chap 1 : Cút khỏi giới giải trí
" Lâm Thanh Yến dung túng fan chen chúc ở sân bay ,không chỉ gây mất trật tự , mà còn làm một thai phụ bị thương, phải vào bệnh viện cấp cứu "
"CMN,chỉ cần trên hot search có 3 chữ Lâm Thanh Yến ghê tởm này, là đủ biết không có chuyện gì tốt đẹp rồi,mong cho thai phụ kia bình an nếu không việc này khác gì giết người ko cần dao"
" Đều không phải thứ gì tốt,cút khỏi giới giải trí là vừa rồi "
"Tháng trước còn mượn cớ đóng phim,làm An Nam Ý bị thương ,chỉ tội cho Nam Nam ,nữa bên má bị sưng lên còn nói không việc gì,càng làm người khác đau lòng ,chỉ hận Lâm Thanh Yến một câu xin lỗi cũng không có "
'
'Hiện tại giới giải trí kiểm ngạch cũng quá thấp rồi, loại chó mèo nào cũng có thể vào được , loại thất học như hắn cao trung cũng chưa học xong cũng vào được , mau cút về học tập đi !"
"Nghe nói ba hắn còn ngồi tù , quả thực thật đáng sợ, cả nhà đều không phải loại gì tốt "
"Làm ơn lăn ra khỏi giới giải trí đi!"
"Nếu tôi là Lâm Thanh Yến đã sớm không còn mặt mũi ra gặp người, da mặt mặt cũng dày thật!"
...........
"Tiên sinh, tới sân bay rồi."
"Tiên sinh? Ngài có nghe thấy không ?"
Người tài xế trung niên liên tục to tiếng gọi Lâm Thanh Yến trở lại hiện thực, cậu đem tầm mắt từ màn hình di động dời đi, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống che nửa khuôn mặt, cúi đầu mở cửa xe đi xuống.
Có lẽ do ánh mặt trời quá loá mắt,làm Lâm Thanh Yến trước sau cúi đầu, lôi kéo rương hành lý hướng đến sân bay, thoạt nhìn bóng dáng cao gầy có chút cô độc
Cậu bước vội vàng ,kéo mạnh tay nắm hành lý, gân ở mu bàn tay trắng nõn hơi nhô lên, tay bên kia cũng gắt gao nắm chặt, nếu nhìn kĩ còn thấy run nhè nhẹ. Sân bay nhiều người qua lại ,âm thanh của loa phát thanh sân bay ầm ĩ truyền tới, quanh quẩn bên tai không dứt.
Lâm Thanh Yến lẫn trong đám người, lại không dám ngẩng đầu đi xem bất luận kẻ nào, cậu mang kính cùng khẩu trang trong lòng vẫn lo lắng bị người khác nhận ra.
Gần đây cậu đã xuất hiện ảo giác, ra khỏi cửa đều luôn cảm giác người khác đang nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, bên tai cũng quanh quẩn tiếng chử rủa :
-- Lâm Thanh Yến lăn ra giới giải trí!
-- kẻ như mày còn có mặt mũi sống ở trên đời sao
Chỉ là cậu đánh giá cao chính mình ,một diễn viên tuyến 18 bị gắn mác hồ ly, đi trên đường không một ai chú ý tới
Cậu cười tự giễu ,bước chân của Lâm Thanh Yến nhanh hơn tiến về phía trước , bởi vì cúi đầu không chú ý, cậu trực tiếp tông vào một thanh niên cao 1m8 đang đi trên đường, khiến cậu ngã nhào xuống đất , ngay cả rương hành lí bên cạnh cũng bị ngã theo.
Cú ngã này không nhẹ, mặt mày của Lâm Thanh Yến hơi nhăn lại ,sợ ánh mắt của người khác chú ý đến mình , câu đang chuẩn bị gượng dậy thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn , thon dài hiện từng khớp xương rõ ràng , tựa hồ có ý muốn đỡ cậu lên.
"Xin lỗi, làm cậu bị đụng ngã,để tôi đỡ cậu, đứng lên đi."
Âm thanh trầm thấp từ tính bên tai vang lên, bình tĩnh điềm đạm lại ôn hòa lễ nghĩa.
Lâm Thanh Yến không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua, gương mặt này cũng giống bàn tay kia đều đẹp, cho dù ở giới giải trí thấy nhiều các loại loại hình soái ca mỹ nam,cậu chỉ lơ đễnh nhìn, người nam nhân trước mắt lại đẹp đến kinh diễm
Tựa hồ, còn có chút quen mắt.
Bất quá, cậu lúc này cũng không có tâm tình xem xét người trước mặt
Lâm Thanh Yến thấp giọng nói câu không có việc gì, liền tự mình chống đỡ đứng lên, cúi đầu kéo rương hành lý vội vàng rời đi .
Nam nhân thu hồi tay, đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng dáng người thanh niên bóng, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia cảm xúc khác thường, như suy tư việc gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro