Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vol 6 - 21

"Ilay thế nào rồi ạ?"

[Cậu ta thế nào ấy hả? Có chuyện gì xảy ra với cậu ta được chứ. Cậu ta thậm chí còn chẳng bị bắt. Thay vào đó thì cháu nên hỏi chuyện gì xảy ra với UNHDRO và T&R mới đúng. Sáng hôm qua khi chú còn đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi những thông tin khẩn cấp truyền đến dồn dập nên còn chẳng thể ngủ lại nổi nữa.]

Người chú như đang càu nhàu, chất giọng chứa đầy mệt mỏi vang vọng trong căn phòng.

Jeong Taeui cau mày.

Sự thật là tất cả những thông tin cá nhân của người đàn ông tên Ilay Riegrow đã được thông cáo trong khắp các bản tin trên diện rộng, cũng có nghĩa là trong thời gian tới, UNHDRO và T&R sẽ phải đau đầu đối mặt với nhiều rắc rối vì hành động sai trái của một thành viên (hoặc người nhà) của họ.

[Kyle chắc đang rối tung rối mù lên rồi. Dù sao thì chuyện này cũng đã vượt quá phạm vi để có thể che đậy được. Ngay cả những người mà Rieg huy động đến cũng là những thành viên trong biệt đội chống bạo động cũ của T&R, vậy nên có lẽ họ sẽ gặp khó khăn trong một thời gian.]

[Anh ta đã phải trải qua biết bao thăng trầm chỉ vì có một cậu em trai như thế.]

Giọng nói của chú có phần nào đó bất lực thay Kyle.

Nghe vậy, Jeong Taeui cũng cảm thấy đồng cảm với James - người cũng có hoàn cảnh tương tự với Kyle lúc này khi phải làm việc dưới trướng anh ta, nhưng Jeong Taeui không dám nói ra.

Jeogn Taeui tặc lưỡi.

"Vừa rồi cháu đã cố gọi cho hắn, nhưng cháu không thể liên lạc được."

[Gọi cho Ilay sao? Cháu gọi như thế nào?]

"Cháu có số điện thoại của hắn, số điện thoại được cấp bởi UNHDRO ấy ạ.]

Khi Jeong Taeui ủ rũ nói, người chú à lên một tiếng rồi cười.

[Số đó không sử dụng được nữa rồi. Bởi vì ngoài sĩ quan của UNHDRO thì số điện thoại đó không được cấp cho bất cứ ai nữa cả.]

"Là sao ạ?"

[Rieg không còn là sĩ quan của UNHDRO nữa. Hôm nay cậu ta đã bị cách chức rồi.]

Chú hờ hững nói, như thể chỉ đang nói về chuyện tối nay sẽ ăn gì. Jeong Taeui không nói nên lời, anh chỉ thở dài rồi thì thầm, 'Cháu hiểu rồi.''

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dù sao UNHDRO cũng không thể nói rằng tổ chức của mình lại có một tên khủng bố nắm giữ vị trí quan trọng trong tổ chức được. Điều này có thể dễ dàng đoán được.

Jeong Taeui gãi đầu. Đột nhiên, trái tim anh như muốn nổ tung trong lồng ngực. Chết tiệt. Tại sao hắn lại làm vậy? Nếu hắn nói đó là do anh, anh sẽ chỉ muốn hét vào mặt hắn rồi bóp cổ hắn đến chết thôi.

Jeong Taeui vuốt vuốt khuôn ngực đang bốc hỏa, nóng đến mức khó thở của mình. Giờ đây, người đàn ông tên là Ilay Riegrow đó đang phải chạy trốn. Cho đến ngày hôm qua, hắn vẫn là một người đàn ông đầy kiêu hãnh, ngạo mạn và hống hách bất kể hắn có làm gì đi chăng nữa mà giờ phút này lại phải trốn chạy trước sự truy đuổi của kẻ khác. Trong tương lai, hắn sẽ không thể làm bất cứ điều gì nữa, bởi sẽ rất khó để hắn có thể tự do di chuyển và đi đâu đó.

"...."

Jeong Taeui nghiến răng. Đột nhiên, cổ họng anh nóng ran. Anh lau mồ hôi bằng mu bàn tay khô khốc.

Trước sự im lặng của Jeong Taeui, người chú liền lên tiếng.

[Nhân tiện, Jeong Taeui. Trước đây cháu đã từng như vậy, và lần này cũng thế... Cháu quả thực quá dũng cảm.]

Chú im lặng một lúc trước khi đưa ra kết luận. Jeong Taeui lẩm bẩm ủ rũ.

"Không phải chú muốn dùng từ khác thay cho từ dũng cảm à?"

Rồi chú cười.

[Không, không đời nào. Không phải như thế. Nhưng được rồi, nghĩ lại thì có một câu khác có vẻ phù hợp hơn. Hành động dũng cảm ấy phải gọi như thế nào nhỉ, huh?.]

[Thật là một nước đi táo bạo.]

Jeong Taeui càu nhàu, "Dũng cảm gì chứ. Cháu đã quá vô dụng khi bị Rahman bắt làm con tin và còn chẳng thể thoát ra ngoài nổi.''

[Reig đã làm chuyện đó để có thể tìm được cháu, và thậm chí cậu ta còn quay lại Seringe rồi phá hủy biệt thự của Rahman. Trong khi đó, cháu lại tay trong tay với Shinru và bỏ trốn cùng cậu ta.]

"Ai nói vậy chứ?!"

Jeong Taeui vô thức lớn tiếng và liếc nhìn Jeong Jaeui, người đang ở gần anh nhất. Jeong Jaeui nhướng mày và xua tay. Jeong Taeui thấy vậy liền gật đầu rồi nói thêm, "Được rồi, anh trai cháu không phải là người sẽ nói những chuyện như vậy."

Người chú liền đáp.

[Rieg không làm điều đó một mình, vậy nên... Jeong Taeui. Cháu phải cẩn thận mà sống cho tốt. Cháu có biết là cháu đã biến Rieg thành một con chó đuổi theo một con gà trên mái nhà rồi không.]

(닭 쫓던 개로: Chó đuổi gà trên mái nhà/ chó không thể bay, vậy nên chỉ có thể đứng dưới nhìn và đuổi theo con gà mà không thể làm gì được. Chó Ilay nhìn thấy gà Taeui tung tăng trước mặt nhưng không thể bắt về ăn thịt =)))))))

Nụ cười tắt lịm trong giọng nói của chú anh. Jeong Taeui im lặng trước giọng điệu nghiêm túc ấy.

Chó đuổi gà sao.

Jeong Taeui cười chua xót. Trái tim anh từng nhịp đập đều cảm thấy rất đau. Có quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra với anh ngày hôm nay. Từ trái tim cho đến những thông tin mà anh nghe được.

Những lời như vậy không sai, và Jeong Taeui không còn cách nào khác là đành im lặng.

[Chuyện này. Cháu không còn nhiều thời gian mà hối hận đâu... Với lại, chú còn vài lời muốn nói với Jaeui.''

Jeong Taeui nhìn đồng hồ khi nghe chú nói. Nếu tính chênh lệch múi giờ thì giờ này cũng chẳng phải giờ họp hành của các sĩ quan, vậy nên có vẻ như bên đó đang náo động vì những gì Ilay đã làm.

Jeong Jaeui đang đọc báo, nghe chú nói vậy liền đáp lại ngắn gọn, 'Vâng.'

[Cháu, quay về UNHDRO đi.]

Jeong Jaeui im lặng một lúc. Jeong Taeui nhìn anh trai mà không nói lời nào. Người chú lại tiếp tục.

[Chú không thể đảm bảo rằng điều này sẽ không xảy ra một lần nữa, và chú cũng không thể để Taeui đi tìm cháu lần nữa được. Nếu, lần này, cháu có bất kỳ tổ chức nào đứng sau lưng - ngay cả không phải là UNHDRO đi chăng nữa - thì việc tìm cháu cũng sẽ dễ hơn rất nhiều. Và nếu cháu là một thành viên của UNHDRO thì cũng sẽ dễ dàng nói chuyện với Rahman hơn.]

Ngay cả khi Jeong Jaeui làm vậy thì cũng chẳng có ích gì nếu bị Rahman giam giữ ở một nơi khác. Jeong Jaeui trầm ngâm suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói.

"Chú, cháu không muốn thực hiện các nghiên cứu theo yêu cầu của UNHDRO."

[Ai nói là UNHDRO chỉ làm những thứ liên quan đến vũ khí.]

Người chú đáp như thể biết trước câu trả lời. Jeong Jaeui dường như suy nghĩ mất một lúc rồi gật đầu.

"Vậy thì, nhờ cả vào chú ạ."

"Được rồi. Vậy ngày mai hãy đến UNHDRO sớm đi. Hôm nay và ngày mai chú có việc nên sẽ quay lại vào ngày kia. Ngoài ra còn có một chi nhánh của UNHDRO ở Jehannesburg nữa, cháu cũng có thể tới đó. Dù chỉ có vài ngày thôi nhưng cũng sẽ rất rắc rối nếu có vấn đề gì trước khi chú đến.]

[Chú sẽ liên hệ với chi nhánh Johannesburg và bảo họ đến đón sớm vào ngày mai.]

Người chú nói tiếp.

Jeong Taeui nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe mà vị giác đắng ngắt.

"Chú à. Nhưng giờ bọn cháu còn đang bị Shinru giam giữ..."

Người chú liền cười rồi nói đầy ẩn ý.

[Shinru sẽ chẳng quan tâm đến việc Jeong Jaeui ở đâu đâu.]

Jeong Taeui câm nín.

Đôi khi anh thường tự hỏi không biết chú của mình biết được những gì và không biết những gì. Rõ ràng, như chú đã nói, khi đã đạt được mục đích rồi thì Shinru sẽ không còn cố gắng lấy bất cứ thứ gì từ Jeong Jaeui nữa.

Jeong Taeui rơi vào trầm tư.

Những gì Shinru muốn.

Jeong Taeui có lẽ biết cậu ta muốn gì. Nhưng anh không dám chắc chắn.

Trong khi Jeong Taeui đang chìm trong suy nghĩ, giọng chú vang lên qua ống nghe, [Được rồi, lần sau gọi lại.] như thể sắp đến giờ cho cuộc họp.

[...]....[Mà này Taeui.]

Ngay trước khi cúp máy, chú đột nhiên gọi tên anh. Jeong Taeui nhướng mày khi bị gọi đột ngột rồi trả lời, "Vâng, chú.'' nhưng chú lại chỉ im lặng. Như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng. Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng thì chú cũng lên tiếng.

[Không có gì. Giữ gìn sức khỏe nhé.] rồi cúp máy.

Jeong Taeui thẫn thờ nhìn cuộc điện thoại vừa bị ngắt kết nối. Đột nhiên, anh cảm thấy như mình biết chú đang muốn nói gì. Có lẽ chú đang cố gắng truyền đạt điều gì đó không thể nói ra bằng lời.


Jeong Taeui mỉm cười rồi tự mình thì thầm, 'Không sao đâu chú ạ.'

Cuộc điện thoại kết thúc. Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Jeong Taeui ngồi trên giường và nhìn Jeong Jaeui, anh trai anh vẫn chăm chú đọc tờ báo. Jeong Taeui liền hỏi.

"Anh đã lấy tờ báo đó ở đâu vậy? Em đã cố tìm mua một tờ mà tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa cả rồi, vậy nên chẳng tìm nổi."

"Trung tâm thương mại ở tầng một của khách sạn. Ở đó có mọi loại báo với nhiều loại ngôn ngữ khác nhau."

"..."

Jeong Taeui liếm môi cay đắng. Ừ, nghĩ lại thì làm gì có chuyện một khách sạn lớn như thế này lại không có báo được, nhưng anh đã ngu ngốc tự lừa chính mình.

Jeong Taeui gãi gãi đầu rồi hỏi lại.

"Anh sẽ vào UNHDRO à?"

"Ừm... Chú nói đúng. Thuộc về một nơi nào đó có lẽ là cách dễ rất để giữ an toàn. Nếu như là thành viên của một tổ chức nào đó thì có lẽ chuyện bắt cóc và giam giữ lần này... sẽ không có chuyện đó rồi."

Sau đó, như nhớ ra chuyện gì, Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui.

"Thân thể anh. Chỗ nào bị đau rồi?"

Jeong Jaeui co người lại nhìn Jeong Taeui đầy bối rối. Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui không nói một lời. Anh không lùi bước, ánh mắt như kiên quyết muốn câu trả lời. Jeong Jaeui vẫn giữ im lặng, nhưng rồi gặp ánh mắt ấy liền khẽ thở dài.

"Anh không bị bệnh. Anh thực sự không bị bệnh ở đâu hết. Anh không bị gì cả."

"Vậy thì tại sao..."

"Miễn là em ổn."

Jeong Taeui cau mày thắc mắc, Jeong Jaeui đã cắt ngang lời anh rồi đáp một cách ngắn gọn.

Jeong Taeui nhìn anh ấy với vẻ nghi hoặc. Và rồi nghiêng đầu à một tiếng như mới hiểu ra.

Jeong Jaeui lại nhìn tờ báo. Nhưng ánh mắt ấy không phải là đang đọc mà chỉ là ánh mắt suy nghĩ làm thế nào để đưa ra được câu trả lời mà thôi. Cuối cùng thì ánh mắt ấy lại rơi xuống người Jeong Taeui, Jeong Jaeui thấp giọng tiếp lời.

"Anh cũng từng nói rồi. Nếu em chết, anh cũng sẽ chết... Em biết rồi đấy, anh là một người không bình thường - theo bất kỳ nghĩa nào, vậy nên sẽ có những khi anh phải trải qua những cuộc kiểm tra chi tiết. Và rồi, kết quả là vậy. Anh có thể sống nhưng cơ thể anh không giống con người."

"....Là sao ạ."

"Theo nghĩa đen, thực sự, ý anh là...cơ thể anh tả tơi. Lục phủ ngũ tạng và thậm chí cả máu của anh cũng đã cạn kiệt đến mức việc nó vẫn hoạt động bình thường là một điều rất thần kỳ. Giống như một ông già sắp chết vậy. Cho nên khi còn trả, anh thường phải làm các xét nghiệm tại bệnh viện nhưng không phải lúc nào cũng đưa ra được kết luận. Chỉ là, cơ thể anh không thể sống một cách tùy tiện được thôi."

Jeong Taeui ngây người nhìn Jeong Jaeui với khuôn mặt cứng đờ như bị ma ám. Nhưng Jeong Jaeui chỉ là một người bình thường mà thôi. Jeong Jaeui lại tiếp tục.

"Vậy nên khi em ốm thì anh cũng sẽ ốm theo."

"Em không biết nữa. Em không biết những gì anh vừa nói có khác với những gì anh đã nói trước đây không, và em cũng..."

Jeong Taeui cau mày nhìn Jeong Jaeui không rời mắt.

Đột nhiên, một phần ký ức lại hiện lên trong tâm trí anh. Hình như anh ấy cũng đã nói những điều như vậy, anh ấy đã nói rằng nếu Jeong Taeui chết thì Jeong Jaeui cũng sẽ chết, và Rahman đã nhìn anh với vẻ mặt rất kỳ lạ.


Và dường như anh đã biết lý do anh ta có biểu cảm như thế là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love