Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.1

Bị tuyển giai phu

Dịch giả & Biên tập: Hoa Trà Trong Gió

Chương 6

~ Part 1 ~

.*.

Thôi Văn Tường nhìn thấy bản thân mình đang chạy như điên.

Cô thở dốc, cảm thấy ngực đau như muốn nổ tung.

Phía sau giống như có người đang đuổi theo cô. Cô không biết đó là ai, cũng không hiểu mình vì sao lại chạy. Không dám ngừng lại, vẫn cố gắng chạy về phía trước.

Nhưng mà đôi giày cao gót dưới chân lại gây trở ngại hành động của cô. Khi cô rẽ vào ngỏ nhõ, chân bỗng nhân vấp phải, lảo đảo ngã mạnh trên mặt đất.

Đau đớn từ đầu gối truyền đế. Cô hít một ngụm khí lạnh, đang muốn đứng dậy, lại cảm giác tóc bị người ở phía sau kéo.

"A..." Cô sợ hãi kêu lên, da đầu bị kéo rất đau, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên.

Gương mặt nam tính ánh vào trong mắt, cô ngạc nhiên phát hiện, đó là người đàn ông đến từ Kình Uy.

Vì vậy... lúc nãy cô đang trốn hắn?

Nam nhân kia cười lạnh nói gì đó. Ý thức của cô đột nhiên trở nên mơ hồ. Cô ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân. Dưới chân đột nhiên mất điểm tựa, rơi vào vực sâu không đáy...

"Reng... reng... reng..."

Một chuỗi tiếng chuông vang lên bên tai, Thôi Văn Tường bừng tỉnh.

Cô luống cuống ấn phím tắt đồng hồ báo thức của điện thoại. Lúc này mới phát hiện ra mình nghỉ trưa ở văn phòng mơ thấy ác mộng.

"Giấc mơ này có phải hay không quá chân thật?" Cô còn sợ hãi, thì thào nói, thậm chí cảm thấy đầu gối cùng da đầu có chút đau đớn.

Người ta không phải đều nói trong mơ không thể cảm thấy đau, vì sao cô lại cảm thấy cảm giác đau đớn kia rất thật?

Thôi Văn Tường lau mặt, quyết định quên đi việc này, tiếp tục công việc buổi sáng làm chưa xong.

Trong khi người khác ăn bên ngoài công ty đang lục tục trở về công ty, cô đang ngồi ở trước máy tính làm việc.

"Oa! Cẩn Đồng thật chăm chỉ!" Điền thư ký kinh hô, "Ngay cả nghỉ trưa cũng làm việc!"

"Không phải! Mình cũng vừa mới tỉnh ngủ, mở máy tính chưa được 3 phút đâu!" Thôi Văn Tường hơi mỉm cười.

"Tớ thấy Cẩn Đồng cùng Vi quản lý tình cảm rất tốt. Công ty của bạn trai mà, đương nhiên cần phải cố gắng nhiều hơn!" Alice Trương cười hì hì nói.

Thôi Văn Tường tim đập mạnh, ngoài mặt lại làm ra vẻ thoải mái, cười nói: "Bạn trai gì chứ? Cậu đừng hạ thấp giá thị trường của Vi quản lý, sẽ hại mình bị người oán hận!"

"Ai ai ai, hai người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau tan tầm, cùng ăn bữa tối, còn không tính là 'song nhập' sao?"

"Quản lý chỉ đồng tình mình bị mất trí nhớ thôi!" Thôi Văn Tường thuận miệng nói, cảm thấy không được tự nhiên vì tâm tư bị tra xét.

Nếu cô cùng Vi Hữu Thư là trong sạch, một chút lời ra tiếng vào đương nhiên là không để ở trong lòng. Nhưng nay cô đã phát hiện ra cảm tình của mình đối với Vi Hữu Thư, trong lòng có bóng ma, người khác nói một câu tùy tiện, cũng khiến cô ngồi không yên.

"Ai, nếu biết mất trí nhớ có thể đối lấy sự đồng tình của Vi quản lý, tớ cũng nên đi thử ngã một cái xem sao!" Một nữ đồng sự khác nửa đùa nửa thật thở dài.

Trong công ty, nữ đồng sự thích Vi Hữu Thư rất nhiều. Nhưng con người Vi Hữu Thư vẫn giữ khoảng cách cùng nữ đồng sự khác, lâu dần mọi người cũng biết hắn trước mắt không nói chuyện yêu đương, nên không đặt tâm tư trên người hắn nữa. Cuối cùng chỉ còn lại Diệp Cẩn Đồng bất khuất, nhiệt liệt theo đuổi.

"Thật là... Không nói chuyện với các cậu nữa!" Thôi Văn Tường lắc đầu, lộ ra vẻ mặt 'các cậu thật nhàm chán', cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Mọi người thấy đương sự bộ dáng không có việc gì, tưởng là thực sự không có tin đồn, than thở một lúc, liền ngoan ngoãn trở về vị trí làm việc.

Chỉ có Thôi Văn Tường biết được, dưới lớp mặt nạ bình tĩnh này, tim của mình đang đập mạnh một cách kinh hoàng.

.*.

Lúc tan tầm, Vi Hữu Thứ hiếm có không hẹn cô ăn cơm, chỉ khẽ gật đầu với cô một cái, liền vội vàng rời đi.

Mặc dù hắn không nói gì với cô, nhưng cô cũng biết hôm nay là một trăm ngày của 'Thôi Văn Tường'. Theo tập tục là muốn làm một bữa cúng.

Nói vậy, hắn muốn đến Thôi gia.

Thân là vị hôn phu, Vi Hữu Luân chỉ xuất hiện ở lễ tang nhìn mặt một lần, sau đó liền biến mất. Ngược lại, Vi Hữu Thư lại tham dự tất cả các quá trình.

Thôi Văn Tường chậm rãi thu thập mọi thứ, đi ra khỏi tòa nhà công ty. Nhìn ngã tư đường ngựa xe như nước, đột nhiên có cảm giác không biết đi con đường nào.

Làm Diệp Cẩn Đồng đã ba tháng, thế giới của Thôi Văn Tường đã cách cô rất xa xôi, chỉ có thể qua lời nói của Vi Hữu Thư mà chứng minh, có một người tên là Thôi Văn Tường đã từng tồn tại.

Lúc trước cô gần gũi với Vi Hữu Thư, ít nhiều cũng là vì điều này.

Nhưng... cô không nghĩ đến, mình lại động tâm đối với Vi Hữu Thư.

Cô đối với cảm tình rất trì độn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng thử nghiệm qua cảm giác yêu một người đến mất đi lý trí, yêu điên cuồng, bởi vậy cô vẫn nghĩ rằng hảo cảm đối với Vi Hữu Luân chính là tình yêu, mới trầm mặc tùy ý trưởng bối hai nhà Thôi Vi an bài hôn sự của mình.

Cho đến bây giờ, cô thay đổi một thân thể và thân phận khác, mới đột nhiên hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Nhưng đối tượng vẫn là người đã từng quen biết hơn hai mươi năm, từ nhỏ tới lướn chưa từng thích qua Vi Hữu Thư.

Cô do dự một lát, lấy ra Iphone hắn đưa, mở phần nhắn tin ra.

Hôm nay là một trăm ngày của Thôi tiểu thư, tôi không hy vọng anh lại tiếp tục khổ sở vì cô ấy.

Cô phải mất nhiều thời gian mới gõ xong mấy chữ này, lại do dự nửa ngày mới ấn nút gửi.

Lấy thân phận Diệp Cẩn Đồng để nói với hắn những điều này, không biết có quá đường đột hay không... Nhưng cô không hy vọng hắn vì người đã chết mà hao tổn tinh thần. Điều đó khiến cô thực áy náy, cũng thực khó chịu.

Còn đang suy nghĩ, di động đột nhiên rung lên. Hóa ra là có tin nhắn đến. Cô cầm lấy di động nhìn, phát hiện là hồi âm của Vi Hữu Thư.

Tôi biết, cảm ơn!

Trên màn hình chỉ có bốn chữ ngắn ngủi kia thôi, nhưng cô cũng hiểu biết tính cách của hắn, biết được hắn nhất định sẽ nghe lời cô nói.

Thôi Văn Tường cảm thấy yên tâm một chút, bắt đầu có tâm trạng nghĩ đến thực đơn buổi tối.

Cô thuận tay đem điện thoại di động để vào trong túi, đang chuẩn bị bắt một chiếc taxi đi nhờ, bỗng nhiên một chiếc xe màu trắng "Kít" một tiếng dừng bên cạnh cô.

Cô bị dọa đến, cau mày trừng mắt nhìn chiếc xe màu trắng. Không ngờ cửa xe sau mở ra, hai người đàn ông vươn tay ra, lôi cô vào trong xe.

Quá trình này chỉ ngắn ngủi vài giây, cửa xe nhanh chóng đóng lại, chiếc xe nghênh ngang mà đi. Trên ngã tư đường người đi qua đi lại, ai cũng không chú ý đến có một nữ nhân cứ như vậy bị bắt cóc.

.*.

Chiếc xe màu trắng chạy trên đường núi cong vẹo một lúc lâu, cuối cùng dừng ở trước một khu biệt thự trong thâm sơn.

Hai người đàn ông từ trên xe đi xuống, hợp lực khiêng một cái túi màu đen không ngừng động đậy vào trong biệt thự.

Tay chân Thôi Văn Tường đều bị trói chặt, người bị bọc trong một cái túi siêu lớn, bởi vậy không hề nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Cô chỉ cảm thấy xe chạy rất lâu, xóc nảy khiến cô muốn nôn ra, cuối cùng thật vất vả mới có thể dừng lại, lại bị người mang đi như một món hàng.

Cô thật sự không hiểu, làm Thôi gia đại tiểu thư hai mươi mấy năm cũng chưa từng bị bắt cóc, tại sao vừa biến thành cô nhi Diệp Cẩn Đồng liền có người muốn bắt cô?

Sau, cô cũng lười giãy dụa. Dù sao trong tình huống này cô trốn cũng không thoát, tốt nhất vẫn nên để dành thể lực.

Cô cảm giác mình bị đặt ở trên sàn, tuy rằng mông chạm đất trước, nhưng vẫn đau đến mức khiến cô muốn kêu lên. Sau đó có người mở túi ra, mới làm cho cô có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

"Các người rốt cuộc là muốn gì?" Cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ba gã vạm vỡ trước mặt, "Tôi không có tiền!"

Có lẽ là do bộ dáng của cô rất bình tĩnh, khiến các nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn lẫn nhau.

Kỳ thật nếu hỏi cô có sợ không, đương nhiên là sợ rồi! Nhưng sợ hãi lại chẳng được tích sự gì! Dọc đường đi, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ có thể tự bảo mình phải trấn tĩnh.

"Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô, cho nên chúng tôi mời cô đến!"

"Đây cũng gọi là mời?" Cô hừ lạnh, giật giật tay chân bị trói trụ.

"Sợ Diệp tiểu thư không đi cùng chúng tôi, bất đắc dĩ đành phải ra hạ sách này, xin thứ lỗi!" Nam nhân cầm đầu nói, quay đầu nói với những người khác, "Mở trói cho Diệp tiểu thư!"

Người nọ đi lên phía trước, lấy dao nhỏ cắt đứt băng dán tay chân cô.

Sau khi lấy được tự do, Thôi Văn Tường xoa xoa cổ tay bị đỏ lên.

"Ông chủ các người đâu?" Cô không quên hỏi.

"Ông chủ đang đi đến, không bao lâu sẽ tới nơi!"

"Vậy có thể cho tôi đi toilet trước được không?" Nhìn thấy nam nhân có quyền quyết định khẽ nhíu mi, cô liền nói tiếp: "Tôi bị các anh trói đến, đi đường lâu như vậy, bây giờ muốn đi toilet cũng là điều đương nhiên!"

Nam nhân hơi do dự mới gật đầu, "Vậy được rồi, tôi cho cô đi toilet! Nhưng cô tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!"

"Đương nhiên!" Đương nhiên sẽ không nghĩ đến cách chạy trốn.

Cô biểu hiện bộ dáng thành thực, theo chỉ thị của hắn tìm thấy toilet, lập tức đóng cửa khóa lại.

Mặt nạ ngụy trang thong dong lập tức liền biến mất. Hai chân cô như nhũn ra, dựa lưng vào cửa, run run lấy ra Iphone từ trong túi. Túi xách của cô bị tịch thu, may mà bọn họ không kiểm tra thân thể của cô, nên không phát hiện ra điện thoại di động cô để trong túi áo.

Cô không biết bản thân mình bị đưa đến ngọn núi hoang dã nào, lúc này chạy trốn tuyệt đối không thực tế. Tìm cứu binh có vẻ tốt hơn.

Nhưng mấy nam nhân kia đang chờ bên ngoài, cô nói chuyện điện thoại nhất định sẽ bị phát hiện. Vì vậy cô suy nghĩ một lúc, quyết định chuyển chế độ Iphone sang yên lặng, bắt đầu nhắn tin.

Nhưng cô rất khẩn trương, lại không quen dùng cây gậy siêu nhỏ kia để bấm bàn phím, loay hoay nửa ngày một chữ cũng không bấm được, cuối cùng chỉ có thể dùng tiếng anh gõ một chữ 'Help', liền gửi đi.

Kỳ thực cô không chắc chắn Vi Hữu Thư có thể nhìn thấy tin nhắn kia ngay lập tức hay không. Dù sao bây giờ hắn cũng đang bận bịu ở Thôi gia.

Hơn nữa, hắn nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này xong, lại suy nghĩ như thế nào? Có hồi âm hay không cũng rất khó nói. Nhưng cô thực sự không có biện pháp khác.

Tin nhắn gửi đi, lòng của cô cảm thấy kinh hoàng, cảm thấy mỗi một giây đều quá chậm chạp...

Khi cảm giác được lòng bàn tay rung chuyển, cô cúi đầu xem, phát hiện ở trên chỉ có ngắn ngủi mấy chữ...

Cô đang ở đâu?

Nhưng chỉ cần bốn chữ này, cũng khiến cô cảm động đến rơi nước mắt. Mà hắn không hỏi nhiều những chuyện khác, khiến cho cô thực sự yên tâm. Nếu không, cô không biết nên gõ chữ như thế nào để kể tình huống hiện tại cho hắn.

Nhưng vấn đề này, vẫn thật khó hồi âm.

Cô cắn môi, một lúc lâu mới miễn cưỡng viết hai chữ 'Không biết', gửi đi.

Lúc này, cô chờ hơi lâu. Đại khái là qua tới 3 phút. Nhưng nội dung tin nhắn cô thu được cũng dài hơn.

Bấm vào bản đồ trên di động của cô, nó có thể định vị. Trước hết cô xác định bản thân đang ở đâu, sau đó liền nói cho tôi biết tên đường.

Đúng nha! Suýt nữa thì quên mất công năng này.

Không có biện pháp. Cô vốn sẽ không quen dùng sản phẩm công nghệ cao. Một chiếc Iphone ngon lành trong tay cô, cùng với di động bình thường chẳng có gì khác nhau.

Cô dùng Iphone, rất nhanh định vị được vị trí của bản thân. Hơi kinh ngạc khi phát hiện mình vẫn còn ở nơi nào đó tại Tân Bắc thị, không cách quá xa nội thành Đài Bắc. Cô nhớ kỹ tên đường, vội vàng hồi tin nhắn gửi hình ảnh đi, muốn báo cho hắn biết chỗ của mình.

Nhưng vào lúc này, cửa toilet bị gã đứng bên ngoài gõ hai tiếng.

"Diệp tiểu thư, cô ngồi ở toilet có vẻ hơi lâu!" Bên ngoài nam nhân nói.

Thanh âm kia khiến Diệp Cẩn Đồng hoảng sợ.

"Tôi... tôi đau bụng không được sao?" Cô cố lấy dũng khí trả lời, buồn bực tay mình quá kém cỏi, run như vậy, không thể đánh đúng chữ được.

Nam nhân tựa hồ không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, cách vài giây sau mới nói: "Ông chủ của chúng tôi sắp đến. Nếu lúc ông ấy vào nhà không nhìn thấy cô, sẽ mất hứng!"

Thôi Văn Tường biết chính mình không thể trốn mãi trong toilet, mà lúc này đối nghịch với bọn họ cũng không phải là hành động thông minh.

Nhưng cô thực sự rất khẩn trương, thử vài lần cũng không có cách nào đánh tên đường bằng tiếng Trung chính xác. Vì vậy cô bỏ qua cho dùng tiếng trung, lấy tiếng anh đánh câu 'plzcall110', liền nhanh chóng gửi đi.

Sau đó, cô lại bấm vài cái, đem Iphone bỏ vào túi áo, đi đến bồn cầu ấn nút xả nước, rồi rút ra một dải giấy vệ sinh vo tròn, quăng vào thùng rác.

Cuối cùng cô còn rửa tay, mới mở cửa đi ra toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: