Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41.

Đi dạo hai vòng quanh công viên nơi có cổng chào rực rỡ ánh đèn, có mấy cô chú lớn tuổi đang khiêu vũ cùng nhau ở quảng trường, ở gần đó là đám trẻ con nô đùa vui vẻ. Trong công viên có vài hàng ghế đặt ở khu vực khá tối đèn, mấy đôi tình nhân thân mật ngồi đó cùng nhau. Hai người bọn họ cũng chọn một chỗ, sau khi yên vị thì kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong phòng ký túc xá của mình. Quyền Du Lợi kể việc Thôi Liên Châu mỗi lúc ngủ say sẽ nghiến răng ken két, còn Lý Văn Phong đã đi mua về rất nhiều sữa bò nhưng uống không hết nên để được vài tháng thì mấy hộp sữa nổ be bét vì hết hạn, nói tới Kim Hồng Ngọc là chỉ có thể kể tới chuyện cô nàng mỗi lần thấy anh chàng nào đẹp mã một chút là liền phát cuồng lên. Lâm Duẫn Nhi cũng kể cho Du Lợi nghe về mấy người bạn cùng phòng chẳng hạn như Kim Trạch Nhu đêm nào cũng nói mớ, Hoàng Khiên Tả thì giọng lúc nào cũng oang ang như loa phóng thanh, Từ Giai Lương lại cực kì ngoan ngoãn, cô nàng ngày ngày ngủ sớm dậy sớm và rất chăm chỉ học hành.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, thi xong họ sẽ được nghỉ đông để về quê đón Tết Nguyên Đán. Lâm Duẫn Nhi nói rằng nàng muốn thay đổi kiểu tóc của mình trước khi về nhà. Quyền Du Lợi rất thích thú còn bảo rằng cô cũng sẽ đi cùng Duẫn Nhi thay đổi diện mạo. Sau đó, Du Lợi lại than phiền rằng vé máy bay về quê đắt quá nên tới kỳ nghỉ hè cô cũng không muốn về nhà, vì thế mà Du Lợi đã tiết kiệm được một số tiền đủ để mua vé máy bay đi du lịch. Lâm Duẫn Nhi nghe xong thì đáp rằng bọn họ nhất định phải đi cùng nhau.

Họ cứ thế mà lên kế hoạch cho hằng ha sa số những việc mà họ muốn cùng nhau thực hiện, dường như tất cả những gì họ mong mỏi chỉ là có thể lắp đầy khoảng trống của những tháng qua.

Du Lợi nghe Duẫn Nhi nói muốn cùng mình đi chơi, Du Lợi phấn khích nắm lấy tay Duẫn Nhi thật chặt. Hơi lạnh từ tay Duẫn Nhi truyền đến khiến cô nhớ ra việc Duẫn Nhi quá gầy, hẳn là rất sợ lạnh. Quyền Du Lợi đem hai tay Duẫn Nhi đặt vào lòng bàn tay mình mà xoa xoa, Du Lợi còn hà ra hơi thở nóng ấm nhằm giúp Duẫn Nhi cảm thấy ấm áp hơn phần nào.

Du Lợi nói: "Chúng ta đi thôi, trời lạnh quá."

Lâm Duẫn Nhi cười, lắc đầu: "Em không muốn đi, chúng ta ngồi đây trò chuyện không bị người khác quấy rầy. Em không thấy lạnh."

Quyền Du Lợi nghĩ đến vừa rồi ở trong quán ăn, cuộc trò chuyện của bọn họ không ngừng bị gián đoạn, chẳng bằng ngồi ở công viên yên tĩnh này, dưới ánh đèn mờ nhạt không thể xuyên thủng màn đêm, Du Lợi ngắm nhìn nụ cười của Lâm Duẫn Nhi, cô dường như có thể thấy được cả sự mềm mại, nhu hoà ẩn hiện trên gương mặt Duẫn Nhi như một chiếc mạng mỏng. Quyền Du Lợi kéo tay Duẫn Nhi đặt ở bụng mình rồi dùng vạt áo khoác dài bên ngoài che lại cứ như thể chỉ cần bàn tay Duẫn Nhi được sưởi đủ ấm thì cả cơ thể Duẫn Nhi cũng sẽ không phải sợ lạnh nữa. Tay Duẫn Nhi bị Du Lợi nắm chặt, nhiệt độ từ Du Lợi truyền đến khiến Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười.

May mắn là mùa đông ở Dương Thành chẳng đến mức khắc nghiệt, nếu không có gió rét thì có thể tính là thời tiết không quá lạnh. Ngồi ở công viên gần ba giờ đồng hồ cũng sắp đến giờ giới nghiêm của ký túc xá nên bọn họ đứng dậy đi về.

Quyền Du Lợi cho tay Duẫn Nhi vào túi áo khoác của mình, khi đi đến gần trường, họ trông thấy rất nhiều đôi tình nhân nam nữ cũng nắm tay nhau bên trong túi áo khoác như họ lúc này, các nữ sinh khác thì chỉ đơn giản là khoác tay nhau. Lâm Duẫn Nhi bất giác cảm thấy ngượng ngùng, nàng lén đưa ánh mắt sang Quyền Du Lợi ở bên cạnh rồi dùng bàn tay đang yên vị trong túi áo ấm áp mà khẽ bóp tay Du Lợi một cái thật nhẹ. Quyền Du Lợi quay đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi và chỉ cần như thế là Du Lợi cảm thấy mình như rơi vào trong ánh mắt của Duẫn Nhi mất rồi. Bầu trời buổi tối đầy sao nhưng lại chẳng thể sáng bằng một nửa đôi mắt của Duẫn Nhi lúc này.

Đưa Duẫn Nhi về phòng ký túc xá, họ đi ngang qua vài cặp đôi đang lưu luyến nhau trước cửa phòng. Lâm Duẫn Nhi rút tay khỏi túi áo khiến cho Quyền Du Lợi đột ngột cảm thấy trống rỗng. Quyền Du Lợi nhẹ nhàng nắm tay Duẫn Nhi, đứng ở trước mặt nàng rồi nói: "Đúng mười một giờ thứ bảy, chị sẽ ở đây đợi em."

Lâm Duẫn Nhi gật đầu và cứ nhìn Quyền Du Lợi mãi như thế, nàng không muốn quay người bỏ vào bên trong phòng mình. Trước kia Duẫn Nhi trông thấy mấy cặp đôi lưu luyến nhau ở mấy dãy phòng, nàng đều cho rằng bọn họ thật khó hiểu, nàng cứ nghĩ chẳng phải đến ngày mai là lại gặp nhau sao mà phải làm đến mức đó? Thế nhưng bây giờ Duẫn Nhi đã thấu hiểu một cách sâu sắc, hoá ra là chỉ cần được gặp người ấy nhiều hơn một chút, có thể ở cạnh người ấy dù là thêm một giây đã là tốt rồi.

Quyền Du Lợi nhìn sang bên cạnh thì trông thấy có một cậu nam sinh đang hôn lên má cô bạn gái để chào tạm biệt, điều đó làm Quyền Du Lợi nhớ ra một điều. Lâm Duẫn Nhi thấy rõ ánh mắt Quyền Du Lợi chợt loé sáng một cái. Quyền Du Lợi cười hỏi: "Thịt nướng hôm nay chị mời em ăn thế nào, em thấy có ngon không?"

Lâm Duẫn Nhi không hiểu vì sao Quyền Du Lợi lại đột nhiên hỏi về chuyện này: "Ngon lắm."

Khoé miệng Quyền Du Lợi cong lên, Du Lợi nở nụ cười có chút xấu xa: "Vậy không phải em nên biểu hiện chút biết ơn sao?"

Lâm Duẫn Nhi lập tức nhớ tới tháng sáu năm ngoái, khi cả hai còn đang học năm thứ ba trung học, lúc ấy trường học bị cúp điện nên Duẫn Nhi đã sang lớp số hai ngồi cùng bàn với Quyền Du Lợi suốt một giờ đồng hồ. Sau đó vào giờ giải lao, Quyền Du Lợi mua cho nàng một túi hạt dẻ cười, chuông reo vào lớp, bản thân Lâm Duẫn Nhi không biết tại sao mà đầu óc mình nóng bừng chỉ muốn hôn Du Lợi nên mới lấy túi hạt dẻ đó làm cái cớ, dùng nụ hôn thay cho lời cảm ơn. Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt nhìn con người đang tươi cười trước mặt mình. Quyền Du Lợi biết Lâm Duẫn Nhi hẳn là đã nhớ ra chuyện cũ và cũng hiểu được Du Lợi đang muốn ám chỉ điều gì nên Du Lợi cố ý rướn mặt về phía trước.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy xung quanh đều có người nên rất xấu hổ, nàng đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy mặt Quyền Du Lợi ra, đáp: "Tạm biệt." Sau đó, nàng đỏ mặt đi vào phòng ngủ, đi được vài bước thì lại quay đầu vẫy tay với Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Duẫn Nhi, cô cảm thấy tiếc nuối đôi chút, tại sao cô không nhớ ra chuyện này lúc bọn họ còn ngồi ở trong công viên chứ.

Quyền Du Lợi mang theo tâm trạng vui vẻ trở về phòng ký túc xá của mình, Thôi Liên Châu thấy Du Lợi liền hỏi: "Buổi tối đi ăn thịt nướng mà không thèm gọi tớ. Cậu còn lương tâm không thế?"

Quyền Du Lợi thầm nghĩ: "Tớ đi ăn cùng với Lâm Duẫn Nhi, làm sao lại gọi cậu đi cùng được."

Đột nhiên cô chợt thấy có điều gì đó không đúng, cô hỏi: "Làm sao cậu biết được tối nay tớ đi ăn thịt nướng?"

Thôi Liên Châu không vui đáp: "Tớ thấy ảnh cậu trên BBS. Cậu ra ngoài chơi không gọi tớ cũng được nhưng lần sau đi ăn thịt thì phải gọi cho tớ, nếu không cứ chờ xem tớ trừng trị cậu thế nào."

Quyền Du Lợi biết Thôi Liên Châu lúc nào cũng thích ăn uống, vì gia đình cậu ấy có điều kiện mà lại còn có sở thích như vậy nên cô nàng rất thường mời Du Lợi đi dùng bữa. Nhưng Quyền Du Lợi trước sau như một vẫn cho rằng khi nào đi ăn cùng Lâm Duẫn Nhi thì nhất định không gọi Thôi Liên Châu đi cùng bởi vì khả năng ăn uống của hai người này cũng thật là khoẻ quá đi, nói không chừng trong bữa ăn còn giành giật nhau mà Du Lợi không thể để Lâm Duẫn Nhi dùng bữa xong rồi mà bụng vẫn còn đói meo được.

Quyền Du Lợi thuận miệng dỗ dành: "Lần sau tớ mời riêng cậu đi ăn, gọi hết tất cả các món thịt ăn đến thoả thích."

Thôi Liên Châu lúc này mới cảm thấy Quyền Du Lợi cũng không tệ, Lý Văn Phong ở một bên nói: "Bài viết đăng trên BBS chụp ảnh Du Lợi toàn bàn về nhan sắc nhưng chỉ có cậu là mãi nhắc đến chuyện ăn thịt nướng, cậu không hổ danh là thực thần chính hiệu." Lý Văn Phong cảm thấy rằng Thôi Liên Châu ăn nhiều vậy mà vẫn không hề bị tăng cân, thật đáng ghen tỵ.

"Tớ thích ăn, tớ thích ăn thì làm sao nào, cô bé chân ngắn." Thôi Liên Châu chạy đến bên cạnh Lý Văn Phong, nhón chân chế nhạo chiều cao của cô nàng.

Lý Văn Phong cho rằng Thôi Liên Châu rất ấu trĩ nên chậm rãi nói: "Có bản lĩnh thì chúng ta nằm xuống rồi hẳn so đo chiều cao." Lý Văn Phong tuy có chiều cao khiêm tốn nhưng vóc dáng cơ thể cực kỳ đầy đặn, Thôi Liên Châu chân chỉ dài thôi, phần trước không khác bức tường là bao.

Thôi Liên Châu nghẹn họng không nói nên lời còn Quyền Du Lợi cùng Kim Hồng Ngọc thì nghe xong liền cười nghiêng ngả.

Nhiều nam sinh trong trường rảnh rỗi đến nhàm chán nên mấy bài đăng trên BBS có nội dung về Lâm Duẫn Nhi và Quyền Du Lợi được bàn luận cực kỳ sôi nổi. Vẻ đẹp thanh thuần cùng sự gợi cảm mê hoặc của hai người họ hoàn toàn đối lập nhau. Hình ảnh của hai người liên tục được cập nhật trên diễn đàn nhưng đều là những bức ảnh riêng biệt, cũng khó lòng so sánh. Tuy nhiên, có người đã chụp được hình ảnh Duẫn Nhi và Du Lợi ngồi đối diện nhau, cùng ăn uống ở quán thịt nướng vừa rồi. Cuối cùng hai đại mỹ nữ của Bách khoa Dương Thành cũng xuất hiện chung một khung hình nhưng chỉ nhìn được góc nghiêng của hai người họ. Các nam sinh càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Duẫn Nhi và Du Lợi. Bọn họ sao đột nhiên lại dùng bữa cùng nhau? Họ đã nói gì lúc đó? Họ nhận định như thế nào về đối phương?

Ngày hôm sau khi đi đến câu lạc bộ nhảy, rất nhiều nam sinh đến hỏi Quyền Du Lợi làm sao lại quen biết Lâm Duẫn Nhi. Quyền Du Lợi nhớ lại những gì Thôi Liên Châu đã nói trước đó, mọi người rất tò mò và ai cũng mong đợi hai người họ có mối quan hệ tốt đẹp dù có chút muộn màng, chính vì vậy mà Du Lợi mới giả vờ bày ra vẻ mặt thương tâm rồi nói:

"Trước kia tớ với Lâm Duẫn Nhi là bạn học cùng trường cấp ba, Lâm Duẫn Nhi đã cướp bạn trai của tớ nên tớ mới phớt lờ Duẫn Nhi lâu như thế, hôm qua hẹn Duẫn Nhi gặp mặt là để mắng cho một trận thôi."

Mấy anh chàng nghe xong thì trố mắt nhìn nhau, nghĩ đến việc nhìn bộ dạng của Lâm Duẫn Nhi trong sáng như vậy, ai lại nghĩ Duẫn Nhi có thể làm mấy cái việc như đi cướp bạn trai của người khác chứ. Bọn họ còn thầm nhận xét gã nam sinh nào được hai đại mỹ nữ này tranh giành cũng thật là sung sướng quá đi.

Hai ngày nay Lâm Duẫn Nhi luôn cảm thấy bạn học cứ lén đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, Từ Giai Lương mới bảo nàng lên BBS xem vài thứ là sẽ hiểu.

Lâm Duẫn Nhi thấy bài đăng về nàng và Quyền Du Lợi nằm nổi bật ở mục đầu tiên trên diễn đàn, mất một lúc khá lâu để xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra. Đối với việc Quyền Du Lợi nói mấy lời vu khống nhảm nhí như thế, bản thân Duẫn Nhi không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ là nàng muốn khi nào gặp Quyền Du Lợi thì sẽ trừng trị cho Du Lợi biết tay. Nhưng nói thật rằng nàng thấy cái câu cướp bạn trai này cũng có chút thú vị. Nói tới bạn trai thì sau khi vào đại học, nàng chỉ liên lạc với Tần Minh Lãng thông qua QQ mà bản thân Duẫn Nhi sau khi hiểu được tâm tư của chính bản thân mình, nàng lại càng hiếm khi trả lời tin nhắn của Tần Minh Lãng. Sau đó Tần Minh Lãng có gọi hai cuộc điện thoại nhưng nói chưa được mấy câu thì Duẫn Nhi liền tìm cớ cúp máy. Trên danh nghĩa thì quan hệ bọn họ vẫn chưa kết thúc nhưng Duẫn Nhi đã nghĩ kỳ nghỉ đông lần này, nàng trở về quê nhà sẽ nói rõ ràng với Tần Minh Lãng. Lâm Duẫn Nhi lại nhìn tấm ảnh nàng đi ăn cùng Quyền Du Lợi, cả hai người bọn họ đều cười vui vẻ, nàng thấy tấm ảnh đó rất đẹp nên tiện tay lưu về máy.

Bởi ở trường có rất ít học sinh đến từ phương Bắc, lại càng không có người bạn học nào đến từ Tây Nguyên nên chẳng ai biết về quá khứ của Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi, dẫn đến việc các cuộc bàn tán trên diễn đàn BBS cũng chẳng đâu vào đâu. Trên BBS có vài người mắng Lâm Duẫn Nhi vô liêm sỉ vì cướp bạn trai của người khác, có người lại mắng Quyền Du Lợi chuyện cũ còn đem ra nói là lén lút đâm sau lưng Duẫn Nhi, một số khác thì mỉa mai Lâm Duẫn Nhi chỉ giả vờ ngây thơ nhưng thực tế lại là cô nàng lẳng lơ, kẻ thì dè bĩu Quyền Du Lợi bình thường biểu diễn toàn vũ đạo khiêu gợi như vậy thì hẳn cũng không phải dạng con gái tốt lành gì. Nhưng tiếc là chẳng ai mảy may đến việc mắng chửi cậu bạn trai đã để hai cô gái này giành giật nhau. Lâm Duẫn Nhi thật sự không quan tâm lắm về những thứ này, nàng tắt máy rồi đến thư viện đọc sách.

---

Cũng không hiểu sao tác giả cho Quyền Du Lợi giỡn khôn vậy để làm gì. =))

P/S: Deadline quá nhiều nên tốc độ up truyện chậm hơn xích lô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro