vol 5 - 9
Có vẻ như hôm nay cái tên này sẽ không dừng lại ở việc bắt một người, dù ngay bây giờ cảnh sát đang xông tới, nhưng rốt cuộc hắn định bắt thêm bao nhiêu kẻ nữa đây?
Jeong Taeui cảm thấy có chút bộn rộn trước những ánh mắt lạnh lùng của những người khác, bao gồm cả người đàn ông đang mặc đồng phục đang đổ dồn vào mình và cảm thấy thật bất cồng. Anh thực lòng muốn biện minh rằng anh chẳng liên quan gì đến cái tên điên này cả,.
Tiếng còi báo động ngày càng gần hơn, thật sự Jeong Taeui không phân biệt được đó là xe cảnh sát hay xe cứu thương nữa.
Khuôn mặt đầy máu của gã đàn ông đang nằm thườn thượt trước mặt Ilay giờ đã có chút sinh khí. Có lẽ gã đang thấy được tia hy vọng sống sót đang đến gần, nhưng hy vọng chưa kịp hé dù chỉ một chút thì đã ngay lập tức tan vỡ.
Người đàn ông trả lời điện thoại và nói, "Vâng, tôi là Robbie. Ở đây có chút ồn ào, tôi sẽ sắp xếp sớm và gặp lại anh." Người đàn ông mặc đồng phục dừng lại một chút trước khi nhìn Ilay với ánh mắt kỳ lạ.
"Vâng, vâng", khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ thất vọng khi trả lời điện thoại. Sự lo lắng ẩn sâu trong từng cử chỉ gấp gáp của ông ta khi nhìn về phía Ilay.
"Tôi có thể trở về phòng trước được không?"
Jeong Taeui nhỏ giọng hỏi dù biết trước rằng mình sẽ không thể nào nhận được câu trả lời. Anh đã quen với những cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh kể từ khi anh được thăng chức lên làm trung úy của Ilay tại UNHDRO, nhưng những cái nhìn lạnh lùng từ những người bình thường như thế này thậm chí còn khó khăn hơn nhiều lần.
"Sẽ xong sớm thôi. Bẻ từng cái xương cũng không mất quá nhiều thời gian. – — – Liu. Nếu là cảnh sát thì cho đi, còn xe cấp cứu thì bảo họ đợi. Tôi sẽ lên phòng một lúc rồi xuống."
Jeong Taeui không biết hắn là đang nói chuyện với ai khi chỉ nhìn về phía không gian vô định. Và người đáp lại hắn là một gã đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa bên kia sảnh. Jeong Taeui có thể nhận ra đó là một trong những cái đuôi đã đi theo mình mấy ngày qua, gã trả lời ngắn gọn rồi rời đi.
Người đàn ông mặc đồng phục nói một cách không tình nguyện khi ông ta ra hiệu cho những gã đàn ông vạm vỡ xung quanh Ilay rời đi với khuôn mặt như bọ cắn vậy.
"Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một phòng... Để ngài có thể từ từ nói chuyện với bạn của ngài. Ngoài ra, nếu có thể, chúng tôi cũng cần giữ hình ảnh cho khách sạn của mình vậy nên, xin vui lòng..."
Không giống với giọng nói không tình nguyện ấy, khuôn mặt ông ta được khoác lên một nụ cười thương mại và đầy tôn trọng đối phương. Jeong Taeui thầm nghĩ ông già này cũng thật đáng sợ, Jeong Taeui đập đập vào trái tim nãy giờ đã phải làm việc quá sức của mình.
Người phục vụ chạy từ sảnh vào, Ilay nhẹ nhàng gật đầu khi nhận được chiếc chìa khóa từ anh ta. Hắn trở nên trầm tư và quay lại nhìn gã đàn ông bê bết máu kia.
"Đi thôi. Hãy lên trên và bình tĩnh nói chuyện nào, anh bạn của tôi."
Ilay túm lấy cổ áo của gã đàn ông mềm nhũn và nhẹ nhàng nâng gã lên rồi mỉm cười thân thiện. Gã nắm lấy tay Ilay và kéo lê cái chân bị gãy loạng choạng lê từng bước trên sàn. Miệng, tay và chân gã.... đều không ngừng run rẩy khi toàn thân lẩy bẩy bước đi. Gã rên rỉ như một con thú sắp chết, máu phun ra từ vài chiếc răng đã lung lay.
"Li... —"
Gã lẩm bẩm điều gì đó một cách tuyệt vọng. Mỗi lần gã mở miệng là một lần máu trào ra khiến người khác khó mà nghe rõ được. Ilay nhếch môi cười và tát nhẹ vào má gã - cái tát "nhẹ" đến mức tạo ra thứ âm thanh như xé da xé thịt.
"Tôi nghe không hiểu."
Ilay ngắn gọn nói, lần này, gã cố gắng thốt ra từng từ một.
"Ling....Shin.....i"
Những từ ngữ rời rạc và chậm rãi phát ra từ miệng gã một cách không rõ ràng, cũng có thể nghe được. Nhưng đó là tất cả.
Jeong Taeui ngây người nhìn gã đàn ông và chớp mắt.
"Ling Shin....? Đó là ai?"
Jeong Taeui gãi đầu và lẩm bẩm. Đó là cái tên mà anh hoàn toàn chưa từng nghe thấy trước đây.
Ilay đã nói rằng tên này không phải là người mà hắn cử tới, vậy nên Taeui tự hỏi liệu có phải là ai đó liên quan đến chú hoặc anh trai của anh hay không.
Jeong Taeui rơi vào suy nghĩ miên man, không biết có nên hỏi chú luôn không, trước mặt anh, gã đàn ông lắp bắp một cách khó khăn và kiệt sức.
"Ling... chàng trai đó... mang cậu ta... mang đến....."
"....?"
Bàn tay đẫm máu của gã đàn ông chỉ vào Jeong Taeui. Jeong Taeui theo phản xạ lùi lại một bước và nhìn gã khi bàn tay đấm máu ấy vươn về phía mình.
"Tôi sao? Không, à, tất nhiên đó là tôi. Anh đã truy đuổi tôi. Nhưng người đó là ai?"
Jeong Taeui tò mò nghiêng đầu tự hỏi liệu có phải gã đang cố gắng truy tìm anh trai anh - người đang biến mất hay không. Sau đó, đột nhiên anh bắt gặp ánh mắt của Ilay.
Hắn đang cười. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên và lộ ra một đường cong thanh mảnh.
Jeong Taeui chợt nhận ra Ilay có thể đã biết câu trả lời ngay cả trước khi những lời ấy thốt ra khỏi miệng gã đàn ông này.
"Il..."
Nhưng trước khi Jeong Taeui kịp gọi tên Ilay, hắn đã mở lời trước, "Tôi hiểu rồi.", và giáng một cú tát mạng vào má bên kia của gã đàn ông. Máu và tiếng hét cùng lúc tuôn ra.
"Đáng lẽ mày nên trả lời sớm hơn. Có một anh chàng đang nóng lòng muốn về phòng của mình ở đây đấy. — —- —- Chie. Đem tên này đi."
Ilay nói lớn mà không nhìn lại phía sau. Một người đàn ông đang đứng quan sát bên cây cột cách xa đó một chút bước lại gần hắn.
Bây giờ có khi người nhà có gặp cũng khó mà nhận thân nhân được với khuôn mặt bầm dập này của gã.
Giữa sự im lặng ngột ngạt và tiếng trò chuyện ở cách đó khá xa, Ilay dường như vẫn rất bình tĩnh – không, với vẻ mặt hơi khó chịu, hắn lau vết máu trên tay.
Đột nhiên, từ cách đó vài bước, hắn đi về phía người đàn ông mặc đồng phục đang đứng bất động như ếch trước rắn và lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp gọn trong túi áo ngực của ông ta. Chiếc khăn tay lụa chậm rãi lướt trên tay Ilay rồi nhanh chóng nhuốm một màu đỏ sẫm.
"Tôi có thể hủy phòng được không?"
Ilay mỉm cười và đặt lại chiếc khăn tay đã sẫm máu vào túi áo ngực của người đàn ông rồi quay lưng lại với ông ta. Hắn hướng về phía Taeui đang đứng giữa hư không và nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cậu.
"Vậy là tôi đã đại khái biết thứ đã quấy rầy là ai rồi. Lên phòng thôi."
"...."
Jeong Taeui thực sự không muốn củng cố nhận thức của mọi người xung quanh rằng "hai người họ biết nhau" bằng cách rời khỏi đây cùng người đàn ông này, nhưng hắn đã nói rõ như vậy thì tốt hơn hết là nên rời đi ngay lập tức.
Jeong Taeui gật đầu trong vô thức và nhanh chóng quay lại đi về phía thang máy, anh bắt gặp ánh mắt của người môi giới đang ngồi cách đó vài bàn. Anh ta nhìn chằm chằm vào Ilay với vẻ mặt hoang mang, hẳn là khoảnh khắc ấy anh ta mới nhận ra bản thân vừa rồi đã may mắn đến nhường nào.
Anh ta thực sự quá may mắn. Thấy không, sau khi biến mất trước mắt Ilay, anh ta sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn nữa. Còn Taeui thì sao. Anh còn không biết mình sẽ phải ở lại khách sạn này bao lâu.
Jeong Taeui cố tình rời khỏi sảnh và đi dọc theo hành lang dẫn đến tòa nhà mới rồi mới vào thang máy. Biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn phía sau lưng anh giờ đã biến mất, nhưng mùi máu tanh dường như vẫn còn đọng lại nơi chóp mũi.
"Dù sao thì chỗ đó cũng có thang máy, tôi tự hỏi liệu có cần thiết phải đi xa như thế này không?"
Một giọng nói nhàn nhã theo sau Jeong Taeui cách anh vài bước. Đứng trong sảnh thang máy trống rỗng không bóng người, Jeong Taeui nhấn nút thang máy dừng lại ở tầng 10 và quay lại nhìn hắn rồi thở dài.
"Được rồi. Vậy – – – đó là ai?"
"Ai?"
"Người đứng sau tên kia?"
Jeong Taeui cau mày và hỏi lại.
Không thể nào có chuyện người đàn ông này lại không biết được. Nếu hắn không biết, hiển nhiên là hắn sẽ không để gã đàn ông đó đi. (Không, ngay cả bây giờ thì cũng không thể chắc chắn là hắn đã để gã đi được.)
Cái người được gọi là Ling Tao đó. Và gã còn nói gì nữa nhỉ. Chủ nhân của gã bảo gã mang anh về.
Anh không thể nói rằng mình đang hiểu nó một cách chính xác. Cái lưỡi đẫm máu và khuôn miệng bị tổn thương ấy không cho phép gã nói rõ ràng. Nhưng đó là tất cả những gì Jeong Taeui nghe được.
Nhưng mà.....
"Tôi không biết ai như thế cả."
Jeong Taeui tặc lưỡi nghiêng đầu lẩm bẩm. Trước một Jeong Taeui như vậy, Ilay đang nhìn chằm chằm vào anh chợt bật cười.
"Nhắc đến Ling Ga thì cả thế giới điều biết đấy. Hiện tại thì người đứng đầu gia tộc đó là một lão già bảy mươi tuổi tên là Ling Ho Long, dù ở tuổi đó nhưng ông ta vẫn đủ minh mẫn để thè lưỡi tứ phương, nhưng lại nổi tiếng độc tài và tham lam. Em chưa từng nghe về nó sao?"
"Chưa từng."
"Thật à? Vậy em không biết rằng khi lão già kia gần năm mươi, lão rơi vào lưới tình với một cô gái trẻ khi đó chưa đầy hai mươi và lấy cô ta về làm người vợ thứ bảy của mình rồi hết sức nâng niu... Đó là một câu chuyện rất nổi tiếng."
Jeong Taeui nhìn Ilay với ánh mắt kỳ lạ khi hắn tiếp túc câu chuyện không lường trước. Một câu chuyện kỳ lạ chỉ có thể xuất hiện trên tạp chí phụ nữ hoặc là nó đã có từ hơn 20 năm trước. Jeong Taeui suy nghĩ một lúc để tìm ra mối liên hệ giữa câu chuyện này và vị danh môn tướng phái nào đã yêu cầu gã đàn ông kia truy bắt anh.
"Hy vọng anh đừng nói rằng vị thất phu nhân kia cùng anh trai của tôi có quan hệ đấy nhé."
Tất nhiên, điều này không bao giờ có thể xảy ra với người anh trai Jaeui của anh, một thiên tài vô song nhưng lại hoàn toàn không có khiếu tán tỉnh phụ nữ được.
Nếu anh ấy đã quyết định và tán tỉnh ai đó thì có thể là Taeui cũng không biết được, nhưng theo những gì anh hiểu về anh ấy, Jeong Jaeui chẳng có hứng thú gì với chuyện đó cả. Đặc biệt lại là một người phụ nữ đã có gia đình. Hơn nữa thì nếu tính ra, người đó cũng hơn anh ấy tận 10 tuổi.
Jeong Taeui tưởng tượng về điều đó rồi ngay lập tức lắc đầu. Ilay nhìn xuống anh phá lên cười, như thể hắn không đoán trước được lối suy nghĩ này của anh.
"Ahaaha, Jeong Jaeui và người phụ nữ đó sao? Không liên quan gì cả. Người phụ nữ đó đã đặt tất cả sự quan tâm và tâm hồn của mình vào đứa con trai mà bà ta đã sinh ra. Con trai út của bà ta đã tuyên bố rằng dù Ling Ho Long có không đặt cậu ta vào mắt cũng không sao. Sự ghẻ lạnh mạnh mẽ đến mức ngay cả gia đình bà ta cũng thầm mắng mỏ bà ta."
"...----"
Jeong Taeui ngây người nhìn Ilay. Đột nhiên, có thứ gì đó như mắc kẹt trong cổ họng. Và rồi mối nghi ngờ đã từng gặm nhấm trong tâm trí anh yếu ớt khiến trái tim anh như ngạt thở.
"Cái đó, người con trai đó..."
Jeong Taeui lẩm bẩm, cùng lúc đó thang máy cũng dừng lại và mở ra. Dưới ánh sáng chiếu vào từ thang máy, Ilay nhìn Jeong Taeui. Đôi mắt hắn hơi híp lại tạo thành một đường thanh mảnh và ghim chặt ánh nhìn lên khuôn mặt anh như muốn liếm láp từng ngóc ngách.
"Có vẻ như em đã quên tên đầy đủ của tên đó rồi đúng không? Thằng nhóc sẽ khóc vì bị thờ ơ ấy. Mà không, là vì tức giận chứ nhỉ."
"Ling...Shinru..."
Jeong Taeui mờ mịt lẩm bẩm. Không, thực tế là tâm trí của anh như thể đã bay mất một nửa rồi.
"Bên cạnh đó, cậu ta có một xuất thân rất tốt. Cậu ta là con trai trong một gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh của Trung Quốc, chỉ nghe tên thôi cũng biết thân thế của cậu ta không vừa rồi."
"Đúng vậy, bản thân gia tộc của tên nhóc đó là một gia đình tham lam. Nhưng tôi cũng không ngờ đến việc họ làm mọi thủ đoạn để có được Gil Sang Cheon như vậy."
"Vốn dĩ cậu ta là con trai trong một gia tộc giàu có với bề dày lịch sử nên hẳn là cậu ta sẽ lo liệu điều đó bằng cách thành lập một công ty cho riêng mình ở quê nhà."
Những lời nói ngắn gọn rời rạc của chú anh, của Morer và của Ilay lần lượt lướt qua tâm trí Taeui. Shinru. Ling Shinru. Đứa trẻ đáng yêu và dễ thương đó. Anh đã quên mất cậu ta. Kể từ khi gặp lại hắn, anh đã hoàn toàn quên mất người đó.
Jeong Taeui sững sờ nhìn Ilay. Tâm trí anh trở nên mờ mịt. Làm sao mà anh có thể quên cậu nhóc đó được. Thậm chí anh còn chưa từng nghĩ tới dù chỉ một lần. Làm sao mà anh có thể hoàn toàn quên đi đứa nhỏ đáng yêu đó?
"....!"
Jeong Taeui quay người và điên cuồng quay trở lại con đường mà anh vừa đi qua. Anh đã không gặp cậu ta trong một thời gian dài. Kể từ khi Jeong Taeui rời đảo, anh nghe được rằng Shinru cũng ngay lập tức rời khỏi UNHDRO. Và sau đó thì tin tức bị cắt đứt.
Liệu cậu ta có oán hận không? Jeong Taeui đã bỏ đi mà không nói một lời nào. Có phải vì cảm thấy uất hận nên cậu ta mới lệnh cho gã kia bắt anh về? Lẽ ra tất cả những gì mà gã cần làm là nói với anh rằng Shinru đang tìm kiếm anh, vậy thì Jeong Taeui sẽ bằng lòng theo gã mà không chống trả.
Nhưng khi anh vội vã quay trở lại sảnh, một bàn tay mạnh mẽ đã chụp lấy anh từ phía sau và ngăn anh lại. Jeong Taeui dừng bước, đôi bàn tay xinh đẹp ấy đang nắm chặt lấy vai anh. Anh lo lắng quay người nhìn lại, Ilay đang giữ lấy anh với khuôn mặt lạnh lẽo.
"Gã đã được chuyển đến bệnh viện hoặc một nơi nào đó rồi. Và dù giờ gã vẫn còn ở đó thì kẻ đó cũng không đủ năng lực để đưa em đến gặp Ling Shinru đâu."
"Nơi đó là chỗ nào?"
Jeong Taeui ngay lập tức hỏi nhưng không có lời hồi đáp. Thay vào đó anh lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Ilay. Một lúc sau, giọng nói của hắn chậm rãi vang lên.
"Em định đi?"
"..."
Jeong Taeui không trả lời. Dần dần, dưới đôi mắt lạnh lùng ấy, anh chợt nhớ lại hiện thực của mình. Những cảm xúc nhất thời chiếm giữ tâm trí anh dần lắng xuống.
Nếu anh đi, anh sẽ gặp lại Shinru một lần nữa. Liệu có điều gì sẽ thay đổi không? Có vẻ như không có gì cả. Shinru vẫn là Shinru mà Jeong Taeui biết, và bản thân Jeong Taeui cũng vậy. Sẽ không có gì thay đổi hết.
Nhưng hình như anh có điều gì đó muốn nói, hình như vẫn còn điều gì đó anh chưa nói. Nghĩ về nó, Jeong Taeui im lặng đối mặt với Ilay, đột nhiên, hắn trầm giọng.
"Tôi thực sự.... Tôi không thể tỉnh táo được ngay khi nghe thấy cái tên đó. Jeong Taeil, tôi có cần nói với em điều này không? Tôi đảm bảo với em rằng nếu bây giờ em tới ngôi nhà đó, em sẽ không bao giờ bước ra ngoài được nữa. Trước khi trở thành một xác chết."
Bàn tay đặt trên vai Jeong Taeui dường như đã nới lỏng một chút, sau đó, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai anh. Giống như thể khuyên nhủ một đứa trẻ không nghe lời vậy.
"Tôi không thể không gặp cậu ta."
Anh phải gặp cậu ta một lần. Anh sẽ phải nói điều gì đó. Ngay cả khi vài chục năm trôi qua thì mối quan hệ của con người vẫn sẽ như vậy. Nếu như bây giờ anh không dứt khoát một lần, thì tình hình mơ hồ này sẽ tiếp tục mãi mãi.
Đột nhiên, bàn tay đang chạm vào vai Jeong Taeui khựng lại. Ánh mắt của Ilay cũng dừng lại trên người anh.
"Được rồi...."
Ilay buông vai Jeong Taeui. Anh khẽ thở dài và lùi lại một chút, "Tôi đành chịu.", hắn khẽ nhún vai nói.
"Mấy ngày nay tôi hơi bận, xem ra đầu óc có hơi buông lỏng rồi. Chỉ nói toàn về mấy thứ vô dụng."
*Tsk* Ilay tặc lưỡi với biểu cảm trầm xuống - với thứ cảm xúc lạnh lùng ớn lạnh - hắn lên tiếng.
"Tôi sẽ chỉ nói kết luận thôi."
"Em không thể đi."
"Em không thể đi" - Đó dường như là những lời cuối cùng mà anh nghe được. Có vẻ như hắn còn nói thêm một vài điều sau đó nhưng không có từ nào mà Jeong Taeui có thể hiểu được hết. Chỉ vài giây sau khi cơn đau ập đến, anh mới nhận ra nắm tay của Ilay đã đâm trọn vào giữa bụng mình.
"...----."
Jeong Taeui không thốt nên lời. Cảm giác muốn nôn mửa trào lên từ bên trong. Ilay nhẹ nhàng đỡ anh bằng một cánh tay khi anh bặm môi lại theo phản xạ và gục ngay tại chỗ.
Trước mắt anh tối sầm. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh và tai thì ù đi. Như thể những cơ quan trong dạ dày của anh đã bị vỡ thành từng mảnh. Nếu cứ như vậy mà mất ý thức thì có thể anh sẽ chết ngay lập tức và không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng được nữa. Jeong Taeui trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhìn mặt đất như rung chuyển trước mắt mình. Anh không thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay khi Ilay mang anh trên vai quay trở lại thang máy.
Nó đau khủng khiếp.
Không, nó đau đến mức anh gần như không cảm nhận được đau đớn nữa. Các giác quan như thể tê liệt. Có lẽ cảm giác cái chết đang đến gần chính là như vậy.
Chỉ đến khi cảm nhận được thang máy đang di chuyển đến tầng của mình. Jeong Taeui mới có thể liếm môi nói.
"Tên khốn... nó thực sự không có tác dụng..."
Anh cảm thấy hơi buồn cười khi nói điều này sau khi bị đánh, nhưng đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh. Jeong Taeui thà chết ngay trong một phát bắn còn hơn là chỉ đau đến mức muốn ngất nhưng lại chẳng ngất được như thế này.
Anh buông lỏng cơ thể và thả mình xuống. Nó còn đau hơn cả việc phải chạy với một cái mắt cá chân bầm dập. Nếu có thể ngất đi thì dễ dàng biết mấy, nhưng anh lại chẳng thể ngất nổi.
Trong khi treo mình trên vai Ilay và lắc lư lắc lư theo từng chuyển động của hắn, Jeong Taeui than thở, "Anh là đồ quái vật. Quái vật...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro