Quyển 7: Chương 17
Ninh Thư thoáng ngẩn người, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
Lục Trạch giơ chiếc điện thoại trong tay lên, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Nhìn quen mắt không?”
Lúc này, Ninh Thư mới nhận ra chiếc điện thoại mà Lục Trạch đưa cho cậu giống hệt của anh.
Cậu cúi xuống nhìn vật trong tay, cảm giác như nó nóng lên một chút. Trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, nhưng ngay lập tức bị cậu ép xuống. Một chút bất an len lỏi trong lòng.
Dường như nhận ra điều đó, Lục Trạch chậm rãi giải thích: “Đây là nhãn hàng tôi làm đại diện, nhà đầu tư tặng hai chiếc.”
Anh khẽ nheo mắt nhìn Ninh Thư, giọng điệu ôn hòa:
“Chiếc còn lại cũng chẳng có ai dùng. Tiểu Thư, có phải cậu cảm thấy món quà này quá đơn giản không?”
Ninh Thư lập tức lắc đầu. Sao cậu có thể chê được chứ?
Cậu nhớ mang máng fan từng nói rằng điện thoại của thương hiệu này thuộc dòng cao cấp, xa xỉ, giá không hề rẻ.
“Cảm ơn Lục ca.”
Sợ đối phương hiểu lầm, cậu còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Lục Trạch bật cười khẽ, vươn tay xoa đầu cậu, giọng trầm thấp:
“Không cần giữ gìn quá đâu, hỏng rồi tôi lại mua cho cậu cái khác.”
Ninh Thư im lặng.
Tại sao Lục Trạch lại đối xử với cậu tốt đến vậy?
Tốt đến mức cậu gần như quên mất bản thân chỉ là một người đang làm nhiệm vụ.
Cậu cúi đầu ngẩn ngơ một lúc lâu, mãi đến khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, mới bất giác hoàn hồn.
Không lâu sau, Lục Trạch bước ra, mái tóc còn vương chút ẩm ướt.
Anh nhìn cậu, giọng ôn hòa: “Sao còn chưa ngủ?”
Lục Trạch đi tới ngồi xuống giường, chậm rãi nói: “Sắp vào đoàn phim rồi, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt. Điều kiện trong đoàn không thể thoải mái như ở đây đâu.”
Nghe vậy, Ninh Thư nhẹ giọng đáp: “Ngủ ngon, Lục ca. Anh cũng vậy.”
Lục Trạch không nói gì.
Một lát sau, đèn trong phòng dần tắt.
Cơ thể ấm áp của người đàn ông nằm xuống bên cạnh, trong bóng tối vang lên tiếng chăn cọ xát khe khẽ, rồi nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Nhưng Ninh Thư không sao ngủ được.
Cậu cảm thấy Lục Trạch đối với cậu quá tốt.
Tốt đến mức khiến cậu không hiểu nổi.
Cậu mơ hồ có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại sợ rằng mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Lục Trạch chợt vang lên bên tai:
“Tiểu Thư, cậu ngủ rồi sao?”
Giọng nói trầm thấp của Lục Trạch vang lên, mang theo chút ôn nhu và lưu luyến.
Ninh Thư không hiểu sao lồng ngực lại nóng lên.
Nhưng lần này, cậu không đáp lại như mọi khi. Cậu chọn cách im lặng, có lẽ vì trong lòng mơ hồ dự cảm được điều gì đó sắp xảy ra.
Và ngay khoảnh khắc ấy—
Lục Trạch đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay cậu.
Cơ thể người đàn ông chậm rãi áp sát lại.
Ninh Thư thoáng ngẩn ra, đến khi hơi thở ấm áp phả lên mặt, cậu mới có chút hoảng loạn.
Yết hầu khẽ động, cậu vô thức gọi: “Lục ca?”
Giọng nói của thanh niên mang theo sự mơ hồ chưa tỉnh.
Lục Trạch cúi đầu, cánh tay siết chặt hơn một chút, giọng nói dịu dàng:
“Tôi có thể hôn em không, Tiểu Thư?”
Anh vốn định chờ thêm một chút.
Nhưng có lẽ anh đã đánh giá quá cao sự tự chủ của bản thân.
Mỗi đêm, người mình thích đều nằm ngay bên cạnh. Mỗi ngày có thể kiềm chế được, đã dùng đến toàn bộ sức lực rồi.
Nhưng tối nay—
Có thể vì hơi thở của thiêú niên quá mức mê hoặc.
Hoặc có lẽ, Lục Trạch thật sự không thể nhịn được nữa.
Anh lặp lại lần nữa: “Không nói lời nào… có phải tôi có thể xem như em đã đồng ý không?”
Thực ra, Ninh Thư chỉ là bị dọa đến ngây người.
Lời nói của người đàn ông như một tiếng sấm nổ vang trong đầu, khiến cậu sững sờ, thậm chí quên cả phản ứng.
Và ngay lúc ấy—
Người đàn ông cúi xuống, nắm lấy cánh tay cậu. Môi mỏng khẽ lướt qua, nhẹ nhàng đặt xuống, rồi dần dần chạm đến bờ môi của thiếu niên.
Ninh Thư: “Ưm…!”
Cậu khẽ mở mắt, trong đáy mắt còn đọng lại chút ngỡ ngàng.
Nhưng giây tiếp theo—
Đầu lưỡi bá đạo đã mạnh mẽ xâm nhập, cuốn lấy từng tấc trong khoang miệng cậu.
Ninh Thư hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Cậu phát hiện bản thân căn bản không thể động đậy, mặc dù dạo gần đây vẫn luôn theo Lục Trạch tập luyện.
Nhưng cậu không ngờ rằng—
Người đàn ông nhìn qua ôn nhuận như ngọc, vậy mà sức lực lại mạnh đến thế.
Hơn nữa, nụ hôn này—
Lại bá đạo đến mức khiến người ta như rơi vào cơn say.
Lục Trạch cũng không ngờ rằng, một nụ hôn lại có thể mang đến cảm giác tuyệt vời đến vậy.
Khiến anh chỉ muốn nuốt trọn thiêú niên dưới thân mình, giam cậu trong lòng, không để cậu trốn đi đâu được.
Ninh Thư không biết mình đã bị hôn bao lâu.
Mãi đến khi cảm giác như sắp không thở nổi nữa, cậu mới được buông ra.
Người đàn ông khẽ thở dốc, giọng nói ôn hòa mà trầm thấp, mang theo chút áy náy:
"Tiểu Thư, em có ổn không?"
Đôi mắt Ninh Thư hơi ươn ướt. Cậu ngồi dậy, đôi môi vô thức mím chặt, như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt thành lời.
Mãi một lúc sau, giọng cậu khẽ cất lên:
"Lục ca… Anh… Vì sao…?"
Cậu mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám xác nhận.
Lục Trạch im lặng trong bóng tối.
Mãi thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói:
"Tiểu Thư, tôi hình như thích em mất rồi."
Anh dừng lại một chút, rồi khẽ hỏi:
"Em có phải bị tôi dọa sợ rồi không?"
Ninh Thư không đáp.
Trong đầu cậu rối bời, không biết phải đối mặt thế nào với tình huống này.
Lục Trạch khẽ cười khổ:
"Em ghét tôi chạm vào em sao?"
Anh siết nhẹ bàn tay thanh niên.
Ninh Thư giật mình nhận ra, cơ thể Lục Trạch cũng đang căng thẳng.
Cậu không biết nên nói gì, chỉ có thể theo bản năng lắc đầu.
Lục Trạch nhạy bén nhận ra động tác này trong bóng tối.
Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa, như đang dẫn dắt:
"Vậy em có thích tôi không?"
Ninh Thư hơi mím môi.
Thích?
Thích ư?
Trước đây, cậu chưa từng yêu đương, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng mình thích con gái.
Vậy mà bây giờ…
Ninh Thư cảm thấy đầu óc rối loạn.
Lục Trạch không nghe thấy câu trả lời, cũng biết mình không thể quá vội vàng, tránh làm cậu hoảng sợ.
Anh thấp giọng nói:
"Tiểu Thư, tôi không ép em. Em có thể suy nghĩ thật kỹ, thử ở bên tôi một lần, được không?"
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng.
Ninh Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc lâu sau, cậu mới cất giọng:
"Lục ca, tại sao anh lại thích tôi?"
Cậu thật sự không hiểu.
Người ưu tú như Lục Trạch, sao có thể thích một người như cậu?
Huống hồ, cậu còn là một chàng trai.
Lục Trạch khẽ cười:
"Tại sao tôi lại không thể thích em? Em rất tốt."
Lục Trạch tiếp tục, giọng nói vẫn dịu dàng như trước:
"Em dễ mềm lòng, luôn suy nghĩ cho người khác. Em không nhận ra sao? Thực ra em rất giỏi, rất hiểu biết. Tôi thật sự rất kinh ngạc."
Ninh Thư im lặng.
Kiếp trước, cậu xuất thân từ một gia đình có điều kiện, được học hành đầy đủ. Dù không theo học trường danh giá, nhưng cha cậu vẫn luôn muốn cậu có một nền tảng vững chắc, không thua kém ai.
Thế nhưng, vì ít giao thiệp với bên ngoài, Ninh Thư dần cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, không có gì nổi bật.
Cậu không chói sáng như Ninh Hi.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu: " Cậu rất tốt."
Lục Trạch nhìn cậu, giọng điệu vẫn ôn hòa mà dễ nghe vô cùng:
"Chờ em suy nghĩ kỹ rồi, hãy cho tôi một câu trả lời, được không?"
Giọng nói này, fan của anh thậm chí còn thu lại làm ASMR ru ngủ. Nhưng càng nghe, họ lại càng phấn khích hơn.
Có người còn đùa: "Nghe xong là mất ngủ luôn ấy chứ!"
Ninh Thư vẫn không lên tiếng, cảm giác có chút không chân thực, cũng không biết nên làm thế nào.
"Tiểu Thư?"
Lục Trạch khẽ thở dài.
Ninh Thư giật mình hoàn hồn, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng đáp:
"Được."
Lục Trạch hơi khàn giọng:
"Tôi đi toilet một chút."
Ngay khoảnh khắc anh xoay người, dường như nhận ra điều gì đó.
Ninh Thư lập tức đỏ bừng mặt.
Lục Trạch không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng rời khỏi phòng.
Còn Ninh Thư, dù đã nằm lại trên giường, nhưng hoàn toàn không tài nào chợp mắt.
Thật lòng mà nói, đầu óc cậu lúc này vô cùng rối loạn.
Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi cảm giác bên cạnh hơi trũng xuống, thân thể cậu lập tức cứng đờ.
Lục Trạch khựng lại một chút, sau đó dịu dàng nói:
"Nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể về phòng mình ngủ."
Anh chậm rãi tiếp lời:
"Tiểu Thư, tôi sẽ không ép buộc em."
Ninh Thư không đáp.
Cậu biết Lục Trạch đối xử với mình rất tốt, nhưng cũng chính vì thế, cậu càng cảm thấy đối phương không nên thích mình.
Rõ ràng, mọi chuyện không nên như thế này.
Cậu khẽ nói:
"Lục ca, tôi… trong lòng tôi rất rối bời."
Cuối cùng, Ninh Thư vẫn chọn rời khỏi phòng Lục Trạch.
Về đến phòng mình, cậu không nhịn được mà gọi nhỏ:
"Linh Linh?"
Điều khiến cậu bất ngờ là, Linh Linh lại xuất hiện ngay lúc này.
Nó hỏi:
"Ký chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ninh Thư kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Nhưng Linh Linh bây giờ không còn là một hệ thống non nớt nữa. Nó đã thấy qua biết bao nam chính quỳ gối dưới chân ký chủ. Nó không còn ngây thơ, mà là một Linh Linh đã nhìn thấu thế gian.
Vậy nên, giọng điệu của nó vô cùng thản nhiên:
"A~ Ký chủ, độ hảo cảm của Lục Ảnh Đế dành cho anh đã đạt 80!"
Ninh Thư sững sờ.
Cậu chớp mắt, lẩm bẩm:
"Anh cảm thấy… Lục Trạch không nên thích anh."
Ninh Thư mơ hồ tự hỏi, liệu có phải vì hai người ngủ chung một giường, nên Lục Trạch đã hiểu lầm tình cảm của mình hay không...?
Cậu nghĩ đến khả năng đó.
Nội tâm bỗng dưng siết chặt.
Linh Linh đột nhiên hỏi:
"Ký chủ, anh không muốn Lục Ảnh Đế thích anh sao?"
Ninh Thư trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.
Trong lòng cậu, Lục Trạch là một thần tượng quốc dân, sở hữu vô số người hâm mộ. Người xứng đôi với anh hẳn phải là một nữ minh tinh thanh thuần, hoặc nếu anh thực sự thích đàn ông, thì cũng phải chuẩn bị đối mặt với những ánh mắt nghi kỵ và sự công kích từ dư luận.
Ninh Thư từng thấy những bình luận cay nghiệt trên mạng. Chỉ đọc thôi đã cảm thấy khó chịu, huống hồ người trong cuộc sẽ phải chịu đựng đến mức nào?
Cậu không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Lục Trạch công khai xu hướng tình cảm của mình, cư dân mạng sẽ nói những gì về anh.
Ninh Thư miên man suy nghĩ rất lâu.
Linh Linh bỗng lên tiếng:
"Em nhớ thế giới này có nữ chính mà..."
Cậu sững sờ.
"Nữ chính?"
Linh Linh khẳng định chắc nịch:
"Đúng vậy, nữ chính."
"Thế giới này, nữ chính là Lâm Yên. Lục Trạch quen biết cô ấy qua một bộ phim. Sau đó, vì diễn xuất mà nảy sinh tình cảm, hai người bên nhau năm năm rồi kết hôn viên mãn."
Ninh Thư im lặng hồi lâu.
Cậu lắng nghe Linh Linh tiếp tục lải nhải, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Lâm Yên...
Vậy nên, Lục Trạch nhất định phải thích nàng sao?
Ninh Thư cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng cậu tự nhủ, đây mới là điều đúng đắn.
Lục Ảnh Đế có quỹ đạo cuộc sống của riêng mình, và anh nên đi theo con đường ấy.
Một con đường được toàn dân chúc phúc, chứ không phải một con đường đầy rẫy những hoài nghi và chỉ trích.
Thần sắc Ninh Thư có chút hoảng hốt.
Cậu thấp giọng hỏi Linh Linh:
"…Vậy em có biết khi nào Lâm Yên sẽ xuất hiện không?"
Linh Linh đáp ngay không chút do dự:
"Biết chứ, ký chủ! Lâm Yên sắp xuất hiện rồi. Cô ấy chính là một trong những diễn viên của đoàn phim lần này!"
(Tác giả có lời muốn nói)
Lục Ảnh Đế chuẩn bị bày mưu tính kế truy thê rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro