Chương 1 - Phát hiện tày đình - Tác giả Viên Nguyệt Ái
Năm 2015.
... Đã mấy năm rồi, tôi vẫn không thể quên con đường lung linh năm ấy dưới màn đêm êm ái, một buổi tối giữa mùa đông mà ai cũng phải run lên vì lạnh, nhưng lại có làn gió ỡm ờ ngang qua ru mái tóc buông dài của tôi muốn bay theo chùm "Sao băng" anh đốt lên từ cây pháo bông với những tia sáng trắng tóe hồng, xen lẫn màu vàng và biêng biếc xanh vô cùng đẹp mắt. Hôm đó là đêm Thánh năm 2012, mùa Giáng sinh đầu tiên tôi được đi chơi riêng với anh trước khi Khánh Phong sang Mỹ... Trên trời, cũng có rải rác những ngôi sao lấp lánh như đang khiêu vũ mang tới niềm mông lung nơi trái tim tôi tràn ngập, tôi cứ ngỡ đó sẽ là ngày kết thúc mọi uẩn khúc trong số phận hai anh em chúng tôi để sau đó lật sang một trang màu tươi sáng mới... Khoảng không gian mênh mang của sân khấu ngoài trời ngày đó có tôi, có anh là kỷ niệm nhức nhối cả cuộc đời. Đến nay, tôi vẫn không ngừng tìm kiếm lại những ký ức ấy... Những tháng ngày bên nhau của quá khứ bị đánh cắp bởi định mệnh vô thường. Dù anh đã rời xa tôi mang theo cả nỗi giày vò về nghịch phận, về tình anh em muôn vàn trớ trêu không thể nào thay đổi... nhưng tôi sẽ chờ đợi một một phép mầu nhiệm đưa anh trở về bên cạnh tôi và gia đình. Tôi rất nhớ anh trai của tôi, nhớ từng nét trên gương mặt thân thương đầy nam tính mà trầm lắng của anh ấy, đôi mắt ẩn chứa linh hồn của những vì sao nhìn tôi mỉm cười trìu mến:
- Ái Linh! Em ước gì khi anh đã gọi "mưa Sao băng" đến cho nhóc?
Tôi nhìn trước mắt rất nhiều những đốm sao li ti sinh động bắn ra từ cây pháo bông anh làm quà tặng cho tôi - đứa em gái luôn coi anh là điểm tựa vững chắc nhất trong suốt hai mươi năm dưới một mái nhà. Anh gọi đó là "mưa Sao băng" bởi tôi thần tượng ban nhạc Bay trên những vì sao, từng muốn được phiêu du giữa ngân hà (thật là mơ mộng viển vông hết mức) để nhìn ngắm thế giới ngỡ như rộng lớn của loài người, nhưng thực ra thế giới đó rất nhỏ hẹp (nhỏ đến mức chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có thể khiến tôi va chạm phải những mối nhân duyên ngang trái, phức tạp đến không thể lường trước được).
- Em ước đơn giản lắm! Nhưng là điều ước nên em không nói thành lời cho anh biết đâu. Anh lắng nghe thử xem?
- Nhóc làm khó anh rồi! Được, thử xem thế nào nhé!
Anh nhắm mắt lại, khẽ ngẩng mặt lên bầu trời:
- "Dù cuộc đời có bao điều không như em mong, thì nguyện rằng sẽ không vì nỗi đau trong tim mà đánh mất niềm tin. Em sẽ như những vì sao trong đêm miệt mài chiếu sáng, vẫn lung linh ánh vàng. Ngàn điều em yêu thương còn đọng lại nơi đây... Có anh, có em và gia đình của chúng ta..." - Anh nhẩm từng câu thành một giai điệu vỗ về tâm hồn tôi sau bao tháng ngày kìm nén khổ đau thầm lặng, đôi mắt anh cũng đang rưng rưng khi quay lại nhìn em gái: - Nếu là anh, anh sẽ ước như thế nhóc con ạ! Nhưng anh không chắc chắn được về điều ước của em.
- Em ước...
- Đừng nói gì cả! Giữ nỗi niềm đó lại... Khi nào anh về đoàn tụ với gia đình mình, anh sẽ nghe!
- Anh về cùng với chị Hạnh Quỳnh chứ?
Đáp lại ánh mắt long lanh của tôi nhìn anh, chỉ là một sự im lặng vô cùng. Anh gần bên cạnh, khoác lên người tôi chiếc áo khi thấy tôi so vai, xoa hai tay vào nhau đưa lên miệng hà hơi tìm chút ấm. Lặng theo anh nhìn về phía trước thăm thẳm, tôi nghĩ lại những sự việc như ác mộng đã qua, không kìm được giọt nước mắt chảy dài rơi xuống ngọn cỏ dưới chân tựa hạt ngọc châu rồi tan vỡ...
Hình ảnh của đêm hôm đó còn như mông lung đâu đây, nhưng con đường này giờ ngỡ chỉ riêng mình tôi bước, chẳng còn để ý những gì đang chuyển động quanh mình. Âm hưởng bản thánh ca, ánh sáng huyền diệu màu ngũ sắc, tiếng nô nức của những người đang kéo nhau đi chơi Noel... Tôi đưa tay sờ lên mảnh vai mà hụt hẫng khi đã không còn anh khoác lên tấm áo mang hơi ấm của anh ngày ấy. Hai mươi hai tuổi đời, mà dấu chân tôi như đã đi mòn những hoài niệm trên lối này... Đầy ám ảnh!
*** ***
***
Bốn năm trước (mùa thu năm 2011), bắt đầu từ những nỗi niềm kì quặc...
Trời xế chiều mà ảm đạm, giống như tâm trạng của tôi lúc này cũng đang bị tích tụ thành lớp sương mù mịt, nặng trĩu khiến tôi không nhìn thấy ánh sáng rạng rỡ của nhóm nhạc thần tượng vốn hay nhảy nhót trong đầu nữa. Ông nội về quê, bố mẹ đi làm, em gái đi học thêm buổi chiều đến tám giờ tối. Tôi ở nhà một mình trong căn bếp, à còn anh trai của tôi nữa...
Nếu là bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện ra người sống chung dưới một mái nhà với bạn gần hai mươi năm... có một thân phận đau khổ, và không phải anh em ruột? Trong khi bạn đã từng tuyên bố: "Anh mà không phải anh trai của em, em đá phắt anh ra lề đường mà ở cho đỡ chật đất" chỉ vì bị anh trai làm rách vé đi xem nhóm thần tượng biểu diễn. Rồi suốt thời gian sống chung, bạn và người đó thường xuyên không giữ ý tứ với nhau? Eo ôi! Thật tày đình. Tôi như đang bị xì khói qua lỗ tai. Khủng khiếp! Khủng khiếp! Cha mẹ ơi... Thâm tâm tôi đang gào khóc trong sự câm lặng của cơ thể.
- Bần thần gì thế nhóc?
Tôi giật bắn mình khi nghe tiếng anh trai kề ngay bên cạnh. Nhìn thấy anh, không hiểu sao tôi lại kêu thất thanh mà "bắn mình" xa ra chỗ khác.
- Cái phản ứng đó là sao? - Anh nhòm sát tận gương mặt đang "mất vía" của tôi, cố tình gí tay hếch chóp mũi tôi lên đến là quả thể.
- Anh... anh... đừng bận tâm! - Tôi bưng mũi, lúng búng như "gà mắc tóc".
- Ta chẳng rỗi hơi bận tâm cô em ngốc nghếch. Nhưng mấy nay mi sao thế? Tránh anh như tránh tà vậy, bực mình!
Tôi biết, tôi hơi quá đáng khi bỗng nhiên coi anh như "sinh vật lạ" đang cư trú ở nhà mình. Nhưng mà... Tôi phải làm sao đây?
- Ối! - Tôi suýt bị nước sôi tràn vào tay.
- Nhóc con! Sao thế hả?
- Oái... Đừng... đừng lại gần em nữa! Đừng nhéo tai em!
Trước khi tôi kịp bo tai và thốt lên như vậy, thì mấy ngón tay của anh đã dính chặt vào tai tôi rồi. Vẫn như mọi khi, đau chết đi được.
- Anh này! - Tôi lưỡng lự một chút... Bàn tay đang đặt trên thành bếp khẽ nắm lại.
- Gì?
- Em...
- Sao?
- Từ nay... Anh em mình... đừng động tay động chân nhau nữa.
Anh buông tay, nhìn tôi như thể có tia lửa bén vào da nóng ran. Đôi mắt anh không khỏi hiện lên hình dấu hỏi, làm tôi bối rối.
- Em... xin lỗi! - Tôi nắm chặt hơn bàn tay của mình, gồng cơ chống chọi cái cảm xúc sắp "tức nước vỡ bờ".
Anh rót nước nguội uống đã khát, nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi ra chiều khó hiểu và dò xét.
Tôi không biết nữa. Tâm trạng dường như đang phải chịu cực hình vậy. Mà sao tôi lại phải xin lỗi? Chẳng biết, chỉ cảm thấy như mình có lỗi. Tôi kì thị anh hay sao? Tôi thực sự khó chịu!
- Thôi, kệ mi! Anh đi chơi thể thao đây. Nấu cơm cho ngon nhé! Con gái con đứa gì mà toàn nấu "canh mặn thức ăn nhạt".
Anh ráo hoảnh quay đi, vẫn thản nhiên với những lời lẽ "đè đầu cưỡi cổ", không mảy may bị ảnh hưởng bởi những bất thường nơi tôi vậy. Nếu là trước kia, tôi thề tôi sẽ tiện mắt phi cho anh cái nguýt đầy bất mãn. Nhưng bây giờ... tôi lại dè dặt, khách sáo. Giá như tôi đừng phát hiện ra cái bí mật đáng ghét ấy.
Tôi tên là Ái Linh, sắp bước sang tuổi 18. Yêu thích truyện tranh, đi du lịch, hay ngẫu hứng thơ thẩn và lém lỉnh đột xuất. Đặc biệt, tôi là tín đồ trung thành của ban nhạc thần tượng Bay trên những vì sao.
Tôi không dám "mèo khen mèo dài đuôi" nhưng nhìn tổng thể thì tôi khá xinh, có duyên (nhất là khi cười), tính tình cởi mở, học không tệ.
Tôi cũng có rất nhiều khuyết điểm (khuyết điểm lớn nhất của tôi là... không biết mình có khuyết điểm gì cả, ngoại trừ... hay nói ngược). Đó, tôi thường có cái kiểu nói năng khó ưa như thế.
Ước mơ của tôi: "Sau này em biến thành Sao / Em đi, em đứng... chỗ nào cũng xinh". Không phải viển vông đâu, tôi có năng khiếu làm MC và hát hay lắm. Chỉ có điều: "Hát hay nhưng chẳng đủ hơi / Chỗ nào cao giọng... tôi thời "a-men"!). Tuy nhiên bố mẹ lại luôn cấm đoán việc tôi học nhạc, cũng may có ông nội ra uy bênh vực cho sở thích của tôi, nên tôi được bố mẹ miễn cưỡng không ngăn cản.
Tôi sống trong gia đình có ông nội, bố mẹ, anh trai và em gái ít hơn tôi ba tuổi.
Gia cảnh ổn định, nên tôi không mấy khi phải chịu thiệt thòi. Bố mẹ hòa thuận, cuộc sống trôi chảy như mơ. Nhưng... giấc mơ của tôi đã đến hồi biến động thành cơn ác mộng.
Còn anh trai tôi - Khánh Phong, hơn tôi bốn tuổi, đang là sinh viên trường Đại học Y nhưng lạ là anh ấy lại rất có khiếu nghệ thuật. Tôi từng tiếc hùi hụi vì anh bị bố mẹ cấm tiệt. Không phải vì là anh trai nên tôi pr đâu, nhưng quả thực anh ấy thuộc tuýp ưu tú điển hình các phương diện, thêm cái mã đẹp trai (phải nói là "mỹ nam" cho nó hoành tráng) và vóc dáng bắt mắt lắm! Cơ mà... trong con mắt của tôi, sau bao năm ròng va chạm với đủ kiểu các "thói hư tật xấu" không để lộ đi đâu của anh ngoài phát huy ở nội bộ thì... Khánh Phong chỉ là con ong cụt nọc (Ghét quá! Dìm hàng anh ấy), không có tinh thần "thương Linh tiếc muội" gì cả: "Hở ra là lại nhéo tai / Ngày dăm bảy bận hay sai việc nhà / Làm biếng sẽ bị anh la / Thế nên tôi mới thật thà... chê anh". Nhưng vẫn phải "sorry" anh vì tôi đang tích cực bôi bác lên hình ảnh đẹp đẽ của Khánh Phong thì phải!? Từ nay, có lẽ tôi cần nhìn anh bằng sự "tử tế" hơn. Anh... không phải anh ruột của tôi.
Than ôi! Tôi thở dài thườn thượt, bấn bí. Nồi canh sôi sùng sục từ lúc nào. Rau nát như ninh, cũng giống tâm hồn tôi hiện tại bị giày xéo...
Đêm bốn hôm trước, trong lúc đi qua phòng của bố mẹ để đến "điểm hẹn thoát nước", do đột ngột đập vào tai giọng bố rít qua kẽ răng khiến tôi ngừng bước, lo lắng bố mẹ cãi nhau, điều này rất hiếm nên tôi càng tò mò. Tôi đã đứng bên ngoài, nghe âm lượng bố phát ra đầy vẻ tức giận, mặc dù đã cố dằn giọng để tránh gây động đến người khác trong gia đình:
- Không được! Tuyệt đối không được! Chúng ta nuôi dưỡng thằng bé hai mươi năm, coi nó như máu thịt. Anh không muốn có bất cứ sự vỡ lở nào khiến nó biết nó chỉ là con nuôi.
Lúc đó, tôi chưa định hình được câu chuyện của bố mẹ, nên phải áp sát vào cánh cửa mà dỏng tai lên nghe. Giọng mẹ như nghẹn lại:
- Em cũng không... thể mất Khánh Phong. Anh nghĩ cách... giải quyết đi...
- Cô ta thật quá đáng! Bỏ rơi thằng bé để đi theo người đàn ông khác, giờ lại dày mặt trở về xin nhận con. Sao lại có loại đàn bà như vậy?
- Anh... anh sẽ không giao Khánh Phong cho cô ta chứ? Phải không!? Nhất định không giao chứ??? - Mẹ hối hả.
- Không bao giờ! Có chết cũng không được. Chính tại cô ta mà bố thằng bé phẫn uất mới gặp tai nạn chết. Anh không thể để thằng bé chịu tổn thương này. Em hãy coi như không có điều gì xảy ra cả.
- Cô ta... liệu cô ta có kiện chúng ta không?
- Cô ta cứ làm thế đi! Cô ta không xứng làm mẹ thằng bé.
Tôi gần như khuỵu xuống, trống ngực dồn dập tưởng không thể thở. Tôi không đủ can đảm để nghe nhiều hơn. Bước chân tôi lập cập quay trở lại phòng của mình nhưng cứ lẩy bẩy, tôi gần như là phải bò về. Cả đêm hôm đó chẳng ngủ được, tôi chong chong đôi mắt nhìn khoảng không thăm thẳm nhưng đầu óc trống rỗng. Tôi nghĩ, mình bị trừng phạt vì tội nghe lén người khác nói chuyện...
Tôi mới chỉ biết qua như vậy. Cụ thể thế nào? Đó không phải anh ruột của tôi thì là con nhà ai? Có họ hàng hang hốc gì với tôi không? Tôi không biết! Trời ơi... Chết mất! Tôi phải làm thế nào đây?
- Con bé này! Anh hỏi mà không trả lời hả?
- Ủa!? - Tôi quay ngoắt lại khi giọng Khánh Phong như cố tình "phóng thanh".
- Gì? - Anh ngồi yên vị trên ghế, ném ánh nhìn hình viên đạn về phía tôi.
- Anh... về lúc nào thế?
- Khi nãy. Anh về phòng lấy cuốn sách, trở lại thấy mi vẫn bần thần là sao hả?
- Anh đi chơi thể thao mà! - Tôi vẫn hì hụi với công việc nội trợ, chẳng dám nhìn thẳng anh mà nói chuyện nữa. Bình thường, tôi đã léo nhéo bắt anh làm cái này cái nọ.
- Đang đi thì mây vần vũ. Ông trời cũng dở chứng hay sao không biết?
- Mưa?
- Ừ, mưa to lắm! Bão.
- Bão!?
- Ừ!
Tôi lập cập chạy ra ngoài xem thử, từ nãy cứ lẩn thẩn với mớ bòng bong suy nghĩ nên chẳng để ý gì đến thời tiết. Đúng là mưa đang nặng hạt, gió như đu trên những vòm lá và sấm chớp đì đùng. Tôi... tôi sợ nhất là sấm sét. Tôi có đứa bạn thân bị sét đánh chết ngay trước tầm mắt của tôi năm tôi mười ba tuổi. Đã khó khăn vô cùng tôi mới nguôi đi nỗi ám ảnh đó, cũng nhờ có Khánh Phong. Từ ngày ấy, mỗi khi có sấm chớp là tôi co rúm người và run cầm cập. Nhưng sự che chở của anh trai đã giúp tôi cảm thấy bình yên. Anh thường ngồi phía trước, tôi núp sau lưng anh. Anh bảo: "Sét có đánh thì sẽ đánh vào anh trước. Nếu nhiều lần anh che cho em mà anh không bị làm sao, thì có nghĩa sấm sét chẳng đáng sợ gì cả". Tôi dần dần tin như thế. Tôi... tự nhiên đứng trơ ra, hình như có giọt nước mắt chảy?
- Vào trong đi nhóc! - Anh bước đến gọi.
Hơi lừng khừng một chút, rồi tôi cũng bước theo anh như ngày nào.
Trở vào bếp, tôi tiếp tục công việc. Còn anh, ngồi lướt web trên điện thoại.
- Anh chủ quan vừa thôi. Tắt điện thoại đi!
- Em yên tâm. Sét chỉ hỏi thăm điện thoại bàn thôi.
- Ghê bỏ xừ...
- Ừ, thôi. Anh không ương nữa kẻo có người lại "yếu vía".
- Giúp em làm thức ăn đi!
- Làm gì?
- Mổ cá.
- Đó! Như vậy mới đúng là em gái ngốc của anh chứ!
Anh vui vẻ rời vị trí ngồi, xoa xoa tay ra chiều chuẩn bị "vào cuộc". Tự nhiên, tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn bình thường.
- Xin lỗi cưng! Để anh hóa kiếp cho mày. Kiếp sau làm người, chớ làm con vật nữa nhé! - Anh rửa cá rồi đặt lên thớt, khéo léo cạo vảy và... phẫu thuật bụng. Tôi chưa khi nào phủ nhận khả năng nội trợ của anh rất khá, chỉ có điều anh lười nên toàn giao cho tôi làm thôi.
- Anh này!
- Gì?
- Giả sử anh em mình không phải anh em ruột, anh sẽ đối xử với em thế nào?
- Delete luôn chứ còn thế nào nữa!
- Tại sao? Anh ghét em lắm phải không?
- Chẳng tại sao cả. Điều đó không bao giờ có thể xảy đến, nên anh delete câu hỏi của em chứ sao!
Tôi lén nhìn anh đang cặm cụi lọc xương cá rồi thái từng lát, lồng ngực nhói lên một cảm giác lo lắng. Tôi sợ... nếu anh biết sự thật...
- Ái Linh!
- Dạ!?
- Bé Hà Mai bạn em ấy...
- Vâng!?
- Sao biết số của anh vậy?
- Ơ?
- Em cho hả?
- ...
- Phải không?
- Em... vâng. - Tôi miễn cưỡng nhận, chứ cô bạn của tôi lấy số Khánh Phong từ khi nào tôi còn không biết nữa. - Em xin lỗi! Em biết anh không thích quen lung tung, nhưng...
- Không sao. Lần này anh không trách em.
- Sao cơ?
- Anh thấy cô bé đó cũng hay hay.
- Dạ!?? - Tôi đột ngột sửng sốt giọng, đôi đũa đang khuấy trứng bỗng khựng lại, miệng như há ra.
- Sao em phải kinh ngạc thế? - Anh quay sang nhìn tôi, cười: - Thực ra là cô bé thích anh trước, có vẻ muốn thân. Em đã cho số thì chắc cô bé đạt tiêu chuẩn hả?
- Em không biết!
- Ơ? Này!
- Hình như... 6 giờ rồi! - Buông tay khỏi công việc, tôi chuyển chủ đề, một câu hết sức vu vơ. Tôi có lý do để chẳng muốn nói tiếp cái chuyện mà anh đang đề cập tí nào. Mọi lần, tôi vẫn rất thoải mái, thậm chí toàn gán ghép anh với người này người nọ. Nhưng bây giờ, tôi rất khó chịu nếu anh chấp nhận Hà Mai.
- Anh nấu tiếp đi! Em mệt. Em về phòng đây!
- Ơ? Này! Con bé dở hơi! Dám bỏ việc chạy lấy người hả?
Mặc kệ anh léo nhéo bắt quay lại, tôi vẫn vùng vằng bước khỏi bếp. Chân tôi đạp đất bình bịch, kiểu "giận cá chém thớt". Chẳng biết tôi đang bực bội cái gì, nhưng rõ ràng là bực thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro