1• Song song
Cô tên là Hàn Tiểu Tiểu. Là một cô gái bất hạnh đến không thể bất hạnh hơn.
Bữa hổm đi chơi, cô hành động hết sức ngu ngốc đến nỗi bây giờ ngồi ngẫm lại cũng thấy thật là ngu ngơ.
Số là, khoa Mỹ thuật của cô tổ chức đi chơi ngoài biển. Buổi sáng khởi hành đến nơi rất thuận lợi, buổi trưa cũng hết sảy với món hàu nướng.
Nhưng quan trọng là buổi chiều. Đã xế tà rồi. Hoàng hôn mang màu đỏ pha cam nhìn muốn mê lẩn thẩn cả người.
Thế là máu nghệ thuật của Tiểu Tiểu lại tràn dâng, thôi thúc cô mau chóng ôm sổ vẽ và bảng màu ra ngoài biển ngồi. Vì đây là thời khắc mà giáo sư mỹ thuật của cô nhai đi nhai lại từ đầu học kỳ. "Khi tâm hồn và phong cảnh hoà làm một".
Mặc dù đã cố lôi kéo mấy con bạn đi nhưng mà tụi nó lại thích đi bơi hơn. Thế là Hàn Tiểu Tiểu xách dụng cụ ra ngoài biển, lựa một mỏm đá thật chắc ngồi xuống.
Gần một giờ đồng hồ trôi qua, cô múa cọ một cách quay cuồng. Bức tranh vào lúc đó cũng tạm coi là hoàn thành một nửa. Bỗng lại có cảm giác hoá thành Lâm Lộc mất tiêu. :>.
Thế là Tiểu Tiểu đứng dậy vươn vai, không để ý là cuốn sổ còn nằm trên đùi mình. Cô hoảng hốt nhìn theo, công sức cả nửa năm nay đang trượt theo vách đá mà bay xuống biển. Cô không kịp nghĩ ngợi gì hết, quăng tất cả nhảy theo.
Cả người Tiểu Tiểu thuận đà rơi thẳng xuống làn nước giá lạnh. Nước lập tức tràn vào lỗ mũi và tai, ù ù không nghe gì hết. Dưới chân bao la không thể chạm tới. Cô cố hết sức vùng vẫy, bám víu sự sống cuối cùng.
Cuối cùng, cũng có một bóng hình xuất hiện. Không phải cá gì hết, mà là một con người. Hơn nữa còn là một cô gái. Hàn Tiểu Tiểu nheo mắt nhìn kỹ. Cô ta...y hệt cô! Giống nhau đến không thể giống hơn.
Cô mở to mắt nhìn cô gái đó. Mái tóc của cô ta dài hơn cô, đôi mắt kiên định hơn cô, và quan trọng hơn là trên cánh tay cô ta, một vết thương chạy dọc khuỷu tay đến tận bàn tay, đang rỉ máu. Này này, cô định dụ cá mập tới đó à!! Tôi không muốn chết bởi mấy con cá đó! Tôi muốn chết theo kiểu hy sinh vì nghệ thuật cơ!!
Ai ngờ, cô ta cười, tay chìa về phía cô.
"Tôi sẽ giúp cô sống, đổi lại cô giúp tôi báo thù..."
Cô là ai? Giúp cô báo thù ai? Cô cùng chìm dưới nước như tôi vậy, sao có thể giúp?
"Tôi là Doãn Khả Lạc".
Tên gì mà y như Doãn Kha vậy nhỉ?
Mà Hàn Tiểu Tiểu bỏ qua cho tiết đó, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay kia không chút do dự. Bởi vì sự sống của cô dù gì cũng sắp hết rồi, đây là tia hy vọng cuối cùng!
Cô đã nắm lấy tay Doãn Khả Lạc, được kéo ngược lên trên, được thở không khí một lần nữa. Nhưng mà ơn trời, ông trời trêu cô, cô bị kéo ngược trở về Đông Lăng quốc, trở thành đại tiểu thư Doãn Khả Lạc.
(Gì kỳ vậy? Ít ra cũng phải được xuyên không thoải mái như Diệp Băng Dao chứ? Lỡ mà Khả Lạc không xuất hiện kịp thì cô chết không thấy xác à? Mà khoan, cô không muốn khoả thân trước Windsky đâu)
Mà trở về câu chuyện. Đó là cội nguồn của sự việc lần này . Cái thân làm việc nhanh hơn cái não. Hàn Tiểu Tiểu thấy mình đang ngồi ngủ gục bên cây huyền cầm, bị Trương phu nhân tét một cái vào đầu, vội vội vàng vàng tỉnh dậy mà tập tiếp khúc <Bạch Hoạ>.
Nghe đâu là danh khúc từ đời ông cố đi đời nhà ma nào ấy mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro