Vô
Cửa tử đếm một rồi lại hai
Hơi đâu quan tâm kẻ bất tài
Cửa tam cửa tứ người đếm mãi
Có kịp trao lòng hết sáng mai?
*-*
Lòng một hướng trời Đông chờ mãi
Ngồi thẩn thờ biết phải trông ai?
Lòng kia tình cũ không phai
Người đâu u khuất mãi hoài không nguôi
*-*
Mười năm vung trồng mầm đá sỏi
Chờ đợi trăm năm đời mệt mỏi
Lệ nào dâng tận đến sầu bi
Lệ nào chứng nhận người có lỗi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro