Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vol 5 - 23

Buổi sáng, đầu anh nặng trĩu.

Có thể là do Jeong Taeui đã không thể ngủ ngon, hoặc cũng có thể là do cái đầu nặng trĩu hành hạ ngay cả khi anh đang ngủ, kể từ lúc thức dậy muộn vào buổi sáng, đầu óc anh đã khó chịu và chẳng thể tập trung nổi.

Chắc chắn là anh đã mơ thấy gì đó, nhưng Jeong Taeui không thể nhớ rõ được. Anh cảm thấy có chút tiếc nuối mơ hồ giấc mơ ấy. Có lẽ đó là một giấc mơ về thời thơ ấu của anh.

Mỗi khi anh mơ về những ngày mình còn nhỏ, cảm giác cũng thường như thế này. Đôi khi sẽ có những giấc mơ khiến anh cảm thấy vui vẻ và tâm trạng thoải mái cả ngày, nhưng chủ yếu là anh cảm thấy nhớ những khoảnh khắc trong giấc mơ ấy. Có vẻ như anh thích thời thơ ấu của mình nhiều hơn anh nghĩ.

Ngày thơ ấu không cách nào quay lại ấy, anh nuối tiếc khoảng thời than đó và thường mơ về nó rất nhiều lần.

Đầu anh cũng không thực sự đau mà chỉ là nặng nề như có đá đè lên thôi, Jeong Taeui ra vườn đi dạo để thư thái đầu óc và mong rằng tình trạng này sẽ sớm đỡ, nhưng cũng phải đến quá trưa và đến đầu giờ chiều anh mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Jeong Taeui muốn uống thuốc xem có đỡ hơn chút nào không, anh từ trên tầng hai xuống bếp để tìm thuốc, vừa lúc ấy thì lại hụt chân trên cầu thang.

"...-----!"

Không thể cảm nhận được mặt đất dưới chân, trong tích tắc, ngực anh lạnh toát. Theo phản xạ, anh nắm lấy cái lan can bên cạnh và bấu víu lấy nó, nhưng đã quá muộn.

*Rầm*

Một tiếng động lớn vang lên, mông Jeong Taeui đập xuống bậc thanh, thật may là anh không bị ngã về phía sau, nhưng mông vẫn đau nhói vì phải chịu toàn bộ sức nặng của cơ thể.

"A, ow...."

Jeong Taeui cau mày rên rỉ. Cô chủ nhà dường như đã nghe thấy tiếng động nên bước ra ngoài và nhìn thấy anh đang khoanh chân trên cầu thang với nửa cánh tay vắt qua lan can. Cô gái tiến lại gần với vẻ mặt lo lắng, có lẽ là đã đoán được chuyện gì đang diễn ra.

"Oh, anh có sao không? Anh có thể đứng dậy được chứ?"

"a, tôi không sao. Bị đập mông xuống nên chỉ hơi đau chút thôi, nhưng không nhiều lắm..."

"Chân của anh không sao chứ?"

Cô gái chỉ vào mắt cá chân của Jeong Taeui lo lắng hỏi, anh liền bình tĩnh xua tay và nói, "À, cái này sao."

"Không đau chút nào. Trước đây tôi từng bị trượt chân và ngã ở cầu thang rồi bị thương, nhưng chắc sẽ không đến nỗi lại làm gãy nó trên cầu thang đâu... nó thực sự không đau chút nào."

Jeong Taeui đập mạnh gót chân xuống sàn và cảm nhận được sự âm ỉ qua mắt cá chân. Nhưng dù sao thì nó cũng không đau. Quả nhiên, tưởng là đau mà lại không đau.

"Ồ, tôi nghĩ là nó cũng gần khỏi rồi."

"Oh, mong là vậy..."

Jeong Taeui nhìn bà chủ nhà và nói. Rồi rơi vào trầm tư suy nghĩ đến quãng thời gian qua.

Sau khi phải bó bột, đã có nhiều chuyện xảy ra khiến cho đôi chân của anh luôn trong trạng thái phải vận động quá sức khiến tình trạng của nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng kể từ khi rời khỏi Hong Kong, chân anh đã có khoảng thời gian nghỉ ngơi vừa đủ, và rồi bằng cách nào đó quá trình hồi phục diễn ra nhanh chóng khi thời gian dần trôi qua.

"Ồ, tôi đoán cũng đã đến lúc phải khá hơn rồi..."

Jeong Taeui lặp lại một lần nữa và rồi bám vào lan can đứng dậy rồi bước xuống vài bậc thang, nghiêm mặt nhìn cái mắt cá chân của mình rồi hỏi bà chủ.

"Nhân tiện thì ở đây có bệnh viện không?"

*******************

Jeong Taeui không thể phẫu thuật.

Anh có phản ứng đào thải đặc biệt nghiêm trọng, thậm chí là sốc thuốc tùy vào từng loại thuốc, ngay cả với những loại thuốc tốt cũng vậy, cho nên có thể nói bệnh viện dường như không phải nơi có thể cứu được anh.

Cái chân này cũng vậy. Có vài vết nứt ở xương, vậy nên tất cả những gì mà Jeong Taeui có thể làm là cố định lại cho chắc rồi bó bột, và rồi chờ nó tự lành theo thời gian. Thật rắc rối, nếu như anh phải phẫu thuật, chẳng hạn như chèn lõi sắt vào để cố định xương thì khả năng cao là anh sẽ chẳng tỉnh lại nổi nữa. Khi còn trong quân đội, anh đã bị thương nặng và phải phẫu thuật. Và lúc ấy, nói phóng đại một chút thì anh đã suýt chết vì cuộc phẫu thuật chứ không phải vì vết thương của mình.

Lẽ ra anh không nên làm bản thân bị thương đến mức phải phẫu thuật. Nhưng với sự đen đủi của mình, Jeong Taeui đã phải liên tiếp rơi vào những tình thế khó khăn mà một người bình thường hiếm khi phải đối mặt. Vậy nên cũng nói rằng anh đã tự đào mộ chôn mình cũng không sai, nhưng mà...

"Vết thương đã lành rồi. Nhưng đừng để chân cậu hoạt động quá sức trong thời gian tới. Và cậu cũng cần được trị liệu vật lý mỗi ngày."

Bác sĩ nói. Ông ta khoác một chiếc áo blu đã nhuốm vàng, anh không biết màu ban đầu của nó có phải là màu trắng không nữa. Jeong Taeui gật đầu và lắc lắc cái mắt cá chân đã có thể cử động bình thường của mình. Bác sĩ nói rằng khi gỡ bột cao ra thì cổ chân sẽ trông nhỏ hơn trong một thời gian ngắn, và đó là sự thật. Không chỉ vậy mà lông chân ở chỗ bó bột cũng rậm hơn nữa.

Bác sĩ cũng nói rằng sau khi bó bột thì chân anh có thể hoạt động được bình thường, nhưng Jeong Taeui vẫn chăm chú nhìn vào chân mình một cách tò mò và tiếp tục lắng nghe những gì vị bác sĩ nói. Một vài lần bị thương cũng đem lại cho anh đống kinh nghiệm hữu ích, và dường như đối với những trường hợp như thế này thì vị bác sĩ nào cũng sẽ nói giống nhau. Jeong Taeui mỉm cười và ngẩng đầu lên rồi đơn giản nói một câu 'Cảm ơn' với vị bác sĩ.

Nó đã lành lặn và có thể bước đi bình thường. Nhưng có lẽ vì thói quen, anh khe khẽ bước xuống sàn đi vài bước rồi mới tiếp tục bước đi một cách tự nhiên.

Bệnh viện mà bà chủ homestay giới thiệu khá lớn và sạch sẽ so với một bệnh viện ở địa phương, và cơ sở vật chất bên trong cũng khá tốt. Thêm vào đó, nó có vị trí cực kỳ dễ tìm, nhưng nhược điểm duy nhất lại là khá xa chỗ anh ở.

Hôm nay là ngày họp chợ, và Ilay thì đã ra ngoài. Bởi vì homestay mà họ ở không đủ đồ dùng cần thiết để hắn có thể giải quyết hết đống công việc chồng chất, vậy nên hắn đã ra ngoài từ lúc bình minh để đến Dar es Salaam tìm kiếm nền văn minh phục vụ cho công việc của hắn. Ilay ra ngoài và nói rằng sẽ trở lại vào buổi tối, vậy nên anh sẽ phải đợi cả ngày để chờ hắn quay trở về.

Từ hôm qua Jeong Taeui đã không thấy Gable rồi, có vẻ như anh ta đã tìm được thêm chút manh mối để truy ra nơi mà Jeong Jaeui đang ở. Hình như anh đã nghe được rằng anh ta sẽ phải quay lại Oman hoặc Yemen một thời gian.

"Không biết liệu mình có tìm được anh không nữa..."

Jeong Taeui mở cửa bệnh viện và từ từ đi xuống cầu thang, lẩm bẩm.

Khá lâu kể từ khi anh đến Seringe. Một thời gian dài đủ để có thể tháo bột trên mắt cá chân của anh. Thời gian còn lại của Jeong Taeui không còn nhiều, và anh chẳng có chút manh mối nào tốt hơn để tìm anh trai cả.

Mặc dù cũng không ngồi yên một chỗ. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh cũng đều đi quanh khu vực Đông Nam để tìm chút manh mối. Hoặc nếu nghe được những tin tức dù chỉ là nhỏ nhất, anh cũng sẽ lần theo tin tức đó và tìm kiếm từ người này người kia. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, chẳng có tiến triển gì đặc biệt cả.

"Thật ra, vào những lúc như thế này thì Panzer Faust có vẻ rất hữu dụng. Thay vì đốt cả khu rừng một cách ngu ngốc, sẽ tốt hơn nếu như có thể nã súng chống tăng vào một cái biệt thự đáng ngờ nào đó..."

Jeong Taeui không tình nguyện lẩm bẩm, rồi đột nhiên cảm nhận được điều gì đó và thở dài. Không thể chối bỏ sự thật rằng có vẻ như anh cũng sắp phát điên rồi nên mới nghĩ tới việc sử dụng những thứ vũ khí hung tàn giống tên điên kia.

Jeong Taeui bước khỏi tòa nhà ba tầng cũ kỹ nằm trong bệnh viện và xuống đường phố hòa nhập với dòng người đông đúc qua lại.

"Anh xong rồi à, anh Taeil?"

Như thể đã chờ đợi anh ở đây ngay từ đầu, Shinru dựa vào bước tường hoa trước tòa nhà và mỉm cười nói với anh. Jeong Taeui dừng bước và nhìn chằm chằm cậu ta, chớp mắt.

"Ừ... em đã ở đây bao lâu rồi?"

"Từ lúc anh vào bệnh viện. Ồ, bột cao được tháo rồi nhỉ. Cảm giác có tốt hơn không?"

"Ừm. Sẽ phải cẩn thận hơn trong thời gian tới nhưng đi bình thường thì không sao."

Jeong Taeui vừa nói vừa gõ nhẹ chân xuống đường.

Ugh. Nếu như chuyện anh gặp Shinru sau khi tự ý rời khỏi nhà đến tai người đàn ông kia, chắc là anh sẽ bị giết luôn. Chỉ tưởng tượng đến nó thôi đã khiến Jeong Taeui thở dài thườn thượt.

Chiếc xe bốn bánh đã đưa anh từ homestay đến đây vốn phải đứng trước cổng bệnh viện, nhưng giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh cược chín trên mười phần rằng Shinru đã nhúng một tay. Jeong Taeui liếc nhìn lên cái ghế trống trên chiếc xe đang đỗ ngay gần đó và rồi lại nhìn Shinru. Cậu ta liền mỉm cười và nghiêng đầu như thể muốn nói, 'Sao nào.'

"Em vẫn ở Seringe à?"

Jeong Taeui vừa nói vừa đi về phía trước. 'Đúng vậy.' Shinru trả lời rồi bước theo sau.

Anh biết đường về nhà. Dù sao thì đường đến đây cũng chỉ là một đường thẳng và không quá phức tạp, vậy nên nếu muốn, Jeong Taeui có thể trở về ngay lập tức. Nhưng nếu muốn trở lại đó mà phải đi bộ thì có thể sẽ mất tới 10 tiếng đồng hồ bởi vì đi bằng ô tô đã mất tận 30 phút rồi. Mười tiếng ngay sau khi tháo bột là một thời gian quá dài.

Vấn đề là, đi bộ trở lại là chuyện nhỏ, nhưng nếu muốn đi bằng xe buýt hay phương tiện công cộng khác thì đó lại là chuyện lớn. Anh không biết làm cách nào để đến đó và cũng không biết cách để miêu tả nó, dù có cố gắng hỏi thì cũng chẳng thể giao tiếp được với người địa phương trong khi không hiểu ngôn ngữ của nhau. Và quan trọng hơn, Jeong Taeui không có tiền. Trong túi anh giờ chỉ còn vài đồng bạc lẻ.

Phương án cuối cùng là đi taxi. Anh sẽ bắt taxi, bảo họ đợi trước cửa homestay và vào phòng lấy tiền... Nhưng anh cũng từng nghe được rằng dù an ninh ở đây cũng không phải là quá mức tệ hại, nhưng cũng không thể nói là an toàn được. Vậy nên tốt nên là không nên liều lĩnh gọi taxi.

Jeong Taeui ngước mắt nhìn lên bầu trời mất một lúc.

Dù sao thì anh cũng gặp rắc rối rồi.

Shinru bước đi bên cạnh Jeong Taeui, và rồi theo hướng mắt anh cũng nhìn lên bầu trời. Cậu ta mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt anh. Khuôn mặt có phần ngượng ngùng nhút nhát ấy là người mà anh đã từng quen trước đây.

"Thật khác với khuôn mặt anh thấy hôm qua..."

"Em?"

Khi Jeong Taeui lẩm bẩm, Shinru vừa chỉ ngón trỏ vào mình vừa cười to.

Hoàn toàn khác biệt. Khác hoàn toàn với một Shinru mà anh từng quen tại UNHDRO. Dù mọi thứ trên gương mặt ở cả quá khứ và hiện tại đều như đúc ra từ cùng một khuôn, nhưng Shinru vẫn như một người hoàn toàn khác vậy. Jeong Taeui từng nghĩ mình nhìn người cũng không tệ, nhưng thực tế chứng minh anh đã sai....

"Shinru. Em đã nói rằng em sẽ đợi. Em sẽ không bắt anh đi bằng vũ lực, và em sẽ đợi cho đến khi anh tình nguyện theo em."

Jeong Taeui vừa nói vừa hướng về phía homestay bước đi. Bên cạnh anh, Shinru gật đầu.

"Đúng."

"Nhưng nếu em đã xuất hiện một lần nữa trước mặt anh như thế này thì hẳn là sẽ không đơn giản như vậy nữa."

"Em đã nói rằng em sẽ chờ đợi, nhưng bây giờ em không thể không gặp anh được."

Shinru nói tỉnh bơ. Sau khi ngừng lại một chút, cậu ta tiếp tục lên tiếng với chất giọng có chút thay đổi.

"Thật ra thì thỉnh thoảng em vẫn lo lắng về nó. Em nghe thấy một giọng nói trong trái tim rằng em muốn có được anh bằng cách nào đó. Dù đó là gì, bằng mọi cách em phải giữ anh bên cạnh em."

"....Giết anh, lột da anh rồi đặt lên cái chiếu trúc và ôm mỗi khi đi ngủ?"

Shinru cười lớn, có lẽ cậu ta nghĩ rằng Jeong Taeui chỉ nói đùa. Nhưng Jeong Taeui không hề đùa, cũng giống như Shinru khi thốt ra những lời ấy mà chẳng có một tia đùa cợt nào trong đó.

Vị giác anh đắng ngắt, tay vô thức sờ lên túi áo ngực. Nhận ra chút cử chỉ đó, Shinru liền lấy một điếu thuốc ra khỏi túi và đưa đến trước mặt anh. Đầu sớm thuốc nhuộm ánh lửa đỏ, 'Cảm ơn." Jeong Taeui ngắn gọn trả lời và nhả một làn khói lên bầu trời.

Sự thực là anh đã bối rối. Không chỉ trong khoảnh khắc này mà đã có những lúc anh cảm thấy bối rối vì điều này. Shinru, người đàn ông đó, và về chính mình.

Kể từ ngày Shinru xuất hiện ở Seringe, Ilay mỗi đêm đều sẽ đến phòng anh, nhưng không phải lúc nào cũng làm chuyện đó. Hắn sẽ không làm gì nếu như cảm thấy hôm trước anh đã quá sức hoặc mệt mỏi, nếu không, Ilay sẽ vuốt ve cơ thể anh hết chỗ này đến chỗ kia trước khi anh chìm vào giấc ngủ.

Những lúc như vậy, anh thường nhìn hắn một cách mơ hồ và dường như ngất đi vì mệt mỏi. Trong khi ngủ dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất, Ilay cũng ngay lập tức mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu (anh không thể phân biệt được là hắn có đang ngủ thật hay chỉ là nhắm mắt lại thôi nữa). Với một trái tim bối rối khó tả. Nếu nói anh không thích cảm giác ấy thì cũng không phải. Vậy nên nó thậm chí còn phức tạp và khó hiểu hơn.

"Shinru. Anh nghĩ tốt hơn là em không nên chờ đợi thêm nữa."

Jeong Taeui lặng lẽ nhả khói thuốc. Giọng nói anh chìm trong dòng người ồn ã qua lại. Shinru không trả lời, chỉ bước đi bên cạnh canh như không nghe thấy và mỉm cười một cách bình tĩnh. Đột nhiên, cậu ta liếc nhìn anh rồi hỏi.

"Anh Taeil. Điếu thuốc anh hút thực ra không hẳn là thuốc lá."

"Huh?"

Jeong Taeui nhướng mày khó hiểu với nửa điếu thuốc vẫn còn ở trong miệng. Đây là lần đầu tiên anh hút loại thuốc này, và nó có vẻ hơi to, nhưng anh không biết nó có gì đặc biệt hơn những loại khác...

"Em cũng chưa từng thử trước đây... nhưng đó là thuốc phiện. Dù em đã pha trộn nó với lá thuốc lá và điều chỉnh tỷ lệ một chút để có thể dễ dàng hút hơn."

*Khụ*

Jeong Taeui ho như điên khi phun cái điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra–mà không, nó thậm chí còn không phải là thuốc lá. Jeong Taeui sặc sụa khi hít phải khói thuốc, cổ họng anh rất đau. Anh vừa ho vừa đập ngực, Shinru thấy vậy nói.

"Anh có ngạc nhiên không? Em đã định nói với anh khi anh hút xong."

Shinru đem vẻ mặt lo lắng thì thầm nói và đưa anh một chai nước. Cơn ho của Jeong Taeui đã giảm, nhưng anh chỉ nhìn cái chai nhựa với ánh mắt nghi ngờ và không nhận lấy nó. Shinru cười.

"Đây chỉ là nước. Và thứ anh vừa hút cũng chỉ là thuốc lá thôi. Anh sợ em sẽ cho anh uống thuốc phiện thật à."

"..."

Con người này có tính cách như thế nào vậy chứ... Jeong Taeui vừa nghĩ ngợi vừa lau miệng bằng mu bàn tay.

"Nhưng cũng có thuốc phiện, thực sự thì nó đã được pha trộn và xử lý rồi được bán như thuốc lá. Nó luôn là một trong năm món hàng đắt khách nhất của công ty em. Tất nhiên là nó không được bán trên thị trường."

Jeong Taeui lấy chai nước Shinru đưa, 'Thực sự chỉ là nước thôi." anh nhìn Shinru với ánh mắt cảnh giác khi uống nó. Shinru nhìn lên bầu trời với vẻ mặt vui vẻ và tiếp tục câu chuyện như chỉ đang kể lại một bộ phim.

"Chà, họ nói rằng chỉ cần hút nó trong vài ngày thôi thì sẽ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của nó được nữa. Khi đó thì dù ai tùy ý động tay chân với người đó cũng dễ như trở bàn tay."

Jeong Taeui tặc lưỡi cay đắng. Shinru không có ý định giết anh nữa, thay vào đó là biến anh thành một gã nghiện thuốc phiện rồi đem anh đi sao.

"Vậy nên,... thực sự thì em cũng đã cân nhắc về cách đó. Và cũng sẽ không còn ai muốn anh nếu anh trở thành một kẻ phế nhân như vậy, khi đó thì em có thể hoàn toàn có được anh."

"...Shinru."

Jeong Taeui ngắn gọn nói. Chỉ lúc ấy, Shinru mới ngừng nhìn lên bầu trời mà nhìn thẳng vào Jeong Taeui. Từ ánh mắt đó, Jeong Taeui nhận ra rằng những lời giống như một trò đùa ấy dường như có xen lẫn một chút chân thành.

Jeong Taeui không biết nên đáp lại thế nào, anh ngậm miệng lại rồi nhìn Shinru, thỉnh thoảng lại thở dài rồi lẩm bẩm một cách bất lực.

"Ước gì xung quanh tôi chỉ có một thằng điên không trị nổi thôi."

Shinru phá lên cười. Dáng vẻ vẫn đáng yêu như một viên bi tròn trịa xinh xắn lăn qua lăn lại ngày nào.

"Không, không phải như vậy đâu. Lúc ở trên máy bay khi đến đây, quả thực em đã nghĩ về mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy anh... em không thể làm vậy được nữa."

Shinru hào hứng xua tay, rạng rỡ như ánh mặt trời, cậu ta đi trước hai bước rồi quay lại đối mặt với anh, nghiêng đầu rồi lẩm bẩm, "Thật đẹp."

Như Shinru nói, bầu trời rất đẹp. Hoàng hôn đang dần buông, bầu trời phía xa xa vẫn xanh thẳm, nhưng ở nơi mặt trời lặn, sắc xanh tím nhạt nhòa đang lan tỏa hòa lẫn với màu xanh lam.

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn một Shinru rạng rỡ như bầu trời.

Trông thật dễ thương, cho dù biết rằng ẩn sâu trong con người ấy có thể là một con quái vật ngoài sức tưởng tượng của mình, đối với Jeong Taeui, Shinru vẫn là một đứa trẻ đáng yêu. Những cảm xúc nhẹ nhàng ban đầu đâu thể dễ dàng tan biến đến vậy. Nghĩ lại thì cũng đã có thời điểm anh muốn làm chuyện đó với đứa trẻ này. Cả hai cũng đã vào khách sạn cùng nhau - dù anh biết mong muốn của mỗi người là khác nhau - hoặc cũng có thể quá giống nhau - nên cuối cùng cả hai đã không đến được với nhau.

"...."

Dù sao đi nữa, nếu nói về tình yêu thì Shinru dường như là một lựa chọn tốt hơn là cái tên vô nhân tính kia. Ít nhất thì cơ thể Shinru cũng giống như con người.

Trong khoảnh khắc, một ý nghĩa lóe lên trong đầu anh. Và rồi Jeong Taeui thở dài chán nản.

Nhưng sau tất cả.

"Shinru... đừng đợi nữa."

Jeong Taeui lặp lại lời vừa rồi. Shinru vẫn đang nhìn lên bầu trời và khẽ lẩm bẩm.

"Dù chờ đợi bao lâu cũng không thể sao?"

"...ừm."

"Nếu vậy thì em không thể..."

Shinru lặng lẽ nói, rời ánh mắt khỏi bầu trời đang dần chìm vào bóng đêm rồi nhìn Jeong Taeui mỉm cười.

"Thậm chí em còn chưa chờ đợi, nhưng nếu anh đã nói vậy thì em nghĩ là em cũng không cần phải che đậy những cách thức để đưa anh đi nữa."

"Cái đó... không được."

"Không được đúng không? Vậy nên đừng nói những lời như vậy. Cứ vui vẻ nhẹ nhàng với em thôi. Ồ, đúng rồi. Anh Taeil, chúng ta đi chợ thôi, chợ."

Shinru đang nghĩ gì vậy? Cậu ta vừa nói vừa nắm lấy tay áo anh. Jeong Taeui nhướng mày.

"Chợ?"

"Gần đây có một nơi gọi là Baheb, và ở đó thường tổ chức chợ đêm mỗi tuần một lần. Họ nói rằng nó khá thú vị. Từ đây chỉ cần lái xe khoảng 10 phút thôi, rất gần, rất hoàn hảo và đúng thời điểm."

Jeong Taeui gật đầu và đáp 'à'. Đó là nơi mà anh cũng đã đến một vài lần. Có rất nhiều người giao thương ở đó, cho nên anh thường đến đó mỗi tuần một lần khi phiên chợ mở cửa để ngóng chút tin tức.

Và tất nhiên là anh chẳng thu hoạch được gì cả. Gable đã từng mua một chiếc tay cầm cho một cái ô, và anh không hiểu anh ta sẽ làm cái quái gì với cái mảnh gỗ không có ô đó.

"Anh, đi thôi." Shinru nói rồi nắm lấy tay áo anh lắc lắc.

Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Cũng sắp gần đến giờ Ilay về rồi. Dù thế nào đi chăng nữa thì nếu hắn trở về trước mà không thấy anh, chắc chắn hắn sẽ rất khó chịu khi anh lại ra ngoài một mình.

"Không được. Hôm nay anh có chút...."

"Anh, cùng đi đi. Em nghe nói ở đó có rất nhiều người, vậy nên có lẽ cũng sẽ có một ai đó...Nhưng em hơi sợ khi đi một mình."

Shinru mở to đôi mắt long lanh và nhỏ giọng nói. Khóe môi hơi rũ xuống, trông dáng vẻ thực sự sợ hãi. Nhưng Jeong Taeui nhìn sâu vào đôi mắt ấy, thầm nghĩ nếu bây giờ anh còn bị lừa bởi ánh mắt ấy lần nữa, vậy thì anh đích thị là một thằng ngốc.

"Lần sau đi. Hôm nay anh phải về. Xin lỗi."

"Vậy sao... vậy thì không còn cách nào khác."

Shinru đăm chiêu nói, nhưng thật bất ngờ cậu ta lại ngoan ngoãn lùi lại. Shinru khẽ thở dài rồi nhìn Jeong Taeui nở nụ cười.

"Mà này, anh Taeil. Từ đây đến chỗ anh ở còn xa lắm, vậy anh định đi bộ sao?"

"..."

Jeong Taeui đã quên béng mất.

Anh sực nhớ ra mình đang đứng giữa đường mà không một xu dính túi, cũng chẳng có phương tiện di chuyển.

Có vẻ như vừa tháo băng thì vết thương đã lại chuẩn bị tái phát rồi.

Jeong Taeui bình tĩnh nhìn Shinru. Shinru chỉ cười rạng rỡ như không biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love