
Chiến Tranh Lạnh Ngọt Ngào
Chương 1: Sự Phản Bội và Lời Xin Lỗi Vô Vọng
Lỗi của Bách là đã tự ý thay đổi lớn trong bản phối khí của nhóm, thách thức tuyệt đối sự kiểm soát và quyết định của Công.
Công trừng phạt Bách bằng sự lạnh nhạt.
Hai ngày trôi qua, Công vẫn chuyên nghiệp trên sân khấu, nhưng mỗi khi Bách đến gần, anh lại trở nên vô hình.
Bách tìm mọi cách để xoa dịu. Anh để lại ly cà phê Công thích, kèm tờ giấy ghi chú: Em xin lỗi, chúng ta nói chuyện đi
Công chỉ uống cà phê, tờ giấy bị vò nát.
Một đêm, Bách theo Công vào phòng thu âm nhỏ.
"Công," Bách thì thầm, giọng thấp. "Em biết mình sai rồi, bạn."
Công đang chỉnh âm thanh, không liếc nhìn Bách.
"Em không cần phải nói gì hết"
Công đáp lại, giọng điệu băng giá nhưng lại dùng từ "em" đầy quyền lực. "Sự hối lỗi của em không đủ sức nặng bằng sự thiếu tôn trọng của em."
Bách cảm thấy như bị đóng băng. Công đang buộc anh phải tự đấu tranh với cơn giận của chính mình.
Chương 2: Bạn Nhỏ Hết Sức Chịu Đựng
Tuần lễ thứ ba bắt đầu. Sự giận dỗi kéo dài làm Bách kiệt sức và ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc luyện tập. Anh liên tục sai sót trên sân khấu.
Công, lúc này là người đánh giá, không bỏ qua.
"Nguyễn Xuân Bách," Công gọi công khai. "Bạn đang làm gì vậy? Sự thiếu tập trung của bạn đang kéo cả đội xuống. Nếu bạn không giải quyết được vấn đề cá nhân của bạn, hãy rời khỏi phòng tập."
Sau khi mọi người ra về, Bách ngồi sụp xuống sàn phòng tập. Công đi vào, đặt chai nước lạnh trước mặt Bách.
"Uống đi," Công nói.
Bách ngước nhìn Công, ánh mắt anh không còn sự hối lỗi, mà là sự mệt mỏi đến cùng cực, pha lẫn chút thách thức của người bạn đồng trang lứa.
"Tui không dỗ bạn nữa đâu, Công," Bách nói, xưng hô bằng "bạn" lạnh nhạt. "Tui đã xin lỗi bạn mười lần rồi. Tui mệt lắm rồi. Bạn cứ giận đi. Tui sẽ chấp nhận hình phạt của bạn."
Bách đứng dậy, sự mệt mỏi và đầu hàng của anh thể hiện rõ ràng. Anh đã đạt đến giới hạn chịu đựng.
Công biết Bách đã thực sự kiệt sức. Sự trừng phạt phải dừng lại.
Chương 3: Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào Của Em
Công nhanh chóng bước đến, nắm lấy cổ tay Bách.
"Em định bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?" Công hỏi, giọng anh cuối cùng cũng pha lẫn chút cảm xúc, nhưng vẫn là sự kiểm soát.
"Đúng vậy," Bách quay lại. "Tui mệt rồi. Tui chịu thua. Bạn muốn gì, cứ nói đi."
Công kéo Bách vào phòng chứa dụng cụ sân khấu.
"Anh giận vì em làm hỏng bản phối không? Có," Công nói, giọng anh trầm xuống, "Nhưng anh giận vì em đã lừa dối anh. Em đã tự ý quyết định, không tin tưởng sự quyết định của anh. Đó là điều làm anh tổn thương."
Bách khóc nấc lên, sự phòng thủ của anh tan vỡ. "Em xin lỗi, bạn. Em sợ bạn thất vọng nên mới làm vậy."
Công ôm chặt Bách. Anh thích sự mâu thuẫn đó: Bách khóc lóc vì sai lầm, nhưng vẫn kiên định gọi anh là "bạn."
Công dùng ngón tay lau nước mắt cho Bách. "Lòng tin là điều duy nhất anh cần, em," Công nói. "Em biết điều đó. Vậy thì bây giờ, em phải chứng minh sự sai của em."
Bách chấp nhận sự kiểm soát của Công.
"Nói với anh đi," Công ra lệnh, giọng anh mang sự dịu dàng của kẻ chiến thắng. "Từ giờ, mọi quyết định của em đều phải thông qua anh."
Bách hít một hơi sâu, chấp nhận luật chơi. "Vâng. Em hứa. Mọi quyết định của em đều sẽ thông qua bạn."
Công hôn Bách một nụ hôn Công muốn Bách hiểu: sự kiểm soát của anh ta là điều kiện tiên quyết cho mối quan hệ này.
"Được rồi," Công nói, giọng trở lại sự dịu dàng. "Giờ thì nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta sẽ tập luyện lại. Và nhớ, đừng bao giờ đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em nữa."
Sự căng thẳng đã được giải tỏa. Bách đã học được bài học, và Công đã khẳng định lại quyền lực kiểm soát tuyệt đối của mình, dù Bách vẫn kiên trì gọi anh là "bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro