vol 6 - 23
"Em nói đúng, Shinru. Anh vẫn sợ hắn, và cũng không cảm thấy thoải mái với hắn. Cho dù bây giờ hắn có vẻ tốt với anh một chút, nhưng hắn vẫn là một kẻ tàn nhẫn và xấu xa. Đó là một sự thật không bao giờ thay đổi."
Jeong Taeui nói rồi liền dừng lại, nhớ về những điều xấu xa của người đàn ông đó. Anh đếm từng ngón tay của mình, và trong tích tắc, hai bàn tay của anh không đủ để đếm nữa.
"Có những khi anh giận hắn đến mức muốn chết vì uất ức - ngay cả bây giờ cũng vậy - cứ nghĩ về những chuyện đã qua là lại khiến anh tức giận một lần nữa– Chắc chắn anh không phải người sẽ cảm thấy thật tuyệt khi ở cạnh hắn."
Jeong Taeui đang nói thì lại chợt im lặng.
Đột nhiên, anh trở nên buồn bã. Càng nói, anh lại càng muốn biết tại sao mình lại như vậy. Shinru nhìn Jeong Taeui rồi ngắn gọn hỏi.
"...Tuy nhiên?"
Tuy nhiên, ngay cả khi như vậy.
Jeong Taeui lặng lẽ thở dài.
"Anh không ghét Ilay. Ngay cả khi người đàn ông khiến anh phải tự hỏi rất nhiều lần rằng tại sao thế giới này lại xuất hiện một kẻ như hắn... Nhưng anh không ghét hắn."
Shinru nói rằng bất cứ khi nào cậu ta nhớ đến người đàn ông đó, lòng căm thù của cậu ta lại càng sâu sắc hơn. Và Jeong Taeui có thể hiểu được cảm giác đó. Anh hiểu tất cả, và anh cũng biết tất cả.
"Nhưng nếu anh không ở cạnh quan tâm hắn, dường như không có một ai trên thế giới này có thể quan tâm hắn nữa cả..."
Jeong Taeui vừa lẩm bẩm, vừa cảm thấy buồn bã.
"Hơn nữa."
Jeong Taeui định nói rồi lại ngừng.
"Những gì tôi phải đặt cược vào chuyện này, tôi nhất định sẽ lấy lại đủ từ em."
Jeong Taeui nhớ lại giọng nói vang lên qua điện thoại cách đây không lâu. Lúc đó chắc hẳn Ilay đã biết trước những gì mà hắn phải trả giá cho việc đó, và cũng biết rõ rằng đó không phải là những việc dễ dàng để thực hiện - mặc dù bình thường hắn cũng là kiểu người sẽ làm những điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi, những hành động cực kỳ liều lĩnh ấy.
"...Anh phải trả lại nó."
Jeong Taeui cười cay đắng thì thầm.
Nhưng xét cho cùng, nếu anh biết Ilay sẽ làm điều này, anh thà bị nhốt lại dù chẳng thể phản kháng còn hơn. Giá như anh biết trước rằng mình sẽ trở thành một tên tội phạm khủng bố bị truy nã khắp thế giới như bây giờ.
Shinru lặng lẽ nhìn Jeong Taeui với một nụ cười cay đắng, đôi mắt hơi híp lại nhìn anh.
"Vậy nên. Anh sẽ quay lại với Rick?"
Cuối cùng, Shinru cũng cất lời. Jeong Taeui gật đầu.
"Đúng vậy."
"Nhưng em không thích. Em không muốn để anh Taeui đi."
Shinru mỉm cười và nói. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn nụ cười xinh đẹp đó, nụ cười cho thấy rõ ràng rằng cậu ta không hề có ý định lùi bước và chắc chắn sẽ làm gì đó để đạt được mục đích của mình.
Và rồi, chậm rãi, Jeong Taeui lặng lẽ mở miệng.
"Chuyện em muốn cũng đã đạt được rồi không phải sao."
Biểu cảm trên khuôn mặt Shinru cứng đờ. Jeong Taeui nhìn cậu ta với ánh mắt nhẹ nhàng.
Shinru nhìn Jeong Taeui không chớp mắt, môi cậu ta mấp máy vài lần rồi cuối cùng cũng mở miệng.
"Em muốn gì cơ?"
Jeong Taeui lặng lẽ thở dài. Có lẽ anh không nên nói thì tốt hơn. Nhưng Shinru lẽ ra phải biết điều này rồi mới đúng. Cậu ta cũng rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ của người khác.
"Điều em muốn là hôm nay - hoặc cũng có thể nói là hôm qua - chính là được trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt đó của Ilay. Khuôn mặt như thể vừa đánh mất thứ gì đó mà hắn cực kỳ mong đợi ấy. Vậy nên, em cũng đã hài lòng rồi."
Lúc đầu, Jeong Taeui đã không nhận ra điều đó.
Nhưng mà, cảm giác kỳ lạ từng chút, từng chút một nhỏ giọt trong lòng anh, giống như bọt sóng đột nhiên nổi lên, tựa hồ như mặt biển đen tĩnh lặng bất chợt nổi sóng.
Điều Shinru muốn vốn không phải là Jeong Taeui.
Lúc đầu, có lẽ cậu ta cũng đã rất mong muốn có được anh. Không, có lẽ đã từng như vậy. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nỗi căm hận ngày qua ngày tích tụ như chất độc, và rồi khiến mong ước ban đầu ấy tan dần theo mây khói.
Nụ cười trên khuôn mặt Shinru tắt ngấm, biểu cảm cứng đờ. Jeong Taeui không biết cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui bất động như thể một con búp bê màu trắng. Một hồi lâu, sự im lặng bao trùm như kéo dài đến vô tận.
"Em không muốn hiểu."
Shinru thốt ra lời rồi bình tĩnh hạ mắt xuống, tìm về phần ký ức nào đó trong quá khứ, cậu ta lặng người mất một lúc.
"Từ đây đến cuối đời, em cũng không bao giờ muốn hiểu điều đó."
Điều Shinru không muốn nhận ra nhất chính là tâm trí vặn vẹo của chính mình. Nỗi uất hận vì mất đi những gì mình mong muốn có được đã biến thành hận thù, hận thù lại biến thành nỗi hận thù lớn hơn, và rồi cuối cùng nó cũng nuốt chửng trái tim cậu ta.
Shinru nhìn vào khóe tay mình, 'Em không muốn hiểu', những lời thủ thỉ bên môi như đang đau lòng lắm. Nhưng rồi đột nhiên, Shinru bật cười. Với một tiếng thở dài, vẻ mặt lại sớm trở lại như bình thường. Cậu ta mỉm cười với Jeong Jaeui.
"Em thực sự không biết bây giờ lòng căm thù của em dành cho hắn có dữ dội hơn nhiều so với những gì em thích ở anh Taeui không. Nhưng, em thực sự thích anh, anh Taeui."
Jeong Taeui im lặng trước nụ cười xinh đẹp và đáng yêu không hề thay đổi dù chỉ một chút kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy nó. Một cảm giác tiếc nuối dâng trào. Jeong Taeui lắc đầu.
"Anh không thể sánh được với sự thù hận của em. Vậy nên, anh phải quay lại với Ilay."
"Có lẽ anh đang làm một điều rất ngu ngốc." Jeong Taeui nói thêm.
Anh nói với cái đầu trống rỗng. Jeong Taeui chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phải làm gì khi bọn họ gặp nhau, hay lý do tại sao bọn họ phải gặp nhau.
Anh chỉ cảm thấy mình phải đi gặp Ilay ngay bây giờ.
Bởi vì khuôn mặt ấy của hắn, biểu cảm khi ấy của hắn - thậm chí ngay cả bây giờ khi nghĩ lại, đó vẫn là vẻ mặt không hợp với hắn chút nào - vẻ mặt đó của hắn liên tục khuấy đảo trái tim anh.
"Anh không thể đi, anh."
"Anh sẽ đi."
"Anh không thể."
"Anh sẽ đi."
Shinru ngậm miệng lại. Jeong Taeui cũng im lặng trước cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại những câu nói không cần thiết.
hmmm, Shinru thở ra. Nụ cười cay đắng len lỏi dưới đôi mắt hơi nhíu lại của cậu ta.
"Đừng làm vậy, anh Taeil. Em có thể dùng vũ lực để bắt anh ở lại. Đừng làm khó em nữa, vì anh cũng chỉ đang tự làm khó chính mình thôi."
"Vậy thì có thể anh sẽ không thể quay lại ngay rạng sáng mai được... Nhưng, dù sao cũng như nhau cả thôi. Anh vẫn sẽ đi."
Đột nhiên, Jeong Taeui chợt nghĩ. Tại sao anh lại phải bận tâm việc rời đi sớm hay muộn? Nếu có thể rời khỏi đây vào một ngày nào đó thì sớm hay muộn một chút cũng không sao. Hay đúng hơn, có lẽ sẽ ổn cả thôi khi cơn thịnh nộ của Ilay lắng xuống phần nào.
Nhưng mà.
'Taeil'
Giọng nói gọi tên anh như thể vẫn còn đang văng vẳng bên tai.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt đang mỉm cười vô cùng hạnh phúc ấy giống như vẫn hiện rõ trước mắt anh lúc này, đó là biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây. Và rồi, trong khoảnh khắc, vẻ mặt chuyển sang lo lắng, tuyệt vọng, bất lực, giận dữ đan xen của Ilay như đâm vào tim anh khiến anh cảm thấy đau đớn mỗi khi nghĩ đến.
"Anh Taeil... xin anh hãy thích em đi. Anh hãy thích em cũng như em thích anh ấy. Cho nên từ giờ, làm ơn hãy thích em một lần nữa. Anh Taeil. Em cảm thấy em nghĩ về anh nhiều hơn cả bản thân mình. Em không đáng thương sao."
Giọng nói yếu ớt của Shinru vang lên. Cậu ta siết chặt tay Jeong Taeui với ánh mắt đau đớn như không chịu nổi. 'Làm ơn mà.' Shinru nói như cầu xin.
Nhưng Jeong Taeui không thể cho Shinru câu trả lời mà cậu ta mong đợi.
"Anh xin lỗi."
Shinru im bặt. Bàn tay đang nắm tay Jeong Taeui buông ra, ánh mắt nãy giờ vốn vẫn toàn đau đớn giờ đã chuyển sang lạnh lẽo nhìn anh. Mắt phải xanh nhạt, vô hình nhìn thằng vào Jeong Taeui.
"Anh Taeil. Em. Vì anh mà em đã mất rất nhiều thứ. Anh à, trái tim em chỉ yêu anh thôi, đôi mắt của em....Nhưng, tại sao anh lại không yêu em? Thật không công bằng. Em...em không thể để anh đi."
Shinru vừa nói vừa cười với một nụ cười méo mó. Với ánh mắt kiên định, Shinru nắm chặt lấy tay Jeong Taeui mà nói.
"Vậy anh sẽ trả em đôi mắt."
"...Gì cơ?"
"Anh sẽ cho em một mắt của anh. Anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm trong việc em bị lấy đi con mắt ấy."
Shinru dường như ngày càng trở nên mất trí, như thể đã nghe thấy một điều mà cậu ta không hề nghĩ tới, thậm chí cũng không biết nên đáp lại như thế nào. Ánh mắt Shinru nhìn Jeong Taeui, cố gắng tìm ra một điểm đùa cợt trong lời nói của anh, ánh mắt không chớp lấy một lần và cũng không hề di chuyển.
Nhưng không hề có một tia đùa giỡn nào cả.
Jeong Taeui thực sự sẵn sàng cho đi con mắt của mình. Anh có thể cho cậu ta một con mắt nếu Shinru muốn.
Nếu điều đó có thể khiến Shinru thoải mái hơn một chút.
"....Anh không thể cho em cả hai."
Jeong Taeui nhìn Shinru, người nãy giờ vẫn đang trừng trừng nhìn anh rồi nói thêm. Đôi chân mày của cậu ta xô lại.
"Anh sẽ cho em một bên mắt. Trái hoặc phải. Em muốn thế nào cũng được."
Jeong Taeui bình tĩnh nói. Có thể sống với chỉ một bên mắt sẽ rất bất tiện, nhưng nếu Shinru cũng có thể sống như thế thì Jeong Taeui cũng vậy.
"Thị lực mắt phải của anh kém hơn, nhưng mắt trái thì thường hay bị khô hơn mắt phải. Em nên suy nghĩ kỹ trước khi chọn."
Jeong Taeui nghiêm túc nói.
Shinru nhìn Jeong Taeui như thể bị thôi miên, mặt liền biến sắc.
"Em không cần..."
"...Anh thực sự có thể cho em."
"Nhưng em không cần."
Miệng đắng ngắt, Shinru nói với tiếng thở dài mệt mỏi. Thậm chí còn không nhận ra đó là một tiếng rên rỉ chứ không còn là tiếng thở dài nữa.
Jeong Taeui nhìn Shinru rồi đáp.
"Nếu anh có thể bù đắp cho những gì em đã mất, anh sẽ bù đắp tất cả. Nhưng như những gì em nói, anh chỉ có thể bù đắp cho đôi mắt của em mà thôi, vậy nên, đó là điều duy nhất mà anh có thể làm. Anh..... ....Anh phải bù đắp cho những gì mà Ilay đã mất."
Chỉ mới vài ngày thôi, nhưng Ilay giờ đã khác rất nhiều. Những thứ mà hắn coi là đương nhiên trước giờ đã không còn như vậy nữa. Đó không phải là điều mà Jeong Taeui muốn, nhưng hắn đã đánh mất những thứ đó vì Jeong Taeui.
"Anh ta thì mất cái gì?"
Shinru lẩm bẩm với chất giọng như một đứa trẻ, giọng nói yếu ớt đó có chút đau lòng.
Anh nên trả lời như thế nào đây?
Ilay đã đánh mất rất nhiều thứ. Lẽ ra Shinru là người nên biết rõ nhất. Giờ đây, Ilay đã mất đi tự do, hắn cũng sẽ không thể làm điều mình muốn, hoặc có thể sẽ phải làm cả những điều mình không muốn. Hắn đã lựa chọn việc đánh mất tất thảy những điều ấy vì anh.
Jeong Taeui cười cay đắng. Anh thực sự lạc lối rồi.
"... vô nhân tính."
Shinru nhướng mày bối rối khi Jeong Taeui đột nhiên lẩm bẩm.
"Hắn đã mất đi sự vô nhân tính của mình."
Jeong Taeui thì thầm với một tiếng thở dài.
Nếu là trước đây, Ilay sẽ không bao giờ làm điều gì như thế bởi hắn vốn chẳng coi ai là con người. Hắn cũng sẽ không vứt bỏ bất cứ thứ gì quan trọng với mình chỉ vì một ai đó. Hắn cũng sẽ không bao giờ có vẻ mặt vui vẻ, hạnh phúc xa lạ ấy. Hắn sẽ không bao giờ thể hiện những điều đó.
Shinru nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui rồi cười, nhưng dường như mất hết sức lực.
"Cho nên, anh định sẽ giúp hắn lấy lại cái sự vô nhân tính ấy à?"
"Cái đó...., hơi quá sức với khả năng của anh."
Thật khó để thay đổi một ai đó, Jeong Taeui dừng lại một lúc trước khi tiếp tục.
"Anh sẽ quay lại để trở thành điểm yếu của Ilay."
Được rồi, chính là như vậy.
Jeong Taeui sẽ trở thành điểm yếu của Ilay nếu anh ở bên cạnh hắn. Dù anh có muốn hay không.
Anh chợt thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Anh nên làm gì sao? Giờ đây, Jeong Taeui cảm thấy tâm thần phân liệt cũng không còn là vấn đề nữa. Anh thậm chí còn không biết liệu đây có phải là thứ mà anh có thể đánh đổi cả cuộc đời mình hay không.
Có lẽ vì vẻ mặt của Jeong Taeui trông khá kỳ lạ. Shinru đang nhìn anh, đột nhiên bất lực nằm ngã xuống giường.
"Điểm yếu sao... Vậy em sẽ lại đi tìm anh một lần nữa."
Nhắm mắt lại, Shinru thì thầm với chính mình.
Jeong Taeui khẽ cắn môi. Anh nhướng mày nhìn xuống người con trai ấy một lúc lâu, và rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Vậy thì đó là điểm có lợi cho em rồi."
Shinru không trả lời, như thể vừa mới ngủ thiếp đi trong im lặng.
Nhưng dù nhắm mắt, vẻ mặt ấy vẫn hiện lên nét đau lòng, run rẩy, cằm cậu ta run lên. Nhìn mí mắt đang nhắm nghiền ấy khẽ run, Jeong Taeui đưa tay về phía Shinru, ý nghĩ muốn vuốt ve đôi mi ấy hiện lên trong tâm trí.
Nhưng bàn tay anh đã dừng lại trong không trung trước khi chạm vào Shinru. Do dự một lúc, anh rút tay về và chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro