Phần 218 (END)
Khi Lí Thần Phong và Thái y đến thì Thủy Lam đã hôn mê bất tỉnh. Hắn nhìn nàng tái nhợt nằm trên giường, tim hắn như xé rách. Rồi bắn mắt về phía Tâm Liên và một dàn cung nữ, thái giám của Thuần Lam Cung
"Các ngươi nói đi. Vì sao nàng lại ra nông nổi này. Hả?"
Hắn nổi trận lôi đình, Tâm Liên cùng mọi người quỳ rạp xuống. Nàng ta nhớ lại liền báo cáo
"Hồi Hoàng thượng, nô tỳ từ sáng đến giờ ở dưới bếp dặn họ làm bánh táo mà Đức phi nương nương thích ăn. Khi vừa mang lên, đã thấy nương nương nằm hôn mê, hạ thân đầy máu! "
Kể lại nàng ta vẫn rất sợ, cảnh tượng vừa thương tâm vừa kinh khủng, là ám ảnh cả cuộc đời nàng ta. Cũng may, nương nương nhà nàng phúc lớn mạng lớn, đến kiểm tra vẫn còn hơi thở nên tức tốc chạy đi gọi Thái y đến
Lí Thần Phong nghe xong, siết chặt tay lại nhìn Thái y trán đã lấm tấm mồ hôi ngồi bắt mạch cho Thủy Lam
"Sao rồi, nàng và long thai như thế nào? "
Thái y không nói không rằng, vội quỳ gối xuống đất, lắc đầu báo cáo
"Hoàng thượng, nương nương đã bình an vô sự. Nhưng....nhưng"
Hắn cảm giác rằng sau từ "nhưng" là một sự thật khủng khiếp nhất mà hắn sắp đối mặt. Hắn quát lên, mắt đỏ ngầu
"Nhưng cái gì. Nói! "
Thái y bị dọa sợ hãi, can đảm nói hết ra
"Long thai, đã chết lưu trong bụng. Hoàng thượng, hạ thần bất lực. Xin Hoàng thượng cố nén đau thương!"
Nói câu đó ra chắc chắn hắn sẽ bị Lí Thần Phong mắng một trận. Nhưng không nói thì hắn sẽ phạm tội khi quân. Đành nói hết ra thôi....
Lí Thần Phong nghe xong, muốn gục ngã vì quá sốc. May là Thời Sắt đứng cạnh kịp đỡ hắn. Không thì hắn ngã thật rồi
Hắn cắn môi đến bật máu, đau đớn lan tràn. Hài nhi hắn mong mỏi giờ không còn nữa rồi. Đó là kết tinh tình yêu của trời ban cho hắn và nàng. Sao ông nỡ mang đi?
Hắn như mất hồn, đến bên giường nắm chặt lấy tay Thủy Lam. Nhìn sắc mặt của nàng đã khá hơn. Nhưng tin rằng nếu nàng biết, chắc sẽ vô cùng tự trách mình. Dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn không trách nàng, có lẽ vì thiên ý muốn thử thách tình cảm của hắn và nàng....
Nàng nằm mộng, toát cả mồ hôi. Một thước phim trong đầu dần tái hiện. Nàng thấy mình đang đứng giữa Lí Thần Phong và Lí Tắc, ngăn cản họ đánh nhau. Nhưng cuối cùng té ngã, long thai cũng không giữ được nữa. Nàng hận Lí Thần Phong, rồi bỏ trốn. Khi đó, nàng lại lần nữa mang thai
Lúc này, mắt nàng mở ra. Đôi con ngươi màu tím nhạt chớp chớp rồi nhìn hắn, níu lấy vạt áo hắn, chỉ hỏi một câu
"Con của ta, vẫn giữ được đúng không? "
Hắn nghe xong, trầm mặc. Thì nàng dùng hết sức ngồi dậy hỏi Thái y đang quỳ gối
"Ngươi nói, con ta sao rồi? "
Nhưng Thái y chỉ nhìn Lí Thần Phong đang trầm mặc. Hắn và ông ta đều im lặng
Nàng đưa tay lên bụng cảm nhận. Đã không còn nhô lên, đã không còn có nhịp đập. Trở lại bằng phẳng rồi...
Mỉm cười, nụ cười thê lương mỹ lệ. Không cần bọn hắn nói, nàng cũng tự nhận rõ. Con nàng, ra đi rồi!
Hắn thấy nàng như thế, hình ảnh hai năm trước quả thật giống y như nhau. Sợ nàng sẽ suy nghĩ dại dột, sợ nàng lại bỏ đi. Hắn cầm tay nàng, ngoài an ủi ra thật sự không biết phải làm sao cả
"Lam nhi, là sự cố, không phải do nàng. Nàng đừng tự trách mình! "
Nàng nhìn hắn, ánh mắt tuyệt vọng rút tay lại
"Con ta mất rồi. Không phải tại ta thì tại ai? "
Phải, vì nàng chủ quan. Nghĩ rằng A Ly không còn sức lực đấu với nàng. Kết quả một khi ả phát điên thì có bao nhiêu người lành lặn cũng bị ả giết chết
Hắn nghe thế, lời sau chặn đứng lại. Hắn mà nói tiếp, nàng sẽ suy nghĩ dại dột. Sảy thai ba lần rồi, nàng nhớ lại sẽ rất sốc
Trần Sĩ Mục từng nói với hắn, lúc cứu được nàng thì hạ thân nàng đã đẫm máu. Đầu bị va đập mạnh dẫn đến mất toàn bộ ký ức. Như thế, cũng tốt. Vì nàng nhớ lại, sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Mái tóc đỏ cam của nàng, là do uống thuốc của Sĩ Mục lâu ngày mà thành...
"Không, không phải do nàng. Nàng hãy quên hết đi. Bảo bảo trên trời linh thiêng sẽ phù hộ cho chúng ta mà "
Nàng nghe xong, bật cười. Con nàng chết vì nàng, hắn lại bảo quên đi. Nó không trách nàng sao. Nàng không tin nó không trách nàng
Hài tử chết oan mạng, nàng làm mẫu thân phải báo thù!
Nàng nhìn hắn, mặt vô cảm
"Giờ ta không muốn gặp ai. Ra ngoài hết đi! "
Hắn bị nàng nói nặng nề như thế, muốn ôm lấy nàng thì nàng bắn mắt lạnh lẽo. Nuốt nước bọt, hắn cũng đứng lên. Xoa đầu nàng nói giọng yêu thương
"Lam nhi, vậy ta đi đây. Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ thường đến thăm nàng. Nhớ, phải nghe lời Thái y bồi bổ lại sức khỏe. Hiểu không?"
Nàng không trả lời, chỉ chớp chớp mắt thì hắn rời đi. Hắn đi, tay nàng siết chặt lại
Nàng phải trả thù!
Giờ đây, nàng thật sự không còn đơn thuần như trước đây. Nàng phải độc ác để giữ tính mạng, trả thù cho hài tử!
-----
"Chát! "
Một cái tát giáng xuống mặt A Ly đau đớn, hằn cả năm dấu tay khiến ả mở to mắt
Thủy Lam ngồi ở ngoài, thân thể sau mấy ngày đã khỏe lại. Nhìn Tâm Liên liên tục tát vào mặt ả thay cho nàng, nụ cười tàn ác nở trên môi
Nhìn một lúc, thấy miệng ả một màu máu thì mới ra hiệu ngừng
A Ly đưa mắt nhìn Thủy Lam ngồi ghế ngoài ngục tù, mỉm cười hài lòng nhìn bụng nàng. Quả thật ả đã trừ khử được cái gai trong mắt. Ả không cho phép Nhạc Thiên Tuyết mang thai với Lí Thần Phong!
Thủy Lam cười khinh, nhìn mặt ả đắc ý như thế đúng là đáng buồn. Nàng đưa tay lên miệng bật cười rồi nhìn Tâm Liên
"Tiểu Liên, ra đây ta có chuyện muốn nói! "
Tâm Liên quay sang tát A Ly thêm hai cái rồi mới bước ra ngoài. Nàng ta vô cùng chướng mắt A Ly, nên có cơ hội thì trả thù. Trước kia A Ly ỷ thế hiếp đáp nàng ta. Giờ có thể trả oán rồi...
Nàng nói nhỏ với nàng ấy rồi nhìn A Ly với ý cười quỷ dị. Tâm Liên nghe xong không khỏi cảm thán Đức phi nương nương nhà nàng. Liền cúi đầu đi ra ngoài
A Ly hoang mang không biết, chỉ nhìn Thủy Lam quát lớn
"Nhạc Thiên Tuyết, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy. Là do ngươi sinh ra đã là sao chổi, khắc chết cả nhà ngươi. Ngươi lấy quyền gì trách ta! "
Thủy Lam nghe ả nói thế thì cười. Đúng là trước đó nàng hết sức ngu ngốc, xem ả là hảo tỷ muội. Cuối cùng hại cả Nhạc gia và bảo bảo không thể sống được. Nghĩ tới liền trừng mắt đẹp
"Tam tẩu, ăn nói phải biết chừng mực. Ngươi nói ta là sao chổi, còn ngươi là gì. Là nữ nhân thấp hèn dơ bẩn. Ngươi đừng tưởng ta không biết. Từ lâu ngươi đã có ý định với Lí Thần Phong! "
Nàng biết hết, ánh mắt ả nhìn hắn trên xe ngựa. Nàng đã âm thầm tìm hiểu, quả nhiên ả yêu thầm Lí Thần Phong. Nhưng ả diễn rất sâu, thể hiện như mình rất yêu ca nàng. Đúng là nhìn người không thể nhìn bên ngoài mà
A Ly nghe xong, bật cười
"Phải, ta yêu Lí Thần Phong đấy. Ta còn từng sinh con cho hắn nữa. Ngươi không biết sao? "
Thủy Lam siết chặt tay, mắt tím lạnh lẽo
"Ngươi nói bậy, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nói khích ta! "
A Ly nhìn nàng, nhếch môi cười đắc ý
"Đúng là nữ nhân ngu xuẩn. Bốn năm qua sống trong giả dối mà không biết. Nhân đây ta cũng nói hết ra cho ngươi biết. Lí Thần Phong chỉ lợi dụng ngươi. Từ đầu đến cuối hắn không hề yêu ngươi. Hắn vì trả thù, mới ra lệnh cho ta tiếp cận ngươi. Hắn vì trả thù, mới đưa Nhạc Quốc Thiên lên làm Thừa tướng Trung Nguyên. Hắn vì giang sơn, mới hủy diệt gốc rễ Nhạc gia. Cao Huệ Chi và Cao Nguỵêt Nga, đều là người của hắn!"
Nàng không tin, đứng phắt dậy đi vào trong kia nắm lấy đầu ả liên tục tặng cái tát
"Câm miệng, ngươi ăn nói hàm hồ. Ta sẽ không tin, không mắc lừa đâu! "
A Ly bị đánh đến đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục nói hết ra
"Nhạc Thiên Tuyết, ngươi hết sức ngu ngốc. Người đứng sau tất cả mọi chuyện là người ngươi một lòng yêu và tin tưởng. Tôn chủ của bọn ta, chỉ có một người. Mặt nạ nam nhân Hoàng Thiên. Ngươi không hiểu ý nghĩa cái tên này à? "
Thủy Lam chớp mắt đẹp nhớ lại. Nàng quen biết hắn ở trên thuyền, ngắm pháo hoa, ăn kẹo đường, đi chơi phố đèn lồng với hắn. Nàng cũng tháo mặt nạ ra xem. Rõ ràng dung nhan không phải mà...
A Ly nhìn nàng như thế, níu lấy vạt áo nàng
"Ngươi thật đáng thương, hết sức đáng thương. Có lần, hắn bị thương ở tay phải. Mặt nạ nam nhân kia, không bị thương sao? "
Thủy Lam trợn to mắt đẹp, nàng đưa mắt nhìn A Ly đang cười. Nụ cười này chướng mắt làm sao
"Nhạc Thiên Tuyết, không chỉ như vậy đâu. Tất cả nữ nhân ở căn cứ bọn ta đều được hắn khai phá, đều mang thai con của hắn. Nhạc gia, định sẵn là một lũ ngu ngốc bị dắt mũi đến chết rồi! "
Thủy Lam nghe xong, cắn môi bịt tai lại. Nàng không muốn nghe, thật sự quá sức tưởng tượng của nàng rồi. Sợ rằng sẽ phát điên mất...
Nhưng A Ly làm sao bỏ lỡ được cơ hội này, ả muốn nàng hoàn toàn tuyệt vọng
"Nghe cho hết đây. Lí Tắc là kẻ gián tiếp giết chết cha của ngươi. Hắn cũng là kẻ hại chết mẹ ngươi. Cha mẹ ngươi bị hắn gián tiếp hại chết. Là do Lí Thần Phong đứng sau chỉ đạo! "
Thủy Lam nghe xong muốn ngất đi, nàng không muốn tin. Cả Lí Tắc cũng có dính líu sao. Sao có thể, nàng rất quý hắn mà...
"Khúc Lệ Mỹ Sa bây giờ là giả. Người thật bị thuộc hạ của Lí Thần Phong giết chết từ bốn năm trước rồi. Lí Tắc là người chứng kiến vụ sát hại này. Giờ đây hắn cũng bị liệt. Âu cũng do quả báo. Là quả báo ahahaha! "
"Câm miệng, không được nói nữa. Ta sẽ không tin, ta không tin! "
Thì nàng thấy Tâm Liên đi cùng một đám quân đoàn vào. Nàng mỉm cười nhìn bọn chúng, đẩy A Ly vào một góc. A Ly muốn bỏ trốn nhưng mau chóng bị Tâm Liên quật ngã xuống đất. Thủy Lam nhìn ả thảm hại như thế thì chỉ tay
"Các ngươi, làm cho ả mang thai rồi tự tay giết chết nghiệt chủng trong bụng ả. Sau đó trình lên cho ta. Tất cả các ngươi, không được nảy sinh lòng thương xót nào. Nếu không, các ngươi nên nhớ người thân của các ngươi ra sao đều do tự chuốc lấy! "
Nàng nói xong cùng Tâm Liên rời đi. Để lại tiếng kêu thảm thiết của A Ly vang vọng khắp mật thất....
-----
Lí Thần Phong đang ngồi phê duyệt tấu chương thì Thủy Lam bước vào, trên tay cầm một cái khay. Hắn mỉm cười nhìn tiểu nương tử yêu kiều diễm lệ, nhìn nàng từng bước đến bên cạnh hắn. Không kịp nghĩ bỏ long ấn xuống ôm nàng vào lòng
"Lam nhi, nàng lại đem điểm tâm đến sao? "
Thủy Lam cười, rồi mở khay ra là bánh hạt sen mà nàng đã cất công làm cho hắn
"Chàng thích nhất là món ta làm. Không phải sao? "
Hắn gật đầu, nhìn nàng cầm lên muốn đút cho hắn ăn. Nhưng đút dần đến miệng, nàng rút lại khiến hắn hụt hẫng
"Lam nhi, nàng lại chơi xấu ta rồi!"
Nàng làm bộ dáng hờn dỗi, rồi mỉm cười đút cho hắn. Lần này nàng đút thật!
"Hoàng thượng chắc rất mệt mỏi. Để Lam nhi xoa bóp cho người nhé! "
Hắn nhìn tiểu nương tử ngoan ngoãn như thế thì cười thầm. Cứ tưởng nàng sẽ phát điên vì mất đi bảo bảo. Nhưng nàng vô cùng ngoan ngoãn, lại dịu dàng ngọt ngào. Hắn thầm cảm tạ ông trời
Đưa tay đặt lên bụng nàng, nàng lại mang thai rồi. Lần này, hắn sẽ trân trọng nàng hơn...
"Nàng đó, mang thai không nên ăn quá nhiều món ngọt. Rất dễ tăng cân! "
Nàng cười, đưa tay mình đặt lên tay hắn. Bướng bỉnh đưa miếng bánh hạt sen mà hắn đã cắn vào miệng mình
"Ai bảo món này ngon quá làm chi!"
Hắn bật cười, ôm lấy giai nhân trong lòng thì cung nữ tức tốc chạy vào khiến hắn tuột hứng
"Hoàng thượng, có chuyện không hay rồi! "
Thủy Lam lười biếng nhìn ả ta, rồi nắm lấy tay Lí Thần Phong
"Thiếp vẫn nên lui ra thì hơn. Chắc Hoàng hậu tỷ tỷ muốn gặp chàng đấy! "
Nhưng hắn mau chóng kéo nàng lại vào lòng, hôn lên trán và hai má hồng của nàng rồi nhìn cung nữ kia
"Có chuyện gì, hôm khác hãy nói! "
Cung nữ đó đập đầu xuống nghe cả tiếng động, khóc lóc nức nở
"Hoàng thượng. Xin người, người phải đòi lại công đạo cho Hoàng hậu nương nương! "
Hắn rất phiền, muốn phất tay mời rời đi thì cung nữ đó ngước lên đầu chảy máu
"Hoàng hậu nương nương bị oan. Nương nương không hề giết người. Xin người hãy tra xét thật kỹ! "
Thủy Lam nhếch môi, rồi nhìn Lí Thần Phong
"Chứng cứ rành rành, Hoàng hậu tỷ tỷ vì tranh sủng mà xuống tay giết chết ba mạng người. Một là con của tỷ, hai là Tú phi và hài tử của tỷ ấy. Ngươi còn nói bị oan? "
Lí Thần Phong trong đầu chỉ có mỗi Thủy Lam. Vị vua anh minh vì giang sơn thì vẫn thế. Nhưng với hậu cung mình thì đã mất đi sự công bằng rồi
"Không, Đức phi nương nương đang vu khống cho Hoàng hậu. Người căm ghét nên châm ngòi!"
Rồi ả cúi xuống đập đầu lần nữa
"Hoàng thượng, một đêm phu thê trăm năm ơn nghĩa. Người biết rõ nương nương mà, vì sao lại xử chết. Nương nương thật sự không có làm! "
Thủy Lam nhìn ả trung thành như thế thì thấy nực cười. Chủ nào tớ nấy. Nếu nàng không điều tra, nàng cũng không ngờ người ra lệnh truy sát nàng khi nàng bỏ trốn là Từ Mộng Hiền. Người nàng từng xem là hảo tỷ muội. Đúng là đáng khinh!
Nàng nhớ lại giây phút mình xuất hiện trước mặt Phùng Tú Tú, đã khiến ả trợn to cả mắt. Nhạc Thiên Tuyết một dao giải quyết hết sạch ân oán năm xưa. Hai đứa con của bọn ả, cũng phải theo cùng. Sau đó, tương kế tựu kế vu oan cho Từ Mộng Hiền, chứng cứ hoàn mỹ đến mức không có chút sơ hở. Quả nhiên ả họ Từ không thể thoát tội
Nàng nhớ lại xong, làm mặt thương cảm nhìn Lí Thần Phong
"Thiếp chỉ là dựa vào chứng cứ thôi. Có câu nào vu khống cho tỷ ấy đâu. Vì sao ả cứ nói như thiếp là người xấu thế? "
Lí Thần Phong cắn môi, hắn biết hết tất cả nhưng vẫn dung túng cho nàng. Nàng muốn hậu cung hắn không còn một ai, hắn cũng nhắm mắt chấp nhận. Chỉ là, nàng đã không còn là Nhạc Thiên Tuyết thuần khiết như hoa tuyết nữa rồi
"Lam nhi, trẫm hiểu nàng là muốn tốt cho trẫm. Nàng không phải là người xấu. Trẫm hiểu mà! "
Rồi hắn nhìn ả cung nữ kia, quát
"Cút, ý ta đã quyết. Đừng để ta nhắc lại lần hai! "
Nàng nhìn ả bị lôi ra, mỉm cười đắc ý. Kế tiếp, chính là Phan Minh Châu, Trịnh Nguyên Nhi, Bành Vu Tử!
Quả nhiên, không đến vài ngày tin tức đột tử của các phi tần lan truyền khắp Hoàng cung
-----
Nàng đưa tay vuốt ve phượng bào, mỉm cười thê lương. Ngày mai, nàng sẽ lại là Hoàng hậu của Trung Nguyên. Giờ nơi nàng đứng, là Anh Túc Cung. Nàng sẽ trở lại đây sống
Phượng bào đường nét rất đẹp, đẹp như lần đầu mặc nó. Ngày đại hôn của nàng, đúng là không cách nào quên được. Nàng nắm lấy vạt áo, hình như giờ đã khác. Nếp gấp không còn thanh mảnh như bốn năm trước, mà đậm hơn. Nhắm mắt lại, nước mắt nàng tuôn rơi. Ôm chặt phượng bào vào lồng ngực, cảm nhận sự quen thuộc đến tim thổn thức
Nàng nhìn khung cảnh tĩnh mịch, ảm đạm như bốn năm trước sống ở đây. Nhớ về ngày tháng cùng hắn như nước với lửa, cãi nhau to tiếng, yêu hận triền miên. Nàng yêu đơn phương hắn suốt mười mấy năm trời. Cuối cùng, nàng cũng cùng hắn có kết cục đẹp
Nàng nghĩ về buổi chiều, ngồi uống trà cùng Thái hậu mà bật cười trong vô thức. Từng câu nói nàng vẫn nhớ như in
"Nãi nãi à, có phải con đã sai rồi không?"
Thái hậu biết tất cả chuyện nàng đã làm. Nhưng bà vẫn không trách nàng, mà càng yêu thương nàng hơn. Được người cưng chiều, là phước mà Nhạc Thiên Tuyết nàng may mắn có được
Bà chỉ vỗ vào tay nàng, cười từ ái
"Không, con không sai. Người sai là người đã gây đau khổ cho con! "
Bà tưởng rằng nàng chỉ nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của nàng và hắn. Bà không hề biết rằng, ký ức nàng đã sớm hồi phục. Từ sau khi đi gặp A Ly. A Ly đã bị điên rồi tự sát sau lệnh tàn nhẫn đó của nàng. Những nữ nhân của Lí Thần Phong, nàng đều không cho phép bất kỳ ai sống yên!
Nàng cười, đêm nay nàng không ngủ được rồi. Có thể vì vui quá, vì ngày mai là ngày nàng hạnh phúc nhất
Tay xoa bụng, mỉm cười lau đi nước mắt
"Bảo bảo, đừng trách nương nhé. Nương làm tất cả để lòng thanh thản hơn thôi... "
-----
Hôm sau, nàng vận phượng bào tay trong tay cùng Lí Thần Phong bước lên từng bậc thang. Chỉ mấy bước nữa là ngồi trên cái ghế cao cao tại thượng kia rồi. Trong mấy tháng qua, nàng âm thầm diệt trừ hết bọn phản tặc, gian thần cho hắn. Chính là muốn hắn an ổn ngồi trên ngai vàng. Tâm nguyện này, nàng đã hoàn thành rất tốt!
Nàng liếc mắt nhìn Huân Du và Thục Di, gật đầu cười. Có hai nàng ấy bên cạnh hắn, sẽ giúp cho hắn rất nhiều!
Một bước nữa là ngồi xuống ghế, nàng nhìn hắn mỉm cười. Nụ cười tuyệt mỹ nhất của hôm nay
Hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, rồi long trọng công bố nàng là Thủy Đức Hoàng hậu. Tân Hoàng hậu của Trung Nguyên
Nhìn nàng ngồi cạnh, hắn nắm lấy tay nàng, cảm giác ấm áp lan tỏa con tim hắn. Đêm qua, hắn trông chờ nhất là khoảnh khắc này. Hắn tin rằng hắn và nàng sẽ mãi mãi bên nhau đến bạc đầu
Nàng nhìn bá quan văn võ đều cúi đầu tôn kính mình, mỉm cười....
Vui vẻ chưa được bao lâu, Sở Kiêu kéo theo một đoàn binh sĩ vào với tuyên bố tạo phản!
Lí Thần Phong bất ngờ, nhìn nàng lạnh nhạt rút tay lại. Hắn mới hiểu, hóa ra là do nàng
Nàng cười, thong thả đứng lên, rút cây trâm trên đầu ra kéo hắn lại, kề sát cổ hắn. Khiến hội trường bị hành động này làm cho hoảng loạn. Chỉ có Thái hậu và các phi tần giương mắt nhìn mà không ngăn cản
Hắn nhìn nàng, sắc mặt không tin được
"Lam nhi, chuyện này là sao? "
Nàng cười, ánh mắt tàn ác cực điểm
"Ngươi còn hỏi ta câu này. Nếu ngươi không dung túng ta, thì mọi chuyện không đến mức này. Là do ngươi ép ta! "
Hắn hốt hoảng, nhìn sắc mặt nàng, mắt tím đỏ ngầu. Hắn lúc này nhận ra, nàng nhớ hết tất cả rồi...
"Nàng, đã nhớ ra rồi sao? "
Nàng cười, nhìn Sở Kiêu đang khống chế cả cục diện
"Lí Thần Phong, uổng công ngươi một đời thông minh xuất chúng. Nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay nữ nhân nhỏ bé như ta. Ngươi biết không, dung túng cưng chiều kẻ thù của mình. Chính là cách ngu xuẩn nhất!"
Nàng biết hết tất cả rồi, giờ đây không còn gì che giấu nữa. Cả những bí mật nàng không được biết cũng đã biết luôn. Lí Thần Phong đúng là quá tàn độc, lừa dối nàng đến không biết gì. Nàng đúng là hết sức ngu ngốc!
"Tuyết nhi, nàng nghe ta nói...."
Nàng kề sát cây trâm vào hơn, đến mức một đường máu hiện rõ. Chỉ một chút nữa thôi, hắn liền không còn mạng
"Nghe ngươi nói, haha. Ngươi định nói gì. Nói không cố ý, bất đắc dĩ sao. Tiếc là quá muộn rồi! "
Nàng nhìn hắn, rồi bắt đầu nói hết những gì nàng biết ra
"Ngươi đúng là sống không sai biệt cái tên của mình chút nào. Dắt mũi, lừa dối người xung quanh cứ như thần. Đã thế, còn sống với biết bao cái mặt nạ. Thật sự rất đáng khâm phục mà. Ta bị ngươi xoay đến phát điên rồi. Ngươi biết không? "
Hắn không còn nói được gì nữa, chỉ nhắm mắt lại chịu chết. Chết dưới tay nàng, hắn không hối tiếc!
Nàng cười, xem ra cách này hiệu quả thật. Trâm trên tay, nàng buông lỏng rơi xuống rồi té ngã xuống đất. Khiến hắn nhắm mắt lại lâu rồi vẫn không thấy hơi thở đứt đoạn. Mở mắt ra, thì thấy nàng ngã ngồi trên ghế Hoàng hậu. Hắn chạy đến đỡ lấy nàng, nàng hoàn toàn vô lực tựa vào ngực hắn. Hắn chớp chớp mắt, phát hiện tay mình ẩm ướt. Lúc này mới nhìn xuống, tay hắn nhuốm đầy máu tanh
Hoảng loạn nâng mặt nàng lên, phát hiện máu từ miệng nàng ào ạt tuôn ra, thấm đẫm xuống long bào của hắn. Trợn to mắt, run rẩy sờ lên dung nhan tuyệt mỹ. Nước mắt Đế vương tuôn ra, không thể tin được
"Tuyết nhi, nàng làm sao vậy. Sao...nhiều máu thế? "
Nàng cười, đưa tay lên má hắn, cố nói hết những gì cần nói
"Năm đó...chàng từng nói....sẽ không...bao giờ...thích ta. Nhưng ta vẫn...cố chấp...yêu chàng...yêu đến bi thương...như tuyết bay...trong...gió! "
Hắn hoảng sợ, lay lay người nàng liên tục lắc đầu
"Không, nàng không được nói nữa. Không cho phép, ta sẽ gọi Thái y. Nhạc Thiên Tuyết, ta không cho phép nàng ngủ! "
Nhưng tay nàng dần buông lỏng, rồi nhắm nghiền mắt lại
Nàng đã chọn cái chết. Đêm qua, nàng đã tự tay làm bánh hạt sen và hạnh nhân, rắc đầy độc dược rồi ngồi ăn đến sáng. Lúc nãy, nàng có thể cảm nhận lục phủ ngũ tạng của mình đang chảy máu bên trong. Nhưng vẫn cố nén, mà dùng nụ cười đẹp nhất và cuối cùng. Tặng cho hắn!
Nàng đi rồi, lần này nàng ra đi thật. Đã không còn cách nào cứu chữa được nữa rồi. Thân thể đã bị độc dược tàn phá, đã quá muộn để cứu chữa
Đã không có cách nào chữa lành....
Hắn gào lên, mặc kệ xung quanh có rất nhiều người. Mặc kệ, hắn phát điên rồi. Ôm lấy thi thể vẫn còn chút ấm áp cuối cùng, điên cuồng lay
"Tuyết nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta đi. Xin nàng, xin nàng đấy. Đừng ngủ, tỉnh dậy phạt ta đi. Nhạc Thiên Tuyết, nàng có nghe không. Nàng nghe ta nói gì không! "
Hắn gào lên trong đau đớn. Vì sao nàng không thể tha thứ cho hắn. Chết rồi chỉ nói duy nhất câu đó. Hắn đau lắm, như mất đi mạng sống. Giết nàng, chi bằng giết hắn trước đi!
Không được mang nàng đi!
Hắn nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh thành chỉ duy nhất Nhạc Thiên Tuyết nàng có được. Giờ đây, nàng là "hoa trong gương, trăng trong nước " còn hắn...đã không có cách nào nắm bắt được....
Tuyết đã đi, Gió còn sống để làm gì?
Hắn nghĩ xong, không hề nghĩ ngợi tự đập đầu vào ghế rồng, đến khi máu tuôn ra. Hắn nhắm mắt cười mãn nguyện....
----
Lí Thần Phong mơ hồ tỉnh lại, nhìn xung quanh. Đây không phải là cung của hắn sao. Không phải hắn đã chết rồi à?
Thì Sở Kiêu đứng bên cạnh, hắn lập tức ngồi dậy muốn đi tìm nàng. Mong rằng lúc nãy chỉ là một giấc mơ. Tỉnh lại vẫn thấy nàng...
Nhưng hắn mau chóng bị Sở Kiêu ngăn lại. Hắn phát điên liên tục đấm vào mặt hắn ta đến bầm dập
"Chẳng phải ngươi muốn ngai vàng sao. Ta tặng cho ngươi, thả ta ra. Ta đi tìm Tuyết nhi của ta! "
Sở Kiêu nghe xong, đấm vào mặt hắn làm hắn té ngã xuống đất. Nhìn bộ dạng chật vật của hắn. Không biết hắn ta nên cười hay nên khóc?
"Người đừng lo, vốn dĩ "tạo phản " chỉ là giả. Hoàng hậu ra đi, mới là thật! "
Hắn nghe xong, trừng mắt đứng dậy níu lấy tướng phục của hắn ta
"Ngươi nói cái gì, cái gì là giả? "
Sở Kiêu thật sự thương cảm cho hắn, chỉ vỗ vai hắn rồi đẩy ra
"Ngày trước lễ sắc phong, Hoàng hậu đã đến tìm ta! "
-----
Sở Kiêu nhớ lại, không khỏi thấy tội nghiệp cho Lí Thần Phong. Mấy tháng sống trong ngọt ngào, bây giờ nhận ra chỉ là mộng ảo. Đúng là đáng cười
Nàng đến không phải tìm nương tử hắn mà tìm hắn. Nàng nói rất nhiều, từng chữ hắn đều nhớ như in
"Sở tướng quân, mong ngươi có thể giúp ta lập mưu tạo phản! "
Lúc đó hắn rất hoảng, đột nhiên nhờ hắn làm việc hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Hắn liền ra sức từ chối
"Nương nương, thứ lỗi cho hạ thần không thể giúp được! "
Tạo phản là khi quân phạm thượng, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Hắn từng được Lí Thần Phong giao nhiệm vụ, nên mới chắc chắn làm Hoàng đế của một nước là việc khó như lên trời!
Nàng lắc đầu, lời nói nhẹ tênh
"Không phải thật, mà chỉ là giả!"
Sau đó thì hắn mới ngoan ngoãn làm theo. Chỉ là hắn không ngờ, kế này chính là điệu hổ ly sơn. Người chết không phải Lí Thần Phong, mà là nàng!
-----
Lí Thần Phong nghe xong, như phát điên ôm lấy đầu mình. Hóa ra nàng hận hắn đến như vậy. Làm mọi chuyện chỉ để tự sát. Thật tàn nhẫn, còn mang theo long thai trong bụng đi cùng
"Aaaaaaaa! "
Hắn đau đớn kêu gào. Nhưng vô ích, lão thiên gia chính là mắt mờ tai lãng. Làm sao mà nghe thấy?
"Hoàng thượng, người đã từng nói với ta dù thế nào cũng không bao giờ động lòng với kẻ thù. Nhưng nực cười thay, người lại bước vào vết xe đổ của Tiên Hoàng đi trước. Hại chết thê tử mà người yêu nhất. Ta A Sắt và A Mục từng khuyên rất nhiều người hãy buông bỏ thù hận. Nhưng người, chỉ nhất quyết làm theo ý mình! "
Hắn nói xong câu đó rồi rời đi, để lại Lí Thần Phong cô độc đắm chìm trong đau đớn
----
Lí Thần Phong ngồi trước giường, nhìn dung nhan tuyệt sắc của Nhạc Thiên Tuyết. Nàng đi thật rồi, không còn hơi thở nào nữa. Hắn đưa tay sờ vào má hồng nay đã lạnh như băng. Lạnh như trái tim của hắn mấy tháng qua
Chớp mắt, nàng đã ra đi sáu tháng. Nếu nàng còn sống, có lẽ nàng sẽ sinh hạ long thai rồi. Hắn cười, nụ cười thê lương đến xé lòng
"Tuyết nhi, nàng ngủ lâu quá. Mau dậy đi, dậy xem bảo bảo của chúng ta lớn như thế nào. Chúng vẫn chưa kịp gọi nàng tiếng "nương " mà. Dậy đi nào, tiểu thê tử bướng bỉnh "
Vuốt mái tóc màu đỏ cam tuyệt đẹp, hắn cúi xuống hôn lên đó. Vẫn là mùi oải hương quen thuộc của riêng nàng. Thi thể nàng được dược do hắn điều chế nên giữ được nghìn năm vẫn như khi nàng còn sống. Ngày ngày, lên Triều xong thì hắn đến nói chuyện với nàng, hình như đã trở thành một thói quen không thay đổi rồi
Hắn nhớ lại mọi khoảnh khắc ngọt ngào đến cay đắng của nàng và hắn. Nhớ đến lần hắn cứu nàng dưới hồ nước, vẻ đẹp của nàng đã khắc sâu vào lòng hắn. Hắn không ngờ, một lời nói của hắn đã khiến nàng tổn thương cả một đời. Đến chết cũng mang theo
"Tuyết nhi, không phải ta không thích nàng. Ta là yêu nàng, yêu nàng rất sâu đậm. Nàng hãy tỉnh lại, nghe ta nói được không? "
Hắn yêu nàng, nhưng bị thù hận che khuất. Đến khi đánh mất mới nhận ra. Tưởng rằng chỉ cần nàng mất hết ký ức, vĩnh viễn sự thật vẫn được chôn giấu. Chỉ là, hắn tính cả đời cũng không nghĩ đến những con cờ do hắn điều khiển. Đã quay ngược lại cắn hắn đau đớn thấu xương. Cái chết của Ngọc Dao và Lí Tắc, hắn vẫn nhớ rất rõ
Sau khi Thiên Tuyết đi gặp họ, thì họ đột tử. Khi chết là Lí Tắc ôm lấy thi thể Ngọc Dao nhắm mắt. Cả Cao Huệ Chi và Cao Nguyệt Nga cũng chết vì xe ngựa cán qua. Hết thảy do Nhạc Thiên Tuyết âm thầm cho người hạ thủ
Hắn biết hết, nhưng hắn xem như không có gì. Vẫn yêu chiều nàng, yêu chiều nàng đến mức nằm yên ở đây, vĩnh viễn không rời khỏi hắn. Vì nàng đã đi rồi, còn bỏ trốn được nữa đâu?
Hắn nhớ lại bức thư mà Nhạc Quốc Thiên gửi cho Thiên Tuyết khi biết hắn ở sau kêu Lí Tắc dụ thú dữ ra tấn công. Trong thư viết toàn bộ bí mật mà ông ta chôn giấu cả một đời. Đến khi chết, chỉ có Nhạc Thiên Tuyết là người được biết. Thật đáng tiếc, lá thư đó người biết không phải nàng. Mà là hắn!
Trong thư từng chữ viết rằng Nhạc Quốc Thiên vốn không có con trai nối dõi. Ông ta không thành gia lập thất với bất kỳ ai. Nhạc Gia Minh, Nhạc Gia Tuấn và Nhạc Gia An là cốt nhục của Lí Thừa Quang cùng cung nữ hoan ái mà ra. Nhưng vì không muốn mọi sự bại lộ, nên giao cho ông ta chăm sóc. Rồi rước thiếp thất về bịa đặt ra câu chuyện thiếp thất ông ta vừa sinh con đã quyên sinh. Còn một sự thật nữa, người ông ta yêu nhất là Lí Thừa Quang, không phải Nhan Bạch Tố Hoa. Ông ta đối với Tố Hoa là lòng trắc ẩn, thương cảm. Chỉ có với Lí Thừa Quang là hết lòng phò trợ. Vì vậy nhân gian lưu truyền ông ta cả đời tận trung báo quốc. Không phải vì quốc, vì dân. Mà vì người ngồi trên ngai vàng. Một tình yêu thầm lặng không có kết quả!
Chỉ có Nhạc Thiên Tuyết là cốt nhục duy nhất của Nhạc Quốc Thiên!
Nhạc gia tuyệt tử tuyệt tôn có lẽ vì Nhạc Quốc Thiên một lòng vì Lí Thừa Quang mà chặt đứt đi đường nối dõi cho đời sau....
Bí mật này, nàng chết vẫn không được biết. Có lẽ, là cách tốt nhất. Vì nếu nàng biết, chắc chắn nàng sẽ đau buồn và thất vọng về phụ thân mình
-----
Thái hậu Sam Tây được Du Hoàng hậu và Thục Hoàng quý phi dìu vào trong. Có lẽ vì cái chết của Thiên Tuyết khiến cho dung nhan bà trở nên tiều tụy rồi
"Phong nhi, con lại đến thăm Tiểu Tuyết sao? "
Lí Thần Phong lau đi nước mắt rồi quay lại nhìn bà và hai thê tử của mình. Giờ hậu cung hắn chỉ còn hai nàng quản thôi. Có lẽ Từ Mộng Hiền ra đi chính là để đổi lấy ngai vàng cho hắn
Bà được dìu bước đến ngồi bên cạnh hắn, nhìn Huân Du và Thục Di tự giác đứng về một bên, ánh mắt thương xót nhìn khuynh thành nằm ngủ trên giường. Đã mấy tháng trôi qua, dung nhan của nàng vẫn đẹp như thế. Trong lòng vừa xót thương vừa ngưỡng mộ
Xót thương vì số phận hồng nhan
Ngưỡng mộ vì tình cảm vĩ đại của nàng
Sam Tây nhìn Thiên Tuyết, rồi vỗ vai Lí Thần Phong. Trong vạt áo, lấy ra một tấm vải, đưa cho hắn
"A Phong, đây là thư mà Tiểu Tuyết nhờ ta đưa cho con. Ta không ngờ, con bé lại chọn cách này... "
Bà hôm đó không hiểu nàng bị sao, ngồi chơi với mấy bảo bảo rồi giao lại cho bà. Còn đưa cái này, nói rằng
"Nãi nãi, vật này lúc thích hợp nhất nhờ người giao lại cho chàng nhé! "
Không ngờ, đó là lần cuối cùng bà và đứa chắt dâu nói chuyện với nhau. Cái chết của Thiên Tuyết, là cú sốc rất lớn với bà. Sau khi nàng đi, bà đã giam mình trong Thọ Xuân Cung đau lòng đến sinh bệnh. Khi khỏe lại là mấy tháng sau, mới có dịp đi thăm nàng. Nhân lúc thấy hắn, bà đưa luôn. Sợ rằng không đưa, thì sau này sẽ quên mất...
Lí Thần Phong run rẩy nhận lấy vật trong tay Sam Tây, rồi nhìn nàng nằm đó. Mắt đẹp nhắm chặt, hàng mi cánh bướm, môi đỏ mọng, hai má hồng hồng, mũi thon cao, da trắng tuyết
Hắn xúc động từ từ mở tấm vải ra xem
"Lí Thần Phong!
Khi chàng đọc được cái này thì ta đã nhắm mắt mỉm cười ra đi rồi. Cảm ơn chàng vì đã xuất hiện, để ta yêu chàng đến không thể nào buông. Mặc dù chàng lừa dối ta, tổn thương ta. Ta vẫn tha thứ cho chàng. Có lẽ, vì yêu chàng mà tự tôn ta cũng sẵn lòng vứt hết. Có phải buồn cười quá không. Nhưng ta lại cảm thấy như vậy đấy. Yêu chàng là thế, nhưng hận chàng cũng không hề kém cạnh. Vì chàng đã hại quá nhiều người chết dưới tay chàng. Từ gia tộc ta cho đến bảo bảo cũng vì chàng mà hi sinh oan uổng. Ta nên gọi chàng là gì? Lí Thần Phong, Hoàng Thiên, Lãnh Thiên hay Tư Thần đây. Chàng nghĩ xem, nghĩ về thân phận nào hại chết nhiều người vô tội. Hoàng Thiên, mặt nạ nam nhân ta xem như tri kỷ. Không phải ai xa lạ, chính là chàng. Lãnh Thiên chết vì độc, cũng là Thần y như chàng nghĩ kế. Hai vai diễn thành tựu nhất đời, có phải khiến chàng tự hào lắm không? Còn nói đến Tư Thần, nhát kiếm sau lưng và những sát thủ. Bao nhiêu năm chàng vẫn diễn y như thật. Ta thật sự không khỏi bái phục chàng. Chàng sống như thế không mệt sao. Ta thì, rất mệt. Cho nên, ta chỉ còn cách duy nhất. Đó là giết đi người chàng yêu nhất đời này Nhạc Thiên Tuyết. Để chàng biết con đường mình chọn là sai lầm, mà quay đầu là bờ. Ta đi rồi, chỉ xin chàng hãy yêu thương các bảo bảo của chúng ta. Đừng tổn thương chúng nó!
Tái bút
Chính thê Nhạc Thiên Tuyết!"
Hắn đọc xong, tấm vải nặng nề rơi xuống, như trái tim của hắn bị tấm vải làm tan thành từng mảnh. Hóa ra hình phạt mà nàng cho hắn là tự sát, tự hủy hoại chính mình sao?
"Tuyết nhi, nàng đã tha thứ cho ta rồi. Vì sao còn chọn con đường này. Nàng tỉnh lại đi, ta cần nàng chính miệng nói. Tấm vải này, căn bản không phải là lời nói của nàng! "
Hắn cố chấp, hắn đau đớn. Cảm giác tê tâm liệt phế này hắn đang trải qua. Hắn gục xuống giường làm Sam Tây và hai thê tử hoảng hốt
"Phong nhi! "
"Hoàng thượng!! "
-----
Lí Thần Phong kể từ hôm đó lâm bệnh nặng chỉ nằm trên giường. Cả đời hắn chưa từng nghĩ sẽ động lòng với bất kỳ ai, thế nhưng chấp niệm đối với Nhạc Thiên Tuyết chính là duy nhất của hắn. Hắn đã trả được thù nước thù nhà, nhưng điều đó đánh đổi tính mạng của nữ nhân hắn yêu nhất trên đời. Vậy còn nghĩa lý gì nữa?
Hắn gượng dậy, dùng hết toàn bộ sức lực đứng lên bước ra cửa sổ. Hắn nhìn ra ngoài, cây anh đào vẫn sừng sững ở đó. Đẹp như thế, lung linh như thế nhưng không còn bóng dáng quen thuộc ngày nào
Hai tháng lại hai tháng rồi hai tháng trôi qua, cây anh đào cứ mọc ngày càng tươi tốt...
Dù đã đến mùa đông, tuyết trắng xóa nhấn chìm cả Trung Nguyên
Còn hắn, tâm đã ngày càng héo mòn rồi úa tàn, lạnh băng sau sự ra đi của nàng
Nàng đi rồi, chỉ còn một mình hắn chống đỡ với cái mệnh Đế vương
Lời nguyền của Đế vương, chính là cô độc tới già
Thật sự đã có hiệu lực
Lời thề năm xưa giờ ứng nghiệm lên người hắn, thề thốt đó chỉ là lời nói đùa bâng quơ
Cuối cùng thành thật rồi, nên khóc hay nên cười đây?
Hắn nhớ lại ngày nàng nói với hắn, nàng mang thai bảo bảo của cả hai. Nhưng hắn không tin, còn ra tay tàn nhẫn muốn bóp chết nàng. Hôm qua Thời Sắt mang theo một thứ cho hắn xem, khiến hắn hận không thể tự giết chết mình
Nàng thật sự là nữ nhân đêm hôm đó, lá thư nàng để lại là có thật!
"Tuyết nhi, ta tin nàng rồi. Trở về với ta đi!!!"
Hắn nhìn trời mây bao la, nhưng ánh mắt đã không còn tiêu cự. Biết tìm nàng ở đâu trên nơi cao vời vợi kia, nàng đâu rồi?
Nàng đâu?
Tại sao hắn lại không tin nàng, đến khi nàng mất đi mới biết rõ từ đầu đến cuối cả trái tim lẫn thể xác đều là cho hắn. Cho đi triệt để không giữ lại chút gì chứ?
"Thiên ý, tất cả là thiên ý!"
Hắn ôm lấy tim mình, nơi đó giờ đây trống rỗng rồi. Cảm giác đau đớn lại tái phát, như một căn bệnh lâu năm có chữa bao nhiêu cũng không thể khỏi
"Lí Thần Phong, ngươi đúng là ngu xuẩn!"
Hắn tự đánh chính mình, đánh đến khi không còn hơi sức để nhấc tay mới thôi. Hắn từng tàn nhẫn với nàng như thế, nàng mới ăn miếng trả miếng thôi. Nàng không sai, kẻ sai và kẻ đáng bị trừng phạt nhất là Lí Thần Phong hắn!
Hắn mơ hồ nhìn ra, đôi mắt hổ phách chợt trừng lớn. Nơi hắn đang ở là Anh Túc Cung, cây anh đào to lớn kia đang được một làn gió mạnh thổi bay
Hắn không kịp khoác áo, mà chạy quần quật ra đó. Chạy đến mức té ngã, hắn vẫn cắn răng bò dậy chạy tiếp. Quyết tâm chạy đến gần cây anh đào, nhưng bước cuối lại hụt chân té. Hắn thầm nghĩ mình quá sức vô dụng, phế vật rồi. Thật chết tiệt!
Hắn ôm lấy cái chân vì té mà trầy đến đau đớn của mình, cắn răng bất lực nhìn cây anh đào phía trước. Chỉ một chút nửa thôi, là tâm nguyện hắn hoàn thành rồi!
Tuyết trắng xóa cả Anh Túc Cung....
Tiếng gió như khẽ ngân lên khúc "Bi Tuyết Phi Thương", bài phổ mà nàng đã sáng tác khi còn sống, vang vọng trong tai hắn thật thê lương mỹ lệ. Hắn như có thể thấy được nàng ngồi đánh lên khúc nhạc này ở dưới cây anh đào vậy....
Mắt hắn nhắm chặt, rồi nhẹ nhàng mở ra. Có một bóng dáng đứng bên cạnh cây anh đào đang vẫy tay cười với hắn dưới khung cảnh đầy tuyết trắng
Nhạc Thiên Tuyết tóc tết thành hai bên, vận hồng y đỏ rực như tân nương tử đứng đó, mỉm cười tuyệt mỹ hứng từng cánh hoa, váy áo phất phơ trong gió
Vừa có Tuyết, vừa có Anh Đào, lại có Gió....Thật là giây phút thơ mộng, cảnh vật hữu tình nhất thế gian này
Khung cảnh đẹp tuyệt mỹ này hiện ra trong đôi mắt màu hổ phách của Lí Thần Phong
Nàng mãi mãi là tuyệt sắc khuynh thành như thế, là Tuyết của hắn
Hắn là Gió của nàng....
Gió cố chấp làm Tuyết bi thương, chính là ý nghĩa của khúc "Bi Tuyết Phi Thương" mà Nhạc Thiên Tuyết đã sáng tác....
HOÀN CHÍNH VĂN!
P/s
Cuối cùng Bi Tuyết đã Hoàn rồi, có cảm xúc gì xin hãy bình luận và thả sao cho ta nhé
Mong các quý bạn độc giả trung thành, cùng đi với ta đến hết đoạn đường sẽ tâm sự thật nhiều
Có lẽ bản thân ta cũng mệt với bộ này rồi. Nên hôm nay quyết định lấp hố. "Bi Tuyết Phi Thương" có ý nghĩa như thế nào, là do ở độc giả cảm nhận
Rất cảm ơn các bạn độc giả thân yêu đã đi cùng ta đến phút cuối năm. Cảm ơn những bạn đọc mắng ta, chửi ta để ta có động lực cho Bi Tuyết Hoàn
Phong Tuyết chính thức dắt nhau vào cánh gà. Tiếp theo sẽ là bộ cổ đại khác, lần này sẽ khác hẳn với "Bi Tuyết Phi Thương ". Nhớ đón đọc nhé 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro