
Vòng Cấm của Ánh Đèn
Chương 1: Nụ Cười Của Kẻ Khác
Bách (Mason Nguyễn) đang ở đỉnh cao của sự hưng phấn. Mùa 2 của "Anh Trai Say Hi" là cơ hội để anh thoát khỏi vỏ bọc nội tâm, và anh đang làm rất tốt. Anh cười, nói đùa, thậm chí còn ôm vai một vài "anh trai" khác, như Jey B và RiO, sau một buổi tập luyện căng thẳng.
CONGB nhìn tất cả từ quầy bar bếp, nơi anh đang làm một ly cà phê.
Trong mắt CONGB, nụ cười của Bách không thuộc về bất kỳ ai ngoài anh ta. Cái ôm vai đó, sự thoải mái tự nhiên đó, là thứ mà CONGB phải dùng cả sự nghiệp và sự kiên nhẫn của mình mới có được. Bây giờ, Bách lại trao nó một cách miễn phí cho những đối thủ khác trong "nhà chung" này.
Mối quan hệ của họ được giữ kín từ trước khi chương trình bắt đầu. CONGB là người đã đặt ra luật: Tuyệt đối không để lộ. Sự nghiệp của cả hai đều quan trọng, và trong một chương trình cạnh tranh, đó sẽ là một điểm yếu bị khai thác.
Nhưng khi CONGB thấy Bách cười rạng rỡ, ngả đầu vào vai Jey B sau một câu đùa, sự chiếm hữu của anh ta bùng lên, vượt qua mọi sự chuyên nghiệp và luật lệ anh ta đã đặt ra.
CONGB đặt mạnh ly cà phê xuống quầy. Âm thanh đó lập tức thu hút sự chú ý của Bách.
Bách quay lại nhìn. Anh hiểu ngay ánh mắt của CONGB: Lại đây. Ngay bây giờ.
CONGB không cần phải nói. Anh chỉ liếc về phía hành lang tối dẫn đến phòng thiết bị. Đó là tín hiệu bí mật của họ.
Bách rụt tay lại khỏi vai Jey B. "Tôi... tôi cần lấy cái áo khoác," Bách nói dối một cách vụng về, và nhanh chóng đi theo CONGB.
Chương 2: Căn Phòng Cách Ly
CONGB đã đứng chờ sẵn trong phòng kho chứa dụng cụ sân khấu — một không gian hẹp, tối, chỉ có mùi bụi và dây cáp điện. Đây là nơi duy nhất trong "nhà chung" mà máy quay không thể với tới
Ngay khi Bách bước vào, CONGB lập tức đóng mạnh cửa lại. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên như một lời tuyên bố.
Anh làm cái quái gì vậy?" Bách hỏi, giọng thấp xuống, nhưng vẫn có chút thách thức.
CONGB không trả lời. Anh ta đẩy Bách vào tường, siết chặt vai Bách bằng cả hai tay. Sự giận dữ của anh ta tỏa ra dữ dội, nhưng nó được nén lại để tránh gây ra tiếng động.
"Nụ cười đó là của ai?" CONGB gầm gừ, giọng khàn đặc vì kiềm chế.
Bách hiểu ngay. "Đó là Jey B, anh ấy chỉ đang đùa thôi. Anh biết là em yêu anh mà, Công."
"Tôi không muốn nghe điều đó. Tôi muốn thấy điều đó," CONGB nhấn mạnh. "Cậu bước ra sân khấu đó, cậu cười, cậu ôm người khác, cậu trở nên dễ gần đến mức tôi gần như không thể nhận ra cậu. Cậu quên chúng ta là gì rồi sao?"
"Em không quên! Chỉ là..."
"Im lặng!" CONGB cắt ngang. Bàn tay anh ta rời khỏi vai Bách, nắm lấy cằm Bách, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình trong bóng tối lờ mờ.
"Cậu quên rằng cơ thể này thuộc về ai. Cậu quên rằng hơi thở của cậu chỉ thuộc về tôi. Tôi là người duy nhất ở đây có quyền làm cho cậu cười như vậy, Bách."
Sự ghen tuông và sự chiếm hữu của CONGB khiến Bách cảm thấy nghẹt thở. Nhưng đó chính là điều khiến Bách phải phục tùng. Anh biết rằng sự giận dữ của CONGB là sự sợ hãi bị bỏ rơi. Bách cần phải làm dịu CONGB ngay bây giờ .
Chương 3: Khẳng Định Quyền Sở Hữu
Bách buông xuôi, ánh mắt phục tùng. "Em xin lỗi. Em làm sai rồi."
"Đúng vậy," CONGB nói, giọng anh ta dịu đi một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn còn. "Và cậu biết cậu phải làm gì để sửa chữa nó."
CONGB không cần lời nói. Anh ta cần một hành động, một sự khẳng định quyền lực và quyền sở hữu trong không gian riêng tư này.
CONGB đưa tay lên, nhanh chóng tháo chiếc mũ lưỡi trai của Bách ra, ném nó xuống sàn. Anh ta luồn tay vào tóc Bách, kéo đầu Bách ngửa ra sau, bắt đầu một nụ hôn thô bạo, đầy tính chiếm hữu.
Bách đáp lại ngay lập tức, đây là cách duy nhất để anh giải tỏa áp lực và xoa dịu CONGB. Nụ hôn của họ là một cuộc chiến ngắn ngủi, nơi CONGB khẳng định quyền lực của mình và Bách khẳng định sự phục tùng của mình.
Vì thời gian gấp gáp và không gian quá hẹp, mọi thứ diễn ra một cách vội vàng, đầy áp lực và bản năng. CONGB liên tục thì thầm những lời chiếm hữu vào tai Bách, nhắc nhở anh về vị trí và vai trò của họ.
"Cậu là của tôi. Cậu thuộc về căn phòng này, không phải sân khấu," CONGB rít lên giữa những hơi thở dồn dập.
"Vâng... của anh," Bách thều thào, giọng anh nghẹn lại vì sự chiếm hữu cuồng nhiệt.
CONGB cần hành động này để đánh dấu Bách, để xua tan hình ảnh Bách cười đùa bên những người khác. Đó là nghi thức xác nhận rằng, dù ngoài kia Bách có nổi tiếng thế nào, có được bao nhiêu người yêu mến, thì ở đây, trong bóng tối và sự bí mật này, Bách hoàn toàn thuộc về CONGB.
Chương 4: Quay Lại Ánh Đèn
Mọi thứ kết thúc nhanh chóng, đầy vội vã.
CONGB ôm lấy Bách, không còn giận dữ, chỉ còn sự bình yên thỏa mãn. Anh ta kiểm tra Bách một cách kỹ lưỡng trong bóng tối để đảm bảo không có dấu hiệu nào bị lộ.
"Anh yêu em," CONGB nói, giọng anh ta chứa đựng cả sự tuyệt vọng và sự chiến thắng. "Đừng làm anh phải nghi ngờ em nữa, Bách."
"Em sẽ không làm vậy," Bách hứa, giọng anh dịu dàng và chân thật. Dù hành động này có thể bạo liệt, nó là cách duy nhất để anh giữ được sự bình tĩnh của CONGB.
CONGB chỉnh lại quần áo cho Bách, đội lại mũ lưỡi trai cho anh.
"Đi đi. Quay lại với bọn họ và cười đi," CONGB nói, mở hé cửa phòng kho.
"Nhưng nhớ, nụ cười đó chỉ là diễn thôi. Phần thật của cậu, ở lại đây với tôi."
Bách gật đầu, bước ra khỏi phòng kho, trở lại ánh đèn chói lọi của "nhà chung."
Anh lập tức quay lại với nhóm các "anh trai," nụ cười trở lại trên môi anh, nhưng lần này, nó đã không còn tự nhiên nữa. Bách là người của công chúng, người của chương trình, nhưng trái tim và sự phục tùng của anh đã bị khóa chặt trong căn phòng tối tăm đó.
Anh nhìn lướt qua CONGB, người vẫn đang đứng ở quầy cà phê. CONGB nháy mắt với anh một cái, một cử chỉ bí mật chỉ hai người biết.
Trận chiến trên sân khấu âm nhạc vẫn tiếp diễn, nhưng cuộc chiến lớn hơn—trận chiến kiểm soát và sở hữu—đã vừa được định đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro