Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vol 6 - 4

Trước những lời ấy của Jeong Jaeui, Rahman im lặng. Có vẻ như anh ta đang khó chịu.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một biểu cảm kỳ lạ thoáng qua khuôn mặt anh ta. Không hẳn là ngạc nhiên, nhưng anh cũng không biết đặt tên cho nó là gì. Jeong Taeui tự hỏi có phải anh ta đã nhớ ra điều gì quan trọng không, hoặc liệu có phải anh ta đã nhận ra điều gì đó không, mà cũng có thể đó là một tia bất ngờ thì sao.

"...---?"

Anh nghĩ nó thật kỳ lạ.

Vẻ mặt đông cứng của người đàn ông Ả Rập như thể anh ta đã nhận ra điều gì đó, cùng với một Jeong Jaeui chỉ lặng lẽ im lặng trước mặt anh ta.

Jeong Taeui nghi ngờ nhìn họ, nhưng dường như không thể hiểu được bất cứ điều gì. Chỉ có sự im lặng bao trùm lên tất cả bọn họ. Bầu không khí kỳ lạ này có phần khó chịu, Jeong Taeui liếm môi gãi gãi đầu.

"Nghe anh nói như vậy cũng thật xấu hổ, cảm ơn anh vì đã nói điều gì đó tuyệt vời như vậy..."

Jeong Taeui lẩm bẩm, trên khuôn mặt không giấu được vẻ ngại ngùng.

Gil Sang Cheon. Gil Sang Cheon của Jeong Jaeui. Đó là những điều mà anh đã được nghe rất nhiều lần. Dù không biết lý do hay tính xác thực của nó, nhưng anh thường được những người xung quanh gọi như vậy.

Tuy nhiên, khi nghe điều đó từ chính Jeong Jaeui, anh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Như thể anh ấy đang ban cho anh một đặc ân lớn vậy.

Nhưng Jeong Taeui không biết nói gì thêm nên đành im lặng.

Rahman nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt thủy tinh lạnh lẽo ấy như muốn xoáy sâu vào mội ngóc ngách trong suy nghĩ của anh, và cuối cùng thì anh ta cũng quay đi.

Anh ta bước đi mà không nói một lời. Không chào hỏi hay thậm chí là liếc mắt lấy một lần. Rahman bước lên cầu thang và sải bước vào hàng lanh, đi theo sau anh ta là tên lính canh vừa nãy.

Chỉ còn lại Jeong Taeui và Jeong Jaeui.

Không có gì thay đổi. Mọi thứ đều giống như trước khi anh ta đến. Gió vẫn mát rượi và bầu trời trong xanh đến chói mắt. Những chú chim bay lượn giữa những nhành cây rậm rạp, những bông hoa tỏa hương thơm nồng, thoang thoảng trong gió mỗi khí có cơn gió thổi qua. Mọi thứ đều vẹn nguyên như lúc đầu.

Ở nơi yên tĩnh và thanh bình như thế này, họ đã gặp nhau lần đầu tiên.

Điều duy nhất thay đổi có lẽ là sự im lặng giờ đây không còn là một sự im lặng thoải mái nữa, mà giờ đây, không khí trở đã nên nặng nề và ngột ngạt.

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn xuống chân mình. Anh đang đi chân đất, thậm chí còn không đi giày ra đây. Từ phòng đến hành lang rồi ra sân, anh đã đi chân trần cùng với Jeong Jaeui đi khắp nơi.

Sàn nhà nhẵn nhụi và khoảng sân bằng phẳng với những ngọn cỏ mềm mại, không có nơi nào có thể làm lòng bàn chân anh bị đau. Trong nhà cũng rải thảm mềm, thậm chí không có lấy một viên đá sỏi nào ẩn mình dưới bụi cỏ đó, có lẽ là do những người làm vườn và những người giúp việc đã rất tỉ mỉ lau dọn mỗi ngày.

Ngón chân Jeong Taeui ngọ nguậy. Dưới cỏ, bụi bẩn bám lên chân anh. Jeong Taeui từ từ quay lại.

Phía sau anh, Jeong Jaeui đã ngồi vào chiếc ghế mà anh đã ngồi trước đó và lại mở cuốn sách ra một lần nữa.

"...."

Đột nhiên, sức mạnh trong cơ thể anh như bị rút cạn. Cảm giác như căng thẳng trong lòng vừa được giải tỏa vậy.

"Gì vậy? Em là người duy nhất cảm thấy ngột ngạt và nặng nề ở đây à."

Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm và ngồi xuống. Trên bụi cây gần đó, cách Jeong Jaeui không xa, anh ngồi xuống, không quan tâm liệu quần áo có bị bẩn không. Jeong Taeui co chân dùng một tay ôm đầu gối, uể oải nhìn Jeong Jaeui.

Như thể không có chuyện gì xảy ra, anh ngồi đó nhìn anh ấy thật lâu, lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Vậy nên, Jeong Taeui đột ngột hỏi, không chút do dự.

"Em thực sự là Gil Sang Cheon sao?"

Ánh mắt Jeong Jaeui đang nhìn cuốn sách đưa lên chạm vào ánh mắt anh một lúc rồi quay đi. Jeong Jaeui chỉ gật đầu mà không nói lời nào. *Xoạt* một trang sách lật qua.

"Tại sao."

Lần này, Jeong Jaeui không nhìn anh nữa, như thể anh ấy đã tập trung vào cuốn sách mà không lắng nghe những gì mà anh nói, không có câu trả lời đáp lại. Nhưng Jeong Taeui vẫn im lặng chờ đợi, bởi anh biết anh sẽ sớm có câu trả lời.

Không lâu sau, Jeong Jaeui mở miệng.

"Chỉ là vậy thôi."

"....."

Một câu trả lời ngắn gọn.

Sức lực như bị rút cạn khỏi vai Jeong Taeui, dường như không thể giữ được sức nặng cơ thể, anh như muốn ngã gục xuống sàn. Jeong Taeui lẩm bẩm, "Anh."

Nhưng Jeong Jaeui lại im lặng một lần nữa, dường như anh sẽ không thể nhận được câu trả lời dù cho có chờ đợi đến hết đời.

"Bởi vì khi nhỏ bất cứ khi nào em bị ốm thì anh cũng sẽ ốm theo đúng không?"

"Đó có thể là một lý do, nhưng cũng không hẳn là như vậy."

"Vậy nguyên nhân là gì? Em bệnh, anh cũng bệnh theo, và rồi em đem đến may mắn cho anh, không phải quá phản khoa học sao?"

"Về bản chất thì khoa học không khác một tập hợp các kết quả chung của vô số kinh nghiệm được đúc kết lại cả."

"....Không, ý em là..."

Jeong Taeui tặc lưỡi. Jeong Jaeui không phải người không thể hiểu ý anh muốn nói là gì. Hơn thế, khi anh thắc mắc điều gì đó, anh ấy sẽ chỉ ra phần mà anh không thể hiểu trước đó.

Nhưng mà...

Jeong Taeui đột nhiên thở dài.

Anh hướng mắt lên bầu trời xa. Mặt trời đã lên đỉnh và đang từ từ lặn xuống. Chỉ vài giờ nữa thôi khi mặt trời khuất bóng, bóng tối sẽ bao trùm tất cả. Một ngày như mọi ngày.

Không có gì tốt hơn, cũng không có gì thay đổi. Rốt cuộc thì thế giới này không có thứ gọi là vấn đề gì quá lớn lao. Và việc Jeong Taeui có thực sự là Gil Sang Cheon cũng vậy, điều đó thì có gì quan trọng? Anh không biết mình có đem xui xẻo đến với anh ấy không, nhưng nếu nó là may mắn thì tốt rồi. Nếu anh ấy không muốn nói về nó, vậy thì tức là điều đó không đủ quan trọng để phải trả lời.

Jeong Taeui lắc đầu. 'hmmm', anh thở dài rồi mỉm cười.

"Taeui. Em rất nhanh trí. Từ nhỏ đã vậy rồi. Anh có nên nói rằng các giác quan của em rất nhanh nhạy không?"

Jeong Jaeui nói. Anh ấy đánh dấu trang rồi đóng cuốn sách lại nhìn Jeong Taeui. Jeong Taeui hơi cau mày rồi lại nở nụ cười.

"Anh cũng vậy."

Jeong Jaeui nói rồi lại cắn môi. Như thể nhìn một người xa lạ vừa gặp lần đầu, Jeong Jaeui từ từ nhìn Jeong Taeui. Từ đầu đến chân, anh ấy quan sát một cách kỹ lưỡng. Như cố tìm bóng dáng ai đó mà anh ấy không biết trên người anh.

Jeong Taeui mở to mắt rồi lại cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đùi mình. Đó là bàn tay đã gắn liền với cơ thể anh từ khi sinh ra, nhưng giờ đây trông lại đặc biệt xa lạ. Giống như Jeong Jaeui trước mặt anh bây giờ vậy. Có lẽ ngay cả trong mắt anh ấy, anh ấy cũng cảm thấy anh xa lạ như vậy.

Jeong Taeui lại nhìn anh trai mình.

Nhưng anh ấy là Jeong Jaeui - một Jeong Taeui khác. Người thậm chí còn không nhận ra tình cảm của mình với em trai.

Jeong Taeui cười.

"Lý do thật không thuyết phục..."

Jaeui cũng cười nhạt.

Như thể câu chuyện đã kết thúc, anh ấy đứng dậy. Những bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng lên cầu thàng đi qua trước mặt Jeong Taeui.

Đôi chân lướt qua những viên đá trắng mịn. Khi đi dọc theo hành lang, Jeong Taeui nhìn vào bóng lưng của Jeong Jaeui đang đi trước mình năm bước.

Tấm lưng thẳng tắp và cương nghị của anh ấy. Cũng giống như phong thái của anh ấy vậy, vẫn như mọi khi.

************************

Nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài kia.

Mặc dù có tới tám cửa ở những hành lang và cả cửa phụ nhỏ, nhưng khu nhà phụ này hoàn toàn biệt lập và dường như chỉ tồn tại một cách riêng biệt.

Bốn cánh cửa lớn tráng lệ được khóa chặt, dù rằng chúng chắc chắn không phải chỉ để trang trí. Những cánh cửa sắt ấy dường như cần tới vài người mới có thể mở được ngay cả khi nó không bị khóa.

Bốn cửa phụ ở cuối hành lang được chia làm hai. Cửa dẫn vào trong và cửa dẫn ra bên ngoài... Cửa trong dẫn tới phòng ngủ hoặc phòng làm việc, còn tất cả các cửa dẫn ra bên ngoài đều bị khóa, trừ một cửa.

Tất nhiên. Ngay cả khi có bước ra được khỏi cánh cửa ấy thì cũng không hẳn là ra được bên ngoài bởi nó chỉ dẫn đến một khoảng sân vẫn còn nằm trong tòa nhà. Tuy nhiên, dù bị ngăn cách bởi những bức tường cao vời vợi, nhưng bởi khoảng sân rất rộng rãi nên cũng không có cảm giác gò bó gì cả.

Ba cánh cửa còn lại - Jeong Taeui không biết những cái đó dẫn đến đâu – có vẻ như nó là cửa dẫn ra ngoài khu nhà phụ này, nhưng hai trong số đó đã bị khóa. Không chỉ bị khóa mà còn bị trát thạch cao giữa các khe hở khiến nó không thể hoạt động được nữa.

Cái còn lại là lối vào duy nhất. Nhưng đó là nơi người đàn ông Ả Rập đang đứng. Gã vừa là người canh cửa, vừa theo dõi Jeong Taeui.

Có một cái hồ nhỏ hình vuông trong sân - anh không biết nó để làm gì nữa. Jeong Taeui đã nghĩ nó là một cái hồ bơi, nhưng nó lại quá nông, chỉ đến đùi anh và không thể bơi được. Đồng thời nước trong đó cũng quá lạnh, cũng chẳng có con cá nào trong đó cả, nhưng chẳng hiểu sao nó lại nằm giữa sân như vậy. Jeong Taeui nằm sấp xuống thềm và rên rỉ khi khua khua tay trên mặt nước.

Mọi chuyện thật khó khăn. Bây giờ anh chỉ nghĩ được đến đó.

Jeong Taeui đã ở đây được vài ngày. Cả anh và Jeong Jaeui đều bị giam lỏng ở đây. Jeong Jaeui thì đã sống ở đây được vài tháng, và dường như anh ấy đã coi chuyện sống ở một nơi như thế này là chuyện bình thường vậy.

Trên thực tế, anh cũng chẳng thể làm gì khác được. Không, có khi anh cũng muốn một sống cuộc sống như thế này giống Jeong Jaeui.

Sự thật là anh đã kiệt sức rồi. Những ngày anh có thể để cơ thể và tâm trí mình thoái mái nghỉ ngơi dường như quá xa vời, vậy nên anh sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống lặng lẽ như thế này. Cơ thể luôn trong tình trạng bị truy đuổi còn tâm trí thì bị hành hạ mỗi ngày của anh dường như luôn sẵn sàng đón nhận một cuộc sống bình yên như thế này.

Nhưng mà.

"Mình sợ anh ta..."

Jeong Taeui nằm sấp và vùi đầu vào cánh tay mình. Nước ngập đến khuỷu tay anh lạnh buốt.

Ilay. Ilay Riegrow.

Bây giờ hắn đang làm gì ngoài kia vậy? Cược một trăm phần trăm rằng tâm trạng hắn lúc này chắc chắn sẽ rất, rất tệ.

Nơi đây hoàn toàn biệt lập với bên ngoài, anh cũng không thể nghe được bất kỳ tin tức nào. Vậy nên Jeong Taeui khá lo lắng.

"..."

Jeong Taeui đập tay lên mặt nước. Một vài cánh hoa màu đỏ nổi lên mặt nước đung đưa theo sóng.

"Ilay...."

Anh lặng lẽ thì thầm tên hắn. Như âm thanh của gió vậy.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Anh có thể thoát khỏi hắn nếu anh ở lại đây.

Người ngoài không ai có thể động đến nơi này. Cả T&R hay UNHDRO đều không cách nào tiếp cận được cho nên lâu như vậy mà họ mới không tìm được Jeong Jaeui. Nếu họ phạm phải sai lầm gì, chủ nhân của nơi này sẽ ngay lập tức chuyển Jeong Jaeui đến nơi khác và không bỏ qua chuyện này. Cho nên hắn cũng không thể hành động hấp tấp được.

Điều này cũng đúng với Jeong Taeui, bởi hiện anh đang ở cùng Jeong Jaeui.

Ở nơi này, anh có thể tránh được sự truy đuổi điên cuồng không ngừng cùng những mối đe dọa luôn rình rập. Vì anh không thể ra ngoài, nên sẽ có chút bất tiện, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Chỉ cần anh có thể thoát khỏi cái hoàn cảnh đáng sợ và rùng rợn đó.

"Đúng vậy. Nghĩ lại thì như thế này cũng tốt. Có khi còn có thể may mắn sống ở đây vui vẻ hạnh phúc nữa... Nếu như mình không bị tâm thần phân liệt."

Jeong Taeui cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên. Anh chợt cảm thấy tai mình nóng ran.

Anh nằm sấp và hơi đẩy người về phía trước rồi nhấn chìm đầu trong nước. Bọt khí nổi lên mặt nước.

Anh đang làm cái gì vậy.

Thật vô nghĩa. Dù sao thì anh đã có thể rời xa hắn (ít nhất là tạm thời), vậy thì tại sao anh còn nghĩ tới việc quay về bên hắn một lần nữa?

'Mình không những bị tâm thân phân liệt mà còn điên rồi Jeong Taeui. Chắc mình điên rồi mới nghĩ rằng có khi hắn sẽ chỉ chậc lưỡi vài lần với vẻ mặt lãnh đạm mà nói, 'Cậu ta lại bỏ trốn.'

.... .... .... .... Không thể như vậy được.

Sau đó, đột nhiên, một câu hỏi xuất hiện trong đầu anh.

Ilay nghĩ gì về Jeong Taeui?

"...!!!!"

Jeong Taeui vội ngẩng đầu lên sặc sụa.

Anh không thể nín thở lâu hơn được nữa. Nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt sũng của anh, thấm ướt cả cổ và quần áo.

Jeong Taeui vừa thở hồng hộc vừa lấy mu bàn tay lau mắt, đột nhiên, ánh mắt anh rơi xuống một đôi bàn chân đứng cách anh vài bước.

Cảm thấy kỳ lạ trong giây lát, Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của mình, rồi lại nhìn đôi giày da trước mặt. Không hiểu sao đôi bàn chân trần của anh và đôi giày kia lại trông khác biệt đến vậy.

Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn lên, đó là một khuôn mặt quen thuộc nhưng lạnh lùng.

Như thường lệ, với nụ cười 'thân thiện' trên môi, người đàn ông với cái tên dài đằng đẵng Rahman Abid Al Saul đang đứng đó.

"À.... Anh ở đó từ khi nào vậy?"

Jeong Taeui vắt nước từ mái tóc ướt sũng và hỏi. Rahman trả lời ngắn gọn, 'Từ một lúc trước rồi.' và nhìn xuống anh.

Jeong Taeui biết anh ta đã đến tòa nhà phụ bởi trước đó anh đã thấy anh ta đi qua hành lang đến phòng làm việc. Vì nơi mà anh Jeong Jaeui thường lui tới khi ở đây chỉ có phòng làm việc và hoặc khoảng sân này thôi, vậy nên nếu không tìm được anh ấy ở đây thì chắc chắn là anh ấy đang ở phòng làm việc

Ít nhất mỗi ngày một lần, anh ta sẽ đến đây và gặp anh ấy. Không phải là để nói chuyện phiếm mà lúc nào cũng có mục đích nào đó liên quan đến công việc.

"Hôm nay cậu đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của tôi chưa?"

"Nếu không chấp nhận thì cậu sẽ không thể ra khỏi đây."

"Nếu cậu đồng ý, tôi hứa sẽ để cậu đi cũng như đưa cậu một khoản tiền tương xứng."

Tuy nhiên, câu trả lời của Jeong Jaeui luôn giống nhau. Nhìn vào cuộc trò chuyện thì có vẻ như những câu hỏi và câu trả lời như vậy đã được lặp đi lặp lại hằng ngày kể từ khi anh ấy bị giam giữ ở đây rồi. Vậy nên, trông Rahman cũng chẳng có chút thất vọng hay tức giận nào nhận được lời từ chối của anh ấy. Và anh ta sẽ chỉ nói thêm, 'Hãy nói với tôi bất cứ khi nào cậu đổi ý.' rồi lại quay lại vào hôm sau.

Ngày hôm nay cũng vậy. Khi anh ta bước vào phòng làm việc, Jeong Taeui đã chú ý tới bên đó và nằm xuống cạnh cái hồ trong sân trong khi nghe những câu chào hỏi xã giao từ xa xa ấy, không khác gì mọi khi. Và có vẻ như câu chuyện của họ đã kết thúc trong khi Jeong Taeui đang tự mình lăn lộn trong dòng suy nghĩ của mình và cúi đầu xuống nước.

Jeong Taeui nhìn Rahman, anh ta vẫn chỉ nhìn xuống anh mà không nói gì, anh gạt đi mái tóc ướt đang dính vào mặt.

Không lẽ anh ta tức giận vì anh ngâm đầu trong hồ sao? Anh không nghĩ hành động đó có bất cứ ý nghĩa tôn giáo nào hết.

Jeong Taeui mỉm cười và mở miệng.

"Sao vẻ mặt anh lại đáng sợ như vậy... Làm tôi nghĩ rằng trong khi tôi cúi đầu xuống nước thì anh lại muốn túm đầu dìm chết tôi đấy."

Rahman nhướn mày cười nhẹ 'haha' vì lời nói đùa của anh.

"Cậu đúng là em trai của Jeong Jaeui. Quả thực rất nhạy bén, giống cậu ta."

"...."

Răng đền răng, mắt đền mắt, giờ còn có trò đùa đáp trò đùa à?

Jeong Taeui nhếch môi và nhìn anh ta với đôi mắt híp lại, thăm dò thái độ của người đối diện. Nhưng anh ta lại thay đổi chủ đề trước khi anh biết được là anh ta đang đùa hay nghiêm túc.

"Nơi này thế nào, có thoải mái không?"

"À... Dù không thể biết tin tức bên ngoài như thế nào cũng có chút khó chịu, nhưng không sao. Ở đây rất thoải mái."

"Vậy thì tốt."

Rahman gật đầu và mỉm cười.

Nhìn anh ta như vậy, Jeong Taeui tự hỏi liệu người đàn ông muốn giết anh với vẻ mặt vô cảm lúc trước với người đang mỉm cười trước mặt anh bây giờ liệu có phải là một người hay không nữa. Mới hôm trước còn muốn giết anh mà hôm sau đã mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi còn lịch sự chào hỏi nữa. Không lẽ anh ta bị đa nhân cách à.

Nhưng trải qua vài ngày ngắn ngủi ở đây, anh nhận ra rằng anh ta không phải người như vậy.

Rahman hoàn toàn là một người mà anh không bao giờ muốn chạm mặt trừ khi không thể tránh khỏi việc tình cờ gặp anh ta ở một nơi như thế này.

Bất kể anh ta có tính cách xấu xa thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không nghĩ rằng nhân cách của anh ta phù hợp với mình.

Thực tế là anh cũng biết một người đàn ông chẳng khác gì ác quỷ và tất nhiên nhân cách của anh ta cũng cực kỳ tồi tệ. Nếu ai đó nói rằng 'Hắn có một nhân cách tốt.' anh sẵn sàng xé toạc miệng người đó ra.

Nhưng ngoài vấn đề về nhân cách thì có một điều gì đó ở người đàn ông tên Rahman này khiến anh cảm thấy khó chịu khi ở gần anh ta.

Nghĩ lại thì anh cũng không hiểu tại sao. Không, khách quan mà nói, anh ta là một người đáng được ngưỡng mộ về nhiều mặt, nhưng người đàn ông này như có gai góc quanh người vậy, vậy nên anh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng không biết tại sao khi Rahman chuẩn bị rời đi, Jeong Taeui lại đột nhiên mở lời.

"À, nhưng."

Tuy nhiên, ngay sau khi thốt ra những ấy, Jeong Taeui đã ngay lập tức hối hận. Trong lúc vô thức, anh đã vô tình nắm lấy tay áo anh ta. Đôi mắt đen lạnh như băng liếc xuống bàn tay anh. Anh vội buông tay, anh ta liền lặng lẽ phủi tay áo một cái rồi nhẹ giọng đáp lại.

"Cậu muốn nói gì?"

"Tôi muốn ra khỏi đây."

Mặc dù biết rằng những lời này là vô ích, nhưng Jeong Taeui vẫn nói. Cũng giống như Rahman vẫn hằng ngày đến gặp Jeong Jaeui để thuyết phục anh ấy chế tạo vũ khí dù biết chắc là sẽ bị từ chối vậy.

Rahmin im lặng một hồi lâu sau khi nghe Jeong Taeui nói. Anh ta dừng bước và nhìn xuống anh.

"Cậu muốn ra ngoài sao."

"Đúng vậy. Tôi...— Ở ngoài còn có việc tôi chưa làm xong."

"Bên ngoài. Có liên quan đến Ilay Riegrow của T&R hay Shinru của Ling Ho Long không?"

Jeong Taeui im lặng. Sắc mặt anh thoáng chốc xám xịt nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nghĩ lại thì việc anh ta biết cũng không có gì lạ. Có lẽ anh ta đã có đầy đủ thông tin điều tra về việc làm sao Jeong Taeui đến được đây rồi.

Jeong Taeui nhìn thẳng vào anh ta và mỉm cười.

"Anh biết quá rõ rồi mà."

"Tối hôm qua tại nhà thờ Hồi giáo, tôi đã gặp một người bạn và trò chuyện một lúc, có một chủ đề khá thú vị."

Jeong Taeui nhướn mày khi nghe anh ta nói. Rahman nhếch nhẹ khóe môi như mỉm cười.

"Sáng hôm qua, một người bạn của tôi đến nơi này để nghỉ mát, anh ta nói rằng mình đã bị một người đàn ông tên Ilay RieGrow đánh cho nhừ tử."

"...."

"Hắn nói hắn đang tìm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love