Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vol 6 - 15

Jeong Jaeui thở dài. Sao cũng được, chỉ cần có thể ra ngoài ngay lúc này. Anh sẽ gặp được người anh cần gặp, và cả người anh muốn gặp.

Đột nhiên, đầu ngón tay anh run lên.


Một người đàn ông lướt qua tâm trí anh.

Có lẽ, đó sẽ là người đầu tiên anh muốn liên lạc khi ra được khỏi đây.

"...Cuối cùng thì cái bệnh tâm thần phân liệt này vẫn chẳng thể chữa nổi..."

Jeong Taeui lẩm bẩm một mình. Nhưng dù sao thì anh cũng không cảm thấy điều đó quá tệ. Nụ cười lướt qua môi anh.

Khoảnh khắc ấy.

Anh nghe thấy những tiếng bước chân của người nào đó đang đến gần từ cuối hành lang. Những bước chân mạnh mẽ và táo bạo.

Jeong Taeui hướng ánh mắt về phía âm thanh ấy. Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng người đó cũng bước tới phòng làm việc.

"Chào buổi sáng."

Rahman bước vào với một lời chào như thường lệ. Khoảng thời gian này cũng chính là khoảng thời gian anh ta sẽ đến đây mỗi ngày.

Bước vào phòng và nhận ra sự xuất hiện của Jeong Taeui ở đây vào giờ này, Rahman hơi nhướng mày. Có vẻ như anh ta không hề mong đợi việc anh sẽ ở cạnh Jeong Jaeui lúc này.

Chà, ngay cả khi Jeong Taeui có chuyện phải làm ở đây thì anh cũng chẳng hề muốn phải chạm mặt anh ta chút nào, nếu là bình thường thì anh đã đến một nơi khác chờ đến tận khi anh ta rời đi xong mới quay lại rồi.

"Có vẻ như anh em hai người đang có một cuộc nói chuyện rất thân thiết."

Rahman không biểu cảm gì nhiều mà chỉ cười nhẹ. Nụ cười mà nếu là bình thường thì hẳn anh ta phải miễn cưỡng lắm mới nhếch môi được, nhưng thật lạ là lúc này nụ cười ấy cũng không đến nỗi đáng sợ như mọi lần.

"Không biết liệu tôi có thể nhận được một câu trả lời tốt đẹp hôm nay không."

Rahman nói và tiến một bước lại gần Jeong Jaeui. Nghe thấy giọng nói dịu dàng thốt ra những lời mà thường ngày anh ta vẫn nói, Jeong Taeui không hiểu sao lại cảm thấy có chút bức bối.

Dù sao thì cũng thật khó chịu khi phải giao vũ khí vào tay người đàn ông này. Thứ anh ta muốn vốn chẳng phải cái vũ khí đó, anh ta chỉ thèm muốn cái tên Jeong Jaeui được in trên đó mà thôi.

Khi nghĩ đến việc tên anh trai mình bị người đàn ông đó lợi dụng, Jeong Taeui cảm thấy bực bội, dù rằng chính anh là người đã ngầm đồng ý cho việc này.

Đó là điều không thể tránh khỏi bây giờ.

Vị giác Jeong Taeui trở nên đắng ngắt. Khuôn mặt vô cảm nhìn anh ta.

Tuy nhiên, người bị kẻ khác lợi dụng tên tuổi của mình - Jeong Jaeui - lại bày ra vẻ mặt lãnh đạm. Như thể ngay từ đầu anh ấy đã chẳng thèm quan tâm đến điều đó.

Ngược lại thì tâm trạng anh ấy còn có vẻ rất tốt. Có lẽ anh ấy đã trút bỏ được gánh nặng trong tâm trí khi có thể thực hiện điều mà người đã cho anh ấy một môi trường sống hết sức thoải mái trong suốt thời gian qua mong muốn.

Jeong Jaeui cười. Không phải là nụ cười mơ hồ điềm tĩnh như thường lệ, dường như đó là một tiếng cười thực sự vui vẻ. Nhìn thấy nụ cười ấy, Rahman ngập ngừng, và nụ cười trên khuôn mặt anh ta tắt ngấm.

Jeong Jaeui đem một số tờ giấy trên bàn đưa cho Rahman.

"Đây. Tôi đã làm theo những gì anh nói trước đây. Anh nói anh muốn một khẩu súng chống tăng. Anh có thể sử dụng nó mà không cần bất kỳ sửa đổi nào ở bản thiết kế này nữa. Trước hết thì phần đầu tiên là cấu trúc của đầu đạn được viết ở đây..."

Lật tờ giấy, Jeong Jaeui giải thích sơ bộ và nói rằng anh ấy đã thiết kế và viết làm sao để ngay cả những người không phải chuyên gia khi nhìn vào cũng có thể hiểu được mà không cần giải thích nhiều.

Nhưng Rahman không nhìn vào đống giấy tờ đó.

Nụ cười thường ngày trên khuôn mặt ấy biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không cảm xúc, thậm chí trông còn có vẻ kỳ lạ. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Jeong Jaeui.

"...?"

Jeong Taeui ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ quan sát anh ta. Đôi chân mày anh xô lại.

Lẽ ra anh ta phải rất hài lòng với bản thiết kế đó - thay vì tỏ ra tức giận như bây giờ. Lẽ ra anh ta phải rất vui vẻ - chứ không phải cái biểu cảm đăm đăm vô vị ấy.

Không lẽ vì anh ta đã ăn nằm ở dề ở nơi này một thời gian dài đến vậy mà không nhận được cái gật đầu đồng ý của Jeong Jaeui, vậy mà bây giờ Jeong Jaeui lại đáp ứng nguyện vọng của anh ta một cách dễ dàng đến bất ngờ nên anh ta trong chốc lát mới tỏ vẻ không thể tin được như vậy à.

Jeong Jaeui lật qua sáu bảy tờ giấy và giải thích kỹ càng mọi thứ rồi ngẩng đầu lên, đập ngay vào ánh mắt là vẻ mặt vô cảm của Rahman. Anh ấy trông có vẻ bối rối trong giây lát, rồi lại chăm chú vào tờ giấy và tiếp tục.

"Đây là một phác thảo sơ bộ, nhưng tôi đã viết hết những thứ cần thiết rồi. Vậy nên nếu đưa nó cho một chuyên gia thì họ có thể hiểu ngay cần làm những gì mà không cần thêm bớt bất cứ cái gì cả. Nhưng mà nếu anh có thắc mắc hay chỗ nào không hiểu thì có thể liên hệ với tôi. Có thể khi rời khỏi đây thì tôi sẽ về nhà, vậy nên anh có thể liên hệ tới đó."

Jeong Jaeui nói xong liền đưa đống giấy tờ cho Rahman. Anh ta nhìn Jeong Jaeui mà chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ từ từ hạ mắt xuống tờ giấy.

"Mới hôm qua thôi cậu vẫn còn từ chối nó... Cậu đã hoàn thành nó trong một ngày phải không?"

Rahman lặng lẽ nói. Đôi bàn tay chậm rãi lật qua những tờ giấy không chút cảm xúc. Ánh mắt quét qua những thông tin ghi trên đó một cách lạnh lẽo. Nụ cười thường thấy cũng biến mất tăm.

"À, trước đây tôi đã nghĩ về nó rồi, nên giờ chỉ điều chỉnh và thiết kế lại một chút thôi... Anh không thích nó à?"

Jeong Jaeui tò mò hỏi. Sau khi xem qua tờ cuối cùng, Rahman gập chúng lại rồi nhìn Jeong Jaeui.

"Không phải vậy. Từ quan điểm của một người không phải chuyên gia thì có vẻ đây là thứ rất hữu dụng. Rất tuyệt."

Rahman nói, không có chút vờ vĩnh nào trong giọng nói ấy. Dường như đó là những lời khen thật lòng. Dù sao đó cũng là một sản phẩm hoàn chỉnh không chê vào đâu được.

Jeong Jaeui mỉm cười và gật đầu.

"Vậy thì tốt. Tôi rất vui vì nó có thể giúp ích cho anh."

Trông Jeong Jaeui thực sự vui vẻ. Jeong Taeui nhìn anh ấy rồi trộm nghĩ có khi Jeong Jaeui cũng không hoàn toàn thoải mái như anh nghĩ khi ở đây. Rốt cuộc thì người đàn ông đó đã hào phóng đưa cho anh ấy bất cứ thứ gì anh ấy muốn. Nhưng dù không thể hiện ra ngoài, có vẻ như anh ấy vẫn có cảm giác khó chịu vì không có gì quý hơn (độc lập ^^) tự do.

Jeong Taeui nói, 'Được rồi' và đứng dậy khỏi ghế, bước một bước về phía họ - chính xác là đến bên cái cánh cửa phía sau họ.

"Vậy thì đi sớm thôi, anh Jaeui."

Jeong Jaeui đi ngang qua giữa Rahman và Jeong Jaeui, giao tiếp bằng mắt với Rahman rồi đến bên cánh cửa và quay lại. Jeong Taeui gật đầu lịch sự nói, 'Tạm biệt'

Rahman không phải là người anh muốn gặp lại, nhưng dù sao thì anh ta cũng không gây quá nhiều phiền toái. Hơn nữa thì dù bị giam lỏng nhưng anh ta đã sắp xếp để họ không gặp bất tiện trong sinh hoạt. Vậy nên Jeong Jaeui đã chân thành nói lời cảm ơn rồi đứng trước cửa, đợi Jeong Jaeui bước ra.

Jeong Jaeui im lặng nhìn Rahman một lúc. Anh ta chỉ đáp lại ánh mắt ấy một cái vô cảm, cầm bản thiết kế mà Jeong Jaeui đưa và khẽ gật đầu khi ánh mắt hai người chạm nhau.

"Dù sao thì nhờ có anh mà thời gian qua tôi có thể sống thoải mái. Nếu có dịp gặp lại, hy vọng anh vẫn mạnh khỏe."

Jeong Jaeui nói thay lời chào rồi chuẩn bị cất bước.

"Cậu sẽ đi ngay bây giờ sao? Nếu cậu rời đi đột ngột như vậy thì..."

Rahman nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Jeong Jaeui. Anh ấy liền nhẹ nhàng lùi lại rồi dịch sang một bên và định bước tiếp. Nhưng đã lại bị Rahman chặn lại một lần nữa.

"Cậu là vị khách quý tôi phục vụ đã lâu, tôi phải tặng cậu một món quà lớn để đáp lễ mới đúng. Nếu đã nhận thứ này mà lại để cậu rời đi luôn như vậy thì thật mất mặt cho tôi."

Rahman lắc đầu và lặng lẽ nói.

Jeong Taeui đang đợi Jeong Jaeui trước cửa khẽ cau mày. Tự nhiên nụ cười dịu dàng như thường lệ lại xuất hiện trên khuôn mặt ấy khiến anh có chút khó chịu.

"Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, nhưng mà tôi còn việc phải làm. Anh đã đối xử với tôi rất độ lượng rồi, thời gian qua chuyện anh làm cũng là quá nhiều rồi, vậy nên tôi cũng không cần nhận gì thêm nữa."

Jeong Jaeui lắc đầu rồi lại dịch sang một bên. Nhưng lần này cũng vậy, Rahman lùi lại một bước và nghiêng người sang một bên chặn trước mặt anh ấy. Đôi chân mày Jeong Taeui còn xô lại dữ dội hơn. Biểu cảm cứng đờ.

Nếu là một lần thì anh còn có thể hiểu được, nhưng đã đến lần thứ hai như vậy thì anh đã hiểu rõ ý định của anh ta.

Jeong Taeui quay về phía họ và chậm rãi nói với Rahman, người đang quay lưng lại với anh.

"Có vẻ như anh đang cố tình chặn đường vì có ý gì đó..."

"Ồ, phải không?"

Rahman liếc nhìn lại Jeong Taeui, miệng vẫn đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, như mọi khi. Và khi anh ta quay lại nhìn Jeong Jaeui, nhận thấy ánh mắt có chút khó hiểu của anh ấy đang nhìn anh, đột nhiên, Rahman lại cười rạng rỡ.

"Tôi đã sai. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cậu có thể tạo ra một thứ như thế này mà không gặp khó khăn gì như vậy."

"Anh đã sai sao...?"

Jeong Jaeui khẽ hỏi. Nhưng đôi mắt hơi nhíu lại của anh ấy dường như cũng đã tự biết câu trả lời.

"Có nghĩa là tôi không thể để cậu đi. Thứ tốt hơn cái này hoàn toàn có thể lọt vào tay người khác, vậy nên để tránh việc kẻ địch có chỗ được lợi, tốt nhất là nên phòng ngừa trước."

Câu trả lời nhẹ nhàng của anh ta vang vọng trong căn phòng làm việc yên tĩnh. Trong một khoảnh khắc, không có ai nói gì. Chỉ có Rahman đang nở nụ cười lạnh lùng nhìn Jeong Jaeui.

"Không phải như vậy rất quá đáng à... ban đầu anh đã nói khác."

Jeong Taeui thở dài và nói.

Bằng cách nào đó thì mọi thứ dường như đã diễn ra quá dễ dàng và anh cảm thấy mình thật may mắn trong mấy ngày này. Nhưng có vẻ như vị thần xui xẻo của anh còn mạnh hơn cả thần may mắn của Jeong Jaeui nữa.

Bất chấp sự phản đối trong bất lực của Jeong Taeui và vẻ mặt không hài lòng của anh, Rahman không hề lay chuyển. Như thể anh ta không nghe thấy điều anh nói, anh ta chỉ quay lưng về phía anh và nhìn Jeong Jaeui. Như đang chờ đợi anh ấy trả lời.

"Tôi không hề có ý định chế tạo thêm bất cứ loại vũ khí nào nữa. Thứ tôi đưa cho anh bây giờ có lẽ sẽ là bản cuối cùng. Vậy nên, sẽ không có ai có thể yêu cầu điều tương tự như anh đã làm với tôi và có được nó."

Nhưng Rahman chỉ khẽ cười rồi chậm rãi lắc đầu.

"Thứ không đáng tin nhất chính là lời nói của đàn ông. Bằng chứng là, thử nhìn vào tình huống này xem, chẳng phải cậu cũng đã nói rằng sẽ không chế tạo vũ khí nữa nhưng sau đó vẫn giao bản thiết kế mới này cho tôi sao?"

Trước khi anh ta nói hết câu, Jeong Taeui liền đáp trả với một tiếng thở dài như chết lặng.

"Với cái loại logic đó thì anh không hề có sự lựa chọn nào hết. Hoặc là giữ lời và sẽ không bao giờ chế tạo vũ khí nữa cho đến chết, chấp nhận việc sẽ bị nhốt ở đây cả đời. Hoặc là tự phá vỡ lời hứa của mình rồi chế tạo vũ khí, vậy thì anh ta cũng vẫn sẽ nhốt anh ở đây cả đời với lý do anh đã thất hứa một lần thì hoàn toàn có thể thất hứa lần hai."

Jeong Taeui tặc lưỡi nói bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình.

Nhưng Rahman không hề có ý định nhường đường. Jeong Jaeui chìm đắm trong suy nghĩ một hồi mà không nói lời nào, cuối cùng đành lắc đầu rồi mở miệng.

"Rahman. Anh đã hứa với tôi. Nếu tôi thiết kế vũ khí cho anh, anh sẽ lập tức thả tôi ra khỏi đây và sẽ thưởng phần thưởng xứng đáng cho tôi. Tôi không cần thưởng gì cả, tôi đã nhận được nhiều hơn những gì tôi xứng đáng được nhận ở đây rồi. Tôi chỉ, tôi chỉ hy vọng anh sẽ thực hiện lời hứa của mình."

"Tôi xin lỗi về điều đó. Tôi đã sai ngay từ đầu."

Rahman bình tĩnh ngắt lời và lắc đầu.


Jeong Taeui mặc sức để cơn giận đang bùng nổ trong mình mà quay lưng lại. Anh nghĩ rằng nếu phải nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông đó lâu hơn một chút thì anh sẽ nổi cơn thịnh nộ mất.

Anh chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra. Như Rahman đã nói, chỉ cần đưa cho anh ta thứ mà anh ta muốn thì họ có thể thuận lợi rời khỏi đây. Anh không thể tin được điều này, thật quá vô lý.

"Chà, nếu đã là người của hoàng gia thì không phải nên giữ lời hứa sao?"

Jeong Taeui dường như bị ép tức phát điên, anh lẩm bẩm, tay vuốt vuốt ngực. Cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng sau gáy, nhưng anh không thèm nhìn lại.

"Tôi rất tiếc khi phải thất hứa, nhưng có những thứ còn quan trọng hơn uy tín, cũng khó tránh khỏi những tình huống phải chấp nhận thất tín thôi."

Giọng nói điềm tĩnh đến trơ trẽn của Rahman vọng qua vai anh. Dạ dày Jeong Taeui nhộn nhạo khó chịu.

Đó là lý do tại sao những kẻ ngậm thìa kim cương không phải loại người có thể kết thân được. Và đây chính là một trong những lý do đó.

Jeong Taeui một lần nữa nghĩ về thứ định kiến đó, kiểm soát cơn giận đang bốc ngược của mình. Dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua gì nên chỉ có thể quay lưng lại vỗ vỗ vào lồng ngực đang tức ói của mình.

"...Nếu vậy thì, làm sao để tôi có thể rời khỏi đây?"

Jeong Jaeui suy nghĩ một lúc rồi nói. Rahman hơi nhướng mày. Ngay sau đó, anh ta bật ra một tiếng cười trầm.

"Quả nhiên, cậu rất thông minh. Để tôi nghĩ một cách khác..."

Dường như anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó, Rahman hơi nheo mắt nhìn Jeong Jaeui. Anh ấy im lặng chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Một lúc sau, Rahman mới chậm rãi mở miệng. Nhưng chỉ là một câu trả lời khiến Jeong Taeui tức ói máu lần nữa.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có giải pháp thay thế nào hợp lý cả. Có lẽ tôi sẽ phải yêu cầu cậu ở lại đây cho đến khi tôi nghĩ ra thứ gì đó hữu dụng...Tất nhiên, như mọi khi, cậu sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì khi ở đây. Về điều đó, tôi có thể hứa với danh dự của bản thân là một thành viên của hoàng gia."

Như thể Rahman không muốn nghe thêm bất kỳ ý kiến nào khác nữa, anh ta kết thúc câu chuyện rồi quay người nói, 'Cậu hãy nghỉ ngơi thoải mái đi.' rồi đi ngang qua Jeong Taeui và rời khỏi căn phòng.

Khoảnh khắc ấy, Jeong Taeui thật muốn bóp cổ người đàn ông này và cầm lấy ngay thanh kiếm mà đe dọa anh ta... nhưng có vẻ như việc đó thật vô dụng. Anh đã bỏ cuộc ngay khi ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện chớp nhoáng trong đầu.

Jeong Taeui liếc nhìn Rahman đi ngang qua.

Khuôn mặt ấy chẳng có chút biểu cảm nào. Anh thậm chí không thể đoán được anh ta liệu đang nghĩ gì.

Anh ta không ngoảnh lại lấy một lần, bóng lưng đi thẳng qua sân và đến cuối hành lang phía Tây rồi biến mất sau cánh cửa. Cánh cửa đóng sập, ngăn cách không gian yên tĩnh này với thế giới bên ngoài kia một lần nữa.

Taeui chậm rãi thở dài. Gãi đầu, anh nhìn lại nơi Jeong Jaeui đang đứng.

"...Anh ta nói sẽ không để chúng ta đi.."

Trong khi cân nhắc làm thế nào để mở miệng, Jeong Taeui nhún vai và lặp lại điều mà Jeong Jaeui đã biết. Dường như anh ấy cũng không nghĩ tới tình huống như vậy, có chút xấu hổ nhẹ trên khuôn mặt anh ấy.

"Vậy thì... anh nên làm gì đây?"

Những lời thì thầm của anh ấy giống như đang tự nói với bản thân hơn là hỏi ý kiến của anh.

Jeong Taeui ngồi phịch xuống sàn nhà trước cửa.

Jeong Taeui im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nhìn về phía Jeong Taeui. Thấy anh ngồi đó với vẻ chán chường, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói.

"Không sao đâu. Chúng ta có thể ra ngoài."

Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui. Đó không phải là một ánh mắt an ủi, chỉ là một giọng điều bình thản như thể đang nói sự thật hiển nhiên.

Đúng vậy, người trước mặt anh đây chính là một thiên tài mà người khác không thể không ngước nhìn với sự may mắn đến kỳ diệu.

Trái tim vốn đã trùng xuống vì trầm cảm của anh dường như được thắp một tia sáng le lói. Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui mỉm cười.

"Hãy dạy em, bất kỳ cách nào cũng được."

"Không, không có cách nào cả... Chỉ là chúng ta có thể ra ngoài thôi."

Jeong Jaeui lắc đầu nguầy nguậy và nghiêm túc nói.


Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui chăm chú. Đột nhiên, dường như anh đã hiểu ra chút gì đó. Nếu anh ấy đã khẳng định như vậy mà không cần nghĩ bất cứ cách nào thì...

"....Tại sao."

"Bởi vì em muốn ra ngoài. Cho nên anh cũng muốn ra ngoài."

Jeong Jaeui nói với giọng điệu hết sức bình thường, như thể không có chuyện gì xảy ra. Và Jeong Taeui biết rõ hơn ai hết rằng những lời đó không phải là lời nói vô căn cứ hay tự tin thái quá.

Chính là như vậy.

Trong một khoảnh khắc, Jeong Taeui chợt cảm thấy có chút ghen tị với anh trai mình. Jeong Taeui phá lên cười. Anh cười thành tiếng một lúc không ngừng. Cơn giận dữ và trầm cảm cũng theo đó bay sạch.

Chẳng có gì được giải quyết cả. Họ vẫn bị mắc kẹt trong thiên đường nhỏ bé này, và chẳng có cách nào để thoát khỏi nó.

Tuy nhiên, với khuôn mặt vô tư nói, 'Không cần làm gì cả, sẽ có cách khác thôi', Jeong Taeui cười lớn khi nhìn Jeong Jaeui - người chưa bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì trong cuộc sống. Không phải anh không tin vào sự may mắn thần kỳ của Jeong Jaeui. Dù sao anh cũng đã nhìn thấy vận may đó vô số lần.

Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui với khuôn mặt không thể ngừng cười dù đã cười mất một hồi.

Anh tin vào sự may mắn của Jeong Jaeui, nhưng anh không đủ lạc quan để đợi một phép màu xảy ra ngay lúc này. Dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì may mắn cũng là thứ không bao giờ biết trước được là nó có tới hay không. Vậy nên anh cũng không có niềm tin chắc chắc rằng họ có thể ra khỏi đây. Nhưng dù sao thì anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Anh thậm chí còn không biết đó có phải là may mắn mà Jeong Jaeui đã đem đến cho mình hay không.

Đêm hôm ấy.

Chỉ năm phút trước nửa đêm.

Hàng loạt vụ tấn công khủng bố đã liên tiếp diễn ra tại Riyadh, Ả Rập Saudi. Đó là một vụ đánh bom quy mô nhỏ nhắm vào những người nắm giữ các vị chí chủ chốt trong giới chính trị và kinh doanh, cũng như nơi ở của họ.

Bình minh ló dạng. Thủ phạm và động cơ vẫn chưa điều tra được. Và thủ đô của Ả Rập Xê Út, nơi có an ninh tương đối chặt chẽ và an toàn trong một khu vực đầy xung đột và bất ổn ở Trung Đông đã bị xáo trộn hoàn toàn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love