhìn Lục Thiếu Quan.
"Uông Bách Hợp, cô đừng có mà quá đáng." Lục Thiếu Quan đã mất mặt trước bảo vệ và người nhà mình rồi, hắn tái nhợt nhìn Bách Hợp xem: "Cô còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này không?"
Còn sớm lắm, cô còn chưa có trả thù xong đâu, nếu như Lục Thiếu Quan không chịu được nữa thì sau này làm thế nào?
Bách Hợp mới không thèm nhìn Lục Thiếu Quan, trực tiếp bảo người xách ba mẹ con nhà kia ra ngoài.
Lục Thiếu Quan và Bách Hợp lại chiến tranh lạnh nhưng không có tác dụng, hai hôm hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp thì Bách Hợp thông báo với quản lý không cho hắn vào cửa, cuối cùng hắn không thể làm được gì nữa, mẹ Lục đã sớm bán nhà ở quê rồi, lần này không chỉ mất mặt còn không có chỗ ở, Lục Thiếu Quan đành phải thuê nhà ở tạm, công việc của hắn mới bắt đầu làm, tiền lương một tháng mới có 3000, đây là người ta nể mặt Uông Chính mới tăng cho hắn, mà phòng ở thủ đô tất đất tất vàng, mẹ Lục sau khi nhìn thấy nhà của Bách Hợp thì chướng mắt căn phòng bình thường, lúc đó Lục Thiếu Quan đành phải thuê căn hộ tốt hơn, tiền thuê nhà một tháng cũng đã gần 3000 đồng, Lục Thiếu Quan quẹt thẻ tín dụng thay mẹ Lục trả tiền nhà một năm, mọi chuyện mới xong.
Chỉ từ đó Lục Thiếu Quan giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi, hắn từ khi biết Uông Bách Hợp thì lâu không có chịu khổ thế rồi, ngay từ đầu không quen, đi làm ngồi xe buýt, hiện tại hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp nhưng sau đó vẫn đi cầu Uông Chính hỗ trợ cho mình làm ở văn phòng cho nên hắn cũng không có mặt mũi nói chuyện với Bách Hợp, bởi vậy lúc Bách Hợp ăn cơm hắn nhìn bữa cơm thơm lừng kia, thấy mình không thừa nhiều tiền lắm, có thể quẹt thẻ đi ăn nhưng thời gian dài nợ nhiều lại không trả được, hắn đành phải ăn mỳ tôm.
Gia đình, công việc không xong nên Lục Thiếu Quan làm việc không có hiệu quả nên bỏ lỡ cơ hội thăng chức, nếu không phải nể mặt Uông Chính thì họ đã đuổi việc rồi, thời gian lâu hắn không chịu được nữa, hắn đành phải quỳ gối trước mặt Bách Hợp, buông xuống lòng tự tôn, Bách Hợp có ý định khác nên giả vở tha thứ cho hắn.
Trải qua chuyện này Lục Thiếu Quan hoàn toàn không có địa vị gì trước mặt Bách Hợp, trong lòng hắn rất hận nhưng mà hắn phát hiện không có Bách Hợp giúp đỡ thì hắn gặp vô vàn khó khăn, không có tiền nuôi mẹ nuôi em, thậm chí tiền cơm cũng không có mà ăn, mỗi ngày phải ăn mỳ tôm đến phát ói, trước kia hắn còn bắt bẻ cơm công ty nhưng giờ phát hiện còn ngon hơn mỳ tôm, mỗi khi ăn như hổ đói thì trong lòng Lục Thiếu Quan oán hận và tự ti.
Hắn không còn hăng hái nữa, lòng tự trọng bị dẫm nát dưới chân, hắn vụng trộm tới chỗ mẹ Lục,biết rõ Bách Hợp không thích mẹ Lục nên hắn không dám trắng trợn nói tên mẹ hắn, đôi khi mẹ Lục đòi hắn tiền, tiền lương của Lục Thiếu Quan đã không cao nếu không có áp lực sinh hoạt thì hắn tình nguyện cho mẹ tiền nhưng hiện tại hắn nợ nhiều như thế, không có người chia sẻ kinh tế nên Lục Thiếu Quan cũng không làm được đứa con ngoan nữa, có khi hắn oán hận mẹ Lục.
Mà mẹ Lục thấy con trai học đại học nhưng cũng không tốt, một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, lải nhải hắn nhiều.
Sắp đến năm mới thì Bách Hợp mới nhớ ra trong năm mới này thị trường chứng khoán tăng giá, Bách Hợp không có nhiều tiền lắm thế nhưng hai vợ chồng Uông Chính còn có mấy trăm vạn, tiền tiết kiệm dành cho con gái mà hai vợ chồng cũng có công việc nên lúc Bách Hợp vay tiền thì Bách Dung không hỏi gì cả đã đưa tiền cho cô.
Ném toàn bộ tiền vào thị trường chứng khoán, qua nửa tháng đến ngày 28.12 Lục Thiếu Quan hỏi dò muốn mời mẹ Lục về nhà dùng cơm, Bách Hợp nhớ tới cái bẫy mẹ Lục thì rất vui vẻ đồng ý.
Trong lòng Lục Thiếu Quan vừa mừng vừa sợ, hắn đi đón mẹ và em gái đến thì Bách Hợp cố ý ôm laptop ra màn hình hiện ra biểu đồ thị trường chứng khoán, Lục Liên ngồi gần xem, không hiểu cũng giả hiểu mà nói:"Chị dâu đang đầu tư cổ phiếu?"
Thật ra Lục Liên không biết cái gì cả, cô ta xem TV thấy thôi, bởi vì bây giờ thị thường chứng khoán đang rầm rộ, cô ta thuận miệng hỏi ai ngờ cô ta hỏi xong thì Bách Hợp gật đầu: "Em cũng biết?"
Bách Hợp nói xong khiến Lục Liên chấn động, lập tức bắt chước trong TV nói ra một tràng, nhớ lại trong câu chuyện kia thì Bách Hợp biết rõ tính cô ta, bởi vậy mới cười cười nói nói, mẹ Lục ngồi một bên đang lấy móng tay cậy thức ăn thừa ở trong răng: "Đáng học thì không học , lại đi học mấy thứ vớ vẩn này."
"Vớ vẩn gì? Đây chính là kiếm tiền đấy. Con bà ăn uống không cần tiền chắc? Hắn lái xe còn mất tiền, một tháng phí dầu xăng xe bà tưởng nhặt được à?" Bách Hợp cãi lại một câu, lúc trước Lục Thiếu Quan dùng danh nghĩa đi làm dụ dỗ Uông Bách Hợp mua xe cho, chỉ là mấy tháng trước hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp nên không có tiền lái xe, hàng ngày phải đi giao thông công cộng, giờ hắn nhận lỗi với Bách Hợp nên Bách Hợp bao cả tiền sinh hoạt nên hắn còn mấy trăm đồng, thi thoảng sẽ lái xe.
Hiện tại bị người nhà vạch mặt thì hắn rất xấu hổ nhưng vẫn cố nén không nói lời nào. Bách Hợp nhìn hắn cười một cái: "Huống chi tôi ném 300 vạn vào thị trường chứng khoán hiện tại mới hơn một tháng mà đã có hơn 400 vạn sắp được 600 vạn rồi." Cô muốn đào bẫy cho mẹ Lục chui vào, lúc trước mẹ Lục lừa Uông Bách Hợp lấy đi 10 vạn lại còn tham định đòi thêm, Bách Hợp muốn báo thù thay nguyên chủ, sẽ không dễ dàng buông tha cho người tạo thành tổn thương lớn cho nguyên chủ.
"600 vạn??" Đối với mẹ Lục mà nói 10 vạn đã là số tiền rất lớn, cả đời bà chưa bao giờ cất được hai vạn, về sau lấy vô vàn lý do đòi tiền Uông Bách Hợp thì bà mới có tiền. Thế nhưng mẹ Lục không ngờ nhà họ Uông còn giàu hơn bà nghĩ.
Bà đã ở thủ đô vài tháng cũng biết nhà cửa rất đắt. Nhà Bách Hợp rộng hơn 100m2, chỗ này là chung cư cao cấp nổi tiếng, bà đã bí mất tính qua phải có bẩy tám trăm vạn mới mua dược, ngay cả tiền đặt cọc đã 200-300 vạn rồi.
Lúc ấy nghe trăm vạn đã là con số trên trời rồi, mẹ Lục từng tưởng tượng nếu như nhà này là của nhà họ Lục thì tốt biết mấy. Bà chưa từng chết tâm muốn vào nhà này ở, để cho bà dưỡng lão ở đây sống cũng không uổng phí. Tưởng là con số trên trời giờ đây mẹ Lục phát hiện trong miệng Bách Hợp nói cô ta còn có 600 vạn, nhất thời mẹ Lục choáng váng bờ môi run rẩy không nói ra lời.
"Làm sao thế? 600 vạn là nhiều sao? Sau hai tháng nữa thì 1000 vạn cũng có." Bách Hợp khinh miệt nhìn mẹ Lục, lúc này mẹ Lục không cảm thấy bị kỳ thị nữa, bà hơi sợ nhìn laptop trong tay Bách Hợp. Không rõ tại sao cái hộp vuông này trong nháy mắt lại biến ra nhiều tiền thế, cả đời bà chưa từng nghe thấy nhiều tiền như vậy, mẹ Lục run rẩy cả người nhìn con trai, hiển nhiên muốn tiền này.
"Là cổ phiếu của công ty bất động sản kia?" Lục Thiếu Quan cũng học về bất động sản, Bách Hợp quang minh chính đại mua cổ phiếu cũng không sợ hắn nhìn, trong khoảng thời gian này thị trường chứng khoán tăng giá, quăng mấy trăm vạn thu về càng nhiều, đương nhiên trong câu chuyện kia thị trường chứng khoán giảm mạnh cũng là trong mấy tháng này, ngoại trừ cô biết rõ chuyện này sợ rằng không ai biết, cho nên mới đào hố cho Lục Thiếu Quan nhảy, hắn tuyệt đối cũng muốn nhảy.
"Đương nhiên." Bách Hợp trả lời, trong thời gian qua Bách Hợp lãnh đạm hắn cũng đã quen. Hắn kích động nhìn Bách Hợp còn chưa mở mồn nói thì mẹ Lục đã chen vào hỏi: "Hơn 100 vạn? Con nói đùa sao, Tiểu Hợp à, mẹ cũng là mẹ con, con cho mẹ 20 vạn đi."
Bà ta thật mặt dày cũng dám mở mồn đòi tiền còn là 20 vạn nữa chứ, nếu là Uông Bách Hợp trước kia thì lại không biết làm sao, rõ ràng trong lòng không vui lại không dám từ chối, Bách Hợp không ngu như nguyên chủ, cô nhìn mẹ Lục nói: "Muốn tiền thì tự mình kiếm, không được động tới tiền của tôi." Nói xong cô ôm lap đi lên lầu.
Mẹ Lục mới đầu còn bất mãn nhưng sau khi ngẫm lại thì động lòng, bà còn cảm thấy cổ phiếu là lừa đảo nhưng bà quá tham lam, lúc trước Uông Bách Hợp cho bà ta 10 vạn, bà bán nhà ở quê cùng với tiền lúc trước con trai đưa tổng cộng hiện tại cũng có gần 12 vạn, nếu như đầu tư cổ phiếu thực thì sẽ có hơn 20-30 vạn sao.
Lúc này mẹ Lục cũng không thèm so đo với Bách Hợp nữa, mà quấn quýt lấy con trai hỏi cổ phiếu, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì bà ta lại hỏi con gái Lục Liên có vẻ hiểu biết, Lục Liên vốn không hiểu gì về cổ phiếu nhưng cô ta có xem vị chuyên gia tài chính và kinh tế trên TV nên kiên trì bảo mẹ Lục đầu tư, hiếm thấy mẹ Lục không đòi ở lại mà mang con gái về nhà.
Ngày hôm sau cầm tiền tới bảo con trai đầu tư cổ phiếu cho bà, bà ta chỉ tin con trai cứ không tin Bách Hợp, bà ta sợ về sau Bách Hợp cũng muốn đòi tiền, về sau bà ta định đòi tiền Bách Hợp nữa nên không thể bị cô phát hiện được, tiền ai ngại nhiều, cho nên bà bảo con trai mua cổ phiếu.
Tuy trước kia Lục Thiếu Quan làm bất động sản nhưng chưa từng đầu tư cổ phiếu qua, hắn cũng có lòng ích kỷ dưới đề nghị của mẹ Lục thì đi tìm mấy cuốn sách về cổ phiếu, sau đó xem tin tức trên TV, Lục Thiếu Quan dùng 5000 để thử, nửa tháng sau 5000 đã thành 8000, tuy tiền không nhiều lắm nhưng vì hắn không có quăng nhiều tiền thôi.
Thấy tiền trong tài khoản của mình tăng lên thì hai mẹ con Lục Thiếu Quan vui đến phát điên rồi. Vốn Lục Thiếu Quan không phải là người vội vàng nhưng vì Bách Hợp không quan tâm hắn, không giúp đỡ hay cho tiền hắn nên hắn trầm ổn cũng không được, bởi thế hắn quyết tâm đầu tư, lần mở phiên thị trường chứng khoán hắn quăng hai vạn vào.
Đồng dạng hai vạn biến thành tám vạn, Lục Thiếu Quan suýt nữa phát điên, loại cảm giác phất nhanh này thật sự quá sung sướng, hắn cùng mẹ Lục tính toán định ném cả 5 vạn vào chứng khoán. Còn chưa tới tết nguyên tiêu, 5 vạn thành 9 vạn, điều này khiến cho mẹ Lục không nghi ngờ nữa, bà không nhịn được mà cảm thán: "Mẹ sống lâu rồi mà chưa bao giờ nghĩ tiền đẻ tiền nhiều thế." Lục Thiếu Quan cũng đồng ý, lúc này hắn trầm mê trò chơi này chẳng quan tâm cái gì nữa, cũng không nhìn thấy sắc mặt cười lạnh của Bách Hợp, công việc cũng không chú ý nữa, đến năm sau tổng giám đốc công ty không chịu được nữa mới gọi điện cho Uông Chính, Uông Chính được con gái ra hiệu thì bảo công ty không cần quản hắn nữa, Lục Thiếu Quan bị đuổi việc rồi.
Đây là công việc đâu tiên của hắn, trong câu chuyện thì đây chính là khởi điểm của hắn, hắn làm việc chăm chỉ, lại có dã tâm nên hắn phất lên như diều gặp gió làm đến chức phó tổng giám đốc, về sau bị công ty nước ngoài mời chào nhân tài mới thôi, từ nay về sau một bước lên mây.
Hiện tại Lục Thiếu Quan trầm mê cổ phiếu mà buông tha cho cơ hội này, thấy Bách Hợp thắng được mấy trăm vạn mà từ chức nên hắn cũng từ chức. Thì Lục Thiếu Quan nghĩ chỗ này không lưu gia thì có chỗ lưu. Hắn chỉ cần tồn đủ 100 vạn thì mở công ty, mình làm chủ không cần xem sắc mặt người khác nữa.
Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt xem Lục Thiếu Quan đầu tư cổ phiếu, lúc đầu tích lũy được hơn 40 vạn thì hắn toàn bộ ném lại thành hơn 50 vạn thì cũng cách thị trường chứng khoán sụp đổ cũng không xa.
"Mẹ tôi ở bên ngoài bất tiện" Cũng không biết có phải gần đây đầu tư cổ phiếu kiếm được tiền nên lúc Lục Thiếu Quan nói chuyện thì eo cũng thẳng, hắn cũng không phải ẩn nhẫn Bách Hợp nữa, nói chuyện mang theo giọng điệu sai sử."Cô dọn dẹp phòng cho bọn họ."
"Nghĩ hay lắm" Bách Hợp không khách khí cắt đứt lời hắn nói cố kích thích hắn:"Anh có bản lĩnh thì mua nhà đi, đừng có mà kéo đến nhà tôi ở, cửa sổ cũng không có."
Sắc mặt Lục Thiếu Quan âm trầm xuống, gần đây hắn có 60 vạn, hắn đang định kiếm một vố tồn được 100 vạn thì sẽ dừng, thế mà lúc này Bách Hợp còn quậy , chẳng lẽ cô ta cho rằng không có cô ta thì không được? Ngẫm lại hai người quen biết nhiều năm qua, tuy nói Uông Bách Hợp vẫn luôn nhân nhượng hắn nhưng Lục Thiếu Quan đứng trước mặt cô thì vẫn luôn tự ti, cô thấy lúc mình chán nản, thấy mình ăn mặc rách nát, cũng thấy mình làm thêm kiếm tiền học phí.
Hồi trước theo đuổi Uông Bách Hợp, Lục Thiếu Quan cũng kể cho cô ấy nghe vài câu chuyện cảm động của mình, nhưng giờ Lục Thiếu Quan phát đạt thì cảm thấy sỉ nhục, hắn do dự không biết có nên sống cùng với Uông Bách Hợp nữa không, một đàn bà chỉ thích nịnh bợ không biết tại sao xưa mình mắt mù lại chọn cô ta.
Lúc hắn không có tiền thì hắn không thấy gì nhưng giờ hắn đã có tiền rồi, nhìn thái độ của Bách Hợp thì thấy khó chịu, trước kia Uông Bách Hợp luôn nghe lời hắn, lúc này Lục Thiếu Quan mới biết chỗ khác thường, ở nhà Bách Hợp không tôn kính mẹ hắn, em gái hắn chỉ mượn điện thoại thôi mà cô ta không cho còn đả kích mình.
Hiện tại Lục Thiếu Quan không nhớ được điểm tốt của Bách Hợp nữa trong đầu hắn chỉ tràn đầy khuyết điểm chủa Bách Hợp, thấy Bách Hợp xem thường mình, nếu hắn không có tiền thì thôi nhẫn nhịn là được nhưng hắn đã phát tài, Bách Hợp dựa vào cái gì mà xem thường hắn? Như thế hai người không cần sống cùng nhau nữa.
Tuy không nỡ bất động sản của nhà họ Uông nhưng Lục Thiếu Quan tin rằng chỉ cần mình tiếp tục đầu tư thì sau này đừng nói là một tòa biệt thự mà mười tòa hắn cũng có thể mua được, hắn tin hắn là thiên tài cổ phiếu, hai tháng qua hắn chưa từng thua.
Nghĩ như thế Lục Thiếu Quan không nén giận như trước kia, hắn lạnh lùng nhìn Bách Hợp hồi lâu: "Em còn cần cuộc hôn nhân này nữa không, mẹ anh phải chuyển về nhà ở, nếu không anh sẽ mua nhà cho bà."
Bách Hợp cố ý ra vẻ giật mình, trên mặt bối rối. Lúc này năng khiếu diễn xuất của cô phát huy tác dụng. Lục Thiếu Quan nhìn thấy vẻ mặt này , Bách Hợp ra vẻ sợ sệt nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Anh cũng không có khả năng mua nhà cho mẹ anh, tôi có tài sản ghi tên tôi, chúng ta là vợ chồng nên không mua được đâu, trừ khi ghi danh nghĩa mẹ anh." Bách Hợp nói đến chỗ này thì vô tình kích thích Lục Thiếu Quan:"Mẹ anh là người như thế nếu ghi danh nghĩa mẹ anh thì sau này mấy anh em anh sẽ phải chia phần."
Trước kia Lục Thiếu Quan không nghĩ tới vấn đề này, giờ bị Bách Hợp nhắc tới thì ánh mắt hắn u ám hẳn, đúng là có chuyện như thế thật, nhưng lập tức hắn cũng nghĩ tới chỉ cần ly hôn giả với cô ta là được. Chỉ cần lừa gạt Bách Hợp ly hôn trước rồi sau đó mình mua nhà ghi tên mình đến lúc đó tùy thời có thể tái hôn, nếu bên ngoài có lựa chọn tốt hơn thì sẽ không phục hôn với cô ta nữa, tiến lùi đều được. Nếu tái hôn thì tất cả tài sản của Uông Bách Hợp đều là của mình.
Tất cả hắn nắm quyền chủ động. Lục Thiếu Quan nghĩ thế thì càng muốn ly hôn Bách Hợp rồi mua nhà, hắn mỉm cười: "Tiểu Hợp, em nói đúng, không dối gạt em, thật ra anh cũng không tin mẹ, em xem chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, hiện tại kinh tế gia đình khá tốt, nhưng phải suy nghĩ cho con chúng ta sau này." Hắn chém gió thành bão, trong lòng Bách Hợp biết rõ hắn làm gì bởi vậy cố ý diễn theo hắn lộ ra vẻ lo lắng." Vậy làm sao giờ?"
"Trước hết chúng ta ly hôn đã, sau khi ly hôn anh mua căn nhà gần trường học để con cái thuận tiện học hành, đến lúc đó chúng ta tái hôn, như thế không phải là rất tốt sao?" Lục Thiếu Quan cố nén kích động nói ra chủ ý của mình, lúc này không dám cam đoan Bách Hợp đồng ý với mình, bởi vậy hắn hơi thấp thỏm không yên, hắn như con chim muốn xổ lồng sắp được tự do.
Nhưng Lục Thiếu Quan biết rõ Uông Bách Hợp yêu hắn lâu như thế, hắn sợ Bách Hợp quá yêu mình mà không muốn ly hôn đang lo lắng thì thấy Bách Hợp lắc đầu: "Em không ly hôn, Thiếu Quan, em sẽ không ly hôn."
Bách Hợp cố ý nói ra lời này, quả nhiên thấy được sắc mặt chán ghét của Lục Thiếu Quan, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt ra vẻ sốt ruột: "Anh nói đi, em sai chỗ nào, anh nói ra em sẽ sửa."
Loại cảm giác này khiến anh ta nhớ lại nửa năm trước kia, khi chưa mang Bách Hợp về quê làm đám cưới, thấy quê mình nghèo nên thay đổi thái độ, giờ mình có tiền thì lại không chịu ly hôn, Lục Thiếu Quan càng quyết tâm không để cho cô ta lợi dụng mình.
Hắn có căn hộ ghi tên hắn, đợi đến lúc căn nhà này thành tài sản cá nhân trước khi kết hôn sau đó hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống dưới chân hắn thừa nhận sai lầm và cũng nguyện ý tặng căn nhà và 200 vạn cho mình để mở công ty thì mới đồng ý tái hôn, hắn muốn Bách Hợp nếm thử mùi vị mất lại có được.
Có lẽ dưới con mắt hắn thì Bách Hợp cần hắn hơn, hắn muốn Bách Hợp nhìn xem không phải cô ta thì không được. Trước kia mình sợ cô ta chạy nên mới kết hôn với cô ta nhưng bây giời Lục Thiếu Quan muốn nói cho Bách Hợp biết mình muốn chạy đấy mà cô ta muốn kết hôn với mình.
Tuy thèm 200 vạn của Bách Hợp nhưng Lục Thiếu Quan tin chắc rằng mình có thể kiếm nhiều hơn nữa, huống chi là buông sợi câu dài để câu con cá lớn, đàn bà đều là đồ hạ đẳng đồ vật không chiếm được là tốt nhất, hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.
Giống như đã thấy cuộc sống tốt đẹp về sau, Lục Thiếu Quan không nhịn được mà nở nụ cười, hắn sờ lên đầu Bách Hợp rồi khẽ nói: "Tiểu Hợp, sao em lại không nghe lời chứ? Anh cũng chỉ vì tương lai của con mình mới đưa ra yêu cầu này, chúng ta phải suy nghĩ cho con cái, kiếm nhiều tiền hơn mới không ủy khuất con cái, chỉ ly hôn một thời gian ngắn mà thôi, anh mua nhà cũng chỉ vì con thôi, mua xong chúng ta lại tái hôn."
Bách Hợp ra vẻ đau lòng muốn chết nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.
Lục Thiếu Quan tự cho là đúng, tính kế người khác tự nghĩ rằng mình thông minh, mình làm nhiều nhiệm vụ lần đầu tiên thấy loại người này, IQ cô không cao nhưng giờ thấy Lục Thiếu Quan cũng không cao đến đâu, có lẽ bởi vì diễn xuất của mình làm cho mê hoặc rồi, hoặc có lẽ mình chiếm được tiên tri trong nội dung câu chuyện, bất kể thế nào thì Lục Thiếu Quan đã lọt vào bẫy cô giăng rồi.
Cố nén buồn nôn làm bộ lưu luyến không rời, Bách Hợp làm bộ bảo Lục Thiếu Quan cân nhắc lại cũng không biết có phải nửa năm qua Lục Thiếu Quan phục thấp làm thiếp mà hiện tại phát đạt nên Lục Thiếu Quan cảm thấy đã tìm được lòng tự trọng đã đánh mất, hưởng thụ Bách Hợp cầu khẩn khiến hắn âm thầm đắc ý. Bách Hợp trước kia không thèm nhìn hắn giời còn cầu khẩn hắn nhưng hắn không nhanh như vậy tha thứ cho Bách Hợp. Quả nhiên trong lòng Bách Hợp không thể thiếu mình, hắn muốn cho Bách Hợp một bài học khó quên khiến cho cô ta không bao giờ chống đối lại mình nữa.
Bởi Lục Thiếu Quan kiên quyết ly hôn, hắn biết rõ sau khi ly hôn sẽ bị vợ chồng Uông Chính khinh bỉ nhưng hắn vẫn không nghe lời khuyên của Bách Hợp mà ly hôn.
Lúc từ cục dân chính đi ra thì Bách Hợp cười tươi hẳn, Lục Thiếu Quan cũng vui mừng, hắn nhìn về phía Bách Hợp thấy vợ chồng Uông Chính trợn mắt nhìn mẹ Lục, còn mẹ Lục cũng ngẩng cao đầu nhìn lại, phảng phất như sau khi ly hôn bà đã ngang hàng với vợ chồng Uông Chính, con trai đầu tư cổ phiếu đã có tiền đồ cho nên bà rất hãnh diện, trước kia mẹ Lục thấy vợ chồng Uông Chính toàn chột dạ, lúc này lưng cũng được thẳng rồi:"Nhìn cái gì? Hiện tại ly hôn rồi, Uông Bách Hợp đừng có quấn lấy con tao."
Mẹ Lục cũng biết ý định của Lục Thiếu Quan nên bà tán thành muốn cho Uông Bách Hợp một bài học, người vợ nên coi chồng là trời, hành vi trước kia của Bách Hợp quả thực là nghịch thiên, dám không cung kính mẹ chồng, bà đã không vừa mắt Bách Hợp rồi, nếu không phải ngại trong tay Bách Hợp có tiền mà bà muốn lấy thì mẹ Lục cũng không tán thành hôn sự này. Sau khi kết hôn cũng bởi vì muốn đoạt được tiền của Bách Hợp , hiện giời con trai đã tìm được cách trị Bách Hợp rồi, mẹ Lục thấy con trai không nên lấy Bách Hợp, chỉ cần lấy được tiền của Bách Hợp thì ném cô ta đi luôn, rồi tìm người có tiền hơn, khiến cho cô ta thành cái giày rách không ai muốn.
Trong lòng tự đắc, bà ta cười càng tươi hơn, khi bà ta nói xong thì cũng chọc giận hai vợ chồng Uông Chính, Bách Hợp mỉm cười kéo ba mẹ lại, sắc mặt trầm xuống đi về phía Lục Thiếu Quan.
"Hiện tại đã ly hôn rồi, Lục Thiếu Quan anh lấy đồ đạc của mình về đi."
Vừa mới ly hôn mà đã bảo mình cầm đồ đạc đi, đàn bà này trở mặt nhanh thật, trong lòng Lục Thiếu Quan khó chịu, vui vẻ sau khi ly hôn cũng mất hơn nửa nhưng hắn nghĩ đến tương lai tốt đẹp, có một ngày Bách Hợp cầu mình thì mới vui lại, nhẹ gật đầu: "Em yên tâm, lát nữa anh sẽ chuyển."
"Đúng rồi, xe tôi mua cũng để lại đây chính là tài sản trước hôn nhân, chủ sở hữu cũng là tôi, về sau anh mua cái khác đi." Bách Hợp nhìn Lục Thiếu Quan đi thẳng ra bãi đỗ xe, rồi cười với hắn, cả người Lục Thiếu Quan cứng đờ, sắc mặt khó coi.
Xe này đúng là Uông Bách Hợp bỏ tiền ra mua, bởi vì nguyên nhân nào đó lúc ghi tên cũng ghi tên Bách Hợp, Lục Thiếu Quan vốn lơ đễnh, dù sao xe là do hắn lái chỉ treo tên Bách Hợp mà thôi, Uông Bách Hợp rất yêu hắn nên chắc chắn Uông Bách Hợp sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình, hơn nữa lúc đó hai người chưa có kết hôn nên hắn cũng không quan tâm tới vấn đề này.
Lúc đó Uông Bách Hợp không đủ tiền phải vay cha mẹ 30 vạn mới mua được cho hắn chiếc BMW, giờ Lục Thiếu Quan cũng có thể mua được xe mới nhưng hắn muốn mua nhà sau đó mở công ty không có xe thì bất tiện, nhưng lúc này nếu như Bách Hợp không hỏi còn được, cô đã nhắc tới xe thì cho dù Lục Thiếu Quan không muốn trả lại thì cũng không có lý do gì, trong lòng nhất thời sinh ra ý nghĩ độc ác, nghĩ về sau Bách Hợp muốn tái hợp với hắn thì hắn cũng cho Bách Hợp xem. Oán hận ném chìa khóa xe tới Bách Hợp rồi lôi kéo mẹ ngồi taxi về.
"Cái gì thế?" ném đồ về phía người khác đây là biểu hiện vô lễ. Bách Hợp cũng cách hắn không xa coi như hai người đã ly hôn thì một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, từ điểm này cho thấy Lục Thiếu Quan quá ích kỷ. Bách Dung tức giận đến mức toàn thân run rẩy chỉ vào bóng lưng Lục Thiếu Quan mắng hai câu lại thấy con gái bên cạnh, con gái vừa mới ly hôn rất sợ con gái đau lòng nên câm miệng không nói nữa.
Sau khi trở về Bách Hợp thu thập đồ đạc của Lục Thiếu Quan mang ra phòng khách rồi gọi điện thoại cho Lục Thiếu Quan, buổi tối hắn hầm hừ mang đồ về.
Lục Thiếu Quan không thèm gọi điện cho Bách Hợp nữa, cho đến nửa tháng sau thị trường chứng khoán sụp đổ, tài phú Lục Thiếu Quan dựa vào cổ phiếu như trôi theo dòng nước lũ, thua sạch bách, ngay cả mẹ Lục đưa cho hắn mười vạn tiền vốn cũng không thể kiếm trở về.
Lúc đầu hắn cũng không thua nhiều thế nhưng hắn càng thua càng không cam lòng, không cam lòng càng sai, nhìn trong tài khoản còn mấy ngàn đồng thì hai mắt Lục Thiếu Quan đỏ bừng.
Tuy nói hắn còn trẻ nhưng thật ra hắn thua không nổi, hắn không có hậu thuẫn vững chắc cũng không có hậu trường giúp đỡ, hiện nay mẹ phải nuôi hai em, nhà ở quê đã bán đi rồi, lúc trước hắn một lòng nghĩ đến kiếm tiền từ cổ phiếu để mở công ty, công việc ổn định trước kia hắn đã vứt bỏ, mới có hai tư tuổi vốn là đang tuổi trẻ lịch duyệt, đã trải qua từ nghèo khó đến giàu rồi lại rơi vào cảnh người không có đồng nào, kết cục ly hôn. Đừng nói đến hiện giờ Lục Thiếu Quan tâm cao khí ngạo chịu được kết quả này mà ngay cả khi hắn vài năm sau tâm trí trưởng thành cũng không thể tiếp thụ được đả kích này.
Cả người Lục Thiếu Quan như tan vỡ rồi, hắn từng gọi điện bốn phía sai người tìm quan hệ muốn bán hết cổ phiếu nhưng hắn làm gì được, bị người ta thóa mạ một phen, mẹ Lục nghe thấy 10 vạn đồng chỉ còn vài ngàn thì trợn mắt ngất đi, mẹ Lục đã lớn tuổi nên không chịu đựng nổi suýt nữa phát điên, 10 vạn này ngoài trừ tiền Uông Bách Hợp cho thì còn có một vạn bà tiết kiệm cả đời cùng với bán nhà cửa, hiện tại không có số tiền này thì sau này bà già rồi phải làm sao đây. Còn có tiền học phí sinh hoạt của hai đứa con nữa?
Mỗi khi nghĩ đến những thứ này thì mẹ Lục giận con trai mình, cho hắn đầu tư cổ phiếu không đúng chỗ nên thua hết tiền.
Lục Thiếu Quan đang lúc buồn bực mà mẹ Lục còn trách hắn khiến cho lòng hắn vô cùng không thoải mái, tâm tình hắn buồn phiền nên không có công sức làm con hiếu thảo, có khi cãi lại vài câu. Nếu công việc hắn ổn định lại có tiền có địa vị thì cũng không sao mẹ Lục sẽ không dám tranh luận với con trai nuôi dưỡng mình về già, nhưng hôm nay Lục Thiếu Quan đã ly hôn rồi hắn không có nhà mẹ vợ hậu thuẫn, thậm chí hai tháng nay hắn không tìm được việc, suốt ngày ôm máy tính người không ra người quỷ không ra quỷ, hiện tại hắn làm mất cả mười vạn khiến cho mẹ Lục suốt ngày cãi nhau với hắn, lâu dần Lục Thiếu Quan bắt đầu nhớ tình cảnh nhàn nhã lúc học đại học cùng với nửa năm kết hôn của mình.
Cuộc sống sau ly hôn không có tốt đẹp như hắn tưởng tượng, căn nhà thuê 3000 mỗi tháng không thể bằng tòa nhà của Bách Hợp được, căn nhà này chưa đến 100m2 lại có nhiều người ở còn có một người mẹ suốt ngày mắng nhiếc, nào giống như trước căn phòng ngủ của hai vợ chồng cũng đã 300m2 hắn còn có thư phòng.
Huống chi Lục Thiếu Quan còn không phải lo tiền thuê nhà, sau khi hắn ly hôn hắn cho rằng mình có tiền nhưng hiện tại không có người trả tiền điện nước, hắn lại không công việc nên nghèo rớt mùng tơi, cuối tháng một loạt hóa đơn ra thì Lục Thiếu Quan và mẹ Lục lại cãi nhau bảo bà tiết kiệm hơn, rồi lại bắt đầu hoài niệm dĩ vãng.
Uông Bách Hợp trước kia ngây thơ đáng yêu toàn tâm toàn ý với hắn, nếu không phải hắn tham lam mang cô về quê thì chỉ sợ không có chuyện gì xảy ra cả. Nếu mình không nghe mẹ Lục muốn ra oai với cô khiến cho cô đau lòng thì cô ấy vẫn là cô gái si mê mình.
Lúc này Lục Thiếu Quan rất hối hận coi như Uông Bách Hợp khó chiều hơn nữa thì cũng sẽ nhẫn nại. Nếu hắn không nghe mẹ Lục đi đầu tư cổ phiếu thì hiện này không chỉ mất việc, tiền không có, vợ cũng không.
Một thằng con trai nông thôn có thể lấy được Uông Bách Hợp đã quá may mắn rồi, mình vốn có nhà vợ ủng hộ từ nay một bước lên mây, nếu như trước kia không có nghe lời mẹ Lục thì có phải tình huống hiện nay sẽ không giống?
Lục Thiếu Quan là người như thế, không gặp được trắc trở thì dã tâm bừng bừng một khi gặp được một chút đả kích thì hận không thể lui vào trong vỏ đổ hết tội lên đầu người khác. Hắn nhịn hai ngày, không nhịn được nữa quay về tìm Bách Hợp nhưng Bách Hợp lại không có giống như trong tưởng tưởng quấn lấy hắn, lúc hắn đi vào chung cư thì Bách Hợp đã báo cho bảo an biết không cho hắn vào, hắn trông hai ngày cũng không thấy Bách Hợp.
Lục Thiếu Quan rất muốn gọi điện thoại cho Bách Hợp để tái hôn, nhưng Bách Hợp đã đem số điện thoại của hắn vào sổ đen.
Không thể làm gì được nữa, trong nhà mọi thứ đều cần tiền, mùi vị trong tay không có tiền rất khó chịu, lúc trước mẹ Lục ra thủ đô đòi thuê phòng khi đó Lục Thiếu Quan suốt ngày phải ăn mỳ, hắn đã nghĩ rằng đó là thời gian thê thảm nhất rồi nhưng không ngờ rằng mình quá ngây thơ rồi, ăn mỳ tôm có gì mà thảm, giờ hắn ngồi xe buýt tìm việc làm cũng không có.
Suốt ngày mẹ Lục mắng hắn học đại học mà không có tiền đồ, sách đều cho chó ăn vào bụng. mà hai đứa em trước kia hắn vô cùng quý mến cũng khiến Lục Thiếu Quan mệt mỏi, bọn hắn suốt ngày đòi tiền, không phải học phí thì tiền sinh hoạt, cùng sống chung một nhà khiến Lục Thiếu Quan cảm thấy quá áp lực, hắn muốn thoát khỏi nhà này, hắn bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước kia nhưng lúc này hối hận thì đã muộn.
Hắn đi chung cư Bách Hợp ở rồi trở lại, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hắn đi cầu xin vợ chồng Uông Chính, trước kia còn vì con gái mà dễ dàng tha thứ hắn, lúc này thấy hắn quỳ xuống dập đầu thì cũng mặc, Bách Dung chỉ bảo hắn cút đi. Lục Thiếu Quan quấn nhà họ Uông nửa năm liền mà còn không nhìn thấy mặt Bách Hợp, nên giời hắn mới tắt hy vọng, ở thủ đô tìm việc làm.
Nhưng hắn ở thủ đô chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, hắn yêu cầu lại cao, hắn bị Uông Bách Hợp chiều quá sinh hư, giời là thời đại sinh viên ra trường đầy đường, hắn yêu cầu tiền lương hơn mấy ngàn, hắn lại không chịu làm người tiêu thụ bán hàng, không có Uông Chính ra mặt nên hắn không thể tìm được việc ưng ý, Lục Thiếu Quan bắt đầu hận mình không có người quen biết, hận những tổng giám đốc kia không biết nhìn ra nhân tài, về sau vì áp lực cuộc sống mà hắn đành phải nhận công việc kém cỏi lương thấp.
Đã không có tiền thuê nhà nên cả nhà đành phải chuyển xuống tầng hầm. Nhiều năm về sau Lục Thiếu Quan đã bị cuộc sống mài thàng người tê liệt, mỗi ngày hắn bôn tẩu kiếm tiền nuôi gia đình, cho đến khi ba mươi tuổi cưới một người phụ nữ vô cùng gớm, cuối cùng vì sinh con vì bị di chứng bệnh hoại cả người.
Hắn không còn giống như trong câu chuyện nữa, mẹ Lục vì hai đứa con mà đi đánh giày, rốt cục hai mẹ con cũng không còn tôn nghiêm nữa, có một lần Bách Hợp lái xe qua quảng trường thủ đô thì thấy Lục Thiếu Quan ăn mặc cũ rách cúi người đánh giày bị khách mắng không ngừng, khóe miệng Bách Hợp cong lên.
Lần này Bách Dung không chết, quả nhiên sau khi lấy khối u trong đầu ra thì bà không còn phát sinh đột tử nữa nên càng không có tình huống Uông Chính lấy bà Ngô, về sau Bách Hợp không lập gia đình nữa. Hai vợ chồng Uông Chính chỉ cho rằng cô sợ hãi nên càng thương tiếc đứa con gái này hơn, Bách Hợp làm nhiệm vụ này rất thoải mái, sau vài chục năm thành công tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro