Chương 8: Linh Hồn Canh Giữ
Bí Ẩn Thời Không •Nakzep•
Ánh sáng yếu ớt từ viên đá lửa chập chờn trong bóng tối, hắt lên một hình bóng cao lớn đang đứng trước mặt Zephys.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói trầm thấp vang vọng, khiến không gian dưới lòng đất thêm lạnh lẽo.
Zephys siết chặt con dao nhỏ, đôi mắt tím sáng rực trong bóng tối.
"Ta nên hỏi ngươi câu đó mới đúng." Cậu đáp, giọng đầy cảnh giác.
Người kia bước ra khỏi bóng tối, để lộ một gương mặt đẹp đến ma mị, nhưng lại không hề có hơi thở của người sống.
"Ta là Sethis." Hắn chậm rãi cất tiếng. "Linh hồn canh giữ kho báu này."
Zephys nheo mắt, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn một nhịp.
"Linh hồn à… Ngươi đã chết bao lâu rồi?"
Sethis khẽ cười, một nụ cười vừa quyến rũ vừa u ám.
"Đủ lâu để không còn nhớ đến mùi vị của sự sống."
Zephys cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
---
Bên ngoài, Nakroth đang cố gắng tìm cách xuống dưới, nhưng địa hình quá nguy hiểm.
Hắn quan sát hố sâu, hai tay siết chặt, lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
"Zephys... Ngươi vẫn ổn chứ?"
Nakroth bất giác nhớ đến ánh mắt tím lấp lánh của Zephys mỗi khi nói về kho báu. Cậu có thể liều lĩnh, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc.
"Chết tiệt. Ta không thể đứng đây chờ được."
Hắn rút ra một sợi dây thừng, rồi quyết định tự mình xuống dưới.
---
Dưới lòng đất, Zephys đang đối diện với Sethis.
Hắn bước chậm về phía cậu, từng bước không tạo ra một âm thanh nào.
"Ngươi tìm gì ở nơi này, kẻ ngoại lai?"
Zephys hơi nhếch môi, dù lòng vẫn còn bất an.
"Ta đến để tìm kho báu." Cậu đáp thẳng. "Và có lẽ… cả bí mật của nơi này nữa."
Sethis cười nhẹ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu suy nghĩ của Zephys.
"Ngươi có vẻ khác với những kẻ từng đến đây." Hắn nói. "Chúng chỉ ham muốn kho báu, nhưng ánh mắt ngươi lại sáng lên vì sự tò mò."
Zephys không phủ nhận.
Cậu bước gần hơn, đặt tay lên bức tường đá khắc bản đồ cổ.
"Ngươi biết gì về thứ này?"
Sethis khẽ nhíu mày, rồi đưa tay chạm nhẹ vào bức tường.
Lập tức, những ký tự cổ phát sáng, ánh sáng xanh kỳ lạ lan dần khắp căn phòng.
Zephys mở to mắt, tim đập mạnh.
"Ngươi đã chạm đến bí mật mà không nên chạm vào, Zephys."
Sethis cất giọng trầm thấp, và trong nháy mắt—
Căn phòng rung chuyển dữ dội.
Một cánh cửa bằng đá nặng nề mở ra, để lộ một lối đi tối đen như vực sâu.
Zephys nuốt khan, nhìn vào con đường mới mở ra trước mặt.
"Ngươi sẽ đi tiếp chứ?"
Sethis nghiêng đầu, ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
Zephys hít sâu, rồi cười nhẹ.
"Tất nhiên rồi."
---
(Hết chương 8...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro