Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6 :

Ngày bé Tũn phẫu thuật , nó đứng ngồi không yên , cứ đi qua đi lại trước phòng mổ mặt lo lắng , với một đứa trẻ mới 7 tuổi thì làm sao mà chịu được , Tũn đau lắm :

- Cô có ngồi xuống không thì bảo , cứ đi đi lại lại , chóng hết cả mặt - Hắn quát , mặt nó xị xuống , hắn sợ nó buồn liền nhẹ nhàng nói :

- Thôi , đừng lo , con bé không sao đâu , tôi hứa đấy... - Hắn đưa ngón út ra đòi móc nghéo , lại cái hành động ấy , cái hành động hắn làm suốt ngày khi trêu nó , hứa mua kẹo cho nó hồi nhỏ , sao hành động đó như một thói quen bắt hắn phải làm , lâu nay hắn quên cũng không thực hiện nữa , chắc vì hắn thấy nó lo , hắn thấy nó buồn , thấy nó sắp khóc.

Lúc sau , bác sĩ bước ra , nói ca phẫu thuật thành công , nó vui lắm , hắn cũng vui , nhất là bác An luôn miệng cảm ơn bác sĩ , cản ơn nó và hắn. Sau khi vào thăm Tũn hứa sẽ đến chơi với Tũn nhiều hơn và dắt con bé đi chơi , con bé hồn nhiên bảo đau lắm chị Nhi ạ làm ruột gan nó thắt lại , lau nước mắt cho Tũn , nó dù không muốn nhưng phải về , mai còn đi học nữa... Ôm em , ôm bác An ra về :

- Cháu nhớ đến thăm bác và các em đấy nhé - Bác An vuốt tóc nó.

- Vâng , cháu hứa mà .

Trên đường về , đầu óc nó cứ nghĩ đến lúc Tũn nói đau , lúc Tũn khóc , nó buồn lắm , nó cúi gầm mặt xuống , bỗng hắn vòng tay ra trước , ấn mạnh đầu nó vào vai của mình :

- Cô dựa vào cho tôi , cấm cãi ... - Hắn quát

- Anh bị điên à ... - Nó phản kháng mạnh liệt ngồi bật dậy

- Cô quên là cô hứa với tôi cái gì à , được thôi , tôi sẽ quay lại đòi số tiền đó , được chứ - Hắn quay sang nói với nó .

- Được được , dựa thì dựa , anh thiệt chứ tôi thiệt gì ... - Nó lườm hắn , miễn cưỡng dựa vào rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Quá khứ của hắn , tất cả những đau thương hắn phải chịu , ai đã làm cho hắn trở nên lạnh lùng như thế , ai đã làm chi hắn nói ra câu nào cũng như cứa vào tim người khác dù bản chất của những câu nó đó lại ngược lại , hắn chờ , hắn đợi rồi tuyệt vọng , hắn thề sẽ tránh xa các cô gái..... trừ nó sao ? Hắn tự an ủi : Cô ta cũng sống chung vợi mình từ hồi nhỏ , sao mà tránh được .

Về đến nhà , bỗng Thiên Quân chạy ra trước mặt nó , anh giơ hai tấm vé xem phim trước mặt nó rồi nở nụ cười mê hoặc :

- Ngọc Nhi... đi xem phim với huynh ... - Anh đưa một vé cho nó.

- Em không đi đâu , huynh đi một mình đi...- Nó ỉu xìu còn hắn không quan tâm đi vào nhà trước.

- Này , em sao đấy , mệt à , huynh mua thuốc cho nhớ ... - Anh vừa nói vừa đưa tay lên trán nó sờ sờ. Chưa kịp nói gì nó đã kéo tay anh ra rồi đi lên phòng đóng sầm cửa lại , chùm chăn kín mít.

-Này , Ngọc Nhi , em có sao ko , huynh vào nhớ - Thấy nó không nói gì bèn mở cửa lững thững đi vào

- Này ....

- "...." - Im lặng

- Em có sao không ,

- "...." - Vẫn im lặng

- Này dậy huynh dắt đi chơi , huynh dắt đi ăn kem , huynh dắt đi mua kẹo bông , huynh dắt đi mua quần áo đẹp.... bla ... bla ...bla

- Thôi được rồi , huynh đừng nói nữa , em đi ... - Nó không chịu nổi , hét lên , Thiên Quân nói quá nhiều...

- Rồi dậy đi thay đồ đi , huynh đợi ... - Anh kéo tay nó dậy , véo má nó rồi đẩy đẩy nó rồi đi ra ngoài.

------------------------------------------------------

- Uồi , huynh ơi , em muốn chơi cái này , cái kia , cả cái kia nữa- Nó chỉ chỉ miệng cười toe toét , nhảy lên nhảy xuống.

- Được rồi , em ở đây đợi , huynh đi mua vé. - Anh xoa xoa đầu nó rồi cười.

- Dạ , huynh nhớ mua kem nữa nhớ. - Nó nháy mắt

- Rồi , đợi nhớ , đừng đi đâu nhớ... - Hắn cũng nháy mắt.

Hắn đưa nó đến khu vui chơi , đây là một phần của khu thương mạo thuộc tập đoàn S&G của ba hắn và anh - Ông Hoàng Thiên Phát . Là người nhà nên anh dắt nó đi chơi , ăn uống tẹt ga mà không mất một xu nào ( anh chị này nói đi mua cho nó sang mồm tí ý mà . )

Hai tiếng sau :

- Phù , mệt quá , vui thật đấy , cảm ơn huynh nha , em vui quá. - Nó quay sang dụi dịu đầu vào tay anh , cười cười y như lúc hai người đang ngồi xem phim hoạt hình hồi nhỏ. Với nó , Thiên Quân là người anh trai tuyệt vời.

- Em muốn , chủ nhật tuần nào huynh cũng dắt em đi ... nhé - Hắn vừa nói vừa cầm tay nó bước đi ra phía cổng.

Bỗng ở đâu có tiếng xôn xao bàn tán :

- Kia là con trai của chủ tịch mà , đẹp trai thật đấy. - Chị kia nói.

- Con bé nào kia , xinh quá , chắc người yêu của cậu ấy đây mà. - Anh kia nói.

- Đẹp đôi thật đấy . - Mấy người nói.

Nó giật bắn mình quay ra quát :

- Này , mấy người im mồm đi nhớ, yêu đương gì , các người có muốn tôi nói với chủ..... ưm... ưm... ưm . Nó đang nói thì anh bịt miệng nó lại

- Suỵt... em nói nữa là mình không được chơi vui như thế này đâu. - Anh ghé sát vào tai nó nói thầm.

- Khó thở chết đi được , em biết rồi. - Anh bỏ tay ra , nó thở hồng hộc , vuốt vuốt ngực

- Huynh xin lỗi , về thôi , huynh đưa em về. - Hắn dắt tay nó

Lại bắt đầu xì xào :

- Đấy , nắm tay nhau mà bảo không phải người yêu. - Một chị chua ngoa lên tiếng

- Tôi đã bảo là không phải mà. - Nó lại quát , mặt tức giận

Yêu đương gì chứ , nó và anh chỉ là anh em thôi mà , chơi và sống với nhau từ nhỏ , nó cứ nghĩ yêu nhau thì phải yêu từ cái nhìn đầu tiên , hai người không được ở chung nhà từng ấy năm , không được từng ở chung phòng hồi nhỏ , không được xưng " huynh " với " em " ,.... đủ thứ nhưng nó đâu biết rằng ông bà Thiên Phát chưa công bố chính thức nhận nó làm con nuôi thì....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro