Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vol 5 - 7

Ký ức về ngày hôm ấy khiến răng anh trở nên tê buốt mỗi lần nhớ lại.

Mẹ nó. Jeong Taeui đã rất cố gắng để xóa sạch khoảng ký ức ấy, anh cũng nghĩ rằng mình đã có thể quên đi phần nào, vậy mà anh vẫn lại nhớ nó một cách rõ ràng và chi tiết như vậy.

Jeong Taeui lắc đầu quầy quậy, cảm tưởng như mình sẽ gục ngã mất nếu còn nhớ cái nhiệt độ và mùi vị còn đọng lại trong miệng mình lúc ấy.

Anh nhìn người môi giới với đôi mắt mở to, người môi giới nhìn anh với ánh mắt tò mò. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

"Hôm nay trông cậu nhợt nhạt quá...? Cậu có ổn không vậy?"

"À không, không sao đâu. Mà công việc của anh sao rồi. Từ những gì tôi nghe được thì có vẻ như bây giờ những cuộc điều tra ngày càng gắt gao hơn, hẳn là thời điểm này rất khó khăn."

Jeong Taeui chuyển chủ đề. Anh cảm thấy sẽ tốt hơn gấp trăm lần nếu có thể nói về một chủ đề khác và tập trung tuyệt đối vào nó.

"Nó đã được trấn áp rồi. Có lẽ sẽ mất một vài thứ nhỏ nhặt vô dụng, nhưng đã là những người như tôi thì ngay cả khi có an ninh công cộng đến đây thì cũng không nhằm nhò gì cả."

Dù nghe có vẻ hơi ba hoa nên anh sẽ phải giảm độ tin tưởng xuống một chút, nhưng có thể thấy rằng với loại công việc mạo hiểm này mà anh ta vẫn thường hẹn gặp đối tác của mình ở cùng một nơi như vậy thì có vẻ như là phải có điều gì đó khiến nó trở nên đáng tin.

Người phục vụ nhanh chóng mang trà tới. Jeong Taeui ra hiệu cho anh ta khi anh ta đang đi về phía chiếc bàn mà anh ngồi lúc nãy, và gọi người phục vụ đi về hướng này.

Jeong Taeui liếc nhìn tách trà đã được đặt trước mặt người môi giới và lấy tách trà của mình.

Không khí lặng thinh mất một lúc rồi câu chuyện cứ như vậy tiếp diễn với các chủ đề rời rạc. Quả nhiên, trừ khi đủ thân thiết, nếu không thì khó có thể nói chuyện một cách thoải mái mà không cảm thấy vướng mắc điều gì.

Jeong Taeui chậm rãi uống trà và rơi vào suy nghĩ. Dù sao anh cũng không phải là người sẽ bận tâm đến chuyện như thế này dù bầu không khí có gượng gạo đến đâu, nhưng có lẽ người đối diện không chịu được sự im lặng ấy, anh ta nhìn xuống đồng hồ và lẩm bẩm.

"Oh, sắp đến giờ rồi...."

"...À, vậy để tôi đi...."

Jeong Taeui đặt ly nước xuống một cách lúng túng. Rõ ràng là không có lý do gì cho sự xuất hiện của người thứ ba ở đây, trừ khi đã có thỏa thuận từ trước. Người môi giới trông có vẻ hơi miễn cưỡng.

Tuy nhiên, khi Jeong Taeui chuẩn bị đứng dậy thì anh ta lại xua xua tay.

"Không, không sao đâu. Tôi vẫn còn chút thời gian, anh cứ uống xong rồi đi. Tôi đến hơi sớm một chút."

"Ha, vâng..."

Jeong Taeui đứng dậy được nửa chừng, do dự một chút rồi lại ngồi xuống. Dù sao anh cũng chỉ đến một mình nên đã định uống xong tách trà thì sẽ về phòng ngay, nhưng lại gặp người môi giới này.

"Nhân tiện thì...dạo này anh có gì thú vị không?"

Jeong Taeui theo thói quen khẽ xoay tách trà trên đĩa và liếc nhìn người môi giới.

Đối với anh ta thì có lẽ việc hỏi đến thứ hàng hóa mà anh ta buôn bán là điều cấm kỵ. Vậy nên mọi người thường chọn cách đi đường vòng và hỏi một cách ẩn ý. Nhưng Jeong Taeui không tò mò đến mức đó, và anh cũng chẳng quan tâm anh ta đã bán thứ gì cho ai. Tận mắt chứng kiến những vụ buôn bán vũ khí quy mô lớn rồi thì mấy vụ giao dịch nhỏ lẻ này cũng chỉ đơn giản như uống một tách trà ở mấy nơi như thế này thôi. (Vậy nên câu hỏi của anh thực sự chỉ là xem có gì thú vị không thôi.)

Việc trở nên quen thuộc với những (vụ giao dịch) như thế này cũng là vấn đề lớn rồi, Jeong Taeui liếm môi cay đắng.

Người môi giới dường như đã hiểu nhầm ý của Jeong Taeui. Trông anh ta có vẻ ngạc nhiên, hình như anh ta đã thực sự hiểu nhầm theo hướng mọi người đều tò mò không biết anh ta bán cái gì cho ai.

Người môi giới đan chéo tay vào nhau và đáp lại, "cũng không đáng kể lắm."

"Mà không, chuyện hôm nay cũng không có gì to tát cả. Có người nhờ tôi làm hộ chiếu thôi."

"Hộ chiếu sao?"

Jeong Taeui đang loay hoay với tách trà tự nhiên ngừng động tác. Những ký ức cay đắng cũng theo đó ùa về trong tâm trí.

Ngay cả khi có trăm cái hộ chiếu hoàn hảo thì vẫn có thể bị bắt ở bất cứ đâu nếu như không may mắn. Anh thật muốn truyền thụ kinh nghiệm xương máu của bản thân cho cái người đang muốn làm hộ chiếu giả kia, nhưng anh không thể nếu không muốn nhận lại ánh mắt hình viên đạn của người môi giới vì cái tội can thiệp vào chuyện làm ăn của anh ta.

"..."

Jeong Taeui không có ý định làm một danh tính mới và sử dụng lại phương pháp tương tự với Ilay. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu thử chạy trốn theo một cách khác sao? Những phương pháp giống nhau thì lại càng có xu hướng dẫn đến kết quả giống nhau.

Nhưng mà... ... .

"Hộ chiếu đó.... nó có giá trị sử dụng không?"

Jeong Taeui nhẹ nhàng đẩy người mình lên một chút và ngập ngừng hỏi nhẹ. Người môi giới ngước mắt lên và tự tin nói, "Đương nhiên là có!" Thái độ như thể anh ta sẵn sàng đem nó ra cho anh xem ngay lập tức vậy.

"Dù sao thì nó cũng là hộ chiếu giả, nhưng nếu chỉ đưa ra trước mặt người mà cậu không quen biết thì cũng sẽ ổn thôi...."

Jeong Taeui nuốt lại câu hỏi vào trong, đưa tay nhận lấy cái hộ chiếu màu đỏ mà người môi giới vừa đem ra.

Cái hộ chiếu mà trước đây chú đưa cho anh là một cái hộ chiếu giả được làm một cách hoàn hảo. Trên thực tế, Jeong Taeui không đủ nhạy bén để phân biệt được đâu là các giấy tờ giả hoặc đâu là mấy tờ tiền giả, vậy nên chỉ cần nó không quá lộ liễu, anh cũng chẳng phân biệt được mấy thứ hàng giả ấy chất lượng tốt hay kém. Cho nên đồng thời Jeong Taeui cũng không biết cái hộ chiếu anh đang cầm trên tay này có thực sự là thứ đáng để người môi giới tự hào đến vậy hay không. Nhưng có vẻ như nó là hàng tốt, đủ để những người chuyên nghiệp cũng khó lòng nhận ra.

Jeong Taeui suy nghĩ mất một lúc khi nghịch nghịch cái hộ chiếu trong tay mình. Đó là một danh tính giả mạo. Về cơ bản thì đối với một người đến từ một quốc gia nhỏ, đặc biệt là một quốc gia nhỏ có ngôn ngữ riêng thì việc làm giả hộ chiếu nước ngoài sẽ rất khó khăn.

Ngay cả với Jeong Taeui, anh thường xuyên ra nước ngoài từ khi còn rất nhỏ - tiếng Anh khá tốt và lưu loát. Anh có thể dễ dàng bắt chuyện nhưng nếu nói lâu thì đối phương cũng có thể nhận ra ngữ âm và ngữ điệu của anh khác với người bản xứ.

"Xét cho cùng thì cách này cũng không thể sử dụng lại vài lần được..."

Jeong Taeui lẩm bẩm và lắc đầu nguầy nguậy.

.... ....Nhưng dù có bị phát hiện thì cũng không có gì tệ cả.

"Cái thứ này, nếu nó đủ tốt thì cũng có thể làm một cái... ...". Tuy nhiên, đó là trước khi Jeong Taeui kịp lên tiếng.

Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ sau vai anh. Chiếc găng tay màu xanh hải quân nhẹ nhàng, gọn gẽ lấy đi chiếc hộ chiếu trên tay Jeong Taeui.

"Wang Li-Ming? Nếu đã không thông thạo ngôn ngữ thì tốt hơn hết là em nên ngừng việc làm hộ chiếu nước ngoài giả đi."

Một loạt những tiếng lật mấy trang hộ chiếu vang lên phía sau Jeong Taeui.

Nghe giọng nói chậm rãi và bình thản ấy qua vai mình, Jeong Taeui sững người đông cứng.

"Hơn nữa, với cái thứ này thì em thậm chí còn chẳng qua được cổng an ninh công cộng trước khi tới cổng sân bay đâu. Muốn dùng nó thì cũng phải làm nó cho đúng. Nếu em thực sự cần nó đến vậy thì để tôi giới thiệu cho người tốt hơn. Nhé, Taeil?"

"...Đừng nhét chữ vào miệng tôi. Tôi không hề "thực sự" cần nó bây giờ nhé. Tôi chỉ tò mò không biết nó có giá bao nhiêu thôi. Kiến thức vô bể, muốn học hỏi thêm một chút thì có gì sai chứ."

Jeong Taeui nhấn mạnh vào hai từ "không hề" và quay lại nhìn hắn.

Đúng là anh không hề nói dối, nhưng nói như vậy trong tình huống như thế này thì tự bản thân anh cũng cảm thấy nó chẳng khác gì đang nói dối cả. Thấy chưa, nếu mà xui xẻo thì mọi chuyện sẽ thành ra y như thế này đây. Cho dù có được một cái danh tính hoàn hảo như thế nào thì nếu không may mắn vẫn sẽ có thể gặp cái kết cục này ngay lập tức.

Jeong Taeui tặc lưỡi cay đắng ngước nhìn lên người đàn ông cao lớn đã đi đến đứng ngay sau lưng mình mà chẳng có chút tiếng động nào. Đôi găng tay màu xanh hải quân đó trông chẳng có gì nổi bật nhưng rồi nó sẽ sớm nhuộm màu ướt át và bị quẳng đi.

Jeong Taeui chỉ hy vọng rằng mình sẽ không trở thành một trong những người là nguyên nhân khiến nó bị ướt và phải vứt đi ấy.

Ngay cả khi anh nhìn hắn, Ilay vẫn trong bộ vest xa lạ ấy mà nhìn vào cuốn hộ chiếu trong tay với ánh mắt thờ ơ rồi liếc nhìn người môi giới đang ngồi đối diện Jeong Taeui. Anh ta nao núng nhìn Jeong Taeui và lén ngước nhìn Ilay với vẻ sợ hãi.

"Người này là...."

Người môi giới lắp bắp ngập ngừng hỏi, dù dường như anh ta đã biết Ilay trước đó. Tuy nhiên, Ilay dường như chẳng thèm chú ý đến anh ta.

"À, đây là Ilay, là người tôi đã từng làm việc cùng ở UNHDRO trước đây... - Riegrow."

Jeong Taeui liếc nhìn Ilay và giới thiệu tên đầy đủ của hắn. Dù sao thì anh cũng không thường gọi hắn bằng tên đầy đủ, nhưng cái tên ấy cũng chẳng phải bí mật gì.

"À, đúng rồi! Ngài RieGrow của T&R. Tôi-tôi đã gặp ngài một lần trước đây..."

"Cậu định làm hộ chiếu giả cho anh chàng này?"

Người môi giới hào hứng nói, nhưng Ilay chẳng thèm bận tâm. Hắn chậm rãi hỏi, như thể chỉ đang nói về chủ đề thời tiết nhàm chán và thản nhiên ném cuốn hộ chiếu trước mặt người môi giới. Sau đó hắn nhìn Jeong Taeui. Trầm ngâm hỏi.

"Không phải người này đúng chứ? Kẻ đã làm hộ chiếu cho em?"

"Huh? Ừm, chắc là không phải."

Có lẽ vậy, anh nói thêm. Thực tế là Jeong Taeui chưa bao giờ gặp người đã làm hộ chiếu giả kia. Anh nhận được nó qua chú của mình khi nó đã hoàn thành rồi, vậy nên anh cũng không chắc người đã làm giả hộ chiếu giúp anh có phải người môi giới này hay không.

"Ừm. Xem nào, nếu đã là người mà Jeong Changin giới thiệu cho em thì sẽ không làm những thứ như thế này. Hơn nữa tôi cũng bận rộn suốt thời gian qua và cuối cùng cũng có thời gian rảnh rồi, tâm trạng tôi đang rất tốt. Vậy nên hôm nay em vừa tự cứu mình một mạng đấy. Đi thôi."

Giọng điều Ilay trông cực kỳ điềm tĩnh. Người môi giới chớp mắt vô hồn trong giây lát, dường như không nhận thức được rằng những lời ấy là đang nhắm vào mình vì hắn chỉ nói mà chẳng thèm nhìn anh ta lấy một lần.

Tuy nhiên, chó trường làng ba năm biết ngâm thơ*, Jeong Taeui khẽ cau mày.

(*서당개도 삼 년이면 풍월을 읆는다고: Thành ngữ/ chó trường làng ba năm biết ngâm thơ/ Cho dù là người không hề có kiến thức về lĩnh vực nào đó nhưng nếu ở lĩnh vực đó lâu sẽ trở nên có kiến thức và tích lũy được nhiều kinh nghiệm. - Tae ở cạnh Ilay lâu rồi nên quá hiểu những lời ấy và tâm trạng hắn như thế nào)

Người môi giới có lẽ cũng biết cái tên RieGrow ấy nhưng không hẳn là biết rõ về hắn. Anh ta mở miệng nói thêm điều gì đó khi cảm thấy hắn dường như chưa nhận ra mình. RieGrow liền thờ ơ chạm vào cái găng tay của mình một lần nữa.

"...--- Tôi uống xong rồi!"

Jeong Taeui uống cái ực tách trà và đặt cộp nó xuống đĩa rồi vội vàng đứng dậy. Anh tiến đến đứng chắn trước mặt Ilay RieGrow với nụ cười gượng gạo. Jeong Taeui vươn tay bắt tay với người môi giới đang ngơ ngác trước mặt.

"Người tôi đợi đã đến vậy nên tôi đi đây. Chúc anh may mắn với giao dịch ngày hôm nay nhé. Gặp lại nếu có cơ hội."

"Hả? À, à vâng, nhưng....."

Người môi giới trả lời một cách lúng túng rồi liếc nhìn Ilay lo lắng.

Vâng. Em trai của "ông lớn" của T&R đang đứng ngay trước mặt anh đấy. Không phải là hắn cũng nổi danh - theo cách của riêng mình - trong một số lĩnh vực thậm chí còn hơn cả anh trai hắn hay sao?

Jeong Taeui có thể hiểu cảm giác muốn bắt chuyện với một người nổi tiếng đang đứng ngay trước mặt mình là như thế nào. Nhưng mà, chết tiệt! Anh ta nên biết tại sao hắn là nổi tiếng như vậy chứ! Trái tim nhân hậu của Jeong Taeui mách bảo anh phải giúp người môi giới này.

Jeong Taeui mỉm cười rạng rỡ và lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang đeo găng quân đội của Ilay.

"Chúng ta về phòng đi. Dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."

"...."

Ilay nheo mắt lại nhìn Taeui, như thể hắn hiểu rõ những suy nghĩ đang chạy qua đầu Jeong Taeui lúc này. Hắn thở dài.

"Được rồi. Tôi cũng tò mò không biết em định nói về chuyện gì. Nhưng bây giờ có một thứ còn đang khó chịu hơn thế, vậy nên sau khi giải quyết nó thì chúng ta sẽ về phòng."

Nói vậy, Ilay gõ nhẹ vào mu bàn tay đang nắm lấy tay mình của Jeong Taeui. Anh cau mày đáp.

"Này, dù sao đi nữa thì đây cũng không phải UNHDRO. Nó không trong địa phận. Nếu giết người ngay giữa khách sạn........."

"...."

Như muốn bảo anh cứ tiếp tục nói, Ilay nhếch môi và nhìn xuống Jeong Taeui. Nụ cười ấy xét cho cùng như một sự giễu cợt vậy. Jeong Taeui im lặng. Nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn.

"Tôi biết em đang nghĩ gì, Taeil. Không cần biết thứ em cầm kia có phải một cuốn hộ chiếu đàng hoàng hay không. Tôi cũng không ác độc đến mức sẽ động tay với những kẻ môi giới giao dịch nhỏ lẻ và bán những thứ kém chất lượng như thế đâu."

Jeong Taeui liếm môi và nhìn chằm chằm vào Ilay. Nếu hắn muốn tóm đuôi ai, hắn có thể bắt bao nhiêu tùy thích. Nhưng trong tình huống mà hắn không kiềm chế bản thân thì quả là đáng sợ đối với những kẻ đó. Khuôn mặt của người môi giới trở nên méo xệch như một tờ giấy bị vò nát khi nghe thấy những món đồ mà anh ta giao dịch chất lượng kém và được làm một cách vụng về. Nhưng anh ta đâu biết rằng trong trường hợp này, đó chính là cọng rơm vừa cứu mạng anh ta. Nếu người môi giới này mà là một kẻ chuyên nghiệp giao dịch lớn và bán những thứ chất lượng cao một cách đàng hoàng, có lẽ ngày này năm sau đã là ngày giỗ của anh ta rồi.

Không giống với Jeong Taeui - người đã xui xẻo suốt những năm qua, anh chàng môi giới này quả là một người may mắn. Cùng lúc ấy, có vẻ như đối tượng khách hàng của người môi giới kia cuối cùng cũng đến rồi, vậy nên anh ta đã chào hỏi ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Người môi giới thay phiên nhìn Jeong Taeui và Ilay như thế tiếc nuối rồi rời đi.

Jeong Taeui đứng chắn trước mặt Ilay cho đến khi người môi giới và cả người đàn ông trung niên lạ mặt đi khỏi đó và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh - như thể mất hết sức lực và sự mệt mỏi đồng thời ập đến. Jeong Taeui bồn chồn nhìn chiếc cốc rỗng không của mình rồi lại ngẩng lên nhìn Ilay đang ngồi đối diện.

"....Tại sao anh lại ở đây?"

Jeong Taeui bây giờ mới thắc mắc việc tại sao người đàn ông đã biến mất cả tuần qua và chẳng thèm liên lạc gì đột nhiên lại xuất hiện trước mặt anh mà không báo trước như thế này. Ilay ngắn gọn hỏi lại như thể đó là điều hết sức hiển nhiên.

"Bởi vì hôm nay là thứ Sáu. Em quên à?"

Cho đến ngày hôm kia, Jeong Taeui vẫn còn nghĩ về nó. Vậy mà bây giờ anh lại quên mất tiêu. Nghĩ lại thì người đàn ông này không phải mỗi cuối tuần đều từ hòn đảo kia đến Hồng Kong để làm việc sao.

Ilay gọi người phục vụ mang đồ uống tới. Cử chỉ lật cái menu trông thật vui vẻ. Như hắn đã nói, có vẻ như hôm nay tâm trạng hắn đang rất tốt. Khi giao tiếp bằng mắt với người phục vụ, hắn thậm chí còn mỉm cười lịch sự nữa.

Joeng Taeui ngừng tay đang cầm cái cốc nước mà người phục vụ vừa rót rồi ngây người nhìn Ilay. Anh chớp chớp mắt. Ilay nhìn Taeui như thể hắn cảm nhận được ánh mắt đó của anh. Jeong Taeui ngượng ngùng lẩm bẩm một mình, "Thế thì sao?"

"Không có gì. Chỉ là hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.

"Hửm...?"

Ilay nhún vai mơ hồ.

Nhìn coi, đúng là sau khi nhìn thấy anh thì vui ra mặt kìa. Jeong Taeui liền cụp mắt.

Jeong Taeui không muốn phạm sai lầm nữa, anh sẽ giữ im lặng để không khiêu khích một cách không cần thiết người đàn ông dường như đang có tâm trạng rất thoải mái sau một thời gian dài này. Tâm trạng thoải mái thì dễ đối phó hơn nhiều so với khi tâm trạng hắn tệ mà.

Bên cạnh đó, đây là khuôn mặt mà anh đã không gặp vài ngày rồi. Nếu trông khó chịu thì thật không vui chút nào. Nhưng nếu phải chỉ ra một điểm khiến anh không thể không bận tâm thì....

"Cái đó – – – anh cởi găng tay ra, được không?"

"Trông quá trời gớm ghiếc.", Jeong Taeui khẽ nuốt mấy lời sau cùng vào trong bụng rồi lặng lẽ gặm nhấm nó. Ilay nhướng mày và ngoan ngoãn tháo găng ra. Đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp mà anh không cách nào tưởng tượng được khi được bao bọc bởi đôi găng tay ghê rợn ấy dần lộ ra.

"Đúng vậy, em thích bàn tay này... không, không phải vậy, là như thế này... —-"

Đôi bàn tay ấy đột ngột tiến đến áp sát trước mặt anh, Jeong Taeui bị che khuất tầm nhìn và trở nên lúng túng. Theo phản xạ, anh hơi lùi lại và nhìn qua những khe giữa ngón tay hắn. Dù đã áp chế sự cảnh giác với hắn theo bản năng, nhưng cũng đã quá muộn rồi.

Ilay ghim ánh mắt lên người Jeong Taeui rồi mỉm cười và thu tay lại. Hắn ngả người thoải mái trên chiếc ghế sofa rồi hỏi.

"Được rồi. Hãy nghe xem điều gì khiến em chờ đợi tôi đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love