Hoa Bỉ Ngạn 10
MỘT ngàn năm chờ đợi nơi cõi U Minh
CHÚT tình riêng gửi nhành hoa bỉ ngạn
LUYẾN lưu ai, đỏ Hoàng Tuyền mấy đoạn?
THƯƠNG người không thấy người, như lá chẳng thấy hoa.
MỘT chữ "Thương" lạc lõng trên Nại Hà
CHÚT tơ lòng rơi Vong Xuyên róc rách
BUỒN thì không, nhưng lòng đau như cắt
NGƯỜI chờ người, chờ đến phải chia xa
THÌ đành thôi, ta cạn chén Mạnh Bà
MUỐN quên hết nhưng lòng còn e sợ
GIỮ được nhau cần biết bao duyên nợ
NGƯỜI hứa rồi, mà Nguyệt Lão nỡ quên.
ĐÀNH ngày sau chẳng nhớ mặt, nhớ tên
BUÔNG một khắc, xa đời đời kiếp kiếp.
"MỘT CHÚT LUYẾN THƯƠNG MỘT CHÚT BUỒN
NGƯỜI THÌ MUỐN GIỮ NGƯỜI ĐÀNH BUÔNG."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro