ngàn lời
0.
oh haewon rời thành phố namwon trong đêm muộn, trời đen kịt như hôm lần đầu gặp em. nhưng giờ đây, ánh sao lấp lánh đã hoá thành hạt nước và giọt sương - những tập hợp đáng trân quý nhất trên đời. chúng tự do chao lượn, không chịu bó buộc.
oh haewon cũng trở thành ngôi sao. cô ra mắt với tư cách nghệ sĩ hoạt động cá nhân, gắn bó cùng dòng nhạc indie lạ tai. trong tương lai, cô muốn thử sức theo dòng nhạc rock để phần nào hồi tưởng về ngày xưa - ngày em còn lưu giữ giúp cô tình yêu ngây ngô của tuổi trẻ, dạt dào, mãnh liệt.
hằng năm, cô lại đặt một bó hoa ép khô đến trước mặt em vào một ngày trước tiết thanh minh. cô thích kể lể cho jinsol nghe chuyện bài hát mới gần đây, ông thợ cắt tóc, dì chủ quán cà phê; chao ôi! đủ thứ chuyện trên đời.
em vẫn hồn nhiên, hăng hái, sống động như hôm nào. haewon cảm thấy mình già dặn đi. cô suy đoán là thời gian đã ngưng đọng vì bae jinsol.
mười bảy của haewon được lấp kín bởi cái tên jinsol. khi ấy, có hai con người vọng tưởng về cảnh tượng hôn lễ ở đất nước hà lan. họ sẽ sắm căn hộ vừa đủ. sớm mai thái dương thức dậy, cô và em sẽ tập chào nhau.
- hi! wonie! - em ngáp, nhừa nhựa nói.
nắm tay jinsol, cô lén lút viết lên quyển tập vật lý hàng chữ bé xíu: "yêu em."
haewon nhìn lại và cô nghĩ hai đứa nhóc ngày ấy phải chăng đã chọn một từ quá nặng nề so với sức lực của chúng. trọng lượng của tiếng yêu vĩ đại đến nỗi không thể đo đạc được. sao không bao giờ sol, và cả cô nữa lại thốt ra từ thích?
người dẫn chương trình cố đọc vị cô trước ống kính máy quay. anh ta mò mẫm, dò xét, đưa cô vào thế lắt léo để tạo hiệu quả cho tiết mục.
- chà, album của em gần đây đang tạo cơn sốt lớn và bất ngờ nhận được sự đánh giá cao từ các nhà phê bình âm nhạc. - anh ta nhấn mạnh chữ bất ngờ.
haewon đáp:
- vâng, đúng là như vậy. em cũng bất ngờ trước sự ủng hộ của người hâm mộ, các khán giả đối với secret...
người dẫn chương trình liếc mắt xuống kịch bản, cười ẩn ý như thể anh ta vừa bắt được miếng mồi ngon. anh ta hấp tấp ngắt lời.
- chương trình đã tìm đến bạn học cấp ba của em. họ nói em là một người đồng tính. có thật như vậy chăng?
haewon trịnh trọng:
- thật lòng tôi cũng không biết điều đó.
người dẫn chương trình lắc đầu. có vẻ cô ca sĩ không giỏi đánh lạc hướng truyền thông. bao nhiêu năm trong nghề, anh ta đã quá quen với việc người nổi tiếng ứng xử không mấy khôn khéo.
anh ta gặng hỏi:
- thôi nào. sao em lại không biết được? chương trình ghi lại đoạn phỏng vấn với các bạn học của em rồi.
cô ca sĩ họ oh hít thật sâu:
- con gái, con trai em đều không cần. em chỉ cần em ấy mà thôi. nên em thực sự không biết. điều em biết là em yêu một người và người đó cũng yêu em, rất yêu em.
người dẫn chương trình không dễ dàng bỏ cuộc:
- như vậy là em thừa nhận mình thích con gái?
khán đài rầm rì tiếng bàn tán. thông báo điện thoại nhảy lên liên hồi. có cả những lời rủa sả chi chít.
haewon nghẹn ngào nhìn thẳng vào ống kính như thể đang nói với toàn thế giới và cho dấu yêu của cô. cô nói:
- những người phán xét tôi chưa hiểu: chỉ cần bạn và người bạn yêu ở trong cùng một trái đất - một thời không - đâu đó ngoài dải ngân hà bao la rộng lớn, chỉ riêng xác suất nhỏ bé này xảy ra đã là chuyện may mắn nhường nào. may mắn đến nỗi không chân thực.
người dẫn chương trình, vào lúc đó, cảm thấy bản thân đúng là kẻ nông cạn.
sau khi tiết mục phát sóng, đại hàn dân quốc sẽ rầm rộ về mối tình đầu ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ vô ngần của cô. tuy những khó khăn dữ dội cả hai trải qua còn lại vài câu văn ngắn ngủi.
haewon tràn trề hy vọng.
nhất định, lần này cô sẽ tìm thấy em trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro