Chương 1: Trốn Thoát
Gió cứ thổi vào từng chiếc lá tạo nên âm vang xào xạc, một khung cảnh buồn miên man làm khơi gợi nỗi u uất trong lòng của Minh Châu. Nước mắt tượng trưng cho nỗi buồn và nỗi buồn ấy được hình thành từ một tuổi thơ bất hạnh, có lẽ từ lâu cô đã nhận ra rằng nhà họ Triệu không phải là một gia đình yên ấm mà nó là mồ chôn của hạnh phúc. Nằm trên chiếc giường bệnh trong không gian tĩnh lặng, nước mắt cứ lã chã rơi trên gò má, đến một lúc sau cô thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc mơ, cô nhận ra bản thân mình đang ở một nơi xa lạ. Xung quanh chỉ toàn là sương mù, cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp mọi nơi. Không gian bao la, từng cơn gió thổi vào bụi tre tạo nên âm thanh " cọt kẹt " ghê rợn. Một giọng nói quen thuộc cất lên giữa màn đêm tăm tối " Minh Châu à, bây giờ cha không còn là gánh nặng của con nữa. Hãy sống thật tốt và tha lỗi cho cha"
Giọng nói ấy tuy quen thuộc như lại rất lạnh giống như từ cõi âm vọng lại. Cô thầm nghĩ giọng nói ấy là của cha mình, một bóng người tựa như khói sương lúc hiện lúc ẩn sau bụi tre khiến cô tò mò lại gần. Từng bước chân của cô nặng trĩu, không gian yên ắng lạ thường đến nỗi có thể nghe được nhịp tim của cô đang đập liên hồi. Đối mặt cô là một bụi tre già cỗi, bỗng một làn khói sương tỏa ra từ đó tạo nên một cảm giác rợn người. Làn sương khói dần dần bao phủ Minh Châu. Trước mắt cô chỉ là một màn sương mờ ảo, đến khi sương tan dần thì cô biết bản thân mình đang ở nhà họ Triệu.
Căn nhà này rộng lớn nhưng nó lại có một sự trống trải. Lạ thay, trong nhà không có ai. Minh Châu cất tiếng gọi to:
“ Cha ơi, dì Thanh, Ái Như. Mọi người đâu rồi ”
Đáp lại lời gọi của cô là một sự vắng lặng đến lạ thường, cô đi dọc theo lối cũ, vô tình đi đến buồng của ông Khoa. Cửa buồng khép hờ, một làn sương thổi ra từ khe cửa ấy. Như thể có thế lực nào đó kéo cánh cửa mở ra, vô tình tạo ra âm thanh “ két ”thật dài, đến khi nó đụng vào tường thì kết thúc bằng một tiếng “ rầm ” .Khói sương bao phủ khắp căn phòng, khiến cô hoảng loạn. Sự hiện hữu của một thi thể đang nằm dưới nền gạch đã xóa tan sự huyền ảo, máu chảy khắp sàn, mùi tanh lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn. Vốn có bản tính gan dạ, Minh Châu bước đến cạnh xác chết ấy, cô bàng hoàng nhận ra, thi thể ấy là cha mình. Cô ngã khuỵu xuống, nước mắt tuôn ra, lê thân người nặng trĩu đến xác của ông Khoa. Minh Châu gào thét trong đau đớn, tựa như lòng ngực bị ai xé toạc.
“ Cha, cha đừng bỏ con mà. Cha tỉnh lại lại đi cha, cha à cha ”
Cô lay động ông Khoa. Thế nhưng ông vẫn nằm yên bất động. Một giọng cười ma quái vang lên trong căn phòng đầy mùi tanh tưởi của máu. Xung quanh trở nên tối sầm lại đưa cô về với thực tại.
Minh Châu choàng tỉnh giấc, cô đã trải qua một giấc mơ kì lạ hay đó là người cha của cô báo mộng, một người phụ nữ tiến đến hỏi thăm.
“ Cô Châu, cô có sao không ? ”
“ Tôi không sao đâu, mà chị là ai vậy, dì Lan với anh Đông đi về rồi sao ? ”
“ Tôi tên Đẹp, là người ở của bà Lan, bà chủ dặn tôi là ở lại đây nuôi bệnh cô, bả với cậu Đông vừa mới đi về lo công chuyện. Tại họ thấy cô ngủ ngon nên không kêu cô dậy ”
“ Chị à, tôi có công chuyện, phải đi liền. Tôi đi một chút rồi về liền ”
Chị Đẹp, kéo tay cô lại tỏ ý không chịu. “ Không được, trời đã sụp tối, với lại cô đang bị thương, con gái một thân một mình đi lúc tối là không nên "
“ Tôi biết tôi biết, chị có biết là giờ lòng của tôi đang như lửa đốt không, tôi không biết cha tôi có bình an hay không, chị không nói sẽ không biết tôi trốn viện đâu ”
Minh Châu vừa nói vừa khóc, giọng cũng nghẹn đi phần nào.
“ Thôi, thôi được rồi. Đi thì đi. Nhưng mà, tôi mà bị bà chủ chửi thì cô phải bênh tôi đó ”
“ Tôi đội ơn chị ”
Minh Châu nắm tay của chị Đẹp nói lời cảm ơn.
Cô gái đáng thương mang theo sự lo lắng về người cha bại liệt, giấc mơ ấy có phải ông Khoa báo mộng cho cô hay không, hay đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ. Sài Thành hoa lệ, nhộn nhịp nhưng chỉ riêng cô là đơn thân một mình đi trên con đường về Triệu Gia. Hàng ngàn câu hỏi trong tâm trí buộc cô phải đi nhanh để có thể đảm bảo rằng cha mình được bình an, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước cánh cổng của Triệu Gia. Ngôi nhà này được xây dựng trong một khu tập trung các thương gia buôn vải, thời bấy giờ nó được mệnh danh là “ ngôi làng thương nhân buôn vải ”. Dinh thự Triệu Gia xây theo kiến trúc của Pháp, nguy nga tráng lệ, từng là biểu tượng của sự cao sang chốn Sài Thành, nó toát lên vẻ quyền quý của gia tộc họ Triệu một thời. Giờ đây Triệu Gia chỉ là “ Hữu Danh Vô Thực ” Ngoài căn nhà trị giá 15000 Đồng thì toàn bộ đất đai đứng tên ông Triệu Đăng Khoa đều bị bán. Cô đẩy cánh cổng bước vào Triệu Gia một cách thật khẽ, sợ gây ra tiếng ồn đến tai mẹ con bà Thanh, khung cảnh vẫn như ngày nào, vắng lặng và lạnh lẽo. Minh Châu tiến đến buồng của cha nhưng chưa kịp mở cánh cửa ấy thì cô nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc
“ Hổm rày mày trốn ở đâu vậy hả, tao còn tưởng mày chết mất xác rồi chứ ”
Bà Thanh cất giọng mỉa mai.
“ Bữa nay tôi tới đây là để thăm cha tôi, còn tôi sống hay chết thì không có liên can tới dì ”
Minh Châu nói trong hờn giận, tính mở cửa vào phòng ông Khoa nhưng bị bà Thanh cản lại.
“ Trưởng nữ Triệu Gia, à không, phải ái nữ thì mới đúng, con em của mày chắc đã chết mất xác ở xứ nào rồi, còn mày tuyệt đối không được chết, mày mà chết thì ai trả nợ cho thằng cha bại liệt của mày hả ”
Minh Châu nghe đến em gái, bản thân cô cũng không biết em mình còn sống hay đã chết, trái tim cô thắt lại, cố ngăn nước mắt rơi và nhìn bà Thanh với ánh mắt bẽ bàng và nói:
“ Em tôi đương nhiên còn sống, chỉ là nó không sống ở đây để chứng kiến bà cố sức bắt chị nó đi làm con hầu không công cho nhà ông chủ Lâm, sao bà ác quá vậy, làm người hầu cho ổng thì chỉ có một con đường chết mà thôi ”
Ái Như tiến tới tát vào mặt Minh Châu và quát lớn:
“ Mày lớn tiếng với ai vậy hả, mày thử nghĩ coi, cha mày gây nợ, mày là con ruột của ổng thì phải giúp ổng trừ nợ chứ ”
Bà Thanh bước đến nắm tóc của Minh Châu, giật mạnh và khẽ nói:
“ Lần trước mày hên nên trốn được, còn lần này yên phận chịu kiếp sống đầy tớ đi, tiểu thơ Triệu Minh Châu à, Ái Như trói nó lại cho má ”
Minh Châu mở to đôi mắt và nói lớn:
“ Lần trước tôi trốn được thì cũng vậy ”
Minh Châu đạp chân Ái Như và đá vào bụng của bà Thanh, xông đến mở cửa buồng ông Khoa. Cô nhìn thấy người cha của mình vẫn nằm trên cái giường ấy và mở to đôi mắt nhưng không hề phát ra âm thanh nào, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng Ái Như lao đến nắm tóc của Minh Châu từ phía sau kéo cô ra ngoài. Bà Thanh nhân cơ hội dùng tay bịt miệng Minh Châu lại nhưng cô cắn tay bà ta thật mạnh. Bà Thanh tức giận tát vào mặt Minh Châu thật mạnh và trong lúc xô xát bà ta đẩy cô vào tủ ly, chiếc tủ ấy vỡ vụn, Minh Châu nằm lên hàng trăm mảnh thủy tinh nhuộm máu. Ái Như tiến đến nắm hai chân của Minh Châu nhưng cô vùng vẫy và ả ta liền nắm đầu cô gái trên người đầy thương tích đập xuống đất. Ái Như bóp cổ Minh Châu, cô cố gắng nhưng không thoát được, trong nguy cấp cô với tay được một mảnh thủy nhọn, chớp lấy thời cơ cô đâm thẳng vào bụng ả ta. Ả lăn nhào ra đau đớn, máu từ bụng tuôn ra. Minh Châu nhân cơ hội đó chạy thoát hai mẹ con gian ác, thấy thế bà Thanh nhào đến nắm chân của cô kéo mạnh, khiến cô ngã nhào xuống đất, Minh Châu dùng sức cuối cùng đá thật khiến bà Thanh va đầu vào cánh cửa bất tỉnh.
Thoát khỏi nguy hiểm, Minh Châu dự định đưa người cha tội nghiệp của mình ra khỏi căn nhà đầy sự toan tính và độc ác này. Bước đến cửa phòng, tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, bên ngoài đã có tiếng mở cổng. Cô tò mò bước đến và nhìn ra khe cửa. Tim cô đập nhanh, nhận ra đám người kia là của ông chủ Lâm. Minh Châu liền đi cửa sau để trốn. Họ vừa bước vào, trước họ là khung cảnh đổ nát, bà Thanh nằm bất tỉnh ở cửa lớn, Ái Như ngất xỉu ở tủ ly vỡ. Bọn chúng lây động bà Thanh, mụ ta tỉnh lại và cất giọng thều thào:
“ Con quỷ cái đó vừa mới tới đây, chắc nó trốn bằng cửa sau đó, tụi bây nhanh nhanh bắt nó đi ”
Bọn chúng tách nhau ra hai hướng, một là truy bắt Minh Châu giao cho ông chủ Lâm, hai đưa mẹ con bà Thanh vô nhà thương.
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, càng làm vết thương trên người Minh Châu thêm rỉ máu. Cô bước đi trong cơn mưa tầm tã, bỗng nhiên đằng sau có tiếng chạy hối hả và những lời văng tục:
“ Chó đẻ thật, con quỷ cái đó, lần này tao mà bắt được mày, thì mày chết không toàn thây với tao ”
Minh Châu nghe thấy nhận ra bọn chúng, cô bỏ chạy trong mưa, vô tình cô vấp ngã, một tên trong số bọn chúng thấy và gọi to:
“ Nó kìa anh, con ghẻ của bà Thanh ”
Tay sai của ông chủ Lâm, rượt đuổi Minh Châu, cô chạy ra đường lớn thầm mong được sự giúp đỡ. Tia hy vọng lóe lên khi một chiếc xe hơi chạy đến. Minh Châu mừng rỡ chặn đầu xe cầu cứu, giây phút người trong xe bước xuống, cô vui đến mức rơi nước mắt. Không ai hết đó là Viễn Đông, anh đánh nhau với bọn chúng. Từng tên nằm xuống đất vì những đòn võ của anh giáng xuống, hạ gục từng tên. Một tên trong số chúng, dùng cây gỗ lao đến đánh lén. Minh Châu lao đến đỡ cho anh, cây gỗ đập mạnh vào sau gáy khiến cô ngất xỉu. Viễn Đông dùng võ hạ tên đó đến ói ra máu.
Viễn Đông đưa Minh Châu đến nhà thương, nhìn người con gái đáng thương bất tỉnh. Trái tim anh như bị ai đó bóp nát. Từng hạt mưa vẫn rơi ngoài kia làm anh nhớ lại ngày đầu tiên anh gặp Minh Châu. Ngày hôm ấy, trời vẫn mưa như thế này, anh lái xe đi về trên con đường mưa. Vô tình, Viễn Đông nhìn thấy một cô gái đang bị một đám rượt đuổi. Cô ta va vào đầu xe hơi của anh dẫn đến ngất xỉu. Anh xuống xe, giao đấu với chúng khiến chúng bỏ chạy. Viễn Đông nhìn người gái tội nghiệp trên người nhiều vết bầm tím, anh quyết định đưa cô đến nhà thương. Khi người con gái ấy qua cơn nguy kịch, anh mới an tâm mà rời đi. Trước khi đi anh đã xếp một ngôi sao và viết một bức thư tay động viên cô gái ấy. Duyên số trời đã cho anh gặp lại người con gái ấy một lần nữa, giờ đây anh biết cô ta tên là Minh Châu và cũng là ơn nhân cứu mạng thương gia Ngọc Lan.
Trời tạnh mưa cũng là lúc rạng sáng, khi ánh dương chiếu rọi qua khung cửa sổ, Minh Châu choàng tỉnh thì thấy Viễn Đông đang ngủ gật cạnh giường bệnh cô. Vô tình Minh Châu tạo ra âm thanh " sột soạt" làm anh thức giấc. Minh Châu bối rối xin lỗi
“ Xin lỗi, tôi đã làm anh thức giấc ”
“ Có gì đâu mà xin lỗi, cô còn thấy đau ở chỗ nào không ”
Anh mỉm cười và hỏi thăm
“ Chỉ còn hơi đau một chút thôi, anh đừng lo. À tôi cám ơn anh đã cứu tôi hồi qua, nếu không có anh thì giờ này tôi đã nằm trong tay của bọn chúng rồi ”
Cô vừa nói vừa sờ ngôi sao bằng giấy.
“ Mà sao bọn chúng lại bắt cô vậy ”
Viễn Đông hỏi bằng giọng đầy lo lắng.
“ Không giấu gì anh, cha tôi thiếu nợ ông chủ của bọn chúng. Dì ghẻ bắt tôi làm người hầu không công để trả nợ. Nhưng mà, người ở Sài Thành, ai mà không biết ông chủ Lâm nổi tiếng là gian ác. Lần trước tôi được một ân nhân cứu, còn lần này thì anh đã cứu tôi ”
Viễn Đông cười thầm và hỏi :
“ Cô có nhớ mặt anh ta không ? ”
“ Không, tôi không nhớ mặt ơn nhân. Tôi chỉ nhớ là mình đâm đầu vào xe hơi anh ta, khi tôi dần mơ màng thì thấy bóng lưng của ảnh đang đánh nhau với bọn người của ông Lâm. Khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trong nhà thương, bên cạnh tôi chỉ có một ngôi sao được xếp bằng giấy và bức thơ anh ấy để lại ”
Minh Châu thở dài tiếc nuối.
“ Nếu như ảnh mà biết cô vừa trải qua giây phút sinh tử, chắc ảnh sẽ lo cho cô lắm ”
Viễn Đông vừa nói vừa nhìn vào ngôi sao đang trong tay Minh Châu.
Lúc này, chị Đẹp bước vào đem cháo cho cô. Viễn Đông dặn dò chị ấy chăm sóc tốt cho Minh Châu. Khi anh vừa đi, chị Đẹp trách móc cô.
“ Cũng tại cô hồi qua trốn đi mà tôi bị bà chủ la đó ”
“ Sao dì Lan biết tôi trốn mà gầy chị ”
Cô hỏi trong ngạc nhiên.
“ Còn sao trăng gì nữa, hồi qua bà chủ nấu cháo kêu cậu Đông đem vô đây, không thấy cô nên cậu ấy tra hỏi thôi. Phận làm mướn thì tôi khai thật là cô trốn, nên cậu ấy chạy đi kiếm. Rồi tới tai của bà chủ, hên là cậu Đông nói đỡ cho tôi, tôi mà bị bà chủ đuổi là tại cô không đó ”
Chị Đẹp nói trong giận dỗi.
“ Tôi xin lỗi chị, tại tôi mà chị bị la ”
Minh Châu nói trong áy náy.
“ Thôi không sao, chuyện cũng qua rồi. Cô cố gắng mạnh khỏe lại đi, thì tôi mới làm tròn được bổn phận chăm lo cho ơn nhân bà chủ Ngọc Lan được chứ ”
Minh Châu mỉm cười và ăn cháo, cô nhìn ra cửa sổ. Ánh ban mai chiếu rọi, tiếng chim hót líu lo. Cảm giác thật bình yên khi đã trải những sóng gió của cuộc đời bất hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro