vol 6 -2
Vậy nên cho dù anh ấy không nói với anh những chuyện như vậy thì cũng không sao cả. Ngay cả khi anh ấy che giấu chuyện gì đó nhiều hơn thế.
Nhưng nếu anh ấy cảm thấy có lỗi vì chuyện ấy thì đó không phải là điều Jeong Taeui muốn.
"Thực ra, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi hay giữ khoảng cách với em."
Đúng là Jeong Taeui không thích Jeong Jaeui chế tạo vũ khí, nhưng đó không phải là điều gì khiến anh ấy phải cảm thấy có lỗi hết. Mặc dù cũng có thể anh ấy sẽ cảm thấy có chút tội lỗi bởi vì Jeong Taeui ghét việc chế tạo vũ khí.
Jeong Taeui nghe thấy tiếng thở dài của Jeong Jaeui.
"Anh không làm nữa. Anh không muốn làm chuyện đó nữa... Em còn nghe được gì từ chú nữa không?"
Jeong Jaeui lặng lẽ nói. Rõ ràng là anh ấy đang hỏi những điều mà anh ấy có thể đoán được nhưng chưa chắc chắn lắm.
Ngay sau đó, Jeong Taeui nhận ra điều mà Jeong Jaeui thực sự muốn nói đến là những gì mà anh ấy đang hỏi lúc này, hơn cả việc phát triển vũ khí. Và Jeong Taeui biết câu trả lời mà anh ấy muốn là gì.
Thiên tài may mắn. Nguồn gốc của sự may mắn phi lý đó. Tuy nhiên, sau tất cả, Jeong Taeui vẫn không thể hiểu - có lẽ cũng không ai có thể hiểu được - liệu gốc rễ của sự may mắn đó đang lặng lẽ bị chôn vùi sâu trong lòng đất hay ai đó đã đào nó lên.
"Em."
Jeong Taeui khẽ hắng giọng vì cảm thấy không thoải mái khi cất lời. Có lẽ khi đó Jeong Jaeui cũng đã nhận ra những gì mà Jeong Taeui đang định nói.
"Em nghe là em mang lại may mắn cho anh. Em đã được nghe như vậy. Nhưng không phải từ chú."
Sau khi nói xong, Jeong Taeui nhìn vào giỏ trái cây. Như mọi khi, chờ vẻ mặt bình tĩnh của Jeong Jaeui. Nhưng không như anh nghĩ, khuôn mặt anh ấy có chút mờ mịt, nhưng cũng chỉ là thay đổi sắc mặt một chút.
".....Vậy thì từ ai?"
"À. Là Ilay... một người đàn ông tên là Ilay Riegrow. Anh ta nói rằng anh ta đã từng gặp hyung rồi."
"Ừm, đúng vậy. T&R...."
Jeong Jaeui gật đầu. Nhìn anh ấy như vậy, anh lại chợt nhớ đến người đàn ông mình vừa gọi tên.
Ilay Riegrow.
Liệu hắn có đang tìm anh không? Trong lúc hắn đi vắng, anh đã tự mình đi ra ngoài. Có lẽ giờ này Ilay đang rất tức giận.
Nhưng có lẽ hắn cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy anh. Ilay sẽ dễ dàng đoán được nơi anh đang ở thôi. Có rất ít người châu Á như anh ở Seringe thời điểm này. Trừ khi anh cũng mặc chador che kín người như anh Jaeui, bằng không nếu có ai đó nhớ là đã nhìn thấy Jeong Taeui đi bộ xung quanh với bộ dạng như hiện tại, chắc chắn là sẽ có một cái xe tải lao tới hốt anh về ngay lập tức.
Nếu vậy, hắn sẽ đến đây để tìm anh chứ?
Jeong Taeui vừa nghĩ vừa cau mày. Ngay cả khi hắn biết anh đang ở trong dinh thự của một người Ả Rập - cũng giống như khi bọn họ biết Jeong Jaeui đang ở đâu - thì hắn cũng không thể đến đây tìm anh được. Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Giống như việc bọn họ không thể tìm được Jeong Jaeui vậy.
Phía Đông Nam của Seringe, nơi tập trung nhiều biệt thự của những người giàu có, họ đã nhắm đến căn biệt thự của người đàn ông tên Raman Abid Al Saud này, nhưng cuối cùng thì họ cũng không thể tìm được Jeong Jaeui.
Giữa khu vực Trung Đông, họ cũng đã nhanh chóng tìm ra khu vực tập trung các biệt thự hoàng gia và những người Ả Rập giàu có, nhưng cũng không biết Jeong Jaeui sẽ ở đâu giữa những tòa nhà được bao bọc trong những bức tường cao lớn ấy không phải sao.
Jeong Taeui đã từng nói tại sao không thuê một người lính đánh thuê rồi để anh ta đeo mặt nạ rồi dùng vũ lực đột nhập vào từng căn biệt thự kia. Tất nhiên đó chỉ là một câu đùa giỡn.
Đáp lại trò đùa của Taeui, hắn liền đáp lại như dội cho anh một gáo nước lạnh.
Có rất nhiều lính canh có vũ trang được bố trí canh giữ những tòa nhà phụ nơi những gia đình hoàng gia kia đang ở. Và Ilay nói rằng không thể đột nhập từ bên ngoài vào trong trừ khi tất cả bọn họ đều đã đi khỏi đó. Và ngay cả khi thuê lính đánh thuê, cũng rất khó để xâm nhập vào khu nhà phụ cách lối vào khá xa trừ khi người đó có kỹ năng thượng thừa.
"Nghĩ lại thì em cũng đang bị nhốt cùng anh.... thậm chí đây là nơi nào em cũng chẳng rõ nữa."
Jeong Taeui gãi đầu lẩm bẩm như thể cuối cùng cũng nhận ra việc mình không biết về nơi mình đang ở. Chắc chắn đây cũng là một vấn đề nghiêm trọng, ngoài việc lo lắng có thể hắn sẽ giết rất nhiều người để đưa anh ra khỏi đây.
Nếu không thể hy vọng gì vào việc được những người ở ngoài kia giải cứu, vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc tự mình thoát ra từ bên trong.
Anh nên làm gì đây? Jeong Taeui nghiêm túc cân nhắc về nó. Nếu Ilay thực sự nghĩ rằng Jeong Taeui nhân lúc hắn đi vắng mà bỏ trốn - vậy thì ngay cả một người từng nhìn thấy anh đi chợ đêm với Shinru hôm qua cũng có thể đưa hắn đầu mối để hắn có thể đem đến một cái xe tải bắt anh đi.... Điều này thực sự, nếu bị bắt lại thì anh chết chắc rồi.
Không, không, mình không đi đâu với Shinru cả. Jeong Taeui vừa lẩm bẩm trong miệng vừa vò đầu. Đột nhiên, anh cảm nhận được một ánh mắt đang lặng lẽ nhìn mình, Jeong Taeui dừng tay lại, là Jeong Jaeui đang ngây người nhìn anh.
Jeong Taeui xấu hổ hạ tay xuống. Nếu anh ấy hỏi tại sao anh lại làm vậy thì phải làm sao? Đó là một câu chuyện dài và phức tạp để có thể kể lại hết toàn bộ. Hơn nữa, anh cũng không muốn nói rằng tính mạng anh đang gặp nguy hiểm chỉ vì mối quan hệ giữa những người đàn ông khác. (Đúng vậy, đây chính là một trong số những điều Jeong Taeui không muốn nói với Jeong Jaeui.)
Nhưng cuối cùng thì Jeong Jaeui không hỏi gì cả. Với đôi mắt trầm ngâm, anh ấy chỉ nhìn Jeong Taeui trong im lặng rồi chậm rãi mở miệng.
"Taeui. Khi anh nghe nói em là Gil Sang Cheon của anh...–"
Nhưng rồi anh ấy lại im lặng giữa chừng.
*****
Lúc đầu, Jeong Taeui không thể nhận ra người đó là ai. Anh thậm chí không đoán được.
Tất nhiên rồi. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông đó đang đứng trên cầu thang.
Nhận ra Jeong Jaeui đang nói lại đột ngột ngừng lại rồi hướng ánh mắt qua vai anh, Jeong Taeui liền tò mò quay lại nhìn. Đó là một khuôn mặt xa lạ.
Người đàn ông Ả Rập mặc một chiếc áo choàng màu trắng như cát đang lặng lẽ từ trên cầu thang nhìn xuống khoảng sân nơi họ đang ngồi.
Sau đó, có một người đàn ông khác vội vã chạy đến. Gã chính là người canh giữ ở cửa. Có lẽ là do người đàn ông mặc chiếc áo choàng trắng kia đã không ngần ngại mà bước vào trước mà không đợi gã theo sau.
Anh ta có một khuôn mặt góc cạnh, có phần nhợt nhạt và thật khó để đoán được anh ta bao nhiêu tuổi. Chỉ khi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng hoàn toàn không thể nhìn thấu nội tâm kia, có lẽ người đối diện mới có thể biết anh ta không phải chỉ là một thằng nhóc dễ qua mặt.
Sau đó, người đàn ông mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên những từ ngữ mà Jeong Taeui không thể hiểu với người đàn ông bên cạnh, gã gật đầu rồi lại nói gì đó với anh ta.
Đôi mắt đen vô cảm đang nhìn Jeong Taeui nhanh chóng lướt qua phía sau anh và dừng lại trên người Jeong Jaeui.
Anh ta từ từ bước xuống cầu thang. Những bước chân có phần chậm và nặng nề ấy dường như còn đem theo một cảm giác ngột ngạt khó tả, như thể không khí xung quanh đều bị đóng băng theo khi anh ta bước về phía họ ngày càng gần.
Jeong Taeui không rời mắt hỏi người đàn ông mà chỉ hơi nghiêng đầu lại hỏi Jeong Jaeui.
"Anh ta là ai vậy?"
Khi Jeong Taeui thì thầm, người đàn ông liền nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng chuyện gì đó. Có thể là bởi vì anh ta không thích thứ ngôn ngữ mà bản thân không thể hiểu được.
Anh ta trông không giống thuộc hạ của ai đó. Không, một người đàn ông như thế này không thể nào làm thuộc hạ của ai được. Nếu anh ta dưới trướng của người nào đó, chắc hẳn sớm muộn gì chủ nhân của anh ta cũng sẽ bị anh ta chém đầu để chiếm đoạt vị trí đó thôi.
Nếu vậy thì, không lẽ anh ta thuộc đội an ninh hay cảnh sát sao?
Jeong Taeui liếc nhìn người đàn ông, nhưng không nhìn thấy anh ta cầm bất cứ thứ gì như là dao hay vũ khí, mà cũng có thể anh ta giấu súng hay gì đó dưới gấu áo kia.
Đột nhiên, Jeong Taeui nảy ra một ý nghĩ không liên quan cho lắm.
Anh có thể chắc kèo rằng nếu một người đàn ông trông đầy nguy hiểm như vậy mà để mắt đến anh thì Jeong Taeui thậm chí còn không muốn nghĩ đến việc cố gắng chạy trốn khỏi đây nữa. Bị giám sát bởi một người như thế này đã đủ khốn khổ rồi, nếu còn cố gắng trốn thoát thì có khi còn khổ hơn gấp đôi.
Nhưng không để anh phải nghĩ lâu, Jeong Taeui đã sớm nhận được câu trả lời.
Dù không phải Jeong Jaeui trả lời câu hỏi của anh mà chỉ là anh ấy mở lời nói chuyện với người đàn ông đó nên Jeong Taeui mới biết anh ta là ai.
"Rahman. Có vẻ như anh về sớm hơn mọi khi."
Thật bất ngờ, qua lời của Jeong Jaeui, anh đã biết tên của người đàn ông đó.
Rahman.
Jeong Taeui ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông. Anh ta đã xuống cầu thang và dừng lại trước họ vài bước.
"Người đàn ông này là..."
"Tôi là Rahman Abid Al Saud. Cậu có thích ngôi biệt thự này không?"
Trước khi Jeong Taeui kịp nói hết câu, người đàn ông đã đáp lại bằng tiếng Anh. Chất giọng khi anh ta nói tiếng Anh có đôi chút nhẹ nhàng hơn so với chất giọng trầm thấp khi nói chuyện với tên thuộc hạ khi nãy. Có lẽ đó không chỉ là sự khác biệt về ngôn ngữ.
Không chỉ âm điệu mà nét mặt anh ta cũng thay đổi. Trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười bình tĩnh, nhưng lại lạnh lùng đến mức anh cảm thấy có chút quỷ dị. Cứ như thể anh ta đã trở thành một người khác vậy.
"....Tôi là Jeong Taeui. Ngôi biệt thự này quả thực rất đẹp."
Liệu rằng đâu mới là gương mặt thật của người đàn ông này? Là khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ ấy, hay là khuôn mặt khẽ nở nụ cười chào đón khách tới nhà?
"Jeong Taeui. À, có vẻ cậu là em trai."
Rahman suy nghĩ một lúc rồi lặp lại tên Jeong Taeui một lần một cách rõ ràng. Hiếm có người nước ngoài nào có thể phát âm tên anh chuẩn như vậy. Và rồi anh ta gật đầu nhìn Jeong Jaeui.
Jeong Jaeui cũng gật đầu.
"Lần này anh quay về sớm hơn mọi khi. Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì. Vì có một vị khách đột ngột tới đây nên tôi đã hoãn lại công việc của mình để trở về."
Khóe mắt Rahman nhăn lại nhìn về phía Jeong Taeui. Anh lẩm bẩm, "Khách sao? Tôi thậm chí còn không nhớ làm sao mình tới được đây nữa." Và liếc nhìn tên thuộc hạ phía sau. Chính xác hơn là mới tối hôm qua thôi anh còn bị gã đấm cho một cú bất tỉnh.
Tuy nhiên, ngay cả khi anh anh nói vậy thì không đời nào người đàn ông đứng sau chuyện đó lại thèm để tâm đến lời anh nói.
Nhưng mà....
Jeong Taeui nhìn người đàn ông chào vừa hỏi qua loa với mình. Sau đó, nhẹ nhàng, anh cau mày.
Làm thế quái nào mà người ta lại nói người đàn ông này rất ốm yếu được? Là Gable đúng không? Là Gable đã nói vậy đúng không? Làm sao mà có thể gọi một người đàn ông với trí thông minh tuyệt vời có thể đem anh trai anh giấu đi kỹ đến mức Jeong Taeui là người đầu tiên biết về nơi mà anh trai mình đang ở là ốm yếu được?!.... Không, có lẽ anh cũng không biết được. Mặc dù trông bên ngoài anh ta khỏe mạnh nhưng có thể lại ốm yếu bên trong thì sao? Ừm, anh ta còn phải đến bệnh viện thường xuyên như cơm bữa, là vậy đúng không?
Trong khi Jeong Taeui đang tự thuyết phục bản thân như vậy, anh cũng thầm nghĩ rằng có lẽ kế hoạch bắt người đàn ông này làm con tin và đe dọa anh ta để trốn thoát khỏi đây cũng tan thành mây khói rồi.
Người đàn ông kia không biết Jeong Taeui đang nghĩ gì bên cạnh mình, sau vài lời chào hỏi qua loa thì anh ta cũng chẳng chú ý đến anh nữa. Anh ta chỉ nhìn thẳng vào Jeong Jaeui rồi hỏi anh ấy có bị ốm không, có bất kỳ điều gì bất tiện khi sống ở đây không và nếu có bất cứ điều gì mà anh ấy cần, anh ấy có thể nói với anh ta bất cứ lúc nào. Sau đó, anh ta tiếp tục với giọng điệu thờ ơ.
"Cậu đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của tôi chưa?"
Đó là một giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn so với khi nãy. Giọng nói trầm thấp và thân thiện như thể một con sói đang cố dụ dỗ cừu non bằng chất giọng nhẹ nhàng đó vậy.
Nhưng bất kể anh ta dùng chất giọng gì, Jeong Jaeui đều lặng lẽ lắc đầu như thể điều đó chẳng có chút tác dụng nào với anh ấy. Người đàn ông lại tiếp tục nói mà không hề tỏ vẻ thất vọng.
"Chỉ cần một loại thôi, một cái là đủ. Tôi sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lý. Chỉ cần nó có hiệu suất tốt hơn một chút so với súng chống tăng hiện đang lưu hành trên thị trường là được. Thứ chúng tôi cần không hẳn là thứ vũ khí đó - tất nhiên là vũ khí cũng rất quan trọng - nhưng không quan trọng bằng việc nó là 'vũ khí được Jeong Jaeui tạo ra'."
Jeong Jaeui trở thành thương hiệu vũ khí nổi tiếng từ khi nào vậy? Jeong Taeui nhủ thầm. Mắt Jeong Jaeui lướt qua anh như thể đọc được suy nghĩ ấy của anh, Jeong Taeui liền vờ quay đầu đi tỏ vẻ không biết gì.
"Tôi không có ý định chế tạo thêm bất cứ loại vũ khí nào nữa."
Jeong Taeui đáp.
"Ngay cả khi cậu không thể ra khỏi đây trừ khi cậu chấp nhận lời đề nghị của tôi?"
Đó rõ ràng không phải là một lời đề nghị mà là một lời đe dọa thì đúng hơn. Nhưng ngay cả khi như vậy thì lời đe dọa đó cũng chẳng hề xứng với anh trai anh.
Quay đầu lại nhìn những chú chim trên cành, Jeong Taeui tặc lưỡi.
Dù sao thì cũng may mắn vì người đàn ông này cũng không phải là một kẻ bắt cóc quá xấu xa như những kẻ bắt cóc khác, chúng thường dùng những thủ đoạn tồi tệ như ném anh ấy vào ngục tối ẩm thấp và bỏ đói anh ấy để anh ấy đáp ứng những yêu cầu mà chúng muốn.
Tất nhiên là cho dù có tuyệt vời đến đâu, nếu không thể ra khỏi đó thì nhà tù vẫn là nhà tù. Nhưng có vẻ Jeong Jaeui không bận tâm chuyện đó lắm. Bởi anh ấy cũng không phải kiểu người muốn ở nơi nào đó rộng rãi thoải mái, chỉ cần đáp ứng được những nhu cầu tối thiểu của anh ấy là được rồi.
"Nếu cậu chấp nhận lời đề nghị, tôi sẽ sớm thả cậu ra khỏi đây. Tất nhiên, tôi cũng sẽ trả cho cậu số tiền tương xứng."
Rahman nói thêm, nhưng không nhận được câu trả lời. Jeong Jaeui chỉ lắc đầu mà không nói lời nào.
Trong một khoảnh khắc, tất cả rơi vào khoảng lặng.
Tuy nhiên, như thể cuộc trò chuyện như vậy đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Rahman gật đầu như thể đã biết trước kết quả sẽ như vậy.
"Thật đáng tiếc. Vậy tôi sẽ đợi một lần nữa. Bất cứ khi nào cậu đổi ý thì hãy nói cho tôi biết."
Jeong Jaeui vẫn không trả lời, chỉ mơ hồ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro