Chương 4.1
Bị Tuyển Giai Phu
Dịch giả & Biên tập: Hoa Trà Trong Gió
Chương 4
~ Part 1 ~
"Hữu Thư a, giữa trưa con có rảnh thì về nhà một chuyến đi!"
Sáng chủ nhật, Vi Hữu Thư liền bị mẹ gọi điện thoại đánh thức.
Hắn nhìn đồng hồ báo thức đầu giường. Mới hơn sáu giờ sáng...
"Có chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên gọi đến?" Từ sau khi Văn Tường qua đời, hắn không có một ngày ngủ ngon. Mỗi ngày đều ở trên giường lăn qua lăn lại đến khi sắc trời trở nên trắng. Cứ kéo dài hơn nửa tháng, nay sáng sớm lại bị đánh thức, gọi điện đến lại là mẹ, hắn chỉ phải vỗ cái đầu đau nhức từ trên giường ngồi dậy.
Tuy rằng đã sớm chuyển ra khỏi nhà sống độc lập, nhưng kỳ thực hắn cùng cha mẹ quan hệ không tệ lắm.
Đương nhiên, hắn cảm thấy ở trong đó cũng có nhân tố 'khoảng cách sinh hảo cảm'. Nếu không cứ ở lại trong cái nhà đày quy củ đó, mỗi ngày không cãi nhau mới là lạ.
"Còn không phải hôn sự của anh trai con!" Bà Vi tức giận nói.
"Hôn sự?" Hắn ngẩn ra, "Nhưng Văn Tường đã..."
Vi Hữu Thư cũng không cho rằng anh trai của mình định cưới người chết. Thậm chí hắn căn bản không biết Vi Hữu Luân đối với Văn Tường có tình cảm gì. Nếu không mấy ngày hôm trước ở tang lễ sẽ không có phản ứng như vậy.
Nghi vấn của hắn rất nhanh được chứng thật.
"Đúng vậy! Văn Tường mất còn chưa đến nửa tháng, hắn liền khẩn cấp muốn kết hôn phụ nữ khác vào cửa! Thực không hiểu thằng nhóc đó đang nghĩ cái gì!" Ngữ khí của bà nghe qua không hờn không giận.
"Phụ nữ khác?" Vi Hữu Thư bỗng nhiên nhớ đến một màn ở tang lễ, bật thốt lên: "Chẳng lẽ... là thư ký của anh ta?"
Vị hôn thê chưa mất được nửa tháng liền muốn cưới người khác? Anh ta muốn Văn Tường chết không nhắm mắt sao?
"Con cũng biết sao?" Bà Vi cao giọng, "Thế sao không nói sớm cho mẹ biết? Nghe nói cô ta đều mang thai ba tháng rồi! Cho nên anh trai mày mới vội vã muốn cưới người ta về nhà! Trời biết cô ta có phải mang cốt nhục của Vi gia hay không..."
"Ba tháng..." Vậy là khi Văn Tường còn sống, anh ta liền bắt cá hai tay?
Vi Hữu Thư mị mắt. Ban đầu hắn đã cảm thấy anh trai không đối xử tốt với Văn Tường, bây giờ chuyện này càng chứng thật ý của hắn.
Hừ, anh ta nghĩ mấy cú đấm trước đó chính là cái giá phải trả? Vi Hữu Thư cười lạnh.
Muốn cùng người đàn bà khác song túc song phi? Cũng được thôi! Hắn thật muốn nhìn một chút, xem anh trai có bao nhiêu yêu người đàn bà kia!
"Con hiểu rồi! Mẹ đừng tức giận nữa, trưa nay con về!" Hắn nói với mẹ, trong lòng đã có tính toán.
Buông di động ra, Vi Hữu Thư lại ngồi trên giường suy nghĩ một lúc lâu, mới thở dài đứng dậy, kéo ra rèm cửa sổ.
Thoạt nhìn có vẻ là một ngày thời tiết sáng sủa, nhưng mới sáu giờ sáng hắn đã tâm phiền ý loạn, không cảm thấy buồn ngủ.
Vi Hữu Thư đúng giữa trưa về nhà.
Khi hắn vào phòng khách, liền phát hiện Vi Hữu Luân đã ở đó, bên cạnh còn ngồi Viên Dư Tình.
"Ba, mẹ, anh trai!" Hắn thản nhiên chào hỏi qua, nhìn lướt một vòng, thu hết vào trong mắt không khí quái dị ở nơi này.
Vi Hữu Luân nhìn thấy hắn liền biến sắc, quay đầu nhìn mẹ, "Mẹ, con muốn kết hôn, mẹ kêu Hữu Thư trở về làm gì?"
Hắn còn nhớ rất rõ ràng chuyện lần trước ở tang lễ Văn Tường bị đánh một trận. Em trai ra tay không nhẹ, trên người hắn còn bao nhiêu chỗ đến bây giờ vẫn còn đau.
Bà Vi lập tức giận nói: "Cái gì kết hôn? Không có cửa đâu! Tao muốn Hữu Thư về ngăn cản mày!"
"Con thực không hiểu tại sao mẹ lại muốn ngăn cản con và Dư Tình!" Vi Hữu Luân cũng giận.
"Đùa giỡn cái gì? Loại đàn bà này làm sao có thể vào cửa Vi gia!"
"Cái gì mà loại đàn bà này? Dư Tình mang thai!"
"Hừ! Biết rõ ông chủ muốn kết hôn, còn dám leo lên giường ông chủ! Rõ ràng là loại bụng dạ khó tường, ai biết trong bụng của cô ta có phải của mày hay không!"
Nhìn thấy hai mẹ con bắt đầu cãi nhau, Vi Hữu Thư mở miệng, "Mẹ, anh trai nếu muốn kết hôn với Viên tiểu thư thì cứ để cho hắn cưới đi!"
Bà Vi cùng Vi Hữu Luân đều kinh ngạc.
"Sao con lại giúp nó nói chuyện?" Bà Vi không dám tin. Bà gọi con trai nhỏ trở về cũng không phải là vì muốn hắn đứng ở bên con trai lớn.
"Anh trai đã lớn như vậy rồi, nói như vậy là có thể phụ trách hành vi của chính mình, đúng không?" Hắn nhìn Vi Hữu Luân.
Vi Hữu Luân mặc dù không biết tại sao em trai lại đột nhiên nói hộ mình, lại vẫn gật đầu: "Đương nhiên! Tao có thể phụ trách!"
Bà Vi nhướn mày, đang muốn nói gì, nhưng lại bị Vi Hữu Thư thưởng mất: "Tốt lắm! Anh đã có thể tự phụ trách hành vi của mình, như vậy mấy năm nay công ty liên tục lỗ lã, vấn đề làm giả hóa đơn, anh cũng có thể thoải mái giải quyết, không cần tôi nhiều chuyện nhúng tay vào!"
Vi Hữu Luân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, "Vi Hữu Thư, mày..."
"Chờ đã! Cái gì báo cáo giả...?" Ông Vi nghe thấy từ mấu chốt liền chộp lấy, ngắt lời.
Mấy năm trước hắn liền đem công ty giao cho con lớn nhất, trước mắt đã ở trạng thái nửa về hưu. Tuy biết vài năm này công ty làm ăn không được tốt lắm, mất không ít tiền, nhưng hắn vẫn cảm thấy để cho con cơ hội tôi luyện thêm, do đó không ra tay can thiệp. Ai ngờ lại có chuyện làm giả báo cáo?
"Ba đừng nghe Hữu Thư nói bậy! Làm gì có cái gì báo cáo giả!" Vi Hữu Luân vội la lên, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.
Hắn không hiểu, việc này mình làm rất cẩn thận. Hữu Thư từ sớm liền tự lập, căn bản là không quan tâm đến sự vụ công ty, hắn làm sao lại biết được?
Này nói đến ba năm trước, khi đó hắn nhìn trúng một khối đất vùng ngoại thành, theo một vị tự xưng là người của chính phủ nói, nơi đó sau này rất nhanh sẽ có kế hoạch khai phá. Nếu nhanh chân mua được khối đất này, sau này khi khai phá, giá trị đất đai tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần, lợi nhuận cực kỳ cao.
Hắn vốn muốn lấy danh nghĩa công ty mua nó. Nhưng ban giám đốc lại nghi ngờ phán đoán của hắn, không muốn bỏ vốn mua.
Vi Hữu Luân rất tin tưởng tình báo là không sai, lại không muốn bỏ mất cơ hội, bởi vật quyết định tự mình mua xuống. Nhưng bởi vì tài chính của hắn không đủ, thế là cấu kết với kế toán làm giả báo cáo, âm thầm tham ô của công ty một khoản tài chính. Sau đó lại mượn ngân hàng không ít tiền, mua khối đất kia.
Kết cục sau đó rất dễ đoán. Hắn mua khối đất kia với giá cao hơn thị trường ba phần. Nhưng nửa năm sau kế hoạch đô thị mới được ban bố, cấp trên lại không bao gồm khối đất này.
Hắn bị lừa! Kẻ tự xưng là 'người của chính phủ' kia kỳ thực chính là chủ đất phái tới, cầm tiền xong liền xuất ngoại, làm cho hắn không thể tìm thấy.
Vi Hữu Luân ban đầu không cam lòng, muốn đem thổ địa đặt ở đó, xem thử còn cơ hội tăng giá trị hay không. Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, sắp đến lúc trả tiền, mà bây giờ ngay cả giá rẻ cũng bán không được.
Mà trong lúc đó, có người duy nhất muốn mua đất của hắn, lại trực tiếp hạ xuống ba phần so với giá ban đầu hắn đưa, ý là muốn chém hắn một chút. Mặc dù hắn không muốn nhả ra, nhưng trong lòng biết rõ chẳng qua là mình đang giãy dụa.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước hắn vội vã muốn cưới Thôi Văn Tường. Việc này hắn không dám nói cho cha mẹ, chỉ có thể chờ đợi qua Thôi Văn Tường, lấy tiền từ túi của Thôi gia.
Vi Hữu Thư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bộ dáng hổn hển của hắn, cười lạnh, "Đúng vậy! Anh không có, là tôi vu khống cho anh!"
Vi Hữu Luân bị âm lãnh ngữ khí của hắn kinh sợ không nói nên lời.
"Hữu Luân, em trai mày nói đúng không?" Ông Vi nhíu mày hỏi.
Vi Hữu Thư không đợi anh trai mở miệng, giành trước nói tiếp, "Ba, anh trai đều đã nói hắn có thể phụ trách hành vi của chính mình, ba coi như vừa rồi con hồ ngôn loạn ngữ đi! Dù sao nếu như bị con nói trúng, cùng lắm thì vào nhà lao ăn cơm vào năm thôi, có sao đâu!"
Vi Hữu Luân nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, "Vi Hữu Thư, mày đừng quá đáng..."
Vi Hữu Thư cũng không buồn, chỉ mỉm cười, "Nếu anh không thẹn với lương tâm, tôi làm em trai, trước hết chúc mừng anh cùng Viên tiểu thư trăm năm hòa hợp!"
Ý tứ của hắn biểu đạt thật sự rõ ràng. Vi Hữu Luân có thể kết hôn với Viên Dư Tình, nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện hắn sẽ giúp anh ta chuyện tham ô công quỹ.
Vi Hữu Luân đen mặt. Nếu là trước đây, khẳng định trời có sập hắn cũng không cầu người. Nhưng tình huống hôm nay bất đồng, hiện tại cho dù bán hết tài sản hiện có, cũng không đủ để đem toàn bộ số tiền tham ô trả về chỗ cũ. Nếu em trai hoặc cha mẹ không giúp đỡ, chỉ sợ hắn thật sự phải ngồi tù.
Nghĩ đến đây, hắn vừa sợ lại vừa giận.
Vi Hữu Luân hung tợn trừng mắt em trai, "Hừ, mày cho làm như vậy là đã đòi lại bất công cho Văn Tường? Tao sớm nhận ra mày thích cô ta! Chỉ tiếc cô ta không hề có hứng thú với mày!"
Từ nhỏ đến lớn, hắn không hề có phương diện nào có thể vượt qua người em trai vĩ đại này, trừ bỏ Văn Tường.
Hắn hẹn hò với Văn Tường, thậm chí còn cầu hôn. Ngoại trừ việc muốn được Thôi gia giúp đỡ, còn dụng ý khác là muốn đả kích em trai. Vi Hữu Thư ở những phương diện khác có cao hơn hắn thì sao chứ? Thôi Văn Tường vẫn lựa chọn hắn cơ mà!
Vi Hữu Thư nghe thấy anh trai bóc trần tâm ý của mình thì hơi trầm mặt xuống, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục lại.
"Đúng vậy! Tôi thích Văn Tường, cũng thừa nhận rằng mình đang vì cô ấy báo thù!" Hắn hào phóng thừa nhận, "Nhưng vậy thì đã sao chứ? Anh đừng để ý đến tôi, cùng Viên tiểu thư kết hôn đi! Tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!"
Hắn rất hiểu biết anh trai của mình. Vi Hữu Luân trừ bỏ bản thân ra, ai cũng không yêu. Nhất định cuối cùng sẽ từ bỏ Viên Dư Tình.
Quả nhiên, Vi Hữu Luân sắc mặt từ đỏ sang trắng, do dự nửa ngày, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Nếu tao không kết hôn với Dư Tình, mày sẽ giúp tao?"
"Không! Anh sa thải cô ta, chia tay với cô ta!" Dù sao Viên Dư Tình cũng chẳng phải tốt đẹp gì, hắn tuyệt đối không hề đồng tình.
"Hữu Luân, anh đừng đồng ý! Cậu ta căn bản là không có ý tốt!" Viên Dư Tình nắm ống tay áo hắn la hét.
"Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cô mở miệng sao?" Bà Vi lạnh lùng nói, nhìn kiểu gì cũng thấy chán ghét cô ta.
Vi Hữu Luân không để ý đến hai nữ nhân, chỉ nhìn chằm chằm vào em trai, "Nếu tao với cô ta chia tay, mày thật sự giúp tao?"
Hắn biết năng lực của em trai. Chỉ cần em trai đồng ý ra tay, sự tình sẽ dễ dàng giải quyết được!
Vi Hữu Thư không trực tiếp trả lời hắn, lại nhìn về phía mẹ, "Mẹ nghĩ sao?"
"Chỉ cần đừng cho loại đàn bà này vào cửa, chuyện nhỏ này có gì đâu!" Bà Vi không kiên nhẫn phẩy tay.
Kỳ thực, bà cũng không thể trơ mắt nhìn con trai lớn ngồi tù. Dù sao Vi gia cũng không thể đánh mất mặt như vậy! Bởi vậy, cho dù trong lòng không thích, ở mặt ngoài bà cũng sẽ tìm mọi cách giúp hắn.
Nhưng nếu có thể thừa cơ trừ bỏ Viên Dư Tình, bà cầu còn không được.
"Anh trai, anh nghe chưa?" Vi Hữu Thư lại quay đầu nhìn hắn.
Trên thực tế Vi Hữu Thư hiểu biết cha mẹ mình. Hắn biết rõ bọn họ nếu biết Vi Hữu Luân phạm tội lớn như vậy, cho dù có tức giận, cuối cùng cũng nhất định ra tay hỗ trợ. Bản thân hắn là không có khả năng đả kích Vi Hữu Luân ở chuyện này.
Hắn cố ý chọn lúc này đem sự tình nói ra, chính là muốn bức Vi Hữu Luân chính mồm nói ra muốn từ bỏ Viên Dư Tình.
Quả nhiên, Vi Hữu Luân nghe thấy mẹ hứa hẹn xong, liền chần chờ.
Hắn đúng là thích Viên Dư Tình. Nhưng chẳng qua là một người đàn bà, đáng giá hắn trao đổi bằng tiền đồ của chính mình sao?
Lúc trước hắn không dám nói với cha mẹ chuyện mình tham ô. Nhưng hiện tại bọn họ đã biết cả rồi, hắn cũng chẳng có gì cố kỵ cả!
"Hữu Luân, anh muốn chia tay với em sao? Em mang thai của anh mà!" Viên Dư Tình cấp bách nói.
Nhưng Vi Hữu Luân chỉ liếc nhìn cô ta một cái, chậm rãi rút tay về.
Vi Hữu Thư nhìn động tác của bọn họ, dưới đáy lòng cười lạnh.
Muốn bắt cá hai tay, làm bên thứ ba là phải trả giá thật đắt! Bọn họ nợ Văn Tường, hắn nhất định sẽ thay cô đòi lại tất cả!
.*.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro