MẶT ĐEN TIA CHỚP 7 - Tác giả: Phạm Việt Long
CỨU CON DÊ
Mặt Đen và Bi Bi đi đến một đoạn đường, thấy giữa đám đất ở góc con đường này, có hai con dê bị buộc vào chân cột đèn. Một con dê lớn mầu đen và một con dê con mầu trắng. Cả hai đều kêu be... be... như cầu cứu. Bi Bi và Mặt Đen thấy có một chú thanh niên cao to cầm một cái roi đến quất lấy quất để vào con dê lớn. Con dê hứng chiu trận đòn như mưa, kêu la thảm thiết. Chú thanh niên không nói không rằng, cứ liên tiếp vụt roi vào khắp mình mẩy con dê. Chẳng mấy lúc, thân hình dê đầm đìa mồ hôi. Bộ lông nó tơi tả, ướt bê bết, trông thật khốn khổ. Hai chị em thương con dê quá nhưng không biết làm thế nào. Bi Bi hỏi:
- Chú ơi, con dê nó có khuyết điểm gì mà nó bị chú đánh đau thế?
Chú thanh niên vẫn không ngừng vụt dê, trả lời:
- Nó chẳng có khuyết điểm gì, nhưng nó sắp bị làm thịt đấy cháu ạ.
- Thế tại sao chú không thịt nó luôn mà còn đánh nó?
- À, vì người nó hoi lắm, phải đánh cho nó toát hết mồ hôi ra, thịt mới không bị hoi, ăn mới ngon.
- Thế hả chú, khổ thân nó quá. Chú đánh nó nhẹ thôi nhé.
Sau đó, chú thanh niên cầm dao ra chuẩn bị thịt con dê. Hai chị em vội rủ nhau về, vì không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi. Con dê con muốn dứt tung sợi dây để chạy theo hai đứa bé mà không được. Nó cúi đầu buồn rầu nhìn theo Bi Bi và Mặt Đen.
Về đến nhà, hai chị em không thể nào quên hình ảnh con dê trắng nhỏ nhoi cúi đầu nhìn mình với đôi mắt buồn thê thảm. Bi Bi bảo:
- Chị em mình ra xem con dê con thế nào đi!
Hai chị em lại ra bãi đất ở góc đường. Lúc này chỉ còn con dê trắng nhỏ xinh đang đứng lặng lẽ bên cột đèn điện. Thấy chị em lại gần, con dê bước tới, nhìn chăm chăm, rồi kêu be... be... như muốn cầu cứu. Bi Bi bảo:
- Khổ thân nó quá, mới bé tí thế này đã bị đem về làm thịt.
Mặt Đen bàn:
- Hay là mình thả nó ra chị nhỉ.
- Ừ, đúng đấy.
- Chị lại kia nhìn xem có ai không, để em thả con dê ra nhé.
Bi Bi quan sát một lúc, bảo:
- Không thấy có ai đâu. Hình như họ đang làm thịt dê trong nhà ấy.
Bi Bi vừa dứt lời, Mặt Đen đã tiến tới sát cột điện, thò tay cởi sợi dây buộc con dê. Con dê hơi ngỡ ngàng, tiến lại dụi đôi sừng bé xíu vào người Mặt Đen. Bi Bi bảo:
- Mặt Đen, phải tháo luôn sợi dây trên cổ nó mới được.
Mặt Đen làm theo lời Bi Bi. Bi Bi đập nhẹ vào lưng con dê:
- Thôi, chạy đi!
Con dê tung vó, chạy dọc theo con đường hướng về phía hồ.
Hai chị em nhanh chân rời khỏi hiệ trường. Về đến nhà, hai chị em mới thấy sợ, thở hổn hà hổn hển. Ông Ngoại thấy thế hỏi:
- Hai cháu làm sao mà thở như thế? Chắc là vừa chạy hả?
- Vâng ạ, chúng cháu chạy thi ấy mà.
Ông Ngoại nheo mắt cười:
- Đừng nói dối ông nhé. Ông nhìn là biết hai cháu không chạy thi mà đang sợ điều gì đó.
- Chúng cháu có chạy đấy ông ạ.
Ông lại cười:
- Ừ, thôi, ông không hỏi nữa để các cháu khỏi nói dối. Nhưng khi nào thích thì kể lại chuyện cho ông nghe nhé.
Ngồi một lúc, Bi Bi bảo Mặt Đen:
- Này, chị không muốn nói dối ông đâu.
- Em cũng thế.
Bi Bi lại gần ông, đập đập tay vào tay ông:
- Ông ơi!
- Ông đây.
- Ông ơi!
- Gì đấy cháu? Có gì thì cứ nói cho ông nghe nào.
- Ông ơi, lúc nãy cháu nói dối ông đấy.
- À, ông biết rồi.
- Nhưng mà cháu còn làm một việc ông ạ.
- Việc gì mà quan trọng thế?
- Cháu và Mặt Đen thả con dê nhà hàng ăn ông ạ!
Rồi Bi Bi kể lại toàn bộ sự việc cho ông Ngoại nghe. Trầm ngâm một lúc, ông bảo:
- Các cháu thương gia súc thế là tốt. Nhưng các cháu thả con dê rồi, có biết nó sẽ sống ở đâu không?
Bi Bi và Mặt Đen ngẩn người ra. Ông chậm rãi nói tiếp, giọng rầu rầu:
- Mà đường xá, xe cộ phóng nhanh vượt ẩu như thế này, không biết nó có bị tai nạn không...
SAVE THE GOAT
Blackface and Bi Bi went to a road, saw in the middle of the dirt at the corner of this road, there were two goats tied to the foot of a lamp post. One big black goat and one white baby goat. They both beep... beep... as if asking for help. Bi Bi and Black Face saw a tall young man holding a whip to hit a big goat. The goat received the blow like rain, screaming pitifully. The young man did not say no, repeatedly lashing the goats all over the body. Soon, the goat's body was drenched in sweat. Its fur was tattered, wet, and miserable. The two sisters love the goat so much but don't know what to do. Bi Bi asked:
- Uncle, what defect does the goat have that it is so hurt by you?
The young man continued to beat the goat, answering:
"There's nothing wrong with it, but it's about to be slaughtered, my dear."
- Then why didn't you kill it, but beat it?
- Well, because it's very rare, you have to beat it to sweat out, the new meat will not be spoiled, it will be delicious to eat.
- Well, uncle, it's so miserable. Just hit it lightly.
Then, the young man took out a knife to prepare the goat meat. The two sisters hurriedly invited each other to return, because they did not want to see the scene of blood flowing from their heads. The baby goat wanted to break the rope to run after the two children but couldn't. It lowered its head sadly to look at Bi Bi and Black Face.
Returning home, the two sisters could not forget the image of a small white goat looking down at her with sad sad eyes. Bi Bi says:
- Let's go and see how the baby goat is!
The two sisters went to the field at the corner of the street. At this time, only the beautiful little white goat was standing quietly by the electric light pole. Seeing the sisters approaching, the goat stepped forward, stared, and then bleated... beep... as if asking for help. Bi Bi says:
- Poor thing, it's so small, it was brought back to be slaughtered.
Table Black:
- Or should I let her go.
- Yeah, that's right.
- Go over there and see if there's anyone, let me release the goat.
Bi Bi observed for a moment and said:
- I don't see anyone. Looks like they're doing goat meat in that house.
Bi Bi just finished speaking, Black Face approached the electric pole, reached out and untied the rope tying the goat. The goat, a little surprised, went over and rubbed its tiny horns against Blackface. Bi Bi says:
- Blackface, you have to remove the rope around its neck.
Black Face follows Bi Bi's words. Bi Bi lightly patted the back of the goat:
- Come on, run!
The goat galloped, running along the road towards the lake.
The two sisters quickly left the scene. When they got home, the two sisters were scared, gasping for breath. Mr. Ngoi saw this and asked:
- How do you two breathe like that? Must have just run?
- Yes, we ran it.
Grandpa rolled his eyes and smiled.
- Don't lie to him. He saw that the two children were not running, but were afraid of something.
- We did run, sir.
He laughed again.
- Yeah, well, I won't ask anymore so you guys won't lie. But when you like, tell me the story.
Sitting for a while, Bi Bi said to Black Face:
- Hey, I don't want to lie to you.
- Me too.
Bi Bi approached him and slapped his hand.
- Mr.
- Here you are.
- Mr.
- What is it, kid? If there's anything, just tell him.
- Grandpa, I lied to you earlier.
- Oh, you know.
"But I still have one thing to do, Mr.
- What is so important?
- Me and Black Face let the restaurant goat eat you!
Then Bi Bi told the whole incident to Mr. After pondering for a moment, he said:
- It's good that you love cattle. But you let the goat go, do you know where it will live?
Bi Bi and Black Face froze. He continued slowly, in a sullen voice:
- And the roads and vehicles are speeding and overtaking like this, I don't know if it's been in an accident...
NƯỚC PHỞ CHUI VÀO MŨI
Bây giờ đi học, Bi Bi không ăn sáng ở nhà nữa. Tại nhà ăn của trường, sáng hôm nay, Bi Bi được cô giáo cho ăn phở. Cô giáo chỉ bê bát phở để trên bàn cho Bi Bi, chứ không ngồi xúc cho ăn như lúc bé ở nhà nữa.
Nhìn bát phở to đầy nước, Bi Bi hơi ơn ớn. Thấy bạn Nam ngồi trước mặt, Bi Bi bảo:
- Bạn ăn hộ tớ một ít nhé!
- Cũng được – Nam tán thành. Nam to hơn hẳn Bi Bi, ăn khỏe lắm. Bi Bi xẻ cho bạn Nam một phần ba bát phở. Ôi, nếu mà ăn cả bát, no quá, lại nôn thì mệt lắm.
Bi Bi bắt đầu xúc một thìa lên ăn. Chà, ngon quá. Lại một thìa nữa. Một thìa nữa. Bánh phở lòng thòng trên thìa. Bi Bi mút đánh chụt một cái. Ối, bánh phở chạy tụt vào miệng, nhưng lại làm cho nước phở bắn lên mũi, mắt. Ghê quá. Xúc thêm thìa nữa. Bánh phở có vẻ dài hơn, càng lòng thà lòng thòng. Mút mạnh một cái. Ối, nước phở chui cả vào mũi rồi. Suýt nữa thì sặc.
Bi Bi tạm dừng ăn, nhìn bát phở. Bi Bi nhớ ra rồi, khi ông xúc phở cho ăn, ông lấy thìa dằm dằm cho bánh phở ngắn bớt đi. Thế là Bi Bi làm theo. Dằm này. Dằm này. À, bánh phở bị đứt ra, ngắn lại rồi. Xúc lên một miếng nào. Á à, bánh phở nằm gọn trong cái thìa rồi, cùng với một ít nước nữa, trông ngon quá. Và, soạt một cái, bánh cùng nước phở nằm gọn trong miệng. Ngon ơi là ngon.
Cô giáo từ nãy đến giờ vẫn quan sát Bi Bi. Thấy Bi Bi thành thạo dằm bánh phở, xúc ăn gọn gàng, cô lại gần, khen:
- Con xúc gọn quá nhỉ!
Bi Bi sung sướng, khoe:
- Con làm theo lời ông Ngoại dạy đấy ạ!
OOPS, THE NOODLE SOUP GOT INTO MY NOSE
Now going to school, Bi Bi doesn't eat breakfast at home anymore. At the school cafeteria, this morning, Bi Bi was given pho by her teacher. The teacher only carried a bowl of pho on the table for Bi Bi, but did not sit and feed her like when she was at home.
Looking at the big bowl of pho full of water, Bi Bi was a little grateful. Seeing Nam sitting in front of him, Bi Bi said:
- Would you like to eat some for me?
"Fine," Nam agreed. Nam is bigger than Bi Bi, eats well. Bi Bi splits a third of a bowl of pho for Nam. Oh, if I eat the whole bowl, I'm so full, I'll vomit again, I'm so tired.
Bi Bi started scooping up a spoon to eat. Wow, so delicious. Another spoonful. One more spoon. Noodles hanging loosely on a spoon. Bi Bi sucked a bit. Oh, the noodle soup ran into the mouth, but it made the pho water splash on the nose and eyes. Eww. Spoon more spoons. The noodle soup seems to be longer, the more heart flutters. One sucker. Oops, the noodle soup got into my nose. Almost choke again.
Bi Bi paused to eat and looked at the bowl of pho. Bi Bi remembered that, when he shoveled pho to eat, he used a spoon to crush the noodles to make the pho shorter. So Bi Bi followed. This splinter. This splinter. Ah, the noodle soup is broken, shortened. Scoop up a piece. Ah, the noodle soup fits neatly into the spoon, along with some water, it looks so delicious. And, with a swipe, the cake and noodle soup fit in the mouth. Delicious, delicious.
The teacher has been observing Bi Bi ever since. Seeing Bi Bi masterfully splintering pho noodles and eating them neatly, she approached and praised:
- You're too short!
Bi Bi is happy, showing off:
- I did what Grandpa said!
CÂY LỘC VỪNG DŨNG CẢM
Nhà ông Ngoại có một cây lộc vừng rất đẹp. Được trồng trong một cái chậu lớn trên sân thượng, cây lộc vừng ngày một lớn lên, mạnh khỏe. Rồi một hôm, nó trổ ra những dải hoa dài như dây pháo tép, mầu đỏ tươi tắn.
Hàng năm, cứ vào khoảng tháng mười là lộc vừng lại thay lá. Những chiếc lá của năm cũ, dù còn mạnh khỏe, cũng vàng dần và rụng xuống gốc cây. Ông giúp cây thay lá nhanh và đều bằng cách tuốt hết lá, chỉ để lại cành. Sau đó ít lâu, lộc vừng bung ra những chiếc lá mầu tim tím, mọng nước, bóng bẩy, trông rất đáng yêu.
Nhưng năm nay, trời lạnh quá mà lại độc nữa, lúc thì rét căm căm, lúc lại nóng nồm, độ ẩm lên tới gần 100 phần trăm. Cây lộc vừng cũng bị thời tiết tác động, khó chịu lắm. Sau khi ông tuốt lá, hơn một tháng đã trôi qua, mà lộc vừng vẫn chưa bung lá ra. Thấy thế, bà phàn nàn:
- Gay rồi ông ơi, cây lộc vừng chắc là chết mất, trời độc quá!
Ông đến bên cây, quan sát thật kỹ. Có những mầm xanh bé tý cứ thụt thà thụt thò, không dám đâm chồi nảy lộc.
Ngày qua ngày, lộc vừng vẫn khẳng khiu những cành là cành. Mà lại có mấy cái chồi nhỏ tí bị quắt khô. Bà lo quá, bảo:
- Phải làm sao chứ ông ơi, cây lộc vừng sắp chết rồi.
Ông cũng thương lộc vừng lắm nên tìm mọi cách chăm sóc cây, Ông tưới tắm, bón phân vi sinh hàng ngày. Ông bấm tay vào thân cây lộc vừng, thì thấy vỏ cây vẫn mềm, xanh và ứa nước ra. Ông ghé sát cây, nựng nịu:
- Lộc vừng ơi, cố lên nhé. Ông và Bi Bi, Mặt Đen thương cháu lắm. Cháu phải cố lên!
Lộc vừng thì thào đáp lại như một làn gió thoảng:
- Vâng ạ. Nhưng cháu bị thần lạnh bao vây, không thoát ra được. Thần lạnh dọa cháu là nếu cứ đâm chồi ra, Thần sẽ làm cho héo quắt đi... Cháu sợ lắm!
- Thế thì cháu cứ trốn ở trong ấy, ông tưới nước, bón phân cho. Cháu giữ sức rồi khi nào thuận tiện thì bung ra nhé!
Ông nói cho bà yên tâm:
- Lộc vừng nói với tôi là nó còn khỏe, nhưng chưa ra được, bà đừng lo.
- Thế thì mừng quá. Tôi có bã chè đây, để tôi đắp vào gốc nó.
Thế rồi hàng ngày bà đắp bã chè, bã cà phê vào gốc và ông lại tưới nước, bón thêm phân vi sinh cho lộc vừng. Lộc vừng hít những hơi dài, hút lấy hút để chất dinh dưỡng từ những thứ do ông, bà tưới bón. Những chiếc chồi tròn căng, hé ra. Nhưng ác độc thay, những cơn gió nồm lại tràn đến, thổi thốc vào cây. Hơi nước bao phủ làm cho những chiếc chồi ngợp thở. Chiếc chồi lớn nhất hô:
- Các em, chui vào đã, chưa ra vội.
Đồng loạt, những chiếc mầm nấp vào dưới lớp vỏ cây ấm áp.
Ông lại bảo:
- Các cháu ngoan quá, dũng cảm quá!
Rồi ông và bà tiếp tục chăm cây. Bi Bi và Mặt Đen cũng đến tâm sự làm cho lộc vừng vui. Tiếng nói cười và hơi ấm của hai đứa bé làm cho lộc vừng thấy khỏe khoắn hẳn lên.
Cứ thế, qua tết rồi mà cây lộc vừng vẫn chưa trổ lá.
Bi Bi vừa thương cây lộc vừng, vừa thương ông bà vì mất công chăm sóc mãi mà lộc vừng chưa hồi sinh. Cùng với Mặt Đen, Bi Bi lấy bã chè giúp ông ủ vào gốc cây. Cô bé cũng thầm gọi bác Gió lành và bạn Gió con đến giúp lộc vừng chống lại gió nồm ẩm ướt.
Đêm ấy, Bi Bi thấy trời dễ chịu lạ thường. Độ ẩm đã giảm xuống, không khí nhẹ bẫng lên. Và kìa, cây lộc vừng bỗng trổ đầy lá non, lộc biếc. Mừng quá, Bi Bi gọi:
- Ông ơi, cây lộc vừng đâm chồi rồi!
Ông Ngoại lúc ấy vừa ở dưới bếp lên, cười lớn:
- Cháu nằm mê à? Thôi, dậy được rồi đấy!
- Không, cháu không nằm mê đâu. Cây lộc vừng xanh tốt rồi ông ạ!
Nhảy phắt khỏi giường, Bi Bi nắm tay ông:
- Cháu với ông lên thăm cây lộc vừng đi!
Hai ông cháu lên sân thượng. Ồ, lạ chưa kìa, cây lộc vừng đã trổ đầy lá biêng biếc và đầy chồi non. Những cơn gió mát lành mơn man làn da hai ông cháu, làm cho những chiếc lá lộc vừng rung rinh như vẫy chào. Ông khen:
- Lộc vừng dũng cảm quá, vượt qua được mùa gió rét kinh khủng rồi!
Lộc vừng vui quá, bỗng nói lên lời:
- Còn bạn mai vàng nữa, ông nhớ chăm bạn ấy thêm chút nữa. Bạn ấy ở miền Nam ra, chưa quen chịu rét như cháu.
Ông cười:
- Cháu yên tâm. Ông vẫn chăm bạn mai vàng đấy. Nhưng bạn ấy không trổ lá nhiều như cháu, mà để dành sức trổ hoa vàng trước đấy!
Bi Bi và Mặt Đen lại cùng ông chăm cây mai.
Đúng vào ngày rằm tháng giêng, cây mai bung ra ba bông mai vàng rực rỡ. Ông bảo:
- Hoa nở muộn mà lại hay. Có hoa sau tết càng vui.
Lúc ấy, toàn cây lộc vừng đã phủ một chiếc áo lá nõn nà, hứa hẹn sẽ trổ những dây hoa dài như tràng pháo tép, màu đỏ tươi...
SESAME PLANTS ARE BRAVE
Grandpa's house has a very beautiful sesame tree. Grown in a large pot on the terrace, the sesame tree is growing stronger and stronger. Then one day, it bloomed with long, bright red flower strips.
Every year, around October, the sesame buds change their leaves. The old year's leaves, though healthy, turn yellow and fall to the base of the tree. He helps the tree to change leaves quickly and evenly by stripping all the leaves, leaving only the branches. After a while, the sesame buds sprouted purple, succulent, glossy leaves that looked very lovely.
But this year, it's too cold and toxic again, sometimes it's bitterly cold, sometimes it's hot, the humidity is up to nearly 100 percent. Sesame buds are also affected by the weather, very uncomfortable. After he plucked the leaves, more than a month has passed, but the sesame buds have not yet sprouted. Seeing this, she complained:
- It's gay, sir, the sesame tree will surely die, it's so poisonous!
He went to the tree and looked closely. There are tiny green sprouts that just stick around, don't dare to sprout.
Day by day, sesame buds are still shriveled with branches. But there are a few tiny buds withered. She was very worried and said:
- What to do, sir, the sesame tree is about to die.
He also loves sesame seeds very much, so he finds ways to take care of the plants. He watered and fertilized every day. He pressed his hand on the trunk of the sesame tree, and saw that the bark was still soft, green and oozing water. He leaned close to the tree and caressed:
- Lucky sesame, try harder. Grandpa and Bi Bi, Black Face love you very much. I must try!
Sesame Loc whispered back like a breeze:
- Yes. But I was surrounded by the cold god, unable to escape. The cold god threatened me that if I kept sprouting, I'd make it wither... I'm so scared!
- Then you just hide in there, he watered and fertilized. I'll keep my strength and when it's convenient, I'll release it!
He reassured her:
- Loc sesame told me it was healthy, but not out yet, don't worry.
- So glad. I have tea grounds here, let me put on the base of it.
Then every day she put tea and coffee grounds on the root and he watered again, fertilizing more micro-organisms for the sesame buds. Loc sesame takes long breaths, sucks to absorb nutrients from the things that he and she watered. The buds are round and stretched, open. But cruelly, the gusts of wind came again, blowing against the trees. The steam covered the buds making them breathless. The biggest bud shouts:
- Guys, get in, don't come out yet.
All at once, the sprouts hid under the warm bark.
Again he said:
- The children are so good, so brave!
Then Grandpa and Grandma continued to take care of the tree. Bi Bi and Black Face also came to talk to make the sesame fortune happy. The laughter and warmth of the two children made Loc Sesame feel healthier.
Just like that, after Tet, the sesame tree has not yet blossomed.
Bi Bi both loves the sesame buds and loves her grandparents because it took forever to take care of them, but the sesame buds have not been revived. Along with Black Face, Bi Bi took tea leaves to help him incubate at the base of the tree. The little girl also silently called Uncle Wind and her friend Little Wind to come help the sesame buds against the wet and humid wind.
That night, Bi Bi found the sky unusually pleasant. Humidity has dropped, the air is light. And behold, the sesame tree suddenly bloomed with young leaves and buds. Overjoyed, Bi Bi called:
- Grandpa, the sesame tree has sprouted!
Grandpa at that time came up from the kitchen, laughing loudly:
- Are you in a coma? Come on, wake up!
- No, I'm not in a coma. The green sesame buds are good, sir!
Jumping out of bed, Bi Bi grabbed his hand:
- You and I go up to visit the sesame tree!
The two boys went up to the terrace. Oh, how strange is it, the sesame tree has blossomed with brilliant leaves and full of young shoots. The cool breeze caressed the skin of the two grandson and grandson, making the sesame buds flutter as if waving. He commended:
- Loc sesame is so brave, it has overcome the terrible wind and cold season!
Loc sesame was so happy, suddenly said:
- As for the golden apricot friend, he remembers to take care of her a little more. She is from the South, not used to the cold like me.
He laughs:
- I'm sure. He is still taking care of you. But she didn't have as many leaves as I did, but saved her energy to bloom before that!
Bi Bi and Black Face took care of the apricot tree with him.
Right on the full moon day of January, the apricot tree blooms three brilliant yellow apricot flowers. He said:
- Flowers bloom late but good. Having flowers after Tet is more fun.
At that time, the whole sesame tree was covered with a beautiful leaf shirt, promising to bloom long flower strings like small, bright red fireworks...
MẶN ĐÂU MÀ MẶN, CAY ĐÂU MÀ CAY
Bi Bi rất thích ăn cơm rang. Cứ sáng dậy là Bi Bi chỉ xin được ăn cơm rang. Hôm thì bà rang cơm, hôm ông lại rang cơm...
Một hôm, Bi Bi dậy hơi sớm, liền gọi: "Bà ơi, bà ơi, bà ơi!" Bà chạy từ bếp lên, hỏi:
- Có việc gì mà cháu cứ gọi bà liên tục thế?
Bi Bi rụt rè:
- Cháu... cháu... cháu... không thích bà rang cơm cho cháu ăn đâu!
- Tại sao thế?
- Vì bà rang cơm mặn lắm nên cháu không ăn được, cháu thích ông rang cơm cho cháu ăn cơ.
Bà nói:
- Mặn đâu mà mặn!
Bi Bi mạnh dạn hơn, nói tiếp:
- Bà ơi, mặn quá cho nên lưỡi của cháu nó vừa thò ra đã thụt vào, không chịu ăn nữa.
Hôm sau, Bà lại rang cơm cho Bi Bi ăn. Ôi, lạ quá, có chỗ thì nhạt, có chỗ lại mặn quá. Lưỡi sợ, lại thụt vào trốn ăn. Bi Bi ngậm miệng lại, nhưng thấy bà xúc thìa và nói: " Mặn đâu mà Mặn", liền mở miệng ra. Nhưng khi cơm vừa vào miệng, lưỡi đã thụt sâu vào, lẩn trốn, làm cho Bi Bi suýt bị nôn. Bà liền dừng tay, xúc một miếng ăn thử, thì thấy là mặn thật. Bà lẩm nhẩm: "Cho có tý nước mắm mà cũng mặn thế!". Đúng lúc ấy thì ông Ngoại xuống. Thấy bà kêu mặn mặn, ông bảo bà đưa cho ông nếm thử. Ầ, có chỗ nhạt, có chỗ lại quá mặn. Ông mỉm cười với bà:
- Tôi biết rồi bà ạ. Vì khi đổ nước mắm vào cơm, bà trộn không đều, nên có chỗ nhạt, chỗ mặn, chỗ lại quá mặn.
- Thế thì ông làm ạ! – Bi Bi nhanh nhảu hỏi.
- Ông làm hay bà làm cũng được cháu ạ. Quan trọng là làm đúng kiểu. Bây giờ bà cháu xem ông làm nhé.
Ông cho một ít nước mắm vào một cái bát con, cho ít nước nguội vào khuấy đều lên, rồi rưới lên cơm rang, đảo đều.
- Bi Bi thử ăn xem có mặn không nhé?
Bi Bi xúc một thìa cơm, ăn rồi nói:
- Mặn đâu mà mặn!
- Ấy, sao cháu lại nói thế?
- Cháu nói theo bà thôi ạ.
- À, bà quên đấy, bây giờ bà không nói thế nữa, và cháu cũng đừng nói như vậy nhé!
Bi Bi nhỏ nhẹ: "Vâng ạ" rồi xúc cơm ăn.
Đến hôm khác, Bi Bi được bà cho ăn mỳ. Nhưng vừa ăn một miếng, Bi Bi đã nhả ra, kêu: "Á, cay quá."
Bà bảo: "Cay đâu mà cay. Bà có cho ớt đâu mà cay". Bà bỗng dừng nói, bảo: "Ấy, xin lỗi hai ông cháu, tôi lỡ lời. Hình như tôi cho dầu sa tế cho nên cay. Thôi, để bát này bà ăn, bà làm bát khác cho Bi bi nhé".
Buổi chiều, bả rủ: "Bi Bi ơi, lấy dép đi chơi với bà nhé". Bi Bi buột miệng: "Dép đâu mà dép!". Bà sững người lại. Bi Bi vội xin lỗi bà và chạy đi lấy đôi dép nhựa để đi dạo với bà.
Bà dắt tay Bi Bi ra ngõ. Gió lồng lộng, mát quá. Bà bảo Bi Bi: "Cháu bị nói theo kiểu không hay của bà rồi. Từ nay bà không nói thế nữa, và cháu cũng đừng bắt chước bà nhé!". Bi Bi vâng một tiếng to và nắm chặt tay bà...
WHERE IS SALTY BUT SALTY!
Bi Bi loves to eat fried rice. Every morning, Bi Bi just asked to eat fried rice. One day she roasted rice, another day he roasted rice...
One day, Bi Bi got up a little early and immediately called: "Grandma, grandma, grandma!" She ran up from the kitchen and asked:
- Why do you keep calling her?
Bi Bi timid:
- I... I... I... don't like you to cook rice for me!
- Why?
- Because grandma fried rice is very salty, so I can't eat it, I like that you roast rice for me to eat.
She said:
- Where is salty but salty!
Bi Bi bolder, continued:
- Grandma, it's too salty, so my grandson's tongue has just stuck out and he won't eat anymore.
The next day, Grandma roasted rice again for Bi Bi to eat. Oh, it's so strange, some places are pale, some places are too salty. Fearful tongue, retreating to hide from eating. Bi Bi closed her mouth, but when she saw her shoveling a spoon and saying, "It's not salty, but it's salty", so she opened her mouth. But when the rice had just entered the mouth, the tongue was deeply indented and hid, making Bi Bi almost vomit. She stopped immediately, scooped a piece of food to try, and found that it was really salty. She mumbled: "For a little fish sauce, it's also salty!". At that moment, Grandpa came down. Seeing that she called it salty, he asked her to give it to him to taste. Oh, some are pale, some are too salty. He smiled at her.
- I know, ma'am. Because when she poured fish sauce into the rice, she mixed it unevenly, so there were places that were pale, places that were salty, and places that were too salty.
- Then you do it! – Bi Bi quickly asked.
- You can do it or she can do it too. It's important to do it the right way. Now let's watch him do it.
He put some fish sauce in a small bowl, put some cold water in, stirred it up, then poured it over the fried rice and stirred it up.
- Bi Bi try eating to see if it's salty?
Bi Bi scooped up a spoonful of rice, ate it and said:
- Where is salty but salty!
- Well, why do you say that?
- I'll just follow her.
- Oh, I forgot, now I don't say that anymore, and you don't say that either!
Bi Bi said softly: "Yes" and then scooped up the rice to eat.
The next day, Bi Bi was given noodles by her grandmother. But as soon as she ate a piece, Bi Bi released it, shouting: "Ah, it's too spicy."
She said: "Spicy where spicy. Where did she give chili to be spicy?" She suddenly stopped talking and said: "Yes, sorry, you two, I made a mistake. Looks like I put satay oil so it's spicy. Well, let her eat this bowl, she will make another bowl for Bi Bi."
In the afternoon, she asked: "Bi Bi, take your slippers to play with grandma". Bi Bi blurted out: "Where are sandals?". She froze. Bi Bi quickly apologized to her grandmother and ran to get a pair of plastic slippers to walk with her.
She took Bi Bi's hand to the alley. Strong wind, so cool. She told Bi Bi: "You have been told in my bad way. From now on, I won't say that anymore, and you won't imitate me either!" Bi Bi obeyed loudly and held her hand tightly...
BI BI LẠ QUÁ
Chiều thứ bảy, các bạn tập trung ở nhà Bi Bi rất đông. Mấy bạn được phép ngủ lại nhà Bi Bi. Bi Bi ngủ cùng các bạn trên tầng ba. Mẹ bật máy lạnh. Đêm, Bi Bi bị nhiễm lạnh, ho khẹc khẹc, nước dãi chảy cả ra áo. Mặt Đen hỏi:
- Chị làm sao thế?
- Chị bị ho.
Mặt Đen đưa tay sang phía Bi Bi và kêu lên:
- Ối!
- Làm sao thế?
- Cái gì ươn ướt trên tay áo chị ấy. Chị dậy thay áo đi.
Sáng, vì là ngày nghỉ, cho nên ông để cho các cháu ngủ thoải mái. Khi các cháu dậy, ông sờ đầu Bi Bi thấy hơi nong nóng. Ông bảo:
- Cháu bị nhiễm lạnh rồi. Để ông cạo gió cho.
Rồi ông lấy cái thìa bạc và lọ Dầu Gừng để cạo gió cho Bi Bi. Ông vừa bôi dầu, cạo được mấy cái trên gáy, đã thấy đỏ lựng lên. Ông bảo:
- Nhiều gió quá!
Ông cạo mạnh hơn một tý thì Bi Bi kêu:
- Đau quá, cháu không cạo đâu!
Bi Bi cứ cựa quậy làm ông không cạo được. Nhân thế, bọn Gió Độc chạy trốn vào trong lưng Bi Bi hết. Thế nhưng Bi Bi vẫn cứ ngọ ngoạy, rồi khóc, làm cho ông không cạo gió được. Mặt Đen dỗ:
- Chị Bi Bi ơi, đừng khóc nữa, để ông bắt gió cho.
Nhưng không hiểu tại sao hôm nay Bi Bi khóc dai quá. Dỗ thế nào cũng không nín. Ông Ngoại gọi Mặt Đen ra một chỗ, thì thào:
- Bây giờ các cháu xuống nhà chơi, để ông lại với Bi Bi.
- Ông ơi, ông đừng phạt chị Bi Bi, để chị cùng đi chơi với chúng cháu.
- Các cháu cứ xuống nhà chơi. Ông phải nghiêm khắc với Bi Bi mới được.
Khi các cháu đã xuống dưới nhà, ông Ngoại cầm ra chiếc gậy thần:
- Chiếc gậy này biết tự đánh những ai khóc. Chỉ khi nín rồi nó mới thôi đánh.
Ông dựng chiếc gậy thần ở gần giường, dặn:
- Bây giờ tôi xuống nhà. Gậy thần cứ việc thực hiện nhiệm vụ nhé.
Ông vừa bước ra thì Bi Bi nén khóc gọi:
- Ông ơi!
- Cháu gọi gì?
- Ông ơi, cháu không khóc nữa ạ.
- Để ông xem nào. Ấy, vẫn ấm ứ đấy thôi!
- Cháu nín rồi ạ. Ông đừng đóng cửa. Ông cho gậy thần nghỉ đi.
Ông Ngoại cất gậy thần đi. Các bạn xin phép ông bà để về nhà. Ông gọi:
- Bi Bi, xuống tiễn các bạn về nào!
Bi Bi cứ ngồi im trên giường. Ông nghiêm nét mặt:
- Bi Bi có nghe lời ông không?
Mặt Đen lại gần Bi Bi:
- Chị ơi, đừng để ông bực.
Lúc ấy Bi Bi mới từ từ xuống giường, tiễn các bạn. Thế rồi Bi Bi chạy vội vào nhà vệ sinh, nhưng không kịp, nước tiểu đã chảy ra quần.
Ông ngồi suy nghĩ: "Sao cháu Bi Bi hôm nay toàn làm những chuyện lạ lùng. Trước, bảo gì cháu cũng làm theo ngay, nay thì cứ bương bướng. Trước, tự dọn giường, hôm nay lại không dọn. Hôm trước tự đi giải đúng lúc, hôm nay lại tè cả ra quần". Ông gọi Mặt Đen ra bàn bạc:
- Hôm nay sao Bi Bi lạ quá. Hay đây là Bi Bi khác?
- Không, đây là chị Bi Bi đấy chứ.
- Nhưng ông thấy khác quá, hay là Bi Bị bị đổi rồi. Thôi, phải nhờ cô Tiên thử vậy.
Thế là ông gọi cô Tiên đến. Nghe ông nhờ kiểm tra xem cháu bé ngồi trước mặt có phải là Bi Bi không, cô Tiên liền lượn vòng quanh Bi Bi hai vòng rồi nói:
- Đúng là Bi Bi đấy ông ạ! Nhưng đây là mặt chưa tốt của Bi Bi hiện lên, mặt tốt của Bi Bi đang còn ngủ say.
Mặt Đen ngạc nhiên:
- Cô ơi, thế có hai chị Bi Bi ạ?
- Không phải, chỉ có một chị Bi Bi thôi cháu ạ. Nhưng trong người ai cũng vậy, có phần tốt và phần chưa tốt. Khi nào khỏe khoắn thì phần tốt nổi lên, làm việc tốt. Khi nào yếu ớt thì phần chưa tốt nổi lên. Nhưng nếu cứ để phần tốt trốn đi mãi, thì sẽ biến thành người xấu hẳn.
Nói rồi cô Tiên dặn ông Ngoại:
- Bây giờ ông bảo Bi Bi ngồi im suy nghĩ, tự tìm lại mặt tốt của mình ông nhé!
Rồi cô Tiên hóa thành một luồng sáng xanh mầu nước biển bay vèo đi.
Ông chưa kịp nói gì thì Bi Bi đã gọi:
- Ông ơi, bây giời cháu xin kiểm điểm ạ.
- Ơ, cháu trở lại bình thường rồi à?
- Chưa ạ, nhưng cháu kiểm điểm xong thì sẽ lại ngoan ông ạ, như cô Tiên bảo ấy.
Thế rồi, Bi Bi tự nhắc lại một loạt việc làm chưa tốt của mình, nào là không nằm im cho ông cạo gió, nào là không tiễn bạn khi bạn ra về, nào là không chịu dọn giường gọn gàng... Sau đó Bi Bi hứa sẽ làm mọi điều theo lời ông Ngoại. Ông bảo:
- Bây giờ cháu lên giường ngủ nhé!
- Vâng ạ.
Bi Bi trèo ngay lên giường. Cô bé cứ nắn nắn tay mình xem có còn là mình hay là Bi Bi khác...
Đúng lúc ông Ngoại ngủ say thì thấy Bi Bi lay lay. Mở mắt ra, ông thấy Bi Bi đang cố kéo đầu ông vào, vì ông nằm thế nào mà rơi cả đầu ra khỏi giường.
Sáng, ông ra phòng tắm, quay vào thì thấy Bi Bi đã dậy, đang dọn giường. Bi bi cố gấp cái chăn nhưng nó to quá cho nên cứ phập phà phập phồng. Ông khen:
- Bây giời mới đúng là Bi Bi của ông.
Khen xong, ông lại hỏi:
- Bây giờ cháu muốn gì nào?
- Cháu vẽ ạ. Ông cứ làm việc của ông đi ạ.
Bi Bi ngồi hí hoáy vẽ bức tranh gia đình đầm ấm vui tươi.
Nghe tiếng bà Ngoại kêu:
- Ôi, sao tự nhiên ngứa thế này.
Bi Bi liền chạy sang gãi lưng cho bà. Bà khen:
- Cháu nhanh và ngoan quá, biết chăm bà. Cảm ơn cháu nhé.
Ông đang ngồi viết thì Bi Bi đứng lên đấm vai cho ông.
Chiều, ông rủ cháu đi chơi Hồ Tây. Bi Bi nhanh nhẹn sắp xếp túi của mình, với khăn, mũ, áo, chai nước... Xong, Bi Bi lại soi gương. Ông thấy thế mỉm cười:
- Cháu xem lại xem có đúng là Bi Bi ngoan không?
- Đúng rồi ông ạ, đây đúng là cháu rồi. May quá, cháu chưa bị đổi ông nhỉ!
BIBI IS SO STRANGE
On Saturday afternoon, many of you gathered at Bi Bi's house. You are allowed to sleep at Bi Bi's house. Bi Bi slept with her friends on the third floor. Mom turned on the air conditioner. At night, Bi Bi caught a cold, coughed, and drooled all over her shirt. Blackface asked:
- How are you?
- You have a cough.
Blackface extended his hand to Bi Bi and exclaimed:
- Oh!
- What's the matter?
- Something wet on her sleeve. Get up and change your clothes.
In the morning, because it was a day off, he let the children sleep comfortably. When the children got up, he touched Bi Bi's head and felt a little hot. He said:
- I have a cold. Let him shave the wind.
Then he took the silver spoon and the jar of Ginger Oil to shave Bi Bi's wind. He had just applied oil, shaved a few on the nape of his neck, and felt red. He said:
- Too much wind!
When he shaved a little harder, Bi Bi cried:
- It hurts, I don't shave!
Bi Bi kept stirring so that he could not shave. By the way, the Poison Winds fled into Bi Bi's back. But Bi Bi still squirmed, then cried, making him unable to shave. Black Face coax:
- Sister Bi Bi, don't cry anymore, let him catch the wind.
But I don't understand why Bi Bi cried so hard today. Don't hold back no matter how. Grandpa called Blackface aside and whispered:
- Now the children go downstairs to play, leaving Grandpa with Bi Bi.
- Grandpa, don't punish Bi Bi, let her go out with us.
- Come on down to the house and play. He must be strict with Bi Bi.
When the children went downstairs, Grandpa took out the magic stick:
This stick knows how to beat those who cry. It only stops hitting when it stops.
He set up the magic staff near the bed and said:
- I'm going home now. Stick to doing the task.
As soon as he stepped out, Bi Bi suppressed her tears and called:
- Mr.
- What do you call?
- Grandpa, I don't cry anymore.
- Let him see. Well, it's still warm!
- I'm done. Don't close the door. He let the wand rest.
Grandpa put away the magic stick. You ask your grandparents to go home. He called:
- Bi Bi, let's see you off!
Bi Bi sat still on the bed. He made a serious face:
- Did Bi Bi listen to you?
Black face approaches Bi Bi:
- Sister, don't make him angry.
At that time, Bi Bi slowly got out of bed and sent her friends off. Then Bi Bi rushed to the toilet, but not in time, urine leaked out of her pants.
He sat and thought: "Why is Bi Bi doing all sorts of strange things today? Before, I did whatever I told him, now I'm stubborn. Before, I made my own bed, today I don't clean it. Yesterday, I went to the tournament at the right time, today I peed my pants." He called Blackface to discuss:
- Why is Bi Bi so strange today? Or is this another Bi Bi?
- No, this is Bi Bi's sister.
- But you think it's different, or Bi Be has been changed. Well, have to ask Tien to try it.
So he called Miss Tien to come. Hearing him ask to check if the baby sitting in front of her was Bi Bi, Miss Tien immediately circled Bi Bi twice and said:
- That's Bi Bi, sir! But this is Bi Bi's bad side showing up, Bi Bi's good side is still sleeping.
Surprised Black Face:
- Miss, so there are two Bi Bi sisters?
- No, there is only one Bi Bi, my dear. But everyone is like that, there is a good part and a bad part. When healthy, the good part emerges, doing good work. When weak, the bad part emerges. But if you let the good part hide forever, you will turn into a bad person.
Then, Miss Tien told Grandpa:
- Now you tell Bi Bi to sit quietly and think, find your own good side!
Then the fairy turned into a blue light the color of the sea and flew away.
Before he could say anything, Bi Bi called:
- Sir, now I would like to check.
- Oh, you're back to normal?
- No, but I'll be good again after the review, as Miss Tien said.
Then, Bi Bi reminded herself of a series of bad deeds, which is not lying down for him to shave, which is not to see you when you leave, which is to refuse to make the bed neatly... Then Bi Bi promises to do everything according to Grandpa's words. He said:
- Now go to bed!
- Yes.
Bi Bi climbed onto the bed. The girl kept squeezing her hand to see if it was still me or another Bi Bi...
Right when Grandpa was fast asleep, he saw Bi Bi shaking. Opening his eyes, he saw Bi Bi trying to pull his head in, because he fell out of bed when he was lying down.
In the morning, he went to the bathroom, turned back to see Bi Bi was up, making the bed. Bi Bi tried to fold the blanket but it was too big so it kept bouncing around. He commended:
- Now is your Bi Bi.
When finished, he asked again:
- What do you want now?
- I draw. You go on doing your job.
Bi Bi sat and drew a picture of a warm and joyful family.
Listen to Grandma's voice:
- Oh, why is it so itchy all of a sudden.
Bi Bi immediately ran over to scratch her back. She complimented:
- You are so fast and good, you know how to take care of grandma. Thank you.
He was sitting and writing when Bi Bi stood up and punched him on the shoulder.
In the afternoon, he invited me to go to West Lake. Bi Bi quickly arranged her bags, with towels, hats, shirts, water bottles... Done, Bi Bi looked in the mirror again. He saw this and smiled.
- Do you look at it again to see if it's really good Bi Bi?
- That's right, sir, this is me. Luckily, I haven't changed my grandfather yet!
SUÝT BỊ BẺ RĂNG
Bi Bi và Mặt Đen được ông Ngoại đưa đến bệnh viện khám răng vì răng hai cháu hơi bị sún. Khi ngồi chờ, Bi Bi thấy một cậu bé đi đến, mặt nhăn nhó. Ngồi bên cạnh Bi Bi, cậu bé rên rỉ:
- Chị ơi, em sắp bị bẻ răng rồi!
- Tại sao em lại bị bẻ răng?
- Tại vì hôm qua mẹ em bảo em phải ăn no, có cả, cơm, thịt, rau. Em không muốn ăn thịt, em mới bảo: "Con không ăn được đâu. Con đau răng lắm!". Mẹ em bảo em há mồm ra cho mẹ em xem. Mẹ bảo thấy mấy chỗ bị đen đen, phải đem đến bác sĩ bẻ đi. Bây giờ, em phải làm thế nào đây chị ơi!
- Em nói với mẹ là răng em không đau đi!
- Không được đâu chị ạ. Mẹ em đi vắng, bác giúp việc đưa em đến đây. Em đã nói rồi mà bác ấy không nghe.
Bác sĩ mở cửa phòng khám, gọi:
- Mời cả ba cháu vào đây.
Bi Bi và Mặt Đen ngồi hai ghế bên cạnh. Chú bé ngồi ghế giữa, cứ run lập cập. Bác sĩ bảo:
- Có gì đáng sợ đâu mà cháu run thế? Mẹ dặn là nhổ răng giúp cháu, cháu cứ yên tâm. Nào, há mồm ra bác xem nào.
- Ôi, cháu không há đâu!
Cậu bé ngậm chặt miệng lại. Bác sĩ động viên thế nào cậu bé cũng không chịu mở miệng ra. Cậu còn rên rỉ:
- Bác ơi, bác tha cho cháu!
- Bác có làm gì cháu đâu mà tha! Bác chỉ xem, nếu thấy răng sâu nặng thì bác nhổ giúp cho thôi!
Cậu bé càng ngậm chặt miệng hơn, đến nỗi hai hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két. Thấy vậy, Bi Bi với tay về phía bác sĩ:
- Cháu biết rồi bác ạ.
- Biết gì hả cháu?
- Cháu biết là em này nói dối mẹ. Em ấy không muốn ăn nên nói là đau răng. Mẹ em ấy bận quá, không kịp xem thế nào nên mới bào bác giúp việc đưa em ấy đến đây.
Bác sĩ à lên một tiếng rồi bảo cậu bé:
- Cháu cứ yên tâm. Bác còn phải khám xem thế nào chứ đã nhổ răng ngay đâu. Cứ há mồm ra cho bác xem nào.
Lúc ấy cậu bé mới há mồm ra. Bác sĩ soi đèn, xem xét kỹ hàm răng của cậu bé rồi bảo:
- Cũng sắp bị sâu rồi.
Bi Bi bảo:
- Chắc là em vì ấy nói dối mẹ, sâu răng nghe thấy mới cắn vào răng em ấy bác nhỉ.
Bác sĩ đồng tình:
- Đúng rồi. Không đau rằng mà bảo là đau răng thì bọn sâu thích lắm, sẽ tiến công luôn.
Quay qua cậu bé, bác sĩ an ủi:
- Nhưng cháu mới bị mấy vệt hơi đen đen thôi, bác đánh sạch, trám thuốc vào là xong, không phải nhổ răng đâu cháu ạ!
Bác sĩ lấy máy móc đánh sạch răng, bôi thuốc cho cậu bé. Cậu bé nhắm mắt, vẻ yên tâm. Lát sau, bác sĩ bảo:
- Xong rồi. Từ nay về đừng nói dối nữa nhé. Bọn sâu răng thích nghe nói dối lắm, khéo mà giả vờ đau răng lại thành đau răng thật đấy.
Xuống khỏi ghế, cậu bé mừng ra mặt. Cậu ta cảm ơn bác sĩ rồi nói với Bi Bi và Mặt Đen:
- Em cảm ơn chị và anh. Nhờ chị và anh mà em không bị bẻ răng.
Cả bốn người cười vui vẻ, suýt nữa quên cả việc khám răng cho Bi Bi và Mặt Đen.
NEARLY GOT A TOOTH PULLED
Bi Bi and Black Face were taken to the hospital by Grandpa for dental examination because their teeth were slightly sunken. While waiting, Bi Bi saw a young boy coming, his face grimacing. Sitting next to Bi Bi, the boy groaned:
- Sister, I'm about to break my teeth!
- Why did I break my teeth?
- Because yesterday my mother told me to eat full, including rice, meat, vegetables. I didn't want to eat meat, so I said, "I can't eat it. I have a toothache!" My mother told me to open my mouth to show her. Mom told me to see some black spots, I had to take them to a doctor to break them. Now, what should I do, sister!
- Tell your mother that your teeth don't hurt!
- You can't, ma'am. My mother is away, the maid brought me here. I told him but he didn't listen.
The doctor opened the door of the clinic, called:
- Invite all three of you in here.
Bi Bi and Black Face sit on two seats next to each other. The boy sat in the middle seat, shivering. Doctor said:
- What's so scary that you're shivering? Mom told me to pull out my teeth, don't worry. Come on, open your mouth and see.
- Oh, I'm not cool!
The boy closed his mouth. No matter how much the doctor encouraged him, the boy refused to open his mouth. He also groaned:
- Uncle, please forgive me!
- What have you done to me, forgive me! You just watch, if you see that the tooth is badly decayed, you can pull it out for me!
The boy closed his mouth even tighter, so much so that his teeth squeaked together. Seeing that, Bi Bi reached out her hand towards the doctor:
- I know, bro.
- You know what, kid?
- I know she lied to her mother. She didn't want to eat, so she said she had a toothache. Her mother was too busy to see what was going on, so she asked the housekeeper to bring her here.
The doctor raised a voice and said to the boy:
- Rest assured. I still have to check how the tooth is extracted. Just open your mouth for me to see.
Only then did the boy open his mouth. The doctor looked at the lamp, examined the boy's teeth carefully, and said:
- It's about to get deep.
Bi Bi says:
- I guess because she lied to her mother, it was only after hearing that she bit her teeth that she bit her teeth.
The doctor agrees:
- Right. It doesn't hurt that if it's a toothache, the worms will love it and will attack.
Turning to the boy, the doctor comforted:
- But I just got a few black streaks, I just cleaned it, filled it with medicine, it's done, I don't have to pull my teeth!
The doctor used a machine to brush his teeth and apply medicine to the boy. The boy closed his eyes, looking relieved. Later, the doctor said:
- Done. From now on, don't lie anymore. Dental caries love to hear lies, it's clever to pretend a toothache turns into a real toothache.
Getting off the chair, the boy was overjoyed. He thanked the doctor and said to Bi Bi and Black Face:
- I thank you and you. Thanks to you and me, I didn't break my teeth.
The four of them laughed happily, almost forgetting to examine Bi Bi and Black Face's teeth.
MẮT – MŨI - MIỆNG - TAI
Bi Bi và Mặt Đen đang ngồi chơi thì có một cơn gió thổi đến khá mạnh. Bi Bi ho lên mấy tiếng. Mặt Đen kêu:
- Chết rồi, chị bị viêm họng rồi!
Mẹ vội lấy thuốc ra nhỏ mũi cho Bi Bi. Nhỏ vào một giọt lớn ở một bên mũi, mẹ bảo:
- Bi Bi hít mạnh vào!
Bi Bi làm theo lời mẹ. Mẹ lại nhỏ một giọt thuốc to tướng nữa vào mũi bên kia và lại bảo:
- Con hít mạnh vào nhé.
Bi Bi hít rõ mạnh vào. Giọt thuốc chui tụt vào, rơi xuống cả họng. Họng vội đóng lại, tru tréo:
- Ai cho thuốc chạy xuống đây! Đắng quá, tôi không cho thuốc xuống nữa.
Mũi phân trần:
- Đây là thuốc chữa viêm họng, viêm mũi đấy. Nếu bạn mà không cho thuốc chạy vào thì sau này bạn sẽ bị đau đấy.
Họng kiên quyết:
- Tôi không biết. Thuốc đắng lắm, tôi đuổi ra đây.
Thế là khạc... khạc... họng khạc hết thuốc ra. Mũi không có thuốc, bắt đầu đau đau rồi sụt sịt. Họng cũng đau đau rồi xưng dần lên. Họng khóc:
- Ối giời ơi, tôi đau quá!
Đôi tai ở trên lên tiếng:
- Ai bảo không nghe lời bạn mũi. Ai bảo nhổ thuốc đi. Bây giờ đau còn kêu gì nữa!
Họng bảo:
- Đừng bốc phét nhé.! Đừng tưởng bở nhé. Chốc nữa cũng lại bị viêm cho mà xem.
Tai cãi:
- Tôi ở trên cao, tôi chẳng bao giờ bị viêm. Đừng có mà dọa tôi.
Hôm ấy, Bi Bi đi tắm, chẳng may làm mấy giọt nước lọt vào tai. Thấy nước cứ kêu ọc ạch ở lỗ tai, mũi kêu:
- Chị tai ơi! Chị bị vi trùng tấn công rồi. Chị phải nhỏ thuốc đi không thì nguy hiểm lắm.
Tai tỏ ra vững vàng:
- Còn lâu nhé. Tôi chẳng bao giờ bị như các bạn đâu.
Mũi vẫn lo lắng:
- Thật đấy chị ơi. Chị không cẩn thận là bị viêm đấy. Mà chị vị viêm thì tôi cũng không thoát.
Chị tai cứ để mặc mấy giọt nước nằm trong mình. Sau mấy hôm, tự nhiên, nằm nghiêng, chị thấy có ít nước chảy ra, lại thấy nhưng nhức. Chị tai kêu:
- Ôi, nhức quá! Ai cứu tôi với!
Lúc ấy mũi bỗng hắt xì hơi liền mấy cái. Họng cũng ho lên mấy tiếng. Tất cả đều thấy đau đớn. Riêng Mắt chỉ hơi bị ngưa ngứa. Liếc nhìn cuốn sách chăm sóc sức khỏe của mẹ Bi Bi để trên bàn, Mắt thấy ghi rằng bị ho, sổ mũi thì phải đi bệnh viện. Hy vọng mình cũng sẽ được bác sĩ chăm sóc cùng với các bạn Mũi, Miệng, Tai, Mắt tìm cách xin mẹ Bi Bi đưa tất cả đi viên. Cậu ta nhấp nha nhấp nháy, mở ra khép lại khi thấy mẹ Bi Bi nhìn mình. Ngạc nhiên, bà hết nhìn mắt lại nhìn về hướng mà đôi mắt đang nhìn. Hóa ra đó là đoạn nói về việc phải dưa trẻ em đi bệnh viện nếu chúng bị ho, sổ mũi, đau tai. Lúc này, bạn Phổi cũng bắt đầu thấy hồi hộp, cứ phập phà phập phồng. Thấy vậy, mẹ vội vàng chở Bi Bi tới bệnh viện. Bác sĩ cặp nhiệt độ rồi bảo:
- Cháu bị sốt rồi.
Sau đó, bác sĩ khám kỹ, khám đến đâu kêu lên đến đấy:
- Mũi viêm rồi!
- Tai viêm rồi!
- Họng viêm rồi!
Bác sĩ vừa nói xong, bỏ ống nghe xuống thì Phổi kêu ầm lên:
- Khám cháu với. Cứu cháu với!
Bác sĩ nhẹ nhàng trách:
- Phổi đã bị sao đâu mà cứu? Đúng là cậu nhát gan.
- Cháu sợ lắm!
Bac sĩ bảo:
- Hượm, để bác xem nào.
Khám một lúc, bác sĩ bảo:
- Thôi rồi, phổi cũng bị viêm nhẹ rồi. Ai bảo lo sợ quá, bị bệnh tưởng đấy.
Thế là Bi Bi phải nhập viện.
Đến giờ tiêm thuốc, cô y tá bảo Bi Bi đưa tay ra. Cái tay cứ co lại, không chịu nghe lời Bi Bi. Bác sĩ bảo:
- Tay duỗi ra nào. Nếu không chịu tiêm thì tay cũng bị ốm đấy.
Bi Bi cố gắng duỗi tay ra. Cô ý tá tiêm một mũi thuốc vào bắp tay. Tay kêu lên:
- Đau quá. Bắt dền mũi, họng, tai đấy!
Bi Bi mệt quá vì sốt. Miệng không chịu ăn cháo, cũng không chịu uống nước. Tay cứ thõng xuống. Bác sĩ bảo:
- Thấy chưa? Người bị bệnh thì tất cả các bộ phận đều bị ốm theo. Tại sao tay lại cứ tưởng là mình không ốm, không chịu tiêm thuốc.
Tay hiểu ra, liền hăng hái duỗi thẳng:
- Đây, bác sĩ tiêm đi!
- Chưa đến lúc, cháu cứ nghỉ đi đã.
- Không! Đây, tiêm bên này cũng được, bên kia cũng được.
Hai tay đều duỗi ra chờ được tiêm. Bác sĩ lại phải dỗ dành thì hai cánh tay mới chịu co lại.
Lúc lâu sau, trong bụng bỗng có tiếng kêu ọc... ọc... ọc... ọc... Hóa ra cái bụng đói quá. Chị Dạ dày kêu:
- Tôi trống rỗng rồi. Ai cho tôi thức ăn với! Tôi đau quá! Ai cứu tôi với!
Khổ thân Dạ dày bị vạ lây, chỉ vì Miệng không chịu ăn mà bây giờ chị ta sôi lên lục bục. Bác sĩ bảo:
- Bi Bi ơi, bây giờ chỉ có cháu là cứu được các bạn thôi.
Tinh ý, Bi Bi hiểu ngay là phải điều khiển cho Miệng, Mũi, Tai, Tay... thực hiện đúng nhiệm vụ. Bi Bi nhận lấy bát cháo từ tay cô ý ta, xúc một thìa đưa lên Miệng. Miệng mím lại không chịu ăn. Bi Bi phải dỗ dành một lúc thì Miệng mới mở ra húp cháo vào. Được hai ba thìa cháo, Miệng kêu "Đắng quá" rồi lại mím lại. Tai động viên:
- Ăn di cho khỏe bạn ơi!
Mũi cũng giục:
- Ăn nhanh lên nào cho tất cả đều khỏe.
Dạ dày kêu ộp... oạp... Tôi đang chờ đây... Chân, Tay cũng giật đùng đùng thúc Miệng ăn nhanh lên. Nhờ toàn cơ thể động viên, Miệng cố gắng ăn hết bát cháo. Hình như cái bụng thích nhất, không kiềm chế được cho nên phát ra một tiếng bủm làm mọi người phải bịt mũi. Bi Bi bảo:
- Cháu ăn bát cháo nữa.
Thế là liên tục các thìa cháo chạy vào trong bụng. Họng lúc này hăng hái chuyển rất nhanh thức ăn vào Dạ dày. Dạ dày kêu lên:
- Thôi, tôi đầy lắm rồi! Tôi to quá rồi! Dừng lại đi không thì tôi vỡ ra bây giờ.
Miệng quá hăng hái, đòi nuốt thêm thìa cháo nữa. Thìa cháo vừa lọt qua Họng thì một tiếng ợ phát ra. Mũi, Tai hốt hoảng kêu:
- Ngậm lại nhanh Mồm ơi, không thì chớ ra hết bây giờ.
Bụng vội vàng bủm một tiếng nữa làm cho hơi thoát ra ngoài, Bi Bi không bị chớ.
Tất cả động viên Dạ dày:
- Bạn ơi, cố gắng bóp khỏe vào lấy thức ăn nuôi chúng tôi!
Dạ dày phấn khởi quá, co bóp mạnh đến nỗi ở ngoài cũng nghe tiếng ụp... oạp... ụp... oạp...
Dần dấn, tất cả khỏe lại. Thuốc cũng đã ngấm, xua đi cơn ho và làm khô mũi dãi. Tất cả trở lại khung cảnh thanh bình. Lúc này, chính Tai nêu lên triết lý đoàn kết:
- Minh hiểu rồi, mình cậy ở trên cao không sợ nhiễm khuẩn mà không chịu nhỏ thuốc là sai rồi, có ngày bị viêm nặng thì khốn. Tất cả phải đồng lòng, ai làm việc nấy, thì mới chống được bệnh tật.
EYES - NOSE - MOUTH - EARS
Bi Bi and Black Face were sitting and playing when a strong wind blew. Bi Bi coughed a few times. Blackface says:
- You're dead, you have a sore throat!
Mom quickly took out the medicine to drop Bi Bi's nose. Put a big drop in one side of the nose, mom said:
- Bi Bi inhaled sharply!
Bi Bi followed her mother's orders. Mother put another big drop of medicine in the other nose and said again:
- Take a deep breath.
Bi Bi inhaled sharply. Drops of medicine slipped in, down the throat. The throat quickly closed, howling:
- Who gave the medicine to run down here! It's too bitter, I don't put the medicine down anymore.
Dissecting nose:
- This is a medicine for sore throat, rhinitis. If you don't put the medicine in, you'll get hurt later.
Resolute Throat:
- I do not know. The medicine is so bitter, I'll kick it out.
So spit... spit... throat spit out all the medicine. No medicine, started to hurt and then sniffled. Throat is also painful and swollen. Crying Throat:
- Oh my gosh, I'm in so much pain!
The ears above speak:
- Who said not to listen to you nose. Who said spit out the medicine. Now what is the pain anymore!
Throat says:
- Don't cheat.! Don't be fooled. Once again, I'll get inflammation again.
Controversy:
- I'm high up, I've never had inflammation. Don't scare me.
That day, Bi Bi went to take a bath, but unfortunately, a few drops of water got into her ear. Seeing the water gurgling in the ears, the nose cried:
- Oh my sister! You've been attacked by a virus. You have to drop the medicine or it's very dangerous.
Ears are steady:
- It's not long. I was never like you guys.
Nose is still worried:
- It's true, sister. If you're not careful, you'll get an infection. And my sister's inflammation, I can't get rid of it.
She just let a few drops of water stay in her ears. After a few days, naturally, lying on her side, she saw a little water coming out, but felt pain again. The sister cried:
- Oh, it hurts! Who save me!
At that time, the nose suddenly sneezed a few times. The throat also coughed a few times. All felt pain. Only the eyes are slightly itchy. Glancing at Bi Bi's mother's health care book on the table, I saw that I had a cough and runny nose, so I had to go to the hospital. Hopefully, I will also be taken care of by the doctor, along with my friends Nose, Mouth, Ears and Eyes, trying to ask Bi Bi's mother to take them all to the hospital. He blinked, opened and closed when he saw Bi Bi's mother looking at him. Surprised, she looked from her eyes to the direction where the eyes were looking. Turns out it was the part about sending kids to the hospital if they had a cough, runny nose, or earache. At this time, Lung's friend also started to feel nervous, heaving and bouncing. Seeing that, her mother hurriedly drove Bi Bi to the hospital. The doctor took the temperature and said:
- I have a fever.
After that, the doctor examined him carefully, calling out wherever he went:
- Nose is inflamed!
- The ear is inflamed!
- Throat is inflamed!
The doctor had just finished speaking, put down the stethoscope, when Lung shouted loudly:
- Check with me. Save me!
The doctor gently reprimanded:
- What happened to the lungs to save? You are indeed a coward.
- I'm so scared!
Doctor said:
- Huh, let me see.
After a while, the doctor said:
- Okay, the lungs are also slightly inflamed. Who said that I was too scared, I thought I was sick.
So Bi Bi had to be hospitalized.
When it was time for the injection, the nurse asked Bi Bi to hold out her hand. The hand kept shrinking, refusing to listen to Bi Bi's words. Doctor said:
- Stretch your arms out. If you don't inject, your hands will get sick.
Bi Bi tried to stretch out her hand. The nurse injects a drug into her upper arm. Hand cried out:
- That's hurt. Get the nose, throat, ears there!
Bi Bi was very tired because of the fever. His mouth refused to eat porridge, nor did he drink water. Hands hang down. Doctor said:
- See? When a person is sick, all parts of the body are also sick. Why does my hand think I'm not sick and refuses to inject?
The hand understood, and then eagerly stretched it out:
- Here, the doctor injects!
- It's not time yet, you should take a break.
- Are not! Here, it's okay to inject this side, the other side is okay.
Both arms are stretched out waiting to be injected. The doctor had to coax her arms to shrink again.
After a long time, there was a cry in my stomach... ugh... ugh... ugh... Turns out my stomach was so hungry. Sister Gao says:
- I'm empty. Who give me food with! I'm hurt! Who save me!
Suffering Body Stomach is infected, just because the mouth refuses to eat, but now she is boiling on the podium. Doctor said:
- Bi Bi, now only you can save your friends.
Observant, Bi Bi understood right away that it was necessary to control the Mouth, Nose, Ears, Hands... to perform the right task. Bi Bi took the bowl of porridge from her hand, scooped up a spoon and brought it to her mouth. The mouth is closed and refuses to eat. Bi Bi had to coax for a while before her mouth opened to sip porridge. After getting two or three spoonfuls of porridge, his mouth called out, "It's too bitter", and then he pursed his lips again. Motivational ear:
- Eat healthy, my friend!
Nose also urges:
- Let's eat quickly so everyone is healthy.
Stomach gurgling... poop... I'm waiting... Legs, hands are also jerking, urging Mouth to eat quickly. Thanks to the whole body's encouragement, Mou tried to eat all the porridge. The stomach seems to like it the most, can't control it, so it makes a snarl that makes everyone cover their noses. Bi Bi says:
- I'll eat another bowl of porridge.
So continuously spoons of porridge ran into the stomach. Throat is now eager to move food very quickly into the Stomach. Stomach growls:
- Come on, I'm full! I'm too big! Stop it or I'll break
eh.
His mouth was too eager to swallow another spoonful of porridge. The spoon of porridge just passed through the Throat when a burp sounded. Nose and Ears panicking:
- Shut it up, Mummy, or don't come out now.
The stomach hastily pinched once more to make the steam escape, Bi Bi is not sick.
All Stomach Motivators:
- Friends, try to squeeze in to get food to feed us!
The stomach is so excited, the contractions are so strong that outside, you can also hear the sound of pupp... s
Gradually, all recovered. The medicine has also penetrated, banishing the cough and drying the nose. All returned to the peaceful scene. At this time, it was Tai who raised the philosophy of solidarity:
- I understand, it's wrong to rely on high altitude without fear of infection, but it's wrong to refuse to use medicine, it's bad if you have a severe inflammation one day. All must agree, everyone does what they can to fight disease.
BIẾN THÀNH TÍ HON
Mặt Đen và Bi Bi được ông Ngoại dẫn ra hồ Hoàng Cầu để xem người ta thả thuyền máy mô hình. Nó giống như thuyền máy thật, chỉ tội nhỏ thôi, nhưng lại chạy nhanh ra phết. Rẹt... rẹt... rẹt... mấy chiếc thuyền máy chạy rẽ sóng mặt hồ, lượn vòng, tạo nên những đường sóng trắng đẹp và sinh động vô cùng.
Mê mải nhìn mấy chiếc thuyền đua nhau trổ tài, Bi Bi lẩm nhẩm: "Ước gì mình trở thành bé tí hon để ngồi vào chiếc thuyền này...." Mặt Đen đồng tình: "Em cũng ước thế!"
Đột nhiên... Biến... biến... biến... Hai chị em bỗng biến thành hai đứa bé tí hon. Cả hai chẳng thấy ông Ngoại đâu. Mọi thứ xung quanh trở nên khổng lồ, không thể nhận ra. Mặt Đen đang hoảng sợ thì Bi Bi trấn tĩnh: "Đừng sợ, chỉ là vì mình đã trở thành tí hon thôi!".
Hồ Hoàng Cầu bây giở trở thành biển cả mênh mông. Sóng mọi khi vỗ ì oạp thì nay tung cao, réo ầm ầm...
Định thần một lúc, hai chị em dắt tay nhau lên thuyền máy, vừa kịp lúc chú mặc áo đỏ khởi động máy cho nó ra "khơi". Vù... vù... vù... Rẹt... rẹt... rẹt... Thuyền máy lướt sóng, lao ra giữa hồ. Hai chị em bám chặt vào tay vịn trên thuyền. Gió mát lồng lộng, thú vị quá. Thuyền máy chạy vòng tròn. Bầu trời xoay tròn trên đầu. Tự nhiên có tiếng khục... khục... rồi thuyền giảm dần tốc độ. Hóa ra thuyền bị chết máy. Thế là một loạt sự cố ào đến. Mấy con cá lao đến, húc vào làm cho thuyền nghiêng ngả. Nước bắn tung tóe, làm cho hai chị em bị ướt cả quần áo, đầu tóc. Rồi một con chuồn chuồn đỏ chót bay tới. Chết rồi, đây chính là con chuồn chuồn mà hồi trước Mặt Đen bắt, cám cọng cỏ vào đuôi nó, bắt nó bay lên một cách khổ sở. Bây giờ, nhận ra Mặt Đen, nó sà tới, định quắp bay đi. Bi Bi nhanh tay kéo Mặt Đen nấp dưới một tấm che. Con chuồn chuồn bay đi bay lại để tìm Mặt Đen. Nó vỗ cánh nhẹ, lượn qua, lượn lại, nhưng cũng làm cho gió thổi vù vù, hai chị em ngạt cả thở. Bi Bi chợt nhớ tới con chuồn chuồn ngô hồi ờ nhà quê đã dạy mình biết bơi. Bi Bi liền nhắm mắt, lẩm nhẩm: "Chuồn chuồn ngô ơi, mày ở đâu, cứu Mặt Đen với!"
Lúc này, thuyền vẫn chết máy, nổi dập dà dập dềnh giữa hồ. Con chuồn chuồn ớt vẫn lượn qua lượn lại, có lúc còn chúi xuống dòm ngó, làm cho Mặt Đen sợ xanh mắt. Đúng lúc ấy thì một luồng gió thổi ào tới. Một bóng đen xuất hiện trên bầu trời, lao về phía chiếc thuyền. Con chuồn chuồn ớt bỗng rã cánh, suýt rơi xuống mặt nước. Nó gắng gượng bay lên, chuồn một mạch. Hóa ra là con chuồn chuồn ngô đã kịp thời tới ứng cứu Bi Bi và Mặt Đen.
- May quá, cảm ơn chuồn chuồn ngô nhé!
Chuồn chuồn ngô chúc đầu, tỏ vẻ nhận lời cảm ơn, rồi nhẹ nhàng bay đi.
Cùng lúc ấy, chiếc thuyền máy bị chao nghiêng. Có một chiếc thuyền khác chạy tới, áp vào mạn nó. À, đó là chiếc thuyền cứu hộ, nó chuyên môn lai dắt những chiếc thuyền bị chết máy vào bờ. Các chú chơi thuyền dang điều khiển cho chiếc thuyền cứu hộ móc được cái móc vào mạn chiếc thuyển chết máy. Sóng đánh dập dà dập dềnh. Hai chị em bám chắc vào thanh ngang của thuyển. Rồi vè... vè... vè... Chiếc thuyền lai dắt đã móc được vào chiếc thuyền chết máy, từ từ tiến vào bờ.
Khi các chú vừa nhấc chiếc thuyền máy lên, đặt xuống bờ hồ thì hai chị em vội nhảy ra. Mặt Đen lại vô cùng hoảng sợ khi thấy con chuồn ớt lúc nãy xuất hiện, liền chui vào chiếc giày của một chú để tại bờ hồ. Tối thui. Lại hôi hôi nữa. Nhưng Mặt Đen cứ rúc vào, rúc vào mãi bên trong. Con chuồn chuồn ớt bỏ đi từ lâu rồi mà Mặt Den vẫn ngồi im thin thít tận phía mũi giầy. Không thấy Mặt Đen đâu, Bi Bi hoảng quá, gọi to: "Mặt Đen ơi! Mặt Đen ơi!". Tiếng gọi của Bi Bi, lúc này đã là một cô bé tí hon, cho nên chỉ to như tiếng dế kêu, chẳng ai nghe thấy cả. Nhìn quanh, cũng chỉ thấy những chiếc giày, đồ nghề của các chú chơi thuyền máy, tất cả to đùng, xù xì trông đến sợ. Trên trời, bóng con chuồn chuồn ớt vừa lướt qua. Bi Bi thầm trách: "Dại quá, mình ước thành bé tí đâm ra khổ quá! Từ nay không ước bừa nữa!" Rồi Bi Bi lại thầm ước: "Ước gì mình trở lại như cũ!". Ôi, may quá, Bi Bi lớn vụt trở lại rồi. Bi Bi ngạc nhiên nhìn thấy một chiếc giày vải cứ phình to lên, phình to lên rồi rách toác ra. Từ đó, Mặt Đen vươn vai đứng dạy. Hai chị em mừng rỡ nắm tay nhau, gọi cuống quýt: "Ông Ngoại ơi! Ông Ngoại ơi!".
Ông Ngoại đang mải theo dõi chiếc thuyền lớn nhất đang lượn ngoài xa, giật tay Bi Bi: "Ông đây! Làm sao mà gọi hoảng hốt thế?". Bi Bi trả lời: "Chúng cháu bị biến thành tí hon, vừa mới lớn lại. Chúng cháu sợ quá". Ông Ngoại ôm hai cháu vào lòng, cười: "Các cháu giỏi tưởng tượng thật!".
Turned into tiny people
Black Face and Bi Bi were led by Mr. Ngo to Hoang Cau Lake to watch people launch model motorboats. It's like a real motorboat, just a small mistake, but it runs really fast. Rack... rattle... rattle... the motorboats run through the waves of the lake, circling, creating beautiful and vivid white waves.
Enthralled looking at the boats racing to show off their skills, Bi Bi muttered: "I wish I could be a little kid to sit on this boat..." Blackface agreed: "I wish so too!"
Suddenly... Turn... Turn... Turn... The sisters suddenly turned into two tiny babies. Neither of them saw Grandpa. Everything around became huge, unrecognizable. Black face was panicking, Bi Bi calmed down: "Don't be afraid, it's just because I have become tiny!".
Hoang Cau Lake now becomes a vast sea. Waves that used to slap lazily are now high and rumbling...
For a moment, the two sisters walked hand in hand onto the motorboat, just in time for the red-shirted uncle to start the engine for it to "go out". ... ... ... ... ... ... The sisters clung to the handrails of the boat. Cool breeze, very interesting. Motorboats run in circles. The sky revolved overhead. Suddenly there was a chuckle... chuckle... and the boat slowed down. Turns out the boat was dead. Then came a series of incidents. The fish rushed over, rammed the boat, causing the boat to tilt. The water splashed, making the two sisters wet their clothes and hair. Then a red dragonfly flew by. Damn it, this is the same dragonfly that Blackface had caught before, shoving a blade of grass into its tail, sending it agonizingly flying. Now, recognizing Blackface, it swooped forward, intending to fly away. Bi Bi quickly pulled Black Face to hide under a cover. The dragonfly flew back and forth to find Black Face. It flapped its wings lightly, gliding over, back and forth, but also making the wind whistling, the sisters suffocating. Bi Bi suddenly remembered the dragonfly that taught her to swim at home. Bi Bi immediately closed her eyes and muttered: "Dragonfly, where are you, save Black Face!"
At this time, the boat was still dead, floating in the middle of the lake. The chili dragonfly was still circling back and forth, sometimes stooping down to look, scaring Blackface with green eyes. Just then, a gust of wind blew. A black shadow appeared in the sky, rushing towards the boat. The chili dragonfly suddenly broke its wings and almost fell into the water. It tried to fly up, running away. It turned out that the dragonfly was in time to rescue Bi Bi and Black Face.
- Good luck, thank you dragonfly!
The dragonfly bowed his head, expressed his thanks, and gently flew away.
At the same time, the motorboat tilted. Another boat came up and pressed against its side. Well, it's a lifeboat, it specializes in towing dead boats to shore. The boatmen were able to control the lifeboat so that the hook could be attached to the side of the dead boat. Waves crashing and crashing. The two sisters clung firmly to the crossbar of the boat. Then v... v... v... The towing boat was hooked up to the dead boat, slowly approaching the shore.
When the uncles had just lifted the motorboat and put it on the lake shore, the two sisters quickly jumped out. Black face was extremely frightened when he saw the dragonfly appeared earlier, and immediately got into one of the uncle's shoes left at the lakeside. Dark. Smelly again. But Blackface kept huddled, huddled inside. The chili dragonfly left a long time ago, but Den Face is still sitting quietly at the toe of his shoe. Black Face was nowhere to be seen, Bi Bi panicked and called out: "Black Face! Black Face!" Bi Bi's call, now a tiny girl, was just as loud as a cricket, no one heard it. Looking around, I only saw the shoes and tools of the motorboat players, all big, rough and scary looking. In the sky, the shadow of a dragonfly passed by. Bi Bi secretly blamed: "It's too stupid, I wish I was so small, it's so miserable! From now on, don't wish indiscriminately!" Then Bi Bi secretly wished: "I wish I could go back to the way it was!". Oh, luckily, Big Bi Bi is back. Bi Bi was surprised to see a canvas shoe that kept bulging, bulging, and then tearing apart. From then on, Black Face stretched out to teach. The two sisters happily held hands and called out: "Grandpa! Grandpa!"
Grandpa, who was busy watching the largest boat sailing in the distance, grabbed Bi Bi's hand: "Here you are! How can you call panic?" Bi Bi replied: "We were turned into tiny children, just grown up again. We're so scared." Grandfather hugged the two children in his arms, laughing: "You guys are really good at imagining!".
BI BI NGỦ MƠ
Tự nhiên Bi Bi thấy con Vàng vào hỏi thăm:
- Chị Bi Bi ơi, có thấy ông Ngoại đâu không?
- À, ông Ngoại ngủ ở bên kia.
- Thế mà em không biết. Em đến thăm chị đây. Thế chị thấy em như thế nào rồi?
- Ôi, bây giờ em to lớn quá, béo hơn rồi.
- Vâng, em khỏe lắm. Em còn được các chú Công an khen thưởng cơ!
- Khen về việc gì thế?
- Em đã đi bắt được một thằng kẻ cướp. Hôm nó đi cướp, em đuổi theo em bắt được. Vì thế, các chú Công an thưởng Bằng khen cho em và còn cho em ăn cả một bữa thịt bò ngon, rồi lại cho gặm xương nữa.Thịt bò và xương đều ngon, em ăn được bao nhiêu. Em muốn đem thịt bò về mời chị quá mà không được.
- Vàng nhớ đến chị quá nhỉ ...
- Chị ơi, bây giờ chị em mình ra ngoài chơi đi!
Chiu... chiu...chiu.. . Thế là Con Vàng chạy trước, Bi Bi chạy theo sau. Mải đuổi theo Vàng, Bi Bi bị vấp ngã đánh huỵch một cái.
- Á đau quá...đau quá!
Ông ở bên phòng lớn chạy sang:
- Ơ, Bi Bi làm sao mà đau thế. Ai làm gì Bi Bi của tôi đây!
Bi Bi choàng dậy:
- Không. À... cháu nằm mơ.
- Giời ơi, nằm mơ mà kêu đau tướng lên làm cho ông sợ quá, ông tưởng cháu bị làm sao. Thôi, thế bây giờ ngủ được chưa?
- Nhưng mà ông ơi, cháu nằm mơ thấy Vàng về, cháu thương lắm, Vàng khỏe lắm ông à.
- Thế à. Ừ được rồi. Cháu ngủ tiếp đi!
Bi Bi nằm ngủ một lúc lại thấy con Mực chạy đến, Ô, mà sao đuôi con Mực lại cụt ngủn thế này? Trước đây đuôi nó mọc lại rồi cơ mà, tại sao bây giờ lại cụt thế kia. Mực chạy đến chào Bi Bi, cái đuôi cụt cố ngoe nguẩy nhưng không được. Mắt nó lại rơm rớm nước nữa mới thương chứ! Mực chạy lại dụi dụi đầu vào lòng Bi Bi. Cảm động quá, Bi Bi khóc lên thành tiếng Hu...Hu...Hu...
Ông Ngoại lại chạy sang:
- Ơ, sao cháu khóc thế?
- Ôi, ông ơi, con Mực nó bị cụt đuôi... ông ơi!
- Dạy, dạy đi... Ông đây cơ mà...
- Ôi ông ơi, cháu lại mơ... lại mơ...
- Thế à, mơ thấy con Vàng, rồi lại con Mực nữa. Mơ thế là đủ rồi, bây giờ thì ngủ yên được rồi, đừng mơ mộng gì nữa nhá.
- Cháu chả biết, cháu có muốn mơ đâu, tự nhiên hôm nay cháu lại mơ. Hay là tại cháu nhớ Vàng và Mực quá.
- Chắc là thế. Thôi, nhớ thế là được rồi, để khi nào ta về quê thăm con Mực rồi lên đơn vị thăm con Vàng. Ngủ đi... ngủ đi...
BIBI DREAM
Bi Bi suddenly saw the Golden Child and asked:
- Bi Bi, have you seen Grandpa anywhere?
- Oh, Grandpa sleeps over there.
- But I don't know. I'm here to visit you. So how do you see me?
- Oh, I'm so big now, I'm fatter.
- Yes, I'm fine. I was also rewarded by the police officers!
- Praise about what?
- I went to catch a robber. The day it robbed, I chased and caught it. Therefore, the police officers rewarded me with Certificates of Merit and even let me eat a delicious meal of beef, then let me chew on the bones again. Both beef and bones were delicious, how much I could eat. I want to bring beef to you, but I can't.
- Gold misses you so much...
- Sister, let's go out and play now!
Chiu... chiu... chiu... . So the Golden Child ran first, Bi Bi ran after. Busy chasing Gold, Bi Bi tripped and hit one.
- It hurts...it hurts!
He from the big room ran over:
- Oh, how can Bi Bi hurt so much. Who does my Bi Bi here!
Bi Bi wakes up:
- Are not. Ah... I dreamed.
- Oh my god, dreaming about pain makes me so scared, I think what's wrong with you. Well, can you sleep now?
- But Grandpa, I dreamed that Gold came back, I love it very much, Gold is very healthy, Grandpa.
- Really. Yeah okay. I go to sleep!
Bi Bi slept for a while and saw the Squid running up, Oh, why is the squid's tail so short? Its tail had grown back before, why is it now cut off? Squid ran to greet Bi Bi, the tail tried to wiggle but couldn't. Its eyes are filled with tears again, love it! Squid ran over and rubbed his head on Bi Bi's lap. So touched, Bi Bi cried out into Hu...Hu...Hu...
Mr. Ngoai ran over again:
- Oh, why are you crying?
- Oh, Grandpa, the Squid has lost its tail... Grandpa!
- Teach, teach... You're here...
- Oh man, I'm dreaming again... dreaming again...
- Well, dreamed of a Golden, and then a Squid again. That's enough dreaming, now you can sleep peacefully, don't dream anymore.
- I don't know, I don't want to dream, suddenly today I dream again. Or maybe I miss Gold and Squid so much.
- Maybe it true. Well, remember that's fine, when we go home to visit the Squid and then go to the unit to visit the Golden one. Go to sleep...sleep...
THẢ CON KIẾN
Mẹ Bi Bi đi Trung Quốc về mua cho Bi Bi nhiều quà lắm. Nhưng lạ nhất là một cái hộp nhựa hình quả táo, ở trong là một khối trong suốt mầu xanh nước biển trông như thạch nhưng khô. Trên bề mặt của khối mầu xanh là ba con kiến mầu đen. Ba con kiến này bò quanh, trông khỏe mạnh, trong đó có một con kiến có cái bụng tròn to tướng.
Mẹ Bi Bi giải thích:
- Đây là đồ chơi mới của Trung Quốc. Khối xanh xanh trong hộp là thức ăn cho kiến. Cả khối thức ăn lớn như thế này, kiến ăn lâu lắm mới hết. Trên nắp có lỗ thông hơi nên kiến không bị ngạt. Khi ăn, kiến sẽ đục khối thức ăn thành hang, trông rất đẹp.
Ngày nào Bi Bi cũng đem lọ kiến ra theo dõi. Mãi chẳng thấy con kiến nào đục hang cả mà chỉ thấy chúng gặm bề mặt khối thức ăn thành những vết lởm chởm. Con to nhất bụng tròn căng, chúi đầu ăn khá mạnh. Con kiến bé nhất chẳng chịu ăn gì cả, trông đờ đờ đẫn đẫn. Bi Bi thắc mắc:
- Con kiến to là mẹ đấy ông nhỉ. Thế mà nó chỉ biết ăn một mình, không chịu bón cho con ăn.
Rồi, một hôm, Bi Bi thấy con kiến bé nhất nằm ngửa, im lìm. Lắc lắc hộp, thấy nó vẫn không động đậy. Ôi, nó chết mất rồi. Có lẽ vì mẹ nó không chịu chăm sóc nó cho nên nó mới chết. Bi Bi bảo mẹ:
- Mẹ ơi, con chán con kiến mẹ lắm. Nó không chịu chăm con nó nên con nó chết rồi. Con muốn thả cả hai con kiến đi.
Mẹ bảo:
- Cứ để đấy. Nó đục hang con sẽ biết hang kiến là thế nào. Vì hang kiến vốn làm kín dưới đất, mình có nhìn được đâu.
Ham tìm hiểu, muốn biết hang kiến ở dưới đất như thế nào cho nên Bi Bi đành chờ. Tuy vậy, Bi Bi cứ thắc tha thắc thỏm. Bi Bi bảo với ông:
- Khổ thân hai con kiến, chẳng được đi chơi gì cả, suốt ngày phải ở trong quả táo chật chội. Cháu thấy nó cố trèo lên thành hộp tìm đường ra mà không được, cứ bị ngã lăn quay xuống.
Ông bảo:
- Đợi vài ngày mà nó không đục hang thì mình sẽ thả nó cháu ạ.
Hình như nghe được lời tâm sự của hai ông cháu, hai con kiến càng hăng hái chạy qua chạy lại trong hộp.
Hôm sau, Bi Bi đem cái hộp kiến xuống xem lại lỗ thông hơi. Thấy nó hơi bé, Bi Bi lẫy mũi dao đục thêm cho rộng ra.
Có lẽ có thêm không khí, dễ thở hơn, con kiến bụng to chúi đầu xuống gặm khối thức ăn. Mãi mới hình thành một cái lỗ bé tí. Bi Bi bảo ông:
- Chắc là nó biết ông cháu mình muốn xem hang của nó thế nào cho nên nó biểu diễn đào hang ông nhỉ.
Con kiến lớn đào một lúc thì bò lên trên, nhường chỗ cho con kiến nhỏ rúc đầu xuống đào. Ông đố Bi Bi:
- Cháu có biết tại sao chúng lại thay nhau như thế không?
- Cháu biết rồi, để khỏi mệt!
- Giỏi quá. Khi làm việc nặng, phải có sự phối hợp giữa hai người, người này làm mệt thì người kia nghỉ, có thế mới làm việc được lâu.
Sáng hôm sau, như có linh tính, vừa ra khỏi giường Bi Bi đã chạy đến cầm hộp kiến xuống xem. Bi Bi ồ lên vui thú vì hai con kiến đã tạo những đường hầm ngoằn ngoèo trong khối thức ăn mầu xanh trong suốt. Hai con kiến nằm ở hai ngách hang, có vẻ ung dung.
Sau khi ăn sáng, Bi Bi lại xem hai con kiến đào hang. Thấy con kiến to chui vào đào một lúc thì lại ra cho con kiến bé vào đào, mà con kiến to bao giờ cũng đào lâu hơn, ông đố Bi Bi:
- Bi Bi có biết tại sao con kiến to đào lâu hơn con kiến bé không?
- Cháu biết ạ. Vì con kiến to khỏe hơn nên làm nhiều hơn con kiến bé. Hình như con to là con bố, con bé là con mẹ ấy ông nhỉ.
- Giỏi quá. Nhưng như thế có nghĩa là gì, đố cháu biết.
- Là giúp nhau ạ. Cô giáo cháu bảo là làm việc phải giúp nhau, bạn khỏe phải giúp bạn yếu ạ.
Mặt Đen từ quê về, nhìn thấy hộp kiến thì ngạc nhiên lắm. Cậu ta ngồi nhìn chăm chắm vào hai con kiến. Lúc này, hai con kiến hoạt động rất hăng. Chúng thi nhau trèo lên thành hộp. Bị ngã chổng vó, chúng lại lóp ngóp lật mình lại, bò lên. Hồi lâu sau thì con kiến nhỏ ngã xuống mà không bò dậy nữa. Mặt Đen bảo:
- Chị ơi, có khi nó muốn ra ngoài đấy. Con bé yếu lắm rồi.
- Để chị xin phép mẹ thả nó ra.
Nghe Bi Bi xin phép, mẹ bảo:
- Thả cũng được, nhưng phải đem xuống bãi cỏ dưới kia nhé.
Hai chị em đem hộp kiến xuống sân. Tới một bãi cỏ, Bi Bi mở nắp hộp, đặt nằm xuống đất. Hai con kiến ngo ngoe cặp râu một lúc như định vị rồi từ từ bò ra khỏi miệng hộp. Xong, nó lại quay vào. Cứ thế, chúng bò qua bò lại mà chưa đi khỏi cái hộp. Mặt Đen hỏi:
- Hai con này bị làm sao ấy chị nhỉ.
- Chắc bị nhốt lâu quá trong hộp, bây giờ ra ngoài trời chúng nó sợ.
Bi Bi động viên:
- Kiến ơi, cứ ra đi. Đây là bãi cỏ xanh rất đẹp, không ai làm gì kiến đâu.
Lạ thật, hình như kiến biết nghe lời Bi Bi cho nên mạnh dạn bò hẳn ra bãi cỏ. Rồi cả hai con đều quay đầu lại phía Bi Bi, ngo ngoe hai bộ râu. Bi Bi chào:
- Tạm biệt nhé. Tôi sẽ giữ lại cái hộp làm kỉ niệm, Nhìn vào hang kiến trong hộp, tôi sẽ nhớ đến các bạn! Cảm ơn kiến đã giúp cho tôi biết hang kiến ở dưới đất là như thế nào!
Hai con kiến rung rung bộ râu lần nữa rồi quay đầu rúc vào bụi cỏ.
Về nhà, có lẽ vì nhớ hai con kiến quá, mặt Bi Bi cứ ỉu xìu xìu. Mặt Đen bảo:
- Chị đừng lo, em đã có cách.
Mặt Đen lấy một nhúm đất nặn tạo thành hai con kiến đen, một to một nhỏ, rồi thả vào lọ. Vốn khéo tay, lại được học cách làm tò he từ ông nội, Mặt Đen làm hai con kiến giống như thực. Cậu ta còn khéo léo lắc qua lắc lại khiến cho một con chui vào nằm giữa hang, còn một con đang thò râu vào miệng hang, chổng cái bụng tròn căng lên, trông thật là ngộ nghĩnh.
Bi Bi vui quá, liền lấy giấy vẽ một bãi cỏ xanh, có mấy cái cây, một bầu trời và những đám mây trắng, rồi dán vào một phía của hộp kiến. Nhìn qua thành hộp, thấy bức tranh sống động, mát mẻ. Có lẽ kiến thật mà được ở như thế này cũng thích, không cần ra bãi cỏ nữa.
RELEASE THE FEMALE ANTS
Bi Bi's mother went to China to buy Bi Bi many gifts. But the strangest thing is an apple-shaped plastic box, inside is a transparent blue block that looks like jelly but is dry. On the surface of the blue block are three black ants. These three ants crawled around, looking healthy, including one with a big round belly.
Bi Bi's mother explained:
- This is a new Chinese toy. The green block in the box is food for ants. With a whole lot of food like this, it will take a long time for the ants to eat it. The lid has a vent hole so the ants don't suffocate. When eating, ants will chisel the food block into a burrow, which looks very beautiful.
Every day Bi Bi brought out the ant jar to monitor. Until now, I did not see any ants burrowing, but only saw them gnawing the surface of the food block into jagged marks. The largest one has a round belly and a strong head to eat. The smallest ant refused to eat at all, looking dull. Bi Bi asked:
- The big ant is the mother, isn't it. However, it only knows how to eat alone, refusing to feed its children.
Then, one day, Bi Bi saw the smallest ant lying on its back, silent. Shake the box, see it still not moving. Oh, it's dead. Maybe because his mother refused to take care of him, he died. Bi Bi told her mother:
- Mom, I'm so bored with you. He refused to take care of his child, so his son died. I want to release both ants.
Mother said:
- Leave it alone. It burrows and you will know what an ant burrow is like. Because the ant cave is sealed underground, I can't see it.
Curious to learn, wanted to know how the ant cave was underground, so Bi Bi had to wait. However, Bi Bi kept wondering. Bi Bi told him:
- Miserable two ants, can't go out to play, all day have to stay in a cramped apple. I saw him trying to climb up the side of the box to find his way out but couldn't, kept falling and falling.
He said:
- Wait a few days if it doesn't burrow, I will release it.
It seems that hearing the two ants' confiding, the two ants ran more and more enthusiastically back and forth in the box.
The next day, Bi Bi brought the ant box down to check the vent. Seeing that it was a bit small, Bi Bi pushed the chisel tip to widen it.
Perhaps more air, easier to breathe, the big-bellied ant ducked its head to nibble on the mass of food. Just formed a tiny hole. Bi Bi told him:
- He must know how his grandson wants to see his burrow, so he performed his burrowing.
The big ant digs for a while and then crawls up, making room for the small ant to dig down. He quizzed Bi Bi:
- Do you know why they alternate like that?
- I know, so as not to be tired!
- Very good. When doing heavy work, there must be coordination between two people, when one person is tired, the other will rest, so it can work for a long time.
The next morning, as if having a hunch, Bi Bi just got out of bed and ran to take the box of ants down to see. Bi Bi cried out in joy because the two ants had made zigzag tunnels in the transparent green food. Two ants are lying in two corners of the cave, seemingly leisurely.
After breakfast, Bi Bi watched two ants dig a burrow. Seeing that the big ant went in and dig for a while, he came out and let the small ant dig in, but the big ant always digs longer, he quizzed Bi Bi:
- Do Bi Bi know why the big ant digs longer than the small ant?
- I know. Because the big ant is stronger, it does more than the small ant. It seems that the big one is the father's son, the little one is the mother's child.
- Very good. But what does that mean, I wonder.
- Help each other. My teacher said that work must help each other, strong friends must help weak friends.
Black face came back from his hometown and was surprised when he saw the ant box. He sat staring at the two ants. At this time, the two ants are very active. They competed to climb the top of the box. Falling on their hooves, they rolled over again, crawling up. After a long time, the little ant fell down and did not get up again. Blackface says:
- Sister, sometimes he wants to go out. The baby is weak.
- Let me ask your mother's permission to let it go.
Hearing Bi Bi ask for permission, her mother said:
- You can drop it, but you have to bring it to the grass below.
The sisters brought the box of ants down to the yard. Arriving at a lawn, Bi Bi opened the lid of the box and laid it down on the ground. The two ants wiggled their antennae for a moment as if to locate and then slowly crawled out of the mouth of the box. Done, it's back in. Just like that, they crawled back and forth without leaving the box. Blackface asked:
- What's wrong with these two children?
- They must have been locked in a box for too long, now they are afraid to go outside.
Bi Bi encourages:
- Ant, go away. This is a very beautiful green lawn, no one will do anything to ants.
Strangely enough, the ants seem to know Bi Bi's words, so they boldly crawled out onto the grass. Then both of them turned their heads to Bi Bi, waving two beards. Hello Bi Bi:
- Goodbye. I will keep the box as a souvenir, Looking at the ant cave in the box, I will remember you guys! Thanks for the ants for showing me what an underground ant burrow is like!
The two ants shook their antennae again and then turned their heads to burrow into the grass.
At home, perhaps because he missed the two ants so much, Bi Bi's face kept turning pale. Blackface says:
- Don't worry, I have a way.
Blackface took a pinch of clay to form two black ants, one large and one small, and then dropped them into the jar. Being skillful with his hands, he learned how to make to he from his grandfather, Black Face made two identical ants as real. He also skillfully shook it back and forth, causing one to lie in the middle of the cave, and one was sticking its beard into the mouth of the cave, propping up its round belly, looking really funny.
Bi Bi was so happy, she immediately drew a green lawn with some trees, a sky and white clouds, and glued it to one side of the ant box. Looking through the side of the box, the picture is lively and cool. Maybe real ants would like to stay like this, no need to go to the lawn anymore.
ĐI CHƠI BIỂN
Có một ngày hè trời rất đẹp, nắng vàng rực rỡ nhưng lại nóng, làm cho mấy ông cháu toát cả mồ hôi. May quá, đúng dịp ấy thì cả nhà đi nghỉ mát ở biển. Ông cũng đi, bà cũng đi, Bố cũng đi, mẹ cũng đi. Cả nhà đi và cho Mặt Đen đi chơi cùng nữa.
- Tạm biệt ngôi nhà thân yêu!
Cả nhà lên chiếc xe ô tô 7 chỗ ngồi. Nó phóng vù...vù ...vù. Được một lúc thì bà Ngoại chóng mặt rồi... ọe...ọe. "Ối bà ơi, cháu có cái túi đây, cháu đưa cho bà này".
Bi Bi thương bà quá nên đưa hai nắm tay tí hon đấm lưng cho bà. Mẹ nói: "Bi bi ơi, thôi không phải đấm lưng cho bà nữa. Để mẹ lấy khăn lau cho bà".
Cứ thế, xe phóng vù...vù...vù...đến chiều tối là đến vùng biển. Sau khi nhận phòng, mẹ bảo: Mọi người ra biển chơi một tý rồi về ăn và ngủ, hôm nay chưa tắm biển được. Hôm nay chỉ dạo chơi thôi.
Đến tối, cả Bi Bi và Mặt Đen đều bay vu...vu...vu ra ngoài biển khơi. Hai chị em nhìn thấy một con cá voi to tướng, Cá cứ lượn quanh lượn quanh mời chào. Thế là hấp một cái, Bi Bi và Mặt Đen ngồi lên lưng cá voi. Cá voi phóng vun vút trên mặt biển. Có lúc nó lại lặn xuống. Sợ quá, Bi Bi và Mặt Đen nhắm tịt mắt. Chú cá voi nói:
- Các em ơi không sợ đâu, cứ mở mắt ra, chị hóa phép cho các em sống ở dưới nước được đấy.
Bi Bi và Mặt Đen mở mắt ra... Oa... oa, đẹp quá! Có rong biển xõa tóc vẫy chào, cá bơi tung tăng đùa dỡn... Đẹp quá!
Hai chị em đang thú vị, tự nhiên lại thấy tiếng oàm...oàm... Một chú cá mập ở đâu xông tới. Chú Cá voi khéo léo lượn qua lượn lại để tránh không cho cá mập cắn vào hai chị em. Nhưng rồi Chú cá mập lao nhanh tới, ngoác miệng ra định ngoạm vào đầu Mặt Đen. Bi Bi hét lên..."Ơ...ơ....ơ!" rồi vớ một cây gậy chống vào mồm con cá mập.
"Bi Bi ơi, sao thế? Tỉnh lại nào!" – bà Ngoại gọi. Hóa ra Bi Bi nằm mê. Bà cười, và vỗ vỗ vào lưng Bi Bi: "Vừa ra đến biển thì đã nằm mê. Thôi, cháu ngủ đi để mai còn đi chơi."
- Ôi, cháu nằm mê sợ quá bà ạ!
- Sợ gì...ra biển chơi vui, có gì đâu mà sợ!
Thôi Ngủ đi. Bi Bi thở đều rồi chìm vào giấc ngủ.
Rồi Bi Bi thấy mình và Mặt Đen chạy chơi trên bãi biển. Mặt Đen chạy đuổi theo con gì có đuôi dài, có 4 chân, lại có cái bờm gai gai. Màu của nó giống màu cát. Mặt Đen cứ chạy đuổi theo.. Nó trốn vào đám lá khô thì màu của nó lại giống như những chiếc lá khô. Nó chạy lên cây thì da lại biến thành màu thân cây và hơi mốc mốc .
Mặt đen leo lên cây và thò tay vào ổ của nó. Bắt được rồi. Á à vui quá! Thế rồi hai chị em lại đi..."Ơ, ở trên cây kia có cái gì xanh xanh ý nhỉ?". Một con kỳ nhông nữa, nhưng vì nó bám vào cây cho nên nó có mầu xanh của lá cây.
Mặt Đen nói: "Để em trèo lên bắt nó nhé!" rồi thoăn thoắt trèo lên cây. Đến nơi, định bắt nó nhưng không kịp - nó đã nhảy vèo đi... Mặt Đen giật mình rơi xuống, đau điếng cả mông.
"Con Kỳ Nhông đâu mất rồi nhỉ" - nhìn xung quanh chỉ toàn thấy một màu lá vàng vàng, xanh xanh... không thấy con kỳ nhông đâu.
Nhớ đến câu chuyện ông kể về việc kỳ nhông ngụy trang bằng cách đổi mầu, Bi Bi bảo: "Đứng im xem chỗ nào động đậy thì đúng là nó" A, đây rồi, tất cả bãi lá lặng im. chỉ có một chỗ ngoáy... ngoáy...ngoáy vì nó đứng mãi nó mỏi và buồn chân nên mới ngọ ngoạy. Mặt Đen nhè nhẹ đi tới, chộp một cái. Con kỳ nhông cố vùng vẫy, còn ngoái lại ngoạm một miếng vào tay. Hoảng quá, Mặt Đen thả tay ra. Con Kỳ nhông chạy biến ra bãi cát. Bây giời lại chỉ thấy toàn là cát thôi... Bi Bi chạy ra xem thì thấy ở đây có một cái hốc. Chắc là nó chui vào đây rồi. Bi Bi và Mặt Đen đào hốc đó lên và bắt được nó. Bi Bi chạy thật nhanh về khoe vơi ông Ngoại
- Ông ơi, chúng cháu bắt được hai con kỳ nhông rồi.
- À, hóa ra là con kỳ nhông cũng chịu thua hai cháu cơ à? Nhưng, các cháu ơi, không nên bắt các con vật này, hãy để cho nó sống tự nhiên. Cháu hãy thả cho nó sống, nó còn bắt ruồi muỗi đấy, nó cứu sống mình đấy.
Hai chị em lại đem hai con kỳ nhông ra thả, Hai... Ba nào. Mình bắt bao nhiêu công thế này lại thả đi hết. Lạ chưa kìa, hai con chạy một đoạn còn quay lại chào nữa chứ!
- Thôi bây giờ ra tắm biển nào!
Hai chị em ra tắm biển, ông Ngoại và bà Ngoại có một cái phao to gần bằng cái giường, cả Bi Bi, Mặt Đen cũng bám vào. Sóng đánh oằm....oằm. Các cháu bơi thích thế nhỉ, bơi ra xa... ra xa...Tự nhiên có một con cá nhảy vọt lên và rơi trúng vào cái phao. Hai chị em khoái quá, nói: "Ông ơi, bắt được con cá này!". Ông lại bảo: "Con cá này bé tý, cháu bỏ nó xuống thôi."
Bơi được một lúc thì hai chị em lên bờ nghịch cát. Thi nhau xem ai làm được nhà bằng cát cao hơn . Mặt Đen ở nhà thấp nên đắp một ngôi nhà thấp. Bi Bi đắp một ngôi nhà tầng cao vút. Đang thích thì bỗng dưng có một cơn gió mạnh vù...vù thổi tới. Vậy là căn nhà của Bi Bi sập xuống vì cao quá, hứng hết cả gió. Còn nhà của Mặt Đen thấp nên không bị sao.
Bi Bi lại quyết tâm đắp lại ngôi nhà của mình, Oa ... căn nhà đẹp quá, vừa cao lại khang trang nữa chứ... Ông bà Ngoại ơi, ông bà Ngoại xem ngôi nhà này giống ngôi nhà nào nhỉ?
Ông bà Ngoại nhìn mãi mà không nhận ra... À, thôi đúng rồi, giống căn nhà của ông bà Ngoại quá. Bi Bi giỏi thế...
Đang chơi vui vẻ thì có một em bé cắp một cái rổ có ít con mực con con đến và mời: "Ông ơi, ông mua giúp cháu với". Thấy em bé, Bi Bi thương quá, mới giật giật tay ông: "Ông ơi. ông mua đi!" Hiểu ý Bi Bi, ông mua luôn cả rá mực. Khi bé bán mực đi rồi, ông bảo: "Đấy, cháu thấy chưa, bạn ấy khổ không, bằng tuổi cháu mà đã phải đi kiếm ăn, còn cháu được đi học".
Bi Bi và Mặt Đen lại thấy mình ở giữa biển mênh mông. Ào...ào... Xuất hiện một con cá mập to đùng. Thế nào không biết, hai chị em chui tọt vào trong bụng nó. "Ôi chị ơi tối quá, em không thấy gì... Chị em mình chui vào bụng cá mập rồi. Ọc...ọc..ọc... cái bụng của nó đầy nước. May quá, Mặt Đen bảo: "Em có con dao đây rồi, bây giờ mình rạch vào bụng nó và ra ngay đây. Chị phải giữ chặt nhé". Xục... xục... xục... Mặt Đen mắm răng mắm lợi thọc con dao vào vụng cá rồi ra sức xẻ. Rôi, Mặt Đen đạp tung một phát... Vèo..vèo vèo... Ục... Cái bụng con cá vỡ toang, hai chị em chui vội ra.
Mừng quá, Bi Bi gọi to: "Ông Ngoại ơi!". Ngoảnh sang bên cạnh, Bi Bi thấy Mặt Đen vẫn còn ngủ, đầu ngoẹo đi. Bi Bi tự nhủ: "Ơ, mình toàn mơ hay sao ấy nhỉ! Chẳng có gì là thật cả!"
Vừa lúc ấy, Bi Bi nghe tiếng bà gọi: "Hai chị em dậy, ăn mực luộc nào!". Bi Bi càng ngạc nhiên: "Ơ, mực ông mua à? Thế thì đây là thực hay là mơ? Thôi, kệ nó, mơ hay thực, miễn là vui..."
GO TO THE BEACH
There was a very beautiful summer day, the sun was bright yellow but it was hot, making the grandparents sweat. Fortunately, on that occasion, the whole family went on vacation to the sea. Grandpa goes, grandma goes, dad goes, mom goes too. Let's all go and let Blackface go out with us.
- Goodbye dear home!
The whole family got into a 7-seater car. It darted... wu...wh. After a while, Grandma got dizzy... ooh... ooh. "Oh, Grandma, I have a bag, I'll give it to you."
Bi Bi loved her so much that she gave her two tiny fists to punch her back. Mother said: "Bi Bi, stop beating her back. Let me get a towel for her."
Just like that, the car sped away...uu...vu...in the evening, it arrived at the sea. After checking in, my mother said: Everyone go to the beach to play for a bit, then come back to eat and sleep, today can't swim in the sea. Just walking around today.
In the evening, both Bi Bi and Black Face flew vu...vu...vu to the open sea. Two sisters saw a huge whale, Fish kept circling around to greet. So with a steam, Bi Bi and Black Face sat on the whale's back. Whales soar over the sea. Sometimes it goes down again. Scared, Bi Bi and Black Face closed their eyes. Whale says:
- Don't be afraid, kids, just open your eyes, I'll let you live underwater.
Bi Bi and Black Face opened their eyes... Wow... wah, so pretty! There are seaweed with hair waving hello, fish swimming around playing... So beautiful!
The two sisters are having fun, but suddenly they hear a bang... um... A shark is coming from somewhere. The Whale skillfully glides back and forth to avoid the sharks biting the sisters. But then the Shark rushed forward, opening his mouth to bite Blackface's head. Bi Bi shouted..."Eh...eh....eh!" then put a stick in the shark's mouth.
"Bi Bi, what's wrong? Wake up!" - Grandma called. It turned out that Bi Bi was in a coma. She laughed, and patted Bi Bi's back: "As soon as I got to the sea, I fell asleep. Well, you go to sleep so you can play tomorrow."
- Oh, I'm so scared, Grandma!
- What are you afraid of... going to the beach to have fun, there's nothing to be afraid of!
Stop Sleep. Bi Bi breathed evenly and fell asleep.
Then Bi Bi found herself and Black Face running on the beach. Blackface runs after something with a long tail, four legs, and a thorny mane. Its color resembles sand. Blackface keeps running after it.. It hides in the dry leaves, its color is like the dry leaves. When it ran up the tree, the skin turned tree color and slightly moldy.
Blackface climbed the tree and reached into its nest. Catched it. Ah so much fun! Then the two sisters left again..." Eh, is there something green in that tree?". Another salamander, but because it clings to the tree, it has the green color of the leaves.
Blackface said: "Let me climb up and catch it!" then quickly climbed up the tree. When he got there, he was about to catch it, but he couldn't - it jumped away... Blackface was startled and fell down, a pain in his butt.
"Where's the salamander gone?" - looking around, all I could see was a yellow-yellow, green-green leaf... no salamander was found.
Remembering the story he told about the iguana camouflage by changing color, Bi Bi said: "Stand still and see where it moves." Ah, here it is, all the leaves are silent. there is only one place to wiggle... swish... squirm because it stood forever, it was tired and sad, so it wiggled. Blackface gently walked over and grabbed one. The iguana struggled, and turned around to take a bite into her hand. Frightened, Blackface released his hand. The iguana ran off to the sand. Now all I see is sand... Bi Bi ran out to see that there was a hole here. It must have gotten in here. Bi Bi and Blackface dug the hole and caught it. Bi Bi ran as fast as she could to show it off to Grandpa
- Grandpa, we caught two salamanders.
- Well, it turns out that the salamander also succumbs to the two grandchildren? But, children, do not capture these animals, let them live in the wild. You let it live, it also catches flies, it saves your life.
The two sisters brought two salamanders to release, Hai... Three. I took so much work and let it all go. Isn't it strange, they ran for a while and came back to say hello!
- Let's go to the beach now!
The two sisters went to the beach, Grandpa and Grandma had a float nearly as big as a bed, and Bi Bi and Black Face also clung to them. Waves hit....wow. Do you like to swim like that, swimming far away... far away... Suddenly, a fish jumped up and hit the float. The sisters were so happy, they said: "Grandpa, caught this fish!". He said again: "This fish is so small, you just put it down."
After swimming for a while, the two sisters went ashore to play in the sand. Compete to see who can build a higher sand house. Black face in low house should build a low house. Bi Bi built a high-rise house. While I was enjoying it, suddenly there was a strong wind... whistling. So Bi Bi's house collapsed because it was too high, catching all the wind. And Black Face's house is low, so it's okay.
Bi Bi is determined to rebuild her house, Wow... the house is so beautiful, both tall and spacious... Grandpa and grandpa, what kind of house do you think this house looks like?
Grandparents and grandparents looked at it without realizing... Ah, that's right, it's like Grandparents' house. Bibi is so good...
While playing happily, a child took a basket with some baby squid and invited: "Grandpa, help me buy it". Seeing the baby, Bi Bi was so sad that she jerked his hand: "Grandpa. you buy it!" Understanding Bi Bi's meaning, he also bought the ink cartridges. When the baby sold the squid, he said: "See, you see, she's miserable, at my age, she had to go to find food, but I could go to school."
Bi Bi and Black Face find themselves in the middle of the vast sea. Oh...oh... A huge shark appeared. How do you know, the two sisters crawled into its belly. "Oh my gosh, it's so dark, I can't see anything... My sister and I got into the belly of the shark. Ugh...pump..o... its belly is full of water. Fortunately, Blackface said, "I have the knife, now I will cut it in the stomach and come out. You have to hold on tight." Fuck... slouch... chuck... Black face with teeth and gums poked a knife into the fish's clum and tried to cut it. Then, Black Face kicked a... Whisper.. swish... Ugh... The fish's belly burst, the two sisters rushed out.
Overjoyed, Bi Bi called out: "Grandfather!". Turning to the side, Bi Bi saw Black Face still sleeping, his head turned away. Bi Bi thought to herself: "Oh, am I dreaming all the time? Nothing is real!"
Just then, Bi Bi heard her grandmother calling: "Wake up, let's eat boiled squid!". Bi Bi was even more surprised: "Oh, did you buy the squid? So is this real or a dream? Well, never mind it, dream or reality, as long as it's fun..."
NA NA CHÀO ĐỜI – BI BI THÀNH CHỊ
Bi Bi thấy bụng mẹ to to. Mọi người bảo với Bi Bi là sắp có em bé, và Bi Bi sắp thành chị rồi. Bi Bi thich lắm. Bi Bi chưa được làm chị bao giờ, luôn luôn là em, vì nhà chỉ có hai chị là Trang Trang, Bông Bông con bác Ngà, chả có em bé nào.
Vào buổi tối ngày thứ 7, mẹ của Bi Bi bị đau bụng quá nên được mọi người đưa đi bệnh viện. Bi Bi cũng được đi theo. Bi Bi thấy bụng mẹ lúc này to quá, to hơn cả lúc Bi Bi ăn thật nhiều, no căng bụng.
Vào đến Bệnh viên, Bi Bi đứng với ông Ngoại. Bà Ngoại đi tìm bác sĩ.
- Bác sỹ Mai ơi! Bác sỹ Mai ơi!
Không có ai thưa.
Bác sỹ Mai là người mà mẹ Bi Bi quen, đã nhờ giúp đỡ khi sinh em bé.
- Mai ơi! Bác sĩ Mai ơi! Cô Mai ơi! – Bà Ngoại cuống cuồng gọi.
Cửa phòng C hé mở, một cái đầu đội mũ trắng nghé ra:
- Mai nào?
- Mai, bác sĩ. Cô Mai cao cao trắng trắng ấy ạ. Em nó có nhờ cô Mai giúp ạ!
- À, cô Mai cao cao trắng trắng có việc bận, hôm nay không đến viện. Gia đình cứ đợi nhé!
Cửa đóng ập lại.
Mẹ Bi Bi đau bụng quá, rên ò ò. Mồ hôi đổ ra, thành giọt, ướt cà tóc mẹ. Tay mẹ bám chặt vào thành ghế. Chưa bao giờ Bi Bi thấy mẹ bị đau như thế. Bi Bi thương mẹ quá, liền nói với ông Ngoại:
- Cháu lại đấm lưng cho mẹ nhé!
- Không được đâu cháu ạ, cứ để bà Ngoại lo.
Bà ngoại lấy điện thoại, gọi cho bác sĩ Mai:
- A lô! Cô Mai đấy ạ? Tôi là mẹ của em Ly đây!
- Vâng, cháu đây!
- Em Ly đang chờ cô trong viện. Sắp đẻ rồi!
- Thế ạ? Cháu lại đang ở Cửa Lò. Mai mới về. Chờ cháu về vậy nhé.
- A lô! A lô! Ối, cái cô này tắt điện thoại mất rồi, làm sao bây giờ!
Bà Ngoại lại đến đập cửa phòng C. Lại cái đầu đội mũ trắng lúc này nghé ra:
- Đã bảo là chờ cô Mai mà!
Rồi "sập", cửa đóng chặt lại. Mẹ Bi Bi đau bụng quá rồi, quặn cả người lại, mồ hôi chảy thành dòng trên má. Bi Bi hỏi ông Ngoại:
- Đẻ đau thế hả ông?
- Đúng thế cháu ạ. Đẻ đau lắm.
- Thế mẹ đẻ cháu cũng đau thế kia ạ?
- Đúng rồi.
Bi Bi không hỏi nữa. Thương mẹ quá. Bây giờ mình biết khi đẻ mình, mẹ đau thế nào rồi.
Sốt ruột quá, ông Ngoại mới dẫn Bi Bi đến phòng A gõ cửa. Một bác sĩ nam mở cửa, bước ra:
- Ông có việc gì đấy ạ?
- Bác sĩ cứu con tôi với. Nó sắp đẻ rồi mà chưa có phòng đẻ.
- Bác đăng ký chưa?
- Tôi nhờ cô Mai rồi, nhưng hôm nay cô Mai lại đi vắng, hẹn ngày mai giải quyết.
Người bác sĩ này trông hiền hiền, giống như ông Ngoại. Bác sĩ nói với ông Ngoại:
- Đẻ đến nơi mà lại bảo chờ đến mai. Từ lần sau, gia đình đừng nhờ ai trước nhé. Nhờ, lúc ấy người ta đi vắng, thì rách việc. Thôi, gia đình đưa chị ấy xuống tầng dưới, tôi giải quyết cho.
May quá. Cả nhà cuống quýt dìu mẹ xuống tầng dưới.
Sau đó, mẹ vào phòng đẻ. Còn Bi Bi thì được ông Ngoại đưa về nhà trước.
Bi Bi vui vì sắp có em, được làm chị. Bi Bi lại buồn, vì thấy mẹ đau quá. Thương quá cơ, đẻ mình, mẹ cũng đau như thế đấy.
NA NA WELCOMES LIFE, BIBI BECOMES THE OLDER SISTE
Bi Bi saw her mother's big belly. Everyone told Bi Bi that she was going to have a baby, and Bi Bi was about to become a sister. Bi Bi likes it very much. Bi Bi has never been a sister, always a sister, because there are only two sisters in the family, Trang Trang, Bong Bong and Uncle Nga's son, and there are no babies.
On the evening of the 7th day, Bi Bi's mother had a stomachache, so everyone took her to the hospital. Bi Bi was also followed. Bi Bi saw that her mother's belly was too big at this time, even bigger than when Bi Bi ate a lot and was full.
Entering the hospital, Bi Bi stood with Mr. Grandma went to see a doctor.
- Doctor Mai! Doctor May!
No one said.
Doctor Mai is someone Bi Bi's mother knows and asked for help when giving birth to a baby.
- May! Doctor May! Miss Mai! - Grandma called frantically.
The door of room C was ajar, and a head in a white hat popped out:
- What tomorrow?
- May, doctor. Mai is tall and white. She asked Mai for help!
- Well, the tall white and white Mai has a busy job, she didn't come to the hospital today. Family just wait!
The door slammed shut.
Bi Bi's mother had a stomachache and groaned. Sweat poured out, in drops, wet mother's hair. My mother's hand was clutching the arm of the chair. Bi Bi had never seen her mother in such pain. Bi Bi loved her mother so much, she said to Grandpa:
- I'll punch my mom on the back again!
- It can't be, baby, let Grandma take care of it.
Grandma took the phone, called Doctor Mai:
- Hello! Is that Miss Mai? I'm Ly's mother here!
- Yes, here you are!
- Ly is waiting for you in the hospital. About to give birth!
- So? I'm in Cua Lo again. Mai just arrived. Wait for me to come back.
- Hello! Hello! Oh, this girl has turned off her phone, what to do!
Grandma came knocking on the door of room C. Again, the head in the white hat popped out:
- I told you to wait for Mai!
Then "collapsed", the door closed tightly. Bi Bi's mother was in so much pain, her whole body was twisted, sweat ran down her cheeks. Bi Bi asked Mr.
- Is it so painful to give birth?
- That's right, son. Very painful birth.
- Is your mother in pain too?
- Right.
Bi Bi didn't ask anymore. I love you so much. Now I know when I gave birth, how painful my mother was.
Too impatient, Mr. Ngoi took Bi Bi to A's room and knocked on the door. A male doctor opened the door and stepped out.
- Do you have any business?
- Doctor save my baby. She's about to give birth, but she doesn't have a delivery room yet.
- Have you signed up yet?
- I asked Ms. Mai, but today, Miss Mai is away. I'll take care of it tomorrow.
This doctor looks gentle, like Grandpa. The doctor said to Mr.
- Born to the place but said to wait until tomorrow. From next time, don't ask anyone first. Thanks, at that time when people were away, they lost their jobs. Well, the family took her downstairs, I'll handle it.
Lucky. The whole family rushed to help her mother downstairs.
Then the mother entered the delivery room. And Bi Bi was brought home first by Mr.
Bi Bi is happy because she is about to have a sister, to be a sister. Bi Bi was sad again, because her mother was in so much pain. I'm so sorry, giving birth to me, my mother also hurts like that.
RĂNG SÚN
Dần dần lớn lên, Na Na được gọi biệt danh là Na Kẹo. Cái tên có thêm chữ Kẹo bởi vì bé rất thích ăn kẹo và các loại bánh có nhiều đường, sữa.
Hôm ấy, đã gần đến giờ đi ngủ mà Na Kẹo vẫn ăn đủ thứ ngọt. Ăn hết bánh, Na Kẹo ăn kẹo mút. Nhấm nháp vị ngọt của kẹo, Na Na khoái lắm, thiu thiu ngủ. Mấy chiếc răng rên rỉ:
- Chị ơi, em sợ lắm!
- Làm sao mà sợ?
- Vì bọn sâu thấy đường ngọt, chuẩn bị xông ra cắn em.... Hu hu hu...
- Ông Ngoại dặn phải dũng cảm, không được khóc...
Nói xong, Na Kẹo vứt cái que kẹo vào thùng rác nhỏ bên giường, tắt đèn rồi liu riu ngủ. Giấc ngủ sâu dần, sâu dần. Các bé răng nằm im thin thít. Xung quanh tối đen. Nghe tiết kẹt... kẹt... chúng run cầm cập.
Bọn sâu từ tít đâu ấy xông ra:
- Tấn công nào!
- Tôi xin các anh, đừng tấn công!
- Im mồm ngay!
- Các anh ơi, đây là răng của chị Na Kẹo, các anh còn phải để cho chị Na Kẹo ăn cơm chứ!
- Kệ chị Na Kẹo. Chị ấy có chăm sóc răng đâu!
- Chị Na Kẹo ơi, dậy cứu chúng em với!
Na Kẹo vẫn ngủ im thin thít. Lũ sâu thừa thế xông lên. Kít... kít... kít... Chúng chọn chiếc răng hàm to nhất, bám chặt lấy và đục khoét. Răng rùng mình, run rẩy, bất lực, kệ cho bọn sâu làm gì thì làm. Cả đêm ấy, lũ sâu tập trung đục chiếc răng hàm lớn. Nhờ lớp men vững chắc, chiếc răng chỉ bị thủng một lỗ nhỏ xíu, nông cạn. Trời sáng, lũ sâu lại biến về tổ của chúng.
Sáng, khi đánh răng, Na Kẹo ngạc nhiên thấy có một chiếc răng hơi bị ê ê.
Tối đến, Na Kẹo mải chơi, đến giờ ngủ liền leo lên giường làm một giấc, quên cả đánh răng.
Đêm, bọn sâu tiếp tục tấn công. Chúng tập trung vào chiếc lỗ nhỏ xíu hôm qua, ra sức khoét, đục.
Từ hôm ấy, Na Kẹo vẫn ăn uống, đánh răng bình thường, nhưng bọn sâu đã có một chỗ mới làm tổ. Đó là chiếc răng hàm to nhất, bị thủng một lỗ khá lớn.
Ngày qua ngày, lũ sâu khoét sâu vào thân răng. Để đến một hôm, Na Kẹo nhai thấy đau nhức ở hàm. Khi ấy, chị Bi Bi cho Na Kẹo một chiếc kẹo hình ô tô rất to. Na Keo thích quá, bóc ra, cho vào mồm nhai luôn. Bỗng bé kêu lên một tiếng ái rồi ngừng nhai. Chị Bi Bi hỏi:
- Sao thế em?
- Em bị đau ở răng. Đau quá!
Bi Bi bảo em nhả kẹo, há mồm ra. Thấy một lỗ thủng đen đen ở chiếc răng hàm dưới bên phải, Bi Bi kêu lên:
- Em bị sâu răng rồi. Phải đi bệnh viện thôi. Trước đây chị cũng bị thế, ông Ngoại cho đi chữa nên chị hết đau rồi.
Nhờ chị Bi Bi phát hiện, ông Ngoại đưa Na Kẹo đi bệnh viện. Ngồi vào chiếc ghế, Na Kẹo run run. Bác sĩ bảo Na Kẹo nằm hẳn lên chiếc ghế dài chuyên phục vụ người chữa răng, lấy dụng cụ rồi bảo Na Kẹo há mồm to ra. Chị Bi Bi ngồi cạnh, nắm tay Na Kẹo cho em khỏi sợ.
Bác sĩ đưa dụng cụ vào khoan răng. "Chíu... chíu... ù...." Mũi khoan cắm vào chiếc răng, rít lên khe khẽ. Chiếc răng sợ quá, cầu cứu:
- Chị Na Na ơi, cứu em với. Có con gì nó đục em, sợ quá!
Ngồi cạnh Na Kẹo, Bi Bi cảm thấy có tiếng nói trong đầu. Hóa ra đó là tiếng kêu của chiếc răng hàm. Lập tức, tiếng nói của Bi Bi cũng vang lên trong đầu, truyền sang Na Kẹo cho các em răng nghe thấy:
- Không phải lũ sâu đâu. Đấy là bác sĩ, đang giết sâu, chữa cho em đấy.
- Thật không ạ?
- Thật đấy, chị cũng đã được bác sĩ chữa cho khỏi răng sâu, chị biết. Đừng sợ!
Răng yên tâm, không kêu la nữa. Na Kẹo thấy bình tĩnh lại, cứ há mồm cho bác sĩ thao tác. Thế là chiếc răng được hàn lại, hết sâu.
Ít lâu sau, thấy Na Kẹo nhai trệu trạo một bên hàm, ông Ngoại hỏi:
- Sao cháu lại nhai một bên thế?
- Vì bên kia đau ạ.
Ông cười:
- À, chắc là cháu vẫn quen nhai một bên khi răng còn đau. Bây giờ đã khỏi, cháu nhai đều cả hai bên được rồi.
Chiếc răng hàm nghe thấy thế, liền gọi:
- Chị ơi, cho em nhai với!
Từ đó, Na Kẹo hết đau răng. Nhớ lời ông Ngoại, hàng ngày Na Kẹo đánh răng sạch sẽ để giữ cho hàm răng trắng, sạch, không bị lũ sâu quấy rầy. Mà nhất là, không được ăn kẹo trước khi đi ngủ... Bi Bi thường xuyên nhắc nhở em giữ sạch răng. Tối nào Bi Bi cũng rủ em cùng đánh răng với mình. Đúng là Bi Bi đã lớn, đã thành chị rồi.
DECAYED TEETH
Gradually growing up, Na Na was nicknamed Na Candy. The name has the word Candy because the baby loves to eat candy and cakes with a lot of sugar and milk.
That day, it was almost bedtime, but Na Candy still ate all kinds of sweet things. After finishing the cake, Na Candy ate the lollipop. Sipping the sweetness of the candy, Na Na enjoyed it very much and fell asleep. The teeth groan:
- Sister, I'm so scared!
- How are you afraid?
- Because the worms find the sugar sweet, they are about to rush out to bite me... Huh huh...
- Grandpa said to be brave, not to cry...
After saying that, Na Candy threw the candy stick in the small trash can beside the bed, turned off the light and fell asleep. Deep, deep sleep. The baby teeth lie still and thin. Dark around. Hearing the jam... jam... they trembled.
The worms burst out from nowhere:
- Attack!
- I beg you, do not attack!
- Shut up now!
- Guys, this is Na Candy's tooth, you still have to let Na Candy eat rice!
- Miss Na Candy. Does she take care of her teeth!
- Sister Na Candy, wake up and save us!
Na Candy is still sleeping quietly. The superfluous worms rushed up. Kit...kitt...kick... They chose the biggest molar, clung to it and chiseled it. Teeth shudder, tremble, helpless, let the worms do whatever they want. All that night, the worms concentrated on chiseling the large molar. Thanks to the strong enamel, the tooth is only punctured with a tiny, shallow hole. In the morning, the worms returned to their nest.
In the morning, when brushing her teeth, Na Candy was surprised to see that there was a tooth that was slightly sore.
At night, Na Candy was busy playing, and when it was time to sleep, she climbed into bed to take a nap, forgetting to brush her teeth.
At night, the worms continued to attack. They concentrated on yesterday's tiny hole, working hard to gouge and chisel.
Since that day, Na Candy still eats, drinks and brushes her teeth normally, but the worms have a new place to nest. It was the largest molar, with a rather large hole perforated.
Day after day, the worms dig deep into the crown of the tooth. Until one day, Na Candy chewed and felt pain in her jaw. At that time, Bi Bi gave Na Candy a very large car-shaped candy. Na Keo liked it so much, peeled it off, put it in her mouth and chewed it. Suddenly the baby let out a love sound and stopped chewing. Bi Bi asked:
- How are you?
- I have a toothache. That's hurt!
Bi Bi told me to let go of candy and open my mouth. Seeing a black hole in the lower right molar tooth, Bi Bi exclaimed:
- I have tooth decay. Just have to go to the hospital. Before, she was also like that, Grandpa let her go to treatment, so her pain was gone.
Thanks to Bi Bi's discovery, Mr. Ngoi took Na Candy to the hospital. Sitting on the chair, Na Candy trembled. The doctor told Na Candy to lie down on a bench specializing in dental care, take the tools and tell Na Candy to open her mouth wide. Bi Bi sat next to me, holding Na Candy's hand so I wouldn't be afraid.
The doctor inserts the tool into the tooth. "Chiu... hoo... ugh...." The drill bit into the tooth, hissing softly. The tooth is too scared, begging for help:
- Sister Nana, save me. What is it that bores me, so scared!
Sitting next to Na Candy, Bi Bi felt a voice in her head. It turned out to be the sound of molars. Immediately, Bi Bi's voice also resounded in her head, passed on to Na Candy for the children to hear:
- Not the worms. That's the doctor, killing worms, treating you.
- Really?
- Really, I have also been treated by a doctor for tooth decay, I know. Do not be afraid!
Rest assured, no more screaming. Na Candy felt calm, kept her mouth open for the doctor to manipulate. So the tooth is welded, no decay.
Not long after, seeing Na Candy munching on one side of her jaw, Mr. Ngoai asked:
- Why are you chewing on one side?
- Because the other side hurts.
He laughs:
- Well, I'm sure you're still used to chewing on one side when the tooth still hurts. Now that it's gone, I can chew on both sides.
Hearing this, the molar called:
- Sister, let me chew!
Since then, Na Candy has no toothache. Remembering Grandpa's words, every day Na Candy cleans her teeth to keep her teeth white, clean, and not disturbed by worms. Especially, don't eat candy before going to bed... Bi Bi often reminds her to keep her teeth clean. Every night Bi Bi invites her to brush her teeth with her. It is true that Bi Bi has grown up and has become a sister.
HẾT CUỐN 2 - MỜI ĐỌC CUỐN BA "CHUỒN CHUỒN CẮN RỐN"
END OF BOOK 2 - PLEASE READ THE THIRD BOOK "DRAGONFLY BITES NAVEL"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro