4.
Tiêu Chiến mềm nhũn ngồi xuống góc cây. Đôi bàn tay hãy còn mân mê phiến môi hồng vừa được âu yếm.
Từng cái chạm nhẹ, anh có thể thấy cách cậu mơn trớn đôi môi này.
Tâm anh xao xuyến.
Như mặt hồ tĩnh lặng vì một cơn gió khẽ lướt qua mà gợi sóng, như bóng hình cậu lướt qua khiến anh điên cuồng mà trao trọn con tim.
Nghe không! Có ai hiểu thấu nỗi lòng này? Có ai nghe con tim anh loạn nhịp?
Nhất Bác! Em có nghe thấy không?
Tay nắm chặt phần ngực trái. Anh đau đớn hét không thành lời.
Cảm xúc giao động với sự phản ứng mạnh mẽ của nguồn linh lực trực đối, khuyết đan của anh...chịu không nổi.
Anh dùng chút sức lực xót lại một lần nữa đứng thẳng, đưa tay kéo Vương Nhất Bác quay người lại.
Anh tự cắn lưỡi mình, rồi chủ động gỡ bỏ lớp phòng bị, Nhất Bác bị động có hơi bất ngờ nhưng cũng không bài xích nụ hôn từ anh. Cậu có thể cảm nhận rõ vị tanh nồng của máu lan tỏa khắp khoang miệng.
Tiêu Chiến, rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Là người" Trái tim anh lên tiếng.
Giao Tuyên được thành lập. Từ nay, anh và cậu, tồn tại một sự gắn kết mật thiết.
Cùng sinh cùng tử, không thể tách rời.
Hai linh hồn hòa quyện làm một, họ có thể cảm nhận được từng suy nghĩ, thấu hiểu từng cảm xúc của đối phương.
Vương Nhất Bác có chút bàng hoàng, vội đưa tay đẩy người. Không ngờ lại dùng lực quá mạnh khiến anh té nhào xuống đất.
"Đau"
"Đau"
Cả hai cùng la lên.
Tiêu Chiến đau là thật, Vương Nhất Bác đau cũng là thật. Thật sự là cậu có thể cảm nhận được xúc cảm của anh.
Khi Giao Tuyên được lập, cậu và anh liền đọc thấu được suy nghĩ của đối phương.
Cậu không nghĩ những suy nghĩ của anh mà cậu nghe được lại là thật.
Cậu và anh có một mối liên hệ đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro