Kỳ 19: Kết cục bi đát
Vầng trăng tròn đang ngả dần về màu cam, như một ngọn đèn mờ treo lơ lửng, phảng phất ánh sáng lướt trên mái của những ngôi nhà trong nhà, nhưng không đủ để rọi đến một vài con hẻm tăm tối.
- Ta là ai? Không quan trọng... - Ma Sói Trắng cúi xuống và nói - Hôm nay ta đến gặp ngươi để nói một vài điều...
James đang lấy lại sự bình tĩnh và từ từ gượng dậy.
- Nhưng có lẽ, bây giờ ngươi đang cần phải đi gấp đó, James... Khà khà... Có một cô gái đang cần sự giúp đỡ...- Ma Sói Trắng hất đầu của nó nhẹ như đang chỉ hiệu.
- Katty? Không ổn rồi! Katty!
James vội vàng chạy qua con Ma Sói rồi dừng lại ở ngã ba, nhưng loay hoay không biết đi hướng nào. Từ đằng sau anh cất lên một tiếng nói:
- Đừng đi về nhà cô ấy, đến nhà của gã bảo vệ ở lối đi bên trái, tại ngã ba tiếp theo...
James quay lại nhìn về Ma Sói Trắng đang khá lạnh lùng. Mặc dù rất bối rối không hiểu sự giúp đỡ này, và anh cũng không chắc rằng có nên tin sinh vật này hay không, nhưng James vẫn làm theo lời chỉ dẫn. Anh chạy thật nhanh theo lối đi bên trái.
Theo tiếng gió vút trong đêm, nghe tiếng thở hồng hộc của mình, James lao theo những con đường tăm tối gồ ghề dễ vấp ngã, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh để cẩn trọng. James hy vọng rằng mọi việc chưa quá muộn, rằng điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra.
Đã đến căn nhà của người bảo vệ thôn làng... Bên trong ấy quả có đèn sáng. Nhìn kìa! Qua cánh cửa sổ là bóng đen của một cô gái đứng tựa vào sát vách, sắp bị tấn công bởi một con Ma Sói cao gần đụng trần nhà!
- Katty! - James hét lớn trong đầu.
Khi con Ma Sói vừa ra đòn tấn công vị tiên tri, một tiếng "xoảng" mạnh phát ra khiến nó giật mình quay lại. Đó là James ở trước cửa vô tình làm đổ chiếc bình gần đó.
- James! Chạy đi! - Katty nói lớn.
- Không! Tôi phải giúp cô! - James đang cầm trên tay một cây gậy gỗ lấy từ mảnh gãy của bờ hiên trước nhà.
Con Ma Sói hết vẻ bất ngờ liền tỏ ra sự thèm khát. Nó nhìn vào Katty, rồi lại nhìn ở James. Nó quyết định tiến gần hơn đến con mồi ngoài kia... Bất thình lình nó lao nhanh với một tốc độ cao xé toạc màn gió! James đưa tay vụt chiếc gậy gỗ qua nhưng không kịp, rất may là cùng lúc đó anh lui về sau nên bị trượt ngã bởi một vật gì đó dưới đất, nên né được cú vồ hiểm ác. James đưa tay lên đập thật mạnh vào người con Ma Sói. Nhưng có vẻ không hề hấn gì với nó. Rồi anh lại vơ sẵn những thứ gần đó ném lia lịa vào Ma Sói, vẫn chẳng ăn thua...
Con Ma Sói rú lên một tiếng dài vang vọng. Rồi chuẩn bị lấy đà cho cú vồ thứ hai nhắm vào James! Đột ngột một ánh sáng chói lòa hắt vào nửa mặt của nó phát ra từ bên trong nhà, khiến cho nó tỏ ra khó chịu. Vị tiên tri đang tạo ra thứ ánh sáng trắng lạ từ quả cầu huyền bí.
- Này, anh bạn, sao lại chê thịt của ta chứ? - Katty nói bỡn cợt.
Sự chú ý của Ma Sói tức thời chuyển sang Katty, nó lao thật nhanh vào nhà và đè cô gái trẻ xuống. Ánh sáng chói lòa kia cũng tắt cùng với động tác vồ ấy của Ma Sói vào mặt của vị tiên tri, nó lại cấu xé thêm vài phát nữa, cào nhiều vết rất nhanh lẹ, rồi cuối cùng dùng răng xé toạc cơ thể của Katty!
Nhìn lại...
Chỉ có một đống cỏ khô dưới nói mà con Ma Sói đang tì đè, trong miệng nó còn vương vãi vài chiếc lá vàng. Vị tiên tri không còn ở đó.
Con Ma Sói tức giận và nhìn xung quanh. Hai con mồi đã biến mất từ khi nào.
***
Trong một con hẻm tối tăm, có hai người đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi...
- Thật kỳ lạ... Cô có thể làm như thế à?
- Đây không phải lúc, James ạ. Mau đến chỗ Antony, chúng ta đang gặp nguy hiểm.
Rồi Katty dừng lại... James bất ngờ cũng dừng lại theo.
- Chuyện gì thế?
- Nấp sát vào đây... - Katty ra hiệu cho James đứng nép vào, tựa vách của một căn nhà gần đó, với chiếc sạp bán hàng rách rưới phía trước có thể che chở. Rồi cô lại nói nhỏ nhẹ, hồi hộp:
- Chúng đang đến...
- "Chúng"?
- Tôi có thể cảm nhận điều đó.
- Cô nói sao? Tôi đã nghĩ con Ma Sói vừa rồi là còn sót lại duy nhất! Willy, Emily, Barton, và Marry đã chết, đáng ra chỉ còn một con chứ?
- Tôi không biết... Phải có đến hai con đang loanh quanh. Một trong số đó chúng ta đã chạm trán khi nãy... Đừng cử động, hãy thở nhẹ và đều...
- Có thể đó là... Nicholas?
Họ gần như đang nín thở và quan sát màn đêm. Chỉ có Katty là đang chảy từng giọt mồ hôi vì cô biết rõ kẻ thù đang ở vị trí nào nhờ vào trực cảm của mình. Không khí cực kỳ tĩnh mịch, không một tiếng động nhỏ nào phát ra.
- Còn bao lâu nữa, Katty?
Vị tiên tri chần chừ một hồi... Sau đó đáp:
- Không ổn rồi James, chúng đang tiến đến gần, đi tiếp thôi!
- Tại sao?
- Có đến... Ba con Ma Sói đang ở đây!
- Cái gì? Ba sao? Không thể nào! - James tròn mắt và không thể tin được điều gì đang xảy ra.
Hai người vừa vội vã, vừa cẩn thận lại băng tiếp trên con đường hướng tới nhà thờ cao chót vót rất rõ kia. Katty càng ngày càng chảy mồ hôi nhiều hơn.
- Nhanh lên, nhanh lên nào! - Katty đốc thúc.
Họ chạy với tốc độ tăng dần lúc cắt ngang qua quảng trường, bỏ lại tất cả sự cẩn trọng trước đó.
Và từ một trong những con đường giao với chỗ ấy, lao ra một bóng Ma Sói tốc độ khủng khiếp đang rượt theo đằng sau! Những tiếng lộc cộc trên mỗi bước chân của nó càng ngày càng lớn và gần lại trong sự khiếp hãi của con mồi. Một tiếng la của cô gái phát lên, James quay đầu lại...
Vị tiên tri đã bị ngã xuống do con Ma Sói xé rách một phần áo khoác của cô và lôi kéo trở lịa.
- Katty!
James đứng cách chỗ đó tầm 3 mét. Nhưng có thể quá muộn vì sự ra tay dứt khoát của con quái vật kia...
Bỗng có bóng đen kỳ quái nào phóng qua như một mũi tên thầm lặng, cắn lấy cánh tay của con Ma Sói khổng lồ khiến nó rên la. Nếu nhìn kĩ hơn, đó là một con Ma Sói khác... với cơ thể rất bé nhỏ, đang đung đưa trên sự vùng vẫy mạnh của đối thủ.
- Ma Sói? - James tự hỏi.
- Không... - Katty đã kịp đứng dậy - Đó đúng là Nicholas.
Cánh tay Ma Sói hất mạnh một lần nữa, thổi bay con Ma Sói bé nhỏ văng vào vách của cột bảng thông báo làm vỡ vụn, khiến nó kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng nó ngay lập tức phóng ra trực thủ trước mặt con Ma Sói khổng lồ kia.
- Nicholas?... Là em à? - Katty gọi nhỏ.
Con Ma Sói bé quay lại nhìn hai người đằng sau... Đúng là mái tóc xanh lá và khuôn mặt của Nicholas nhưng đã hóa Sói gần hết. Nó không nói gì, nhưng ánh mắt của nó đã nói lên rất nhiều điều. Nó như nói rằng "Hãy đi đi, để em ở lại đây."
- Không, hãy giúp Nicholas! - James chạy vội đến.
Đã quá muộn... Con Ma Sói kia nhanh chóng cắn xé cơ thể bé nhỏ của Nicholas và lắc nhanh điên cuồng! Hai người cảm thấy bất lực chứng kiến cái chết dã man của cậu bé người sói. Và nhìn đằng xa con hẻm kia,... rõ ràng là một bóng Ma Sói khác nữa đang tiến đến gần.
- Muộn rồi, đi thôi James!...
Họ chạy đi, bỏ lại đằng sau những kẻ thù đáng sợ... James theo sau lưng của cô gái tiên tri đang tiến về phía nhà thờ. Có vài giọt nước nhỏ rơi ngang, dính lại trên mặt và áo của anh... James thầm hiểu và ngậm ngùi.
***
Bên trong nhà thờ có trần khá cao, với hầu hết vật liệu được làm bằng gỗ, có phần xơ xác nhưng vẫn tỏa ra vẻ tôn nghiêm nào đó nhờ vào những họa tiết trang trí kiểu trung cổ. Hai hàng ghế song song chạy dài đến giữa bục giảng ở giữa, nơi có mục sư Antony với áo khoác trắng, vị tiên tri và James đang đứng.
- Vậy là thằng bé đã?... - Mục sư nói.
- Nó đã cứu chúng tôi. - James giải thích.
- Ừm... - Katty lặng lẽ - Vậy là... ý thức của Nicholas chưa hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi Barton.
- Nó chỉ là một cậu bé... - James siết chặt bàn tay lại - Còn nữa!... Vẫn còn đến hai con Ma Sói?... Chẳng lẽ nào Marry không phải là... Lẽ nào tôi đã phạm sai lầm?...
Antony bước đến chạm nhẹ vào James để an ủi.
Một tiếng thở kỳ quái từ phía bên trên, không thể không chú ý, cả ba người nhìn nhanh về phía đó... Lại là một con Ma Soi! Nhưng với bộ lông màu trắng tuyết, đang đứng ở cửa sổ khá cao và hơi cúi người thấp xuống.
- Khà khà... vẫn ổn chứ hả? James?
Ba người hơi lùi về sau cẩn trọng, Antony sợ đến xanh mặt.
- Ma Sói... Trắng? - Mục sư hoang mang.
- Tôi đã từng nghe nói... - Katty nhìn theo hướng đó.
- Mọi người bình tĩnh, con Ma Sói này rất khác... - James trấn an hai người kia.
Ma Sói Trắng nhìn ra phía bên ngoài, sau đó lại quay vào bên trong nhà thờ.
- Khà... Cái bọn khát máu ngoài kia... Ta không phải là một trong số chúng. Yên tâm, nếu ta muốn giết các ngươi, ta sẽ báo trước.
- Ngươi muốn gì? Ma Sói Trắng?
- Nào, James... Ta chỉ muốn nói chuyện... và hợp tác, đương nhiên.
- Lại hợp tác à? Không phải lần trước ngươi đã lừa dối bọn ta sao? Alice vốn không phải là Ma Sói đúng không?
Ma Sói Trắng như đang nghĩ ngợi một chốc, rồi lại nói:
- Khà... chuẩn đấy! Alice chỉ là một người dân... Ta đã bảo cô ấy nói những điều ta muốn nói.
James trở nên tức giận.
- Đừng nghĩ xấu về ta...
Ma Sói Trắng chợt bất ngờ phóng mình xuống nhanh trước mặt ba người. Họ lùi lại...
- Nhìn này, cả ba người... Nếu ta muốn giết các ngươi, điều đó chẳng khó chút nào.
- Đúng vậy. Nhưng ngươi cần bọn ta, đúng chứ? - James vẫn điềm tĩnh trả lời khi đứng trước mặt Ma Sói Trắng.
- Đúng vậy, James, giỏi lắm. Ta không đặt kỳ vọng sai người mà!
- Tại sao ngươi hãm hại Alice?
- Không hoàn toàn. Đó chỉ là một thỏa thuận giữa ta với cô ấy. - Ma Sói Trắng trở nên nghiêm túc hơn - Nhưng bắt đầu từ ý định của ta muốn che giấu bản thân, khỏi nhóm người các ngươi, và khỏi lũ Ma Sói đen hôi hám kia... James, đừng quên là chính ta đã từng ra tay cứu ngươi vào đêm hôm đó. Chính ngươi đã bắt ta phải lộ diện thân phận.
James nhìn Ma Sói Trắng, nó nói tiếp:
- Cũng đêm hôm sau khi ta giết con Ma Sói đã cải trang thành Emily, ta đã tìm đến gặp Alice và đưa ra thỏa thuận. Ta nói cho cô ấy biết danh tính và cái chết của Emily, cô ấy đã chịu nỗi đau mất người thân quá lớn đến nỗi không thể không chấp nhận lời yêu cầu của ta. Ta hứa với cô ấy sẽ đảm bảo sự an toàn của Daisy, trao đổi việc cô ấy phải làm theo lời hướng dẫn của ta - đó là mạo danh thành Ma Sói Trắng. Cô ấy đã đồng ý.
- Daisy? Con bé ở đâu rồi? - Antony nói.
- Vườn Yêu Tinh... - James đáp thay cho Ma Sói Trắng.
- Khà... Đúng vậy, Daisy hiện vẫn đang trú ẩn trong "Vườn Yêu Tinh", và nó tuyệt đối an toàn. Nó sẽ là bạn suốt đời với những người quen của ta...
- Suốt đời? - James nói.
- Đúng vậy. Những Yêu Tinh đó sẽ không cho nó thoát ra, nhưng quan trọng sao? Ta đã làm đúng lời hứa với Alice. Ta đã gửi gắm nó tại đó và họ cũng đã hứa sẽ chăm sóc nó, cho đến khi nó... là một phần của họ... khà khà...
James lấy tay che mặt, anh không biết là nên mừng hay nên đau lòng trước sự thật ấy.
- Nhưng cái chết của Alice lại một lần nữa che đậy thân phận của ta. Có lẽ bọn chúng đã nghĩ ta chết rồi, vì vậy ta càng dễ hành động hơn...
- Được rồi... - James nói - Ma Sói Trắng... Mục đích của ngươi là gì, sau tất cả việc này?
- Khà... Ta vốn giải thích điều này cho ngươi để chúng ta có thêm lòng tin với nhau. Bởi vì chúng ta đều có cùng một mục đích cả...
- Ý của ngươi là? - Katty hỏi dè chừng.
- Đúng vậy, vị tiên tri may mắn kia.
Sau khi nói xong, Ma Sói Tắng lại vụt qua phía đối diện, bật tung cả cửa sổ ở trên ra để ánh sáng chiếu vào. Nó ngồi trên cửa sổ quay lại nói một lời:
- Ta cũng muốn giết tất cả lũ Ma Sói khác...
- Tại sao? - James ngước lên hỏi.
- Đơn giản... Để báo thù!
- Nhưng ngươi không cho bọn ta biết danh tính. Chúng ta sẽ hợp tác bằng cách nào? - Antony noi.
- Không cần biết. Ta nói rồi, điều đó không quan trọng. Chỉ cần biết rằng hiện tại ta đang ở phe các ngươi, và ta muốn hợp tác.
- Hợp tác bằng cách nào? - James hỏi.
- James... Ta hỏi... - Ma Sói Trắng nhìn xuống - Ngươi có đoán được những bước đi tiếp theo của bọn chúng không?
James quay sang nhìn tiên tri và Antony, như ngầm nói với cả bọn họ. Anh ngước lên nói:
- Được, ta nghĩ rằng... đêm thứ mười hai hôm sau... sẽ không có ai bị bỏ mạng.
Con Ma Sói Trắng bật phá lên cười quái dị.
- Tuyệt lắm, đó cũng là cách ta nghĩ. Chắc chắn chúng sẽ lại giở chiêu trò đó, lợi dụng "điều luật ba ngày", không giết ai vào đêm kế tiếp, để mà buổi sáng cuối cùng sẽ không có giờ phán xét, để mà chúng được an toàn và giết sạch chúng ta vào đêm "Trăng Đỏ" với toàn bộ sức mạnh của chúng!
Antony có vẻ run sợ khi hiểu ra điều đó. Bây giờ đã là đêm thứ mười một, vào sáng mười một ngày mai không có cách nào để giết cùng lúc cả hai con Ma Sói. Đêm tiếp theo sẽ không ai chết do kế hoạch phòng thủ của chúng... Như thế, vào sáng thứ mười hai sẽ không có phán xét, nhưng sẽ luôn còn ít nhất một con, hoặc cả hai con còn sống nếu sáng mai bỏ phiếu sai lầm! Cuối cùng đêm thứ mười ba...
Ma Sói Trắng nói tiếp:
- Chúng đang còn cả hai... Thực tế mà nói, ta vẫn mạnh hơn chúng phần nào, nhưng với cả hai tên cùng lúc... thì ta không chắc. Đặc biệt một trong hai tên, có một gã rất đáng gờm...
- Vì vậy ngươi muốn bọn ta trừ khử đi một tên vào sáng hôm sau, đúng chứ? - James nói.
- Xuất sắc. Sáng ngày mai nếu như các ngươi giúp ta trừ khử tên đó. Thì vào buổi tối thứ mười hai ngày mai ta sẽ tiêu diệt tên còn lại. Như vậy thì không quan tâm đến "Trăng Đỏ"nữa.
- Vậy thì... Ma Sói Trắng... Ngươi muốn chúng ta trừ khử ai?
Cả ba người tập trung nhìn Ma Sói Trắng. Nó bỗng dưng im ắng như sắp nói điều gì đó quan trọng. Nhưng trong ánh mắt của hai người đó, có sự tin tưởng nào cho nhau không? Có sự hợp tác nào giữa hai loài khác nhau và có thể trở thành kẻ thù bất kỳ lúc nào? Chỉ biết rằng sau cuộc gặp gỡ đó, nhiều điều bí mật đã được phơi bày...
***
Buổi sáng của ngày tiếp theo, những người còn lại trong làng hốt hoảng khi phát hiện xác chết của cậu bé người Sói Nicholas trước quảng trường, rồi lại giật mình thêm lần nữa về cái chết của một người khác...
Cái miệng hại cái thân, đã tự nhận mình là Ma Sói thì chắc gì còn có lòng tin của người nào trong làng, huống hồ lại đụng chạm đến nỗi căm hận kìm nén của một bà già mất cháu. Kết cục cho người đàn ông Richard kia là cái chết gây ra bởi hơi độc, mà ai cũng biết là đến từ đâu, và do ai thực hiện. Chỉ có điều chẳng ai màng chi đến cái chết của gã, bởi vì nghĩ kĩ thì hắn chết cũng đáng, và vị lọ thuộc nguy hiểm đó của mụ phù thủy cũng đã được giải quyết xong, từ giờ thì họ trở nên an toàn với mối đe dọa này.
Những giờ phán xét luôn đến rất căng thẳng, trước áp lực lớn mọi người luôn tự bảo vệ mình, rồi rất nhiều nghi ngờ được đưa ra, phải thuyết phục người khác, tìm kiếm đồng minh trong khi xác định kẻ thù. Một chút sơ suất thôi, một lời thôi là có thể khiến bản thân lên giàn, lâm vào một tình huống cực kỳ nguy hiểm... Hôm nay đã là ngày kế cuối, vì ngày mai sẽ là buổi sáng cuối cùng, cũng là lần phán xét cuối cùng. Họ nên có những quyết định đúng đắn hơn, bàn bạc với nhau nhiều hơn để tìm ra ai là Ma Sói. Sáng nay nên là một cơ hội quan trọng với nhiều điều được nói, thế nhưng...
Mọi thứ đã diễn ra quá nhanh, một vụ việc không ai nghĩ tới nhưng lại xảy ra theo cách dễ dàng như thế...
James bước chậm rãi lên giàn treo... trong chiếc dây thừng thòng lọng qua đầu, cạnh một tên đồ tể trùm đầu. Anh đã bị đa số bỏ phiếu để tiến hành treo cổ...
- Mọi người! Việc phán xét hôm nay đã kết thúc, chúng ta đã tìm ra "người bị chọn"
Trưởng làng đứng trên và nói to xuống, sau đó quay sang nhìn James đang đứng im lặng. Bên dưới, những con người lạnh lùng chờ đợi sự tự biện hộ sắp đến. Nhưng, có lẽ... ai cũng đã có quyết định chắc chắn của mình.
- James, anh sẽ có 1 phút 30 giây để tự biện hộ... Thời gian, bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro