vol 6 - 5
Môi Rahman nhướng lên một chút, nhưng biểu cảm chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác khó chịu. Anh ta nhìn xuống Jeong Taeui không rời mắt, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt anh, giống như ánh mắt của một con rắn đang quan sát con mồi của mình vậy.
Nụ cười trên khuôn mặt Jeong Taeui tắt ngúm.
Anh đã từng đối mặt với rất nhiều ánh nhìn đáng sợ, và anh cũng đã được huấn luyện đủ để bình tĩnh trước những ánh mắt ấy.
Nhưng cảm giác rùng rợn và khó chịu từ người đàn ông này - đúng vậy, cái cảm giác khó chịu này thật đáng ngại - Nó không giống bất kỳ mối đe dọa nào mà Jeong Taeui từng phải đối mặt.
"Tìm tôi...?"
"Tất nhiên, khi đó tôi không ở Seringe, và bởi vì có một vị khách không mời đến nhà mình nên tôi mới phải trở về ngay lập tức. Nhưng người bạn tội nghiệp đó của tôi đã phải rời Seringe để đến bệnh viện trong đất liền nơi có đủ cơ sở vật chất, bởi vì anh ta đã bị bắt nhầm và đánh đập chỉ vì anh ta là một người Hồi giáo và có một biệt thự ở gần đây."
"...---."
"Kể từ đó, thật không may, tôi đã nghe bạn bè của mình nói rằng gần đây họ sợ phải ra ngoài vì họ sợ người đàn ông đó. Hắn là ai? Cũng thật dễ dàng để có tư liệu về anh ta."
Rahman chậm rãi nói và nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui với đôi mắt đầy ý vị.
"Không quá khó để nhận ra người đàn ông đó vì tôi đã nghe rất nhiều tin đồn về anh ta rồi. Tên điên mà T&R không thể kiếm soát nổi, Ilay RieGrow. Nhưng nếu đã đi cùng với người đàn ông nổi tiếng đó, lẽ ra cậu không nên trông tầm thường và xoàng xĩnh như vẻ ngoài thế này."
Rahman thay đổi giọng điệu. Thấp hơn một chút, và cũng mượt mà hơn một chút. Nhưng khuôn mặt với nụ cười nhẹ ấy vẫn không thay đổi chút nào, càng khiến người đối diện cảm thấy sự ngột ngạt mơ hồ.
"Đừng hiểu sai ý tôi. Dù công ty đó có lớn đến đâu thì cũng chỉ là một công ty kinh doanh cỏn con mà thôi. Và dù nó có lâu đời đến mấy thì cũng chỉ là một công ty gia đình có thể làm mưa gió nhỏ ở phía Đông mà thôi. Cậu nghĩ rằng bọn họ có thể ảnh hưởng đến tôi dù cho có dùng bất cứ cách nào đi chăng nữa sao? Không thể nào. Thậm chí họ có động đến tôi ở nơi khác thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Chỉ cần đưa Jeong Jaeui và cậu vào một ngục tối mà không ai biết và coi như bản thân không biết gì về chuyện này, thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Như tôi đã nói, Jeong Jaeui sẽ chỉ được ra ngoài khi tôi muốn, tôi sẽ để cậu ta đi khi đáp ứng những điều kiện như tôi đã nói. Cậu nghĩ bọn họ có thể đột nhập vào nhà tôi mà tìm kiếm à? Không thể nào. Không bao giờ có thể."
Từng từ từng từ anh ta nói như đâm vào tai anh một cách lặng lẽ. Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào Rahman không biểu cảm, không chớp mắt lấy một lần. Cách anh vài bước chân, anh ta cũng không do dự nhìn Jeong Taeui y như vậy.
"Đây mà là Gil Sang Cheon sao..."
Đột nhiên, những lời nói lạnh lùng và đầy vẻ khinh thường đập vào tai Jeong Taeui. Đôi mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn của anh ta quét qua khuôn mặt Jeong Taeui một lần nữa. Đó là một ánh nhìn như chứa đựng hận thù vậy. Nhưng có lý do gì mà anh ta lại cảm thấy như vậy với Jeong Taeui chứ.
"Cậu không giống Jeong Taeui, một chút cũng không giống. Một người xấu xí và tầm thường như thế này mà lại là người đem lại may mắn cho cậu ta à? Nực cười. Nhưng chẳng hề buồn cười chút nào."
Rahman thở dài. Sau đó, đột nhiên, anh ta nheo mắt nhìn Jeong Taeui với ánh mắt kỳ lạ và khẽ nói.
"Tại sao lại có người như cậu...?"
Đó dường như chỉ là những lời tự nói với bản thân mà không cần câu trả lời. Và dù không cần thiết phải trả lời, nhưng Jeong Taeui vẫn đáp lại.
"Ngay cả tôi cũng không biết tại sao người đó lại là tôi, và tôi chưa từng nghĩ mình đem lại may mắn gì cho anh ấy, vậy nên khi tôi nghe những điều như vậy, nó cũng chẳng vui hay buồn cười chút nào...—Tôi càng không muốn nghe điều đó từ miệng một kẻ đã bắt và giam cầm một tên khốn xấu xí và tầm thường như mình đâu."
Rahman ngậm miệng lại, nheo mắt nhìn Jeong Taeui.
Đột nhiên, anh ta cong môi như thể đang cười, và lại dùng giọng điệu lịch sự như trước nói.
"Tóm lại, cậu không thể ra khỏi đây. Khi Jeong Taeui rời đi, cậu mới có thể đi cùng cậu ta. Vậy nên nếu đã muốn ra khỏi đây đến vậy thì tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi thuyết phục cậu ta chấp nhận yêu cầu của tôi."
Rahman không do dự nói. Trước những lời thẳng thắn đó, Jeong Taeui nhận ra rằng có lẽ ngay từ đầu mục đích của anh ta chính là để nói những lời như vậy.
Ánh mắt anh ta luôn lạnh lùng như thế. Anh tự hỏi liệu có thể có chút ấm áp nào trong ánh mắt đó không. Jeong Taeui nhìn anh ta không nói nên lời.
"Như cậu đã nghe qua rồi, tôi không đòi hỏi quá nhiều ở cậu ta. Chỉ một loại vũ khí có tên cậu ta trên đó, chỉ vậy thôi. Tất nhiên, nói tôi không có bất kỳ kỳ vọng nào về nó cũng không đúng, nhưng chỉ cần là cậu ta tự mình nghiên cứu thiết kế thì cũng đã khác biệt rất nhiều so với một khẩu súng tăng thông thường rồi."
"...Tôi không biết tên anh ấy lại là một thương hiệu vũ khí nổi tiếng đến vậy đấy. Không lẽ người mà anh đang đối đầu thực sự e sợ cái tên Jeong Jaeui à?"
Rahman cười thành tiếng khi Jeong Taeui nói. Nhưng ngay cả khi anh ta cười rộ lên thì khuôn mặt ấy vẫn rất bình tĩnh. Và sự bình tĩnh ấy chính là thứ khiến anh khó chịu.
"Đúng là cậu không nắm bắt được tình hình nhanh như Jeong Jaeui. Cậu ta đã hiểu mọi thứ ngay từ lúc tôi đề cập đến chuyện chế tạo vũ khí. .. Danh nghĩa của Jeong Jaeui có thể đem đến những đồng minh quan trọng... Nói một cách đơn giản thì những nhà thầu chế tạo vũ khí có thể dễ dàng bị thâu tóm."
Rahman mỉm cười vui vẻ và hơi nghiêng người về phía Jeong Taeui. Anh ta đưa mặt lại gần anh, hạ giọng và nói một cách vui vẻ.
Jeong Taeui nhìn anh ta không chớp mắt.
Quả nhiên. Những gì mà người đàn ông này muốn chỉ là một loại vũ khí mang tên Jeong Jaeui mà thôi. Việc anh ấy giao bản thiết kế cho anh ta cũng giống như thỏa thuận ngầm rằng anh ấy giao ra cả tên của mình.
Rahman soi xét mọi ngóc nghách trong biểu cảm của Jeong Taeui. Sau đó, anh ta chỉnh lại tư thế và lại nở nụ cười hòa nhã như thường lệ. Cái cách anh ta nói, 'Jeong Taeui thực sự là một nhân tài hiếm có và tuyệt vời." cũng trở lại với giọng điệu như bình thường.
... Anh à. Em không ưa gì gã này hết.
Jeong Taeui nghĩ chắc nịch lúc ấy.
Nếu Jeong Jaeui ở bên cạnh anh lúc này, chắc chắn anh sẽ hét lên trước mặt anh ấy điều đó. Xem xét hoàn cảnh bản thân đang bị bắt giữ, anh sẽ hét bằng tiếng Hàn.
Rahman lùi lại một bước, có vẻ như lần lại anh ta sẽ quay trở lại.
"Cậu biết rồi đấy, tất cả những gì Jeong Jaeui cần làm là chế tạo vũ khí. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ để cậu và cậu ta rời khỏi đây ngay lập tức. Vậy nên tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục được cậu ta."
"Tôi không muốn ép buộc anh ấy làm điều gì đó mà anh ấy không muốn làm."
Rahman nhướn mày, nhưng rồi anh ta nhún vai nói, "Tùy cậu thôi."
"Dù sao thì cậu cũng phải ở lại đây đến lúc đó. Nếu có gì bất tiện thì cứ nói với tôi... À, đúng rồi. Tôi muốn cậu hạn chế đến chợ đêm Baherb trong một thời gian."
Anh ta mỉm cười bình thản và nói với giọng lịch sự rồi gật đầu và bước đi.
Jeong Taeui đứng đó, sững sờ nhìn bóng lưng người đàn ông đi về hành lang phía tây và biến mất khỏi cánh cửa cuối cùng. Thoạt nhìn, bên ngoài cánh cửa ấy có những cái cây nhỏ trông như cây trong một khu vườn. Và xuyên qua những tán cây ấy, thấp thoáng một bức tường trát vữa thô.
"...Chết tiệt. Mình thậm chí còn không biết đây là đâu nữa."
Jeong Taeui thở dài khi cánh cửa đóng lại và ngồi xuống ghế.
Mái tóc nãy giờ ướt đẫm của anh không còn giọt nước nào nhỏ xuống nữa. Quần áo thì vẫn còn ẩm, anh vò máy tóc vẫn còn ướt của mình. Có vẻ khi nói chuyện với người đàn ông đó, trông anh hơi nhếch nhác.
"Mình ghét gã đó. Rahman Abid Al Saud. Mình ghét anh ta. Chết tiệt. Người như vậy sẽ sớm bị ma quỷ bắt đi thôi."
Jeong Taeui lẩm bẩm, phát âm cái tên một cách gượng ép, vừa nói vừa liếc xung quanh xem có ai giám sát mình khi nói những lời như vậy không. Ngay cả khi họ hiểu tiếng Hàn đi chăng nữa. Nếu họ muốn phản bác gì thì cứ nói với anh đi.
"Sáng hôm qua, một người bạn của tôi đến nơi này để nghỉ mát, anh ta nói rằng mình đã bị một người đàn ông tên Ilay RieGrow đánh cho ra bã, hắn nói hắn đang tìm cậu."
"....."
Jeong Taeui dừng lại, móng tay anh cào vào nền đá.
Rahman nói, hắn đang tìm anh.
Ilay Riegrow...—Anh.
Trái tim anh chợt nhói lên.
Dường như anh có thể tưởng tượng được khuôn mặt hắn hiện giờ sẽ như thế nào. Jeong Taeui thậm chí có thể biết chắc chắn hắn sẽ gặp anh với biểu cảm như thế nào.
Ilay đang tìm anh.
Sự thật ấy, một sự thật mà anh đã đoán được từ trước, nhưng bằng cách nào đó những lời ấy lại lọt vào tai anh một cách ấm áp.
"Ưm......."
Jeong Taeui đưa tay lên áp vào đôi tai nóng bừng của mình. Nhưng đôi bàn tay áp vào nền đá đón nắng cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Jeong Taeui nằm xuống tại chỗ, ngay cạnh cái hồ nhỏ, chầm chầm bò lại, rồi lại chúi đầu xuống đó.
Tôi muốn ra khỏi đây. Anh đến nhanh một chút đi, càng nhanh càng tốt.
Jeong Taeui dù cúi đầu vào nước lâu đến mức choáng váng nhưng vẫn không có ý định ngẩng đầu lên mà chỉ nằm yên bất động. Cho đến khi người lính canh đến gần và vỗ nhẹ vào người anh.
Làm thế nào anh có thể ra ngoài được?
Jeong Taeui ngồi bên hồ, nhìn gã lính canh bằng ánh mắt như thể mất trí, rồi lại thẫn thờ nhìn bóng lưng gã trở lại cửa.
Anh không nghĩ được gì cả.
Anh nên làm gì đây? Làm gì để có thể thoát ra ngoài?
Ước gì có cách nào đó để lẻn ra khỏi đây.
.
.
.
"Sẽ rất khó khăn."
Không cần suy nghĩ quá lâu, Jeong Taeui nhủ thầm.
"Ờm... phải vậy không? Liệu có thứ gì đó? Một cái gì đó như một lối đi ngầm trong kiến trúc của người Hồi giáo để phòng khi có chuyện gì đó xảy ra chẳng hạn..."
"Khi xây dựng một pháo đài hoặc một tòa nhà quy mô lớn thì em có thể mong đợi có một thứ như vậy, nhưng với ngôi biệt thự đơn sơ này thì anh không chắc có thứ gì đó như vậy hay không. Mà ngay cả khi có thì có lẽ nó cũng không được liên kết với tòa nhà phụ này đâu."
"Chủ nhân của nơi này cũng không ngu ngốc đến mức giam người khác trong một tòa nhà có lối dự phòng." Jeong Jaeui nói thêm.
"Vâng." Jeong Taeui thất vọng thất vọng đáp rồi tiếp tục lau tóc bằng tắm. Jeong Jaeui nhìn biểu cảm của Jeong Taeui, khẽ hỏi.
"Em muốn ra khỏi đây?"
Jeong Taeui không trả lời câu hỏi của anh ấy.
Anh muốn đi ra ngoài, nhưng không đáp lại ngay lập tức. Và dường như Jeong Jaeui vẫn có thể nhận ra câu trả lời anh muốn nói.
Jeong Taeui muốn ra khỏi đây. Cảm giác khẩn trương và hồi hộp giống như cảm giác khi nghe những tin tức nhỏ bé ở bên ngoài mà Rahman nói đã lắng xuống phần nào. Nhưng giống như bọt sóng, cảm giác hồi hộp lúc ấy vẫn gợn sóng lăn tăn trong lòng anh.
Ra khỏi đây thật đơn giản. Như Rahman đã nói. Chỉ cần Jeong Jaeui đưa cho anh ta một bản thiết kế phù hợp như anh ta muốn mà thôi. Jeong Jaeui rõ ràng sẽ không sẵn lòng làm điều đó bởi anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ không chế tạo vũ khí nữa. Nhưng nếu Jeong Taeui hỏi, có lẽ anh ấy vẫn sẽ gật đầu.
Nhưng Jeong Taeui không muốn làm như vậy. Anh không muốn Jeong Jaeui làm bất cứ điều gì trái với ý muốn của anh ấy vì nhưng vấn đề cá nhân của bản thân anh.
Jeong Jaeui hẳn cũng đoán được những gì Jeong Taeui nghĩ, vậy nên dù muốn rời đi, anh cũng không dám mở miệng trước.
Jeong Taeui rên rỉ bất mãn và vò vò mái tóc mình bằng cái khăn như thể muốn xé nó luôn. Tóc anh gần như đã khô hẳn rồi.
Jeong Taeui liếc nhìn Jeong Jaeui.
Anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng làm việc và nghe nhạc. Rahman nói anh ấy sẽ mang đến bất cứ thứ gì anh ấy muốn để anh ấy không phải cảm thấy bất tiện khi ở đây. Như anh ta đã nói, nếu Jeong Jaeui muốn nghe một album hoặc đọc một cuốn sách nào đó, anh ta sẽ đem nó đến cho anh ấy ngay lập tức.
Đúng vậy. Anh là người muốn đi. Nhưng Jeong Jaeui ở đây có lẽ sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro