Chương 1: Ngôi Sao đang lên
Tiếng máy ảnh nháy liên tục, ánh đèn flash lóe sáng khiến không gian trong phòng họp báo trở nên chói lòa. Kỳ Duyên ngồi trên ghế trung tâm, trước mặt là hàng chục phóng viên với ánh mắt sắc bén, chờ đợi từng câu trả lời của cô.
Hôm nay là buổi họp báo ra mắt bộ phim "Ánh Sao Trên Biển", tác phẩm đầu tiên mà cô được đảm nhận vai nữ chính. Sau nhiều năm đóng vai phụ, cuối cùng cô cũng có cơ hội tỏa sáng. Nhưng đi kèm với ánh hào quang là những câu hỏi đầy ẩn ý.
Một phóng viên nam cầm micro lên tiếng:
—Kỳ Duyên, trước đây cô chỉ đóng những vai nhỏ, nhưng đột nhiên lại nhận được vai chính trong một dự án lớn như thế này. Có tin đồn rằng cô có một hậu thuẫn vững chắc phía sau, cô nghĩ sao về điều này?
Câu hỏi sắc bén lập tức khiến không khí chùng xuống. Một số phóng viên khác rục rịch chờ đợi phản ứng của cô.
Kỳ Duyên mỉm cười, tay siết nhẹ chiếc micro. Ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên trước khi cô kịp đáp lại:
— Năng lực của nghệ sĩ là điều quan trọng nhất. Nếu Kỳ Duyên không có thực lực, liệu cô ấy có thể được lựa chọn cho vai diễn này sao?
Tất cả ánh mắt lập tức hướng về phía Minh Triệu – quản lý của Kỳ Duyên. Cô đang ngồi ở hàng ghế đầu, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt sắc sảo, đầy uy quyền.
Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm. Minh Triệu luôn như vậy, luôn ở bên cạnh và bảo vệ cô.
Phóng viên kia thoáng chững lại nhưng vẫn tiếp tục:
— Nhưng không thể phủ nhận rằng Kỳ Duyên có sự thăng tiến khá nhanh so với nhiều diễn viên khác. Một số tin đồn cho rằng cô ấy có một vị đại gia đứng sau chống lưng. Chị Minh Triệu có thể khẳng định hoàn toàn không có chuyện này chứ?
Minh Triệu khẽ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên.
— Vậy nếu tôi nói rằng chính tôi là người đứng sau hỗ trợ Kỳ Duyên, thì có được tính là 'đại gia chống lưng' không?
Câu trả lời của cô khiến cả khán phòng sửng sốt. Một số phóng viên bật cười, bầu không khí bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn.
Kỳ Duyên quay sang nhìn Minh Triệu, tim khẽ rung động. Cô biết Minh Triệu chỉ đang đùa, nhưng câu nói ấy lại khiến lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ—một cảm giác mà cô chưa từng gọi tên.
Buổi họp báo kết thúc trong không khí thoải mái hơn. Khi bước ra khỏi hội trường, Kỳ Duyên quay sang Minh Triệu, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn:
— Chị lại cứu em một lần nữa
Minh Triệu cười nhẹ, bàn tay khẽ vỗ lên đầu cô như một cách xoa dịu.
— Chị không cứu em mãi được đâu. Tự em cũng phải mạnh mẽ hơn
Kỳ Duyên gật đầu, nhưng lòng cô biết rất rõ: Chỉ cần có Minh Triệu ở bên, cô luôn cảm thấy an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro