Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2

Edit: 8025perworld

Ba Hoắc cuối cùng cũng lên sàn, đổ thêm dầu vào lửa.

"Hoắc Yến, con biết chúng ta không nói đùa."

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi.

"Đương nhiên là con biết! Ba cũng không cần nói khích con!"

Hoắc Yến nói rồi quay sang nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô Thụy.

Hắn với Tô Thụy là thật lòng đến với nhau, nếu đêm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Thụy của hắn cũng sẽ không có thai ngoài ý muốn...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Yến lại rơi vào bụng Tô Thụy.

Lúc này mới để ý, Hoắc Yến ngẩn người.

Bụng bầu 2 tháng...

Lớn đến vậy sao?

Hoắc Yến chợt giật mình khi ý nghĩ này thoáng qua đầu hắn.

Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?

Sao hắn có thể bị mấy lời ba láp ba xàm của Diệp Nhạc Dao ảnh hưởng!

Chắc là gần đây Tiểu Thụy béo lên!

Béo cũng được, béo khỏe béo ngoan!

Cú ngã ban nãy khá nặng nên lúc này bước đi của Hoắc Yến rất chậm.

Phải rất lâu sau, hai người họ mới cách ngôi nhà họ Hoắc được hai ba mét.

Thấy đã đi được khá xa, chắc chắn người trong biệt thự sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Tô Thụy mới nhỏ giọng hỏi.

"Anh Yến, những lời vừa rồi của dì và anh cả có phải là thật không? Bọn họ thật sự có ý định..."

Hoắc Yến ngẩng đầu nhìn Tô Thụy, thấy trên mặt Tô Thụy không có gì khác thường, hắn lưỡng lự một giây nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

"Người nhà anh không nói hai lời."

Cho dù là ba mẹ Hoắc hay Hoắc Cảnh, cả ba người đã nói một là một, hai là hai, đó là lý do tại sao Hoắc Yến quyết định đưa Tô Thụy về nhà sau khi biết tin Tô Thụy có thai.

Nếu không được gia đình chấp thuận, Tô Thụy và con sẽ phải sống cả đời trong bóng tối, chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức.

Hoắc Yến là một người đàn ông có trách nhiệm, hắn không muốn con mình sinh ra mà không có gia đình trọn vẹn nên vẫn kiên quyết đưa Tô Thụy về ra mắt dù biết sẽ gặp phải sự phản đối của cả gia đình.

Nghe thấy câu trả lời chắc nịch từ Hoắc Yến, sắc mặt của Tô Thụy lập tức thay đổi.

Hoắc Yến đã nhìn sang nơi khác nên không để ý thấy sắc mặt của Tô Thụy đột nhiên trở nên khó coi, hắn tiếp tục nói.

"Lát nữa anh qua bệnh viện một chuyến, em về nhà trước đi, xong việc anh đến đón em. Ba mẹ anh đã nói thì sẽ làm đến mức tuyệt tình, chắc biệt thự của anh không ở được nữa rồi. Em đừng lo, anh sẽ nhanh chóng tìm một nơi ở tốt hơn, chúng ta tạm chuyển đến đó trước. À đúng rồi, hình như sáng mai phải đến bệnh viện khám thai..."

Bước chân của Tô Thụy bỗng dừng lại.

Nhận thấy Tô Thụy dừng lại, trong lòng Hoắc Yến chợt căng thẳng.

"Tiểu Thụy, em sao vậy?"

Tô Thụy nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, lúc nhìn sang Hoắc Yến, hai mắt đã đỏ hoe.

"Anh Yến, ngày mai anh không cần phải đi khám thai với em đâu, em có thể tự đi một mình."

Edit: 8025perworld

Bản edit phi lợi nhuận, vui lòng không re-up.

Sắc mặt Hoắc Yến cứng đờ, trong phút chốc, hắn còn tưởng mình vừa nghe nhầm.

Một lúc sau, Hoắc Yến mới tỉnh táo trở lại, kéo lên khóe môi bị thương, vừa nói vừa cười.

"Tiểu Thụy, anh là ba của con em mà, chuyện khám thai anh đương nhiên phải đi cùng em..."

Tô Thụy đột nhiên buông tay Hoắc Yến ra.

"Anh Yến, anh về nhà đi."

Sắc mặt Hoắc Yến nhất thời trở nên khó coi, hắn tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Tô Thụy.

Tô Thụy đột nhiên lùi lại một bước.

Ngồi trên sô pha trong phòng khách không nhìn thấy được tình hình trong sân nên Diệp Nhạc Dao cầm điện thoại đi ra cửa, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt cậu sáng lên, không nhịn được ngâm nga trong lòng.

[Hành động lùi lại nửa bước của em là nghiêm túc sao!]

[Một hành động nhỏ thôi nhưng lực sát thương sao lớn đến vậy!]

Giọng hát tông điếc lập tức lọt vào tai tất cả thành viên của nhà họ Hoắc.

Hoắc Yến cũng nghe thấy tiếng hát léo nhéo này nhưng hiện tại hắn không rảnh để bận tâm, hơi thở nghẹn lại ở lồng ngực, hắn cố gắng không để cảm xúc trào ra ngoài, chỉ bối rối nhìn Tô Thụy.

"Tại sao chứ? Anh biết em cảm thấy tủi thân vì nhà anh không chấp nhận em, nhưng em đừng lo, Tiểu Thụy, anh chắc chắn..."

"Nhưng em không thể chỉ vì đứa nhỏ này mà chia rẽ anh với người nhà!"

Như đã tìm được lý do, Tô Thụy đột nhiên ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt.

[Phì ha ha ha ha ha ha ha ha ——]

Tiếng cười tuy không lớn.

Nhưng rất chói tai.

Hoắc Yến cố nén gân xanh nhảy thình thịch, hắn nghiêm túc nhìn Tô Thụy.

"Anh sẽ không hối hận, cũng sẽ không trách em, Tiểu Thụy, chỉ cần em luôn ở bên anh, anh sẽ..."

"Nhưng em sẽ tự trách mình."

Tô Thụy khóc vô cùng thương tâm, nước mắt rơi lã chã.

"Em sẽ cảm thấy có lỗi, dù sao đó cũng là người nhà của anh, anh Yến, làm sao anh có thể vì em mà đoạn tuyệt quan hệ với người nhà được? Hơn nữa, anh Yến, nếu hôm nay anh thật sự đi cùng em, vậy thì hợp đồng đại diện của anh, bộ phim sắp tới của anh, còn có cả ekip của anh, tất cả phải làm sao bây giờ? Nếu anh thật sự giải tán ekip, rất nhiều người sẽ mất việc, bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Hoắc Yến mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lấy lại tiếng nói của mình.

"Nhưng... không phải bây giờ anh đang chịu trách nhiệm sao?"

Tô Thụy quay lại.

"Hai chuyện này không thể lẫn lộn với nhau được!"

[Hay cho lập luận trước sau như một để ngụy biện cho bản thân!]

Hoắc Yến không tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt được nữa, vẻ mặt cô đơn, trái tim như bị kim châm chích.

"Vậy... Tô Thụy, em nói anh phải làm sao bây giờ?"

Diệp Nhạc Dao đã đọc qua rất nhiều cuốn tiểu thuyết như vậy nên biết rõ tình tiết lúc này sẽ phát triển như thế nào, cậu hò hét trong lòng.

[Em biết! Em biết nè!]

[Đương nhiên là về nhà và chuyển tiền cho em!]

Giọng nói của Diệp Nhạc Dao văng vẳng bên tai, Hoắc Yến đột nhiên có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời của Tô Thụy.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy Tô Thụy nói với giọng điệu vô cùng uất ức, lời nói ra giống hệt với suy đoán của Diệp Nhạc Dao nhưng lại khéo léo hơn ——

"Anh về nhà đi, đừng vì em mà cãi nhau với ba mẹ và anh trai nữa, chuyện này không đáng. Đứa nhỏ trong bụng em là của anh và cũng là của em, em chắc chắn sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt..."

Tô Thụy nói rồi dừng lại một chút rồi mỉm cười yếu ớt.

"Còn những chuyện khác thì em không mong đợi gì nữa. Đợi đến khi sinh con xong, em sẽ cố gắng làm việc để cho con một môi trường phát triển tốt."

"Anh Yến, anh là ba của con em, em tin anh sẽ không đối xử tệ bạc với em và con."

Diệp Nhạc Dao lắc đầu.

[Đấy! Nói tới nói lui cũng chỉ muốn tiền!]

[Còn nói không phải ở bên anh hai điên tình của mình vì tiền sao!]

Tô Thụy đã đưa ra quyết định, dứt khoát quay người rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu.

"Đừng đuổi theo em!"

Hoắc Yến đau lòng nhìn theo bóng lưng của Tô Thụy, sự khó tin tràn ngập mặt hắn, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Tô Thụy rời khỏi sân biệt thự như bay, hắn mới chịu đả kích nặng nề lùi lại một bước, cả người lảo đảo sắp ngã.

Diệp Nhạc Dao đúng lúc bình luận.

[Nhìn anh hai trông có vẻ nát tan rồi ấy nhỉ ~]

Hoắc Yến không kiềm chế được cảm xúc nữa, khí huyết cuồn cuộn dâng trào, hơi thở vẫn còn nghẹn trong lồng ngực, bởi vì quay người đột ngột nên trước mắt tối sầm, cứ như vậy mà ngất xỉu!


~~~

mấy ní đọc tui có đánh máy sai chỗ nào thì cmt tui sửa nha, nhiều khi gõ phím nhanh quá check lại rồi mà hổng có thấy, với lại đọc xong cho tui xin 1 vote + 1 follow để tui có động lực edit dài dài nha mấy ní, thenkiuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro