Chương 6.2
Bị Tuyển Giai Phu
Dịch giả & Biên tập: Hoa Trà Trong Gió
Chương 6
~ Part 2 ~
"Được rồi, muốn đưa tôi đi gặp ông chủ của các người?" Cô áp chế sợ hãi, lạnh giọng hỏi.
Nam nhân đánh giá cô một lúc, mới nói: "Đi theo tôi!"
Cô hít vào một hơi thật sâu, cất bước đi theo phía sau nam nhân.
Nam nhân mang cô trở lại phòng khách biệt thự. Cô ngồi trên sofa, bị ba nam nhân nhìn chằm chằm như tù phạm.
Con người trong tình hình đặc thù sẽ mất đi cảm giác đối với thời gian. Thôi Văn Tường cũng không biết đến tột cùng là đã qua bao lâu, chỉ đột nhiên nghe được một trận tiếng vang truyền đến từ phía cửa.
Tiếp theo, cửa lớn bị mở ra. Cô đứng dậy quay đầu nhìn, một gương mặt quen thuộc nhất thời ánh vào trong mắt.
"Tại sao tôi tuyệt không ngạc nhiên là anh?" Cô trừng mắt nhìn nam nhân xuất hiện trong ác mộng của mình giữa trưa, "Kình Uy phó tổng giám đốc, Lí Tuấn Gia?"
"Xem ra cô rất chăm chỉ!" Lí Tuấn Gia mỉm cười tiêu sái bước vào phòng khách, "Thế nào? Chuyện hợp tác đã suy nghĩ kĩ chưa?"
Thôi Văn Tường nhanh chóng tính toán tình hình trước mắt.
Yêu cầu của Lí Tuấn Gia cô tuyệt đối không có khả năng đồng ý. Nhưng nếu ngay cả chuyện bắt cóc hắn cũng có thể làm được, cô không dám tưởng tượng nếu mình từ chối ngay lập tức, hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cẩn thận nói: "Thật có lỗi, trước mắt tôi còn chưa thể tìm được lý do đồng ý!"
"Cô nói gì?" Lí Tuấn Gia nheo mắt.
Mặc dù trong lòng không yên, cô vẫn cưỡng bức chính mình mở miệng, "Từ đầu đến đuôi, anh đều dùng phương thức uy hiếp bắt tôi đi vào khuôn khổ. Mặc kệ là uy hiếp muốn đem chuyện quá khứ nói cho Vi Hữu Thư, hay là giống như hôm nay bắt cóc tôi đến đây. Anh muốn tôi tin tưởng thành ý hợp tác của anh như thế nào?"
Lí Tuấn Gia nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng, "Vốn dĩ, tôi cảm thấy sau khi mất trí nhớ cô căn bản là thay đổi một người khác. Nhưng hiện tại tôi có thể khẳng định, cô chính là Diệp Cẩn Đồng!"
Thôi Văn Tường ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu, hắn lại tiếp tục nói...
"Kỳ thật lúc trước tôi đã từng nói, nếu cô có thể thay tôi lấy được điều kiện tục ước của Quan Dương và Ma Hồn, tiền bạc tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô!"
Cái gì sẽ không bạc đãi? Hắn đang lừa trẻ con chắc? Thôi Văn Tường thầm nghĩ.
"Đưa ngân phiếu ai chẳng làm được! Ma Hồn là trò chơi kiếm tiền nhiều nhất cho Quan Dương. Nếu Kình Uy có thể ký được quyền đại lý, kiếm được tiền là cực kỳ khả quan. Chẳng lẽ Lí phó tổng ngay cả một hứa hẹn xác thực cũng không muốn cho tôi?"
Lí Tuấn Gia khẽ vuốt cằm suy tư một lát mới nói: "Vậy cô muốn cái gì?"
Cô giơ lên một ngón tay.
"Một trăm vạn?" Tiền lẻ! Hắn mi hơi chọn.
"Đương nhiên không phải! Ra chừng này không phải là bôi nhọ Lí phó tổng sao?" Thôi Văn Tường liếc nhìn hắn một cái, "Một trăm ngàn! Tôi nghĩ giá này cũng không quá mức!"
Nghe vậy, Lí Tuấn Gia trong lòng nghĩ không có khả năng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu so sánh với lợi ích khổng lồ sau này, một trăm ngàn đúng là không quá mức.
Huống hồ, ai quy định hiện tại đồng ý, sau này lại không thể đổi ý? Chuyện như vậy quá khứ hắn trải qua không ít.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Lí Tuấn Gia tốt hơn rất nhiều.
Dù sao đem những thứ kia lấy tới tay trước đã, mặc dù xong việc sẽ bội ước, nhưng nữ nhân này cũng chẳng có bản sự để đấu với hắn.
"Cô cũng thật dám ra giá!" Hắn cười, "Được! Liền một trăm ngàn! Chỉ cần cô có thể lấy được thứ đó cho tôi, tôi lập tức đưa 100 ngàn đến tài khoản của cô. Nhưng nếu cô dám đùa giỡn cái gì, tôi cũng sẽ không tha cho cô!"
"Anh căn bản là không cho tôi cơ hội từ chối!" Cô giận dữ nói, "Một khi đã vậy, đương nhiên tôi phải tính toán cho chính mình!"
Lí Tuấn Gia cười to, "Cô biết là tốt rồi!"
Thôi Văn Tường áp chế trong lòng chán ghét, giả vờ thoải mái mở miệng, "Hiện tại tôi có thể trở về chứ?"
Trong mắt Lí Tuấn Gia tựa hồ hiện lên cái gì, khiến Thôi Văn Tường đột nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt.
Nhưng tại sao? Cô đã đồng ý điều kiện của hắn rồi mà?
"Kỳ thật, tôi rất lo lắng sau khi rời khỏi, Diệp tiểu thư sẽ quên mất ước định của chúng ta. Cho nên nghĩ, không biết có nên dùng biện pháp nào đó để cho Diệp tiểu thư nhớ rõ một chút."
Cô cả kinh, rốt cuộc không thể duy trì trấn định được, nhịn không được lui về phía sau hai bước, "Không cần đâu! Tôi làm sao có thể không cần tiền..."
"Tôi chỉ sợ cô thật sự không cần tiền. Đây cũng không phải chưa có tiền lệ!" Lí Tuấn Gia nháy mắt cho ba nam nhân kia, bọn họ nhận được chỉ thị, lập tức đi về phía cô, "Có lẽ cho cô đau khổ chút, sẽ nhớ được lâu, nguyện ý an phận làm việc cho tôi!"
Lí Tuấn Gia đáy mắt ác ý rất rõ ràng, Thôi Văn Tường biết kế tiếp sẽ là việc mà mình không thể ứng phó được, trong lòng lập tức quyết định... trốn!
Từ vị trí của cô đến cửa lớn là gần nhất. Đây là vị trí khi cô vào phòng khác, cố ý chọn lựa.
Những người đó đại khái cũng không nghĩ đến cô muốn bỏ chạy, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
Mà lúc này,cô đã chạy đến cửa, cố dùng lực mở cửa lớn ra.
"Ai bắt được cô ta trước, đêm nay liền thưởng cho cô ta thay người đó làm ấm giường!" Lí Tuấn Gia ở phía sau cao giọng nói.
Thôi Văn Tường trong lòng mắng hắn nham hiểm, mặc dù biết rõ không thể trốn được xa, nhưng muốn cô thúc thủ chịu trói là không thể!
Cô chạy qua hoa viên biệt thự, mất một lúc mở cửa sắt. Lúc này đã có một nam nhân đuổi gần đến cô.
Cô vọt đến lề đường, lại đột nhiên có một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới. Cô quay đầu lại liền phát hiện một chiếc xe đang vọt về phía mình với tốc độ cao.
Trong lúc nhất thời, Thôi Văn Tường đã quên trốn, cứng ngắc đứng tại chỗ.
"Kít" một tiếng, thanh âm gọn ghẽ vang lên. Chiếc xe kia trước khi đụng trúng cô liền vòng qua, sát bên người cô dừng lại.
Hơi chút nữa liền đụng trúng. Đừng nói là đương sự như cô, ngay cả phía sau các nam nhân đuổi theo thiếu chút nữa liền bị dọa đến.
Nhưng kinh hách rất nhiều, Thôi Văn Tường kinh ngạc phát hiện bản thân còn không có tự hỏi vì sao chiếc xe này nhìn rất quen mắt.
Đúng lúc này, cửa kính hạ xuống, "Cẩn Đồng! Lên xe!"
Nghe được giọng nam quen thuộc mà bình tĩnh, thân thể của cô phản ứng trước đầu óc, không chút lo lắng mở cửa trước, chui vào trong.
"Hữu... Hữu Thư... Anh làm cách nào đến nhanh vậy?" Cô quả thực không dám tin.
Hóa ra là xe của sếp, hèn chi cô cảm thấy quen mắt.
Vi Hữu Thư cũng không có kích động như cô, thản nhiên nhìn cô một cái, "Cô ngồi chờ một chút trong xe, nhớ phải khóa cửa kỹ, biết chưa?" Nói xong, hắn lại một lần nữa đóng cửa lại.
Cô chỉ có thể lăng lăng gật đầu. Khi cô phát hiện Vi Hữu Thư đã mở cửa xuống xe, cô muốn ngăn cản thì đã muộn.
"Đã lâu không thấy, Lí phó tổng!" Vi Hữu Thư mở miệng, tầm mắt của hắn lướt qua mấy người nam nhân, dừng lại ở Lí Tuấn Gia.
"A, Vi quản lí như thế nào quang lâm hàn xá?" Lí Tuấn Gia trong lòng buồn bực.
Biệt thự này của hắn cách nội thành Đài Bắc mặc dù không xa, vị trí lại bí mật, hơn nữa lúc trước hắn dặn thuộc hạ khi bắt Diệp Cẩn Đồng đi phải che mắt cô lại, cũng mang theo cô ta loanh quanh vài vòng, để phòng ngừa vạn nhất.
Theo lý thuyết, Diệp Cẩn Đồng hẳn là không có cơ hội liên hệ với bên ngoài. Vi Hữu Thư làm cách nào tìm đến?
"Tôi đến tìm thư ký của tôi!" Ngữ khí của hắn có vẻ bình tĩnh, biểu tình trên mặt lại âm trầm lạnh lẽo.
Thôi Văn Tường ngồi ở trên xe, mặc dù không nghe được đối thoại của bọn họ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm.
May mắn, hắn thật sự tìm đến đây... Thân thể căng thẳng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại...
Trước kia, cô cảm thấy hắn làm việc, hơn phân nửa đều tùy tiện. Nhưng không biết khi nào thì bắt đầu, co lẽ là nhìn thấy hắn thủ đoạn giải quyết công sự quả quyết lại chuẩn xác, cũng có lẽ là vì hắn si tình cho 'Thôi Văn Tường', chậm rãi cô liền đem hắn trở thành người có thể dựa vào dưới đáy lòng.
Như chuyện xảy ra hôm nay, người đầu tiên nghĩ đến cầu cứu là hắn. Mà hiện tại, cô cũng tin tưởng hắn có thể giải quyết tốt chuyện này.
Ngoài xe, Lí Tuấn Gia mỉm cười, "Tôi không ngờ hóa ra Vi quản lí ngay cả giao tình của cấp dưới vẫn quản lí đâu! Càng không nghĩ rằng bất quá chỉ là mời Diệp tiểu thư đến nhà chơi, lại kinh động đến Vi quản lí!"
"Không còn cách nào khác! Gần đây nhất là thời gian mẫn cảm, tôi sợ thư ký của tôi ngây thơ bị người ta lừa!"
"Diệp tiểu thư rất khôn khéo, làm sao có thể bị người ta lừa? Vi quản lý suy nghĩ nhiều quá!"
Vi Hữu Thư lười cùng đối phương tiếp tục dây dưa, "Tôi còn có việc cần nói chuyện với thư ký, sẽ không tán gẫu cùng Lí phó tổng nữa. Nhưng tôi thấy Diệp thư ký vội vàng chạy ra, không biết còn có vật phẩm tư nhân gì ở trong nhà Lí phó tổng?"
Lí Tuấn Gia trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh nói: "Mang tư nhân vật phẩm của Diệp tiểu thư trả lại cho Vi tiên sinh!"
"Vâng!" Người nọ lĩnh mệnh, chạy vào trong nhà. Chốc lát sau, hắn cầm một túi xách nữ tính ra, giao cho Vi Hữu Thư.
"Cảm ơn!" Vi Hữu Thư cầm lấy túi xách, "Tôi đi trước! Hẹn gặp lại! Nhưng tôi hi vọng lần gặp lại sau, đừng ở trong trường hợp này! Bằng không... Anh hiểu rồi đấy...!"
Hắn ném một câu uy hiếp không rõ nghĩa, người ngoài có lẽ sẽ không hiểu. Nhưng Lí Tuấn Gia mặt biến sắc.
Tiếp theo Vi Hữu Thư xoay người trở về trong xe, nghênh ngang mà đi.
"Ông chủ! Vì sao không đối phó với Vi Hữu Thư luôn?" Đến khi xe Vi Hữu Thư biến mất ở phương xa, một nam nhân cẩn thận mở miệng.
Dù sao đều đã bị phát hiện, uy hiệp Vi Hữu Thư không phải tốt hơn uy hiếp Diệp Cẩn Đồng sao?
"Ngu xuẩn! Nếu có thể, mày nghĩ tao không làm sao?" Lí Tuấn Gia tức giận liếc cấp dưới một cái, "Chưa nói đến sau lưng hắn Vi gia tài đại khí thôi, chỉ cần bản thân hắn... hừ, cho dù các ngươi vài cái hợp lại cũng không phải là đối thủ của người ta!"
Nếu không phải có kinh nghiệm thảm thiết, hắn cũng sẽ không tìm đến Diệp Cẩn Đồng.
Nhưng sau này, muốn từ Diệp Cẩn Đồng xuống tay cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lí Tuấn Gia buồn bực cực kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro