Bịt tai lại, hướng mắt về phía trước
Chào mọi người, lại là mị đây, hôm nay mị ngoi lên để tiếp tục series mà mị đã bỏ quên suốt thời gian qua nè. Thành thật mà nói mị cũng không muốn bỏ rơi watt chút nào, dù sao mị cũng đã đầu tư cho nó suốt nhiều năm và những gì mà mị viết đều được đăng lên đây trước tiên, dù tương tác ở Watt càng ngày càng tệ nhưng đó là nơi mà mị bắt đầu hành trình viết của mình, từ mấy fic Naruto đến những tác phẩm chắc tay bây giờ, từ những bài rant nhảm nhí, đơn sơ thuở đầu đến những bài viết chất lượng hiện tại... Watt là nơi khơi nguồn cho đam mê của mị, vậy nên mị sẽ không rời bỏ nó.
Thời gian qua, cụ thể là một năm trở lại đây mị gần như không viết được chữ nào các bạn ạ. Dịch bệnh, áp lực việc làm, sự kì vọng của những người xung quanh, thất bại của việc viết... Khiến mị chẳng còn đủ sức để viết nữa. Đôi lúc mị cảm giác như mình sinh ra không phải để viết, như thể mị chỉ là một con gà mờ thất bại vậy... Mị thèm viết nhưng lại không muốn viết, kết quả là mị đã có một năm đen tối, không định hướng, sống vật vờ như zombie... May là đến thời điểm này mị đã lấy lại cân bằng rồi, mị biết mình sống vì điều gì, biết mình thật sự yêu thích công việc nào, vậy nên mị trở lại viết và tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm cho các bạn đây ~ Sau khi quay lại với công việc và bắt đầu gõ những dòng này, mình nhận thấy có lẽ sẽ có nhiều bạn tác giả cũng từng rơi vào trạng thái giống như mị, vậy nên mị sẽ chia sẻ những gì mình đã trải qua để giúp các bạn có thêm nhiều động lực hơn trên con đường theo đuổi việc viết lách này nhé.
Giờ thì đi vào chủ đề, tại sao mị lại đặt tên cho bài viết này là 'Bịt tại lại, hướng mắt về phía trước'? Đúng vậy, đó chính xác là những gì mà mị muốn khuyên các bạn khi các bạn đã quyết tâm theo đuổi con đường viết lách này. Trở lại với ngày đầu tiên mà bạn quyết định theo đuổi công việc viết, bạn chợt nảy ra ý tưởng về một câu chuyện, bạn hì hục viết câu chuyện ấy ra giấy rồi gõ lại trên máy tính, bạn đăng lên, bạn đưa cho ai đó đọc nhưng chẳng ai thèm đọc, hoặc là họ đọc đấy nhưng lại quẳng về cho bạn mấy lời không hay, khi đó cảm xúc duy nhất mà bạn cảm nhận được chỉ có thể diễn tả bằng một từ thôi: NẢN.
Phần lớn các tác giả trẻ sẽ từ bỏ đam mê ngay từ giai đoạn này. Các bạn sẽ bắt đầu gán cho mình hàng loạt các cái mác như 'kẻ thất bại', 'mày chẳng có năng khiếu viết gì cả', 'mày đã làm một chuyện tệ hại', 'mày hãy quên ngay cái ước mơ chết giẫm này đi'... Và nhiều hơn thế. Các bạn bắt đầu tự tổn thương bản thân với hàng loạt những câu ám thị tiêu cực và rồi cam tâm tình nguyện từ bỏ viết lách. Về sau, dù đi đâu, trò chuyện với ai, bạn cũng sẽ tự nhận thức rằng mình sinh ra không phải để viết.
Tuy nhiên, cũng có nhiều tác giả khác vượt qua được vòng loại này và tiến sâu vào vòng trong hơn. Tất nhiên đợi chờ họ phía trước sẽ còn nhiều nỗi đau hơn nữa. Sau khi gặp thất bại với tác phẩm đầu tay, họ nhận thức được trình độ non kém của mình và quyết tâm trau dồi để truyện sau hay hơn, họ lại nảy ra ý tưởng, lại viết truyện mới, kiên trì đăng lên, kiên trì tìm kiếm người đọc nhưng suốt một thời gian dài chỉ nhận lại những câu chê trách - À, có chê thì đã tốt, đằng này không ai thèm ngó ngàng đến tác phẩm của mình luôn. Tác phẩm đăng lên hoang vắng và hiu quạnh, mỗi ngày họ đăng chương lên giống như đang nói chuyện một mình ấy, điều này về lâu dài sẽ nảy sinh ra một tâm lý tệ hại cho họ, khiến họ dần tin rằng bản thân mình không có khả năng viết thật sự, kết quả là họ sẽ từ bỏ.
Những tác giả từ bỏ vì lý do này xem như cũng kiên trì lắm rồi. Họ đâu phải bỏ cuộc ngay từ đầu, họ vẫn tiếp tục cố gắng đấy chứ. Thế nhưng càng cố gắng càng thất vọng, dù có cố viết, có chăm chỉ đến mấy thì họ cũng chỉ nhận lại sự ghẻ lạnh mà thôi, thế thì họ lấy động lực đâu mà cố gắng. Những tác giả đến giai đoạn này mà từ bỏ thì xem như cũng giỏi lắm, mị rất thương những bạn này, họ đã bước vào thế giới viết lách một cách đầy mong chờ, họ đã cố gắng theo đuổi nó nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại những điều cay đắng... Tuy vậy, mỗi người một số phận, đam mê là một việc nhưng bạn có khả năng trong lĩnh vực đó không là việc khác. Không phải cứ viết là thành nhà văn. Những người được chọn lại với nghề cần nhiều phẩm chất hơn là sự chăm chỉ, kiên trì đơn thuần. Vậy nên mình mong rằng dù các bạn đang là người viết ở giai đoạn nào thì cũng nên suy nghĩ thật kĩ, xem mình thật sự thích gì và mình có năng khiếu trong lĩnh vực nào. Đừng mù quáng theo đuổi thứ không phù hợp với bạn, chỉ khi bạn làm việc hợp với năng lực của mình thì bạn mới có thể phát huy hết các tiềm năng của bản thân.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, mỗi người viết sẽ có mỗi hành trình khác nhau. Nếu bạn tin rằng mình thật sự có khả năng trở thành nhà văn và tác phẩm của bạn hiện tại chẳng ai đọc cả thì cũng đừng nên nản lòng. Rất có thể bây giờ chẳng ai biết đến bạn nhưng sau này, bạn sẽ trở thành một người viết danh tiếng thì sao.
Rùi, một phần tác giả đã dừng lại ở chặng thứ hai nhưng vẫn có những tác giả kiên trì vào đến chặng thứ ba. Ở giai đoạn này, dù tác phẩm của bạn chẳng ai đọc, bạn vẫn kiên trì theo đuổi đến cùng, tuy vậy, xung quanh bạn xuất hiện nhiều tác giả có lượng fan đông đảo và dù họ viết sau bạn họ vẫn đạt được trái ngọt rực rỡ, bạn bắt đầu so sánh bản thân mình với họ, vào tường họ xem follow, đọc truyện của họ xem hay dở thế nào, đọc bình luận và cảm thấy họ thật hạnh phúc khi có nhiều người theo dõi như vậy... Bla bla... Sự so sánh khiến bạn nhận ra bản thân thật nhỏ bé và thất bại, bạn tiếp tục nản chồng nản và chẳng còn dũng khí viết nữa, kết quả bạn bỏ cuộc.
Những tác giả dừng lại ở giai đoạn này xem như cũng đáng thương. Các bạn bị thế giới đại thần làm cho choáng ngợp. Khi bạn nhìn vào thành công của người khác, bạn có xu hướng so sánh họ với chính mình. Khi thấy họ thành công hơn bạn thì lập tức bạn cảm thấy mình thua kém và chẳng còn dũng khí bước tiếp nữa. Bạn ơi, nên nhớ rằng mỗi người mỗi khác. Người đó viết trễ hơn bạn nhưng không có nghĩa là khó khăn mà người ta trải qua ít hơn bạn. Rất có thể để đạt được sự nổi tiếng ấy họ đã hi sinh nhiều thứ hơn bạn thì sao? Khi bạn ngủ, họ viết. Khi bạn thẫn thờ, họ tập trung quảng bá tác phẩm. Khi bạn lười chỉnh sửa một dấu câu, họ đầu tư bài bản cho từng chữ... Nói chung nguyên nhân thành công có rất nhiều, bạn cần phân tích kỹ lý do thành công của người khác trước khi bị tỵ hiềm che mắt rồi tự nhận sự thất bại về mình. Rất có thể bạn chưa thành công là do chưa làm đúng một bước nào đấy, hãy học hỏi và suy nghĩ thay vì tự tổn thương mình bằng những suy nghĩ tiêu cực.
Xong, khi bạn vượt qua vòng thứ ba, bạn sẽ tiến vào vòng thứ tư. Ở giai đoạn này mình không nói tác phẩm của bạn có nhiều người xem hay không nữa vì nếu đã đến được giai đoạn này thì ít nhất bạn cũng đã có được tương tác đáng kể trên mạng rồi. Thế nhưng vấn đề nảy sinh chính là những tương tác mà bạn có không khiến tác phẩm của bạn mang lợi nhuận về cho bạn được. Nghĩa là dù bạn có được trăm nghìn lượt view trên mạng đi chăng nữa thì tác phẩm vẫn bị gắn mác truyện mạng và bạn không thể kiếm tiền từ nó. Đã thế bạn còn bị các web lậu reup tác phẩm dẫn đến việc tác phẩm bị đăng tràn làn khắp nơi, bạn không thể bán tác phẩm độc quyền cho bên thứ ba được. Bao nhiêu năm đầu tư viết lách nhưng không kiếm được tiền, bạn lớn xác dần, bắt đầu phải đối mặt với áp lực kinh tế. Gia đình không ủng hộ, những người xung quanh xem bạn là kẻ vô công rỗi nghề, không một ai hiểu cho đam mê của bạn nữa và bạn còn bị sút ra đường kiếm việc làm để tự nuôi thân... Đến lúc này, bạn sẽ bị công việc và tiền bạc làm cho quay cuồng đầu óc, chẳng còn tâm trí đâu mà viết nữa, bạn sẽ nhận thức được rằng việc viết free chẳng mang lại điều gì cho mình cả và chỉ tốn thời gian thôi, bạn từ bỏ để tập trung ổn định tài chính.
Giai đoạn này được xem là giai đoạn chủ chốt quyết định ai sẽ là tác giả, ai chỉ là người bình thường. Có những người yêu viết đậm sâu, kiên trì với viết đến vậy nhưng không thể đi cùng viết đến đoạn cuối vì áp lực kinh tế, áp lực gia đình. Khi bạn trưởng thành, bạn cần phải ngồi xuống và xem xét lại bản thân, đặt ra cho mình những định hướng ổn định, mà nghề viết ấy, trong mắt mọi người xưa nay vẫn là cái nghề bấp bênh, chẳng có nhà thơ từng bảo 'Cơm áo không đùa với khách thơ' đấy sao?!
Thế đấy, với nhiều người viết, viết chơi thì được đấy chứ viết nghiêm túc, viết như một nghề thì còn phải đắn đo lắm. Nghề viết vốn cửa hẹp, trăm nghìn người viết thì có chừng mười người thành công và sống được với cây bút của mình thôi. Với mị, mị thường bảo viết là cái nghiệp chứ không phải cái nghề, tức là ai mang nặng nghiệp từ kiếp trước lắm thì kiếp này mới bị bắt làm nhà văn. Mị cũng đọc nhiều lời tâm sự của các tác giả khác, kể cả tác giả nước ngoài, tinh thần chung chính là: Viết là một loại lời nguyền, nó ám ảnh con người. Những nhà văn không phải viết vì muốn viết mà vì họ bị buộc phải viết, dẫu cho họ có đi loanh quanh một vòng lớn trong đời thì rồi rốt cuộc họ cũng sẽ ngồi xuống và bị buộc phải viết. Hầu hết các nhà văn lớn đều ước mình sẽ yêu thích một cái nghề khác hơn hay vì nhà văn, viết khiến con người suy tư, mộng tưởng và tổn thương sức khỏe tinh thần, lại bạc nữa... Nếu họ không làm nhà văn thì đã tốt - Họ ước thế.
Vậy nên nếu có những tác giả đã đi đến giai đoạn này và nhận thấy mình không còn phù hợp với viết nữa thì cũng dễ hiểu thôi. Các bạn đã cống hiến suốt thời gian qua và đây là thời điểm thích hợp để bạn cất cao đôi cánh bay đến vùng trời khác. Mọi lựa chọn đều đúng, chỉ cần bạn hiểu rõ chính mình. Thoát khỏi viết có thể giúp bạn nhận ra bản thân phù hợp hơn với lĩnh vực khác, hơn nữa kĩ năng viết lách vốn có sẽ mang đến cho bạn nhiều thành công trong công việc mới. Mình rất thông cảm và ủng hộ các bạn.
Sau cùng, nếu khi phải đối mặt với những áp lực kinh tế, áp lực cuộc sống, sự phản đối, sự cô đơn, vân vân mà bạn vẫn kiên trì viết lách đến cùng, vẫn tiếp tục cho ra những tác phẩm và cố gắng tìm hướng đi cho công việc viết này, biến nó trở thành sự nghiệp của bạn thì xin chúc mừng, bạn là người có cơ may trở thành nhà văn. Gọi là cơ may vì phía trước sẽ còn nhiều thử thách chờ đón bạn. Tuy nhiên, chỉ với tinh thần quyết tâm hiện tại thì mị tin chắc bạn không gặt hái được thành công ít thì cũng sẽ gặt hái được thành công nhiều trên con đường viết lách này thôi, chỉ cần bạn luôn vững tin vào bản thân mình. Đến giai đoạn này mị nghĩ bạn cũng đã có được ít nhiều lượt đọc trên mạng rồi, nếu bạn quyết tâm, bạn sẽ tìm được đường hướng để phát triển sự nghiệp thôi. Đối với một người hừng hực sự quyết tâm và không chịu khó khổ thì sẽ có vô vàn cách để kiếm tiền và thành công với nghề. Bạn có thể làm youtube, bạn có thể viết bài review, bạn có thể viết blog, bạn có thể đăng truyện lên nền tảng, bạn có thể đăng lên face rồi bán tác phẩm của mình hoặc bán hàng tùy thuộc vào sự thông minh của bạn... Giai đoạn này là lúc bạn có thể khai thác những thành quả mà bạn đã vun đắp sau bao năm.
THẾ NHƯNG, khi ở lúc đỉnh cao này cũng là lúc bạn dễ chết nhất. Hãy cẩn thận trong cách hành xử của mình vì bấy giờ bạn có thể xem là người của công chúng. Nếu bạn hành xử quá cảm xúc, bạn sẽ dính phải những cái phốt không đáng có. Nếu bạn xui xẻo, dư luận có thể đẩy hết tất cả công sức bạn xây dựng bao năm xuống vực sâu. Bạn nên nhớ rằng nghề viết cũng như bao nghề nghệ thuật khác tồn tại và phát triển dựa vào sự yêu thương của công chúng. Đồng ý người nghệ sĩ có tài năng, đem tài năng đi đổi tiền nhưng nếu không được khán giả yêu thương thì họ cũng chẳng bỏ tiền mà mua tài năng của người nghệ sĩ ấy, giống như bạn bán trái cây sạch thì người ta mua, bạn bán trái cây hỏng thì ai mà mua chứ? Trái cây ấy chính là phẩm chất của người nghệ sĩ vậy, vì nghệ thuật đặc biệt hơn các ngành khác ở chỗ chú trọng cao vào đạo đức của người nghệ sĩ.
Mị đã chứng kiến không biết bao nhiêu tác giả tan tành sự nghiệp chỉ vì một cách hành xử sai. Có những tác giả từng rất được yêu quý nhưng sau cùng lại bị mọi người tẩy chay, vĩnh viễn không thể trở về văn đàn nữa. Danh vọng, tiền tài khiến con người thay đổi đến chóng mặt và rồi đánh mất đi những gì quý giá mà họ từng yêu quý, từng hi sinh vun đắp. Mị luôn tự nhắc nhở bản thân và nhắc nhở các bạn nữa, đừng bao giờ để bản thân rơi vào tình huống như vậy, không đáng. Càng lên cao càng phải cẩn trọng nhiều hơn, càng lên cao càng phải giữ mình kiên cố.
Tổng kết lại, mị có những lời khuyên thế này:
1. Khi bạn bắt đầu viết tác phẩm đầu tiên, vô luận nó dở thế nào, vô luận bị người ta chê thế nào, vô luận chẳng ai thèm ngó ngàng đến bạn, hãy kiên trì đến cùng, viết và chiêm nghiệm câu chuyện.
2. Khi bạn viết đến tác phẩm thứ hai thứ ba mà không ai thèm đọc thì cũng mặc kệ đi, đừng quan tâm đến lượt đọc, hãy cứ ra chương đều đều, tự an ủi rằng mình viết vì mình thích và cố gắng hoàn câu chuyện.
3. Đừng đi so sánh bản thân với người khác, đừng vì ghen tỵ mà làm trò con bò. Hãy đọc và ủng hộ những người giỏi hơn mình, biết đâu bạn sẽ học hỏi được nhiều điều từ người đó. Đừng cố bắt chước họ hay tệ hơn nữa là đạo văn của họ hòng mong có lượt đọc nhiều hơn. Thật ra độc giả thích tác giả đó chứ không phải đơn thuần thích văn phong hay cốt truyện. Những tác giả đã có lượng fan nhất định họ có thương hiệu và chất riêng không lẫn vào đâu được, thay vì cố trở thành cái bóng của họ thì bạn hãy dành thời gian để khẳng định chính mình.
4. Đừng vì chán mà tạo mấy phốt linh tinh. Sau này bạn trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi bạn sẽ thấy mình rất trẻ trâu. Bạn sẽ ước lúc ấy mình đừng làm vậy.
5. Chọn chủ đề viết, đừng viết những chủ đề nguy hiểm như chính trị hoặc sex. Hãy cố gắng viết một câu chuyện dễ hiểu, đơn giản... Đừng viết những ý tưởng quá điên rồ... Mị khuyên thế vì những tác phẩm như vậy rất khó được xuất bản và rất khó được chấp nhận ở những nền tảng lớn.
6. Khi truyện của bạn có lượt view ổn định, bạn được nhiều người biết đến hơn thì hãy cố ăn ở tốt.
7. Khi gặp phải áp lực gia đình, không được mọi người ủng hộ... Tốt nhất là bịt tai lại và hướng mắt về phía trước thôi. Nếu bạn tin rằng mình có thể thành công trên con đường này và nhận thấy mình yêu thích viết thật sự thì cứ mạnh dạn theo đuổi sự nghiệp viết, đừng quan tâm ai nói gì cả.
8. Kiên trì, kiên trì và kiên trì. Bạn sẽ không thành công trong một ngày hay kiếm được tiền triệu nhờ một tác phẩm đâu. Công việc nào cũng đòi hỏi sự kiên trì chịu khó, kể cả viết lách. Trung bình mất ba năm để xây dựng một kênh youtube, sáu tháng để xây dựng một blog có thể đẻ ra tiền thì với viết, bạn sẽ mất ba đến mười năm để khẳng định tên tuổi. Nếu bạn kiên trì và yêu viết lách thật lòng thì rồi bạn sẽ thành công với nghề thôi, Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Ngọc Tư và nhiều tác giả best seller khác đều trải qua những chặng đường sự nghiệp dài đăng đẵng như vậy.
Với mị, mị may mắn vì được ông xã ủng hộ. Dù đôi lúc mị mất động lực viết nhưng ông xã luôn ở bên cạnh và an ủi mị, tiếp thêm động lực cho mị. Thật tốt khi bạn có được một người bạn đời ủng hộ công việc của bạn. Mị đã từng quen một người không ủng hộ mị, ngày nào cũng nghe phải những câu như 'chả có gì hay', 'chả làm nên trò trống gì đâu'... Thật sự rất tiêu cực. Vậy nên bạn cần chọn cho mình những mối quan hệ tốt, những người thật sự yêu thương bạn, quý mến bạn, hiểu được bạn. Nếu bạn có được những mối quan hệ như vậy thì dù có khó khăn nào xảy đến bạn cũng đều sẽ vượt qua thôi.
Bài chia sẻ này mị sẽ dừng ở đây, mong rằng các bạn thích bài viết và cảm thấy vững tin hơn khi đọc những dòng chia sẻ này. Sắp tới mị sẽ hoạt động nhiều hơn, các bạn hãy follow để mị có thêm nhiều động lực nhé ^^
Mị sẽ chia sẻ kinh nghiệm viết theo yêu cầu nếu lên được 700 follow :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro