vol 6 - 11
"...----Taeil?"
Giọng nói ấy trầm thấp, chậm rãi và quen thuộc.
Jeong Taeui vô thức chộp lấy điện thoại. Tâm tư lo lắng bỗng dâng lên trong lồng ngực.
Cho dù có là vài chục năm sau đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ mãi nhớ rõ thanh âm này.
Jeong Taeui cắn chặt môi kêu lên.
"Anh đang ở chỗ nào rồi!"
Ừm, không phải như thế này, anh suy nghĩ một lúc. Nhưng không sao, dù sao thì anh cũng đã mở lời rồi.
"Taeil...—Em ở đâu?"
Giọng hắn thay đổi trong tức khắc. Chất giọng trầm thấp đã chuyển thành tiếng gầm gừ của một con thú dữ hoang dã.
"Em đang ở đâu. Taeil. Bây giờ em đang ở đâu... ... Taeil!"
Ilay lặp đi lặp lại tên anh liên tục. Jeong Taeui đột nhiên không nói nên lời.
"Ừm...."
Anh nên làm gì đây.
Jeong Taeui lo lắng nắm chặt mấy ngón tay lại. Anh đột nhiên cảm thấy não mình trở nên trống rỗng.
Anh đã không được nghe giọng nói ấy trong một thời gian dài. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia ống nghe, không biết hắn đang tìm kiếm như thế nào, cũng không biết hắn tìm kiếm những ở đâu.
Âm thanh của hắn như những màu sắc sống động bên tai anh. Jeong Taeui vô cớ lo lắng mà không hiểu tại sao. Sự lo lắng này khác với lo lắng về chuyện có người đang truy đuổi mình. Đầu óc anh trống rỗng trước thứ cảm xúc kỳ lạ không tên. Dường như anh có điều gì muốn nói. Có một điều gì đó mà anh cần kiểm tra lại. Trước khi gọi cho hắn, anh đã có vài điều muốn hỏi. Nhưng anh cũng sợ phải hỏi những điều đó, bởi anh lo lắng mình sẽ không biết phải làm gì nếu nhận được câu trả lời mà anh mong đợi.
Đó là gì. Tiếng lòng của anh...
Lòng bàn tay Jeong Taeui đẫm mồ hôi. Anh chuyển điện thoại qua tay bên kia, lo lắng chùi tài tay vào gấu quần. Vậy nên, đó là...—
"Taeil. Trả lời tôi đi!....---Chết tiệt. Cơ thể em vẫn ổn đúng không. Em biết rõ nếu em dám tự ý để bản thân bị thương, em sẽ chết dưới tay tôi... trả lời tôi! Taeil. Jeong Taeil!...."
"...Jeong Taeui!"
Ồ, lại nữa rồi. Người đàn ông này đôi khi phát âm cũng hay đấy...Có ai dạy hắn sửa lỗi phát âm à.
Jeong Taeui đang ngây người thì một giọng nói kỳ lạ thoáng qua tai anh như thôi miên. Khoảnh khắc ấy, anh thậm chí còn không biết mình đã vô thức nói ra điều gì.
"Này. Có lẽ tôi thích anh."
Ừm. Không phải như thế!
Ngay khi nói điều đó, thần trí Jeong Taeui mới quay lại. Ôi mẹ ơi. Nhưng dù sao thì cũng tốt, anh cũng đã nói ra được rồi. Nhưng anh đã nói gì vậy nhỉ? Có vẻ như bởi căn bệnh tâm thần phân liệt phát tác nên anh vừa nói ra điều gì đó kỳ lạ mà thậm chí não anh cũng chưa bắt sóng kịp.
Jeong Taeui lo lắng đưa đầu ngón tay lên xoa xoa môi.
Đột nhiên, phía bên kia điện thoại im bặt. Không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"Ừm, alo, alo? Này, Ilay!"
Không lẽ điện thoại bị ngắt kết nối rồi à? Trong tình huống cấp bách này mà hắn dám cúp điện thoại sao?
Jeong Taeui ngượng ngùng gọi tên Ilay hai ba lần.
Khoảnh khắc ấy. Không biết có phải chỉ là ai đó đi ngang qua không nhưng anh nghe thấy tiếng ai đó ở cuối hành lang. Và rồi tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.
Jeong Taeui nhanh chóng quay người về hướng ngược lại và tăng tốc độ.
"Này, nếu điện thoại bị ngắt kết nối ngay lúc này thì phải làm sao chứ. Tôi không biết khi nào mới có thể gọi điện thoại nữa, nhưng mà... Ilay!"
"...---Tôi đang nghe đây."
"Nhanh nói tôi nghe em đang ở đâu."
"Ừm, đây, đây là biệt thự của Rahman. Là một tòa nhà phụ, nhưng tôi không được ra khỏi đây nên cũng không chắc vị trí của nó nằm ở đâu trong khu biệt thự này cả. Mà họ nói rằng nó được xây trên khu đất cao nhất trong biệt thự này."
"Khu đất cao nhất trong khu biệt thự..."
Jeong Taeui tặc lưỡi. Những tiếng động ở phía sau dường như không phải chỉ là người nào đó tình cờ đi ngang qua. Jeong Taeui theo hướng ngược lại và bước ngày càng nhanh hơn, những tiếng bước chân vang lên trên nền đá.
Gần như đang chạy, Jeong Taeui liếc nhìn lại phía sau. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy bóng người đang tiến tới ở góc hành lang. Chính là tên lính trẻ - chủ nhân của chiếc điện thoại này.
Ngay khi nhìn thấy Jeong Taeui, chàng trai trẻ đã hét lên điều gì đó và chạy đến với khuôn mặt đỏ bừng. Và tất nhiên, Jeong Taeui không thể để bị bắt nên đã chạy hết tốc lực mà không nhìn lại.
"Chết tiệt. Này, chắc là thời gian tới tôi sẽ không thể gọi cho anh được nữa. Thoát khỏi đây rất khó. Rahman đang yêu cầu anh trai tôi chế tạo một loại vũ khí. Anh ta nói rằng sẽ không để tôi đi và nếu có áp lực từ bên ngoài thì anh ta sẽ đem hai người chúng tôi nhốt trong nhà giam và vờ như không biết gì... Dù sao thì, vì vậy tôi sẽ không thể gặp anh một thời gian, nhưng tôi cũng không hề có ý định chạy trốn khỏi anh đâu, cho nên sau này nếu có gặp thì anh cũng đừng có tiễn tôi về với tổ tiên luôn đấy."
"...---Chết tiệt. Từ bên ngoài thì sẽ rất khó để đưa được người ra."
Điện thoại vang lên giọng nói có vẻ hơi lo lắng, nhưng thoạt nghe chẳng có gì khác so với bình thường. Giọng nói ấy hơi trầm xuống, thậm chí nếu không phải người nào đó hiểu rõ về hắn thì có lẽ còn không biết hắn đang tức giận.
Jeong Taeui im lặng một lúc.
Anh biết rõ điều đó. Nếu dễ dàng cứu người như vậy thì không có lý do gì mà Jeong Jaeui lại bị nhốt ở nơi này suốt thời gian qua. Ilay Riegrow nghĩ thế nào cũng không phải kẻ ngốc. Ở Trung Đông này, Hoàng gia không khác gì một tổ ong cả. Nếu hắn hành động sai dù chỉ một ly thì cũng đồng nghĩa với việc chọc vào tổ ong nguy hiểm ấy.
"Tôi biết mà. Vậy nên sẽ tốn chút thời gian ở đây..--"
"Taeil. Em có muốn ra khỏi đó không?"
Trước khi Jeong Taeui kịp nói hết câu, Ilay đột ngột lên tiếng. Jeong Taeui tặc lưỡi.
"Ừm, giá như tôi có thể ra ngoài..."
Jeong Taeui im lặng. Lại thêm một gã đuổi theo anh phía sau. Tệ hơn nữa là có một tên đang lao đến từ phía trước anh. Anh đoán là mình sẽ không thể cầm cái điện thoại này lâu hơn nữa.
"...Được. Tôi biết rồi."
Ilay nãy giờ im lặng như thể đang chìm trong suy tư, chẳng mấy chốc giọng nói đã trở nên thật nặng nề. Sau câu trả lời ngắn gọn, trầm thấp đó, giọng nói chậm rãi nhưng kiên quyết của hắn vang lên.
"Nhưng Taeil à. Hãy ghi nhớ kỹ điều này. Những gì mà tôi phải đánh cược vào chuyện này, tôi đảm bảo sẽ lấy lại đủ từ em."
"Gì cơ..."
Jeong Taeui không nói nên lời.
Thật kỳ lạ. Một cảm giác có gì đó không ổn dâng lên trong lồng ngực anh. Liệu đây có phải cảm giác đã băng qua sông rồi thì không thể quay đầu được nữa không?
Jeong Taeui lẩm bẩm, "Ừm..uh" và tiếp tục chạy với những tiếng thở gấp vang qua điện thoại. Nhưng khoảng cách giữa anh và ba tên đang đuổi theo anh ngày càng thu hẹp lại. Anh tự tin vào khả năng chạy trốn của mình, nhưng nếu có tới ba người đuổi theo thì đó lại là chuyện khác. Và rồi, một trong số họ túm được vai anh.
"Chết tiệt."
Jeong Taeui lầm bầm và đấm thẳng mặt gã. Đánh xong anh mới nhận ra đó là chủ nhân của cái điện thoại này. Đột nhiên anh lại cảm thấy có chút có lỗi.
"Taeil?! Em đang làm gì vậy?"
"Tôi đang cố gọi điện thoại trong khi bị truy đuổi! oh, chết tiệt! Bọn họ sẽ sớm bắt được tôi thôi."
Jeong Taeui thở hổn hển và trả lời ngắn gọn. Anh có nên tiếp tục chạy hay dừng lại và tắt điện thoại bây giờ? Anh sẽ tắt thở và chết mất. Rõ ràng là đằng nào anh cũng sẽ bị tóm sớm thôi. Jeong Taeui chạy vút vào phòng tắm ngay trước mặt và đóng sập cửa lại. Thay vì bị bắt sớm thì trốn trong phòng tắm và ngồi chặn ở cửa thì sẽ kéo dài thêm được vài giây gọi điện.
*Rầm*
Cánh cửa bị đóng sập vào không thương tiếc. Nhưng trước khi anh khóa được chốt cửa thì một trong số họ đã kịp va mạnh vào người anh nên anh không thể đóng chốt được.
"Taeil!... ...Chết tiệt... ...Đừng tự ý làm đau mình!"
"Tôi bị thương thì tôi đau chứ anh đau chắc!.Anh có bệnh à.... aaaaaaaaa—--!"
Khi anh cố gắng đóng cái cửa lại thì ngón tay của anh bị kẹt vào khe cửa. Nước mắt anh trào ra. Khi nghĩ về những gì mình đang làm chỉ để gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi, nước mắt anh lại trào ra nhiều hơn.
Tất cả những điều này chỉ để kéo dài cuộc điện thoại này thêm vài giây sao? Có lẽ sau khi cuộc gọi này kết thúc thì anh không bao giờ có thể gọi được số này thêm lần nào nữa. Và có lẽ đây là điều cuối cùng anh có thể làm trước khi được thả khỏi đây.
Hình như anh còn điều gì đó quan trọng hơn cần phải nói. Có vẻ như có điều gì đó mà anh phải nói với hắn. Jeong Taeui lo lắng nghĩ.
"Sao em dám làm tổn thương mình như vậy hả! Mẹ nó, tại sao bọn chúng dám liều lĩnh đuổi theo em như vậy.... ...!"
Jeong Taeui mở miệng định nói điều gì đó, nhưng trước khi anh kịp nói điều gì thì âm thanh Ilay lớn tiếng tức giận nói trong điện thoại làm anh giật mình nhún vai. Mắt anh mở to.
Anh đã từng thấy người đàn ông này tức giận rất nhiều lần. Không chỉ phát điên lên mà hắn còn đánh người như đánh chó, anh đã không còn kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn lạnh lẽo của hắn nữa. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe thấy hắn vừa tức giận vừa nói những lời vô nghĩa như thế này.
"..."
Anh chợt nhớ ra điều mình cần nói với người đàn ông này, một điều gì đó mà anh cần kiểm tra lại.
Jeong Taeui do dự một lúc. Nếu có thể, anh muốn gặp hắn và trực tiếp nói chuyện với hắn. Bởi vì anh muốn xem khuôn mặt ấy của hắn sẽ thay đổi như thế nào khi nghe những lời đó... ...Hoặc, có lẽ, hỏi qua điện thoại khi ở xa nhau như thế này cũng là một cách khôn ngoan, bởi vì nếu anh hỏi trực tiếp thì có khi còn phải chứng kiến bộ dạng biến thành quái vật của hắn sau khi nghe câu hỏi của anh nữa... ... Không, nhưng mà nói qua điện thoại thì có hơi... ...
Tuy nhiên, do dự đã bị thổi bay ngay lập tức khi cánh cửa phòng tắm mà Jeong Taeui nãy giờ vẫn cố gắng giữ chặt đã bị ba người đàn ông kia đạp tung.
"Ilay, anh... ... anh có thích tôi không?"
Jeong Taeui lại tặc lưỡi, không phải như thế này.
Không, đó chính xác là những gì anh muốn hỏi. Nhưng lẽ ra anh đã có thể nói một cách thoải mái nếu không phải đang ở trong tình huống khẩn cấp như thế này. Bởi vì quá gấp gáp nên anh đã hét lên qua điện thoại.
Nhưng anh không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Hoặc cũng có thể là anh đã không nghe thấy.
Trước khi anh có thể đợi khoảng lặng ngắn ngủi qua điện thoại qua đi và nghe được câu trả lời của Ilay, thì cái gã vừa rồi bị anh đấm một cú đã thô bạo giật điện thoại trên tay anh và cúp máy.
"Này! Đó là điều quan trọng nhất! Tại sao anh lại dám tắt máy hả!!!"
Jeong Taeui bị gã đàn ông đè bẹp dưới sàn hét lên thành tiếng. Dù anh biết có hét bao nhiêu đi chăng nữa thì gã cũng chẳng hiểu được những gì mà anh đang nói. Và sau tất cả, chàng trai trẻ - chủ nhiên của chiếc điện thoại bị lấy cắp trừng mắt nhìn anh với khuôn mặt bừng bừng lửa giận. Có vẻ như cậu ta đã bị mắng bởi người đàn ông Ả Rập kia.
Jeong Taeui vừa phải hứng chịu những nắm đấm giận dữ từ cậu ta, vừa phải nghe những lời chửi thề bằng tiếng Ả Rập. Điều may mắn duy nhất có lẽ là anh không hiểu những tiếng chửi thề đó là gì.
*****************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro