Chap 1: Lời Cảnh Báo Từ Rừng Đen
Cánh đồng lúa vàng óng ả dưới ánh mặt trời chiều, gió nhẹ nhàng thổi qua những cánh đồng, mang theo hơi lạnh đầu mùa. Làng Elmswood, nhỏ bé và yên tĩnh, nằm ẩn mình giữa những khu rừng rậm rạp của vương quốc Aetheria. Cuộc sống ở đây đơn giản, ngày qua ngày trôi qua trong sự bình yên đến nhàm chán. Tuy nhiên, hôm nay, có một điều gì đó không ổn đang âm thầm lặng lẽ diễn ra.
Leo, chàng trai có mái tóc đen nhánh và ánh mắt sáng, đang bước trên con đường làng quen thuộc để đến nhà Aria. Cậu vừa trở về từ khu rừng, tay ôm một giỏ đầy quả mọng tươi ngon mà cậu đã hái được. Ngôi nhà của Aria, một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, nằm bên cạnh rừng cây, là nơi cậu thường xuyên lui tới. Cậu gõ cửa, giọng nói vui vẻ,
Leo: "Aria, đi chơi không?"
Aria không vội vàng trả lời. Cô đứng yên bên cửa sổ, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn ra ngoài. Gió lạnh lùa qua mái tóc đen dài của cô, ánh mắt như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Leo đứng đó một lát, cảm giác có gì đó khác thường trong không khí. Mới chỉ vài ngày trước, ngôi làng này vẫn tràn ngập sự yên tĩnh, nhưng hôm nay, cảm giác bất an lạ lùng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách. Cậu cảm nhận được sự thay đổi ngay cả trong từng hơi thở của mình.
Leo: "Aria, cậu ổn chứ?" (giọng có chút lo lắng.)
Leo: "Có vẻ như làng này đang có gì đó ngày càng kỳ lạ, hay là do mình quá nhạy cảm?"
Aria quay lại, ánh mắt cô không còn ánh lên sự vui tươi quen thuộc. Thay vào đó, nó đầy lo lắng, và trong đó là một sự sợ hãi mà cô không thể che giấu.
Aria: "Mình cũng cảm thấy vậy," (giọng nhỏ và trầm).
Aria:"Mấy ngày qua, mọi người trong làng đã bắt đầu bàn tán về lời nguyền hoa hồng đen."
(Leo nhíu mày, cố gắng hiểu ý của cô.)
Leo: "Lời nguyền hoa hồng đen? Cậu đang nói đến câu chuyện mà chúng ta vẫn hay nghe khi còn nhỏ sao? Về một khu vườn bí ẩn và một loài hoa kỳ lạ, nơi có những cái chết xảy ra với những ai tìm đến?"
Aria: "Đúng, đó là chuyện mà chúng ta đã nghe từ khi còn bé. Nhưng lần này, mọi chuyện có vẻ không còn là câu chuyện hù dọa nữa. Những cái chết gần đây trong làng... chúng không phải ngẫu nhiên. Mọi người bắt đầu tin rằng lời nguyền hoa hồng đen đã quay lại."
Leo im lặng một lúc, cảm giác sợ hãi lặng lẽ len lỏi trong lòng. Cậu nhớ lại những lần khi còn nhỏ, khi họ cùng nhau đùa giỡn và thách thức nhau đi vào khu rừng đen, nơi mà người lớn thường kể là nơi hoa hồng đen nở. Những câu chuyện đó lúc ấy chỉ khiến bọn trẻ cười đùa. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt của Aria, cậu cảm nhận được một điều gì đó rất khác.
Leo: "Chúng ta sẽ làm gì?" (đôi mắt sáng ngời lên vì quyết tâm).
Aria: "Chúng ta phải đi tìm hiểu sự thật. Nếu lời nguyền là thật, chúng ta phải chấm dứt nó. Nếu không, sẽ còn nhiều người chết nữa."
Leo gật đầu. Dù có chút lo sợ, nhưng tình bạn của cậu và Aria mạnh mẽ đến mức cạu không thể bỏ rơi cô. Họ đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách trong quá khứ, và lần này cũng vậy.
Leo: "Cậu không sợ sao? Chúng ta còn quá nhỏ, làm sao có thể..." (ánh mắt tìm kiếm sự đồng cảm từ cô bạn.)
Aria: (Cô nhìn Leo, đôi mắt đầy quyết tâm) "Chúng ta có thể còn nhỏ, nhưng nếu không làm gì, mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn. Cậu không thể đứng nhìn mà không làm gì, đúng không?"
Leo nhìn cô, cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. Họ là bạn thân nhất, và dù có bất kỳ nguy hiểm nào, anh biết họ sẽ không bao giờ rời bỏ nhau.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi," Leo nói, giọng kiên quyết. "Chắc chắn rằng chúng ta sẽ tìm ra sự thật."
Cả hai cùng rời khỏi ngôi nhà, bước ra ngoài. Cánh đồng lúa vẫn xanh mướt dưới ánh trăng, nhưng bầu không khí không còn yên bình như trước nữa. Một cơn gió lạnh thổi qua, như mang theo một lời cảnh báo.
Họ không biết rằng, phía trước, khu rừng đen tối đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro