Chương 2 - Bắt đầu khó hiểu - Tác giả: Viên Nguyệt Ái
Ùng... Ùng! Một luồng điện như chạy thẳng vào não tôi vậy. Tôi chưa kịp quay về phòng, đã bị thần Sấm nạt cho "kinh hồn bạt vía" mà chôn chân nem nép ở góc cầu thang. Tôi đúng là con bé lãng đãng, trời vẫn còn đang dông bão, sao tôi lại quên khuấy điều đó? Hai chân tôi cứng đơ không lê nổi bước lên bậc nữa, cảm giác tồi tệ. Dường như sét chưa đánh vào thân xác tôi, nhưng nó đã đánh vào thần trí tôi rồi. Khốn khổ cho tôi không! Yếu bóng vía đến thế là cùng.
- Anh ơi!
- ...
- Anh... ơi...! - Giọng tôi sắp lạc đi. Tôi gọi anh mà tiếng gọi ấy như hóc ở cổ họng, âm lượng nghẹn lại nên anh không nghe thấy gì cả. Tự nhiên tôi tủi thân ghê gớm. Nước mắt được thể trào ra. Nếu là trước kia, tôi có thể gào tên anh lên mà không có trở ngại gì. Nhưng bây giờ, lại khó khăn để cất lên tiếng gọi thân thương ấy. Tôi như bị ám ảnh bởi cái bí mật tày đình mà không ai biết là tôi biết, không dám hỏi bố mẹ. Tôi sợ... Sao chẳng ai ở nhà với tôi lúc này thế?
- Nhóc con! Sao đứng ru rú ở đây?
Tiếng hỏi trầm ấm của anh chưa đủ là "liều thuốc tinh thần" cứu rỗi tôi. Tôi ngoảnh lại, những giọt nước mắt vốn đang như "tức nước vỡ bờ" vừa thấy bóng dáng anh là không ngăn được nữa. Tôi không đáp lời anh, chỉ đột ngột ngồi thụp xuống, gục đầu vào gối khóc. Tôi sợ! Thật sự rất sợ và ân hận lời tuyên bố hùng hồn ngày nào. Tôi kinh hãi sấm sét một phần, nhưng kinh hãi việc anh bị người đàn bà xa lạ nào đó cướp đi khỏi gia đình tôi nhiều phần. Nếu như thế, tôi không còn được anh che chở nữa. Anh sẽ thuộc về nơi khác... Tôi đâu cần phải "đá phắt anh ra ngoài đường cho đỡ chật đất"!?
- Hu hu... hu...
- Ái Linh! Sao thế?
- ...
- Sao? Có gì nói anh nghe! - Anh lay lay bờ vai đang rung lên của tôi: - Hay là sợ sét hả? Hay có đứa nào bắt nạt?
- Không...
- Thế thì tại sao? Mấy hôm nay sao thế?
Tôi rưng rức nấc. Giá tôi chưa khi nào nghe thấy... Nhớ một lần, nếu không có anh thì chắc lẽ tôi đã bị tai nạn mà chết. Chính anh liều mình cứu tôi và bản thân anh trầy trụa máu, tôi thề với lòng mình từ khi ấy "sẽ suốt đời biết ơn anh, sẵn sàng nhường tất cả sản nghiệp cho Khánh Phong chỉ cần anh luôn là anh trai tốt của tôi, yêu thương tôi như vậy". Tuy thường ngày, tôi toàn cắc cớ với anh, càu nhàu đủ kiểu và không thua thiệt anh đến từng mi-li-mét lợi ích, nhưng đó chỉ là vỏ bọc chanh chua đằng sau tình cảm tôi dành cho anh. Tôi luôn tự hào về anh trai của mình. Giờ đây, biết anh không có máu mủ gì với tôi cả. Lỡ cái ngày anh rời khỏi gia đình tôi thật thì tôi biết làm thế nào?
- Ôi! Đang rán cá, lo có đứa ở một mình sợ sấm chớp. Ai ngờ... "vẫn chứng nào tật nấy" thế này.
Tôi không phản ứng lại lời anh nói, nhưng biết anh đang ở bên cạnh. Cảm giác an toàn ấy làm tôi bớt run rẩy hơn.
- Chết tiêu! Không chừng cá cháy.
- Anh vào xem đi. Em không sao...
- Ừ! Ngồi đó, xong anh ra.
Anh rời khỏi, tôi vẫn không đủ tự tin đứng dậy mà bước tiếp. Tôi chờ anh... Từ ngày bé, tôi đã rất ỷ lại vào anh những lúc yếu đuối. Ngồi ở bậc thứ nhất của cầu thang, rúc đầu vào hai cánh tay bo lấy gối, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng mưa tạt vào cửa kính như len cả tới tâm can tôi. Sau mấy phút, anh trở ra:
- Vào bếp đi! Anh không bắt nấu. Trở ra trở vào, anh mỏi chân lắm.
Tôi hơi hó hé cái đầu ngẩng dậy, nhìn anh qua lớp nước mắt đã được quệt đi nhưng vẫn còn nhòa nhạt, khiến hình ảnh của anh cũng mông lung theo. Anh rút cái chổi lông gà trên nóc tủ, gõ cho tôi mấy cái nhè nhẹ vào đầu:
- Đến bao giờ cái đầu này mới trở lại bình thường hả?
Tôi nheo mắt, xoa đầu mặc dù không đau.
- Úm úm... ba la. Ô-sa-ka... Chu-mi-nga... Ha ha... Trả lại em gái đanh đá cho ta!
Tôi đã cố nhịn cười, nhưng dáng vẻ đeo tạp dề "trừ tà", tay chân tung hê với cái chổi lông gà trông hết sức "dở hơi" của anh làm tôi suýt bật thành tiếng khúc khích. Vốn dĩ, tính cách Khánh Phong khá nội tâm, nghiêm túc, và ít khi làm điều gì "lố bịch" cho người khác thưởng thức. Nhưng lúc này, anh đang cố hóa thân thành diễn viên hài để tìm lại nụ cười của tôi. Tôi lại chột dạ... Không biết sẽ thế nào nếu cái bí mật kia bị vỡ ra? Tôi nghệt mặt nhìn anh.
- Thôi, khùng quá! Không đùa nữa. - Anh trả cái chổi về vị trí. Hình như Khánh Phong cũng biết là anh đang rất... hâm đời.
- Hi hi... - Tự nhiên tôi cũng cười.
- Bây giờ thì vào bếp được rồi chứ!?
- Vâng!
Anh quay lưng, toan bước đi.
- Anh... cõng em!
- Gì? - Khánh Phong không khỏi cau mày nhìn lại.
- Em chẳng muốn bước tí nào.
- Không cõng. Có đứa nào đề nghị "đừng động tay chân" với nó mà.
Dẫu biết anh đùa, nhưng tôi bỗng thấy ngượng, nhớ ra... Anh không phải anh ruột. Vừa rồi, một thoáng tôi đã quên mất điều đó. Tôi đứng dậy, bước lên cầu thang.
- Ơ? Vào bếp mà. Con bé này!
À, đúng rồi, tôi định vào bếp. Dù sao thì trong tình trạng sấm chớp khủng bố này, thì ở chỗ có anh vẫn tốt hơn một mình. Không để Khánh Phong phải nói thêm gì, tôi bước nhanh qua anh và chui tọt vào cửa bếp, an vị ngồi xuống ghế. Anh đi qua, không quên gõ cho tôi cái hơi đau đau vào đầu. Tôi bò người ra bàn ăn, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía cái bếp ga leo lắt lửa màu xanh. Anh bước lại đó, vồn vã bắt tay vào công việc nội trợ. Hình như... mùi cá cháy.
- Con quỷ! Cá bị cháy rồi này.
Kệ anh, tôi chẳng nhúc nhích, cũng chẳng đáp lại. Trong đầu trống rỗng, trong mắt là những hình ảnh về anh như thước phim quay chậm: Từ động tác gắp cá ra đĩa, thái hành, tráng trứng... đều khiến tôi muốn lưu giữ. Ngộ nhỡ có ngày... Tôi chợt cầm chiếc điện thoại chụp mấy tấm ảnh Khánh Phong một cách vô thức.
Điện thoại đổ chuông, tôi giật bắn. Mẹ gọi.
- Con đây ạ!
- Anh con đâu? Ở nhà không con?
- Anh đang nấu cơm.
- Mẹ gọi nó không nghe máy. - Mẹ có vẻ sốt sắng.
Nghe mẹ nói, tôi quờ điện thoại của anh để trên bàn, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ. Lúc đó, anh đang ở ngoài với tôi mà. Sẵn tiện, mắt của tôi bất đắc dĩ phải tiếp nhận thông tin "tin nhắn mới", người gửi là: Hà Mai. Anh chưa đọc. Tôi hơi bâng khuâng. Giọng mẹ cắt đứt tâm trạng ấy:
- Đưa máy cho anh con, mẹ gặp nó.
- Vâng!
Tôi không rời tư thế, léo nhéo gọi anh nghe điện. Trước khi anh lại, tôi cố được một câu hỏi:
- Nếu cứ bão không ngớt thì phải làm thế nào mẹ? Nếu lỡ cứ mưa mãi...
- Có anh ở nhà với con, mẹ yên tâm. Ngớt mưa mẹ về, anh em cứ ăn cơm trước.
Anh đến, tôi đưa máy, còn tay tôi bắt đầu loay hoay cái điện thoại của Khánh Phong. Tôi rất muốn biết Hà Mai bắt đầu tiếp cận anh như thế nào? Và tin vừa rồi Hà Mai nói gì? Tôi... có thể mở nó ra không nhỉ!? Dán mắt vào cái tên Hà Mai, tôi thoáng cảm thấy không sẵn sàng đón nhận việc cô ấy được lọt vào tâm trí Khánh Phong.
- Con biết rồi mẹ ạ! Chúng con sẽ ăn cơm trước. Hay là ngớt mưa, con đi đón mẹ?
Tôi giật bắn mình. Anh mà đi đón mẹ, ít nhất cả đi và về phải mất một tiếng đồng hồ. Tôi ở nhà một mình... Ghê lắm! Con bé Tâm Hòa em gái tôi nó có lẽ cũng không về được trong tình trạng mưa gió này. Bố thì càng không vì bố đang công tác xa chưa biết chính xác ngày nào mới về.
- Mẹ đừng lo! Con nhóc nó bớt sợ sấm chớp nhiều rồi.
Tôi không chắc chắn mẹ nói gì mà anh trả lời như vậy, nhưng loáng thoáng giọng mẹ lọt từ loa trong, đoán là đang nói về vấn đề đi đón mẹ, mẹ lo anh để tôi ở nhà và anh trấn an. Tôi hối hả thẳng người dậy, phân bua:
- Không! Con vẫn còn sợ lắm. Con không muốn ở nhà một mình.
- Con bé khùng! Gì mà la lối dữ vậy? - Anh mắng cái tội "rộng miệng" của tôi, làm tôi xịu mặt buồn thảm.
- Người ta sợ thật chứ bộ. Bạn người ta bị sét đánh cháy thui đấy! - Mắt tôi ngân ngấn...
Mẹ vẫn nói chuyện với anh, còn tôi nơm nớp đủ mọi vấn đề.
- Vậy con biết rồi. Mẹ tự về cẩn thận nhé!
Phù! Tôi thở phào. Tuy tôi biết như vậy là bất hiếu, vì không muốn anh đi đón mẹ mà để tôi ở nhà tiếp thần Sấm một mình. Nhưng tôi thật sự sẽ không thể bình tĩnh khi quá khứ kinh hoàng của tuổi mười ba ùa về...
- Không có gì mẹ ạ! Mọi chuyện của con vẫn bình thường mà. Có ai tìm con là sao?
Tôi bất giác ngớ ra, mơ hồ hiểu những gì anh đáp lại mẹ. Có lẽ, mẹ đang hỏi anh một cách ẩn ý mà chỉ tôi biết sự sâu xa của nó ngoài bố mẹ.
- Vâng. Vậy mẹ nhé! Con tiếp tục lăn vào bếp đây. Mẹ về đánh vào mông con Ái Linh vì hôm nay nó lười lắm! - Anh cười với mẹ. Nụ cười vô tư và thân thương của người con trai dành cho mẹ. Chắc tôi quá nhạy cảm? Liệu tình cảm mẹ con này có là mãi mãi không? Liệu sau này người đàn bà đã bỏ rơi anh có "bắt" anh đi không? Buồn quá! Tôi lại thả mình nằm bò ra bàn, trên tay vẫn giữ điện thoại của Khánh Phong. Chợt, tôi giật thót. Máy rung lên tê cả da. Có tin nhắn mới nữa.
- Anh... - Tôi chưa dứt câu, đã ngưng giọng khi nhìn màn hình. Vẫn là của Hà Mai. Tôi thở dài. Một ý đồ đen tối... Hay là tôi cứ mở ra đọc, rồi mạo danh Khánh Phong nhắn lại nhỉ!? Tôi với Khánh Phong là anh em mà, chắc không sao đâu. Nhưng, mới nghĩ vậy mà tôi đã thấy nóng hết mặt rồi. Có lẽ tôi không đủ can đảm thực hiện hành vi "phi lương tâm" đó.
- Anh có tin nhắn. - Tôi kéo giọng rõ dài.
- Cứ để đó. - Anh cũng dài giọng đáp lại.
- Của Hà Mai.
- Ừ, kệ! Tí xem sau.
- Em... Mở nhé!
- Không!
Anh phũ phàng từ chối, làm tôi trề môi:
- Ứ thèm!
- Nấu xong hết rồi. Em dọn ra. Anh đi tắm rồi cùng ăn. - Anh tháo tạp dề, thoáng quệt mặt.
- Em... Em... cũng chưa tắm.
- Thế em tắm trước hay anh tắm trước?
- Em. Anh dọn cơm!
- Con bé lười.
- Kệ em.
- Anh đưa em lên phòng lấy đồ đã! - Tôi nhìn anh ra chiều khẩn khoản nhưng cũng như ép buộc anh phải "phục tùng", dám cá là khi ấy mắt tôi long lanh có thể "vỡ tuyến lệ" bất cứ lúc nào nếu anh không chiều ý.
- Ôi... Sao ta lại có đứa em gái phiền thế này?
Tôi trơ ra nhìn anh. Những suy nghĩ "không bình thường" có nguy cơ tràn về. Anh như chột dạ nhận thấy, vội "chữa cháy":
- Anh đùa đấy! Đi nào! Đi nào! - Anh đẩy lưng tôi bước đi.
...
Nhà tắm sát bếp, dù đã đóng cửa nhưng tôi vẫn vận dụng hết khả năng hóng hớt để mong nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với Hà Mai. Bạn ấy gọi cho anh. Chắc tại thấy anh lâu trả lời tin nhắn.
Hà Mai là cô bạn thân thứ hai của tôi ở lớp (sau Thảo Ngọc). Hà Mai học giỏi, ưa nhìn bởi nước da trắng, dáng chuẩn và xinh. Nhưng do thế mà nhiều con trai để ý, xin làm quen. Có điều, Hà Mai đỏng đảnh trong tình cảm chứ không kiên nhẫn, nên các mối tình của bạn ấy chỉ như "gió chạm cành rồi bay đi mất". Chẳng khi nào thấy Hà Mai trân trọng người con trai mà "cô nàng" gọi là "tình yêu của tớ", và rồi người chủ động phán "không hợp, chia tay" luôn là "nàng". Tính ra đã mấy mối tình chứ ít gì đâu. Tôi ngại bạn ấy cũng như vậy với Khánh Phong nên chưa khi nào có ý định mối lái họ với nhau. Số của Khánh Phong là do Hà Mai tự ý lấy trong điện thoại của tôi, tôi cảm thấy không vui gì cho cam. Không biết liệu Hà Mai có thể trở thành người bạn gái hợp với anh trai tôi, hay chỉ là nhất thời? Hà Mai hay khen Khánh Phong đẹp trai, và rằng: "Nếu được làm người yêu của anh ấy thì khối người ganh tị". Nói vậy đúng thật. Họ chưa chính thức yêu nhau mà hình như đã có con bé dở người là tôi đây sắp cảm thấy ganh rồi. Haizzz... Ước gì mọi chuyện không bị đảo lộn.
Sau mười lăm phút, tôi bước ra, nhưng cảm giác vẫn chưa trút bỏ được dù là đôi phần gánh nặng.
- Ngớt mưa rồi nhóc ạ! Hôm nay ngày gì không biết? Trời mưa, người cũng mưa.
Câu ám chỉ của anh làm tôi nóng mặt.
- Em mưa là có lý do.
- Ừ, cứ ôm lấy cái lý do làm của riêng đi. Anh tắm đã.
Nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ. Tôi ước thời gian trôi nhanh để mọi người về, nhà sẽ đông đủ hơn. Có hai anh em, tôi hay nghĩ linh tinh. Đôi khi tưởng tượng thái quá. Như vậy rất dễ "tàu hỏa nhập ô tô".
Đang rười rượi buồn, bỗng tôi "sáng mắt" khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên của cậu bạn trai cùng lớp mà tôi thích.
- A lô, Linh nghe! - Tôi bắt máy. Mỗi lần được người đó gọi, tim tôi nhảy nhót như hoạt náo viên ấy.
- Có ai ở nhà với Linh không?
- Anh trai ở nhà.
- Vậy tốt rồi. Đằng ấy sợ sấm chớp mà không ai ở nhà, chắc tự biến mình thành "ma xó".
- Hi hi... Hôm nay, Linh được anh trai "chăm sóc" đặc biệt tốt. - Tôi che tay lên miệng, nói nho nhỏ, sợ Khánh Phong nghe thấy (vì vốn dĩ mỗi khi phấn khích là giọng của tôi rất lảnh lót).
- Anh Phong chu đáo thật! À, mấy hôm nữa được nghỉ, Linh có rỗi không?
- Có... Có rỗi.
- Vậy cùng đi chơi nhé!
- Ừ! - Tôi như bị cái miệng tự động lập trình, đáp lại rõ nhanh mà không kịp nghĩ gì cả.
- Nhớ rủ cả Hà Mai nữa được không?
- Gì? Hà... Hà Mai cũng đi cùng á?
- Càng đông càng vui chứ sao! - Tên bạn mà tôi thích cười hỉ hả.
"Hắn" cười mà trong lòng tôi đang muốn khóc. Sao lại thế? Chẳng lẽ người mà tôi thích cũng... cũng để ý đến Hà Mai sao? Không phải vậy chứ! Tôi có bao giờ thấy "hắn" thể hiện điều đó với "cô nàng" đâu?
- A lô! Tiểu Cát!? Tiểu Cát??? (biệt danh hắn gọi tôi) Chưa thấy tôi đáp, hắn "cà cuống". Tôi miễn cưỡng:
- Biết rồi. Để Linh hẹn Hà Mai cho. Có lẽ Linh không đi với hai người đâu.
- Ấy, đừng thế! Tớ cần Linh đi cùng nữa.
- Để làm gì? - Tự nhiên, tôi nặng nề cái giọng.
- Ừ... thì... cần người tạo không khí chứ sao? Linh giỏi cái khoản này mà. - Hắn lại cười.
Tôi đang lừng khừng thì Khánh Phong bước ra khỏi phòng tắm. Thoáng chốc, tôi nảy ra ý định "đen tối" cho ngày hôm đó, nên xởi lởi:
- Được rồi. Linh đồng ý. Cúp máy nhé! Linh đi ăn cơm đây.
- À, ừ. Ăn cơm ngon miệng!
Cúp máy, tôi đờ ra. Chẳng biết hôm nay mình thế nào, toàn hiện lên những suy nghĩ không sáng sủa.
- Nhóc! Ăn cơm. - Khánh Phong kéo ghế ngồi đối diện, mở cái lồng bàn được anh úp mâm cơm trước đó và bắt đầu chiến dịch "phục vụ dạ dày".
- Mời anh... - Tôi uể oải bưng bát, thức ăn bỏ từ từ vào miệng, mà trong đầu vẫn đang mông lung về tên bạn khi nãy.
"Hắn" tên Vũ Kiên, tôi gọi hắn bằng biệt danh cực sốc "Hot Linh Tinh" (Nói thật, cái tên này không ít ẩn ý). Trong lớp tôi, hắn học đỉnh nhất nhưng không bị xếp vào tốp "a-chảnh". Ngược lại, hắn nhiệt tình, hòa hợp. Có thế mới lọt vào khe mắt bé tí của đứa con gái chưa một mảnh tình vắt vai như tôi chứ! Cơ mà, hắn cũng nhiều điểm dở dở ương ương, kể chắc không xuể. Ghét nhất là hắn hay "đáp máy bay giấy" từ bàn của hắn sang chỗ tôi ngồi và ra hiệu mở, làm tôi luôn tình trạng "loạn mười hai sứ quân" trong suy nghĩ vì đoán hắn có mưu đồ trêu trọc, lại cứ phải hồi hộp nữa, mở "máy bay" ra thì toàn là những câu đại loại như: "Tớ thích ai đó nhưng ngại thổ lộ. Tiểu Cát ơi! Phải làm sao?", "Tiểu Cát! Tớ đói", "Tớ vừa giải quyết xong một em... Sướng đã. Em Sudoku này hóc lắm Tiểu Cát ạ!". Rồi ra vào réo "Tiểu Cát, Tiểu Cát". Có ai biết Tiểu Cát là gì không? Hắn kết hợp Đông Tây đấy ạ. Tiểu Cát theo Hán Việt là "nhỏ" cộng "may mắn" và một ý thâm thúy nữa: Mèo Con (theo hắn) vì Cát đọc chệch qua tiếng Anh là Mèo. Đấy, có ai oái oăm như Hot Linh Tinh không? Thế mà tôi lại... lại có hiện tượng "cảm" cái tên Hot Linh Tinh này mới "gai" chứ! Bực thần kinh là... là... hắn hướng đến Hà Mai hay sao ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro