Quyển 7: Chương 2
Trong Giới giải trí, trợ lý bên cạnh minh tinh nhìn qua có vẻ ngăn nắp, tươm tất. Nhưng trên thực tế, công việc của họ không hề nhẹ nhàng.
Ninh Thư cũng là lần đầu tiên làm trợ lý sinh hoạt của người khác. Khi còn sống, tuy không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là một thiếu gia, tự nhiên không phải làm gì, cũng không cần lo lắng vì sinh kế.
Lúc này, Lục Trạch đã một lần nữa quay về phòng ngủ của mình.
Ninh Thư hơi mơ hồ đứng ở phòng khách, không biết phải làm gì tiếp theo.
May mà cậu nhanh chóng nhớ ra, trong túi mình còn có một cuốn sổ tay ghi lại lưu ý công việc. Cậu vội vàng lấy ra, nhẹ nhàng nhíu mày. Lục Trạch trong kỳ nghỉ thực sự rất bận, rất ít khi có thời gian nghỉ ngơi, nên một khi có kỳ nghỉ, tuyệt đối không thể làm phiền anh ấy.
Ninh Thư không khỏi liếc nhìn về phía phòng ngủ, vậy hiện giờ Lục ảnh đế lại đang về phòng nghỉ ngơi sao? Vậy cậu bây giờ phải làm gì?
Thanh niên nhìn quanh phòng khách, cậu nhớ rằng Lục Trạch rất ghét đồ đạc của mình bị lộn xộn.
Ninh Thư đi qua, rồi đưa tay thu dọn chiếc ly trên bàn.
Như vậy có vẻ là không còn lộn xộn nữa nhỉ?
Cậu có chút do dự nghĩ thầm, vì chỉ có một mình cậu ở phòng khách, nếu không làm gì, ngược lại sẽ càng cảm thấy không tự nhiên.
Ninh Thư rửa sạch ba chiếc ly.
Cậu nhớ rõ vị trí đặt ly, rồi cẩn thận đặt lại.
Nhưng vừa mới đứng lên, cậu liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ phía sau:
“ Cậu đang làm gì?”
Ninh Thư giật mình, vội vàng quay người lại. Chỉ thấy Lục Trạch không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng ngủ, và đang đi đến phía sau cậu.
Nam nhân cao 1m87, cao hơn cậu gần 10 cm.
Ninh Thư không khỏi cảm thấy hơi lúng túng.
Rốt cuộc người đối diện này ăn gì lớn lên vậy, đều là con trai giống nhau mà sao lại có sự chênh lệch lớn đến thế?
Cậu sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích:
“Tôi chỉ đang rửa những chiếc ly trên bàn cho sạch sẽ thôi.”
Lục Trạch với đôi mắt đào hoa nhìn cậu.
Không thể không nói, Lục Trạch có một gương mặt thực sự hoàn mỹ. Dù là ngũ quan hay thân hình, đều không có bất kỳ khuyết điểm nào. Cho dù là Ninh Thư, một người đàn ông, cũng không thể không thừa nhận rằng, một người đàn ông như vậy quả thực rất có sức hút.
Cũng không có gì lạ khi Lục Trạch chỉ mới 20 tuổi đã bước chân vào giới giải trí, và chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã trở thành ngôi sao nổi tiếng đến mức này.
Lục Trạch khẽ mỉm cười nói:
“ Cậu không cần sợ, tôi cũng sẽ không ăn cậu đâu.”
Tuy nhiên, dáng người cao lớn của hắn lại tạo cho Ninh Thư một cảm giác áp bức.
Cậu không khỏi cảm thấy một chút lo lắng.
Lục Trạch nhìn vào vị trí của chiếc ly đã được sắp xếp lại, lộ vẻ kinh ngạc, sau đó anh đi đến gần hơn.
Ninh Thư thấy trên mặt nam nhân không có vẻ giận dữ, trong lòng lập tức yên tâm hơn.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của đối phương lại khiến cậu hoảng sợ.
Anh tiến đến trước mặt cậu, hơi cúi xuống, thân hình gần sát lại. Cặp mắt đào hoa kia quả thật khiến người ta không thể rời mắt, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng với đường cong tuyệt đẹp và gợi cảm.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông dần dần sát lại gần.
Ninh Thư không khỏi loạng choạng trong lòng, cậu lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cậu thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng từ người anh, mang theo một cảm giác lạnh lẽo ,đem lại cảm giác khó mà quên được .
Lục Trạch không hề dừng lại động tác, anh hơi cúi đầu, gần như mặt đối mặt với Ninh Thư. Sau đó, anh vươn tay ra, từ phía sau của thanh niên, cầm lấy chiếc ly của mình.
Ninh Thư nhìn lại, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Trong khoảnh khắc đó, cậu không khỏi nghi ngờ về xu hướng giới tính của Lục Trạch. Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ ấy.
Lục Trạch liếc qua thanh niên.
Người này có làn da thật sự rất trắng, cổ dài và đẹp. Ngoại hình của cậu cũng rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt kia, tạo cảm giác thật thoải mái.
Không biết vì sao, dưới ánh sáng , làn da trắng của Ninh Thư lại mang đến cảm giác quyến rũ không thể nói thành lời.
Lục Trạch ánh mắt dừng một chút trên khuôn mặt Ninh Thư, rồi đứng dậy, động tác và thái độ khôi phục lại vẻ xa cách. Anh mở miệng nói:
"Không ngủ được, nên tôi muốn pha một ly cà phê."
Ninh Thư hoàn hồn, cảm thấy rất xấu hổ vì những suy nghĩ vừa rồi.
Tai cậu không khỏi nóng lên, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
May mà đối phương không nhìn ra điều gì.
"Để tôi giúp anh, Lục tiên sinh,"
Ninh Thư nói.
Lục Trạch quay người lại, nhìn cậu một cái rồi hỏi:
"Cậu biết làm không?"
Ninh Thư gật đầu:
" Biết ạ."
Lục Trạch đưa chiếc ly cho cậu, rồi đi đến phòng khách, cầm lấy một tờ tạp chí lên xem.
Cử chỉ của anh vừa thanh thoát vừa tao nhã, dù chỉ mặc bộ đồ bình thường ở nhà, nhưng không khó để nhận thấy dáng người hoàn hảo.
Lục Trạch mặc dù hiện đang rất bận, nhưng anh luôn chú trọng việc rèn luyện thể dục và giữ gìn vóc dáng.
Dù bận rộn mỗi ngày, anh vẫn dành thời gian cho việc tập thể hình.
Tuy nhiên, anh không quá thích việc chụp ảnh cho tạp chí, nhưng mỗi lần một bộ ảnh ra mắt, đều bị công chúng tiêu thụ một cách không thương tiếc.
Biệt thự đầy đủ tiện nghi, Ninh Thư pha xong một ly cà phê và đưa đến trước mặt Lục Trạch.
Lục Trạch bỏ tạp chí xuống, vươn tay dài, cầm lấy ly cà phê và nhấp một ngụm.
Anh có vẻ trầm tĩnh, không rõ có hài lòng hay không.
Sau đó anh mở miệng đánh giá:
"Ừm, pha cũng không tồi."
Ninh Thư hơi căng thẳng, nhưng vẫn trả lời:
"Là cà phê của Lục tiên sinh không tồi."
Lục Trạch ánh mắt nhìn về phía cậu:
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ninh Thư môi mím lại, đáp: "23 tuổi."
Lục Trạch nhẹ nhàng nói:
"Cậu gọi trực tiếp là Lục ca đi, gọi Lục tiên sinh tôi không quen."
Ninh Thư ngoan ngoãn đổi xưng hô:
"Lục ca."
Giọng nói của thanh niên có chút dễ nghe, cũng mang theo sự dịu dàng, từ đó có thể cảm nhận một chút mềm mại.
Lục Trạch trong lòng cảm thấy như có gì đó nhẹ nhàng cào cào, anh không khỏi liếc nhìn thanh niên một cái, rồi thu lại tầm mắt, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Cầm lấy ly cà phê, anh nói:
"Ba ngày này, cậu có thể ở lại đây."
Ninh Thư lộ ra vẻ bất ngờ, ngay lập tức vội vàng gật đầu.
Lục Trạch nhướn mày, mỉm cười một cách dịu dàng:
"Nhưng cậu đừng hiểu lầm, nếu trong ba ngày này, cậu làm gì khiến tôi không hài lòng, tôi vẫn sẽ xem xét lại."
Nói xong, anh xoay người và đi vào phòng ngủ.
Linh Linh nói: "Tôi còn tưởng Lục ảnh đế tính tình rất tốt chứ, dù sao thì anh ấy trông rất ôn hòa và hiền lành."
Ninh Thư không khỏi cười khổ, trước đây cậu chưa tìm hiểu qua Lục Trạch, chỉ xem qua tư liệu, cũng từng nghĩ như vậy.
Sự thật đối phương vốn là người lạnh lùng xa cách và khó gần.
Nếu vừa rồi cậu không phải đang rửa ly, mà là tùy tiện động vào đồ đạc khác trong phòng khách...
Ngày đầu tiên, có thể cậu đã bị Lục Trạch đuổi đi rồi.
Biệt thự tuy lớn, nhưng không có ai thừa thãi. Cậu tưởng rằng có thể có người giúp việc chuyên dọn dẹp vệ sinh, và có lẽ là còn có cả đầu bếp riêng.
Nhưng khi đến giờ ăn, cậu mãi vẫn không thấy người tới.
Lục Trạch như thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, bình thản nói:
"Tôi có thói quen gọi cơm hộp ."
Ninh Thư hơi bất ngờ, cậu không nghĩ rằng Lục Trạch, một ảnh đế với giá trị con người cao như vậy, lại ăn cơm hộp. Nhưng sau đó, rất nhanh cậu đã nhận ra mình đã nghĩ sai.
Cơm hộp được mang đến không phải loại cơm hộp bình thường, mà thực sự rất sang trọng, giống như nhà hàng năm sao.
Ninh Thư không khỏi cảm thấy xấu hổ, sao cậu lại nghĩ rằng Lục Trạch sẽ ăn cơm hộp bình thường, nghĩ lại thì cũng là chuyện không thể nào.
Có lẽ là nhận ra suy nghĩ của cậu, Lục Trạch mỉm cười nhướn mày, nói:
" Tuy không thuê người nấu nhưng tôi cũng sẽ không bạc đãi bản thân."
Khi ăn cơm, anh không nói một lời, động tác ăn uống vô cùng tao nhã.
Ninh Thư không khỏi nghĩ đến những người có bối cảnh như những thiếu gia mà cậu từng biết. Bọn họ, dù có khí chất và cách nói năng, cũng khó có thể sánh được với Lục Trạch.
Sau khi ăn xong, Lục Trạch trở lại phòng.
Ninh Thư không biết Lục Trạch làm gì trong phòng, cậu cảm thấy mình như người mất hồn, cảm giác ngày đầu tiên thật sự quá nhàn hạ, như thể không có gì để làm.
Cậu cảm thấy hơi buồn chán, nhưng lại không dám tự tiện làm việc gì.
Hơn nữa, trong biệt thự này cũng không có việc gì để cậu làm.
Vì vậy, Ninh Thư do dự một chút, rồi quyết định lên mạng.
Lục Trạch quả nhiên rất chú ý, cậu vào Weibo và thấy những tin tức liên quan đến đối phương. Đó là một đoạn phim ngắn, là một bộ phim Lục Trạch đã từng diễn .
Ninh Thư trước nay, dù là kiếp trước hay hiện tại, đều không mấy bận tâm đến giới giải trí. Thế nhưng, sau khi xem xong, hắn vẫn cảm thấy bị cuốn hút.
Lục Trạch thực sự có kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời. Anh từng hóa thân thành hoàng đế, kẻ thống trị, và nhiều nhân vật bi kịch khác.
Ngay cả trong những phân cảnh ngắn ngủi, Ninh Thư vẫn cảm nhận được sự rung động. Cậu không chỉ đơn thuần nhìn thấy một diễn viên đang diễn, mà dường như nhân vật ấy thật sự đang sống động trước mắt vậy.
Các bình luận cũng hết lời khen ngợi diễn xuất của Lục Trạch. Tuy vậy, Ninh Thư vẫn cảm thấy có những ý kiến trái chiều. Câukhông khỏi tự hỏi: "Lục Trạch diễn giỏi như vậy, sao vẫn có người không thích?"
Có lẽ, đó là do ảnh hưởng từ những video cắt ghép.
Trong đầu Ninh Thư chợt hiện lên từng hình ảnh các nhân vật mà Lục Trạch từng thể hiện. Cậu từng xem qua vài bộ phim truyền hình khi còn sống, nhưng chúng đều khá cũ, và cậu cũng không xem nhiều.
Nếu bảo cậu gọi tên một ngôi sao nào đó, có lẽ cậu cũng chẳng nhớ nổi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị một diễn viên, một ngôi sao, thu hút đến như vậy.
Chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi.
Không kìm được tò mò, Ninh Thư mở một bộ phim truyền hình của Lục Trạch. Cậu không cố tình lựa chọn mà chỉ tùy tiện nhấp vào một bộ bất kỳ.
Không ngờ lại bị cuốn vào như thế.
Màn hình điện thoại hiển thị cảnh nam nhân trong phim đang véo nhẹ má nữ chính, giọng nói trầm ấm cất lên:
" Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Dù công nhận rằng diễn xuất của Lục Trạch rất tốt, nhưng cảnh này lại hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng.
Ngay lúc này, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, lấy đi chiếc điện thoại trên tay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro