Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đập chậu cướp hoa

"An Tư Hạ, cô thực sự bị người ta cưỡng bức hay là tình nguyện lên giường với anh ta".

"Em không có, tại sao anh lại không tin em".

"Mẹ kiếp! Cô còn nói không có vậy cái đứa con hoang trong bụng cô là của ai?"

Một tiếng 'con hoang' như một vết chém sâu hoắm vào trái tim lạnh giá của cô.

Không biết từ bao giờ trong mắt anh, cô lại là loại con gái lẳng lơ không biết liêm sỉ khiến anh chán ghét cô đến vậy.

"An Tư Hạ, cô biết bây giờ tôi ghê tởm cô đến như nào không?" Hắc Viên Vũ siết chặt cằm cô, ánh mắt lạnh lùng: "Cô đã bị một đống đàn ông 'chơi' qua, đối với tôi mà nói, cô bây giờ chẳng khác nào một con đ* làng chơi".

Giọng anh tựa như rít qua từng kẽ răng, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cô. Nói xong, một chân anh giơ lên dùng lực đá mạnh một phát vào bụng dưới của cô.

An Tư Hạ không chịu nổi cú đá mạnh mẽ của người đàn ông, cả người vô thức khụy ngã xuống đất.

Rất nhanh sau đó, một dòng chất lỏng đỏ tươi từ giữa hai đùi cô chảy dọc xuống, mùi máu tanh nhanh chống xộc vào mũi cô.

An Tư Hạ khó tin ôm bụng run rẩy nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm giữa hai chân mình, ngước mắt đau đớn nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mặt, khóe môi run rẩy...

"Anh...Tại sao..."

"Chết cũng tốt, thứ tiện chủng không rõ lai lịch trong bụng cô nếu sinh ra cũng chỉ làm bẩn mắt tôi".

Hắc Viên Vũ lạnh lùng lướt qua cô mà tàn nhẫn thốt ra một câu, câu nói đó chẳng khác nào một con dao sắt nhọn đâm thẳng vào trái tim An Tư Hạ đau đớn đến rỉ máu.

Dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả bộ váy trắng tinh trên người An Tư Hạ. Hắc Viên Vũ ngay cả liếc nhìn cô cũng không thèm nhìn lấy một cái, anh cứ thế tuyệt tình mà rời đi.

Cô há hốc mồn, muốn gọi tên anh cầu xin...xin hãy cứu lấy đứa con của cô. Nhưng cổ họng như bị tắc nghẽn mãi cũng không nói ra được.

Ngón tay dính đầy máu tươi của cô run rẩy, nước mắt vô thức rơi xuống, ký ức đáng sợ trong mấy ngày qua lại ùa về...

Cô thực sự không có lừa anh, cô thực sự là bị người ta cưỡng bức...

Tại sao anh lại không tin cô?

Vào lần sinh nhật 18 tuổi, An Tư Hạ thực sự bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức.

Trinh tiết của người con gái cứ thế mất đi như vậy.

Sống đến 18 tuổi, cô chưa từng tuyệt vọng như khoảnh khắc đó.

Bởi vì...Cô không thể thoát khỏi.

Đêm đó, đã trở thành nỗi ám ảnh, trở thành một cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông, ánh mắt đỏ rực như máu, sự điên cuồng độc chiếm của hắn đêm đó khiến cô tưởng chừng như chết đi sống lại...

[..........]

Mấy ngày sau đó, An Tư Hạ bị Hắc Viên Vũ nhốt vào trong phòng kho.

Lời của Hắc Viên Vũ không ai không dám làm trái, đã được ba ngày nay, người làm quả thực không dám đem cơm đến cho cô, ngay cả nước cũng không cho cô uống.

An Tư Hạ bị nhốt trong phòng kho không ra ngoài được, nói là phòng kho nhưng phải gọi là bên trong một căn tầng hầm thì đúng hơn, ở dưới này ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt vào, ban ngày cũng như ban đêm, ánh sáng duy nhất chính là ngọn đèn vàng nhạt trên tường.

Bên ngoài cửa, luôn có người canh giữ, trên thân thể nhỏ bé của cô đầy rẫy những vết thương bầm tím có nơi máu đã khô cứng. Mấy ngày nay, ngoài không cho cô ăn uống ra, cô còn bị mấy nữ giúp việc đánh đập chỉ thừa sống thiếu chết.

Sắc mặt cô xanh xao tái nhợt do mấy ngày không được ăn uống cộng thêm vết thương trên người còn chưa khỏi, đôi môi cô tím tái khô khốc...

Cô nghĩ...Có lẽ cô thực sự sắp không chịu đựng nổi rồi!

Có lẽ...cô thực sự sẽ chết mất...

An Tư Hạ không khỏi mỉm cười chua xót, trên thế giới này những người yêu thương cô cũng đều đã lần lượt rời bỏ cô mà đi. Bây giờ, ngay cả anh là tia hy vọng duy nhất để cho cô tiếp tục sống sót cũng đã bỏ rơi cô, không cần cô nữa...Đối với cô mà nói...

Còn gì đau đớn hơn, khi tình yêu đã chết.

Còn gì đau đớn hơn, khi nỗi đau mất con.

Chết!!! Có đôi khi cũng là một sự giải thoát.

[…………]

Vùng biển phía Nam nước S.

Lúc này, trong một ngôi biệt thự xa hoa, với phong cách kiến trúc nguy nga cổ kính tráng lệ.

Một tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy vào.

"Chủ nhân, không xong rồi!"

"Có chuyện gì vậy?" thanh âm trầm bổng lười nhác khẽ vang lên.

Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế salong bằng da, hai chân đặt lên bàn trà, dáng vẻ có chút biếng nhác.

"Chị dâu...Chị dâu hiện giờ đang bị Hắc Viên Vũ giam giữ, nghe nói, còn bị đánh đập rất dã man, không cho ăn uống, e là ngay cả mạng sống cũng khó giữ!".

"Cái gì?" Người đàn ông cau mày, liền phẫn nộ đập bàn đứng dậy, ánh mắt lạnh băng: "Thực sự là tìm được 'chị dâu' của các cậu rồi sao? Đã điều tra rõ rồi chứ?".

"Rồi ạ! Chính xác là cô gái đã lấy đi 'trinh tiết' của ngài".

Người đàn ông đã nôn nóng đến nỗi hai mắt bốc hỏa: "Mau chuẩn bị xe cho tôi, lập tức triệu tập mọi người đông đủ đến đây, chuẩn bị năm mươi khẩu súng M4A1 cùng với năm mươi chiếc xe thiết giáp càng nhanh càng tốt".

"Chủ nhân! Ngài muốn làm gì?"

"Hỏi ngu vậy? Còn muốn làm gì nữa, đương nhiên là đi 'đập chậu cướp hoa' ".

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro