Chương 8.2
Bị tuyển giai phu
Dịch giả & Biên tập: Hoa Sơn Trà
Chương 8
~ Part 2 ~
Tim cô đột nhiên đập loạn nhịp...
Không không không! Nhất định là cô hiểu nhầm hắn rồi, ý hắn tuyệt đối không phải như cô nghĩ...
Cô ho nhẹ hai tiếng, "Tôi cũng không có ý muốn đi mà, còn có thể ngồi ở đây một lát nữa, chờ anh hạ sốt rồi mới đi..."
"Tôi không nói đến bây giờ."
"Ách... Tôi cũng đâu có ý định từ chức..." Công việc phức tạp này thật vất vả cô mới quen thuộc được, cứ như thế bỏ của chạy lấy người thì thật là lỗ!
"Tôi cũng không nói đến công việc."
"Vậy thì đang nói cái gì?" Cô mê mang nhìn hắn.
"Nói đến tình cảm của em!" Hắn cho cô đáp án, "Nếu để lạc mất trái tim em, tôi sợ tôi sẽ phải hối hận cả đời."
"Nói dối...!" Cô buột miệng, "Rõ ràng anh chỉ yêu Thôi tiểu thư, làm sao có thể để ý đến tình cảm của tôi!"
"Vấn đề này... tôi cũng đã tự hỏi bản thân." Hắn thở dài, "Không phải tôi thích Văn Tường sao? Vì sao cô ấy mới qua đời ba tháng, lại có một người lặng lẽ chuyển vào tim tôi? Tôi không hiểu! Rõ ràng còn chưa quên Văn Tường, vì sao lại bắt đầu để ý đến một cô gái khác như vậy? Tôi thế này thì có khác gì anh trai?"
Không ngờ sẽ được nghe lời bộc bạch của hắn, trong lòng Thôi Văn Tường vô cùng kích động, giống như có vô số ánh sáng chiếu rọi làm cô mờ mắt.
"Nhưng... hình như không giống!" Cô khó khăn nói, kỳ thật cũng không hiểu mình đang nói cái gì, "Anh lại không có trách nhiệm gì với Thôi tiểu thư!"
"Đúng thế. Nhưng tim tôi lại không thể qua được cánh cửa kia!" Hắn thở dài, "Tôi cũng không định nhanh như thế sẽ nói với em điều này, muốn suy nghĩ kĩ càng rồi mới quyết định. Nhưng chiều nay nghe được lời em nói, tôi đã hiểu nếu mình cứ tiếp tục trốn tránh, tương lai sẽ hối hận!"
Cô kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.
"Cẩn Đồng, tôi biết điều này thật không công bằng đối với em. Nhưng em có nguyện ý cho tôi chút thời gian hay không?"
Cô cảm thấy hắn làm cho đầu óc mình choáng váng, chỉ có yếu ớt hỏi: "Thời gian...?"
"Tôi yêu Thôi Văn Tường nhiều năm như vậy, không thể cam đoan cần bao lâu mới quên được cô ấy. Em đồng ý chờ cô ấy hoàn toàn rời khỏi trái tim tôi, rồi sẽ cho em một tình yêu trọn vẹn không?"
Mặc dù lúc trước cũng có thể hơi hơi đoán được những gì hắn muốn nói, nhưng khi nghe được cô vẫn cô cùng khiếp sợ.
Người đàn ông này... đúng là kẻ mà ba tháng trước từng giận dữ vì nghĩ cô dùng lý do mất trí nhớ để thu hút sự chú ý của anh ta?
Đầu tiên anh ta yêu Thôi Văn Tường trong quá khứ, sau đó lại phải lòng Diệp Cẩn Đồng hiện tại. Cô có thể nghĩ rằng anh ta xác thực là thích linh hồn cô, mà không phải là vẻ bề ngoài không?
Nhưng cô vẫn còn có chút nghi ngờ.
"Anh có từng nghĩ rằng, có lẽ vì anh thấy tôi và Thôi tiểu thư có sở thích giống nhau, nên mới cảm thấy hứng thú với tôi?"
"Làm gì có!" Hắn cười nhẹ, nắm lấy tay cô, "Lúc đầu đúng là vì anh phát hiện em và cô ấy có vài phần giống nhau nên mới để ý đến em, thậm chí từng nghi ngờ em bắt chước cô ấy. Nếu không, tại sao anh lại có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy ở em? Đương nhiên anh cũng biết là mình suy nghĩ nhiều! Dù sao em cũng không quen cô ấy, chẳng qua cũng khó tránh khỏi cảm giác này. Nhưng bây giờ anh đã rất rõ ràng em và cô ấy là hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu là Văn Tường, bị bắt cóc sao đủ bình tĩnh mà dũng cảm chạy thoát..."
"Bình tĩnh dũng cảm cái gì? Hôm đó nếu không phải anh xuất hiện kịp thời, em không biết mình sẽ trở thành cái gì nữa!" Lại nói đến, phải cảm kích anh ta.
"Em đã làm rất tốt rồi! Không có mấy người làm được như em đâu!" Dù sao thân thể vẫn còn rất yếu, Vi Hữu Thư nói chuyện một lát đã cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nằm về giường.
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi đã, đừng nói chuyện nữa!" Thấy anh mỏi mệt, cô vội nói.
Cô biết nhân phẩm của anh, cũng tin những lời anh nói với cô là thật lòng, không có một chút dối trá.
Nhưng cô vẫn còn nhiều bí mật cất giấu không nói với anh, không xác định anh có thể chấp nhận hay không...
"Cẩn Đồng, em còn chưa nói cho anh biết đáp án của em." Vi Hữu Thư chăm chú nhìn cô, trong lòng không yên, "Em nguyện ý chờ anh không?"
"Em..." Kỳ thật vấn đề không phải là có đồng ý hay không! Bởi vì hai cô gái đều là cô mà! Cô dùng nhiều thời gian mới có thể sắp xếp suy nghĩ một cách rõ ràng, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói, "Anh có thể nói với em như vậy, em rất vui. Đương nhiên sẽ không từ chối rồi! Nhưng có một số chuyện, có lẽ phải nói với anh cho rõ."
"Chuyện gì?" Vi Hữu Thư nhíu mày.
Không hiểu sao nhìn thái độ của cô, anh lại lo lắng.
"Việc này thật ra nói thì rất dài, không biết nên bắt đầu từ đâu." Thôi Văn Tường nhẹ nhàng cười khổ, "Như vậy đi, bây giờ anh đang sinh bệnh, em cũng không muốn nhắc đến để anh phiền lòng. Mấy ngày nay anh cứ an tâm tĩnh dưỡng, đến khi hết cảm, chúng ta sẽ nói chuyện. Nếu đến lúc đó anh nghe xong mà cảm thấy không sao, còn muốn ở bên cạnh em... Đương nhiên em sẽ đồng ý!"
"Nếu bí mật em muốn nói là em chưa kết hôn mà có thai, có con riêng gì đó, anh có thể nói thẳng với em rằng anh không để ý đâu!"
"Đương nhiên không phải!" Cô bị anh chọc nở nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
"Thật sự không thể nói luôn bây giờ?" Kỳ thật chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, cho dù là ở nơi nào vào thời gian nào, anh cũng nguyện ý nghe.
Cô lắc đầu, "Em không muốn để anh bệnh nặng hơn. Cứ chờ cho đến khi anh khỏe lại rồi nói!"
"Em đang làm cho người khác tò mò đấy!"
"Em đang cổ vũ cho anh mau hồi phục mà!"
"Chuyện này là chuyện anh có thể khống chế sao?" Không phải cứ muốn là có thể khỏi bệnh cảm cúm.
"Vậy anh cứ ăn nhiều ngủ nhiều nghỉ ngơi nhiều, để thân thể luôn ở trong trạng thái thoải mái nhất."
"Nghe y như là nuôi heo vậy!" Người nào đó lẩm bẩm, hiếm khi lộ ra tính trẻ con.
"Ai nha, bị anh phát hiện rồi..."
"Em thật là..." Anh nhẹ nhàng cười, đúng là không thể làm gì được cô.
.*.
Giữa trưa, ánh nắng xuyên quan cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng rơi xuống phòng khách của căn nhà trọ nhỏ cũ kỹ.
Một thân ảnh mặc váy ngủ màu trắng ngồi bệt trên sàn nhà. Trên nền gạch sạch sẽ bày đầy các loại dụng cụ.
Mái tóc dài của Thôi Văn Tường được búi gọn gàng trên đầu, cài một cái kẹp hình mặt trăng, cúi đầu chăm chú làm việc.
Bên cạnh cô là hai giỏ dâu tây, bên trong đặt đủ các loại xà phòng cô làm từ trước tới giờ.
Lúc này, cô đang xử lý những xà phòng đã chín.
Bỏ khuôn cắt thành khối xong, còn phải bọc ni lông rồi đặt phơi khoảng tám tuần chờ khô hẳn, tránh cho xà phòng bị quá mềm hay quá đặc.
Bởi vì đây là xà phòng thủ công, đồ vật rất mẫn cảm, rất dễ vì thời tiết, độ ấm, độ ẩm thay đổi mà kéo dài hoặc thu ngắn thời gian khô chín. Mặc dù nói bình thường xà phòng khô là có thể sử dụng, nhưng một khối xà phòng khi dùng cũng sẽ thay đổi phẩm chất theo thời gian. Bình thường chỉ cần mấy tháng đầu là không dùng được nữa.
Vì thế cô chuyên môn làm một lượng lớn xà phòng cùng lúc, cho đến bây giờ mới chuẩn bị đem xà phòng làm từ ba tháng trước thu gọn lại, bao bọc rồi tích trữ.
Nhưng xà phòng thủ công cần thông gió, cho nên cô chỉ cắt giấy theo kích thước lớn nhỏ, bao bọc đơn giản, rồi ghi chú ngày tháng ở trên đó.
Khi cô bao bọc xong một giỏ xà phòng, mới lấy ra giỏ thứ hai, đang chuẩn bị xử lý thì thấy một đám xà phòng Marseille bị vỡ vụn thành từng miếng nhỏ, bộ dạng rất xấu, trong lòng đột nhiên đau đớn.
Cô còn nhớ rõ, phần xà phòng Mardeille này cô làm sau vài ngày tham dự tang lễ 'Thôi Văn Tường', trong lòng uể oải, bên trong còn lẫn lộn vài giọt nước mắt.
Không ngờ khi đó Vi Hữu Thư lại đến. Mặc dù sau khi nói chuyện cùng anh, tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều, nhưng phần Marseille này đã bị quấy đến mức overtrace (*). Cuối cùng chỉ có thể vội vàng bỏ vào khuôn, làm ra một đợt xà phòng thật xấu.
Thôi Văn Tường cầm lấy một khối Marseille, nhẹ nhàng vỗ về hoa văn méo xẹo trên đó.
Nếu lấy tính cách theo đuổi hoàn mỹ trước đây của cô, số xà phòng này đã sớm bị cắt nát vụn rồi bỏ vào dung dịch chờ tái chết. Nhưng số xà phòng này, cô lại luyến tiếc.
Xem xét mấy miếng xà phòng xấu xấu kia một lúc, cô mới lấy thước đo thể tích bọn nó, muốn cắt cho nó một tờ giấy đóng gói phù hợp.
Không ngờ mới bao xong hai khối, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Ai vậy chứ? Cô nghi hoặc bỏ mấy thứ lên mặt đất, đi đến trước cửa.
"Vi quản lý?" Cô kinh ngạc thối lên, "Anh hết cảm rồi sao?"
Cô còn gọi anh là Vi quản lý? Vi Hữu Thư bất mãn.
"Nhờ phúc của em, người ta bệnh nửa tháng, anh chỉ cần một tuần là khỏe!" Anh nhạt giọng nói.
Xem ra anh còn ghi hận cô lúc trong bệnh viện thừa nước đục thả câu, Thôi Văn Tường cảm thấy buồn cười.
Nghe thanh âm của anh còn hơi khàn khàn, nhưng đúng là tốt hơn nhiều so với trước.
Cô vẫn không yên tâm lắm, đột nhiên nâng tay lên sờ trán anh, xác định độ ấm bình thường mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng khi cô thu tay về, ngẩng đầu lại đón nhận ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của anh, mới ý thức được hành động lúc nãy của mình quá tự nhiên, bất giác "A" một tiếng, lui về sau hai bước.
"Không mời anh vào uống nước à?"
Anh đã nói vậy rồi, người ta có thể từ chối sao?
Mặc dù làm ra vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng cô vẫn mừng thầm.
Bởi vì anh đúng là quan tâm đến cô, nên vừa khỏi bệnh đã vội vàng chạy đến.
"Mời vào!" Thôi Văn Tường lùi lại hai bước, "Nhưng em đang sửa sang lại xà phòng thủ công, cho nên phòng khách hơi bừa bộn. Anh cứ tự nhiên ngồi đi, em đi pha trà."
"Không sao, em cứ từ từ!"
Vi Hữu Thư chậm rãi đi vào phòng khách, thuận tiện đem quà đặt lên bàn.
Đây là lần thứ hai anh bước vào nhà cô, cảm giác ấm áp sáng sủa hơn lần đầu, mặc dù vẫn cũ kỹ khiến anh phải cau mày.
Vi Hữu Thư đi đến nơi cô đang làm việc, xoay người nhặt lên một khối xà phòng vô cùng quen mắt trong giỏ, bộ dạng rất xấu.
Đây là xà phòng mà cô đang làm hôm anh tìm đến cô thì phải...
Nhớ tới bộ dạng kêu rên của cô lúc phát hiện xà phòng quấy quá mức, bất giác anh mỉm cười.
Nhưng khi anh cầm lên một khối xà phòng đã bao bọc xong, nụ cười nhất thời đông cứng trên mặt.
Phương thức đóng gói cùng chữ viết xinh đẹp trên đó... anh rất quen thuộc.
Bởi vì trong nhà anh còn có một khối xà phòng thủ công đặt hai năm nhưng luyến tiếc không dùng. Đó là thứ duy nhất mà anh giữ gìn trong nhà cho tới nay, quà Văn Tường tặng anh... Mặc dù khối xà phòng đó có thể nói là do anh quấn quýt đòi lấy...
Mà cách đóng gói cùng chữ viết của hai khối xà phòng đó, dường như hoàn toàn giống nhau!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
===oOo===
Chú thích (*): Dung dịch sau khi trải qua phản ứng xà phòng hóa mới có thể biến thành trạng thái xà phòng lỏng cố định, vì thế bình thường phải khuấy liên tục dung dịch xà phòng đến mức độ đậm đặc (trace) rồi mới đổ vào khuôn, chờ đến khi đông lại. Nếu chưa đạt đến trạng thái trace đã đổ vào khuôn thì phản ứng xà phòng hóa sẽ không xảy ra hoàn toàn, không thể trở thành xà phòng. Nếu khuấy quá mức sẽ biến thành overtrace, làm cho dung dịch xà phòng biến thành trạng thái cố định, ngưng kết thành khối ở trong đó mà không thể đổ vào khuôn. Cho dù có đập vỡ bỏ vào khuôn, hình dạng cũng sẽ không được hoàn chỉnh. Mà sau khi bỏ khuôn cắt thành khối, cũng sẽ nhìn thấy những lỗ nhỏ trên bề mặt, ảnh hưởng mỹ quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro