Chương 7: Dấu Vết Của Quá Khứ
Bí Ẩn Thời Không •Nakzep•
Buổi sáng trên thảo nguyên đầy những làn sương mỏng, ánh nắng chiếu xuyên qua tạo thành những tia sáng vàng óng ả. Zephys vươn vai đầy lười biếng, cảm nhận không khí trong lành trước khi tiếp tục hành trình.
Nakroth đã dậy từ sớm, đang kiểm tra lại vũ khí và nguồn nước. Hắn không nói gì, nhưng Zephys biết hắn vẫn đang suy nghĩ về tối qua.
"Hôm nay chúng ta sẽ đến được khu phế tích cổ đúng không?" Zephys hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bản đồ.
Nakroth gật đầu, ánh mắt đỏ rực lướt qua những ký hiệu cổ đại trên bản đồ trong tay cậu.
"Nhưng ta có một linh cảm không tốt." Hắn trầm giọng.
Zephys cười nhẹ, bước sát lại Nakroth hơn một chút.
"Chẳng phải nguy hiểm mới là điều làm chuyến đi thú vị hơn sao?"
Nakroth liếc nhìn cậu, nhưng không nói gì.
---
Cả hai rời khỏi bãi cắm trại, băng qua một cánh đồng cỏ trải dài vô tận.
Sau nhiều giờ đi bộ, cuối cùng một tàn tích bằng đá đổ nát cũng hiện ra trước mắt.
Zephys nhìn quanh, ánh mắt tím lấp lánh sự hứng thú. Những bức tường cao chạm khắc các ký hiệu cổ xưa, vài nơi đã bị thời gian ăn mòn, nhưng vẫn toát lên vẻ huyền bí đầy cuốn hút.
"Cuối cùng cũng đến nơi rồi." Zephys khẽ thốt lên, tay nhẹ chạm vào một phiến đá khắc chữ cổ.
Nakroth đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén quan sát mọi thứ xung quanh.
"Không có vẻ gì là bị bỏ hoang hoàn toàn." Hắn lên tiếng, giọng đầy cảnh giác.
Zephys nhíu mày, nhưng trước khi kịp đáp lời—
ẦM!
Mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội, một phiến đá lớn trên tường sập xuống ngay sau lưng cậu.
Zephys giật mình lùi lại, nhưng dưới chân bỗng cảm thấy trống rỗng—
"Chết tiệt—!"
Cậu rơi xuống một cái hố sâu, mất hút trong bóng tối.
Nakroth đồng tử co lại, lao đến nhưng đã quá muộn.
Cái hố nuốt trọn Zephys, để lại một khoảng trống tối đen đầy đáng sợ.
---
Zephys cảm thấy cả cơ thể va chạm mạnh xuống nền đất lạnh. Lồng ngực đau nhói, nhưng cậu biết mình không bị thương nặng.
"Khỉ thật…" Cậu rên rỉ, cố gắng ngồi dậy.
Mọi thứ xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng lọt xuống từ miệng hố phía trên.
"Nakroth! Ngươi có ở đó không?"
Không có tiếng trả lời.
Zephys hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Bình tĩnh nào Zephys… chỉ là một cái hố thôi mà…"
Cậu lấy ra một viên đá lửa từ túi, đánh nhẹ lên tường. Một tia lửa lóe lên trong bóng tối, và rồi…
Một hình vẽ bí ẩn trên tường xuất hiện.
Zephys tròn mắt kinh ngạc, ánh sáng yếu ớt hắt lên một bản đồ cổ khổng lồ được khắc trực tiếp lên vách đá.
"Chuyện này…"
Trước khi cậu kịp nhìn kỹ hơn—
ẦM!
Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.
Zephys đột ngột quay lại, tim đập mạnh.
Một bóng người cao lớn đang đứng giữa bóng tối, ánh mắt sáng rực như thú săn mồi.
Cậu khẽ lùi lại, nhưng một giọng nói trầm thấp cất lên trong không gian yên lặng.
"Ngươi là ai?"
Zephys nheo mắt, nắm chặt con dao nhỏ trong tay.
"Có vẻ mình không phải là kẻ duy nhất ở đây..."
---
(Hết chương 7...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro