Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 :

Sáng , thảm cảnh ở lớp là một con bé khuôn mặt thiên thần đang nằm gục mặt , tai ghé sát xuống bàn ngủ ngon lành . Tự nhiên có cái gì đó đè nặng lên vai nó rồi luồn lên cổ , lên tai:

- Á .... đau quá bỏ tai bà ra , đứa nào dám véo tai bà .... á... cút cút ra - Nó đang ngủ ngon lành bật dậy hét ầm trời ... khua khua tay

- Mới sáng sớm đã la lối , đậu đến lớp sớm chỉ để ngủ à ? - Cô ngồi vào bàn đối diện véo véo má nó .

- Trời , Ngọc Linh , cậu đến lúc nào mà.... ái đau chết đi được...

- Thôi thôi , xin lỗi . À mà này , hôm qua tớ mới để ý , ông anh họ cậu đẹp trai thế , cậu sướng thật lại còn ở cùng một nhà. Ước gì...

- Này , im ngay , đẹp trai gì chứ , hắn là một cái tên ngang ngược , khó ở , vô duyên , mất lịch sự , tớ với cái tên đó không đội trời chung , không những thế hắn còn.. còn...

- Còn sao , cô nghĩ cô hơn tôi à ??? Còn Ngọc Linh , cô ta không phải em họ tớ , là osin của tớ ... - Hắn quăng balo xuống bàn ngồi vào chỗ.

- Cái gì , osin , anh có bị điên không - Nó bực mình ra chỗ hắn đập mạnh xuống bàn

- Thế à , thế cô có định .... thế thì thôi vậy ...

- À , không , xin lỗi , xin lỗi nha - Nó miễn cưỡng lay lay tay hắn , cười nhạt nhẽo đi về chỗ.

- Hai người có chuyện gì mờ ám dấu tôi đấy à - Nó lườm lườm chỉ tay vào nó rồi chỉ tay vào hắn

- À không , không có gì ??? - Nó lại cười xoa xoa má Ngọc Linh

------------------------------------------------------
Chiều hôm qua :

" Và ngàn lời yêu trong anh như tia nắng mai , đang chờ đợi một ngày nào bình minh tới ...."

- Alo , bác An ạ , cháu đây ?

- Ừ , Nhi đấy à , bác có chuyện này muốn nói , mong cháu thu xếp về đây .

- Dạ, có chuyện gì vậy ạ ? - Mặt nó bắt đầu lo lắng ?

- Chả là bé Tũn bị ốm mấy hôm nay rồi , bác sĩ bảo nó có nguy cơ bị u não , thị lực giảm, mà nó không ăn được gì, nó đang ở trong viện với mọi người, nó bảo cháu không về chơi với nó gì cả . Tí , Bông , Sún nhắc cháu mãi , cháu về chơi với các em . Từ lúc cháu sang trường mới , phải hơn hai năm rồi không về. Tũn phải mổ gấp bác lo quá ...

- Hức... hức , cháu... xin... lỗi ... cháu sẽ cố gắng về với các em. - Nó nói trong nghẹn ngào , lau nước mắt

- Ừ , nhớ về , bác và các em chờ cháu ? - Bác An cúp máy

Hồi nó được ông Thiên Phát nhân về nuôi , tháng nào nó cũng được chở về trại trẻ mồ côi chơi với các em , nó xin hai bác mua đồ chơi , mua bánh kẹo , quần áo cho các em , nó dạy các em chơi trò trốn tìm , bịt mắt bắt dê , chơi ô ăn quan , chơi cá ngực , bọn trẻ quý nó như chị cả trong nhà , nó coi bác An như mẹ của nó , coi đây là ngôi nhà mà nó như được sống lại lần 2 sau khi ba mẹ nó mất . Nó yêu những đứa trẻ ở đây. Vậy mà từ hồi lên cấp 3 , nó ít về thăm hơn do ông bà Thiên Phát phải đi công tác thường xuyên , nó cũng bị áp lực do học tập nên không về đó được nhiều như trước nữa . Mà lần này , một đứa em nó quý nhất lại bị u não , nó biết với khả năng của mọi người ở đó sẽ không thể nào chữa được bệnh cho bé Tũn . Nó rất muốn giúp nhưng không nghĩ được sẽ nhờ ai, hai bác đi công tác mất rồi . Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu nó.

- Thiên Minh , mở cửa ra , tôi có chuyện muốn nói , Thiên Minh - Nó chạy sang phòng hắn.

- Cô làm cái trò khỉ gì thế , cô có biết là tôi đang...- Hắn bước ra trên người chỉ quấn một cái khăn tấm , tay khì lau tóc mặt tức giận.

- A....a...aaaaa , đồ biến thái , mặc đồ vào , tôi có truyện muốn nói - Nó quay ra sau lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ của nó ...

- Hôm nay cô cũng biết ngượng đấy à , tôi tưởng cô trơ trẽn lắm cơ mà , à mà không nhầm tôi nhớ hình như chúng ta từng tắm chung thì phải - Hắn đi vào trong mặc áo , miệng không ngừng trêu hắn , cười như vớ được vàng.

- Anh có im đi không , tôi không thèm nói chuyện với anh nữa , tôi...- Nó đang định về phòng

- Đứng lại , vào đi - Hắn gọi nó

- Anh đã mặc xong đồ chưa ?

- Rồi , khổ lắm , cô có đi vào không thì bảo ?

Nó bước vào , ngồi xuống ghế mặt vẫn đỏ :

- Tôi muốn... muốn nhờ anh đưa tôi đến chỗ bác An , người đã nhận nuôi tôi ở trại trẻ mồ côi lúc bố mẹ tôi mất , có đứa em tôi ở đó đang bị bệnh , rất nặng , làm ơn , giúp tôi - Mặt nó phụng phịu , năn nỉ hắn .

- Cô nghĩ tôi là tôi là xe ôm của cô à , hay tài xế không công , sao cô không nhờ quản gia Lâm đưa đi , sang đây năn nỉ ỉ ôi tôi , về đi .- Hắn tuôn một tràng mặt tỏ ra vô tâm.

- Nhưng tôi ... tôi làm mất thẻ ATM rồi , tôi chưa tìm thấy , với cả tôi cần tiền để giúp em bé đó. Anh giúp tôi đi - Nó lại năn nỉ , lâu thành nghề luôn rồi.

- Á à ... tôi sẽ nói với mẹ tôi là cô làm mất thẻ , không biết hậu quả như nào , bắt nghỉ học ở nhà kiếm tiền để trả , à không đuổi ra khỏi nhà chứ - Hắn chống tay lên cằm , mặt có vẻ nghiêm trọng.

- Thôi , tôi xin anh đừng nói với bác , anh giúp tôi đi mà , nha - Nó bĩu môi mắt chớp chớp nhìn vào mặt hắn . Đây là lần đầu tiên nó và hắn ngồi với nhau được quá 5'.

- Không dễ vậy đâu ? - Hắn cười khểnh .

- Đi mà , anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm , chỉ cần anh đưa tôi đến đó , giúp tôi chữa bệnh cho đứa bé , với cả không nói với hai bác tôi làm mất thẻ thì anh muốn tôi làm gì cũng được .

- Nhớ mồm , được thôi , chiều mai tôi đưa cô đi , giờ thì ra ngoài cho tôi tắm , hay muốn tắm chung - Hắn che mồm cười mỉm .

- Anh có bị điên không , đồ thần kinh - Nó chống tay đạp chân xuống sàn .

- Ấy , hình như cô không muốn tôi giúp thì phải ?

- À có có , xin lỗi - Nó chắp tay xin lỗi hắn , cười gượng gạo rồi về phòng .

Nó về phòng nồm khẽ lẩm bẩm :" Hoàng Thiên Minh , đợi anh giúp đứa bé khỏi bệnh , anh sẽ chết với tôi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro